Gửi một người "bạn" mà tôi vừa bit. Tôi viêt những dòng này để gửi bạn, dù cho bạn có nhận được hay không? Quan điểm tình yêu của mỗi người khác lắm, ai cũng có một thước đo riêng cho mình, nó cũng giống như nhận thức vậy. Cùng chung một vấn đề, cùng một câu hỏi nhưng lại có nhiều câu trả lời khác nhau. Đối với tôi, nhận định về cách để yêu và thích nhau cũng như vậy. Bản thân tôi không bao giờ chê thấp tình cảm của người khác vì tôi hiểu rõ tình cảm là một thứ rất thiêng liêng, Bạn thích tôi, tôi trân trọng, bởi vì tôi cũng đã từng đơn phương, cũng đau như bất kì ai. Nhưng tôi không thích, thực sự rất không thích những vấn đề lặp đi lặp lại với một người. Bạn nói thích tôi, muốn chúng ta quen nhau, tôi hơi ngạc nhiên bởi lẽ chúng ta chỉ mới gặp nhau duy nhất có một lần. Bạn thân tôi nói, con gái khác con trai, họ không đặt ra tiêu chuẩn cho người yêu và đánh giá họ tỉ mỉ, con trai làm theo bản tính, chỉ cần ai đó làm cho họ có cảm giác, họ liền chủ động bước đến trước. Lúc nhận được tin nhắn của bạn, điều đầu tiên tôi thấy được là sự bất ngờ, sau đó tôi đắn đo. Tính của bạn cũng rất hay đùa, nên tôi cho rằng lần này cũng thế. Nhưng đùa một lần không phải, là hai lần, là ba lần, và rất nhiều lần, bạn nói: - Tưởng đùa đấy à, tôi nói thật đấy chứ? Hay là tại không thích tôi, chê tôi xấu, tôi nghèo. Nói chuyện với tôi bạn mệt mỏi vậy à, thế nói chuyện với mấy đứa khác chắc không đâu vì tụi nó hơn tôi Thực sự lúc đó tôi hơi sững lại, tôi chẳng hề có suy nghĩ này vì hơn ai hết tôi không có đủ tư cách để chê bạn trong khi tôi cũng thế, tôi cũng sống một cuộc sống bình thường mà thôi, làm một công việc an ổn, nói trắng ra lương của tôi cũng chẳng cao bằng bạn nhưng cách nói chuyện của bạn thật sự làm tôi rất khó nghe. Bạn biết không, một người đàn ông bản lĩnh họ sẽ nói: - Tôi nghèo nhưng tôi sẽ cố gắng Chứ không ai lại tự đặt ra cho mình một nhận định, tôi nghèo em có yêu tôi không? Bạn được phép nghèo nhưng bạn không được phép không cố gắng. Tôi không muốn quen bạn vì đơn giản tôi nghĩ rằng không phải lúc thích hợp, cũng chưa cần ràng buộc nhau lúc này và cũng vì một số lí do cá nhân không tiện nói. Tôi trân trọng tình cảm của bạn nhưng đồng thời tôi cũng không nhận nó. Tôi là một người rất rõ ràng, những thứ tôi thích tôi sẽ nói thích, những thứ không thích tôi sẽ rõ ràng từ chối, cái mối quan hệ mập mờ giữa người và người với nhau nó khó chịu vô cùng. Tôi đã nói thẳng và nói rất nhiều lần nhưng có vẻ bạn vẫn cố tình không chịu hiểu. - Thế gặp một thằng giàu và đẹp hơn tôi thì sao? Không thích nó mới là lạ, con gái bây giờ ai chẳng thế. Tôi cũng xin nói cho bạn biết luôn, bất cứ đứa con gái nào cũng thích tiền, tôi cũng không ngoại lệ, bởi vì lo cho tương lai sau này nên mới cần một chỗ dựa vững chắc, bởi vì thích tiền cho nên giờ này tôi đang cong lưng ra đi làm từng ngày để trang trải cho cuộc sống mai sau. Bởi vì thích tiền cho nên tôi không ngừng cố gắng để bản thân không thất nghiệp. Bạn nói một câu như thế về tất cả con gái, xin lỗi, bản thân bạn không thể hiểu hết chúng tôi được. Còn trai giàu và đẹp, không phải tôi chưa từng gặp, những người như thế có người vẫn đang làm bạn cùng tôi, có người đã cắt đứt liên lạc, vì sao, tôi chẳng dựa vào độ giàu có của một người để phán xét, tôi làm bạn với họ vì thích tính cách của họ, và sau này, đã là bạn tôi thì dẫu có leo lên xe hơi hay xuống xe đạp bạn vẫn sẽ là bạn tôi không thay đổi. Nếu bạn muốn nghĩ tôi là đứa con gái ham tiền của người ta thì sai rồi, bạn không đủ tư cách để nói tôi như thế trừ khi tôi tạo cho bạn mối