Truyện Ngắn Những Mảnh Trời Nhỏ Bé - LoBe

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi LoBe, 10 Tháng hai 2019.

  1. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Những Mảnh Trời Nhỏ Bé

    Tác giả:
    LoBe

    Thể loại: Tuyển tập, truyện ngắn, xã hội hiện thực, tình cảm.

    Số chương: 8

    Tình trạng: Hoàn thành.

    Văn án:

    Có những mảnh trời xanh ngắt, êm dịu.

    Có những đám mây lại u ám, chán nản.

    Nhưng dù thế nào thì những đám mây ấy đều đi hết quãng đường của mình và cố gắng cống hiến cho cuộc đời.

    Link Thảo luận - góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Những Mảnh Trời Nhỏ - LoBe
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  2. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Truyện ngắn 1: Ước mơ của nó.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi và nó tình cờ gặp nhau, nó mỉm cười chào tôi rồi nói:

    - Chị Chi, bao giờ đến trường vậy chị?

    - Chị cũng không biết nữa, chắc tầm tháng Tám. Để chị hỏi bạn chị xem bao giờ đi.

    - Vâng ạ. - Nó vẫn cười, nụ cười tươi hồn nhiên mà trong sáng.

    - Năm nay trường lấy 30, 5 điểm nhỉ? Thế em thi được bao điểm?

    - Em được có 36 ạ. Vừa đủ vào. Với lại đề năm nay dễ lắm, không như năm trước.

    - Đề năm trước cũng bình thường mà. Ngoài mấy bài toán nâng cao thì còn lại đều dễ.

    - Nhưng vẫn khó hơn năm nay nhiều rồi, vậy mà chị còn được 53 điểm.. Aizzzzz, sao trời bất công quá vậy.

    - Sao mà bất công? - Tôi khẽ cười nhìn nó.

    - Thì điểm của chị rõ cao, còn em thì thấp tè tè như này. Trong khi em chăm học lắm nhé.

    - Trời đất.

    * * *

    * * *

    Mọi người biết đó, khi hai người con gái nói chuyện với nhau thì sẽ không bao giờ có điểm dừng. Bởi vậy cha ông ta mới có câu: Ba người phụ nữ làm nên cái chợ.

    Hai đứa chúng tôi nói chuyện vui vẻ từ chuyện thi cử tới idol rồi lan luôn sang việc ký dự luận đặc khu.

    Nó là Dương, Ánh Dương, kém tôi một tuổi, nhà cũng gần nên từ nhỏ đã thân thiết. Tên của nó là sự khát khao, niềm tin của mẹ nó. Mẹ nó, một người đàn bà không chồng, một mình làm lụng nuôi con, cứ vậy mà sống không đi thêm bước nữa. Cha của Dương, người đàn ông bà yêu cuối cùng lại đi theo người con gái trên thành phố, bỏ lại cô gái thôn quê nơi quê nhà. Không vì bị phản bội mà chuốc giận lên người nó, bà yêu thương nó vô cùng. Nó như ánh dương soi sáng cho bà, nó là niềm tin vào cuộc sống, giúp bà có thêm động lực để cố gắng. Sau đó, bà theo mấy người bạn đi vào nam làm đồn điền cà phê, gửi nó ở với nhà ngoại, mỗi tháng đều gửi tiền về.. Nhưng từ đó bà ít gặp mặt nó hơn, mấy năm nay số lần nhìn thấy mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

    Là một gia đình thuần nông, rất để ý thể diện, nhất là trinh tiết người phụ nữ. Vì vậy nhà ngoại chẳng yêu thương gì nó. Nhưng nó không nói gì, chỉ hồn nhiên, vô tư, ngoan ngoãn mà chăm chỉ học hành. Vì nó biết mẹ đang chịu khổ để kiếm đồng tiền nuôi nó ăn học.

    * * *

    Sau đó mấy hôm, tôi tình cờ nghe nội và mẹ nói chuyện:

    - Con bé nhà cái Hạnh ấy, tên gì ý nhỉ? - Nội vừa móm mém nhai trầu vừa hỏi.

    - Tên Dương ạ. - Tôi ngạc nhiên hỏi nội - Sao vậy nội?

    - Dì nó nhốt nó trong phòng không cho ra ngoài. Hình như cấm nó không được đi học hay sao ý. - Nội nhìn tôi, rồi lại thở dài. - Nhà đã nghèo, có đứa cháu học được lại bắt nó nghỉ.

    - Nhà đã như vậy thì phải cho con cho cháu đi học chứ. Nó học được mà bắt nó nghỉ, đến bao giờ mới đổi đời được. - Mẹ tôi chép miệng than.

    - Thì thế, đến tai cả trưởng thôn rồi. Trưởng thôn còn tới tận nhà nhưng vẫn không ăn thua.

    - Thật hả bà?

    - Bà lừa mày làm cái gì?

    - Thế mẹ nó có biết không? - Tôi hỏi bà.

    - Mẹ nó làm mãi trong Gia - lai, cả năm chả về lấy một lần, làm sao biết được.

    Tôi cũng chẳng biết câu chuyện kết thúc như thế nào nữa. Tôi ngồi vào bàn học, lật quyển sách Toán 11 ra mà chẳng vào tẹo nào. Tôi nhớ tới cô bé 9 tuổi người bé loắt choắt, mặc quần áo rộng thùng thình tay cầm mẩu gạch vỡ viết phép tính lên tấm bìa, đòi làm cô giáo. Cô bé 11 tuổi đoạt giải nhất cuộc thi Vở sạch chữ đẹp dành cho học sinh cấp 1 của tỉnh. Cô bé 12 tuổi đi bộ 5 km tới trường học. Cô bé 15 tuổi mà phải làm hết thảy công việc trong nhà, rồi cả đồng áng..

    Cuộc đời là vậy, chẳng bao giờ dễ dàng.

    Tháng Tám, trời dịu mát, tôi lại gặp nó, ánh mắt nó đượm buồn đâu còn vẻ tươi cười ngày trước nữa. Nó hỏi tôi đi học có vui không, có nhiều bạn bè không. Tôi thấy cả ánh mắt khát khao của nó nữa. Nó từng nói với tôi: "Ước gì sau này em làm cô giáo, em sẽ dạy học cho các em nhỏ nghèo như em vậy." Nhưng giờ, ước mơ nhỏ nhoi ấy của nó đã bị chặt đứt, cũng bởi một chữ nghèo. Tôi chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn nó, lúc lâu mới thốt ra vài từ:

    - Ở trường vui lắm, nhưng bây giờ vẫn chưa học chính nên về sớm.. Này, Dương, sao thế? Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi thì cố gắng lên, có một ngày em sẽ thực hiện ước mơ của mình thôi mà.

    Nó khóc, đó là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy. Nước mắt thi nhau rơi xuống, ướt đẫm cổ áo lẫn đôi tay gầy bé đang để trên đùi. Tôi không giỏi ăn nói nên chỉ khẽ đặt tay lên vai nó, nước mắt cũng rớt theo.

    Lúc đó tôi ước có ông bụt hay bà tiên hiện lên và hỏi nó:

    - Làm sao con khóc?

    Và rồi giúp nó được tới trường.

    Nhưng mong ước viển vông ấy tất nhiên không thể thực hiện, nó vẫn ở nhà trong khi tôi ngày ngày làm bạn với sách vở và những bài thuyết trình trên lớp.

    Tháng chín, nắng bắt đầu nhạt dần.

    Tôi thấy nó ở trường, nó khoác chiếc cặp cũ kỹ, nở nụ cười tươi chào tôi. Nó lại là cô bé hồn nhiên ngày nào. Tuần trước, mẹ nó về. Mẹ nó và nhà ngoại đã cãi nhau một trận. Bà vừa khóc vừa nói với gia đình mình:

    - Con biết bố mẹ ghét con bé, nhưng con bé vô tội. Con biết gia đình mình nghèo, nhưng con không thể để nó trở thành người không học thức như con.

    Sau đó bà thu dọn quần áo, cùng nó trở về ngôi nhà nhỏ gần triền đê ngày xưa. Mẹ nó về luôn, không đi nữa. Bà nói, bà ân hận vì tiền mà bỏ con gái lại một mình. Bà dù có chết cũng phải để nó ăn học lên người.

    Tôi mỉm cười với nó rồi đèo nó về nhà, nó cười trong veo:

    - Mẹ bảo bao giờ đủ tiền, mẹ mua xe cho em. Em đèo trả lại nha.

    - Ừ, chị chờ.

