Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3 - Goscinny & Semple

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Chanh Leo, 4 Tháng mười hai 2020.

  1. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Tên sách: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể 3 - Goscinny & Semple

    Tác giả: Goscinny & Sempé

    Thể loại: Tiểu thuyết, Hài hước, Thiếu nhi, Văn học Pháp

    Tình trạng: Đã xuất bản

    Nguồn: E-thuvien.com

    [​IMG]

    Nội dung:

     
    meocon1512, AmiLeeSunki thích bài này.
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ÔNG GIÀ NOEL THÂN MẾN

    NHƯ MỖI NĂM từ khi cháu biết viết, và cũng được một đống năm nh lắm rồi, cháu bảo bố và mẹ rằng cháu sẽ gửi cho ông một bức thư để đòi quà Noel. Rồi cháu bị lúng túng khi bố bế cháu ngồi lên đầu gối và bố giải thích cho cháu rằng năm nay ông không giàu lắm, nhất là sau cái vụ mà ông không ngờ tới: Số tiền Ông đã phải trả để chữa xe trượt tuyết, khi cái lão đần a lao từ bên phải tới với cái xe trượt tuyết của lão, nhưng mặc dù có các nhân chứng đấy, nhưng thứ hãng bảo hiểm vẫn nói là không phải, và ông đã ràng buộc trách nhiệm rồi. Chuyện tương tự cũng xảy ra với bố cháu cùng cái ô tô vào tuần trước, và bố đã không hài lòng tí nào.

    Thế rồi, bố bảo rằng cháu phải cao thượng và tử tế, và thay vì đòi quà cho cháu, cháu phải đòi ông quà cho tất cả những người cháu rất yêu quý và cho các bạn cháu. Còn cháu, cháu nói thôi kệ, đồng ý, thế là mẹ ôm hôn cháu, mẹ bảo rằng cháu là cậu chàng lớn tướng của mẹ, và rằng mẹ chắc chắn là bất chấp cái vụ xe tuần lộc, có thể ông vẫn còn đủ tiền để không quên cháu hoàn toàn. Mẹ cũng hơi hết sảy một tí, mẹ cháu ấy.

    Cho nên, cháu không đòi hỏi ông cho cháu gì cả.

    Đối với bố cháu và mẹ cháu, sẽ là tốt nếu ông cho họ một cái ô tô nhỏ mà cháu có thể ngồi vào trong, và nó cứ tự đi mà mình không cần phải đạp, và nó có đèn pha sáng trưng, giống như cái ô tô của bố trước khi bị tai nạn. Cái ô tô ấy cháu nhìn thấy trong một cửa hàng ở xa hơn trường một tí. Nếu ông cho bố và mẹ cháu cái ô tô ấy thì sẽ rất tốt, bởi vì cháu sẽ lúc nào cũng chơi ngoài vườn, xin hứa như vậy, và cháu sẽ không làm mẹ, người không thích cháu lúc nào cũng chạy ở trong nhà và làm các thứ ngớ ngẩn trong bếp, làm mẹ phải phát điên lên nữa. Thế rồi bố, bố có thể đọc báo một cách yên tĩnh, bởi vì khi cháu chơi bóng trong phòng khách, bố rất tức và bố nói bố đã làm gì để xứng đáng được như thế này, và rằng cả ngày bố đã ở văn phòng rồi, bố muốn được yên tĩnh một tí khi về nhà. Nếu ông muốn cho bố cháu và mẹ cháu cái ô tô nhỏ thì ông làm ơn hãy mua cái màu đỏ ấy. Có cả một cái màu xanh lơ, nhưng cháu tin rằng bọn họ thích màu đỏ hơn.

    Đối với cô giáo, người mà khi bọn cháu không giở trò quá thì hiền và xinh thế, cháu thích có đáp số của tất cả các bài số học trong cả năm. Cháu biết rằng đối với cô giáo, khi cho chúng cháu điểm kém cô cũng khổ sở lắm. "Em biết đấy Nicolas, cô luôn bảo cháu, cho điểm không cô chẳng thích đâu. Cô biết rằng em có thể làm tốt hơn." Thế nên nếu cháu có đáp số tất cả các bài số học thì thật là hết sảy, bởi vì cô giáo sẽ cho cháu hàng đống điểm tốt, và cô sẽ hài lòng hết sức. Còn cháu, nếu có một thứ cháu rất thích, thì đó là làm vừa lòng cô giáo; với cả Agnan, cái thằng là cục cưng ấy, nó không còn lúc nào cũng nhất lớp nữa, và thế sẽ tốt cho nó, bởi vì nó làm bọn cháu khó chịu, thật chứ gì nữa, xét cho cùng.

    Geoffroy, một thằng bạn, nó có một ông bố rất giàu lúc nào cũng mua tất cả những thứ nó muốn, và ông ta vừa mua cho nó một bộ trang phục lính ngự lâm nh khủng, với một thanh ếm, chát, chát, một cái mũ có cắm lông vũ, và tất tật. Nhưng mỗi mình nó là có bộ trang phục lính ngự lâm, thế nên khi nó chơi với bọn cháu, thằng Geoffroy ấy, thì không vui mấy, nhất là cái quả ếm; bọn cháu dùng thước kẻ, nhưng cái đó thì khác lắm. Cho nên nếu cháu cũng có một bộ trang phục lính ngự lâm, thì thằng Geoffroy sẽ thích, bởi vì nó có thể chơi thật với cháu, chát, chát, và bọn khác, với thước kẻ của bọn nó, bọn cháu sẽ chấp tất và hội thắng lúc nào cũng là bọn cháu.

    Với Alceste, một thằng bạn khác, thì dễ; Alceste rất thích ăn, cho nên nếu cháu có hàng đống tiền, ngày nào tan học cháu cũng sẽ mời nó vào hàng bánh ngọt để ăn bánh mì nhỏ quết sô cô la mà bọn cháu rất thích. Alceste cũng thích thịt ướp nữa, nhưng nó sẽ chỉ có bánh mì nhỏ quết sô cô la thôi, bởi vì nói cho cùng chính cháu là người trả tiền, và nếu thế mà nó không thích thì nó cứ tự đi mà mua thịt ướp cho nó. Đừng có mà đùa!

    Joachim nó rất thích chơi bi. Và phải nói rằng nó chơi rất khá; khi nó bắn thì, bụp! Nó gần như không trượt bao giờ. Cho nên bọn cháu dĩ nhiên rồi, chẳng muốn chơi với nó nữa, bởi vì nếu bọn cháu chơi thật, bọn cháu mất sạch bi. Và thằng Joachim thấy chán, vào giờ ra chơi. "Chơi nào, bọn mày, chơi nào!" thằng Joachim bảo bọn cháu thật buồn.

    Cho nên, nếu cháu có hàng đống bi, cháu sẽ đồng ý chơi với thằng Joachim, bởi vì ngay cả khi lúc nào nó cũng thắng, cái thằng ăn gian bẩn thỉu ấy, cháu vẫn luôn có bi. Eudes, cáí thằng rất khỏe và thích đấm vào mũi bọn bạn, bảo cháu rằng nó sẽ đòi ông một đôi găng đấm bốc, như thế vào giờ ra chơi bọn cháu sẽ tha hồ thích. Cơ mà đối với thằng Eudes, quà hay nhất cho nó chính là đừng cho nó đôi găng đấm bốc. Thật đấy ạ, bởi vì cháu biết chuyện sẽ diễn ra thế nào: Eudes sẽ đến với đôi găng, nó sẽ đấm các phát vào mũi bọn cháu, thế là bọn cháu bi chảy máu, bọn cháu sẽ khóc và thầy giám thị sẽ tới, thấy ấy sẽ phạt Eudes, còn bọn cháu, khi một thằng bạn bị phạt ở lại lớp, bọn cháu sẽ buồn bực. Cho nên nếu ông bắt buộc phải cho ai găng, thì hãy cho bọn cháu, như thế thằng Eudes sẽ không phải khổ.

    Clotaire ấy à, nó là đứa đứng thứ bét lớp. Khi cô giáo hỏi bài nó, lúc nào nó cũng bị nghỉ ra chơi, và khi người ta phát sổ liên lạc thì nhà nó luôn sinh chuyện, và nó bị nghỉ xem phim, ăn tráng miệng và xem ti vi. Nó luôn bị nghỉ cái gì đó, thằng Clotaire ấy, và thầy hiệu trưởng, trong giờ học, đã đến bảo nó trước mặt tất cả mọi người rằng rồi nó sẽ vào tù ra tội và rằng điều đó sẽ khiến bố mẹ nó buồn khổ nh lên được mà bọn họ thì đã phải nghỉ đủ thứ, bọn họ cũng thế đấy, để cho nó được học hành tử tế. Nhưng cháu, cháu biết tại sao thằng Clotaire lại đứng thứ bét và tại sao lúc nào nó cũng ngủ trong giờ. Đấy không phải vì nó dốt; nó cũng không dốt hơn thằng Rufus đâu, ví dụ thế, mà bởi là vì nó mệt. Thằng Clotaire chuyên tập trên cái xe đạp màu vàng hết sảy của nó, để thi giải Tour de France sau này, khi nó lớn. Cho nên, dĩ nhiên là do tập luyện, nó không thể học bài cũng như làm bài tập, và vì nó không làm, Cô giáo đã cho nó chép phạt và chia động từ, và vì càng ngày nó càng phải làm nhiều thứ, nên nó bắt buộc phải học thêm cả chủ nhật. Vì thế để thằng Clotaire không còn bét lớp nữa, để nó không còn bị nghỉ xem phim, ăn tráng miệng và xem ti vi nữa, thi tốt nhất là lấy của nó cái xe đạp. Dù sao đi nữa nếu cứ tiếp tục, nó sẽ phải vào tù ra tội như thầy hiệu trưởng đã nói, và người ta chắc chắn sẽ chẳng thả nó ra để mà đua giải Tour de France. Cái xe đạp, nếu ông muốn, cháu đồng ý giữ cho đến khi thằng Clotaire lớn và nó không phải đi học nữa.

    Còn với thầy Nước Lèo, đấy là giám thị của bọn cháu, nhưng đó không phải là tên thật của thầy ấy, thì cần phải hết sức tử tế. Đúng thế, thầy ấy lúc nào cũng chạy trong sân vào giờ ra chơi, để ngăn bọn cháu chơi săn bóng "kể từ cái vụ cửa sổ phòng thầy hiệu trưởng" để tóm bọn cháu khi bọn cháu giở trò nghịch, để bắt bọn cháu đứng phạt, để phạt bọn cháu phải ở lại lớp, để bắt cháu chép phạt, để đi kéo chuông hết giờ ra chơi. Thầy mệt lắm, thầy Nước Lèo ấy. Thế nên ông cần phải cho thầy ấy nghỉ ngay lập tức, để thầy ấy có thể về quê thầy ấy, ở Corrèze, và cứ ở mãi đó. Và, để cho công bằng, ông cũng phải cho nghỉ phép cả thầy Mouchabière, người thay thế thầy Nước Lèo khi thầy Nước Lèo không ở đó.

    Thế rồi, đối với Marie "Edwige, là một cô bé hàng xóm, và rất là hết sảy, cho dù là con gái đi nữa, với khuôn mặt hồng hào, đôi mắt xanh và mái tóc vàng của cô nàng, cháu muốn biết nhào lộn thật đỉnh. Cô nàng thích xem nhào lộn lắm, Marie" Edwige ấy, cho nên, nếu ông có thể làm cho cháu nhào lộn đỉnh nhất cả lũ, Marie "Edwige sẽ bảo:" Nicolas là đỉnh của các loại đỉnh."Và nàng ấy sẽ rất hài lòng.

    Vậy thôi ạ, cháu đã đòi ông các thứ cho tất cả những người cháu quý mến. Có thể có người cháu quên mất, bởi vì có hàng đống người mà cháu quý, cho nên, ông hãy cho cả họ nữa hàng đống với hàng đống với hàng đống quà.

