Kinh Dị Những Cuộc Hành Trình Kỳ Quái - Ai và Lưu Bộ

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Lưu Bộ, 11 Tháng mười 2024.

  1. Lưu Bộ

    Bài viết:
    3
    NHỮNG CUỘC HÀNH TRÌNH KỲ QUÁI

    Tác giả: Ai và Lưu Bộ

    Thể loại: Kinh dị

    [​IMG]

    Truyện kể về những trải nhiệm của Minh và nhóm bạn khi tới những địa điểm, nơi được cho là đã và đang xảy ra những hiện tượng siêu nhiên và kỳ lạ, nhằm thử thách bản thân cũng như là tìm kiếm sự thất đối vời những lời đồn đoán ấy.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2024
  2. Lưu Bộ

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Ngôi Nhà Bị Lãng Quên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè cuối cùng cũng đến, và Minh không thể chờ đợi thêm. Sự phấn khích tràn ngập trong lòng khi anh quyết định rủ những người bạn thân nhất của mình - Lan, Khoa và Trang - tham gia vào chuyến cắm trại mà họ đã mơ ước từ lâu. Họ đã nghe những câu chuyện kỳ bí về một khu rừng hẻo lánh, nơi những bóng ma lẩn khuất trong tán cây.

    Vào sáng ngày khởi hành, Minh thức dậy với trái tim đập rộn ràng. Anh kiểm tra từng thiết bị một cách tỉ mỉ: Lều, thức ăn, đèn pin, và máy ảnh. Khi bốn người gặp nhau tại bãi đậu xe, bầu không khí tràn ngập sự mong đợi, nhưng cũng có chút lo lắng mơ hồ.

    "Chúng ta sẽ có một cuộc phiêu lưu thực sự!" Khoa thốt lên, ánh mắt lấp lánh. "Cắm trại giữa thiên nhiên hoang dã, không có tín hiệu điện thoại, không ai làm phiền chúng ta!"

    "Tôi không chắc là sẽ vui nếu chúng ta gặp ma," Lan cười nói, nhưng giọng điệu của cô không giấu được sự lo lắng. Cô luôn nhạy cảm với những điều kỳ lạ, và cảm giác không yên ấy vẫn đeo bám.

    Cuộc hành trình bắt đầu với một con đường dài, quanh co, dẫn họ vào sâu hơn trong rừng. Khi họ tới nơi, bầu không khí trở nên kỳ lạ, như thể thời gian đã ngừng lại. Những tán cây dày đặc, ánh sáng mặt trời yếu ớt lọt qua những chiếc lá, tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp vừa đáng sợ. Họ biết ngôi nhà mà họ tìm kiếm nằm ở đâu đó sâu trong khu rừng, chỉ cách đó vài cây số. Họ quyết định đi bộ đến đó, nhưng từng bước chân dường như nặng nề hơn.

    Khi họ đến gần ngôi nhà, bầu không khí trở nên đặc quánh. Cánh cửa gỗ lớn ọp ẹp, lớp sơn bong tróc như đang vẫy gọi họ vào khám phá. Khoa là người đầu tiên bước vào bên trong, miệng nói: "Wow, nhìn kìa! Nó giống như một bộ phim kinh dị!"

    Minh nhìn xung quanh, cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới khác. Bên trong, mọi thứ đều hỗn loạn và tan hoang. Những chiếc ghế gỗ phủ đầy bụi bặm, các cửa sổ bị vỡ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa rùng rợn.

    "Chúng ta có nên đi vào không?" Trang hỏi, giọng run rẩy. Cô cảm nhận được một điều gì đó đang chờ đợi họ bên trong.

    "Đương nhiên! Đây là lý do tại sao chúng ta đến đây!" Minh trả lời, đôi mắt sáng ngời đầy phấn khích, nhưng bên trong lòng lại có chút lo lắng không thể giải thích.

    Khi bước vào nhà, cả nhóm chia ra để khám phá. Lan và Trang đi đến phòng khách, nơi họ tìm thấy một chiếc bàn cũ, bám đầy bụi, và một vài chiếc ghế. Khoa và Minh thì tìm kiếm trong bếp, hy vọng tìm thấy điều gì thú vị, nhưng chỉ thấy những vết bẩn cũ kỹ và mùi hôi thối nồng nặc.

    Đột nhiên, Lan gọi lớn: "Mọi người, lại đây! Tôi đã tìm thấy một cuốn nhật ký!"