    Chúng tôi đi trên con đường làng quanh co, nụ cười nở trên môi. Sau bóng tối mờ mịt sẽ là ánh dương soi sáng, phải không?
     
    makebyGau, Sua87264, Thiên hi6 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2020
  3. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Truyện ngắn 2: Bức thư gửi ba.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba à! Ba?

    Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn..

    Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à.. Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

    Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

    Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa..

    Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

    Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

    Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè..

    Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: Giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng.. Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời..

    Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn khi dễ. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn phiền nữa đâu ba ạ. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng thỏa hiệp. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba.. nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi.. Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu..

    Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm.. Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba..

    Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba..

    Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua..

    Con của ba..
     
    makebyGau, Sua87264, Thiên hi4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2020
  4. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Truyện ngắn 3: Ngoại tôi và những con cá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Author: Thùy Chi (LoBe)

    Ở canteen trường học.

    - Sao mày lúc nào cũng ăn cá hoài vậy? Không ngán à?

    Nhỏ bạn cau có tỏ vẻ quan tâm, nhưng đa phần là trách móc tôi. Đương nhiên tôi chả lấy gì làm khó chịu mà tưng hửng trả lời:

    - Vì tao thích..

    Nhỏ hiểu tính tôi, khi tôi nói thích, tức là tôi có lý do riêng, nên nhỏ chỉ im lặng. Tôi cũng im lặng.. Trong khoảng không đó, dù trong canteen mỗi lúc một đông, tiếng người, tiếng xì xào, tiếng bát đũa, tiếng mưa.. trộn lẫn vào nhau tạo nên thứ âm thanh kì dị, tôi miên man lạc vào miền kí ức của riêng mình.. Những mảng ký ức đa sắc màu, chẳng vẹn nguyên..

    Ngày sinh tôi ra, mẹ khóc nấc lên. Nhưng đó không phải giọt nước mắt hạnh phúc hay vui mừng. Đó là nước mắt của sự đau đớn đầy tủi hờn nơi người đàn bà không chồng. Khi tôi vừa tròn 6 tháng tuổi, mẹ tôi ẵm tôi mang cho bà bác ở xa. Ông tôi bấy giờ hơn 60 đã ôm lấy tôi mà rằng:

    - Tao sẽ nuôi nó.

    Mẹ bỏ đi sau đó ít lâu, một mình ông bươn chải nuôi tôi. Khi trời đông, khi trời hạ, khi là những cơn sốt trái gió trở trời, có lúc là bản tính ương ngạnh của đứa cháu, ông đã trải qua bao vất vả, mà vẫn yêu thương tôi. Nhiều lần tôi cũng thắc mắc, không biết ông lấy đâu ra sức khỏe nuôi tôi lớn từng này..

    Nhưng chuyện tôi nhớ nhất là về những con cá..

    Ngày bé ông đèo tôi đi học trên con đường mòn nhỏ và hẹp, quãng đường ấy phải đi qua một con sông. Mùa mưa, con sông gầm lên thật dữ dằn, nhả ra dòng nước đục ngầu, cuồn cuộn dâng. Tôi co rúm người lại ghì chặt vào tà áo ông. Trái lại sự sợ hãi của tôi, ông chỉ cười khà một cái:

    - Nước cao thế kia là được mùa lắm con ạ.

    Bấy giờ, tôi không hiểu câu nói của ông, vì tôi còn bận nhìn chằm chằm cây cầu bắc qua sông kia. Liệu lúc đi qua, nước bỗng ầm ầm dâng lên thì phải làm sao giờ? Phải đến mãi sau này khi lớn hơn rất nhiều tôi mới hiểu câu nói và cái cười khà phấn khích của ông lúc ấy.

    Khi những cơn mưa trút xuống chạm tới mặt đất tạo tiếng kêu lộp cộp, trời mưa càng to thì ông tôi sẽ chuẩn bị đồ nghề cho công cuộc bắt những chú cá của mình càng nhanh. Ông ra khỏi nhà lúc mưa nặng hạt, trời đen kịt, và trở về lúc nhá nhem sáng. Chỉ khi trời sáng hẳn tôi mới biết chắc chắn rằng cả đêm qua ông lại đi đánh cá. Dù cả đêm thức trắng, vật lộn với cơn mưa, làm bạn với dòng sông dữ dằn ông luôn mỉm cười thật tươi khi trông thấy tôi vào sáng sớm khi ông về. Mỗi khi cười, hai má ông bạnh ra, nếp nhăn chằng chịt khắp khuôn mặt. Đôi mắt quầng thâm vì một đêm dài không ngủ nhưng với tôi ông lúc ấy thật đẹp. Rồi ông nhẹ nhàng nâng niu gỡ những con cá ra khỏi tấm lưới.

    Những bữa cơm chỉ toàn cá là cá. Cá sông nhiều xương lắm, tôi luôn nhăn mặt khi ăn cơm. Món ăn thường trực của hai ông cháu là: Sáng cá, chiều cá, tối lại cá. Chỉ có điều là chúng được ông chế biến khác đi cho mỗi món.

    Những ngày ốm, ông nấu bát cháo cá cho tôi ăn. Tôi lắc đầu từ chối. Tôi hờn dỗi:

    - Ngày nào cũng ăn cá, con chán lắm rồi.

    Ông không nói gì, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là những cảm xúc trực trào lên. Lúc ấy, ông đi đánh cá nhiều lắm rồi cố gắng bán chúng đi thật mau hoặc đổi những con cá lấy mớ rau miếng thịt. Tôi đã không biết, sau những đêm dài, để đổi lấy miếng thịt cho tôi, ông ngày một già yếu đi. Tôi chưa bao giờ thấy ông than phiền hay phải chăng tôi đã quá vô tâm?

    Càng lớn, tôi càng kêu ca về những con cá, về ông.. Nhưng ông vẫn lẳng lặng vậy, không nói, không trách móc nhưng tôi biết sâu trong tâm khảm* ông là những nhọc nhằn khó khắc. Lúc ấy tôi cũng không hay biết tóc ông đã bạc trắng cả đầu, tuy không cười nhưng nếp nhăn cứ hiện rõ trên khuôn mặt kèm những nốt chân chim của sương của gió. Tôi cứ mặc nhiên** lớn lên và tỉ lệ nghịch với với sức khỏe của ông. Ông thì vẫn vậy, không thôi đánh cá, không thôi đi đêm về hôm..

    Nghĩ lại cả một tuổi thơ, tôi đã lớn lên nhờ cơn mưa, nhờ dòng sông, nhờ những con cá và hơn tất cả là nhờ có ông.

    Ông giờ đã có tuổi nhưng vẫn không ngừng đánh cá, như một thói quen, hoặc theo một nghĩa vụ nào đó. Mỗi khi tôi gọi về, ông hay hỏi:

    - Con ăn cá không ông gửi cho?

    Lúc ấy khóe mắt tôi cay xè, chẳng thể nói thêm gì nữa chỉ im lặng nghe ông nói một hồi.

    Lùa miếng cá vào miệng, cũng kèm theo bao nhiêu ký ức ùa về. Tôi bỗng thấy nhớ bữa cơm cá của ông, nhớ những bữa trưa hè hay những ngày giông bão.. Mong sao ông đừng đi đánh cá nữa và mong sao trời đừng mưa nhiều nữa..

    - Ăn nhanh đi mày. Chiều còn tiết học nữa.

    Câu nói của nhỏ bạn phá vỡ sự im lặng, làm tôi sực tỉnh khỏi ký ức của tuổi thơ. Canteen đã vắng lặng, xa xa văng vẳng tiếng bát đũa đang được rửa. Tôi đứng dậy, trở lại lớp học với những kỷ niệm đắng mặn giọt mồ hôi bên lưới đánh cá của ông, nhưng đong đầy tình yêu ngọt ngào. Những hình ảnh về ông, về những con cá, về cơn mưa của tuổi thơ mãi chẳng thể phai mờ..

    * * *

    Giải nghĩa từ: Tâm khả*: Nơi chứa đựng những tình cảm thầm kín nhất.

    Mặc nhiên**: Điềm nhiên, thản nhiên
     
    makebyGau, Sua87264, Thiên hi3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2020
  5. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Truyện ngắn 4: Giọt nắng trên bông tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Author: LoBe

    Cuối đông nhưng vẫn còn rét lắm, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, đóng thành mảng dày trên đường đi. Cây lười mọc lá, người lười ra đường.. Đúng thôi, lạnh như này, em cũng không muốn ở đây đâu. Nhưng em còn có cách nào khác chứ.