    Còn cháu, như cháu đã bảo ông, cháu không muốn gì cả. Có thể là ông vẫn còn tiền. Và thì là, cháu không biết nữa, ông hẳn cũng vẫn muốn tặng cháu một món, như cho cháu cái máy bay ở trong tủ kính của vẫn cái cửa hàng mà ông mua ô tô cho bố mẹ. Nhưng ông phải chú ý khi chui qua ống khói bởi vì cái máy bay cũng màu đỏ như cái ô tô và nó rất là dễ bắt bẩn đấy ạ.

    Nói tóm lại, cháu hứa với ông là sẽ ngoan hết sức có thể, và cháu chúc ông:

    GIÁNG SINH VUI VẺ!
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2020
  4. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    GIÁNG SINH CỦA NICOLAS

    Tối nay, chúng tôi làm bữa ăn nửa đêm ở nhà. Bố và mẹ đã mời một đống bạn bè của họ; sẽ có ông Bledurt, là hàng xóm của chúng tôi, và bà Bledurt, là vợ của ông hàng xóm của chúng tôi và rất là hiền, cũng có cả bố mẹ thằng Alceste, một thằng bạn cùng trường rất to béo và lúc nào cũng luôn mồm ăn, sẽ có cả những người khác mà tôi không biết nữa với cả bà ngoại và sẽ thật là nh khủng.

    Từ sáng nay, bố đã bắt đầu công việc chuẩn bị, mẹ bảo bố rằng lẽ ra bố phải làm từ trước, nhưng bố bảo rằng bố sẽ xoay xở đâu vào đấy ngay và rằng bố biết bố làm cái gì và bố lấy xe ô tô để đi mua cây thông Noel, chỗ mà chúng tôi sẽ móc quà của người lớn vào, bởi vì quà của tôi thì lại do ông giá Noel đến để vào trong đôi giày đặt trước lò sưởi trong phòng ngủ của tôi: Nhà chúng tôi không có ống khói.

    Chúng tôi đợi bố rất lâu, và rồi, cuối cùng, bố mở cửa ra để bước vào. Bố có vẻ không hài lòng, mũ bố lệch sang một bên và trên vai có một thể loại thân cây dài với các cái lá tơi tả hết cả. "Đây là cây thông Noel ư?" mẹ hỏi. Bố giải thích rằng đúng vậy, nhung mà tại vì ô tô của bố đã bị hỏng trước cửa ông hàng cây và bố đã phải đi về bằng xe buýt và không được thoải mái lắm bởi vì có hàng đống ông trong xe buýt cũng có cây và người thu vé xe buýt đã bực mình, ông ta nói rằng ông ta làm công ăn lương chứ không phải di chu du trong rừng và rằng người ta còn chọc cả cành vào mắt, ông ta và bố cũng bực mình lên và rằng cuối cùng, đã phải đi bộ tiếp và cái cây có hơi bị ảnh hưởng một tí vì chen lấn, nhưng mà trang trí vào thì sẽ không nhìn thấy và rằng cái cây dù thế nào cũng sẽ rất đẹp. "Tới đây, Nicolas. Bố bảo tôi, con sẽ giúp bố trang trí." Tôi ấy à, tôi thích nh lên được, bởi vì trang trí cây rất là vui, và năm ngoái khi tôi còn bé tôi đã rất thích thế. Chúng tôi đi lên tầng áp mái để tìm cái hộp có tất cả các quả cầu thủy tinh, dây hoa cùng các bóng đèn và rồi chúng tôi bắt tay vào việc. Bố đặt cái cây trong phòng ăn và bố bắt đầu treo những quả cầu thủy tinh còn lại sau khi chúng tôi để rơi cái hộp ở cầu thang. Sau các quả cầu thủy tinh, bố mắc các bóng đèn nhỏ đủ màu sắc lên trên cành và việc đó mất hàng đống thời giờ bởi vì dây điện hơi bị rối. Bố ngồi xệp xuống đất và bố vừa kéo dây vừa nói lầm bầm những gì mà tôi không nghe được, nhưng tôi biết đó là các từ bậy, như những thứ mà chúng tôi vẫn hét tướng lên trong giờ ra chơi. Thế rồi, đây đã được mắc xong và bố bảo tôi: "Rồi con sẽ thấy đẹp như thế nào!" Và bố cắm phích điện và có một tia sáng lóe hết sảy, nhưng chắc chắn đó không phải là thứ bố muốn, bởi vì các bóng đèn không sáng và bố hơi bị bỏng một tí ở ngón tay và bố nói một từ tục mà tôi không biết. Nhưng mà bố tôi rất cừ, bố chỉnh lại những thứ chưa chuẩn, và sau khi thay cầu chì hai lần dưới tầng hầm bởi vì trong nhà cũng tối ôm, các bóng điện đã sáng và đúng thật là rất đẹp, nhất là khi chúng tôi cho dây hoa vào.

    Mẹ đến xem và mẹ nói rằng rất tốt, nhưng mà bây giờ cần phải cho bàn phòng ăn rộng ra để tất cả khách khứa còn ngồi xung quanh. Bố thấy chán hẳn, bởi vì để làm thế, bố cần phải có người giúp. Còn tôi, tôi ngỏ ý giúp bố, nhưng bố bảo rằng tôi quá bé và quá vụng và rằng tôi chỉ làm những thứ dớ dẩn. "Thôi kệ, bố nói, mình cứ tìm tay Bledurt chán mớ đời vậy." Bố mở cửa, và bố đụng phải ông Bledurt vừa mới bấm chuông xong. "Anh làm cái gì ở đây vậy? Bố hỏi."

    "Tôi đến để giúp anh một tay, ông Blédurt trả lời, tôi cam đoan là một mình anh không thể xoay sở xong được."

    "Xong cái gì? Bố hỏi, tôi không hề cần anh, thô thiển, quay về ổ của anh đi, từ giờ cho đến tối."

    "Nhưng kìa bố, tôi nói, bố đang phải đi tìm ông Blédurt để làm rộng bàn ra mà."

    Thế là bố, bố đã rất bất công, tôi yêu bố lắm, nhưng bố đã rất bất công. Bố bảo tôi đừng có mà xía vào chuyện người lớn và rằng bố không cần ai hết. Ông Blédurt cười rất nhiều và tôi tin rằng điều đó không làm bố thích, thế rồi, mẹ đang ở trong bếp đã kêu lên: "Thế nào, anh đã đi tìm ông Blédurt để ông ấy giúp anh kê bàn chưa?"

    Tôi chưa bao giờ thấy ai cười như ông Blédurt, khiến cho tôi cũng muốn cười theo, người duy nhất không cười chính là bố. "Thôi được rồi, bố nói, thay vì làm trò hề, hãy giúp tôi một tay kê cái bàn này." Cái bàn phòng ăn nhà chúng tôi là một cái bàn tròn. Để làm cho nó rộng ra, người ta kéo ở hai đầu và nó tách ra làm đôi, ở chỗ trống, người ta xếp các tấm ván mà mẹ gọi là tấm nối. Cái bàn kéo ra rất là khó, vì nó bị kẹt. Bố một đầu, ông Blédurt đầu bên a và ông ấy vẫn tiếp tục cười. "Đừng có cười nữa, bố nói, và hãy kéo khi tôi bảo anh." Thế rồi, bố kêu lên "Hai ba nào" và cái bàn mở ra bất thình lình, và huỵch! Bố ngã vào cái cây Noel còn Ông Blédurt thì xuống thảm nơi ông ta vẫn tiếp tục cười. Mẹ chạy tới và mẹ nói rằng lẽ ra mẹ phải báo trước là mẹ đã tra dầu mỡ vào các thanh nẹp bàn.

    Chúng tôi đến đỡ bố, người đang ngồi phệt trên cái cây và đầy những dây hoa và quả cầu thủy tinh trên đầu, đúng dậy; có điều đáng tiếc là những bóng đèn nhỏ đã bị tắt. "Trông giống một món quà bự chảng," ông Blèdurt nói, và ông ấy bắt đầu ho bởi ông ấy phải nghẹn vì cười. Bố phát bực đứng dậy khỏi cái cây và bố nói với ông Blédurt: "Thật hử?", và ông Blédurt trả lời: "Thật" và bọn họ bắt đầu người này xô người kìa đến khi mẹ kêu lên "Đủ rồi đấy!". Chúng tôi quá là vui.

    Trang trí lại cái cây cũng nhanh, bởi vì không còn nhiều quả cầu thủy tinh lắm; cái thứ lâu nhất là đi tìm cầu chì mới để cho bóng điện sáng lại: Ở nhà chẳng còn cái nào nữa.

    Sau đó, bố bắt đầu trang trí lại phòng ăn với dây hoa và các cành ô rô, chúng đâm đau nhưng mà đẹp. Tôi không cần anh đâu, bố bảo ông Blédurt. Nhưng ông Blédurt người rất tử tế, cứ nì nèo ở lại.

    Bố leo lên thang để đóng đinh lên sát trần, để treo các dây hoa.

    "Chú ý! Ông Blédurt nói, đấy là vách ngăn thạch cao, anh sẽ làm thủng nhiều cho mà xem."

    Nhưng bố bảo ông ấy rằng bố biết nhà mình thế nào và rằng bố không cần ai phải khuyên bảo. Nhưng mà tôi thấy bố cũng dè chừng, bố vừa đóng cái đinh đầu tiên vừa rất chú ý và cái đinh ăn vào rất chắc. "Ha! Bố nói, anh thấy chưa?", rồi bố nện một nhát búa mạnh để đóng cái đinh thứ hai và thế là làm thành một lỗ thủng nh khủng trên tường với đầy những thạch cao rơi xuống ông Blédurt, nhưng cái đó không hề ngăn ông ấy cười, tôi chưa bao giờ thấy ôug Blédurt ấy vui thế. Bố bắt đầu hét lên rằng bố sẽ cho có đứa biết tay rồi mẹ đến hỏi có chuyện gì vậy và bố đặt tay che lên cái lỗ thủng mà bố đã đục trên tường và bố bảo rằng mọi chuyện đều ổn, rằng bố chỉ yêu cầu đơn giản là cho bố yên thân để làm việc. Tôi sắp sửa giải thích cho mẹ, nhưng bố đã trợn mắt lên với tôi và tôi hiểu rằng tốt hơn hết là tôi im miệng.

    "Thôi được, mẹ nói, em quay vào bếp đây, anh có thể bỏ tay anh ra đi, thạch cao cũng rơi xuống cả phía tường bên a đấy." Khi mẹ đi, bố yêu cầu ông Blédurt biến đi và ông Blédurt đồng ý, nói rằng cười như thế cũng có hại cho chứng cao huyết áp của ông ấy.

    "Hay là mình dùng giấy dính, để giữ các dây hoa? , tôi hỏi và bố rất hài lòng, bố bảo tôi rằng đấy là một ý rất hay và rằng tôi rõ thật là con trai của bố." Có điều chán là dây hoa không dính chắc lắm với giấy dính, và khi bố giăng xong dây hoa, tất cả lại rơi xuống. Bố xuống thang, bố ngồi xuống, bố lấy tay ôm đầu và bố không nói không rằng. Vì tôi thấy bố đang nghỉ ngơi, tôi tranh thủ để hỏi xem tôi có thể thức cùng khách khứa trong bữa ăn nửa đêm không.

    "Không" bố nói. Thế là tôi nói rằng thế thật là bất công, rằng tôi thật là bất hạmh và rằng không có lý gì tôi lại phải đi ngủ và bố bảo tôi rằng nếu tôi còn tiếp tục như thế bố sẽ đét vào đít tôi, thế là tối bắt đầu khóc.

    Mẹ chạy từ trong bếp ra và mẹ nói rằng nếu chúng tôi cứ ầm ĩ như thế, mẹ sẽ không bao giờ xong việc cho buổi tối hôm nay được và rằng gà tây sẽ bị cháy và làm sao mà các dây hoa vẫn còn chưa mắc lên. Cái đó thì làm bố không hài lòng. Bố bắt đầu quát lên là mọi người đã khiến bố phát điên còn tôi, tôi nói rằng nếu tôi không thể thức cùng khách khứa, tôi sẽ bỏ nhà ra đi.

