NHẤT SINH NHẤT THẾ YÊU ANH Tác giả: Dương Ngọc Trân Thể loại: Ngôn tình, Thanh xuân vườn trường, Yêu thầm, Happy ending Văn án: "Em gấp một nghìn ngôi sao, mỗi ngôi sao mang theo một lời cầu nguyện. Cầu xin thế giới này dịu dàng với anh một chút, thay em trọn đời trọn kiếp yêu anh." Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Dương Ngọc Trân
Chương 1: Thế giới khác Bấm để xem Trận chiến cuối cùng của vương triều diễn ra trong một khung cảnh bi tráng. Kẻ thù hung hãn tấn công vào biên cương, quyết chiếm lấy lãnh thổ của Đại Nam. Vua đã triệu tập tất cả những vị tướng tài giỏi nhất để cùng bảo vệ đất nước, trong đó có Tần Vũ, một đại tướng kiệt xuất, và Lạc Thanh Tuyết, vị nữ tướng duy nhất trong triều, đồng thời cũng là thê tử của Tần Vũ. Họ đã chiến đấu không ngừng nghỉ trong suốt nhiều ngày để bảo vệ lãnh thổ và dân chúng. Lửa cháy ngút trời, tiếng hò hét và tiếng binh khí va chạm vang vọng khắp chiến trường. Từng lớp quân địch bị đẩy lùi, nhưng cái giá phải trả là không ít binh sĩ đã hy sinh. Trong khoảnh khắc tưởng chừng chiến thắng đang gần kề, một nhóm kỵ binh địch bất ngờ đột kích từ phía sau, nhằm thẳng vào trung tâm nơi Tần Vũ đang chỉ huy. "Bảo vệ tướng quân!" Một binh sĩ hét lớn khi thấy Tần Vũ trúng một mũi tên vào vai. Máu chảy thành dòng, nhưng anh vẫn đứng vững, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiến trường. Những binh sĩ thân cận của anh hốt hoảng, vội lao lên chắn trước để ngăn quân địch tiếp cận. "Tướng quân, ngài phải rút lui! Chúng tôi sẽ cản chúng!" Nhưng Tần Vũ chỉ nghiêm giọng: "Không được lùi bước! Chỉ cần ta còn đứng đây, các ngươi phải giữ vững trận địa!" Giọng anh như một lưỡi kiếm sắc bén, tiếp thêm sức mạnh cho binh sĩ, dù họ đều nhìn thấy rõ vết thương của anh ngày càng nghiêm trọng. Cách đó không xa, Lạc Thanh Tuyết vừa hạ gục một toán quân địch, ánh mắt lo lắng khi thấy chồng mình đang bị bao vây. Cô thúc ngựa lao đến, vung kiếm mở đường. "Tần Vũ" Tần Vũ quay lại, vừa lúc thấy một tên lính địch giương cung nhắm thẳng vào Thanh Tuyết. Không kịp suy nghĩ, anh lao tới, lấy thân mình chắn cho nàng. Mũi tên găm sâu vào ngực anh, máu tuôn ra như suối. Thanh Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim như bị xé toạc. Cô quăng kiếm, nhảy xuống ngựa, chạy thẳng đến bên anh. "Phu quân! Chàng sao vậy?" Giọng cô nghẹn ngào, đôi tay run rẩy ôm lấy anh khi anh dần khuỵu xuống. Tần Vũ vẫn cố gắng đứng thẳng, một tay nắm chặt thanh kiếm nhuốm máu, tay còn lại ôm lấy vết thương sâu trên ngực. Máu không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả bộ giáp. Anh nghiến răng, cố gắng giữ hơi thở cuối cùng để nhìn người mình yêu. Khi Thanh Tuyết lao đến bên anh, đôi mắt anh sáng lên một chút, giọng nói yếu ớt cất lên giữa những hơi thở đứt quãng: "Tuyết Nhi.. Ta xin lỗi.. Ta đã không thể giữ lời hứa ở bên nàng đến đầu bạc răng long.." Thanh Tuyết quỳ sụp xuống bên cạnh, đôi tay run rẩy nâng đầu anh lên. Nước mắt cô tràn mi, rơi xuống khuôn mặt anh. "Phu quân, chàng không được bỏ thiếp! Chàng đã hứa với ta, chúng ta sẽ trở về quê, sống những ngày tháng yên bình bên nhau.. Chàng quên rồi sao?" Tần Vũ mỉm cười yếu ớt, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhưng dần trở nên mờ mịt. "Ta xin lỗi.. Tuyết Nhi.. Đời này ta phụ nàng.. Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn được gặp lại nàng.. Hãy sống thật tốt.." Đôi mắt anh khép lại, bàn tay anh rời khỏi thanh kiếm và buông thõng xuống đất. Hơi thở cuối cùng tan biến, chỉ còn lại cơ thể lạnh băng không còn sự sống. Thanh Tuyết nhìn chồng mình, đôi môi run rẩy gào lên trong tuyệt vọng. Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hòa cùng máu và bụi đất trên chiến trường. "Không được! Tần Vũ! Chàng không được bỏ thiếp lại một mình! Xin chàng.. mau tỉnh lại đi!" Giọng cô nghẹn ngào, khàn đặc, vang vọng khắp chiến trường tĩnh lặng. Những binh lính còn sống sót cũng lặng đi, không ai dám nhìn thẳng vào cảnh tượng đầy đau thương ấy. Một nữ tướng hùng mạnh, giờ đây lại gục ngã bên thân xác người mình yêu. Sau khi chiến tranh kết thúc, Lạc Thanh Tuyết trở về trại và tổ chức tang lễ cho Tần Vũ. Cô tự tay đặt thanh kiếm yêu thích của anh bên mộ phần, trái tim cô như bị bóp nghẹt từng giây. Trong đêm tối, Thanh Tuyết ngồi trước mộ chồng, ánh mắt vô hồn nhìn bầu trời đầy sao. Cô thì thầm: "Nếu không có chàng, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?" Và rồi, cô rút ra một thanh kiếm nhỏ giấu trong áo, chấm dứt đời mình để đi theo anh. Khi lưỡi kiếm đâm sâu vào tim, cảm giác đau đớn dần tan biến. Thay vào đó, một luồng sáng rực rỡ bỗng bao trùm lấy cô. Linh hồn cô rời khỏi cơ thể, bị cuốn lên cao, lơ lửng trong không trung. Cô nhìn thấy cơ thể mình đang nằm bất động bên cạnh mộ chồng, nhưng không thể khóc, không thể quay lại. Cảnh vật xung quanh dần biến mất, chỉ còn lại một không gian trắng xóa, vô tận. Thanh Tuyết không cảm nhận được thời gian hay không gian. Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng bỗng vang lên, như đến từ mọi hướng: "Lạc Thanh Tuyết, sứ mệnh của ngươi tại thế giới này đã hoàn thành. Nhưng số phận của ngươi chưa kết thúc. Định mệnh đã an bài, ngươi sẽ có cơ hội thay đổi mọi thứ." Cô hoảng hốt, giọng nói vang lên trong đầu: "Ai đó? Thay đổi gì? Ta muốn ở bên phu quân, hãy để ta trở lại!" Nhưng không ai trả lời, chỉ có ánh sáng chói lòa dần mạnh lên, buộc cô nhắm chặt mắt lại. * Tiếng gõ cửa vang lên làm giấc ngủ mơ màng của Lạc Thanh Tuyết bị gián đoạn. "Tiểu Tuyết! Con dậy chưa? Sắp trễ học rồi đấy!" Giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ vang lên ngoài cửa. Cô giật mình ngồi bật dậy, cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy cơ thể. Đôi mắt mở lớn nhìn quanh căn phòng nhỏ nhắn, sáng sủa. Những đồ vật hiện đại – một chiếc bàn học, kệ sách, và đèn bàn – khiến cô ngỡ ngàng. "Đây.. đây là đâu?" Cô lẩm bẩm. Không kịp suy nghĩ thêm, cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ bận rộn bước vào. "Tiểu Tuyết! Con sao vậy? Mau chuẩn bị đi, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đấy!" Cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy hình ảnh này vừa quen vừa lạ. Miệng cô bất giác thốt lên: "Mẫu thân?" Người phụ nữ thoáng sững sờ, sau đó bật cười: "Cái con bé này, sáng sớm đã gọi mẹ kiểu gì kỳ vậy? Nhanh lên, mẹ để đồng phục trên ghế rồi, con còn muốn ngồi ngẩn ngơ đến bao giờ?" Lạc Thanh Tuyết ngơ ngác gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ mà cô vừa gọi là "mẫu thân." Bà quay người rời khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không hiểu con bé tối qua mơ thấy gì mà giờ ngơ ngác thế này." Khi tiếng bước chân xa dần, cô mới thở dài một hơi, ánh mắt lạc lõng nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ ở đây thật xa lạ, nhưng cũng có chút gì đó ấm áp. Cô đứng dậy, tiến tới chiếc gương lớn bên bàn trang điểm. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một cô gái trẻ trung, khoảng 16 tuổi, với mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt trong veo. "Là.. ta sao?" Cô thì thầm, đưa tay chạm vào khuôn mặt mình trong gương. Ký ức về cuộc chiến, cái chết của Tần Vũ, và lời hứa bên nhau ở kiếp sau chợt ùa về, như những cơn sóng dồn dập. "Phu quân.." Cô lẩm bẩm, trái tim như thắt lại. Nhưng ngay lập tức, tiếng gọi từ tầng dưới vọng lên cắt ngang dòng suy nghĩ: "Tiểu Tuyết! Con có định đi học không? Còn 15 phút nữa thôi đấy!" Cô giật mình, vội quay lại chiếc ghế bên bàn. Bộ đồng phục trắng xanh gọn gàng được xếp ngay ngắn trên đó. Cô cầm lên, nhìn ngắm một hồi trước khi quyết định mặc thử. Bộ váy áo này khác xa với những bộ chiến giáp nặng nề mà cô từng quen thuộc, nhưng nó lại đem đến cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái. Khi cô bước xuống cầu thang, người phụ nữ – giờ cô hiểu là mẹ của cơ thể này – đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Bà quay lại nhìn cô, mỉm cười: "Cuối cùng cũng xong! Ăn nhanh lên, ba con đã đi làm rồi, lát nữa mẹ chở con đến trường." Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt mà không biết phải làm gì. Bà mẹ liếc nhìn, hơi nghiêng đầu: "Tiểu Tuyết, con sao thế? Không khỏe à? Hay là hồi hộp vì ngày đầu tiên đến trường?" "Dạ, không sao ạ.." Cô lúng túng trả lời, cố gắng dùng thìa ăn từng chút một. Hương vị thanh đạm của cháo khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, và trong lòng cô dần nhen nhóm một cảm giác kỳ lạ – liệu đây có phải là cơ hội để cô bắt đầu lại? Một lúc sau, cô được mẹ đưa đến trường. Trước cổng, dòng người đông đúc đổ về, học sinh mặc đồng phục cười nói rộn ràng. Thanh Tuyết bước xuống xe, ánh mắt tò mò lướt qua khung cảnh nhộn nhịp trước mặt. "Tiểu Tuyết, mẹ đi làm đây, nhớ hòa đồng với bạn bè nhé!" Người phụ nữ mỉm cười vẫy tay chào cô trước khi lái xe rời đi. Cô đứng lặng một lúc, hít một hơi thật sâu. Khi cô bước qua cánh cổng trường, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng nhưng cũng pha lẫn chút tò mò. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước – liệu cô có thể gặp lại Tần Vũ ở thế giới này?
Chương 2. Lạc lối Bấm để xem Lạc Tuyết được người phụ nữ mà cô tạm gọi là "mẫu thân" đưa đến một nơi gọi là "trường học". Khi người mẹ rời đi, cô đứng chôn chân trước cổng trường rộng lớn, dòng người tấp nập qua lại. Tiếng chuông, tiếng nói cười ồn ào vang lên như xé toạc sự tĩnh lặng trong lòng cô. Cô nhìn quanh, không biết phải đi lối nào, gặp ai hay làm gì. Trong lòng cô trào dâng cảm giác bối rối. "Mẫu thân nói gì nhỉ? Ta phải đến gặp giáo viên.. nhưng giáo viên là ai? Làm sao để ta nhận ra họ giữa chốn đông người này?" Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng chưa kịp bước đi, một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu cô, lạnh lùng và uy quyền: "Lạc Tuyết, ngươi đang lạc lối sao?" Cô giật mình, mọi thứ xung quanh bỗng mờ dần đi. Khi cô nhận ra, mình đã không còn đứng trước cổng trường, mà đang ở trong không gian trắng xóa vô tận – nơi mà cô từng xuất hiện khi rời khỏi kiếp trước. "Lại là ngươi? Tại sao ta lại ở đây?" Cô cất giọng, không giấu nổi sự khó chịu. Giọng nói kia tiếp tục vang lên, đều đều như thể không quan tâm đến tâm trạng của cô: "Ta là hệ thống. Nhiệm vụ của ta là hướng dẫn ngươi hoàn thành sứ mệnh ở thế giới này. Nếu ngươi không thể thích nghi, mọi chuyện sẽ đổ vỡ." Lạc Tuyết cau mày: "Ta không cần biết sứ mệnh gì hết. Ta chỉ muốn biết vì