    Caleb lê trên vỉa hè, làn da em tím tái vì rét. Caleb mặc trên người mỗi chiếc quần xà lỏn sờn cũ, cái áo gió mỏng tanh rách lỗ chỗ lộ ra da thịt trước ngực và cánh tay em. Em cắn chặt hàm răng đang run lên cằm cặp, cố lết về phía ánh sáng phía trước, nơi đó chắc chắn sẽ rất ấm.. Nhưng.. họ sẽ không nhìn em khinh thường như hôm trước chứ? Họ sẽ không thả con chó săn màu đen to lớn ra đuổi em đi chứ? Caleb ngẩn người một chút, bàn tay đặt trên làn tuyết lạnh giá khẽ chuyển sang hướng khác. Có, chắc chắn họ sẽ xua đuổi em nữa thôi, làm gì có ai muốn thương hại đứa bé bẩn thỉu xấu xí dị tật như em chứ.

    - Keng, keng..

    Hai đồng ơ - rô rơi vào cái bát sứ sứt mẻ trên tay trái Celeb, khi em ngẩng đầu lên thì người đó đã vội vàng rời đi. Em nhìn theo bóng người đó một lúc lâu rồi lại ngẩn người nhìn vào mấy đồng xu trong bát mình.

    Hôm nay em xin được tiền rồi, bọn chúng sẽ không đánh đập em chứ? Hay sẽ cấm em ăn cơm vì em xin được ít quá? Celeb run lên, không biết là do rét hay sợ hãi, đôi mắt to của em nhìn về người cách em vài mét. Người ấy mặc cảnh phục màu đen*, dáng người cao ráo đang rảo những bước chân trầm ổn về phía em.

    Nanel cảm thấy, mình càng tới gần thì cậu bé trên đất càng co rúm lại, ánh mắt sợ sệt mà nhìn anh. Nanel lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, anh ngồi xuống đối diện với Caleb, vươn tay về phía cậu:

    - Chào cháu.

    Caleb run lên cầm cập, giọng nói của Nanel nhưng kéo em về kí ức đáng sợ ấy.


    - Vút.. Vút

    - Huhu.. con xin lỗi.. con không dám nữa.. huhu

    Đan xen với tiếng dây da ma sát với với không khí là tiếng khóc của bé Macie. Nhưng bọn họ cứ chửi, một tên thì đánh, càng đánh càng hăng. Mắt hắn đỏ ngầu, bộ râu xồm xoàm như dựng ngược lên:

    - Ai cho mày nói cho mày ra ngoài mà sủa với người khác hả? Nói.

    Vút.. vút..

    - Con.. hức.. Con không dám nữa.. chú.. chú tha cho.. con đi.. hức.. mà

    Macie đau đến nỗi khuôn mặt vốn xanh xao giờ còn nhợt nhạt đến đáng sợ, đôi tay quơ loạn xạ trong không khí. Ánh mắt em ấy nhìn chằm chằm về phía bọn Caleb, ánh mắt ấy chứa đầy đau khổ và tuyệt vọng..

    Chuyện là sáng nay lúc đi ăn xin, Macie thấy một viên cảnh sát đang đứng bên vỉa hè, em liền chạy tới báo rằng mình bị bắt cóc.. Nhưng ai biết được tên cảnh sát chó chết ấy lại có thể vì tiền mà quay gót bỏ đi, không màng tới Macie bị bọn buôn người giữ lại.

    Bọn chúng tra tấn Macie, bỏ đói Macie và tất nhiên bọn Caleb phải chứng kiến, không được bỏ đi cũng như giúp đỡ Macie. Caleb nhìn Macie, em mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không thành lời.

    Mấy ngày sau, Macie chết. Đến chết rồi mà Macie vẫn không có được con búp bê Babie em hằng mơ ước ở tiệm đồ chơi đối diện quảng trường. Macie vẫn chưa trở thành ca sĩ như em muốn.. Và hơn hết em còn chưa được gặp lại daddy, mommy.

    Caleb đã khóc, nước mắt em rơi trên đôi bàn tay dưới đất. Khóc cho Macie hay chính là bản thân em?

    Đôi chân em, gia đình em vậy mà chỉ vì bọn buôn người mà bị phá hủy. Vì muốn gây sự thương hại từ người khác, bọn chúng không từ thủ đoạn, biến bọn em - những đứa trẻ ngu ngốc bị chúng bắt đến đây - thành những người tàn tật. Anh Halien bị cắt lưỡi, chị Hatta thì bị gãy tay, bé Anna thì bị chọc mù mắt, còn em Caleb thì bị đánh đến gãy cả hai chân.. Bé Macie nhỏ tuổi nhất vừa mới bị chúng dẫn đến đây tuần trước, em mới 5 tuổi nên chúng chưa làm gì em cả. Vậy mà, đứa em ấy giờ lại nằm đây, không chút hơi ấm. Em đã không chống chịu lại được sự khắc nghiệt của cuộc đời.

    Cái chết của Macie như sự cảnh cáo của bọn họ đối với mấy đứa tụi em.

    - Sao thế cậu bé? - Nanel cố làm cho khuôn mặt trông hiền lành nhất có thể.

    Caleb không đáp lời, đôi tay trên tuyết của em di chuyển càng nhanh hơn, em còn phải sống, còn phải tìm về với bố mẹ ở Somerset. Vì vậy, em không thể bắt chuyện với những người này.

    Nanel ngạc nhiên, chẳng lẽ bản thân đáng sợ đến vậy sao?

    - Chúng ta có thể làm quen không?

    Caleb lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ đề phòng và sợ hãi lộ rõ trên gương mặt xám tro bẩn thỉu.

    - Anh sẽ không làm hại em đâu.

    Thấy được vẻ mặt ấy của Caleb, Nanel giật mình không biết chuyện gì xảy ra mà đứa bé ấy lại có ác cảm với anh như vậy.

    - Thật chứ?

    Giọng nói khàn khàn của Caleb vang lên, phải nói là lâu lắm rồi em vẫn chưa nói một tiếng nào. Họng em đau rát, nhưng ánh mắt em vẫn không rời Nanel. Em sợ bị đánh, sợ bị bỏ đói, sợ chết.. nhưng em vẫn muốn tin cái người trước mặt này. "Trẻ con là vậy, tựa như những thiên thần, luôn luôn nghĩ tốt về người khác."

    - Tại sao anh phải làm hại em chứ?

    Hai người cũng đến bên chiếc ghế đá ở gần đấy, Nanel bế Caleb lên, đôi chân em lủng lẳng trong không khí, nhưng em chẳng cảm thấy đau gì cả. Phải thôi, đã gần hai năm rồi em chưa được cảm nhận cái việc được nhìn mọi thứ từ trên cao chứ không phải mặt đất nữa rồi.

    - Em tên là gì?

    - Caleb, Caleb Yona **

    - Bố mẹ hay gia đình em đâu mà bây giờ trời lạnh như này em vẫn ở đây?

    Trong mắt Nanel không kìm nổi sự thương hại. Đến cho cùng thì Caleb cũng chỉ là một đứa bé gầy yếu, tại sao gia đình cậu có thể để Caleb đi ăn xin trong điều kiện thời tiết như thế này, đã vậy còn ăn mặc phong phanh vậy nữa chứ.

    - Somerset.

    Nói xong chữ này, mắt Caleb như mờ đi, mờ bởi nước mắt. Em nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ bác Handri hàng xóm, nhớ cả con Windy nữa. Nếu thời gian quay lại, em sẽ không bao giờ, không bao giờ bị bọn bắt cóc lừa nữa. Chắc chắn giờ bố mẹ sẽ nhớ em lắm, sẽ lo cho em lắm..

    - Cái gì? Thế sao em lại ở đây?

    Caleb nhấp môi định nói gì đó thì tên bắt cóc luôn quan sát em lúc này đã gọi được thêm mấy tên nữa tới. Cả bọn đi đến bên Caleb và Nanel, nở nụ cười nộ ra hàm răng vàng ố sau bộ râu xồm xoàm của gã, Kener nói:

    - Chào anh cảnh sát, đây là con trai tôi. Không biết anh và nó có chuyện gì để nói với nhau. (LoBe: Chắc đây là câu thoại bọn bắt cóc quen dùng trong nhiều trường hợp rồi, nên mới có lỗ hổng nhé)

    Nanel nghi hoặc nhìn 5 người lạ mặt, lại nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của Caleb. Chắc những người này tra tấn Caleb lắm đây.. Khoan, họ chắc chắn không có ai là bố Caleb, bởi em nói gia đình em ở một vùng quê nghèo mà.

    - Không có gì, tôi thấy trời rét như vậy mà Caleb vẫn mặc phong phanh, chân thì bị thương. Tôi không hiểu người cha như anh sao lại có thể làm điều như vậy chứ?