    Mẹ ôm tôi trong tay và mẹ giải thích cho tôi rằng nếu tôi mà không đi ngủ, ông già Noel sẽ không thể đến để tặng quà cáp giá trị vào trong giày cho tôi được. Cái đó đã khiến tôi phải suy nghĩ, và tôi nói rằng thôi được, đồng ý, tôi ngủ vậy. Mẹ ôm hôn tôi và trước khi quay vào bếp, mẹ bảo bố rằng chỉ hai tiếng nữa là khách khứa sẽ đến, cho nên bố phải khẩn trương lên.

    "Tôi sẽ làm xong thôi", bố nói.

    Bố đã làm việc rất nh, bố ấy. Bố dính lại các dây hoa và việc đó chẳng mấy dễ bởi vì chúng dính lúc nào cũng không chắc và khi mẹ mở cửa bếp ra để xem mọi thứ xong chưa thì gió lùa đã làm cho chúng rơi xuống lần nữa và cuối cùng chúng tôi đã giải quyết chúng bằng đinh găm tranh. Sau đó, bố đã phải đi tìm các chai vang trong hầm và rồi, bố lại phải đi xuống để thay cầu chì bởi vì cái cây Noel của chúng tôi lại đổ kềnh khi bố móc quà vào cành, và rồi bố đã phải quét các thứ tổn hại, bẩn thỉu ra trên nền. Nhưng bố rất tuyệt: Bố xong xuôi tất cả vừa đúng giờ!

    Điều đáng tiếc là bố rất mệt và bố đã đi ngủ, giống tôi, trước khi khách khứa đến. Nhưng rốt cuộc, bố chẳng mất gì cả, bởi vì tôi đã để đôi giày của bố trước lò sưởi phòng ngủ của bố. Như thế, bố sẽ được các món quà giá trị, giống tôi, giống tất cả các bạn, tôi hy vọng thế.

    GIÁNG SINH VUI VẺ!
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2020
  5. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    PA TANH

    CÓ NHŨNG ĐỨA BẠN mang hàng đống thứ đến trường. Ví dụ nhu thằng Cyrille, một lần, đã mang đến một con chuột bạch, nhưng điều đó khiến cô giáo chẳng những không hài lòng tí nào mà còn kêu toáng lên khiến con chuột nó sợ. Thằng Cyrille đã bị đuổi ra khỏi lớp cùng với con chuột, thật đáng tiếc, bởi vì chúng tôi thích con chuột, nó rất chi là hay. Eudes, cái thằng rất khỏe, một lần đã dến cùng với đôi găng

    Đấm bốc, nhưng cái đó thì chúng tôi thấy chẳng hay mấy, bởi vì giờ ra chơi nó dành thời gian để đấm vào mũi chúng tôi. Alcesbe, một thằng bạn khác, nó luôn mang đến các thứ để ăn, nó chẳng bao giờ cho chúng tôi, bởi vì nó nói rằng với nó cũng còn chưa đủ. Bàn của nó trong lớp người ta nhận ra ngay, bởi vì đầy những vụn bánh ở trên.

    Thằng Clotaire một hôm đã khiến chúng tôi phì cười bởi vì nó mang đến một cái thư xin phép của bố nó, để giải thích tại sao nó không làm bài tập, nhưng cô giáo đã phạt Clotaire bởi vì cô nhận ra những lỗi chính tả của nó. Từ đó, thằng Clotaire luyện ngữ pháp rất hăng để không phạm lỗi trong những thư xin phép mà nó sẽ viết khi đã luyện xong đâu vào đấy. Agnan, cái thằng đứng đằu lớp, tất cả những gì nó mang đến cho

    Chúng tôi là bệnh sởi và thế đúng là hết sảy bởi vì chúng tôi được ở nhà ba tuần khi chúng tôi bị. Điều đáng tiếc là cái đó người ta chỉ có thể bị một lần, nhưng tôi, tôi vẫn còn chưa bị quai bị và thủy đậu.

    Nhưng hết sảy hơn tất cả là thằng Geoffroy. Bởi vì nó thì thuờng xuyên đem đồ chơi đến trường. Bố nó rất giàu và ông ta lúc nào cũng cho nó các thứ. Chính vì thế mà sáng nay khi chúng tôi thấy thằng Geoffroy với một cái gói to ở duới nách, Cả lũ chúng tôi đã hỏi nó: "Cái gì thế hả Geoffroy? Cái gì thế?"

    "Ra chơi chúng mày sẽ biết," Geoffroy nói, cái thằng rất chi là thích làm chuyện huyền bí. Thế là chúng tôi đợi ra chơi sốt ruột hơn ngày thường nhiều, và khi chuông vang lên, cả lũ chúng tôi chạy ra ngoài, trừ Geoffroy, cái thằng ra sân sau cùng, đi bước một rõ chậm, cái thằng ngu ấy, xét cho cùng! Khi thằng Geoffroy thấy rằng cả lũ chúng tôi đã vây quanh nó, nó mới mở cái gói ra và chúng tôi nhìn thấy thứ ở trong: Giày patanh! Đôi giày Patanh mới tinh bóng lộn với những cái bánh to, trượt hay phải biết!

    "Mày cho bọn tao mượn đi?', chúng tôi kêu lên.

    Nhưng Geoffroy làm ra vẻ không hề nghe thấy chúng tôi, nó đi đôi pa tanh vào và nó bát đầu trượt. Nó trượt nhanh kinh lên được và nó trượt dọc theo sân và cả lũ chúng tôi thì vừa chạy theo vừa kêu lên:" Mày cho tao mượn tí, nào? Mày cho tao mượn tí? "Chúng tôi chơi vui phết với đôi giày pa tanh của thằng Geoffroy.

    Và rồi thầy giám thị đã chạy tới. Chúng tôi gọi thầy giám thị là Nước Lèo, bởi vì lúc nào thầy cũng nói:

    " Hãy nhìn vào mắt tôi đây ", thế mà ở trong nước lèo thì có đầy những mắt là mắt; chính bọn lớp lớn đã phát hiện ra vậy.

    " Này, thầy Nuớc Lèo hỏi thằng Geoffroy, ai cho phép cậu mang cái đồ này ra sân chơi? "

    " Nhưng thưa thầy, thằng Geoffroy nói, em chẳng 1àm gì cả, có phải bị cấm đâu ạ, thưa thầy. "

    " Có thể, thầy Nước Lèo nói, nhưng rất nguy hiểm, cậu có thể bị ngã và cậu sẽ sứt đầu gối, sau đó thì cậu tha hồ mà phóng nhé. "

    " Không đâu, thưa thầy, không nguy hiểm đâu thưa thầy, thầy có muốn thử không ạ? "

    " Chớ có lỡm tôi, anh bạn, thầy Nuớc Lèo nói; thôi đuợc, cứ chơi đi, tôi sẽ theo dõi cậu, nhưng đừng có trách một khi cậu bị đau. "

    Và thầy Nuớc Lèo bỏ đi theo dõi bọn lớp lớn đang lấy đá để chơi săn bóng.

    " Thế nào, thằng cục cưng, thằng Eudes nói với Geoffroy, khi bọn tao hỏi mượn mày giày pa tanh, thì mày làm ngơ, nhưng với thầy Nước Lèo thì mày sẵn sàng ngay! "

    " Thằng cục cưng? Thằng Geoffroy nóì, mày thử nhắc lại xem. "

    " Thằng cục cưng, Eudes nhắc lại, và nó đấm một quả vào mũi Geoffroy, cái thằng trượt dài ra đằng sau và ngã ngồi xuống đất. "

    " Chờ đấy để tao tháo giày pa tanh ra rồi mày sẽ biết! Thằng Geoffroy nói; nó tháo giày pa tanh ra, nó đứng dậy và Eudes đã đấm cho nó một quả khác vào mũi. "

    " Quả đó không chấp, Geoffroy kêu lên, tao còn chưa xong! "

    Cái đó thì không đúng, tôi đã thấy rõ rằng Geoffroy xong rồi, bằng chứng là khi nó nhìn thấy thằng Eudes đấm tới, nó đã lé mắt.

    " Thế nào, đồ thằng hề, thằng Eudes nói, mày có cho tao mượn giày patanh hay không?

    "Có, Geoffroy nói, cái thằng đúng là bạn tốt và chẳng dại tí nào."

    Thằng Eudes xỏ đôi pa tanh vào và nó bị ngã. Nó thử đứng dậy và nó lại bị ngã lần nữa.

    "Thế nào, thằng Geoffroy nói, mày không biết phải làm sao hả?"

    "Thế thì sao, việc gì đến mày? Eudes nói, cái thằng có vẻ không hài lòng."

    Nó nhờ chúng tôi đỡ nó đứng lên và khi chúng tôi đặt nó đứng thẳng, nó lấy tay khua khoắng hàng đống phát, nó kêu lên "Đừng thả tao, đừng thả tao!", và nó ngã xuống lần nữa.

    "Thôi trả tao, giày pa tanh đây, thằng Geoffroy nói.

    Nhưng thằng Eudes không muốn trả đôi giày pa tanh trước khi nó biết trượt. Thế là thằng Geoffroy bắt buộc phải dạy nó.

    Chúng tôi chơi vui cực. Geoffroy kéo một tay Eudes, tôi kéo tay kia và tất cả lũ bạn thì đẩy. Eudes hai chân giạng ngang phi lên trước, và nó kêu lên:" Đừng nhanh thế! Đ ừng nhanh thế! "

    Và rồi thằng Rufus nói:" Nào bọn mày! Hay bọn mình chơi bi đi? "Đó đúng là một ý hay, thế là chúng tôi thả Eudes ra, cái thằng kêu lên và làm một đống động tác rồi đâm sầm vào bụng thầy Nước Lèo.

    " Tôi theo dõi cậu đuợc một 1úc rồì, thầy Nước Lèo nói, tôi không thích cái kiểu nghịch ngợm này. Tôi tịch thu đôi pa tanh. Đưa nó đây cho tôi. Thằng Eudes tháo đôi pa tanh ra và nó có vẻ hài lòng vì đã được rảnh nợ, nhưng có thằng không hề hài lòng, đó chính là Geoffroy. Khi thầy Nước Lèo bỏ đi với đôi pa tanh kẹp dưới nách, Geoffroy nói với Eudes:

    "Chính tại mày nên thầy Nưóc Lèo mới tịch thu đôi pa tanh!

    " Thế thì, thằng Eudes nói, mày muốn tao phải làm gì mới đuợc? "

    " Hãy đi xin lại thầy ấy, nếu không tao sẽ bảo bố tao, bố tao sẽ bảo bố mày và mày sẽ bị trừng trị! "

    " Bố mày ấy à, tao sẽ cho bố mày một phát vào mũi, thằng Eudes nói. "

    " Cứ thử xem, Geoffroy nói, và Eudes đã thử luôn với Geoffroy. "

    Cái mũi thằng Geoffroy đỏ kinh lên được do tất cả những gì nó đã phải nhận trong giờ ra chơi. Thầy Nước Lèo chạy đến.

    " Các cậu vẫn còn chưa thôi đánh nhau xong phải không? Thầy hỏi. "

    " Thưa thầy, thưa thầy, Geoffroy nói, thầy trả lại em giày pa tanh chứ ạ? Thầy trả lại em chứ ạ? "

    " Này anh bạn, thầy Nước Lèo nói, hãy nhìn kỹ vào mắt tôi đây. Hễ tôi nói một điều gì thì đó không phải là chuyện đùa. Đôi giày pa tanh này rất nguy hiểm, tôi không muốn cậu lấy mà nghịch ngợm. Tôi không muốn cậu về nhà với đầy gối chảy máu. Đôi giày sẽ được trả lại cho cậu vào cuối buổi học, không sớm hơn.