    Cuốn nhật ký cũ kỹ được giấu trong ngăn kéo của bàn. Lan mở nó ra, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, và đọc những ghi chú nguệch ngoạc, mực phai nhạt theo thời gian. Những trang đầu ghi lại cuộc sống hàng ngày của một gia đình: Những ngày hạnh phúc, tiệc tùng và những chuyến đi chơi.

    "Họ sống ở đây khoảng một thế kỷ trước," Lan nói, đôi mắt cô lấp lánh. "Có vẻ như họ yêu ngôi nhà này."

    Nhưng khi họ đọc tiếp, nội dung trở nên kỳ lạ và đáng sợ. "Mỗi đêm, chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa và hơi thở nặng nề. Đêm qua, một bóng đen xuất hiện trong phòng khách. Chúng tôi không thể ở lại đây được nữa."

    "Có vẻ như họ rời đi vì điều đó," Trang thì thầm, cảm thấy lạnh sống lưng. Cô nhìn quanh, cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ từ góc tối.

    Khoa cười khẩy. "Đó chỉ là một câu chuyện ngớ ngẩn. Chúng ta không yếu đuối như họ!" Nhưng nụ cười của cậu ta nhanh chóng tắt ngúm khi những tiếng động lạ bắt đầu vang vọng từ những căn phòng phía trên, như thể có ai đó đang di chuyển trong bóng tối.

    "Có ai đó đang ở đây," Lan nói, giọng cô run rẩy. "Tôi cảm thấy có một sự hiện diện."

    Khi buổi tối sắp kết thúc, bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề. Lan đọc sâu hơn vào cuốn nhật ký và phát hiện ra những chi tiết đáng lo ngại. Những trang giữa mô tả một người phụ nữ tên Hương - vợ của chủ nhân ngôi nhà. Cô ấy dường như có khả năng nhìn thấy những thứ mà người khác không thể.

    "Hương cứ nói về những đứa trẻ chạy ở hành lang," Lan đọc to. "Nhưng họ không có con. Tôi lo lắng về trạng thái tinh thần của cô ấy." Một làn gió lạnh lẽo thoáng qua, khiến tóc gáy của cô dựng đứng.

    Trong khi đó, Khoa và Minh khám phá nhà bếp, tìm thấy những vết xước sâu trên tường. "Nó giống như ai đó cố gắng trèo lên tường," Khoa quan sát, cố gắng che giấu sự lo lắng của mình.

    Trang, người nhạy cảm với những điều siêu nhiên, bắt đầu cảm thấy khó chịu. "Có ai khác cảm thấy như chúng ta đang bị theo dõi không?" cô hỏi, ánh mắt sợ hãi.

    Khi màn đêm buông xuống, cả nhóm tụ tập quanh đống lửa trại trong sân. Họ kể những câu chuyện rùng rợn, nhưng không ai dám nhắc đến ngôi nhà. Bầu không khí trở nên căng thẳng, và những tiếng động lạ bên trong khiến họ thêm sợ hãi.

    Khi mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, họ quyết định quay trở lại bên trong để nghỉ ngơi. Lan cảm thấy không thoải mái, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nằm xuống bên cạnh Minh, và những người khác bắt đầu nhắm mắt lại, nhưng giấc ngủ không đến.

    Đột nhiên, Lan tỉnh dậy với cảm giác bất an. Ai đó đang gọi tên cô. "Lan.. Lan.." giọng nói thì thào vang vọng khắp phòng, mang theo một âm sắc u uất. Cô mở mắt ra và nhìn thấy một bóng người mờ nhạt bên ngoài cửa sổ, gương mặt mờ ảo đầy nỗi buồn.

    "Có điều gì đó không ổn!" cô thì thầm, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

    Minh lầm bầm đáp lại. "Chỉ là nằm mơ, cố gắng ngủ đi." Nhưng những tiếng động lạ không ngừng vang lên, như thể ngôi nhà đang thì thầm những bí mật mà nó không muốn họ biết.

    Cuối cùng, Lan quyết định tự mình điều tra. Khi cô bước ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh thổi qua, làm cô rùng mình. Hơi thở của cô bỗng trở thành sương mù trong không khí lạnh.

    Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong nhà đột nhiên giảm xuống. Minh đã cố gắng đốt lửa trong lò sưởi cũ, nhưng ngọn lửa vẫn tiếp tục tắt. "Kỳ lạ," Minh lẩm bẩm. "Nó giống như ai đó đang thổi bay chúng."