    Kener giả bộ đau khổ:

    - Anh cũng biết đó anh cảnh sát, chúng tôi cũng chỉ là mấy con chuột nghèo đói ở nơi thủ đô rộng lớn này thôi, chúng tôi ăn còn chẳng no chứ nói gì tới có tiền mà mua quần áo mới, đi bệnh viện. Vậy chứ, đồ trên người tôi với mấy người bạn đều là do người dân cho đấy chứ.

    Nanel đưa mắt nhìn chằm chằm Kener đến nỗi như muốn thấu xem ông ta mặc bao nhiêu lớp áo.

    - Được rồi, vậy các ông hãy chăm sóc tốt cho Caleb một chút, tôi đi trước.

    Nói rồi, Nanel quay lưng bức đi, bàn tay luôn để giữa anh và Caleb giơ lên, bàn tay có vài vệt nước lạnh do tuyết tan ra: Bọn bắt cóc, còn 4 đứa trẻ, khu ổ chuột trong thị trấn.

    Nanel khẽ mỉm cười, đúng là một đứa trẻ thông minh và vị tha. Caleb có thể lựa chọn tự cứu bản thân, nhưng không, em lại muốn bảo vệ cả những đứa bé khác nữa. Nanel đưa bộ đàm bên hông lên, gọi thêm vài người.

    * * *

    Bọn Kener vừa lôi vừa kéo Caleb qua đống đổ nát của khu ổ chuột, vừa vào trong thì mấy đứa trẻ khác cũng đã tụ tập đông đủ. Kener liền lấy dây da trên xà nhà, dây da nhàu nát đen xì. Đen từ đầu hay bởi máu của những đứa trẻ?

    - Nói, mày nói gì với nó? - Thực ra Kener luôn đứng đằng sau nghe cuộc đối thoại của Caleb và Nanel, cũng may Caleb chưa kịp nói gì về bọn chúng.

    - Không có.

    - Không có hả? Tao thấy mày và nó nói chuyện một lúc cơ mà. - Càng nói mặt Kener càng đỏ lên, ông ta vụt vào người Caleb, từng tiếng "vút" vang lên, người Caleb lại run lên một trận, cậu cắm chặt răng, bố đã nói: Là con trai thì không được khóc, sau này con còn phải bảo vệ vợ của con nữa. Đúng vậy, cậu sẽ không khóc, chỉ mong chú cảnh sát sẽ tới giúp cậu và những đứa trẻ đáng thương này.

    - Lũ chó săn tới - Một tên đang đứng ở cửa thì thấy xe cảnh sát đi tới.

    - Mày nói với nó đúng không? - Kener hung hăng nhìn Caleb. - Được lắm thằng ranh con, để xem tao không giết mày thì không là người.

    Sau đó hắn đi đến bên tủ khóa, mở ra lấy cái hộp sắt đựng tiền mà bọn trẻ xin được. Cả bọn kéo nhau bỏ chạy nhưng một lúc sau, bọn bắt cóc nhận ra rằng mang theo những đứa dị tật này thật phiền phức, cuối cùng bọn chúng bỏ lại hết rồi chạy về phía chiếc xe tải cũ của chúng. Tới nơi mới, chúng còn có thể bắt được nhiều đứa trẻ hơn, đúng vậy.

    Nhưng, chưa kịp bỏ trốn thì cả bọn đã bị bắt.

    * * *

    Mắt Caleb dừng lại trên người Nanel, anh ấy quay lại, anh ấy đã hiểu những gì mình viết. Mắt cậu mờ dần đi rồi chìm vào bóng tối.

    Tỉnh lại lần nữa, Caleb thấy mình đang nằm trên một chiếc giường ở nhà thương, cậu lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Cậu thoát rồi, cậu sẽ không phải đi ăn xin, không bị đánh, bị bỏ đói nữa, đúng không?

    Nanel bước vào thì thấy cảnh tượng như vậy. Anh khẽ lắc đầu đi đến bên giường bệnh:

    - Caleb, bọn cướp đã bị bắt, nhưng chân của em..

    - Không đi được ạ. - Ánh mắt Caleb bình thản nhìn đôi chân trong lớp chăn, từ khi bị họ đánh em cũng biết mình sẽ bị vậy.

    - Caleb - Nanel nắm lấy tay cậu - Anh đã liên hệ với làng Somerset, nhưng phải mấy ngày nữa mới có tin tức phản hồi.

    - Vâng ạ.

    Caleb nhìn ra cảnh tượng bên ngoài phòng bệnh, một vài ánh nắng nghịch ngợm nhảy nhót bên làn tuyết đang tan. Nanel như giọt nắng ấy vậy, sưởi ấm mọi ngõ ngách tối tăm trong cậu. Giúp cậu tin vào một nghề mà bấy lâu nay cậu luôn nghĩ nghề ấy bắt tay với bọn bắt cóc đầy đọa những đứa trẻ như cậu. Chúa à, thì ra trên đời còn nhiều người tốt. Cảm ơn chúa đã cho con gặp anh ấy.

    * * *

    *LoBe: Hửm? Mị cũng chẳng biết cảnh phục nước Anh màu gì nữa, search mạng thấy màu này

    [​IMG]

    **: Người Anh thường viết tên trước -> tên đệm -> họ

    P/s: Truyện này 2, 5k chữ đó. Dài chưa. Haha
     
    makebyGau, Sua87264, Thiên hi2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  6. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Tản văn : Thế giới của những kẻ cúi đầu. Cô đơn, nhạt nhẽo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã bao giờ bạn nhận ra, tự hỏi và tự trả lời được rằng tại sao bạn và tất cả mọi người đang quá phụ thuộc vào chiếc điện thoại của mình chưa? Chưa bao giờ con người lại dễ dàng "chạy trốn bản thân" như bây giờ. Trong quán cà phê, trên taxi, ở công viên hay thậm chí là trong các buổi gặp mặt, liên hoan, công sở.. những khuôn mặt chăm chú vào chiếc điện thoại với một ngón tay đẩy lên đẩy xuống mà quên đi mất thế giới xung quanh. Người họ ở đó, nhưng tinh thần, tâm trạng của họ thì đang trôi dạt, xô đẩy từ trang tin này tới diễn đàn nọ, những status, like, share, addfriend, follow, block.. Con người hiện đại không biết phải làm gì với chính bản thân mình.

    Một bộ phận nào đó, họ luôn tin tưởng rằng mình đúng và thế giới cần phải biết tới các phát ngôn của họ. Nhiều khi chỉ cần một thông tin hot được đưa lên mạng xã hội thôi, người ta cũng chẳng cần biết trắng - đen, ai đúng - ai sai là đã ngay lập tức đưa ra những lời bình luận thật ác ý.

    Tuy không trực tiếp làm chết người, nhưng cách họ truy lùng và dồn người khác vào chân tường đến mức người trong cuộc phải van xin một cuộc sống bình yên thì thật đáng trách. Họ nói rằng họ vì công lý, lẽ phải nhưng thực ra họ đâu khác gì bù nhìn rơm, khác gì chiến binh bàn phím?

    Sức hấp dẫn của mạng xã hội tới từ chỗ nó cho người ta không gian để trình diễn. Mỗi cái like, share, thả tim, mỗi dòng comment tán thưởng là thêm động lực cho cái tôi của người đăng tin, một lần nữa khẳng định giá trị, trí thông minh, sự hóm hỉnh của họ. Trên mạng xã hội, mỗi người là một ông bầu của chính mình trong công cuộc xây dựng hình tượng cá nhân.

    Chiếc điện thoại thông minh đã trở thành một ô cửa sổ dẫn người ta thoát khỏi sự buồn chán của bản thân, nhưng càng kết nối, càng online thì lại càng làm chúng ta cô đơn hơn. Bởi khắp nơi là những câu nói cụt ngủn, với những con người cúi đầu, phần lớn các tương tác trên mạng hời hợt và vội vã khiến chúng ta mất đi cảm xúc để gắn kết.

    Khi vạn vật dần chìm vào im lặng của bóng đêm, khi các chấm xanh trên danh sách bạn bè dần tắt, người ta cuộn lên cuộn xuống cái newfeed để cố gắng tìm được một điều gì đó bị bỏ sót, hay sâu xa hơn đó chính là một cái nhìn qua lỗ khóa vào cuộc sống của một người xa lạ để làm tê liệt cảm giác trống rỗng.

    "Hãy bình tâm ở giữa đời thực", chúng ta đang có nguy cơ đánh mất khả năng kết nối những cái lớn hơn trong cuộc sống, khả năng cảm nhận thế giới. Thay vì bình tâm ngắm cảnh hoàng hôn dần tắt nắng thì ta lại điên cuồng tìm các góc khác nhau để chụp mấy chục phô ảnh, rồi bận rộn chọn lấy một cái "đạt" nhất để post lên, băn khoăn nghĩ một caption hấp dẫn.

