Những câu nói hay trong hóa ra anh vẫn ở đây - Tân di ổ

Thảo luận trong 'Kiến Thức' bắt đầu bởi Wall-E, 13 Tháng năm 2019.

  1. Wall-E

    Bài viết:
    595
    Cũng như bao tác phẩm ngôn tình khác thì hình ảnh soái cũng xoay đều giống nhau đại loại đẹp trai, tài giỏi và gia đình quyền quý nhưng hình ảnh soái trong hóa ra anh vẫn ở đây là Trình Tranh giống như tựa đề của cuốn sách "anh vẫn ở đây". Tuổi trẻ gặp nhau ngoại trừ tình yêu chẳng còn biết gì do đó mới lạc mất nhau do đó mới càng học cách yêu, khi thời gian trôi qua ngược xuôi ngang dọc.. người đó có còn chờ em ở chốn ban đâu. Anh còn trẻ tình yêu có phần trẻ con, con nít nhưng anh vẫn luôn bên cạnh em, tình yêu của anh vẫn chưa bao giờ thay đổi.

    Dưới đây là những câu trích dẫn hay nhất trong truyện Hóa ra anh vẫn ở đây

    [​IMG]

    Ai đã quy định rằng cô bé Lọ Lem nhất thiết phải được hoàng tử cứu vớt? Trong truyện cổ tích chỉ nói rằng từ đó trở đi cô bé Lọ Lem cùng hoàng tử tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, nhưng chưa từng có ai tìm hiểu sâu xa xem cái hạnh phúc ấy hèn mọn biết bao nhiêu, chưa từng có ai hỏi xem cô bé Lọ lem có đồng ý hay không, cũng chưa từng có ai hỏi xem cô có yêu hoàng tử hay không, dường như chỉ cần bàn chân cô ướm vừa chiếc giày thủy tinh, thì cứ phải đúng lý mà cảm động rơi nước mắt theo hoàng tử hồi cung, sau đó vĩnh viễn nơm nớp lo sợ trong cảnh hạnh phúc, rằng nếu không có chàng cứu vớt, nàng đến lúc này vẫn còn đang giặt quần áo bên bở sông lạnh lẽo.

    Thế nhưng, giả sử người mà cô bé Lọ Lem gặp được là một chàng đánh cá bình thường thì sao?

    Họ yêu thương nhau, sau đó cô bé Lọ Lem thoát khỏi ngôi nhà của bà mẹ kế, cùng chàng chung sống, vậy thì trên đời này sẽ không còn cô bé Lọ Lem nào nữa, chỉ có nàng công chúa mà trái tim chàng đánh cá vĩnh viễn yêu chiều.

    -

    Ai mà chẳng có nguyện vọng không thể thực hiện, nếu tin tưởng có thể làm cho cậu vui vẻ hơn, thế thì việc gì phải không tin chứ?

    -

    Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành.

    -

    Anh đã bao giờ thử mở lòng đi yêu một người rồi kết quả là chẳng được gì chưa? Anh đã thử cảm giác cả những giây phút tuyệt vọng nhất vẫn còn muốn chờ đợi chưa?

    -

    Biết rằng cô đã ở bên người ta, anh đau sót "Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác, hóa ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi", "Bồ Tát cũng không biết được tôi buồn ra thế nào!

    -

    Cái thứ đàn bà vừa ích kỷ, vừa máu lạnh.. Em hoàn toàn không phải là đàn bà!

    Trình Tranh lên giọng mắng.

    Tô Vận Cẩm quay lại nhìn anh, lồng ngực phập phồng.

    Tô Vận Cẩm, em dạy anh với, làm thế nào mới có thể yêu người khác được, mà hết lần này tới lần khác..

    Anh hạ thấp giọng xuống, đau đớn nói với cô:

    Thật đấy, em dạy anh với, làm thế nào để có thể tuyệt tình như em?

    Tô Vận Cẩm quay lưng lại với anh, chậm rãi nói:

    Em dạy anh nhé, thực ra rất đơn giản, tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng.

    -

    Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo chính xác, thế nhưng tình cảm thì lại cứ khăng khăng đi ngược đường.

    -

    Có một hình bóng đặc biệt trong lòng bạn? Sau khi người ấy đi rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

    Những thứ còn sót lại của người ấy, dần dần đã bị ngày tháng xóa sạch.

    Những năm tháng thanh xuân xa vời mà tươi đẹp ấy, cũng đã tan dân theo ký ức, dần dần khô héo

    Vào lúc thời gian qua mất rồi, đã đi hết một vòng tròn, người đó.. liệu có quay trở lại nơi bắt đầu để đợi bạn?

    -

    Cũng phải, người ta luôn phải nếm trải cái không hạnh phúc thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc.

    -

    Đừng có nói với anh mấy thứ áy náy này nọ, tình cảm xưa nay nào có công bằng, anh thừa nhận đã phụ lại cô ấy, nhưng tiếp tục ở bên cô ấy cũng là một kiểu phụ lòng, anh ghét phải lắt lay ràng buộc. Nếu như tình thế bắt buộc anh phải có lỗi với một người, thế thì anh chỉ đành có lỗi với cô ấy, bởi vì người còn lại kia anh tuyệt đối không thể từ bỏ. Em nói xem, chẳng phải chúng mình đều ích kỷ như nhau hay sao?

    Trình Tranh

    -

    Đừng nói chỉ là ngộ nhận nữa, cho dù là ngộ nhận, lần này anh sẽ không buông tay ra đâu.