    Rồi thầy ấy đi đánh chuông báo hiệu hết giò ra chơi. Nhưng Geoffroy đã không có giày pa tanh vào cuối buổi học. Bởi vì thầy Nước Lèo đã phải vào trạm xá. Hình như sau giờ ra chơi, thầy ấy bị ngã trong sân trường và thầy ấy bị đau lắm ở gối.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2020
  6. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    NHÀ CỦA CHÚNG TÔI

    TÔI ĐÃ BẢO CÁC BẠN, tôi nghĩ vậy, rằng ở trong khu có một bãi đất hoang kinh khủng nơi chúng tôi đến để chơi cùng bọn bạn. Ở bãi đất hoang, có hàng đống thứ: Một cái ô tô cũ không có bánh, những cái hộp rỗng, những hòn đá, những con mèo; đúng là hết sảy và chúng tôi chơi vui lắm.

    Vậy là chúng tôi đã quyết định, cả lũ với nhau, 1àm một ngôi nhà ở đó. Một ngôi nhà riêng của chúng tôi, nơi chúng tôi sẽ không cho bất cứ ai khác được vào, nơi chúng tôi sẽ ăn những thứ tự chúng tôi nấu "cái này, thì là ý của thằng Alceste, nơi chúng tôi có thể đến ngay cả khi trời mưa; thế sẽ thích kinh lên được!

    " Được rồi, thằng Geoffroy nói, chúng ta sẽ có mặt ở bãi đất hoang chiều nay. Mỗi đứa sẽ mang theo cái để làm nhà.

    Khi tôi đến bãi đất hoang, hầu hết lũ bạn đã có mặt ở đó rồi. Tôi ấy à, tôi đem theo cái xẻng và cái xô mà tôi đã có ở bãi biển khi đi nghỉ hè; Eudes mang theo một cái búa và Maixent có hàng đống đinh trong túi nó. Những cái đinh hơi gỉ và cong queo, nhưng Maixent giải thích rằng những cái đinh tốt đang đóng trên tường nhà nó và rằng nó dẫu gì cũng không thể nhổ ra để xây một ngôi nhà khác được. Joachim không mang gì hết, Clotaire cũng không; Alceste đến với hai cái bánh sừng bò, nhưng đấy không phải là để làm nhà, mà là để cho nó. Thế rồi, thằng Rufus đến, rất hài lòng.

    "Xem cái tao mang đến này, nó nói, và nó cho chúng tôi xem một quả đấm cửa."

    "Thế mày muốn bọn mình làm gì với thứ này vậy? Thằng Eudes hỏi."

    "Sao kia, thằng Rufus nói, để làm nhà mà. Mày đã thấy ngôi nhà nào không có quả đấm cửa chưa? Cái thằng có lý lắm, Rufus ấy, thế rồi Gèoffroy đến với một tấm ván kẹp dưới nách."

    "Bố tao không muốn tao mang thêm những cái khác, thằng Geoffroy nói; trong khi ở sau ga ra vẫn còn đầy. Nhưng không sao hết, tấm ván này cũng cực kỳ."

    "Nó có to lắm đâu, thằng Clotaire nói."

    "Vậy hả? Thằng Geoffroy nói, thế còn mày, mày mang cái gì đến để làm nhà? Hả?"

    "Đúng thế đấy, thằng Rufus nói; bọn tao mang đến những thứ có ích kinh thế, còn bọn mày chẳng mang, gì hết, bọn mày chỉ ở đây mà vành vẻ!"

    "Thôi, tôi nói, chúng ta không mất thời gian cãi nhau nữa, cần phải làm nhà cho chúng ta đi thôi!"

    Và với cái xẻng, tôi bắt đầu đào đất.

    "Thế tại sao mày lại đào một cái hố? Thằng Joachim hỏi tôi."

    "Mày chưa bao giờ thấy rằng để làm một ngôi nhà người ta bắt đầu bằng cách đào hố à? Tôi trả lời."

    "Có thể, thằng Maixent nói, nhưng tại sao mày lại đào cái hố ở đó? Chúng ta vẫn còn chưa hề quyết định làm nhà ở chỗ nào mà!"

    "Chúng ta sẽ làm ở đây, tôi nói, và tôi tiếp tục đào cái hố, và việc này chẳng dễ tẹo nào vì rặt những đá."

    "Mày cứ việc đào cái hố của mày ở đấy, thằng Maixent nói. Còn bọn tao, bọn tao sẽ làm nhà ở chỗ khác."

    "Mày muốn ăn một nhát xẻng hả? Tôi hỏi; nhưng thằng Joachim nói rằng thật là ngốc nếu bắt đầu đi đánh lộn, và rằng ngôi nhà sẽ chẳng bao giờ hoàn thành, nếu chúng tôi không bắt tay làm."

    "Mày nói có lý, thằng Maixent nói, vì vậy, chúng mình sẽ làm nhà ở kia."

    "Mày cứ làm nhà ở đẩy nểu mày thích, tao sẽ làm nhà tao ở đây, tôi nói. Và tôi lại bắt đầu đào."

    Thằng Maixent không vừa ý với những gì tôi nói. Thế là nó tiến về phía tôi, và tôi quát lên với nó: "Ra khỏi nhà tao! Mày cứ ra chỗ nhà của mày ấy!"

    "Nhà mày, nhà mày! Thằng Maixent nói; trước nhất, đấy không phải nhà mày, mà là nhà chúng ta; và tao thích vào thì tao cứ vào!"

    Thế là nó đi vào và nó cho tôi một cái tát, còn tôi thì tôi cho nó một nhát xẻng vào đầu. Nó ngạc nhiên lắm, thằng Maixent ấy, vì bị một nhát xẻng vào đầu. Thế rồi chúng tôi đánh nhau, nhưng thằng Eudes nói rằng chúng tôi dừng lại ngay và rằng chúng tôi phải nghiêm túc bắt tay vào việc.

    "Bọn mình làm nhà thế nào đây? Thằng Eudes hỏi. Một hay hai tầng?"

    Thằng Clotaire phì cười.

    "Mày làm tao phải phì cười, nó nói. Nếu làm nhà hai tầng thì mình lấy gì để làm cầu thang hử?"

    Cái thằng nói có lý, Clotaire ấy, một cái cầu thang thì phải khó làm lắm, nhất là với những cái bậc thang Nhưng mà không bao giờ được nói với Eudes rằng nó làm mình phải phì cười, bởi vì Eudes rất khỏe và nó rất thích đấm văo mũí bọn bạn; và khi bạn đã bảo nó rằng nó làm bạn phải phì cười, thì chẳng trượt bao giờ. Và thằng Clotaire đã gặp may, vì thằng Eudes không giã bằng búa. Tới đó thì chúng tôi hơi trầm lặng một tí, nhất là Clotaire, cái thằng đang dỗi và đang bị chảy máu mũi.

    "Cái nhà ấy à, thằng Joachim nói, cần phải làm hai phòng: Một phòng ngoài và một phòng khách. Về phòng khách, tao sẽ cố mang cái ghế phô tơi ở trong phòng tao đến, Trước khi da nó bị bục, nó ở trong phòng khách nhà tao, và cái ghế phô tơi ấy vẫn còn rất tốt. Và rồi chúng ta có thể treo tranh lên tường, và rồi một cái thảm ở dưới đất, và rồi những cái đèn có chụp.."

    "Thế còn nhà bếp? Thằng Alceste hỏi. Thế trong nhà không có bếp hả?"

    "Mày làm bọn tao bực cả minh với cái bếp của mày," thằng Ioachim nói.

    "Chính mày mới làm bọn tao bực cả mình với đống phô tơi thủng nhà mày!" thằng Alceste trả lời.

    Và chúng nó đã đi ra xa để cãi nhau, bởi vì Alceste thích cãi nhau hơn đánh lộn, nhất là khi nó còn chưa ăn xong mấy cái bánh sừng bò.

    "Này, bọn mày! Thằng Geoffroy kêu lên, bọn mình làm nhà hay là không làm nhà đây? Sắp muộn rồi!"

    "Mày có lý, thằng Rufus nói. Vậy thì thế này: Cái cửa bọn mình sẽ đặt ở phía này, ở đây."

    "Bọn tao cần cóc gì cái cửa của mày, thằng Geoffroy nói. Phải bắt đầu xây tường đã."

    Thế rồi thằng Geoffroy đặt tấm ván của nó xuống đất, cạnh cái hố của tôi.

    "Thế mày sẽ vào nhà thế nào, nếu mày không có cửa, thưa mày?" thằng Rufus hỏi.

    "Tao không nói là không có cửa, đồ đần, thằng Geoffroy nói. Tao nói rằng chúng ta không bắt đầu làm nhà từ cái cửa!

    " Mày bảo ai là đồ đần? Thằng Rufus hỏi, và Geoffroy đã cho nó một cái tát rất mạnh.

    Rufus, cái thằng đã nổi điên, vùa ẩu đả với Geoffroy vừa gào lên:

    "Thế nào? Giờ thì mày có dám nói không hả? Nói xem! Mày bảo ai là đồ đần?"

    Và thằng Geoffroy trả lời nó: "Mày! Mày! Mày! Rõ chưa, lúc não cũng dám hết."

    Còn chúng tôi, chúng tôi đứng xung quanh nhìn bọn nó, bởi vì hai đứa nó khỏe ngang nhau, nên rất chi là hay khi Geoffroy và Rufus đánh nhau! Thế rồi, bọn nó ngừng lại và thằng Rufus nói: "Đã thế thì, tao về luôn! Còn cái quả đấm cửa, chúng mày cứ việc tưởng tượng ra nhé."

    "Thế hả? Thằng Geoffroy nói. Hay lắm! Thế thì tao cũng mang ván của tao về!"

    Và cả hai đứa bọn nó đều bỏ đi, bực tức, mỗi đứa một kiểu. Thế là chúng tôi, chúng tôi nhìn nhau, và rồi đến lượt chúng tôi cũng ra về. Đúng là thế đấy: Không có vật liệu thì bạn định làm nhà kiểu gì?
     
    AmiLee thích bài này.
  7. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở HIỆU CẮT TÓC

    MẸ ĐƯA TAY XOA TÓC TÔI và mẹ nói: "Trời ạ, tóc tai gì thế này!", và rồi sau đó, mẹ bảo tôi: "Bây giờ con đã lớn tướng rồi, phải không Nico1as?" Tôi ấy à, tôi không thích lắm mỗi khi mẹ nói với tôi rằng tôi đã lớn tướng, bởi vì ngay lập tức sau đó tôi sẽ bị phiền hà to.

    Nhưng mà tôi chẳng thể nào nói không, bởi vì đúng là tôi đã lớn thật: Ngồi ăn ở bàn ăn tôi gần như không cần đệm nữa, trừ mỗi ăn mì ống, vì trường hợp này thì mình cần phải nhìn rõ cho đến đầu đến đũa.

    "Thế nên, mẹ bảo tôi, vì con đã lớn tướng rồi, con sẽ tự đến hiệu cắt tóc một mình!

    Tôi ấy à, tôi chẳng thích đến hiệu cắt tóc, ông thợ ăn mặc trắng tinh, y như là nha sĩ và bác sĩ và rồi ông ta có cả kéo, dao cạo và các tông đơ máy, cái này nó lạnh toát khi nó chạm vào mình và nó có thể cắt phạm vào mình. Thế rồi, mình có đầy những mẩu tóc ở mũi và ở mắt và mình không thể nào phủi đi được, bởi vì cái khăn choàng và cũng bởi vì không được phép động đậy nếu không, ái ái! Phạm dao cạo ngay. Và khi ra khỏi hiệu cắt tóc thì mình trông cứ như một thằng hề vì quanh tai thì trọc cả tóc, còn trên đầu thì mọi thứ cứ ẹp cả xuống.

