HOT Những câu chuyện tâm linh có thật trong cuộc sống

Discussion in 'Trà Đá - Tán Gẫu' started by Quỷ Lệ, May 15, 2018.

  1. Quỷ Lệ

    Messages:
    26

    Có nên tin vào tâm linh? Tâm linh có thật không?


    Theo khái niệm và định nghĩa tâm linh là những gì thuộc về tâm hồn, thế giới bên trong của con người có phần thiêng liêng, huyền bí, không dễ cắt nghĩa được. Thế giới tâm linh là một thế giới ở bên kia, thế giới ở đằng sau cái chết, thế giới của các linh hồn, thế giới của thần linh và ma quỷ.. Việc tin vào tâm linh có thể giúp con người có động lực, tinh thần để vực dậy trước những biến cố, khó khăn, nhưng khi quá mê muội dẫn đến mê tín dị đoan thì sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lý, sức khỏe, tiền bạc.. là nguyên nhân dẫn đến lối sống thụ động, thiếu suy nghĩ và ỷ lại.

    Topic này dành cho những bạn nào tin vào tâm linh và đã từng chứng kiến những câu chuyện tâm linh có thật cùng chia sẻ nhé.
     
    Sói and Admin like this.
    Last edited by a moderator: Jan 8, 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Mèo Lười

    Messages:
    2
    Tôi - Một cô gái vốn thích du lịch và tình cờ có những cơ duyên với những câu chuyện kì bí của gia đình và những nơi tôi đặt chân đến.

    1. Chuyện về Bác Tùng - Nhân vật đã thay đổi tên

    Bà nội tôi sinh tận chín người con, trong đó ba nam sáu nữ. Do thời buổi loạn lạc và dịch thủy đậu nên hai người đã mất lúc nhỏ (một nam, một nữ)

    Người nữ kia thì tôi cũng không rõ về vai vế trong gia đình do ít ai nhắc đến nhưng người nam (bác Tùng) thì được bà tôi kể rõ hơn.

    Theo lời bà kể thì bác mất lúc 3 tuổi do bị đậu mùa mà mất. Lúc bác mất bác cả đang cõng bác chạy nạn. Chắc có lẽ đây chính là sợi dây liên kế giữa bác và bác cả.

    Tôi từng nghe bà kể lại những năm kháng chiến bác cả tôi có tham gia và vào chiến trường miền Nam. Có đêm bà tôi mơ thấy bác Tùng về nói với bà tôi: "Mẹ ơi anh cả bị bắt rồi, người ta giam anh ở nơi xung quanh toàn là biển thôi. Anh bị bắn con đỡ cho nên vào bụng với tay, mẹ lo đốt tiền xuống để con chèo thuyền đi cứu anh, không là không kịp đâu".

    Chỉ có như vậy thì bà tôi tỉnh dậy. Vừa sáng sớm bà đã đi mua vàng mã để đốt xuống theo lời bác dặn. Cứ thế tháng nào bà tôi cũng đốt giấy tiền vàng bạc xuống vào mùng 1 với 15.

    Mãi mấy năm trời nghe ngóng không có tin tức thì năm 1975 giao trả tù binh thì bác cả mới về. Bác mới kể khi đó đội của bác bị bắn, bác bị bắn ở bụng nhát thứ hai bác tưởng mình chết rồi thì bác té nên trúng tay. Thế là họ bắn bác lại rồi giam ở Côn Đảo.

    Họ cứ để mặc bác thế thì đến sáng hôm sau có một người Mỹ vô mổ bụng với tay bác để lấy đạn rồi truyền nước cho bác. Cứ thế người đó hằng ngày mang cơm với thuốc đến cho bác. Không tra hỏi, không đánh đập gì cả.

    Sau khi nghe lời bác cả kể lại và giấc mơ về bác Tùng + việc làm của bà tôi thì rất là trùng khớp không thể lí giải được.

    Câu chuyện trên tôi cũng chỉ nghe từ nội và các bác kể lại thôi.

    2. Cây gạo đầu làng

    Chắc ai cũng từng được mọi người kể cho nghe về các chuyện kì bí về những cây cổ thụ đầu làng.

    Tôi - cũng không ngoại lệ, mỗi lần về quê lúc nhỏ tôi đều rất thích nghe mọi người kể những câu chuyện li kì này.

    Nhớ năm đó khi tôi cùng chị về quê nội chơi. Chúng tôi đều được dặn không được ra cây gạo đầu làng chơi vào trưa và chiều tối. Mặc dù cây gạo rất to và mát.

