Tản Văn Những Mảnh Ghép Nhỏ Trong Cuộc Sống - Mạnh Thăng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mạnh Thăng, 6 Tháng năm 2020.

  1. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Những mảnh ghép nhỏ trong cuộc sống

    Tác giả: Mạnh Thăng

    Thể loại: Tản văn

    [​IMG]


    Văn án

    Những mảnh ghép nhỏ trong cuộc sống kể về những con người đặc biệt xuất hiện trong cuộc sống của nhân vật "Tôi". Đâu đó trong chúng ta sẽ có những người tìm ra chính bản thân mình trong câu chuyện này. Tuy chỉ là một tập đoản ngắn, nhưng mình hy vọng các bạn sẽ đọc và biết trân trọng hơn những người xung quanh mình

     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Tản văn thứ nhất: Cậu em trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày còn thơ bé, tôi luôn tự thu mình vào trong một thế giới rất riêng, một thế giới mà không ai có thể bước vào, kể cả ba mẹ tôi. Người duy nhất mà tôi có thể trò chuyện thoải mái cùng lại chính là đứa em trai cách tôi gần hai tuổi. Có lẽ vì lý do tuổi tác nên tôi chẳng có lấy nổi một chút khó chịu nào mỗi khi tâm sự cùng nó.

    Khi dần trưởng thành hơn, tôi có cuộc sống riêng của tôi, và nó cũng vậy. Mặc dù cậu em trai bé bỏng của tôi vẫn ngày ngày vui vẻ kể lại những câu chuyện thú vị ở lớp học, tôi chợt nhận ra một điều: Mình không muốn trò chuyện cùng em trai nữa!

    Những cuộc trò chuyện ngày càng trở nên ít đến đáng thương. Từng ngày trôi qua, tôi có cảm giác bức tường vô hình được dựng lên giữa anh em tôi càng lúc càng lớn dần. Tôi biết, hành động của mình thật ích kỷ biết bao, nhưng biết làm sao được khi tôi không muốn kể cơ chứ! Đôi lúc, tôi chỉ muốn đứa em cúa tôi có thể bớt kể đi một chút, hoặc tôi có thể chia sẻ nhiều hơn một chút.

    Tệ hơn là, những câu chuyện ấy tôi lại có thể vui vẻ kể cho những người bạn của mình, những người mà tôi không chắc họ sẽ giữ được bí mật của tôi bao lâu. Em tôi lớn lên, và cũng dần hiểu ra điều đó, nhưng nó chưa một lời oán trách ông anh xấu tính của mình. Mặc cho những cái phẩy tay tỏ ý không muốn nghe của tôi, nó vẫn hàn huyên đủ thứ chuyện như một cách để tự an ủi bản thân vậy.

    Không chỉ dừng lại ở những câu chuyện, tôi lại có thể an nhiên đi nói xấu cậu em trai trước mắt bạn bè chỉ để nhận được sự quan tâm tới tôi nhiều hơn. Đôi lúc, tôi cũng mong em tôi sẽ làm điều tương tự như mình để cảm giác tội lỗi ấy không len lỏi quá sâu trong tim, nhưng tôi sai lầm lại cứ sai lầm. Hình ảnh người em đáng mến của tôi trong mắt những người khác lúc ấy cũng do một tay tôi mà trở nên méo mó đến đáng thương.

    Và cũng có nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, tôi vẫn thường tự hỏi bản thân, nếu người mà mẹ sinh ra là em gái chứ không phải em trai thì mọi thứ có khác đi không? Đôi lúc, tôi lại thèm cảm giác có được đứa em gái đến lạ lùng!

    ~~~~~

    Cái ngày tôi lên đại học cũng là ngày tôi rũ bỏ tất cả mọi thứ để làm lại từ đầu. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ không gặp lại nó trong một khoảng thời gian khá dài. Thế nhưng, trái với những cảm giác mà một người con xa xứ nên có, tôi lại thấy vui sướng đến lạ kỳ. Có lẽ tôi đã chán ghét cái cảm giác ở nhà từ lâu rồi! Tôi nghĩ thế!

    Giờ đây, khi em tôi cũng bước chân lên đại học, hai chúng tôi mỗi người chính thức có được một cuộc sống riêng ở nơi phương trời mới. Ấy vậy mà, mỗi khi trở về nhà, trong lòng tôi bỗng hụt hẫng đi nhiều lắm. Không còn đó những câu chuyện lảng vảng bên tai mỗi khi tôi trở về nhà, cũng không còn bóng dáng ra đón người anh xa quê trở về nữa rồi.

    Chỉ đến khi lên đại học, tôi mới nhận ra một sự thật rằng, dù cho một người có thể có nhiều bạn đến đâu nữa, chắc chắn sẽ không thể nào tìm được người hiểu bạn như những người thân trong gia đình được! Để đến bây giờ, tôi mới nhận ra mình nhớ những cuộc trò chuyện ngày xưa nhiều đến thế nào! Để đến bây giờ, tôi mới thấy cậu em trai quan trọng với tôi đến dường nào.

    Tôi thấy mình thật đáng trách biết bao khi không biết trân trọng món quà trân quý mà cuộc sống đã ban tặng. Nhưng, những gì xảy ra trong quá khứ không thể nào đem ra sửa chữa nữa rồi. Giờ phút này đây, tôi chỉ có thể tự hứa với bản thân rằng mình sẽ bù đắp lại những gì đã mất trong tương lai mà thôi. Chắc chắn là như thế!
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...