quan hệ mập mờ sau đó đào mỏ bạn như một số cô gái ngoài xã hội kia. Còn bây giờ, tôi vẫn chưa lấy một thứ gì của bạn thì đừng vội vàng phán xét tôi như thế, nhé! Tôi không muốn nói thẳng nhưng cùng một vấn đề mà phải đi nói lại nhiều lần với cùng một người quả thật rất phiền toái. Bạn cố tình không hiểu hay đã hiểu mà lại bỏ ngoài tai trong khi tôi đã rất rạch ròi trong quan điểm của chính bản thân mình là: - Chúng ta chỉ có thể làm bạn, và bạn thì không có gì để tôi chê cả, nguyên do là ở tôi. Thành thật khuyên nhủ bạn một câu, sau này nếu gặp một cô gái bạn thích, hãy cho cô ấy thấy sự nỗ lực sắp tới của bạn, đừng cho cô ấy thấy sự thụt lui của bạn vì đơn giản, tôi và bạn chả yêu nhau được ngày nào và chúng ta cũng không hề có trách nhiệm với nhau. Cũng đừng đem con gái ở tất cả mọi nơi lại xếp chung một chỗ, nó xúc phạm đến chúng tôi ghê gớm Và hãy hiểu rằng có những người không bao giờ thích kiểu quan hệ mập mờ, và một khi họ đã nói thẳng quan điểm của bản thân, hãy lịch sự như một quý ông, hoặc là hiểu, hoặc là biến đi. Cuối cùng, tôi chỉ nói rõ quan điểm của cá nhân tôi, tự động hạ thấp bản thân mình và đổ lỗi cho người khác là một bản tính cực kỳ tồi. Cám ơn, hy vọng bạn chấp nhận được và duy trì mối quan hệ của chúng ta ở một mức độ phù hợp. Tôi không nói nhiều. Sẽ thân hoặc không bao giờ gặp lại.
Lá thư không người nhận - Hansansara - Chào anh! Nay đã là ngày thứ 1345 chúng ta trở thành quá khứ. Thời gian thực sự đã là rất tốt công việc của nó, cuốn trôi nỗi buồn lẫn nuối tiếc vào quá khứ. Nhưng có chăng em quá cứng đầu, vẫn cứ nắm chặt không buông mối tơ tình đã đứt nửa đường. Anh có nhớ em không, cho dù là nỗi nhớ với một người xưa cũ? Có chăng anh có nhớ em, nhưng một người từng lướt qua đời anh? Em thì vẫn thế, cứ ôm trong mình nỗi buồn mất anh, cứ qua qua lại lại giữa nỗi cô đơn và nỗi nhớ anh vẫn cứ đong đầy từng ngày. Đông năm nay đến sớm hơn mọi khi. Trời chợt trở lạnh khiến con người ta không thích ứng kịp. Sao em không nhận ra, đông lại có thể lạnh như thế nhở? À, có lẽ, đông năm nào cũng thế, chỉ tại đông năm nay không có anh thôi! Vẫn như một thói quen xưa cũ, em vẫn thường hay lui tới góc cà phê bọn mình hay đến, vẫn theo thói quen gọi 2 ly cà phê nóng. Đã bao lâu rồi, vậy mà vẫn không quên được anh, em vô dụng thật. Em còn nhớ, ngày anh rời đi, là một chiều thu se lạnh, anh rời đi không lời từ biệt, ngay cả câu nói chia tay cũng không nói ra, anh có biết em hụt hẫng dường nào! Tháng đầu tiên, em lao đầu vào công việc, không nói năng lời nào, đi đi lại lại trong thành phố một mình, rồi chợt nhận ra mình đi nhầm đường.. Hằng đêm, đều cố tìm giọng nói của anh trong tin nhắn thoại, xem đi xem lại những tin nhắn của anh.. Để làm gì nhỉ? Có chăng cũng chỉ tự dằn dặn mình bằng quá khứ xưa cũ, bẵng nhữ điều dĩ vãng chẳng còn tồn tại. Để làm gì nhỉ? Để ôm trong mình một tia hy vọng mong manh hư ảo. Tháng thứ ba, em chợt nhận ra, em mất anh thật rồi, em khóc, thu mình vào trong chiếc vỏ ốc của riêng mình, đắm chìm trong khói thuốc và men rượu, để quên anh, quên đi sự thật, quên đi chúng ta.. Hằng đêm, khói thuối và men rượu như một liều thuốc an thần hiệu quả. Để em có thể ngủ và mơ về anh. Em sống lẫn lộn giữa ranh giới của thực và mơ. Chẳng còn quan tâm đâu là hư ảo, đâu là hiện thực nữa. Tháng thứ mười, em nhìn vào gương, mái tóc rối tung, đôi mắt dần đà vô hồn. Em ôm gối khóc thật to, nhận ra rằng, khói thuốc và men rượu, khi đã tan hết, nỗi đau lại đầy thêm chút ít. Em vẫn thấy đau, và nhớ.. Tháng sau đó, em ra khỏi cửa, em cắt phăng mái tóc dài anh