Tác Phẩm: Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Tôi Tác Giả: Johan-Liebert-1995 Số là Tết năm nay mình có đăng ký làm thêm bảo vệ trực đêm cho 1 khu chung cư cao cấp, nhưng được vài ngày thì nhờ cái lanh miệng mà ông tổ trưởng bảo vệ thấy thương cho qua trực đêm ở cái Biệt Thự đối diện chung cư. Qua đây thì thoải mái hơn, vì cái Biệt Thự to và rộng nhưng chỉ có 2 người trông coi, 1 là mình và 2 là thằng Quản gia của cái Biệt Thự, thằng này thì tính tình thoải mái, cởi mở nên qua đây trực mình không bị gò bó giám sát như ở chung cư. Điều tuyệt nhất là trực camera đến 11 giờ đêm là "chú ấy" đi ngủ (thói quen rùi), nên sau đó trong phòng camera chỉ còn có 1 mình mình, sau đó mình có thể tự do đi ngủ luôn hoặc ngồi "lướt" wifi thoải mái (Wifi của Biệt Thự thì full mà chả có ai xài nên mạnh kinh hồn). Mô tả 1 chút là cái Biệt Thự gần như là hình vuông, cổng chính của nó nằm ở góc trái dưới, thì phòng của thằng quản gia nằm ở góc đối diện, là góc phải trên. Phòng camera của mình thì nằm trong hành lang từ cổng chính đi vào. Ở trung tâm của cái Biệt Thự là nhiều căn phòng, được xây riêng biệt, từ phòng ăn, phòng ngủ, phòng bi-a đều tách ra thành 1 căn phòng riêng (như 1 căn nhà nhỏ). Nhiệm vụ của mình là trực camera trong phòng, từ 6h tối đến 6h sáng, cứ cách 2 tiếng thì đi vòng quanh Biệt Thự, dòm dòm ngó ngó xem có trộm cắp gì hay không. Tối đó gần 11 giờ đêm là thằng quản gia đi về phòng ngủ, chỉ còn có 1 mình trong phòng camera, nên mình lấy cái smartphone ra lướt tí rồi ngủ. Lúc đó lại nhớ ra là sắp tới giờ đi trực quanh Biệt Thự, cứ đinh ninh là đèn chiếu sáng xung quanh còn mở, sáng chưng nên chả sợ quái gì.. thì "BỤP" 1 thanh âm rất sắc vang lên, trong cái không khí "vắng tanh" "lành lạnh" của Biệt Thự thì "ôi thôi" mình giật cả mình. Dòm ra ngoài cửa phòng thì mới biết là tới 11 giờ đêm là tất cả các đèn chiếu sáng được đặt trong các bụi cây của Biệt Thự sẽ tắt hết (automatic mà), chỉ có phòng camera của mình là xài công tắt nên vẫn sáng. Thế là mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối, nhìn ra ngoài chỉ thấy mờ mờ nhờ ánh sáng từ phòng camera hắt ra. Mình xác \ định là "toi" rồi, còn 1 tiếng nữa phải xách đèn pin đi trong đêm vắng của 00 giờ đêm. Nghĩ tới đó thôi là đã "teo" rồi, nên lấy mền ra nằm xuống đất ngủ luôn, khỏi đi đứng gì cả.. "Xeẹeet" 1 tiếng chói tai, mình giật mình lần 2, thì ra là cái bộ đàm nó kêu, ông tổ trưởng nhắc nhở đi trực. Không thoát được kiếp nạn, đúng 00 giờ đêm, xách cái đèn pin nhỏ nhỏ cùng cái bộ đàm ra ngoài phòng. Lúc đi ngang mấy cái phòng ngủ của Biệt Thự, thì thấy có cái gì đó lạ lạ, vì cửa phòng bằng gỗ, chắn thêm 1 tấm kính nên nhìn thấy bên trong, trên cái giường ngủ hình như có 1 cái bóng màu đen đen đang ngồi dựa vào đầu giường. Lúc đó tối thui, chỉ có ánh trăng mờ mờ, vừa hơi hơi "xoắn" vừa tò mò, mình chỉa thẳng đèn pin vào cánh cửa.. thì lại không thấy gì, trên giường k có ai. Mình đi tiếp, thì "roeẹt" 