Nhìn lại Cái sự xa xăm sao cứ lởn vởn trong đầu Nuối tiếc sao cứ cuộn mình không rơi Cái ta đánh rơi là nụ cười của người Để mang về tiếng khóc Rồi những lời chia ly Lời nói ấy là cái cớ, là những gì ta thấy Bây giờ chỉ như chờ đợi phút cuối cùng Để quên đi Để chấm dứt những ảnh ảo muộn màng Nhớ những ngày nắng Nhớ những ngày mưa Nhớ cả những ngày lạnh lẽo, chẳng trăng sao Nhớ chiếc xe lao vút Ra phía biển, gió thổi mạnh ngấm cát vàng Cái thời ấy đã qua, cướp đi năm tháng ngày Dấu chân ấy không còn Những ngả đường khép lại Giờ nghe tiếng ai gọi cứ ngỡ mình đang mơ. Hương 49