    " Mẹ, tôi nói, con không muốn đi đến chỗ cắt tóc! "

    " Đến HIỆU cắt tóc, mẹ bảo tôi, và con sẽ đi ngay lập tức, nếu con không muốn làm mẹ bực mình! "Mẹ chẳng có vẻ đùa cợt tí nào. Tôi ra khỏi nhà để đi đến HIỆU cắt tóc như mẹ bảo. Mẹ đưa cho tôi tiền, và mẹ nói với tôi rằng tôi phải bảo người ta cắt sạch quanh tai và mái thì ngắn thôi. Trên đường, tôi gặp các thằng Alceste, Rufus và Clotaire, ba thằng bạn ở lớp, chúng nó đang chơi bi." Mày đi đâu đấy? "Thằng Alceste hỏi tôi." Đến hiệu cắt tóc "tôi trả lời. Thế là Alceste, Rufus và Clotaire quyết định đi cùng tôi, bọn nó chơi chán rồi và thằng Alceste đã thằng hết cả chỗ bi. Khi chúng tôi đến hiệu cắt tóc, hai ghế phô tơi đều có người. Các thợ cắt nhìn chúng tôi, bọn họ mở to hai mắt và một người nói:" Không! Ôi không! ", và người kia trá lời:" Can đảm lên, Marcel! "

    Vì cần phải đợi, chúng tôi bèn liếc mắt xem qua mấy tờ tạp chí ở trên một cái bàn và có đầy những tóc ở các trang. Các tạp chí chẳng hay mấy và thằng Clotaire đang gấp một cái máy bay từ một trang mà nó đã xé ra thì người thợ cắt tên gọi là Marcel lên tiếng, giọng nói run rẩy hết sức:" Đúng rồi, tôi rỗi rồi đây, các cậu đứa nào cắt trước nào? "Tôi trả lời rằng tôi là đứa cắt trước, và nói thêm tôi không chỉ là đứa cắt trước mà là đứa duy nhất cắt. Ông Marcel nhìn ba đứa bạn của tôi rồi ông ấy hỏi:" Thế còn chúng nó? "

    " Bọn cháu chỉ đến xem cho thích, "thằng Alceste nói.

    " Phải rồi, thằng Clotaire nói, khi thằng Nicolas ra khỏi hiệu cắt tóc của các bác, trông nó như một thằng hề, bọn cháu muốn xem các bác cắt thế nào. "

    Ông Marcel đỏ rần hết cả người." Các cậu có ra khỏi đây ngay lập tức không thì bảo! Đây không phải chỗ chơi của các cậu! "

    Tôi đi ra ngay, mỗi mình, nhưng ông Marcel đã túm được tôi ở trên vỉa hè." Không phải cậu, ông Marcel nói, những đứa kia cơ! Nhưng Rufus, Clotaire và Alceste đều không muốn ra khỏi cửa hiệu. "

    " Nếu các bác đuổi chúng cháu ra, thằng Rufus nói, cháu sẽ đi mách bố cháu là sĩ quan cảnh sát! "

    " Còn cháu, thằng Alceste nói, cháu sẽ nói với bố cháu nữa, cũng là bạn của bố Rufus! "

    Ông thợ cắt kia tiến lại gần và ông ấy nói:" Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Các cháu có thể ở lại, nhưng các cháu sẽ ngoan chứ, phải không? "

    " Dĩ nhiên, chứ sao, "thằng Clotaire nói.

    " Cậu thấy chưa, Marcel, ông thợ cắt tóc nói, cần phải tế nhị, phải khéo và tất cả mọi thứ sẽ diễn ra êm đẹp. "

    Ông Marcel thở ra một tiếng rõ dài và ông ấy nhìn tôi với một nụ cười rất chi là sầu não. Ông Marcel gác một tấm ván nhỏ lên trên tay vịn ghế phô tơi, ông ấy bế tôi lên tay, ông ấy kêu" úi "chà" và ông ấy đặt tôi ngồi trên tấm ván.

    "Thế nào cậu nhóc, ông ấy hỏi tôi, cậu thích đi đến chỗ cắt tóc chứ?

    " Đến HIỆU cắt tóc, "tôi trả lời ông ấy. Ông Marcel ấy à, ông ấy cười giống như bố khi bị mẹ la rầy, ông ấy nói rằng tôi rất thông minh, rằng hai lần hai là bao nhiêu. Tôi bảo ông ấy rằng thế thì là bốn và điều đó có vẻ khiến ông ấy thích, thích đến nỗi tôi bảo ông ấy rằng bốn lần ba là mười hai và bảy lần năm là ba lăm. Tôi chưa bao giờ thấy ai có vẻ thích phép nhân đến mức như ông Marcel. Hai thằng Rufus và Alceste cũng muốn chứng tỏ, và bọn nó bắt đầu đọc luôn bảng cửu chương, Clotaire không nói gì cả, bởi vì nó là cái thằng đứng thứ bét lớp, nhất là về tính toán.

    " Thôi, đủ rồi, thế thôi, trật tự đi! "Ông Marcel nói.

    " Phải khéo chứ, Marcel, "ông thợ cắt kia nói, ông ta đang bận vừa cạo cho một ông khách vừa quết hàng đống xà phòng lên mặt ông này." Ông khách của bác trông chẳng khác gì một cái bánh ga tô quết kem! ", Alceste nói, cáí thằng đến là háu ău.

    Những mảng da mà chúng tôi nhìn thấy trên mặt ông khách cắt tóc, ở những chỗ không có xà phòng, đã đỏ rần hết cả." Anh nhanh lên cho, Louis, "ông khách nói và tôi tin rằng ông ta đã nuốt một ít xà phòng, bởi vì đúng lúc ông ta nói, ông thợ cắt tóc đã cho ông ta một nhát chổi phía dưới mũi.

    " Phải cắt cho cháu thế nào đây hả? "Ông Marcel hỏi tôi. Mái dài chờm xuống má, như là cao bồi, thằng Rufus nói.

    " Không, cạo cụt hết, như các đô vật trên ti vi, "thằng Clotaire nói.

    " Các cậu có im đi không ông Marcel kêu lên. Tôi đâu hỏi ý kiến các cậu! "

    " Cháu đâu có nói gì! "Thằng Alceste nói.

    " Phải khéo chú, Marcel! "Ông Louis nói.

    " À, cậu cũng im đi! "Ông Marcel trả lời ông ta.

    " Cắt sạch quanh tái và mái thì ngắn thôi, "tôi nói.

    " Hả? "Ông Marcel nói, ông ta có vẻ không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra lắm.

    Ông Marcel cầm lấy kéo và ông ấy bắt đầu cắt cách" cách phía trên đầu tôi, nhưng ông ấy đã dừng lại bởi vi ông ấy nghe đằng sau cũng có tiếng cách "cách. Đấy 1à A1ceste, cái thằng cũng cầm kéo và thích thú cắt các tạp chí cùng với Rufus và Clotaire.

    " Các cậu làm cái vậy? "Ông Marcel kêu lên.

    " Máy bay ạ, "thằng Alceste trả lời.

    Nhưng ông Marcel có vẻ chẳng thích máy bay giấy, ông ấy yêu cầu Alceste đưa trả ông ấy kéo và ngồi yên một chỗ.

    " Thế này thì vui quái gì nữa, "thằng Rufus nói.

    " Phải rồi, cắt giấy với cái tông đơ này thì đâu có dễ! "Thằng Clotaire nói.

    " Đưa cái đó cho tôi! "Ông Marcel kêu lên và ông ấy lấy cái tông đơ ở chỗ thằng Clotaire.

    " Đừng có chộn rộn nữa, ông Louis nói, nếu không tớ sẽ cắt mất cái tai khách hàng của tớ bây giờ. "

    " Nhưng, nhưng, nhưng này! "Ông khách kia lại kêu lên, dù ông ta vẫn còn nguyên hai tai, nhưng đã có vẻ nghi ngờ.

    " Bác có cắt cho cháu không đây? "Tôi hỏi ông Marcel thật vậy đây, ông ấy cứ đùa cợt với bọn bạn tôi trong khi tôi thì đang chờ.

    Ông Marcel bắt đầu cắt tóc cho tôi. Alceste, Rufus và Clotaire đứng ra đằng sau ông ấy và ngắm.

    " Mày có thấy ông ấy cắt hơi bị ngắn không? "Thằng Alceste hỏi.

    " Không, nhưng có cái khó chịu là ông ấy cắt các bên chả cân nhau gì, "thằng Clotaire nói.

    " Trật tự! "Ông Marcel kêu lên, và rồi chúng tôi nghe thấy tiếng" ái ui! "Đấy là tiếng ông khách đang được cạo kêu lên.

    " Xin thử lỗi thưa ông, ông Louis nói, tại anh bạn tôi đã khiến tôi phải giật nảy cả mình. "Ông kia chẳng hề thứ lỗi tí nào, ông ta yêu cầu rằng phải lau sạch xà phòng, rằng ông ta muốn đi ngay tức thì.

    " Nhưng thưa ông, ông Louis nói, ông mới chỉ cạo được một bên thôi ạ! "

    " Thì đó là bên chảy máu mà, ông kia nói, thôi thế là đủ rồi. "

    Rồi ông khách lau mặt và ông ta bỏ đi.

    " Các bác có những khách cắt tóc đến là lạ đời, "thằng Rufus nói.

    Ông Louis đã tiến về phía nó, nhưng ông Marcel lại nói;" Phải khéo chứ, Louis!", và ông Louis dừng lại còn tôi thì tưởng rằng ông ấy sẽ dẫm lên người ông Marcel. Ông Marcel đã cắt xong tóc cho tôi, trong khi đó thằng Rufus thích thú lấy bình bơm xịt ướt thằng Clotaire còn ông Louis thì cố giành lại được chỗ bột tan mà thằng Alceste đã lấy. Cả lũ bọn nó đều chơi vui kinh lên được.

    Ông Louis và ông Marcel bọn họ chắc chẳng mấy khi được vui vẻ, bởi vì khi chúng tôi đi khỏi, bọn họ ở lại buồn thỉu buồn thiu, hai người tội nghiệp ấy, bọn họ cứ ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa kính, chẳng nói lấy một lời.

    Chúng tôi sẽ phải mau chóng trở lại để động viên họ mới được!
     
    AmiLee thích bài này.
  8. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ẢO THUẬT GIA

    CHIỀU CHỦ NHẬT, trời mưa, ông và bà Blédurt đến chơi bài với bố và mẹ. Ông Blédurt chính là hàng xóm nhà chúng tôi, ông ấy rất chi buồn cười và ông ấy to béo. Thỉnh thoảng, ông ấy khiến tôi nghĩ tới thằng Alceste khi mà nó lớn. Còn bà Blédurt chính là vợ của ông Blédurt.

    Tôi ấy à, tôi khá thích ở nhà khi trời mưa vả lại có nhiều người, bởi vì mẹ sẽ chuẩn bị hàng đống thứ hay phết cho bữa quà chiều. Thế rồi, điều rất vui là bố và ông Blédurt lúc nào cũng cãi vã, và người này nói rằng người kia chả biết gì về đánh bài cả, và bà Blédurt hỏi rằng thế chơi bài hay là đấu khẩu đây, và mẹ nói rằng bọn họ thật là không thể chịu đựng được.

    Sau bữa quà chiều (bánh xốp, bánh mứt táo, bánh kem láng sô cô la và láng cà phê "tôi thích loại láng sô cô la" và bánh sừng bò), bố, mẹ, ông và bà Blédurt lại tiếp tục chơi, và khi bọn họ kết thúc, ông Blédurt hài lòng kinh lên được bởi vì ông ấy thắng.

    "Nào Nicolas, ông ấy bảo tôi, bác sẽ biểu diễn cho cháu một tiết mục ảo thuật bằng các quân bài."

    "Ồ không, Blédurt, bố kêu lên, anh sẽ không diễn lại những tiết mục cũ mèm với các quân bài mà mọi người đều biết tỏng đấy chứ!"

    "Tôi xin thông báo cho nhà anh biết, ông Blédurt nói, là tôi đang nói với con trai anh mà. Cháu có muốn bác biểu diễn ảo thuật cho mà xem không, hả thỏ con?"

    "Ồ vâng!" tôi nói.

    "Khi người ta chơi bài kiểu như anh, bố nói, thì người ta muốn lảng sang chuyện khác lắm."

    Ông Blédurt nhìn bố, ông ấy nhún vai, ông ấy nhìn lên trời, ông ấy lắc đầu, ông ấy cầm lấy cỗ bài, ông ấy trộn chúng lên, ông ấy chia cho tôi chỗ bài, và ông ấy bảo tôi: "Này, nhóc con tội nghiệp, hãy chọn một con, bất kỳ con nào, cứ nhìn cho kỹ, đừng nói cho bác đấy là con gì, và để lại vào trong cỗ bài."

