NHỮNG CÂU CHUYỆN NGẮN KINH DỊ Câu chuyện số 1: Vào kỳ nghỉ, hai anh em cùng lái xe về quê thăm gia đình. Trên đường về, họ bị kẹt lại một lúc lâu do vụ tai nạn xe. Thấy đã trễ, họ định ghé vào một khách sạn để nghỉ lại. Nhưng những khách sạn họ nhìn thấy đều đóng cửa nên hai anh em quyết định sẽ lái xuyên đêm để về. Vì đường xa, quá mệt mà người anh trai đã đổi lái cho em trai và ra ghế sau chợp mắt một lát. Đến một ngã ba thì người em không biết rẽ bên nào, hắng giọng hỏi anh thì người anh bảo rẽ trái. Nhưng vừa rẽ sang trái thì có 1 chiếc ô tô xông đến, may là người em đánh lái kịp rồi trách anh trai sao lại chỉ hướng đó. Bỗng nhiên nghe thấy anh trai nói "aaa.. Thật tiếc quá". Em trai bực mình quay lại nhìn thì vẫn thấy người anh đang ngủ say. Câu chuyện số 2: Hôm nay là sinh nhật của một đứa bạn nên nhóm chúng tôi có hẹn nhau tụ tập lại dẫy đầm đến tận hơn 1h sáng mới về. Chơi vui lắm luôn, nhưng khi nghĩ đến việc phải về phòng trọ lạnh lẽo một mình là trong lòng tôi lại sợ hãi. Bởi vì sau khi thuê căn phòng này tôi mới nghe kể về việc có một cô gái từng sống một mình ở đây, rồi bị giết chết. Nếu biết sớm thì tôi đã ở chung với mấy nhỏ bạn thân rồi. Dạo gần đây mấy ngọn đèn đường ở trên đường về tự nhiên bị hư gần hết, tôi phải mở đèn flash trên điện thoại để soi đường. Khoảnh khắc đèn sáng lên, phía sau tôi bỗng xuất hiện một cái bóng đen. Tôi quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, anh ta đội mũ và đeo khẩu trang kín mít nên tôi không nhìn rõ mặt mũi thế nào. Tôi căng thẳng, bước chân cũng dần nhanh hơn, không ngờ người đàn ông đó cũng bước nhanh hơn. Khi sắp đến nhà trọ, tôi bắt đầu chạy. Phía sau lưng tôi cũng bắt đầu xuất hiện tiếng chạy nặng nề của anh ta. Tim gan tôi cứ như sắp rớt ra ngoài luôn. Tôi ngước lên nhìn thấy ánh đèn đường ảm đạm ở dưới lầu, trước cửa thang máy dán 1 tờ thông báo: Đang sửa chữa. Tiếng bước chân kia ngày càng gần. Tôi nhìn lên lối cầu thang bộ tối đen như mực, rồi cắn răng bước lên. Một tầng, hai tầng, ba tầng.. Cuối cùng tôi cũng đã đến trước cửa phòng mình, luống cuống vội vàng lấy chìa khóa. Khoảnh khắc lấy được chùm chìa khóa, tôi lại nghe có tiếng cười khúc khích của một cô gái phát ra từ căn phòng trước mặt tôi, nhưng vấn đề là tôi sống một mình cơ mà. Phía sau, người đàn ông kia đã đặt chân lên bậc thang cuối cùng. Mà cánh cửa phòng của tôi cũng "cạch" một tiếng, tự mở ra. Câu chuyện số 3: Một chàng trai vừa mua một chiếc đồng hồ từ ông lão bản hàng cũ bên đường. Tuy cũ kĩ nhưng vẫn còn hoạt động tốt và trông có vẻ gì đó rất đẹp. Anh treo nó ở ngay giữa phòng khách để có thể ngắm nhìn nó mọi lúc. Càng nhìn càng thấy nó cuốn hút một cách kỳ lạ. Khuya, anh thức giấc vì phải đi vệ sinh, nhìn vào đồng hồ trên tường thấy đã 11h56'. Vội vàng bước đến nhà vệ sinh nhưng anh vẫn không quên liếc nhìn chiếc đồng hồ ở phòng khách. Và cái khoảnh khắc chiếc đồng hồ điểm 12h cũng là lúc trên chiếc đồng hồ xuất hiện số 13. Thời gian vẫn tiếp tục trôi.. Sáng hôm sau, theo lời báo của người dân, cảnh sát tìm thấy xác của anh ta. Cơ thể