    Lan đi quanh nhà, tìm kiếm dấu hiệu của sự sống. Cô bước vào phòng khách và nhìn thấy bóng dáng yếu ớt của một người phụ nữ đang đứng trong góc. Cô thở hổn hển, cảm thấy tim mình đập thình thịch. "Đừng rời xa tôi.." Người phụ nữ thì thầm, giọng nói như gió thổi, lạnh lẽo và cô đơn. Đôi mắt cô trống rỗng và đầy đau khổ. Lan muốn gọi những người khác, nhưng không thể. Cô đứng đó, cảm nhận nỗi đau của người phụ nữ như thể chính cô đang trải qua.

    Đột nhiên, Khoa và Trang xuất hiện sau lưng cô. "Lan, cậu ở đây làm gì?" Khoa hỏi, giọng nói pha lẫn lo lắng. "Chúng ta phải đi thôi!"

    "Có người ở đây!" Lan chỉ vào người phụ nữ. Nhưng khi họ quay lại, bóng người đã biến mất.

    Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự căng thẳng. Lan, Khoa, Minh và Trang không thể rũ bỏ hình ảnh của ngôi nhà đã biến mất cùng những tiếng cười ma quái và bóng dáng của Hương. Mỗi đêm, Lan lại mơ thấy người phụ nữ đó, ánh mắt của cô đầy nỗi buồn và tuyệt vọng. Cô cảm giác như Hương đang gọi tên mình, khiến lòng cô trĩu nặng.

    Cuối cùng, cả nhóm quyết định quay trở lại khu rừng, nơi ngôi nhà từng tồn tại. Họ muốn tìm hiểu thêm về gia đình đã sống ở đó, và có thể, giúp đỡ linh hồn bị mắc kẹt.

    Vào một buổi sáng đầy sương mù, họ trở lại bãi đậu xe, nơi mà họ đã để lại xe hôm trước. Bầu không khí im ắng, chỉ có tiếng chim hót xa xa và tiếng lá xào xạc dưới chân họ. Trái tim họ đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp lẫn sợ hãi khi họ đi bộ vào khu rừng một lần nữa.

    "Chúng ta cần phải cẩn thận hơn lần này," Minh nhắc nhở, "Có thể sẽ có những điều mà chúng ta không thể hiểu được."

    Đi qua những tán cây dày đặc, họ không thể tìm thấy dấu hiệu gì của ngôi nhà. Nhưng một thứ gì đó kỳ lạ làm họ không thể rời đi. Một cơn gió lạnh lẽo thoáng qua, như một lời nhắc nhở rằng họ không đơn độc.

    Sau một lúc tìm kiếm, họ tình cờ phát hiện ra một dấu tích của ngôi nhà cũ. Đó là một mảnh tường đổ nát, những viên gạch lẫn lộn với cỏ dại. Khuôn viên xung quanh im ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi qua tạo nên âm thanh rì rào.

    "Có vẻ như chúng ta đang ở đúng chỗ," Trang nói, đôi mắt cô nhìn quanh. "Có thể chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó ở đây."

    Họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh, lật đổ những mảnh vỡ của ngôi nhà. Trong lúc đào bới, Lan tình cờ tìm thấy một chiếc hộp bằng gỗ nhỏ, phủ đầy bụi. Cô mở nắp, bên trong chứa một số đồ vật cũ kỹ: Một chiếc vòng tay bằng bạc, một chiếc lược, và một bức ảnh cũ đã phai màu.

    "Đây là.. gia đình đã sống ở đây," Lan nói, cầm bức ảnh lên. Khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh chính là Hương. Cô mặc chiếc áo mà Lan đã thấy trong giấc mơ.

    "Có gì trong đó?" Khoa hỏi, tiến lại gần để xem.

    Lan chỉ vào bức ảnh. "Cô ấy.. cô ấy đã từng rất hạnh phúc."

    Tuy nhiên, một cảm giác nặng nề bỗng chốc bao trùm không khí. Họ nghe thấy tiếng gõ cửa thập thò từ phía sau tán cây, giống như tiếng gõ mà Hương đã viết trong nhật ký. Họ nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng nỗi sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt.

    "Chúng ta nên rời khỏi đây," Trang khuyên, giọng nói run rẩy. "Tôi cảm thấy có điều gì không ổn."