    Đứng một mình không dễ. Chúng ta sợ phải đối diện với những cảm xúc, quá khứ, những vấp ngã, sai lầm của của chính mình, và sẽ cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cần lòng dũng cảm để đối mặt, không lảnh tránh, để có thể thay đổi tương lai chứ không phải bám víu vào lời comment, sự tung hô của người khác khiến ta dần đánh mất bản thân và từ khi nào trở thành một thành viên của thế giới cúi đầu.

    Ta luôn ngẩng cao đầu tự hào về bản thân nhưng từ bao giờ bản thân ta cũng không biết, ta dần thu hẹp những mối quan hệ thực đi, mở rộng cái gọi là listfriend, ta thu hẹp lòng mình lại, và hay cúi đầu nhiều hơn. Cúi đầu đâu phải nhận sai mà là vì ta bận ngắm ảnh mình trong chiếc smartphone, ngắm những lời khen ngợi từ mọi người và tha hồ thả thính trong thế giới ảo đó.

    Người ta đánh đổi mọi riêng tư thầm kín để chạy theo mục tiêu tạo tối đa sự chú ý của người khác. Họ thức cả đêm để câu like, bình luận, post, chỉ để nhận những lời khen sáo rỗng. Người ta coi việc gây chú ý là oxi, và mỗi cái post là một cố gắng để ngoi lên mặt nước, và mỗi lần ngoi lên là một lần chống lại cảm giác bị bỏ rơi, bị nằm ngoài cuộc. Với họ ý nghĩa và sự thành công của một ngày nghỉ, của một chuyến đi được đong đo cân đếm bằng số like. Thay vì ngẩng cao đầu sống với thế giới thật, họ lại cúi đầu chìm đắm mê muội trong cái thế giới ảo.

    Một mình không có nghĩa là phải tách khỏi người khác, đẩy những người xung quanh ra xa bạn hay sống tách biệt với môi trường và con người xung quanh. Một mình là một quan điểm sống, một trạng thái tinh thần độc lập. Một mình là vẫn ở trong xã hội, yên lặng, quan sát tìm hiểu thế giới. Một mình là tự do tìm hiểu những gì mình thích, không phải gò bó bản thân vào quan niệm nếp nghĩ của người khác. Và một mình không phải là rời khỏi thế giới loài người, rời bỏ những người thân quen để tạo cho mình một căn phòng kín mít với chính bản thân chúng ta như một tù nhân không lối thoát. Ta lặng im trước biến cố cuộc đời chỉ để dõi mắt vào chiếc điện thoại chưa bằng bàn tay. Biết đâu, tới một ngày nào đó, ở mọi nơi, mọi thời điểm, mọi tấc đất, đều có những con người cúi đầu?

    * * *


    LoBe: 1 year ago :V
     
    makebyGau, Sua87264, Thiên hi2 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng một 2020
  7. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Truyện ngắn 5: Quá khứ em chẳng thể quên, anh à.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Author: LoBe

    Èo, đây là truyện ngôn duy nhất mình viết trong năm 2018 luôn ớ. ^^

    * * *

    Từng nhớ có ngày, đứa em tôi đọc cho tôi bài thơ về ý nghĩa của thời gian rồi quay sang hỏi tôi thích thú:

    - Nếu cho chị dừng được thời gian chị sẽ dừng khoảng khắc nào của cuộc đời. - Đôi mắt của nó mấp máy đầy háo hức.

    - Nếu có, chị chỉ cần năm giây thôi, để đội cho người ấy chiếc mũ bảo hiểm trước khi lên xe.

    Mặt nó nghệt ra đầy nghi hoặc rồi bật cười khanh khách vỗ vai tôi:

    - Chị lại bệnh nghề nghiệp rồi, suốt ngày đi tuyên truyền "an toàn giao thông", nên giờ ngay cả cái ước mơ của chị nó cũng bị ám ảnh. Rõ ràng là chị bị hâm mà, bảo sao chả có ma nào nó rước.

    Tiếng cười giòn tan của nó như xoáy vào tim tôi, bóp nghẹn cả cổ họng chua ngoa đanh đá thường ngày mà không thể phản bác lại một câu: "Ừ, vì chị chưa muốn lấy chồng thôi."

    Kí ức, từng mảnh vụn một cứ tưởng chừng như đã vỡ vụn.. vậy mà sao chỉ một câu nói thôi cũng đủ để nó lành lặn và trỗi dậy mạnh mẽ trong tôi. Mắt vô cớ cứ cay xè đi theo từng kí ức. Là ngày ấy - ngày định mệnh..

    * * *

    Tôi và anh từng học chung một trường đại học. Ngày ấy, tôi thật hạnh phúc khi có anh ở bên. Anh học trước tôi hai khóa, cùng chuyên ngành nên những điều tôi chưa kịp nói ra anh đều thấu hiểu. Đi bên anh, tôi lúc nào cũng như một đứa bé, tha hồ nũng nịu, tha hồ làm trò, và cả tha hồ nức mũi vì những câu nói về tình yêu anh gửi tặng tôi. Ngày ấy, tôi cũng những tưởng, anh và tôi sẽ chẳng thể sống thiếu nhau được.

    Anh hoàn thành chương trình học, nhận bằng tốt nghiệp và đi làm cách tôi tận 400 km. Có lẽ, ai yêu xa rồi cũng sẽ hiểu cái cảm giác nhớ nhung giận dỗi vô cớ của tôi. Anh dành thời gian cho tôi ít đi vì đơn giản hai chữ mưu sinh. Thế nhưng, một cô sinh viên đang còn ngửa tay xin tiền lương hàng tháng từ bố mẹ, đang những tưởng cuộc sống nó màu hồng như tôi đâu thể hiểu được.

    Không còn anh ở bên, tôi hay giận hờn hơn. Tôi ghen tị với thời gian anh dành để ngủ, ghen tị cả cái công việc suốt ngày anh dúi mắt vào. Những lúc nổi cơn khùng, tôi ghen tị luôn cả thời gian ăn cơm uống nước của anh.. Bởi từng chút một, chúng lấy đi thời gian mà đáng lẽ anh sẽ dành cho tôi.

    Những vết rạn cứ dần khiến tôi ích kỷ, tôi luôn nghĩ mình khổ sở và cô đơn khi yêu anh. Tôi tìm tới những thú vui khác đó là rượu, bia và những đêm chơi bar trắng đêm. Trước hôm sinh nhật tôi, bạn bè đã lập nhóm và chuẩn bị sẵn sàng để "quẩy". Mai là sinh nhật tôi, thế nhưng anh chẳng thèm nhắc đến. Có lẽ đã đến lúc tôi chẳng là gì của anh nữa rồi. "Đúng là xa mặt cách lòng." tôi bóp chặt chiếc điện thoại và ném nó vào góc xó. Nước mắt tôi cứ chảy dài không kiểm soát. Tôi cứ thế mà uống, uống để không nhớ anh, uống bằng sạch sau mỗi tiếng cụng ly giòn tan. Tôi chẳng biết tôi uống bao nhiêu mà mọi thứ lại quay cuồng đến thế, không thể đứng vững, tôi tựa vào ai tôi cũng chẳng biết. Mắt tôi lim dim, muốn ngủ quá. Trong vài cái chớp mắt, nửa tỉnh nửa mơ tôi thấy anh xuất hiện và giằng tôi ra một cách thô bạo.

    Tôi cũng chẳng thể nghe được là anh nói gì. Chỉ thấy anh tung hai, ba cú đánh và kẻ đã ôm tôi, rồi kéo tôi ra khỏi bar.

    - Sao anh gọi điện cho em mà em không nghe? - Anh bực bội quát ầm lên.

    - Tại sao em phải nghe máy của anh chứ?

    - Em đã uống bao nhiêu mà lại ôm cái thằng kia trước mặt bao nhiêu người như thế.. Anh đã phải xin nghỉ làm để về sinh nhật em, vậy mà em lại cho anh nhìn thấy cảnh như này đây?

    - Em bắt anh nghỉ sao? Em đâu cần anh xuất hiện chứ. - Tôi gân cổ cãi.

    Chính tôi cũng không thể hiểu được mình khi đó. Tôi muốn ôm anh và nói xin lỗi, nói tôi cũng nhớ anh lắm, thế nhưng không hiểu sao miệng tôi cứ bật ra những câu nói trái lòng mình như vậy.