    "Ai còn lạ gì cái ảo thuật của anh," bố cười.

    Còn tôi, tôi cầm lấy một con bài; đấy là con mười rô, và ông Blédurt mở cỗ bài ra để tôi có thể đặt lại con mười rô vào trong.

    "Xem nào, xem nào, xem nào," ông Blédurt nói.

    Ông ấy thổi lên cỗ bài, và rồi ông ấy bắt đầu xem các con bài, ông ấy rút ra một con, và ông ấy hỏi tôi:

    "Phải con này không? Và hãy đoán xem đó là con nào? Con muời rô!"

    "Đúng rồi," tôi kêu lên.

    "Chẳng biết tỏng!" bố nói.

    "Nhà anh bắt đầu khiến tôi khó chịu thật rồi đấy," Ông Blédurt nói.

    "Đến giờ về nhà rồi," bà Blédurt nói.

    Và ông bà Blédurt đi về.

    Còn tôi, tôi thấy tiết mục ảo thuật của ông Blédurt thật kinh khủng, và ở trường, nếu tôi mà làm cái này, bọn bạn sẽ phải kinh ngạc. Tôi cầm lấy cỗ bài như ông Blédurt đã làm, và tôi chìa cỗ bài về phía bố.

    "Bố hãy chọn một con đi," tôi bảo bố.

    "Để cho bố yên, Nicolas," bố trả lời tôi.

    "Nào, bố chọn một con đi, tôi nói. Con sẽ đoán nó."

    "Nghe này Nicolas, bố bảo tôi, hôm nay bố xem bài đủ lắm rồi, vì vậy con hãy là một cậu bé ngoan, và con hãy cứ chơi một mình đi nào. Ô thế thì bất công kinh lên được! Thật đấy chứ sao, người ta bắt tôi ở nhà ngày chủ nhật, tất cả mọi người ai cũng có quyền chơi bài trừ tôi, và nếu không ai giúp tôi làm ảo thuật, thì làm sao tôi có thể làm quả con mười rô với bọn bạn được kia chứ. Và tôi bắt đầu khóc, thật đấy, chú sao nữa, đừng có đùa!

    " Im đi, Nicolas, "bố bảo tôi.

    " Chuyện gì xảy ra vậy? "Mẹ từ trong phòng ngủ kêu lên.

    " Không sao, không sao, "bố trả lời. Và rồi bố nói với tôi:" Được rồi, đừng khóc nữa. Đưa cho bố một con nào. "

    Thế là tôi đưa cho bố chọn một con. Bố nhìn con bài, bố lại đặt nó vào cỗ bài, tôi thổi lên cỗ bài, tôi tìm con mười rô, và tôi hỏi:" Phải con này không? "

    " Không, "bố nói.

    " Sao lại không? "Tôi nói với bố.

    " Không là không, bố trả lời tôi. Đấy là con hai tép. "

    " Thế không đúng! Tôi kêu lên. Như ông Blédurt; mới là đúng! "

    " A! Nicolas, Con hãy để bố được yên! Hiểu chưa? "Bố kêu lên.

    Thế là tôi bắt đầu khóc, và mẹ đã chạy đến."

    "Sao cứ dai mãi thế, mẹ nói. Lần này thì có chuyện gì?"

    "Có chuyện là, bố giải thích, con trai em oán anh bởi vì anh đã lấy con hai tép thay vì con mười rô. Dẫu sao đấy cũng không hoàn toàn là lỗi ở anh nhỉ?"

    "Đấy là cố tình làm!" tôi kêu lên.

    "Con nói năng với ai vậy hả Nicolas? Bố hỏi tôi. Bố là bạn trẻ ranh của con ở truờng đấy hả?"

    "Yên một tí đi nào, mẹ nói. Nếu hai bố con muốn tôi chuẩn bị bữa tối, thì phải để cho tôi được yên một tí. Thôi được, hãy giải thích cho mẹ vậy. Thật từ tốn. Không khóc lóc."

    Tôi bèn giải thích cho mẹ vụ ảo thuật của ông Blédurt, mà với bố thì chẳng ra đâu vào đâu. "Mẹ hiểu rồi, mẹ nói. Có thể rất đơn giản là bố đã mệt. Hãy thử với mẹ xem sao."

    Tôi bèn thử với mẹ, mẹ chọn một con bài, mẹ đặt lại nó vào cỗ bài, tôi thổi vào cỗ bài, tôi lôi ra con hai tép, và tôi hỏi: "Con này phải không?"

    "Phải rồi con yêu," mẹ nói.

    "Mẹ nói thế chỉ để vừa lòng con mà thôi," tôi nói.

    "Nicolas, bố kêu lên vẫn còn chưa chịu thôi hả? Bố bố thấy đủ lắm rồi đấy!"

    "Có gì mà cứ phải làm toáng lên, mẹ nói. Mẹ đã nói đấy là con hai tép, thì đấy đúng là con hai tép. Con đã diễn thành công tiết mục ảo thuật rồi, hay lắm, bây giờ hãy để cho mẹ trải bàn nào."

    "Không phải con hai tép, không phải con hai tép!" tôi kêu lên.

    "Nicolas! Mẹ kêu lên. Con muốn ăn tát hả?"

    Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói rằng thật không công bằng, rằng tất cả mọi người ai cũng chơi vui vào Chủ nhật trừ tôi, rằng tôi sẽ không thể biểu diễn tiết mục ảo thuật cho bọn bạn và rằng tôi sẽ bỏ nhà ra đi và rằng mọi người sẽ tha hồ mà nhớ tiếc tôi.

    "Anh này, mẹ nói với bố, hãy dạy cho nó cái tiết mục trừ danh ấy, để cho nó yên đi, và không ai phải nói chuyện này nữa. Em thật sự không muốn phải quát lác tối hôm nay."

    "Vâng, đi bố!" tôi nói.

    "Bố à? Nhưng bố đâu có biết trò đó," bố nói.

    "Thế bố chẳng nói với ông Blédurt rằng bố biết rồi cơ mà," tôi nói.

    "Bố không nhớ được nữa," bố nói.

    "Thế thì anh chỉ việc gọi điện cho ông bạn Blédurt cúa anh, mẹ nói. Còn em, em đi chuẩn bị bữa tối đây." Mẹ bèn đi. Bố nhìn tôi, bố thở dài một cái, bố nói rất khẽ điều gì đó về cái đồ đần Blédurt, và bố đi gọi điện thoại.

    "Alô! Bố nói.. Blédurt hả? Xin chào.. Tôi đây mà.. Phải rồi.. Đúng, đúng, tốt, tốt thôi.. Nghe này, hãy đứng đắn một lần này xem nào.. Anh nghe đây này, đuợc chưa? Này, thằng bé nó thích cái tiết mục quân bài của anh lắm, thế nên nó thích biểu diễn lại cho các bạn nó ở trường ngày mai. Hãy giải thích cho tôi trò này nó như thế nào, đã.. Không 1à thế nào? Sao hả? A, đuợc lắm! Rất được!.. Thể nào, anh nói cho tôi chứ? Được rồi.. Phải.. Phải.. Đúng vậy rồi.. Phải.. Tôi hiểu.. Đồng ý. Tốt rồi, xin chào, Blédurt. Thế nào? Phải, phải, được rồi, được rồi.. Cám ơn! Cám ơn nghìn triệu lần ấy à? Anh thỏa mãn chưa? Thế thì quay vào ổ đi thôi. Chào nhé!"

    Bố gác máy điện thoại. Bố đi tìm cỗ bài, và bố giải thích cho tôi:

    "Đây này, khi con yêu cầu người ta đặt lại con bài vào cỗ bài, con nhìn con bài ở sát ngay truớc. Con thấy chưa? Ví dụ, đấy, đây là con năm bích.. Đó, con bài chọn ra sẽ được đặt vào đó, ngay sát đằng sau. Đây, chính là con chín cơ. Thấy chưa. Dễ lắm. Con đã hiểu chưa?"

    "Rồi ạ," tôi nóí.

    "Vậy là, bố nói, bố nghĩ rằng con đã vừa ý rồi chứ; ngày mai, con có thể biểu diễn tiết mục này cho các bạn con."

    "Ồ không đời nào, tôi nói, đúng là một trò ăn gian. Có cả ngón lừa."
     
    AmiLee thích bài này.
  9. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    KIỂM TRA SỐ HỌC

    SÁNG NAY, tôi không muốn đến trường bởi vì chúng tôi có bài kiểm tra số học. Tôi ấy à, tôi không thích kiểm tra số học, đầu tiên là vì việc đó kéo dài hai giờ đồng hồ và chúng tôi bị mất một buổi ra chơi. Thế rồi cũng bởi vì trước đó phải học rất kinh. Thế rồi sau đó người ta hỏi bạn những câu hỏi mà bạn không hề học. Bạn bị toàn điểm xấu và ở nhà, mẹ của bạn la mắng bạn và bố của bạn bảo bạn rằng ông ấy khi bằng tuổi bạn, ông ấy lúc nào cũng đứng đầu lớp và rằng bố của ông ấy lúc nào cũng rất tự hào về ông ấy. Thế rồi còn nữa, nếu là lịch sử hay địa lý thì có những lần bạn sẽ gặp may và người ta sẽ yêu cầu bạn kể ra những cuộc phiêu lưu của Jeanne d'Arc, chúng thì rất chi là hay hoặc những cuộc phiêu lưu của sông Seine, cái này thì tôi biết. Nhưng là số học thì kinh khủng, bởi vì cần phải suy nghĩ.

    Và chính vì thế mà khi có kiểm tra số học, chúng ta tìm mọi cách để bị ốm ở nhà. Nhưng các bà mẹ có cần biết gì đâu và họ cứ bắt chúng ta phải đến trường. Thậm chí một lần, mẹ thằng Joachim còn không tin nó khi nó nói rằng nó bị ốm, và nó bị quai bị thật; Và tất cả lũ chúng tôi cũng bị luôn vào dịp nghỉ Phục Sinh.

    Khi tôi đến trường, tất cả bọn bạn đã đến rồi và bọn chúng nó có vẻ khó ở ghê, trừ mỗi Agnan, thằng cục cưng của cô giáo và lúc nào cũng đứng đầu lớp và rất chi là thích kiểm tra.

    "Tao ấy à, thằng Eudes nói, anh trai tao kể cho tao rằng khi anh ấy đến lớp, anh ấy viết sẵn các lời giải từ ở nhà trên những mảnh giấy mà anh ấy giấu trong túi quần."

    "Thế anh mày xếp thứ mấy môn số học?" thằng Clotaire hỏi.

    "Anh ấy xếp thứ bét," thằng Eudes trả lời.

    "Tao ấy à, thằng Joachim nói, bố tao bảo tao rằng nếu tao mà không xếp được thứ tử tế khi kiểm tra số học, ông ấy sẽ tịch thu của tao cái xe đạp.

    " Còn tao, Alceste nói, cái thằng đang ăn một cái bánh mì nhỏ quết sô cô la, mẹ tao bảo tao rằng nếu tao không đứng trong hai mươi đứa đầu, thì tao sẽ bị nghỉ ăn tráng miệng.

    Nó thở dài một cái rõ mạnh, Alceste ấy, và nó tiếp tục ăn một cái bánh sừng bò.

    Vậy là tôi nảy ra một ý và tôi nói rằng chúng ta phải yêu cầu thằng Agnan để nó chuyển đáp số cho chúng ta ở trong lớp. Agnan, cái thằng đang nhẩm lại bảng 12 đã nghe thấy tôi nói và nó bảo rằng không đời nào; và nó vừa bỏ đi vừa ngâm nga: "12 lần 3, 36.12 lần 4, 48".

    Cái thằng Agnan nó khiếp thật ấy! Chúng tôi bắt kịp nó và chúng tôi bảo nó:

    "Thôi nào Agnan, tử tế tí nào, sao, thôi nào tử tế tí nào!"