1 cái, tim muốn bắn ra ngoài, cái bộ đàm tự dưng phát ra những tiếng "roẹt, roẹt" lúc to lúc nhỏ. Mình chỉnh lại, nó k kêu nữa. Nhưng lúc đó linh cảm mách bảo, mình quay mặt sang bên phải (lúc đó lưng mình hướng vách tường, mặt hướng về các căn phòng) thì thấy từ trong cánh cửa của căn phòng ăn là một cái bóng đen đang đứng nhìn chằm chằm vào mình. Hai mắt nó sáng nhè nhẹ, trông "hãi" lắm, mình đứng yên đó 1 lúc, cố định thần lại, thì cái bóng từ từ mờ đi rồi biến mất. Lấy hết can đảm, mình bước thật nhanh qua các căn phòng, không thèm nhìn gì nữa, mà lúc đó đêm khuya gió lạnh buốt, mặc mỗi cái áo bảo vệ, mình đi như bay thật nhanh qua hết các phòng, tới ngay căn phòng của thằng quản gia, thấy nó mở cửa, tắt đèn, nằm ngáy khò khò, phải công nhận thằng này "trâu" thật, không sợ lạnh sợ muỗi gì cả, chắc nó cũng chả sợ ma cỏ gì đâu. Thấy nó vậy, mình thêm chút can đảm, đi nhanh về tới phòng camera, đóng cửa lại mà sống lưng vẫn còn lạnh, đắp nhanh cái mềm rồi để đèn sáng mà ngủ luôn tới mai. Sau đêm đầu tiên đó, mình bỏ luôn vụ "trực" xung quanh gì đó đi, sau 11 giờ là ở lì trong phòng camera. Mặc xác ông tổ trưởng, mình k đi thì ổng cũng k biết nên an tâm ở trong phòng. Qua đêm thứ 2, thứ 3 cố thủ trong phòng k có gì xảy ra, thì tới đêm thứ 4, những thứ kỳ quái bắt đầu tấn công phòng camera của mình. Trải qua những ngày đầu gặp toàn những chuyện kỳ bí, mình quyết định sẽ cố thủ trong Phòng bảo vệ. Đêm tiếp theo, mặc xác ông Đội trưởng bảo vệ có nhắc nhở mình đi trực đêm hay không, sau khi ngồi "tán dóc" (buôn chuyện) với thằng Quản gia, đến gần 10h tối mình gợi ý cho nó về lịch sử, nguồn gốc của ngôi Biệt thự này. Mới đầu còn lưỡng lự, nhưng một hồi nhây nhưa, cuối cùng nó cũng hé môi về những lời đồn xảy ra ở đây. Dựa vào lời kể của các bác làm vườn lớn tuổi, thằng Quản gia mới cho mình biết 1 sự thật. "Hồi sau Giải phóng, Sài Gòn còn rất nhiều vùng hoang sơ, đất vô chủ, gọi là đất hoang và ngôi Biệt thự này trước đây từng xây trên mảnh đất hoang rộng lớn. Có vô số bộ đội Việt Nam đã bị lính Mỹ hành hình ở đây. Cái chết của họ vô cùng đau đớn, và họ đã mang theo sự căm phẫn, oan ức ấy xuống mồ. Cho đến bây giờ có lẽ những oán khí ấy vẫn còn tồn tại" Đối với một người làm trong lĩnh vực khoa học như mình thì bất cứ thứ gì không có bằng chứng cụ thể thì không thể khẳng định nó là đúng. Nhưng sau mấy đêm trải nghiệm ở Biệt Thự, mình có vẻ còn mơ hồ về các vấn đề tâm linh. Cố quên những chuyện ma mị, tới 11h đêm, thằng Quản gia về phòng, mình nhanh chóng đi theo nó giám sát một vòng xung quanh tòa nhà rồi phóng thẳng về phòng Bảo vệ. Nằm trong phòng, mà trong lòng cứ trằn trọc mãi. Mô tả một tí, là căn phòng Bảo vệ này nằm sát cửa hành lang vào trong, có một chiếc camera đặt trên cao quay được khoảng sân phía trước cửa của căn phòng Bảo vệ. Kế bên là một canh tre già lâu năm, và căn phòng này có một mặt là cửa sổ lớn bằng kính. Nghĩa là người nằm trong phòng có thể thấy được