    Trình Tranh

    -

    Đừng thương hại anh, anh không cần cái thương cảm của em..

    Không, không, nếu mà chỉ có thương cảm mới làm cho em bằng lòng bên anh, thế thì cứ thương cảm anh cả đời cũng được.

    -

    Đúng vậy, mong sao anh chẳng thể có hạnh phúc, như vậy anh mới có thể mãi mãi nhớ đến em.

    -

    Em đã bảo với mình, là em không cần anh nữa. Không có anh, em không còn phải đoán già đoán non, xem anh có yêu em không, không cần phải rón rén e dè sợ sẽ mất anh. Em không đi tìm anh, không liên lạc với anh, không muốn nghe bất cứ việc gì dính dáng đến anh, tận đến lúc tình cờ bắt gặp anh..

    Em căm hận anh, em còn hận mình hơn vì một đằng khinh thường anh, nhưng một đằng lại chẳng quên nổi anh! Anh đã bao giờ thử mở lòng đi yêu một người rồi kết quả là chẳng được gì chưa? Anh đã thử cảm giác cả những giây phút tuyệt vọng nhất vẫn còn muốn chờ đợi chưa?

    -

    Giữa những kẻ yêu nhau thì ngôn ngữ cơ thể có thể vỗ về con tim người kia mạnh hơn mọi lời nói.

    -

    Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn,

    Ngược xuôi ngang dọc hóa ra anh vẫn ở đây.

    -

    Không, anh sẽ không buông tay đâu, cho dù làm tổn thương lẫn nhau thì anh vẫn muốn ở bên em.

    -

    Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề, Trình Tranh cố nhiên là một cậu con giời, cô tuy chỉ là một ngọn cỏ ven đường nhưng cũng tự mình là độc nhất vô nhị.

    -

    Một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người, hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông.

    -

    Nếu chị mà gặp lại anh ấy, tâm nguyện duy nhất của chị là - chị hy vọng anh ấy không hạnh phúc, chí ít là không được sống hạnh phúc hơn chị. Có phải rất ác độc không?

    Tô Vận Cẩm cụp mi mắt xuống:

    Bởi vì chị vẫn không thể nào từ bỏ. Rất nhiều lúc chị hận anh ấy..

    Thế nhưng yêu anh ấy còn nhiều hơn thế.

    -

    Nếu đã không chết, thì phải sống cho tử tế.

    -

    Người ta luôn phải nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc; cũng giống như người ta gặp phải người không thích hợp, thì mới biết được ai dành cho mình.." - Tô Vận Cẩm

    -

    Rất trân trọng tất cả những gì mình có được lúc này, có điều con tim vẫn thiếu vắng một mảnh nào đó, bản thân không hề phát hiện ra.. chỉ biết cả lúc vui mừng nhất trong lòng vẫn cứ thấy quạnh hiu, nửa đêm tỉnh giấc trống vắng khôn cùng, chẳng thể nào bù đắp cho nổi.

    -

    Tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng.

    -

    "Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng không nói, tại sao em không nói! Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ?"

    Cô ở đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều không dám quay đầu lại..

    -

    Từ khía cạnh y học mà nói, mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh, hơn nữa còn khá nguy hiểm, bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào.

    -

    Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài.

    -

    Thực ra, để thấu hiểu một con người, đâu chỉ cần mỗi thời gian.

    -

    Tình cảm thật sự là một thứ mạnh mẽ phải không? Không cần biết thứ tự. Không cần biết lý do. Tôi quen cậu ấy 18 năm. Thích cậu ấy 18 năm. Nhưng 18 năm đó, lại không thể so sánh với mấy tháng có cô xuất hiện.

    -

    Tình yêu khiến chúng ta như bước trên băng mỏng.

    -

    Yêu thương một thời giờ hóa thành tro bụi.

    -

    Sau này, giữa màn nước mắt, em cuối cùng cũng hiểu được rằng. Có những người một khi đã bỏ lỡ sẽ mãi chẳng thể gặp lại.

    -

    Sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi..

    -

    Tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh có đủ tuyệt vọng.

    -

    Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phủ bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy nữa.

    -

    Thời gian trôi qua, vết thuơng dù sâu tới đâu cũng đã đóng thành thứ vảy vô hình, cùng với máu thịt quyện vào, chỗ bị thương sẽ trở nên càng cứng chắc hơn.

    -

    Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác, hóa ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi.

    -

    Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh.

    -

    Vậy thì hãy ở bên nhau, vứt bỏ hết thảy những ưu tư, cho dù từ nay về sau có dằn vặt nhau đi chăng nữa, chuyện ngày mai thì cứ để đến ngày mai hối hận.

    [​IMG]
     
    Admin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2020
  2. Nguyễn Thị Linh

    Bài viết:
    337
    Mình thích nhất câu này luôn đấy: "Em đã bảo với mình, là em không cần anh nữa. Không có anh, em không còn phải đoán già đoán non, xem anh có yêu em không, không cần phải rón rén e dè sợ sẽ mất anh. Em không đi tìm anh, không liên lạc với anh, không muốn nghe bất cứ việc gì dính dáng đến anh, tận đến lúc tình cờ bắt gặp anh.." Lúc đầu mình cũng không thích Tô Vận Cẩm vì hành động của cô ấy nhưng đọc câu này, mình đã hiểu lý do và biết cô ấy yêu Trình Tranh đến nhường nào.
     
    Admin thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...