    Nhưng thằng Agnan bất cần biết.

    "Hay là tao phải cho mày một quả đấm vào mũi thằng Eudes nói, thì mày mới đồng ý?"

    Nhưng kể cả như thế cái thằng Agnan cũng vẫn không đồng ý, và nó nói rằng nó còn đang đeo kính đây và chúng tôi không có quyền đánh vào nó; và rằng nó sẽ báo với bố mẹ nó, họ sẽ báo với thầy hiệu trưởng và rằng cả lũ chúng tôi sẽ đi tù hết, và rằng gian lận là rất xấu.

    "Mười hòn bi nếu mày cho chúng tao xem đáp số," thằng Clotaire nói.

    Agnan nhìn thằng này, nó có vẻ suy nghĩ một tí, và rồi nó lắc đầu.

    "Ba mươi hòn bi," thằng Alceste nói.

    Agnan tháo kính của nó ra và nó lau kính.

    "Ba hai hòn, Geoffroy nói, cái thằng có một ông bố rất chi là giàu."

    "Được, thằng Agnan nói, nhưng bọn mày phảí đưa cho tao ngay lập tức."

    Chúng tôi ấy à, chúng tôi đồng ý. Geoffroy đưa hai tám hòn bi, còn những đứa khác gộp cho đủ số còn lại. Agnan cho bi vào trong túi nó, và nó hứa với chúng tôi sẽ chuyển cho chúng tôi một tờ giấy có đáp số các bài toán. Chúng tôi thích kinh lên được

    "Tất cả chúng ta sẽ đứng thứ nhất đồng hạng," thằng Joachim nói.

    Và khi Clotaire hỏi nó thế nghĩa là thế nào, Joachim trả lời thằng này rằng thế nghĩa là nó sẽ giữ được cái xe đạp.

    Khi chúng tôi vào lớp và chúng tôi ngồi xuống, cô giáo bảo chúng tôi xếp hết sách vở xuống dưới ngăn bàn, lấy giấy ra, viết họ tên ở góc cao bên trái. Và rồi, cô đi lên bảng và cô bắt đầu viết các đề bài. Một đề có hai cái tàu hỏa xuất phát mỗi cái một đầu và cô giáo muốn biết khi nào chúng nó gặp nhau; một đề khác có vụ vòi nước và bồn tắm mà người ta quên đóng van; và ở đề thứ ba, người ta nói về một chủ trang trại đi bán hàng đống trứng, cà chua, khoai tây ở chợ.

    Các đề khó kinh lên được, và chúng tôi, cả lũ đều nhìn thằng Agnan, bởi vì nếu như Agnan mà không hiểu, thì là toi đặc, cả bài kiểm tra lẫn đống bi. Nhưng thằng Agnan hiểu; nó vừa viết nhanh kinh lên được vừa lè lưỡi ra và vừa tính toán bằng các ngón của tay trái. Alceste thúc cho tôi một cùi chỏ và nó bảo tôi: "Thắng rồi!" Nhưng tôi thì bắt đầu thấy lo ngại, bởi vì Agnan không có vẻ quan tâm đến chúng tôi, và thằng Geoffroy đã nhắc nó: "Ê!"

    "Geoffroy! Cô giáo kêu lên, thay vì làm trò hề, tốt hơn là em hãy tìm cách giải các bài toán đi!"

    Và thế là, chúng tôi thấy Agnan viết các thứ lên trên một tờ giấy rồi nó vo thành viên. Nó nhìn cô giáo đang chữa bài tập, nó nhìn Geoffroy đang ngồi trên ghế bên cạnh, và chốp! Nó ném viên giấy cho thằng Geoffroy.

    "Tờ giấy kia! Agnan, tôi nhìn thấy rồi! Mang ngay tờ giấy cho tôi! Cô giáo kêu lên.

    Agnan há hốc mồm ra, và rồi nó bắt đầu khóc. Thế là cô giáo đứng dậy và cô cầm lấy tờ giấy đang ở trên bàn Geoffroy, và rồi cô nói:

    " Hay lắm, Agnan, hay lắm! Tôi không ngờ em lại thế này. Tôi thấy rõ là tôi đã lầm khi tin tưởng em, và em cũng vô kỷ luật như các bạn em vậy. Nào, ra ngoài đi, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau. Còn bây giờ em không phải làm bài kiểm tra này nữa!

    Thằng Agnan lăn đùng ra đất, nó nói rằng không ai yêu nó sất, rằng đó là lỗi của tất cả lũ, rằng nó sẽ đi báo cảnh sát, và rằng nó sẽ chết; Và rồi, nó đi ra. Còn chúng tôi, cả lũ cứ sững người trố mắt nhìn cái cánh cửa. Joachim đằng sau tôi nói rất khẽ: "Thế là đi đời cái xe đạp của tao." Và rồi cô giáo bảo chúng tôi đừng có bận tâm đến bạn ấy và hãy tiếp tục làm bài kiểm tra và rằng, nếu cô mà còn bắt được ai vô kỷ luật nữa, cô sẽ phạt ở lại lớp.

    Và khi thầy hiệu trưởng đến trả kết quả kiểm tra cho chúng tôi, thầy nói rằng thầy chưa bao giờ chứng kiến chuyện thế này kể từ những năm thầy bước vào nghề sư phạm.

    Tất cả chúng tôi đều đứng thứ bét đồng hạng!
     
    AmiLee thích bài này.
  10. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    TÀU CỦA THẰNG GEOFFROY

    CHÚNG TÔI TỤ TẬP Ở CÔNG VIÊN, cả một đống bạn ở trường, bởi vì thằng Geoffroy có một cái tàu mới mà bố nó cho, bố nó rất giàu và lúc nào cũng mua cho nó các đồ chơi. Thằng Geoffroy đã hẹn chúng tôi, thằng Rufus, thằng Eudes, thằng Alceste, tôi, và Clotaire, cái thằng không thể đến bởi vì hầu như thứ năm nào nó cũng bị phạt ở lại lớp; nhưng bọn khác thì có mặt cả, Sau khi hứa với các bố và các mẹ chúng tôi rằng chúng tôi sẽ cố ngoan và không làm chuyện gì ngu ngốc.

    Công viên, không xa nhà tôi mấy, rất là hết sảy. Tôi đã từng ra đấy, hàng đống năm rồi, cùng với mẹ, khi tôi còn bé tí như cái ảnh ở trên tủ com mốt. Mẹ đẩy tôi trong cái xe đẩy bé tí giờ chả dùng làm gì nữa, trừ mỗi việc thỉnh thoảng chở khoai tây từ chợ về, và bố nói rằng có thể một ngày kia, tôi sẽ có một thằng em thế vào chỗ của khoai tây; nhưng tôi thì tin rằng cả cái chuyện đó là nói phét. Trong công viên, có tượng của một ông bực tức, ngồi ở bàn đang viết với một cái bút bằng đá những thứ có vẻ không làm ông ta hài lòng. Để chọc cười, có lần thằng Ioachim đã lên ngồi trên đầu gối ông ta và cái ông không hề cười chính là ông bảo vệ, ông ấy chạy tới và nói rằng Joachim là đồ ranh con vô lại. Cái ông bảo vệ lúc nào cũng càu nhàu, ông ấy có bộ ria mép to xù, một cái ba toong, một cái còi và ông ấy luôn vừa đuổi theo chúng tôi vừa vung vẩy ba toong hàng đống phát; nhưng ông ấy hiền, bởi vì ông ấy không bao giờ lấy ba toong để nện và một lần ông ấy còn cho tôi một cái kẹo. Trong công viên, cũng có hàng đống cỏ và duy nhất chỉ có ông bảo vệ và lũ chim có quyền đi lên trên, có một ô vuông đầy cát mà chúng tôi không vào bởi vì chúng tôi không phải là trẻ con nữa và nhất là, nhất là một bể nước có vòi phun ở giữa, một cái bể mà chúng tôi có thể chơi thả thuyền và chính vì thế mà hôm nay chúng tôi đến, bời vì thằng Geoffroy có một cái tàu mới mà bố nó, người rất giàu, đã tặng nó; nhưng cái đó thì tôi tin tôi đã bảo các bạn rồi.

    Thằng Geoffroy đến sau cùng; nó luôn làm thế khi nó có đồ chơi mới để cho chúng tôi xem. Nó rất thích người ta đợi nó, bực thật đấy. Geoffroy mang một hộp tướng dưới nách, nó mở ra, và ở bên trong có cái tàu thật và rằng ông ấy hy vọng chúng tôi sẽ chơi vui nhẹ nhàng và chúng tôi nói rằng chúng tôi sẽ không dở trò gì sất.

    Ông bảo vệ nói "Được, được" và ông ấy đi xử lý một con chó đang ngồi trên cỏ.

    Thế rồi chúng tôi thấy một bọn khác. Bọn kia, đó là những thằng không ở cùng trường với chúng tôi và cả lũ chúng nó đều rất đần độn và đã xảy ra chuyện chúng tôi đánh nhau với bọn nó mỗi khi hai bên giáp mặt. Bọn kia lại gần chúng tôi và một thằng trong bọn nó hỏi thằng Geoffroy có gì ở trong hộp. Thằng Geoffroy đóng nắp hộp lại và nó nói rằng cái đó chả liên quan gì đến thằng kia.

    "Xời! Kệ bọn nó, một thằng khác nói, chắc chắn là một con búp bê."

    Và tất cả các thằng trong bọn kia đều cười. Cái đó thì chúng tôi không hài lòng.

    "Geoffroy nó có cái tàu chứ còn cái gì nữa," thằng Rufus nói.

    "Chứ sao, một cái tàu hết sảy," tôi nói.

    "Bọn mày chả bao giờ có cái đẹp bằng được," thằng Eudes nói.

    Thằng Alceste không nói bởi vì mồm nó đầy bánh ma đơ len; Có một bà bán bánh ấy trong công viên và bà ta lúc nào cũng hài lòng khi thấy thằng Alceste đến, bởi vì đó là một khách hàng rất tốt.

    "Nếu cái tàu tốt thế thì mày cứ mở ra cho bọn tao xem," một thằng khác trong bọn kia nói, và nó muốn cầm lấy cái hộp Của Geoffroy, nhưng Geoffroy không nhả cái hộp và nó đẩy cái thằng của bọn kia và ông bảo vệ vừa chạy đến vừa thổi còi hàng đống phát.

    "Thế nào, lũ nhãi ranh vô lại, ông bảo vệ kêu lên, bọn bay đừng có mà bắt đầu đánh nhau, bởi vì nếu không ta sẽ lấy ba toong xua bọn bay ra đồn cảnh sát."

    "Xời! Thằng Rufus nói, cháu chả ngại, bố cháu là nhân viên cảnh sát và bố cháu quen ông cẩm, làm gì đâu mà.."

    Ông bảo vệ nói rằng khi người ta may mắn có bố là nhân viên cảnh sát thì cần phải làm gương, rằng ông ấy không rời mắt khỏi chúng tôi và ông ấy ra đi bởi vì con chó lại đến ngồi trên cỏ với một trong những đứa bạn nó.

    Một thằng trong bọn kia nói rằng xét cho cùng cái tàu của Geoffroy chả làm bọn nó quan tâm và rằng bọn nó có cái còn hay hơn và cái đó làm chúng tôi phì cười. Các thằng của bọn kia đi về phía cái bể và chúng tôi đi theo để xem cái tàu của chúng nó và tiếp tục phì cười.

    Khi chúng tôi nhìn thấy cái tàu, chúng tôi không cười được mấy bởi vì đó là một cái thuyền buồm tuyệt vời, với hàng đống cột buồm, dây chão và cờ.

    "Hừ.." thằng Geoffroy nói.

    "Hừ cái gì? Hừ cái gì?" một thằng trong bọn kia hỏi.

    "Phải rồi, nếu tàu của mày tốt hơn cái này thì cứ cho xem cái nào," một thằng khác nói. Thằng Geoffroy không muốn cho xem cái ca nô của nó lắm.

    "Tao không cho xem cái tàu của tao, thằng Geoffroy nói, là để không làm bọn mày phải xấu hổ."