bên ngoài dưới góc nhìn rất rộng. Đó chính là điều kinh dị mà mình sắp trải qua. Đến nửa đêm, khi đang mơ màng từ từ chìm vào giấc ngủ, gió bên ngoài bỗng thổi mạnh. Làm bụi tre kế bên xào xạc không ngừng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mình hé hờ mắt nhìn ra phía trước là bức tường, liếc sang bên trái là cái cửa sổ bằng kính rất lớn. Giật mình 1 cái, mình phát hiện ra rằng vừa nãy đã nhìn thấy một dáng người đứng hướng mặt vào cửa sổ. Khi tỉnh hẳn, thì mọi thứ lại bình thường, nghĩ là đã nhìn nhầm, mình uống 1 ngụm nước lấy tinh thần, rồi tiếp tục ngủ. Không thể yên được khi cái cây tre xào xạc liên tục đập vào bức tường của phòng. Mình im lặng và ngủ tiếp, một hồi sau thì gió ngừng thổi, không gian yên ắng hẳn ra. Lúc đó, bỗng có tiếng gõ mạnh vào cửa chính, nó gõ mạnh phát thành từng âm một. Mình phải thức dậy, da gà nổi lên vì dù gió không thổi nhưng vẫn lạnh, bình tĩnh 1 chút, không có tiếng gõ nào nữa. Thì từ trên nóc phòng mình nghe được tiếng chạy, rồi tiếng chuột kêu. Hóa ra là lũ chuột quậy phá. Im lặng nằm xuống, mình nhìn sang bên phải, cái màn hình camera trên tường vẫn hoạt động. 8 cái camera vẫn chạy bình thường, nhưng cái hình của camera thứ 6 cứ hết mờ mờ rồi lại phụt sáng 1 cái. Đó là cái camera đang quay cảnh sân trước phòng Bảo vệ. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cái bộ đàm chết tiệt kêu "Reèèeee.." 1 phát. Giật bắn cả người, tim đập muốn vỡ ngực, mình định phang cái bộ đàm cho nó bể ahihi đi. Ông lão Đội trưởng gọi đi trực, nghe mà phát điên lên được. Nằm xuống lần nữa, mình vô tình thấy trên màn hình camera thứ 7, đang quay cảnh hành lang của Biệt Thự có một cái gì sáng sáng vừa vụt qua. Rồi cái camera thứ 3 đang quay sân sau Biệt Thự có những bụi cây cứ lao xao đung đưa mãi. Nhìn lại cái camera thứ 6 quay cảnh phòng Bảo vệ, mình rùng mình khi thấy một mảng đen đang chắn trước cửa chính của Phòng, sau đó cái camera phụt sáng và mọi thứ trở lại bình thường. Quay mặt ra cửa chính, mọi thứ vẫn bình thường. Quái lạ là cái khoảng sáng trước sân của phòng Bảo vệ được rọi bởi ánh đèn của căn phòng hắt ra (do khi ngủ ở đó, mình k tắt đèn phòng mà vẫn mở sáng, để.. chắc ai cũng biết , ánh sáng cứ từ từ bị thu hẹp lại, cảm giác như bóng tối xung quanh đang lấn át dần ánh sáng căn phòng. Quá mệt mỏi, nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng, mình nhắm mắt lại, không để ý gì xung quanh nữa, ngủ luôn tới sáng. Sáng hôm sau, kể lại mọi chuyện cho thằng Quản gia nghe, nó cười vào mặt mình. Nó nói chẳng qua là "thần hồn át thần tính" thôi, chứ ma cỏ gì. Mình thấy hơi ê mặt, k nói gì thêm, mình nghĩ có lẽ là đã lo nghĩ nhiều, cộng thêm câu chuyện hôm qua nên đâm ra lo sợ mà ảo tưởng. Lấy lại tinh thần, mình quyết sẽ tiếp tục trực thêm vài đêm cho hết hợp đồng rồi nghỉ luôn. Sau đó thì mọi chuyện k có gì kỳ quái xảy ra nữa, mặc dù 1, 2 hôm sau sự kiện vẫn lặp lại nhưng mình "bơ" luôn, cho đến khi nghỉ làm ở Biệt Thự.