Nhớ mẹ năm lụt Tác giả: Huy Cận Đúng như tiêu đề, "Nhớ mẹ năm lụt" là bài thơ kể về những kí ức không thể nào quên của nhân vật trữ tình - kí ức về mẹ gắn liền với trận lụt thuở ấu thơ. Nỗi ám ảnh về trận ngập lụt rất lớn ngày xưa khiến mấy mẹ con phải tránh lũ trên chạn đầy thương tâm. Bài thơ đã miêu tả xúc động tâm trạng đầy sợ hãi, lo lắng, hoảng hốt của nhân vật trữ tình lúc đó chắc hẳn còn là đứa trẻ nép mình run rẩy bên tay mẹ. Đồng thời, qua bài thơ, người đọc còn cảm nhận được tình yêu thương bao la mà mẹ dành cho các con. Trước tình thế nguy cấp là nước lũ dâng cao, mẹ đã đưa con lên chạn chạy lụt. Ánh mắt mẹ là ánh mắt lo âu cho sự an toàn của con, mẹ nhìn tập trung cao độ vào mực nước dưới chân chạn đề phòng bất trắc hiểm nguy để cứu con. Mẹ còn tưởng đến cảnh nước lũ dâng cao cướp đi mạng sống mấy mẹ con mà hoảng sợ thương xót cho con. Nhưng mẹ vẫn lộ rõ vẻ kiên cường để các con vững tin (dù lo lắng đến cắn bầm cả môi mình). Cảm động nhất là khi mẹ nghĩ đến tình huống xấu nhất mà vẫn cầu xin láng giềng nếu xảy ra chuyện thì hãy cứu con. Mẹ đặt tính mạng của các con lên trên cả sự sống của mình. Tấm lòng mẹ thật cao cả nhường nào. Vậy nên, trong kí ức của con, mẹ là người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ và thương yêu con vô bờ bến. Kí ức về mẹ năm lụt được thể hiện xúc động trong bài thơ khiến bao người đọc rưng rưng, nghẹn ngào. Bài thơ không chỉ khiến chúng ta cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho các con mà đó còn là tình cảm trân trọng, kính yêu, biết ơn vô hạn của nhân vật trữ tình - người con dành cho mẹ. Xem thêm: Đọc Hiểu: Nhớ Mẹ Năm Lụt - Huy Cận, Ngữ Văn 10 Bài thơ: Năm ấy lụt to tận mái nhà Mẹ con lên chạn – Bố đi xa Bốn bề nước réo, nghe ghê lạnh Tay mẹ trùm con, tựa mẹ già. Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc Thương con lúc ấy biết gì hơn ? Nước mà cao nữa không bè thúng Nếu chết trời ơi! Ôm lấy con. Gọi với láng giềng, lời mẹ dặn "Xẩy chi cứu giúp lấy con tôi!" Tiếng dờn giữa nước mênh mông trắng Đáp lại từ xa một tiếng "ời" Nước, nước... lạnh tê như số phận Lắt lay còn ngọn mấy hàng cau Nhưng mà mẹ thức ngồi canh chạn Mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu. Vậy đó mẹ ơi, đời của mẹ Đường trơn bấu đất mẹ kiên gan Nuôi con lớn giữa bao cay cực Nước lụt đời lên mẹ cắn răng. Năm ấy vườn cau long mấy gốc Rầy đi một dạo, trái cau còi Trên đầu tóc mẹ thêm chùm bạc Lụt xuống, còn vương mảnh nước soi.