bị đâm rất nhiều nhát, máu loang ra khắp nơi. Xem lại camera gắn trong nhà, người ta kinh hãi khi thấy anh ta hoảng loạn chạy khắp nhà cho đến khi tự anh ta dùng dao đâm liên tục vào cơ thể mình cho đến chết. Camera vụt tắt. Tất cả chuyện đó chỉ xảy ra trong 1 tiếng. Câu chuyện số 4: Từ nhỏ tôi đã sợ búp bê có hình người, nhưng mà vào hôm tiệc mừng tôi tốt nghiệp lại có người tặng tôi thứ đồ đó. Nhìn con búp bê có chiều cao ngang ngửa mình ở ngay trước mặt, trong lòng tôi cực kì khó chịu. Tôi mà biết ai cố tình tặng tôi con búp bê ấy thì người đó nhất định sẽ không yên với tôi đâu. Tôi cất con búp bê ấy trong góc phòng. Hôm nay bạn bè đến chơi thực sự rất đông, may mà có nhỏ bạn thân tôi giúp nên cũng không đến nỗi nào. Mọi người chơi đến tận khuya rồi mới dần rời đi. Tiễn họ xong, tôi về phòng nhìn con búp bê kỳ quái kia, càng nhìn lại càng thấy sợ. Nhỏ bạn thân đứng sau lưng kéo tay tôi, hỏi: "Con búp bê này đẹp thật đó, cậu không thích nó hả?" Tôi nói: "Có phải là cậu không biết đâu, mình ghét nhất là cái thứ đồ này mà". Bạn tôi cũng im lặng không nói gì. Cuối cùng tôi vẫn quyết định vứt nó đi, sau khi xử lý con búp bê kia xong, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Đêm đã khuya, hai đứa chúng tôi khoác tay nhau đi về trọ, vừa đi vừa kể mấy câu chuyện cười. Trên đường đi lâu lâu lại có vài người đi ngang qua, vừa đi vừa len lén nhìn tôi. Tôi cười nói với cô bạn: "Hôm nay mình đẹp đến lắm hả? Nãy giờ cũng nhiều người quay đầu nhìn mình lắm rồi á". Cô ấy cười nhưng không nói gì. Về đến dưới phòng trọ, trên đường có người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ đi lướt qua chúng tôi. Đứa bé đó hình như còn nói gì đó, tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi. Bỗng nhiên, toàn thân tôi như bị điện giật, bởi vì vừa rồi đứa bé kia nói: "Mẹ ơi, sao chị kia lại kéo theo một con búp bê đi trên đường vậy?". Tôi đưa mắt nhìn sang, "cô bạn thân" của tôi đã biến thành búp bê từ lúc nào, từ từ quay đầu sang nhìn tôi, bật cười khanh khách. Câu chuyện số 5: Trong một trường tiểu học có lịch sử vô cùng lâu đời. Ở nơi xa xôi nhất của trường có một dãy nhà vệ sinh, ngoại trừ những bạn học lớp 1, 2 trong trường thì bình thường cũng chẳng có thầy cô hay những bạn lớp lớn khác sử dụng.. nơi đó vì vậy cũng luôn bao phủ một bầu không khí âm u đáng sợ, mà căn phòng thứ ba của nhà vệ sinh luôn bị khóa lại. Một buổi chiều nọ, có một bạn nam học lớp trên phải đi ngoài gấp, tất cả các phòng đều có người, cậu thật sự không nhịn được nữa, vì vậy đã dùng sức kéo cửa nhà vệ sinh thứ ba ra. Nói đến đây cũng kì lạ thật, bình thường có kéo cỡ nào cửa cũng không mở được, nhưng hôm nay tại sao.. Mà thôi kệ, nhanh chóng giải quyết việc trước mắt đã. Ngay lúc cậu thở ra một hơi sảng khoái thì đột nhiên phía dưới có cảm giác lành lạnh.. cậu nhanh chóng nhìn xuống. Trời ạ! Một cánh tay gầy gò từ dưới đưa lên, cậu la lớn lên, sau đó từ túi quần móc ra một chiếc dao nhỏ đâm liên tục vào cánh tay kì quái ấy rồi nhanh chóng xông ra ngoài. Từ đó về sau cậu ấy chẳng dám bước chân vào