Những Con Người Không Thấy Ánh Sáng Tác giả: Moon "Hãy cho tôi 1 khắc ngắn ngủi nữa thôi. Làm ơn! Chỉ một chút thôi.. Ta xin người.." Đó là lời những "đứa con hoang" cầu xin người thống lãnh. Có mấy ai hiểu được những nỗi đau mà chúng tôi- những nô lệ da đen đáng thương bị Chúa Trời ruồng bỏ! Cuộc sống tăm tối với thứ ánh sáng ghê rợn cùng mùi của đồng loại đáng thương đang mơn trớn bao phủ khắp da thịt chúng ta. Ta phải chịu đựng khi nhìn những đứa trẻ bất hạnh chịu khổ sở cực hình, chúng dùng đòn roi để chúng ta khuất phục. Những kẻ dối trá, ác độc lảng quanh chúng ta làm ta cảm thấy kinh tởm chúng, ta thậm chí thà ngửi mùi xác chết đáng thương còn hơn ngửi loại nước hoa đắt tiền được bao phủ người của những kẻ thối nát. Ta chán ghét cảnh phải làm nô lệ để mặc sức chúng đem ra buôn bán trao đổi, để mặc sức chúng đem ra mà hành hạ. Dẫu sao đi chăng nữa ta vẫn mong một ngày chúng bị người đời phỉ rủa. Ta mê man vào giấc ngủ ngắn ngủi khi chúng đã hành hạ đủ điều. Ta mơ về một cô gái, mà những ngón tay xinh xắn cứ lướt qua lướt lại trên những phím đàn. Ta chạy lại khẩn hoảng cầu xin sự giúp đỡ từ cô ấy. Nhưng vẫn không nhận được gì. "Ta xin người. Ta quỳ gối cầu xin người. Ta.. Ta chỉ cần người tấu lên 1 khúc nhạc trên cây đàn Piano đen bóng đó. Chỉ một chút thôi, đó là thứ nhạc êm dịu mà ta rất yêu thích, ta yêu những nốt nhạc dồn dập như là tiếng vó ngựa phi nước đại trên miền đồng cỏ xanh, hay.. hay.. cái gì cũng được. 1 lần nữa ta cầu xin người." Ôi! Ta mong muốn được thấy thế giới này làm sao mặc dù ta chỉ là 1 tên nô lệ Châu Phi cùng cực, ta còn không biết mình sẽ chết đi khi nào. Bởi lẽ đối với ta bây giờ mà nói cuộc sống đen tối này còn ý nghĩa chi đâu! Ta chỉ muốn nhìn thấy những nốt nhạc nhảy múa theo làn gió nhè nhẹ rồi bay qua kẽ hở của cửa sổ nhà thờ. Cô gái tấu cho kẻ đáng thương bất hạnh này một khúc nhạc, đó cũng được coi như là sự thương cảm cuối cùng của ta trên cỏi đời bất diệt này. Xong cô cái tan biến mất vào làn hư không mù mịt. Ta biết mình vô tội bởi lẽ Mặt Trời đã phán xử cho ta bằng những khóm nắng nở rộ đôi vai. Nhưng người thẩm phán phán cho dân tộc ta những lời dối trá. Trong lòng này của ta chỉ còn mỗi tiếng thở da thịt của dân tộc vô tội và tiếng đàn của sự tự do độc lập. Hỡi ơi những người con của dân tộc tim ta đau xót cho một mảnh đời. Hết.
Chào, mình lần trước đã đọc hai tác phẩm Mộng, và xin em cho ta của cậu, tớ thấy những câu truyện này đều hay và mang trong mình những ý nghĩa. Nhưng, những câu truyện của cậu đều quá ngắn Sao cậu không thử làm một tác phẩm dài thử nhỉ, với tớ có vài góp ý đây: Thứ nhất, cậu thử sửa lại câu "Đó là lời những" đứa con hoang "cầu xin người thống lãnh" thành "Đó là những lời mà chúng tôi," những đứa con hoang của Chúa "đã cầu xin vị thống lãnh" (Đây là ý kiến riêng của tớ nhé) Thứ hai, ".. mùi của đồng loại đáng thương đang mơn trớn bao phủ khắp da thịt chúng ta" sao cậu không thử miêu tả thêm vềcuộc sống của những người nô lệ nhỉ, như là về những cơn đói, những lần bị tra tấn, bệnh dịch, và cái mùi hôi thối của bùn đất.. chẳng hạn (Ừm, góp ý) Rồi cái đoạn, lúc mà người nô lệ nói và cầu xin người con gái ấy.. nó hơi không ổn tí. Cậu nên làm đoạn này dài thêm chút Đoạn cuối thì.. rõ hơn một chút? Đó là ý kiến của mình về bài viết này. (Đây là sự nhận xét với phương diện người đọc nha, chứ tớ thì viết cũng chả có hay hơn cậu lắm đâu. Có gì thông cảm giúp tớ). Thôi h tớ lặn đây,