    Minh gật đầu, nhưng trước khi họ có thể quyết định rời đi, họ lại nghe thấy tiếng cười trẻ con vang lên từ sâu trong rừng, trong trẻo nhưng lại đầy u ám.

    "Nghe thấy không? Có ai đó đang gọi chúng ta!" Khoa nói, đôi mắt cậu ta sáng lên, như thể sự tò mò vượt qua nỗi sợ hãi.

    "Đừng!" Lan quát, cảm giác như cô đã thấy quá đủ. "Chúng ta không nên đi theo tiếng cười đó."

    Nhưng Khoa đã không nghe lời. Cậu ta bắt đầu đi theo âm thanh đó, với Trang theo sát phía sau. Minh và Lan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo. Họ theo dấu âm thanh, trái tim đập thình thịch, từng bước chân như dội vào không khí tĩnh lặng.

    Cuối cùng, họ đến một clearing, nơi mà ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống tạo nên những vệt sáng lung linh. Nhưng không khí ở đây lại u ám, và những bóng cây xung quanh như đổ bóng đen lên tâm trí họ. Chính giữa clearing là một chiếc giếng cũ, miệng giếng được phủ bởi những bụi cây dại.

    "Đó là gì?" Trang hỏi, chỉ vào giếng. Giọng cô lạc đi.

    "Chúng ta phải kiểm tra," Khoa nói, hưng phấn. Cậu ta bước gần hơn, nhưng một tiếng thở dài vang lên từ sâu trong giếng, làm cả nhóm đứng sững lại.

    "Có ai đó ở dưới đó," Lan nói, ánh mắt sợ hãi. "Chúng ta không nên.."

    "Chỉ là một giếng thôi mà," Khoa nói, nhưng trong giọng nói của cậu ta có một chút hồi hộp. Cậu ta cúi xuống nhìn vào bên trong, nhưng không thể thấy gì ngoài bóng tối.

    Bất ngờ, một làn gió lạnh lẽo thổi qua, làm rùng mình cả bốn người. "Chúng ta nên quay lại," Trang thì thầm. "Tôi cảm thấy như có ai đó đang theo dõi chúng ta."

    Đúng lúc đó, tiếng cười trẻ con lại vang lên, lần này gần hơn, như thể chúng đang ở ngay phía sau họ. Họ quay đầu lại, nhưng không thấy gì ngoài những bóng cây dày đặc. Lan cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng Khoa vẫn không ngừng tò mò.

    "Để tôi xuống xem thử," cậu ta nói, nhưng Minh đã kéo cậu lại.

    "Đừng! Có thể rất nguy hiểm!" Minh kêu lên.

    Nhưng Khoa đã không nghe. Trong giây lát, cậu ta đã đứng trên bờ giếng, chuẩn bị nhảy xuống. Lan và Trang nắm lấy tay Khoa, cố kéo cậu ta lại. "Chúng ta không thể làm điều này!" Trang la lên, giọng đầy lo lắng.

    Bất ngờ, từ sâu trong giếng, họ nghe thấy tiếng khóc thút thít. "Giúp tôi.. giúp tôi.." Giọng nói nhỏ bé vang lên, và nỗi sợ hãi lan tỏa trong lòng cả nhóm.

    "Chúng ta phải đi ngay bây giờ!" Lan hét lên, lôi kéo Khoa đi.

    Nhưng khi họ quay lưng định chạy đi, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cả nhóm chao đảo. Tiếng cười trẻ con lại vang lên, nhưng lần này đi kèm với những âm thanh ghê rợn, như tiếng thét của ai đó từ xa.

    "Chạy!" Minh la lên, và cả nhóm quay lưng bỏ chạy vào rừng, không dám ngoái lại. Cảm giác như bóng tối đang đuổi theo họ, và họ cảm thấy như mình đang chạy trốn khỏi một ác mộng.

    Khi họ trở lại bãi đậu xe, họ thở hổn hển, tim đập loạn nhịp. Họ ngồi xuống đất, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Mồ hôi lấm tấm trên trán họ, và những ký ức kinh hoàng vẫn in đậm trong tâm trí.

    "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Trang hỏi, giọng run rẩy. "Có thực sự có ai đó ở dưới giếng không?"

    "Tôi không biết," Khoa nói, mặt cậu trắng bệch. "Nhưng tôi cảm giác như chúng ta đã chạm phải một cái gì đó.. tối tăm."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...