    Những thằng của bọn kia bắt đầu cười nhạo, thế là thằng Geoffroy đẩy một trong các thằng, thằng nhỏ con nhất. Thằng nhỏ con bắt đầu vừa khóc vừa nói rằng người ta cố tình đẩy nó xuổng nước; thế là, một thằng khác, thằng này to con, đến gần thằng Geoffroy và bảo nó: "Mày cứ thử làm như mày đã làm với em trai tao xem."

    "Ơ thì, ơ thì.." thằng Geoffroy nói, và nó buớc lùi dần tí một về phía sau.

    "Xông lên Geffroy, xông lên!" thằng Rufus kêu lên; nhưng thằng Geoffroy không muốn xông lên.

    Thế là thằng kia cho Rufus một cái tát, thằng này ngạc nhiên đến nỗi nó đã ngừng kêu. Eudes, cái thằng rất khỏe, đã đẩy thằng kia ngã vào Alceste, còn thằng này thì ngã luôn xuống bể.

    Thằng Alceste vừa ngồi trong nước vừa khóc.

    "Bánh ma đơ len của tao, nó gào, bánh ma đơ len của tao ướt hết rồi!

    Những thằng của bọn kia chúng nó ngần ngừ một lúc và rồi chúng nó bỏ đi cùng với tàu của chúng. Còn chúng tôi thì cố kéo thằng Alceste ra khỏi bể, nhưng không dễ bởi vì nó rất nặng, thằng Alceste ấy. Chính ông bảo vệ đã đến vớt thằng Alceste và ông ấy không hài lòng; ông ấy bảo chúng tôi rằng khi bố mẹ chúng tôi thấy chúng tôi về trong tình trạng này, bọn họ sẽ phạt chúng tôi kinh lắm và thế là rất đáng đời chúng tôi. Chúng tôi rất phiền não và tôi tin rằng tôi hẳn là đã khóc nếu như thằng Alceste không buồn cười đến thế, ướt nhoét và tức giận. Chúng tôi cũng ướt nhoét bởi vì thằng Alceste làm nước bắn tung tóe. Thứ duy nhất khô chính là cái tàu thằng Geoffroy không lôi ra khỏi hộp.

    Các bố và các mẹ chúng tôi đã phạt chúng tôi. Chúng tôi bị nghỉ ăn tráng miệng, đã có một số trận đét đít và một số cái tát và chúng tôi bị cấm quay lại công viên vào thứ Năm tới.

    Và điều đó khiến cho chúng tôi chán thật ấy, bởi vì chúng tôi chơi ở công viên vui lắm, với cái tàu của thằng Geoffroy!
     
    AmiLee thích bài này.
  11. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Chương 1: Phần 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    TÔI GIÚP KINH LẮM

    CHÚNG TÔI ẤY À, THẬT HẾT SẢY, CHÚNG TÔI SẼ ĐI NGHỈ HÈ và bao giờ cũng vậy, trước khi đi, mẹ nói rằng cần phải sắp dọn nhà cửa, phủ vải đồ đạc, cất thảm và ri đô, đặt hàng đống băng phiến, cuốn đệm và cho các thứ vào tủ hốc tuờng và tầng áp mái. Còn bố, bố bảo rằng bố chẳng thấy chuyện đó có ích gì cả, bởi vì lại phải để các thứ đâu vào đấy khi chúng tôi quay về, và mẹ trả lời bố rằng ở nhà mẹ của mẹ lúc nào cũng làm như vậy; thế là bố bắt đầu nói về bà, thế rồi mẹ nói rằng đấy không phải là những thứ để nói trước mặt thằng bé và rằng mẹ sẽ quay về nhà bà mẹ tội nghiệp của mẹ, và bố nói rằng thôi đuợc rồi, được rồi, rẵng mai bố sẽ dọn, nhưng bố không hề.

    Chính vì thế mà sáng nay, sau khi bố đi làm, mẹ đeo một cái tạp dề to, mùi soa quấn trên đầu, và mẹ bảo tôi: "Chúng ta sẽ làm cho bố ngạc nhiên: Trước bữa trưa, chúng ta sẽ sắp dọn phòng khách và phòng ăn." Tôi ấy à, tôi bảo cực kỳ, và rằng tôi sẽ giúp kinh lắm. Mẹ ôm hôn tôi, mẹ nói rằng tôi là con trai lớn tướng của mẹ và rằng đôi lúc mẹ tự hỏi không biết bố có nên lấy tôi làm gương hay không: Mẹ cũng bảo tôi phải chú ý và cố đừng làm gì ngu ngốc. Tôi hứa là tôi sẽ cố.

    Mẹ lấy chìa khóa tầng áp mái, và rồi mẹ đi tìm cái túi băng phiến. "Thế còn con thì làm gì? Thế còn con thì làm gì?" tôi hỏi. "Con ấy à, con giữ chìa khóa tầng áp mái," mẹ bảo tôi, và rồi mẹ lại ôm hôn tôi lần nữa. Chúng tôi vào phòng khách và mẹ bắt đầu để các viên băng phiến xuống dưới đệm ghế tràng kỷ và ghế bành. "Như thể lũ nhậy mất dạy sẽ không đến ăn đồ phòng khách" mẹ giải thích cho tôi. Hình như là băng phiến rất kinh khủng đối với bọn nhậy, nhưng hình như thế nào thì tôi không biết rõ lắm. Alceste, một thằng bạn rất to béo ở trường và lúc nào cũng ăn luôn mồm, bảo tôi rằng theo ý kiến của nó, băng phiến sẽ làm lũ nhậy bị đau bụng. Nó ấy à, nó đã một lần thử ăn băng phiến, và nó không thể nuốt nổi, nó đã phải khạc ra, thế và để thằng Alceste phải khạc ra thứ gì, thứ đó cần phải thực sự là thậm tệ. Tuy nhiên, tôi rất thích cái mùi của băng phiến, cái mùi chúng tôi sắp đi nghỉ hè. Còn bố thì bố không thích. Khi trời bắt đầu trở lạnh và bố lôi áo khoác từ tủ hốc tường ra, bố đã cáu bởi vì bố nói rằng cái mùi này có thể giết nhậy đấy, nhưng nó khiến các bạn bố phì cười, và mẹ trả lời bố rằng nếu ngược lại thì mới là đáng lo.

    Sau cái quả băng phíến, mẹ đi tìm các bao vải để bọc đồ. "Còn con, còn con, con giúp một tay nhé?", tôi hỏi. Mẹ trả lời tôi rằng mẹ sẽ cần đến tôi ngay thôi, và mẹ bắt đầu bọc các bao vải vào, và đấy đúng là một việc kinh cực, bởi vì hình như là các bao vải đã co lại sau khi giặt, và đem bọc các ghế phô tơi thì rất mệt, giống y như là cái áo sơ mi xanh của bố, nhưng mẹ nói rằng đó là do bố to ra, và bố bắt đầu cười nhạo và bố nói rằng có ai đời lại to ra đằng cổ.

    Mẹ, người rất tuyệt vời, đã bọc được các bao vải, nhưng mẹ có vẻ khá mệt. "Thế con, con thì làm gì?", tôi hỏi. "Con sẽ đưa cho mẹ chìa khóa tầng áp mái" mẹ bảo tôi. Thế mà tôi đã không tìm thấy cái chìa khóa và tôi bắt đầu khóc và tôi nói rằng nó có thể đã rơi xuống một cái ghế phô tơi khi tôi xem mẹ đặt băng phiến. Mẹ thở dài một cái, mẹ ôm hôn tôi, mẹ bảo tôi rằng không sao cả, con yêu, mẹ tháo các bao vải ra. Và rồi tôi lại tìm thấy cái chìa khóa trong túi tôi, ở bên dưới các viên bi, cái khăn mùi soa và mẩu dây. Mẹ lại có vẻ không hài lòng lắm khi tôi tìm thấy chìa khóa, và mẹ vừa bọc lại các bao vải vừa nói thầm thì các thứ mà tôi không thể nghe được.

    "Thế bây giờ thì con làm gì?", tôi hỏi. Mẹ trả lời rằng tôi lên phòng chơi cho tử tể, thề 1à tôi bắt đầu khóc và tôi nói rằng thật là bất công, rằng tôi chỉ muốn giúp, nhưng mà có ai để ý đến tôi đâu, và một khi đã như thế thì tôi sẽ bỏ nhà ra đi và tất cả mọi người sẽ tha hồ mà nhớ tiếc tôi. Mẹ bảo tôi "Thôi, được rồi", và mẹ bảo rằng tôi sẽ giúp mẹ đẩy đồ đạc để nhấc thảm ra. Đó đúng là một công việc kinh khủng, nhưng chúng tôi đã làm ngon lành, kể cả là tôi có đánh vỡ cái bình xanh lam ở trên tủ buýp phê, nhưng điều đó cũng không quan trọng bởi vì chúng tôi vẫn còn những cái bình khác mà tôi chưa đánh vỡ. Còn thảm, chúng tôi cuộn chúng lại, và rồi chúng tôi để chúng ở lối ra vào để bố có thể đem cất đi.

    Mẹ đi tìm cái thang để tháo ri đô. "Còn con, còn con, con thì làm gì?", tôi hỏi mẹ. "Con ấy à, con sẽ giữ thang để cho mẹ khỏi ngã," mẹ trả lời tôi. Thế rồi, mẹ nhìn đồng hồ và mẹ đi đặt món thịt quay vào trong lò để đến bữa trưa nó còn chín. Thế là tôi, tôi quyết định làm cho mẹ ngạc nhiên to, và tôi trèo lên thang để tháo ri đô. Nhưng bởi vì tôi vẫn còn hơi bé, nên tôi đã phải kê hai quyển từ điển lên trên thang. Sau từ điển thì mọi thứ rất ổn, nhưng đùng một cái, tôi nghe tiếng mẹ quát: "Nicolas! Con có xuống ngay không thì bảo!" Thế là tôi bị run rẩy, y như thằng Clotaire khi nó bị cô giáo đánh thức trong lớp, và tôi ngã xuống cùng với ri đô và thanh treo rèm. Tôi không đau lắm, nhưng tôi dẫu sao cũng bắt đầu khóc, vì như thế mẹ không quát tôi và mẹ bảo tôi: "Thôi, thôi, chỉ đau tí ti thôi mà", và thế là ổn thỏa, rồi mẹ dẫn tôi vào trong phòng tắm, mẹ dấp nước lên đầu tôi, mẹ ôm hôn tôi và mẹ bảo tôi rằng tôi đã giúp mẹ đủ rồi, nhưng tôi thì muốn tiếp.

    Mẹ đã tháo xong ri đô, và rồi tôi giúp mẹ để chúng vào trong cái rương to ở tầng áp mái, và tất cả đều diễn ra rất tốt, trừ cái ngón tay mà tôi đã bị kẹp với cái nắp rương, và khi ấy tôi khóc thật bởi vì cái ấy đau kinh lên được, và nó không phải chỉ là đau tí ti, như mẹ đã bảo trong lúc mẹ băng cho tôi. Đúng thế đấy, nói cho cùng!

    "Được rồi, mẹ nói, tất cả đã xong. Từ bây giờ cho đến khi đi nghỉ, chúng ta sẽ dùng bữa trong bếp.

    Thế rồi chúng tôi ra ngoài vườn để nghỉ ngơi và đợi bố. Mẹ có vẻ rất mệt, và đúng thật là may lại có tôi ở đây để giúp mẹ.

    " Bố sẽ phải ngạc nhiên khi bố biết rằng chúng ta đã sắp dọn tất cả! "Mẹ nói.

    Và rồi chúng tôi nhìn thấy bố về. Và chính bố mới là người làm chúng tôi ngạc nhiên, bởi vì khi bố bước vào vườn bố đã nói:" Em ơi, tối nay thì phải tốn kém mất công đấy. Sếp anh và vợ ông ta đến ăn tối!"

    Và khi tôi bảo mẹ rằng tôi sẽ giúp mẹ xếp đặt lại đâu vào đấy, mẹ đã òa khóc.
     
    AmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...