phòng vệ ainh ấy lần nào nữa. Rất lâu sau đó, sự việc này cũng bị cậu học sinh ấy quên bén đi. Một ngày nọ, cậu cùng vài ba người bạn của mình chơi bóng rổ trong sân gần dãy nhà vệ sinh ấy. Ở hướng đối diện, cậu học sinh đó vô tình làm bóng bay vào dãy nhà vệ sinh. Bạn học đều trách cậu ấy chuyền quá mạnh tay, bảo cậu ấy nhanh chóng đến đó nhặt bóng. Cậu ấy vừa đi vừa càu nhàu. Từ xa đã thấy một cụ bà nhặt bóng đi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu nhanh chóng chạy đến chỗ bà ấy, muốn lấy lại bóng. Lạ thay, từ đầu đến cuối bà cụ cũng chưa từng ngẩng mặt lên, nhưng vết sẹo của dao trên cánh tay bà đã hấp dẫn sự chú ý của cậu. Cậu hỏi: "Bà ơi, sao trên tay bà lại có dấu vết như bị dao rạch qua vậy ạ?" Chỉ thấy bà từ từ ngước mặt lên, mở to mắt nhìn chằm chằm cậu bé, cười lạnh nói: "Đây là do mày rạch đấy, mày quên rồi sao?" Cậu bé chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngất đi mất. Nghe nói cậu học sinh này sau khi trải qua sự việc ấy thì trở nên ngốc nghếch, còn dãy nhà vệ sinh ấy không lâu sau đó cũng bị đập bỏ. Câu chuyện số 6: Tôi là một người sợ cô đơn, bởi vì mỗi khi phải ở một mình, tôi sẽ luôn cảm thấy có ma quỷ lảng vảng xung quanh. Vậy nên tôi thường xuyên hẹn bạn bè tụ tập. Ở trong đám người đông đúc, tôi luôn tìm được cảm giác an toàn. Hôm nay tôi đi tham gia party của một người bạn. Đèn trong sảnh nhá nhem, người cũng rất nhiều. Bên tai tôi là tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Sau khi chơi một lúc thì tôi lên nhà vệ sinh ở tầng trên. Thật kỳ lạ, nhà vệ sinh không một bóng người. Mọi người uống nhiều bia như vậy mà lại không mắc vệ sinh à? Khoan đã, sao tôi lại không nghe thấy tiếng nhạc bên ngoài nữa nhỉ? Tôi hoang mang mở cửa ra, tiếng nhạc xập xình lại tiếp tục truyền đến. Có một người đứng gần đó kéo tôi vào trong đám người, nhưng tôi từ chối. Trở lại phòng vệ sinh, tiếng nhạc lại lần nữa biến mất. Căn phòng này cách âm tốt ghê - tôi thầm nghĩ. Đi vệ sinh xong, ra khỏi cửa tôi lại nghe thấy tiếng nhạc. Ủa, ban nãy khi tôi đi vệ sinh thì ở ngoài cũng mở đúng bài hát này, cũng tiết tấu này, cũng câu hát đó luôn, nhưng sao khi tôi đi ra lại vẫn như thế, sao trùng hợp vậy ta. Tôi lại chui vào nhà vệ sinh một lần nữa, dán tai lên cửa lắng nghe kỹ càng, hoàn toàn yên tĩnh. Không thể nào, một cánh cửa thủy tinh mỏng như thế này thì làm sao mà cách âm tốt vậy được. Tôi hé cửa, lần này bên ngoài không còn tiếng nhạc nữa, tôi sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Từ từ đẩy cửa ra, bên ngoài vẫn yên tĩnh. Tôi dứt khoát mở toang cửa, tiếng nhạc bên ngoài đã hoàn toàn tắt. Thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện của mọi người cũng không có luôn. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cùng lắm là khi bước ra thì ở bên ngoài chẳng còn một ai hết. Tôi bước ra ngoài, ơ tất cả mọi người ở trong sảnh đều đang ở nguyên chỗ cũ, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi. Trong ánh đèn màu lập lòe, những gương mặt của họ trông có gì đó là lạ. Bọn họ đang đợi tôi. - Sưu tầm -