    Không biết vì để hù dọa chúng tôi hay sao họ đã dệt lên những câu chuyện rất li kì về cây gạo. Nào là tối nghe thấy tiếng người hát trên ngọn cây gạo, nào nhìn thấy những đốm lửa trên ngọn cây gạo.

    Tôi từng nhớ khi tôi với chị đi chơi nhà bác bên làng bên lúc về đến đường làng thì trời cũng tối. Đường thì đường đất xung quanh toàn là đồng ruộng, không 1 bóng đèn.

    Chính tôi với chị của mình đã nhìn thấy những đốm lửa xanh trên ngọn cây gạo. Lúc đó chỉ biết vắt chân lên cổ mà chạy, khi về đến nhà kể cho mọi người thì việc họ cấm chúng tôi lại gần cây gạo càng gay gắt hơn.

    Năm đó làng quyết định chặt cây gạo, làm đường. Tôi cũng đi chứng kiến cảnh cây gạo bị chặt bỏ. Nhưng khi những nhát dao vừa chạm vào thì cây chảy ra chất nhựa màu đỏ như máu làm mọi người đều hoảng sợ nên đã không chặt nữa. Ngay trong ngày thì những người đã chặt cây đều gặp chuyện. Người thì tai nạn gãy chân, người thì đột quỵ mà chết tại nhà.

    Đến nay thì đường đã làm xong cơ cây gạo vẫn cứ tồn tại đến bây giờ.

    Có thể mọi chuyện chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó.
     
    Sói, datcompa1, Aumiri and 1 other person like this.
    Last edited by a moderator: Jan 8, 2025
  4. Dung Milo

    Messages:
    17
    Chuyện 1

    Mình nhớ đêm đó khoảng tháng 7 năm 2006, sau trận chung kết WC giữa Pháp và Ý, mình ngủ không được nên xuống nhà lấy chiếc Wave Tàu chạy một vòng cho mát rồi về ngủ, tính mình thì hơi khác thường là chạy vòng không bao giờ chạy trong thành phố mà toàn lựa Quốc lộ để chạy như vậy nó mới đã. Lúc đó khoảng 3 giờ mấy 4 giờ sáng rồi, đang chạy ngon lành tự nhiên nhìn xéo qua bên kia đường có cái mộ (kể tới đây tự nhiên nổi da gà) thấy cái tấm hình trên mộ đó nó bự ra, mình thấy rõ mặt luôn mới ghê, đó là người đàn bà lớn tuổi. Cái đỉnh điểm nhất là chạy ngang ngôi mộ thì cái tấm hình nó giống cách mình khoảng năm thước thôi. Cái này mà gần thêm tí nữa bảo đảm mình "đo đường". Khi qua nó rồi sợ dữ lắm nhưng cũng nói được thành lời "tui không chọc ghẹo bà thì bà đừng đụng tui nha". Đèn thì không có mà đường lại vắng em rồ hết ra 90km đúng. Chạy hơi xa rồi em bắt đầu giảm ga quay lại dòm thì không thấy gì, hên ghê nó không theo mình, quay đầu rồ ga chạy tiếp.

    Lần này là lần đầu tiên mình gặp ma, mình về suy nghĩ "nếu mình không phá nó thì nó cũng không làm hại gì mình, có thờ có thiêng có kiêng có lành". Nhưng câu chuyện kế tiếp lại cho mình thêm một suy nghĩ mới về "thế giới tâm linh, vô hình".

    Chuyện 2

    Như chuyện ở trên đã nói suy nghĩ mới là sao? Đó là không phải mình phá nó thì nó phá lại mình mà mình khen nó thì nó cũng nó lại mình mới ghê.

    Năm đó là năm 2008 lúc đó là năm mình luyện thi lại Đại học, cũng nhờ cái lớp luyện thi ấy mà mình được "đám quỷ" chỉ dạy cho một trò chơi rất hấp dẫn nhưng cực kì tốn kém là "chơi đề".

    Đúng là đề rất là ma nên người ta gọi là "ma đề". Lần đầu tiên chơi thử bao bốn lăm ngàn tức ba ngàn một con chiều ra ba ki ôm lại sáu xị ba. Quá ấm! Còn mấy lần sau thích thích rồi toàn là thua không. Thua quá chừng luôn nên anh em mới bàn vô nghĩa địa xin số thấy cũng ớn ớn nhưng đi đại cho vui tại tới bảy thằng lận. Nghĩa địa mà tụi mình chọn là của "hội người Quảng" tức là người Việt gốc Hoa mà là người Quảng đấy.

