Tản Văn Những Điều Chưa Nói! - Hồng Mến

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hồng Mến, 18 Tháng mười 2019.

  1. Hồng Mến

    Bài viết:
    101
    Tản văn: Những điều chưa nói!

    Tác giả: Hồng Mến

    Em - một đứa con gái mang thân mình đi xa xứ. Cũng chẳng muốn kể những quá khứ niềm đau trong cuộc sống của em nữa. Muốn trốn chạy và thoát khỏi cuộc sống tủi nhục ấy. Nhưng ý nghĩ đó đến rồi lại đi không biết bao nhiêu lần, em càng giãy giụa thì dường như em càng bị buộc chặt vào cuộc sống ấy.

    Em đã từng yêu, đã từng tin, từng hy vọng về một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Em đã từng cố gắng chịu đựng những thương tổn về thân xác và tâm hồn, cố gắng đến cạn sức mình để mong cha mẹ yên tâm. Nhưng những cố gắng và hi sinh chỉ nhận về nỗi đau. Em đã tìm cách vá víu nỗi đau của mình bằng cách tìm quên trong công việc. Đến một ngày vô tình gặp anh, em thấy lòng mình trống trải, em thấy mình lẻ loi, lòng dạ đã tan nát, em thèm khát một niềm tin, sự cảm thông và cần được tôn trọng, em cần ai đó để nghĩ về, để dõi theo và để thấy ấm áp. Em gặp anh, dù cách trăm nghìn cây số, giữa cuộc sống bộn bề, những nhắc nhở, quan tâm, động viên và lắng nghe chân thành của anh làm con tim em yếu đuối. Em đã vá víu nỗi đau của mình bằng một niềm tin nơi anh. Em thèm được nói cùng anh thèm những lời âu yếm, thèm một vòng tay ôm cho những ngày lòng em tan hoang cùng cực..

    Anh à! Có những ngày cảm giác mỏi mệt đến không muốn thở, có những ngày trong em chông chênh nặng nề.. em chỉ muốn dịu dàng gọi anh như thế rồi nũng nịu lép vào vòng tay anh, dụi đầu vào ngực nghe anh thủ thỉ để thấy mình bình yên giữa bộn bề cuộc sống. Thế nhưng, em càng cưỡng cầu thì càng xa tầm tay em với. Mình xa nhau quá. Em chỉ có thể nhận tình anh trao bằng những dòng tin nhắn, bằng những cuộc gọi vội vàng, vậy mà trong em luôn sống mãi một niềm tin. Đến một ngày em không nhận được tin anh, em kiêu ngạo mặc kệ. Em sợ anh coi thường, sợ anh khinh bỉ đánh đồng em như người đàn bà khác vì một điều gì đó, em im lặng mặc kệ. Khi em yếu lòng, em lên tường thấy đã ba ngày anh không mở máy, không có bài viết nào chia sẻ mới đăng, em kiêu ngạo giận hờn mặc kệ. Một tuần, theo thói quen em gửi tin chúc anh ngày đầu tuần, anh vẫn im lặng. Em kiêu ngạo mặc kệ, anh có cuộc sống riêng của anh, em đã nghĩ anh vui với cuộc sống và quên em. Em chẳng là gì trong cuộc sống của anh, ngoài hai chúng ta biết về nhau, yêu nhau thì không ai trong anh, em, bạn bè biết về mối quan hệ của anh và em. Đến một ngày lòng em bất an yếu mềm, chẳng thể mãi kiêu ngạo, em yếu đuối nhỏ nhoi, chẳng thể kiềm chế lòng mình trước sự im lặng từ anh. Em lên tường của anh, lòng em thắt lại. Chiếc giường bệnh màu trắng, anh nằm trên đó với bao dòng ống dẫn nhỏ vây quanh anh yếu mềm. Bạn bè anh kêu gọi những nhà hảo tâm, những tấm lòng thiện nguyện, em đọc hết những lời bình trên trang viết quặn thắt niềm đau. Em trách giận mình vì ngoài biết tên anh, ngày sinh, công việc của anh và những điều anh chia sẻ trên trang viết thì em chẳng biết được điều gì về anh. Có phải những ngày qua, khi trò chuyện, động viên và khuyên bảo em thì cũng là khi anh đang cố kìm nén những cơn đau trong cơ thể mình phải không anh. Em biết làm gì đây để chia sẻ cơn đau cùng anh, em lấy tư cách gì đây để đến bên anh. Em ngồi đây nghĩ về anh, từng phút giây đi qua, em chỉ biết ôm lấy cái máy đọc từng lời bạn bè anh thông tin cho nhau để biết về anh và nguyện cầu cho anh được bình an. Cố gắng anh nhé! Bạn bè, đồng nghiệp của anh viết về anh thật nhiều và cũng có nhiều hành động thiết thực làm cho anh để anh mau bình phục. Em đọc thấy xúc động và tự hào về anh hơn bao giờ hết. Làm sao để em luôn có những thông tin mới nhất về anh. Và rồi em trở thành một người có tấm lòng thiện nguyện, trở thành một người say mê những trang viết của anh để kết nối với bạn bè anh. Em nguyện cầu cho anh sớm bình phục trở lại và mãi là anh-người em tin yêu tha thiết.

    Hồng Mến
     
    Alissa thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...