    Anh kéo tôi lại gần hơn rồi giật chiếc mũ bảo hiểm đội cho tôi, gần như đẩy tôi lên xe và phóng đi. Anh rã vào đường tắt và tạt qua đường một chiều. Lúc đó tôi cũng chẳng đủ tỉnh táo để biết anh đang đi ngược làn đường. Chiếc xe rú mạnh như chính sự giận dữ trong lòng anh. Anh cứ im lặng khiến mọi kìm nén của tôi càng trỗi dậy, tôi vằng ra khỏi vòng tay anh đang giữ tôi phía trước, hét lên:

    - Anh để em xuống đi! Em không cần anh quan tâm em nữa.

    - Em yên lặng đi, chở em về nhà rồi anh hứa từ nay sẽ không quan tâm em nữa.

    "Không quan tâm em nữa.." Anh vừa nói như vậy sao? Những tháng ngày dài dằng dặc anh xuất hiện chỉ để nói là không quan tâm tôi nữa sao? Nước mắt chảy dài - tim tôi đau. Tôi cố gắng giằng mạnh tay tôi ra khỏi bàn tay thô ráp đang giữ tôi kia. Chiếc xe mất lái, tiếng còi của chiếc xe tải ngược chiều rú lên.

    Sáng quá!

    Tôi chẳng thể nhìn thấy gì nữa. Mệt lắm, ngủ ở đây luôn có được không? Có gì đó mát mát chảy vào tay tôi, cổ tôi, cả mùi hương bạc hà của tóc anh. Mắt tôi mờ dần rồi chìm vào đêm tối, nhưng tôi vẫn cảm thấy tay anh đưa lên má tôi, hơi thở ấm áp bên tai tôi.. Nhưng tôi không thể nào nghe hay nhớ nổi anh đang nói gì.

    Tôi tỉnh lại trong màu ga giường trắng xóa và mùi nồng của etanol. Đây đâu phải thiên đường mà tôi và anh cùng muốn dìu dắt nhau đi. Anh đi rồi, vì chấn thương sọ não.. Tôi mất anh trong cơn say, mà đến cả lời yêu thương hay có thể là hận thù cuối cùng của anh tôi cũng chẳng thể nhớ nổi. Tôi chỉ nhớ tim tôi đau rất đau - nỗi đau của người ở lại..


    "Khuyết điểm lớn nhất của em là quá ích kỷ.

    Sai lầm lớn nhất của em là nghi ngờ tình yêu của anh.

    Dại khờ nhất của em là hành động trong cơn say.

    Đau đớn nhất của em có lẽ là ngày mất anh.."

    * * *

    LoBe: Ú u ù, lần đầu viết thơ, đuma, hay quá đi. *cầu khen a~~~*
     
    makebyGau, Sua87264, Mây xa1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  8. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Truyện ngắn 6 : Tôi lại cô đơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi và anh quen nhau rất lâu. Lâu tới nỗi tôi còn không nhớ chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên là ở đâu. Nhưng tôi biết, tôi thích anh.

    Anh hơn tôi 2 tuổi, học chung trường với tôi từ hồi cấp một tới tận cấp ba. Gia đình anh nghèo, bố anh là liệt sĩ, đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ. Mẹ anh là người đàn bà thuần nông, quanh năm buôn bán kiếm từng đồng nuôi anh ăn học. Anh học giỏi nhưng lại buông bỏ học bổng du học nước ngoài mà vẫn học ở tỉnh. Anh nói với tôi: "Học bổng 75% chứ 100% anh cũng không đi được." Lúc ấy tôi không cho đó là đúng. Một đứa con gái mười bảy tuổi như tôi vẫn luôn những tưởng cuộc sống này màu hồng thì làm sao mà hiểu được chứ. Mười tám tuổi, khi bắt đầu ôn thi đại học, tôi mới hiểu điều đó.

    Gia đình tôi khá giả, lại là con một nên tôi sống trong sự sung túc, yên bình. Nhưng anh thì không vậy. Anh phải lo cho mẹ, cho bản thân. Anh không đủ khả năng để chi trả bất kì khoản tiền nào khi đi du học cả.

    Nhưng tôi không biết, tôi vẫn thường tiếc nuối vì cơ hội anh đã bỏ lỡ. Mỗi khi tôi gọi cho anh, hầu như toàn là buổi tối. Chưa nói được dăm câu, tôi lại phải cúp máy để anh học. Tôi trách cuộc sống này bất công, tại sao tôi chỉ được nói chuyện với người mình yêu chưa tới 5 phút thì đã phải tắt máy rồi chứ? Tuy nhiên, tôi thông cảm cho anh. Tôi biết anh đã phải vất vả thế nào, nhiều lần tôi lén gửi tiền cho anh nhưng anh lại trả lại, anh nói: "Anh muốn tự kiếm tiền, sau này còn lo cho mẹ, cho em."

    Mười chín tuổi, tôi thi vào trường với anh, nhưng khác khoa. Bố mẹ có gửi tiền đầy đủ nhưng tôi vẫn xin đi làm thêm chỗ anh. Tôi cười với anh mà rằng: "Em đang tiết kiệm tiền cho tương lai." Anh khẽ cười, giơ tay lên vuốt tóc tôi. Tôi đứng im, đôi mắt híp lại cười thật tươi.

    Cũng chính năm ấy, tôi thi lấy học bổng du học. Tôi cùng một người nữa dành được. Bố mẹ, người thân, bạn bè gọi điện chúc mừng. Tôi thấy rất vui và hãnh diện. Tôi chìm đắm trong những lời khen ấy. Anh cũng chúc mừng tôi. Chỉ là nhiều lúc bên nhau, ánh mắt anh lại nhìn về nơi nào đó xa xăm.

    Còn một tháng nữa thì tôi sẽ xuất ngoại, tôi bỗng không muốn một chút nào. Tôi sợ xa anh, xa anh hẳn 4 năm. Tôi nói với anh là tôi không đi nữa. Anh nhìn tôi thật lâu rồi lắc đầu. Anh cứ im lặng. Tôi ngồi cạnh anh, không nói gì nhưng nước mắt lại rơi.

    Tối hôm ấy, tôi nhận được tin nhắn từ anh. Anh nói, anh không còn yêu tôi nữa, anh có người khác rồi. Tôi không tin, tôi gọi cho anh, anh không nghe máy. Tôi tới phòng anh, bạn anh bảo anh không có ở đây..

    Tôi thất thần cầm chặt tờ đơn. Tờ giấy vì bị tôi nắm chặt mà nhăn nhúm. Tôi hờn dỗi, tôi ghét anh. Anh muốn chia tay đúng không? Được tôi sẽ đi, sẽ không ở lại đây nữa. Tôi xé tan tờ giấy ấy ra.

    Ngày tôi đi, bố mẹ ôm tôi thật chặt. Mẹ tôi khóc nhắc nhở tôi đủ điều. Nhưng tai tôi như ù đi, tôi chẳng nghe rõ bà nói gì cả. Trong đầu tôi luôn vang lên câu nói: "Phong, nếu anh đến đây, em sẽ không đi nữa. Thật đấy. Xin anh." Nhưng tới khi tiếng tiếp viên nhắc nhở hành khách vang lên mà tôi vẫn không thấy anh đâu cả.

    Tôi chào bố mẹ rồi quay lưng bước vào, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn ra nhưng lại thất vọng quay về. Nhưng tôi nào biết, anh có đến. Anh đứng nơi ấy, lặng lẽ nhìn tôi. Anh như sợ tôi nhìn thấy hoặc có thể anh sợ chính bản thân anh sẽ cản tôi lại, cản tương lai tôi lại.

    Bốn năm, nói ngắn cũng không ngắn, mà nói dài thì cũng không. Đối với con người, bốn năm trôi qua rất nhanh, chỉ như một cái chớp mắt, nhưng với tôi quãng thời gian này không khác nào cả thế kỉ. Tôi chỉ biết vùi đầu vào học, hết giờ học thì làm thêm không mình mình có thời gian rảnh. Vì hơn ai hết, tôi biết nếu không làm vậy thì sao tôi có thể quên anh? Quên đi mối tình đầu đời của tôi?

    Hết bốn năm, tôi quay về nước làm cho một công ty liên doanh với mức lương khá cao. Ngày ba mươi Tết, tôi đưa mẹ đi mua hoa thì tình cờ gặp mẹ anh. Bà cứ mời tôi phải tới nhà bằng được. Tôi đồng ý.

    Chiều hôm ấy tôi tới nhà, anh cười đón tôi. Anh hỏi tôi:

    "Em có người yêu chưa?"

    Tôi thành thật trả lời:

    "Em chưa ạ."

    Anh mỉm cười rồi nói:

    "Anh cũng chưa."

    Trước khi tôi về, anh đưa cho tôi một số điện thoại kêu là của bạn thân anh..