thường thích vuốt ve, đốt hết những tấm hình xưa cũ của hai chúng ta, xóa luôn tài khoản facebook, xóa cả số của anh, cắt đi sự liên lạc cuối cùng của chúng ta. Em chuyển công tác đến một thành phố mới, đi khỏi nơi chứa đầy ấp kỷ niệm chúng mình. Tìm cho mình cơ hội quên anh. Đã ba năm từ ngày ta xa nhau, em vẫn luôn như vậy, khi người khác vô tình nói gì đó, em đều vô tình nhớ đến anh. Anh vẫn vậy, luôn là một phần trong tim em, anh vẫn luôn ở đó, tựa như một tượng đài của tuổi trẻ. Nhưng em đã thay đổi, chẳng còn cố chấp níu giữ điều dĩ vãng nữa rồi! Chẳng còn khóc mỗi đêm khi lòng lại nhớ anh. Vì khi nhớ đến anh, em sẽ nở nụ cười, thay cho cả anh. Thương anh. Gửi cho người con trai mang bao đau thương của một thời tuổi trẻ. Mong anh vẫn bình yên nơi thiên đường. HẾT
Em xin lỗi vì đã không gặp anh lần cuối để nói với anh rằng: "Em thật sự rất thích anh" để cho anh biết đã từ rất lâu rồi vẫn có một người lặng lẽ ở đằng sau anh bầu bạn cùng anh, tâm sự, lắng nghe những muộn phiền trách móc của anh.. Em xin lỗi vì đã lặng lẽ im lặng biến mất khỏi cuộc sống của anh không giấu vết nhưng có lẽ em chỉ là một cơn gió thổi lướt qua người anh trong chốc lát không quan trọng cũng không cần thiết em biến mất cũng được mà phải không anh? Thật sự em rất nhớ, gặp anh lần đầu tiên ở năm lớp 10 chơi thân với anh nhưng lại toàn là em ăn hiếp anh, chọc giận anh chắc có lẽ em đáng ghét lắm anh nhỉ? Giữa năm lớp 10 ấy chỉ vì em thất tình lại khóc lóc làm phiền anh bắt anh dỗ em cho bằng được anh biết không lúc đó không phải em khóc vì chia tay người yêu mà là em khóc vì sự ấm áp trong vòng tay và tiếng nói trầm ấm của anh nó làm cho em không kiềm chế được tuôn ra mọi uất ức trong lòng muốn cho anh thấy em đã đau cỡ nào nhưng có lẽ cũng chính vì thế ánh mắt em không thể nào rời khỏi người anh được nữa Anh biết không ở giữa khoảng sân trường bao la rộng lớn ấy em có thể tự tin nói với mọi người rằng: "Ai em cũng có thể nhìn lầm ngoại trừ anh", có cách xa bao nhiêu đi chăng nữa nhưng em vẫn nhớ từng động tác từ hình dáng, bước đi, bóng lưng của anh không thể lẫn vào đâu được. Người ta nói răng thích một người thì có giấu cỡ nào cũng không thể giấu qua ánh mắt vậy mà em ở bên cạnh anh năm này là năm thứ 3 rồi đã 3 năm đón cùng anh 3 cái sinh nhật, đi cùng anh 3 cái tết cùng anh trải qua rất nhiều ngày lễ lớn nhỏ nhưng anh ơi! Chẳng lẽ anh không thấy gì trong mắt em sao? Em đã tự hỏi rất nhiều lần cũng tự trả lời rất nhiều lần là anh biết anh biết rất rõ nhưng không dám tin không dám thừa nhận cứ giả ngốc như không biết để em an an ổn ổn ở bên cạnh anh Nhưng không sao là em tình nguyện, em chấp nhận hết cũng bởi vì thế 3 năm thanh xuân của em đã hết rồi giành hết trên người anh nên lần này mặc dù em không nỡ thật sự không nỡ một chút nào nhưng em cũng sẽ từ bỏ, em không tin thời gian sau này dài như thế em vẫn sẽ nhớ đến anh dù rằng giờ em rất đau nhưng đâu phải không có anh em sống không được đâu Không có anh trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc và lặn, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường chỉ là mất đi nhiệt huyết sôi trào trong lòng em mà thôi từ từ rồi cũng sẽ bình thường trở lại. Bởi vì thế nên anh à! Em mong anh sau này an ổn, hạnh phúc, mong anh kiếm được một người yêu thương trân trọng anh, em sẽ lặng lẽ ở một nơi nào đó trong vô tình và vô thức nghe ngóng tin tức về anh nhưng anh đừng đau buồn anh nhé, đừng để ai tổn thương anh bởi vì em sẽ xót, em sẽ hối hận, sẽ trách móc bản thân vì ngày hôm nay đã bỏ rơi anh, bỏ rơi ước mơ của em.. Tạm biệt..