Truyện Ngắn Những Mối Tình Trong Trại Cai Nghiện - Ngoại Truyện 10 Năm Sau

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bụi, 3 Tháng tám 2021.

  1. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Dành cho bạn nào mong đợi kết thúc của Long và Mỹ Anh

    Những mối tình trong trại cai nghiện

    Ngoại truyện​

    Chỉ nghe một cú điện thoại, anh như trẻ ra 10 tuổi. Không phải trẻ lại ở nhan sắc mới đau. Trẻ lại trong tâm hồn, thấy mình hệt như thằng nhóc 18 tuổi ngày nào, dễ yêu, dễ tổn thương, dễ thấy cay cay mũi. Chẳng bù cho các thân xác đẹp trai nhưng tâm hồn lại sỏi đá, nhìn thấy gái giống như mèo thấy cá, ăn xong liếm mép đi uống cafe sữa đá lúc này. Em gọi cho anh làm gì? Hỏi thăm anh, quan tâm anh hay muốn làm khổ anh nữa đây em?

    ...

    Cái lý do cuối cùng anh tự nghĩ ra thôi. Nghĩ ra xong lại tự muốn lấy tay tát mình một cái. Nếu em muốn làm anh khổ, trên đời này mọi phụ nữ hẳn đều muốn giết anh, trừ má anh ra. Em gọi điện để em cảm thấy yên tâm một chút về anh, phải không em? Anh vẫn lông bông như thường lệ, ít quậy hơn trước và tán gái dẻo hơn, có vậy thôi. Nhưng ít ra em không cần phải bận tâm thêm nữa. Anh luôn nói anh ổn, dù sao thì trước giờ, những lời nói dối em phải nghe cũng quá nhiều.

    Em lại hỏi anh về lũ chó mèo. 10 năm rồi con thú nào cũng chết, trừ con thú đi bằng 2 chân tên gọi là người. Em lại gặng hỏi anh tên từng con vật anh nuôi, anh trả lời gọn lỏn: lâu rồi con chó nào anh cũng gọi là Ki, con mèo nào anh cũng gọi là Meo. Em cười nhưng anh chẳng thấy vui. Anh biết em đang nhớ về đám chó mèo năm cũ, anh đặt một tên và em đặt một tên. Mèo luôn là tên em, chó để phần anh.

    Em lại dặn anh đừng chơi bời nữa, lo làm ăn để rồi cưới vợ sinh con. Anh lại gật gù giống như mọi bữa. Anh cưới vợ thật liệu em có về không? Đừng về em nhé, anh không muốn người đàn bà duy nhất của mình bật khóc trong lúc anh vui. Không phải cô dâu đâu em nhé, đàn bà của anh chỉ có em thôi. Cũng chưa biết nữa, biết đâu lúc ấy em lại nở nụ cười. Vậy thì nước mắt vẫn rơi – anh sẽ là thằng đàn ông mít ướt.

    Anh chẳng hỏi gì về cuộc sống của em, em giận dỗi. Hỏi để làm gì, anh vẫn biết đấy thôi. Chỉ nghe giọng em, anh cũng nhận ra được hết rồi. Em có một gia đình hạnh phúc. Một thằng chồng hơi xấu hơn anh, nhưng xấu đẹp chả làm nên điều gì cả. Mai mốt già, anh và thằng chả cũng hệt như nhau. 70 tuổi còn ai ra đường được gái khen đẹp lão. Ít nhất thì khi bên nó, em có thể cười. Điều ấy nhan sắc của anh làm không có nổi.

    Em không kể cho anh về những đứa trẻ lai. Em vẫn sợ làm anh đau đớn. Em khờ thiệt, giờ ít nhất anh cũng đã là người lớn! Lớn về mọi thứ trừ một thứ vẫn như xưa. Cái dại dột trước em trong anh không bao giờ lớn nổi...

    Kết cục mỗi lần điện thoại, em khóc, anh cười. Vài lần trong 10 năm, lần nào cũng vậy. Em khóc vì anh hay vì điều gì đấy? Anh khỏe re, gái bám nhiều sao phải khóc làm chi? Hay em khóc vì chẳng khi nào mình gặp? Mỗi lần em về anh lại trốn đi xa. Anh chẳng bao giờ sợ điều gì cả, anh chỉ trốn em vì chính em thôi. Anh không muốn em trở thành thứ đàn bà tội lỗi. Dù là mắc lỗi với thằng Tây anh ghét nhất trên đời.

    Bố có 2 mạng xin visa sang bắn ch*t mày luôn, thề đấy!

    FrogMan

    End.

    Chap 25: Em lúc nào cũng yêu anh hết cả, đồ khờ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...