    Tôi về nhà, cũng không biết đi về phòng bằng cách nào cả. Tôi ôm chặt gối mà khóc. Anh ấy hết yêu tôi rồi. Đúng vậy, do hết yêu nên anh ấy mới có thể giới thiệu tôi cho người khác. Vậy tại sao tôi cứ phải chấp nhất với mối tình đã kết thúc này chứ? Thật nực cười, tôi cứ nghĩ anh níu tay tôi lại là để nói: "Anh sai rồi, mình bắt đầu lại nhé." chứ. Sau tối đó, tôi và anh không còn liên hệ gì nữa, tôi quay lại với công việc và không hề gọi cho anh lấy một lần mặc dù số của anh vẫn trong máy tôi.

    Dạo gần đây công ty nhiều việc, tôi lê cái xác nặng trĩu về nhà, mệt mỏi kêu đồ ăn. Bỗng điện thoại kêu lên "Ting.. Ting.." hiển thị tin nhắn, thì ra là bạn thân của anh. Nhưng cách nói chuyện của anh ấy (Bạn thân anh) rất giống anh, gọi điện thì không nghe máy, chủ động gặp thì kêu bận. Vì vậy tôi và bạn anh chỉ có thể nói chuyện với nhau qua những dòng tin nhắn ngắn ngủi.

    Cuộc sống tôi cứ trôi qua như vậy cho tới khi tôi gặp được chồng hiện tại của tôi bây giờ. Người đó rất tốt với tôi, luôn quan tâm, chăm sóc cho tôi.

    Ngày tôi kết hôn, anh không thể tham gia vì mới bị chuyển công tác lên nhà máy thủy điện Hòa Bình. Ngày con trai tôi chào đời, anh cũng không có ở đây. Ngày con tôi đầy tháng cũng là ngày anh mất.

    Tôi đi dự đám tang, mẹ anh khóc. Bà vừa ôm tôi vừa nấc lên rồi kể những câu chuyện vụn vặt chẳng liên quan gì nhưng tim tôi lại như bị ai đâm vào, đau đớn. Thì ra, vào tối hôm tôi sinh con, anh trực ca đêm về và bị tai nạn giao thông. Cả tháng trời nằm trên giường bệnh, luôn trong trạng thái hôn mê sâu nhưng cứ tỉnh táo một chút là anh lại gọi tên tôi.. Anh mất, trời đổ mưa.. Con mưa dai dẳng mấy ngày không ngớt.. Khi thăm lại giường bệnh anh, tôi mới thấy tấm ảnh của mình bị giấu sâu dưới lớp đệm. Tôi cầm tấm ảnh rồi khóc nức nở.. Nhưng tôi đã có gia đình, có con cái nên đành đẩy nỗi đau này vào sâu trái tim mình..

    Lời kể của mẹ anh vẫn vang trong đầu tôi: "Nó bảo nó sợ cháu bỏ học bổng nên chia tay.. Nó khóc, nó bảo nó buồn nhưng không hối hận.. Nó vẫn hay cầm điện thoại đọc lại những tin nhắn hai đứa gửi cho nhau.. Nhiều lúc nó còn bảo, nó sẽ theo đuổi cháu một lần nữa.. Ngày cháu kết hôn, nó uống đến say mèm, ngồi khóc như đứa con nít, hôm sau thì xin chuyển công tác.. Bác không ngờ nó lại bỏ lại bác như vậy, không ngờ, không ngờ.."

    Thì ra, anh vẫn yêu tôi nhưng tại sao anh không nói ra chứ?

    Nếu anh nói với tôi rằng: "Mình quay lại đi" thì tôi đã không ngần ngại từ chối.

    Nếu một trong hai chúng tôi từ bỏ cái tôi của mình và ngỏ lời trước thì có khi giờ anh và tôi đã thành đôi.

    Nếu tôi để ý hơn về những dòng tin nhắn ấy thì có lẽ tôi đã nhận ra đó là anh.

    Nếu.. thì..

    Mỗi khi nhớ anh tôi lại mang những dòng tin nhắn ngây ngô thời sinh viên, những tin nhắn hỏi han khi trưởng thành ra đọc lại. Tôi tự mỉm cười rồi như nói với anh: "Nếu ông trời cho em lựa chọn lại thì em sẽ không bao giờ buông anh"..
     
    makebyGau, Sua87264, Mây xa1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  9. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Truyện ngắn 7: Con Chẳng Thể Giận Mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ à,

    Tự dưng con thấy con yếu đuối, đáng ghét quá. Cho dù có bất mãn với mẹ thì con cũng chẳng dám nói thẳng mà chỉ có thể ngồi viết những dòng này.

    Mẹ biết không? Còn đã từng rất nhiều lần muốn chết đi. Con cảm thấy bản thân được sinh ra chẳng có ý nghĩa gì cả. Ý nghĩa sao được khi mẹ con lại chẳng yêu thương con.

    Con cũng chẳng biết con người có trí nhớ từ khi nào.. Nhưng khi con rất nhỏ, trong ký ức của con chẳng có mấy hình bóng của mẹ.

    Khi ấy, mẹ hay đi làm xa, cả tháng về có hai ngày, rồi sau đó lại vội vã lên đường. Cuộc sống của con chỉ có bà nội và bố. Mỗi sáng sớm, bố sẽ đánh thức con dậy, đánh răng và thay đồ cho con. Nhưng mà bố lại không biết buộc tóc bởi thế mà tuổi thơ con gắn liền với mái tóc ngắn cũn cỡn.

    Nhiều lúc nhìn chúng bạn mặc váy hoa, tóc tết đuôi sam, con đã rất ghen tị, và con bỗng ghét mẹ, ghét mẹ hay đi làm xa, ghét mẹ không dành thời gian cho con, ghét mẹ chẳng tết tóc cho con lần nào. Nhưng, mỗi lần mẹ về, con lại dính lấy mẹ như một cái đuôi mặc dù tối hôm trước con đã tự hứa là sẽ không quan tâm mẹ nữa, sẽ để mẹ xin lỗi, dỗ dành thì con mới chịu mở miệng.

    Rồi khi mẹ mang thai em trai con bây giờ, kể từ ấy mẹ nghỉ việc và xin làm cho một công ty gần nhà. Lúc đó con rất vui, nhưng giờ nghĩ lại con vẫn không hiểu là do mẹ tìm được công việc tốt hơn nên không đi làm xa nữa, hay đơn giản chỉ là mẹ yêu thương em trai con và không muốn rời xa nó.

    Mẹ có thấy con quái dở không? Suy nghĩ của con thật tiêu cực nhỉ? Nhưng.. con chẳng có cách nào phủ định suy nghĩ là mẹ không yêu thương con bằng em trai cả.

    Khi em con lên hai và con bảy tuổi, mẹ rất hay mua sữa tươi. Một ngày mẹ sẽ cho em uống sáu, bảy hộp sữa.. Nhưng con chẳng được hộp nào cả. Có lần, con thèm quá mà uống trộm một hộp và bị mẹ bắt gặp. Mẹ không nói gì mà cầm hộp sữa trong tay con để lên bàn rồi đánh con. Mẹ đánh đau lắm. Thật đấy, con khóc thét lên, nhưng vẫn cảm thấy thật sự rất đau đớn, từng cơn bỏng rát từ má, lưng và mông truyền đến, mắt con như nhòa đi. Con không hiểu, tại sao con lại không thể uống sữa cơ chứ?

    Ngày hôm sau, mẹ mua cho con một cái áo nắng màu hồng rất xinh xắn. Buổi chiều hôm ấy, mẹ dẫn con ra đồng để gặt lúa. Mẹ dúi vào tay con cái liềm mà tay con chẳng thể cầm chắc. Mẹ chỉ nói:

    – Làm theo mẹ.

    Sau đó mẹ chẳng nói với con lời nào nữa. Đây cũng là câu nói đầu tiên mẹ nói với con từ hôm qua tới giờ. Con vui lắm, vì mẹ không giận nữa rồi.

    Con cố gắng cầm liềm và cắt theo mẹ, nhưng con làm rất chậm và nhìn vô cùng nham nhở. Mẹ nhìn thấy mà chẳng nói gì.

    Và ngày hôm sau, mẹ đưa con tới ruộng lúa nhỏ hơn chút. Nhưng mẹ lại bỏ đi, để lại con với cái liềm và một chai nước khoáng. Khi ấy con bật khóc, con tưởng như mẹ bỏ con cho ông ba bị rồi.