    Đêm đó khoảng 12 giờ, mình nằm ngủ ngon lành thì nhận được điện thoại của tụi nó thì cũng lật đật sửa xoạn đi ra điểm hẹn. Từ điểm hẹn đến chỗ xin số thì cũng khoảng nữa tiếng hơn. Khi đứng trước cổng nghĩa địa, mình xem đồng hồ thì 10 phút nữa 1 giờ. Xung quanh nghĩa địa không có bất kì cái nhà dân nào, nó có hàng rào mà cổng chính lại bị khóa. Thế là tụi mình khóa xe cẩn thận để ngoài cổng trèo hàng rào vào. Vào bên trong thì thấy một ngôi mộ chưa xong cái kim đỉnh (tức mới vừa chôn chưa đậy cái đỉnh). Đang bày bánh trái ra thì thằng chó B nó phát biểu một câu mà cả đời này mình cũng không bao giờ quên được "Đẹp gái mà chết sớm uổng vậy!". Móa nó! Lúc đó mình thấy lạnh nguyên cái lưng, rồi cũng thằng B đó đột nhiên nó đứng lên, nói cái giọng đàn bà "tụi bây xin số hả? Xin tao đi tao cho". Lúc đó nguyên đám tung nhanh đèn, bánh trái chạy la tán loạn "ma, ma, ma nhập, ma nhập, cứu, cứu..". Lúc ấy, mình chạy tới ngoài cổng rồi thì đèn bên tay phải mình sáng lên, mình vồ ếch liền, thì có một ông cầm đèn pin chạy ra hỏi cái, mình chỉ nói được hai từ "nhập, nhập" thì cái đám kia chạy cũng tới, thằng B chạy sau cùng, mình chỉ vào thằng B la lớn "nó nhập". Ổng chạy lại thằng B hỏi "Sao mày nhập nó?" thì "ấy" trả lời "Tui đứng ngoài kia kìa, nó khen tui đẹp thì tui theo nó". Rồi ổng nói cái gì với nó nữa đó thì thằng B xỉu. Ổng xoay lại đám mình kêu khiêng thằng B vô chồi của ông nghỉ cho khỏe, còn nhắn gửi thêm một câu "*, cho tụi bây dám xin đề nữa không?"

    Lúc tụi em hoàng hồn lại, thằng B vẫn còn ngủ, thằng K mới hỏi ổng sao nó mới chết mà mạnh dữ vậy, ổng mới xoay qua chữi nó "thằng mặt l**, bộ mày đui hả, chết 96 nha con cần không tao dẫn ra coi" thì nó mới nói vụ cái kim đỉnh. Ổng cũng giải thích gia đình "chị" đó bóc cốt cho về quê tại ba má phải "chỉ" chuyển nhà không nở để con gái ở lại không ai cúng kiếng. Ổng cũng nói "mấy hôm nay tao cũng thấy nó vòng vòng ở đây hoài, chắc từ biệt hàng xóm".

    Nói chuyện một hồi thì thằng B nó tỉnh lúc đó hơn 5 giờ sáng, tụi em cũng từ biệt chú đó về em nhớ sực lại bốn chiếc xe còn để ngoài bụi lùm trước cổng. Chạy ra ngoài đó liền, hên ghê không có Lý Thông đi ngang. Thế là tụi em leo lên xe đi về.

    Lúc ấy mạng xã hội chưa phổ biến nhiều như bây giờ nên em cũng rút kinh nghiệm, đi đường thì tuyệt đối không nói bậy bạ.

    Dài quá nên xin ngừng ở đây hôm nào rãnh mình sẽ kể thêm hai chuyện mình gặp. Mấy bạn ủng hộ mình nhé
     
    Sói likes this.
    Last edited by a moderator: Jan 8, 2025
  5. Ma só

    Messages:
    0
    Chuyện tâm linh có thật!​

    Tôi còn nhớ, hè năm đó khi tôi vừa tròn 15 tuổi, tôi được ba mẹ dẫn về nhà bà ngoại chơi. Bà ngoại tôi cũng khá lớn tuổi rồi, bà có 3 đứa con gái và 1 người con trai. Cũng như mọi năm tôi rất háo hứng khi được ba mẹ cho về quê chơi, khi đến nơi tôi rất vui vẻ vì được gặp ông bà.. chơi đùa cả một ngày trời thì màn đêm cũng buông xuống. Khi cả nhà tắt điện đi ngủ tôi đột nhiên nghe thấy tiếng phát ra từ phía sau nhà, tôi gọi mẹ dậy vì cũng lúc đó tôi muốn đi vệ sinh nhưng mẹ quát tôi rằng: "Lớn rồi tự lập đi" tôi lại lủi thủi đi ra ngoài 1 mình. Tôi mò xuống đằng sau nhà, đang tìm công tắc điện thì tiếng gió reo lên, tôi bất chợt ngó đầu ra ngoài sân chỗ cái giếng. Ánh trăng mập mờ soi qua hàng lá tre, tôi thấy 1 thân hình ngồi trên thành giếng, lại còn không mặc áo, tôi bất chợt gọi: "Cậu ơi!"

