Con chọn bôn ba khắp chốn xứ người. Tìm chút bình yên sau rất nhiều giông bão. Chồng chất trên vai gầy nỗi lo cơm áo. Chưa một lần nào con cất tiếng thở than! Công việc vẫn vậy mà lòng con cứ thấy bất an. Dáng mẹ gầy hao sau từng ấy những tháng năm lam lũ. Ba vẫn bệnh cũ mỗi bận gọi về lòng con ủ rũ. Dấu những giọt nước mắt tủi hờn sau những tiếng hỏi thăm.. Con đã nhận ra quá muộn màng sau ngần ấy tháng năm. Khi giọt nước mắt cạn khô khóc cho người con yêu tha thiết. Trong một chiều mưa người bỏ con không lời từ biệt. Con chìm trong nỗi đau mà quên tóc mẹ cha đã phai màu.. Mẹ à! Con bây giờ đã vượt qua được nỗi đau. Cũng đã hiểu trên đời này bình yên là còn cha mẹ. Vẫn có những giận hờn hiểu lầm có những lúc lòng đau như xé. Nhưng trên tất cả vẫn là hai tiếng gia đình.. Sáng nay giật mình thức giấc trước bình minh. Chợt nhận ra mùa Vu Lan về trong vội vã. Con đi xa lại bon chen trong hối hả.. Muốn kịp lúc trở về gọi hai tiếng mẹ ơi! Con muốn nói với mẹ chỉ một lời. "Đi khắp phương trời tìm hóa ra bình yên là bên mẹ" Con sẽ trở về hồn nhiên như ngày còn bé. Nhặt lá làm thơ nghe mẹ kể chuyện khe khẽ. Dưới hiên nhà..