    Mẹ à,

    Con cũng chẳng biết con kể câu chuyện lúc nhỏ xíu ấy ra làm gì, trong khi chuyện như vậy luôn xảy ra trong suốt quãng đường tuổi thơ của con nhỉ? Ví như tám tuổi giặt hết chậu quần áo đầy, phải nấu cơm canh, chín tuổi phải đi xới đất.. Cứ khi tan học, nghĩ tới hàng đống công việc ở nhà là con lại chẳng muốn bước đi chút nào.

    Sự sợ hãi về việc trở về "nhà" cứ kéo dài theo từng ngày tháng.

    Rồi hôm ấy, khi con cuối lớp 11, có một chú là bạn cũ của bố tới chơi. Chú ấy mở một phòng khám tư, cũng khá giàu có. Chú ấy hỏi con định thi trường gì. Con nói con muốn học Kinh tế quốc dân, khoa Marketing.

    Chú ấy cười cười rồi nói với cha rằng trường đó toàn bọn ăn chơi, đua đòi, con mà học ở đấy có khi chưa kịp ra trường đã làm cái 50 mâm. Chú ấy còn nói, học trường đấy toàn người nhà có công ty, chứ con học làm gì, lên tỉnh học Y, ra trường chú cho làm ở phòng khám.

    Khi ấy, mẹ cũng cười và nói:

    – Vậy thì nhờ chú.

    Mẹ nói câu ấy, là con đã biết rằng mẹ không cho con học trường con yêu thích nữa rồi. Con thật sự sợ hãi, con không cam lòng và cả tức giận nữa. Tại sao mẹ có thể làm theo ý của mẹ như vậy? Mẹ đã từng nghĩ cho con chưa? Mẹ đã từng hỏi con thích gì và con muốn gì chưa? Chưa từng, mẹ chỉ làm như vậy với em trai con thôi.

    Và rồi con tìm việc qua mạng, con làm quản lý cho website. Con muốn kiếm tiền tự học đại học, con không muốn tương lai con bị thay đổi bởi bất cứ ai, kể cả mẹ.

    Nhưng rồi thời gian học tập của con đã bị cắt bớt đi, bởi những "công việc nhà mà ai cũng phải làm" mẹ giao cho, và cả công việc của website. Thành tích của con dần bị tụt lùi, từ một học sinh top 3 của trường, là học sinh nhiều lần đạt giải cao trong kỳ thi học sinh giỏi, con trở thành một học sinh tiên tiến, và điểm thi chẳng thể đỗ vào trường con yêu thích, hay trường mẹ muốn.

    Con tuyệt vọng, con đã mua thuốc ngủ. Con định sẽ kết thúc cuộc sống của mình tại đây. Con không chịu nổi nữa rồi.. Con thật sự quá thất bại, quá hèn nhát, quá vô dụng. Nhưng trong giây phút cầm lọ thuốc ngủ trong tay, đầu con vẫn lóe lên một suy nghĩ: Nếu mẹ gõ cửa, chỉ cần gõ cửa thôi, thì con sẽ không tự tử nữa. Nhưng 5 phút trôi qua, 10 phút nữa qua, nửa tiếng tiếp theo nữa, mẹ vẫn chẳng xuất hiện như con đã tưởng tượng.

    Nhưng con thấy bố, bố nhẹ nhàng mở cửa, ngồi xuống cạnh con. Ông ấy cầm lọ thuốc ngủ từ tay con rồi ném ra ngoài vườn. Con im lặng, bố cũng im lặng. Tưởng chừng như một thước phim bị ấn nút tạm dừng vậy.

    Lúc lâu sau đó, bố mới giơ tay ôm con. Đây có lẽ là cái ôm đầu tiên bố dành cho kể từ khi mẹ về. Đôi tay đầy vết chai sần sùi chạm vào má con, ngưa ngứa, ran rát.

    – Bố xin lỗi, lẽ ra con không nên được sinh ra ở gia đình này, lẽ ra con nên có một cuộc sống hạnh phúc ở một gia đình hoàn chỉnh. Tất cả là do bố sai, trước đây bố không nên làm như vậy.

    Bố kể, ngày ấy, bố thích thầm mẹ, nhưng mẹ đã có người yêu và họ đã chuẩn bị gặp mặt hai nhà để cưới hỏi. Bố chặn mẹ trên đường đi làm về, bố nói muốn cưới mẹ. Tất nhiên mẹ từ chối. Bố nói rằng lúc ấy còn quá trẻ và bồng bột, bố cho rằng việc bị mẹ từ chối chính là vả vào mặt, mất hết thể diện đàn ông. Bố với mẹ xảy ra cãi vã, và trong lúc tức giận bố đã làm ra một việc vô cùng tồi tệ. Và đó cũng chính là lí do có con trên đời này.

    Lúc nghe bố kể xong con vẫn còn ngu ngơ mẹ ạ. Trước đây con chỉ nghĩ rằng, do con là con gái nên mẹ mới không thích con nhưng con không ngờ rằng sự thật nó còn vượt xa cả tưởng tượng của con như vậy. Con được sinh ra không dựa theo tiền đề hôn nhân, cũng không phải là tình yêu. Mà là sự cưỡng bức. Bảo sao mẹ lại chán ghét con tới vậy.

    Nhưng..

    Mẹ à, con là một đứa trẻ, và con đâu có lỗi lầm gì đâu. Tại sao mẹ lại vì bất hạnh của bản thân mà thẳng tay tước đi hạnh phúc của con, không cho con hiểu được cảm giác có một gia đình là như thế nào?

    Có thể, con là lí do gián tiếp hủy hoại cuộc đời mẹ, nhưng con cũng là một nạn nhân mà mẹ. Con đâu có quyền lựa chọn nơi sinh ra, lựa chọn bố mẹ đâu. Nếu mẹ cảm thấy con là khắc tinh, là thứ đáng ghét, đáng nguyền rủa, thì con xin lỗi mẹ. Dẫu con chẳng biết mình sai ở đâu cả. Con chỉ mong mẹ sẽ nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng, sẽ cười với con, ôm con và chuẩn bị bữa sáng cho con như những gì mẹ làm với em trai con vậy. À, nói đúng hơn là em cùng mẹ khác cha. Còn bố của em con, dù bố không nói con cũng có thể đoán ra.

    Mẹ à, mẹ trừng phạt bố con, trừng phạt con như vậy vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ mẹ muốn cứ như vậy đến hết đời? Người đàn ông yêu mẹ tới mức nào mới có thể chấp nhận nuôi con của người đàn ông khác, cho nó có điều kiện tốt nhất. Người đàn ông ấy hèn mọn tới nỗi, chỉ cần mẹ nói một thì sẽ không dám nói hai. Người đàn ông đã phải trả cái giá lớn như vậy cho một lần trót dại.

    Đúng là bố tổn thương mẹ, mẹ lại trả thù bố cả đời.

    Từ hôm ấy, con lao vào học, con cũng không còn dám đối mặt với mẹ nữa. Bởi con sợ thấy ánh mắt chán ghét, hận thù của mẹ, cùng với việc, có lẽ con đã hết hi vọng về tình mẫu tử mà con cần được có rồi. Và điều hạnh phúc đã đến khi con đậu á khoa Marketing, con hân hoan nhập học và tự tìm thêm việc. Con cắt đứt mọi liên lạc với gia đình, kể cả bố. Con không biết mình làm đúng hay sai, nhưng con cảm thấy làm như vậy thì con sẽ bớt lúng túng hơn. Và còn một lí do nữa là con không thể chấp nhận lí do bản thân tồn tại trên đời.

    Nhưng đến hôm nay, khi đã sắp là một người mẹ rồi, con bỗng hiểu ra nhiều điều mẹ ạ. Con biết, chẳng có người mẹ nào không thương con cả, chỉ có điều người ấy có vượt qua trở ngại để thể hiện tình yêu của mình hay không thôi. Mẹ có yêu con đấy, nhưng mà sự hận thù ập tới mỗi khi đối diện với con làm tình yêu của mẹ bị áp xuống, mờ nhòa tới nỗi không ai thấy cả. Nhưng mẹ à, con vẫn chờ một ngày mẹ bỏ được nỗi đau trong quá khứ, bước về phía trước và sẽ gọi con hai chữ: Con gái.

    Con vẫn luôn ở đây và muốn có một lần được kể cho mẹ nghe những gì con đã trải qua trong suốt sáu năm qua. Về người đàn ông yêu thương con như bố đã dành cho mẹ, nhưng khác ở điều con cũng yêu người ấy. Về công việc mà con yêu thích, về những dự án mà con đã hoàn thành. Và tất nhiên, đó là cảm xúc vui sướng khi mang trong mình một sinh linh bé nhỏ.

    Con gái mẹ.
     
    makebyGau, Sua87264, Mây xa3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...