    Rồi có một người đập nhẹ vào vai tôi và lên tiếng:

    "Muộn rồi còn đi đâu?"

    Tôi hú hồn một phen và trả lời:

    "Ủa! Cháu tưởng cậu ngoài kia?"

    Cậu tôi hỏi ngược lại: "Ai cơ?"

    Tôi đưa tay ra chỉ về phía cái giếng nhưng lại chẳng thấy ai nữa.

    Cậu tôi bật đèn lên là nói: "Chắc cháu nhìn lộn rồi hay hoa mắt rồi hả?". Nhưng rõ ràng là tôi thấy mà..

    Sáng hôm sau tôi nói chuyện này với bà ngoại. Bà chỉ cười và bảo:

    "Ngày xưa bác cả nhà mình đi lấy ngô, trên đường về nhà thì bị xe tông, chết năm đó bác có 6 tuổi, giờ cháu lớn bà mới kể cho mà hay, có lẽ bác muốn gặp cháu lên hiện về thôi.."

    Tôi nửa ngơ nửa ngờ, trước giờ tôi không hề tin chuyện ma quỷ, tôi nghĩ thầm trong bụng là do bà nhớ bác cả quá mà thôi.. Sau nhiều năm qua đi, tuy năm nào cũng gặp cảnh tượng như thế nhưng tôi an ủi mình rằng, có người nào đó đang đùa mình thôi. Phải chăng cảnh tượng diễn ra quá nhiều nên tôi cũng dần quen và cảm giác sợ hãi cũng dần dần chìm mất..

    Còn bạn thì sao? Bạn có tin về sự tồn tại của thế giới bên kia?
     
    Sói likes this.
    Last edited by a moderator: Jan 8, 2025
  6. Yeuemmaimai

    Messages:
    464
    Em chưa bao giờ gặp chuyện liên quan đến tâm linh, do vậy em theo chủ nghĩa vô thần. Em không tin trên đời có thần tiên, Phật, bồ tát hay yêu quái có tồn tại trên đời. Cho đến ngày hôm qua.

    Chẳng là trưa hôm qua, theo thói quen em đến quán cà phê để mua ly cà phê đen mang về nhà uống. Sau khi đến quán và gọi 1 ly cà phê đen, em ngồi trên xe chờ cà phê.

    Đang ngồi ngắm cảnh đường xá trên xe, thì bất ngờ 1 bà già đến đứng trước mặt em nói: "Em phải cẩn thận, em có vấn đề về xương khớp đấy".

    Em ngạc nhiên nhìn bà ấy 1 lúc lâu, thì bà ấy lại nói tiếp: "Em nên cẩn thận giữ gìn, gần đây xương sống em không tốt đấy. Nếu em không giữ gìn, sau này em sẽ bị thoái hóa cột sống đấy."

    Em nghe mà giật mình, bởi chuyện em gần đây bị đau cột sống em chưa bao giờ nói với ai. Vậy mà bà già này với em không quen biết, vậy mà bà ấy biết em bị đau cột sống. Em nhìn bà ấy 1 lúc lâu, sau đấy em hỏi: "Sao bà biết?"

    Bà ấy trả lời: "Do 2 bên thái dương em có vết xanh, nên chị biết. Em là 1 người sống có đạo đức, chị biết xem tướng tay nữa, em nên mua thuốc của chị uống."

    Em hỏi: "Giá bao nhiêu chị?"

    Bà ấy trả lời: "50.000 1 gói."

    Nghe vậy, em cầm ly cà phê giấy và đi luôn. Uống thuốc lung tung mà không có chỉ định của bác sĩ nếu có chuyện gì liên quan đến tính mạng thì sao với do đắt quá nên em không mua?

    Nhưng sau chuyện này em đã có suy nghĩ chuyện tâm linh có thật hay không?

    Còn các bác thì sao?
     
    Sói and Annie Dinh like this.
    Last edited by a moderator: Jan 14, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...