sao ta lại ở đây và làm thế nào để quay về bên phu quân của ta." Hệ thống đáp: "Quay về là điều không thể. Nhưng nếu ngươi muốn gặp lại hắn, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này. Hiện tại, ngươi cần tập trung vào việc hòa nhập với cuộc sống mới." Nghe những lời ấy, Lạc Tuyết sững người. Cô như quên cả hơi thở khi nghe nhắc đến Tần Vũ. "Ngươi nói gì? Ta.. ta có thể gặp lại Tần Vũ sao?" Giọng cô run lên, đôi mắt ánh lên hy vọng pha lẫn sự hoài nghi. Hệ thống im lặng vài giây rồi nói tiếp, giọng nói đều đều nhưng đầy kiên định: "Đúng vậy. Linh hồn của hắn cũng đã chuyển sinh đến thế giới này. Chỉ có điều, hắn khác với ngươi, hiện tại hắn đã không còn nhớ bất cứ chuyện gì ở kiếp trước nữa. Và để gặp lại hắn, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ." Những lời ấy như một tia sáng rọi vào trái tim tan vỡ của Lạc Tuyết. Cô siết chặt tay, cảm giác đau đớn lẫn khát khao ùa về. "Ta chỉ cần được gặp lại chàng ấy. Chỉ cần có thể nhìn thấy chàng dù có như thế nào. Nói đi, ta phải làm gì?" Cô thốt lên trong sự bức bối lẫn nóng lòng, ánh mắt cháy bỏng nhìn vào không gian trắng xóa trước mặt. Nhưng cũng ngay lúc đó, một cảm giác lo sợ len lỏi vào tâm trí cô. Chàng không còn nhớ gì nữa. Nếu chàng không còn là Tần Vũ mà cô từng yêu thì phải làm sao? Tâm trí rối bời, cô chợt thấy trước mặt xuất hiện một luồng ánh sáng chói lòa. Ánh sáng ấy tụ lại, tạo thành một màn hình trong suốt hiển thị các dòng chữ: Nhiệm vụ sơ cấp Thích nghi với vai trò học sinh tại thế giới hiện đại. Gặp gỡ và kết nối với người mang linh hồn của Tần Vũ. Hoàn thành định mệnh để mở khóa ký ức kiếp trước. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt ánh lên tia mơ hồ: "Ngươi muốn ta làm sao biết được chàng ấy ở đâu? Ở đây nhiều người như vậy." Hệ thống bình thản trả lời: "Rồi ngươi sẽ tìm ra. Hãy tin vào bản năng của mình. Ta sẽ chuyển toàn bộ ký ức của thân thể này cho ngươi" Lạc Tuyết thở dài, cảm giác như đang bị cuốn vào một trò chơi mà cô không thể kiểm soát. "Được. Nhưng ta sẽ không tha thứ nếu ngươi lừa dối ta." Mọi thứ xung quanh trở lại bình thường, và Lạc Tuyết thấy mình đứng trước cổng trường lần nữa. Lạc Tuyết bước qua cổng trường, lòng trĩu nặng những suy nghĩ. Mặc dù xung quanh cô là tiếng cười đùa rộn ràng của các học sinh, là không khí tươi mới của một buổi sáng đầu tuần, nhưng trong lòng cô lại chỉ có sự lạc lõng. Mọi thứ đều quá xa lạ, cô không thuộc về nơi này. Đám đông hối hả đi lại, những chiếc xe đạp rít lên vội vã, nhưng tất cả đều như những hình ảnh mơ hồ, không thể chạm tới. Dù sao, cô cũng đã biết được một phần nhiệm vụ của mình. Hệ thống đã nói rõ: Cô phải thích nghi với thế giới này, tìm ra Tần Vũ, và hoàn thành sứ mệnh. Nhưng làm sao có thể tìm được người trong một thế giới rộng lớn như vậy, khi cô thậm chí còn không biết mình phải bắt đầu từ đâu? Đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên từ trong đầu cô, như một ký ức xa xôi bỗng trở lại. Một gương mặt lạ lẫm, một giọng nói ấm áp, những cảm xúc yêu thương mơ hồ như dâng lên trong tim cô. "Mình sẽ ở đây.. luôn bên cạnh bạn." Đó là một lời hứa, một hình ảnh thân thuộc mà cô không thể giải thích. Lạc Tuyết khựng lại, cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí cô. Những mảnh ký ức vỡ vụn của cơ thể mới này như đột ngột ùa về, khiến cô không thể kiểm soát được những cơn sóng trong lòng. Cô đưa tay lên xoa nhẹ thái dương, cố gắng xua tan những cảm xúc lạ lẫm. Những ký ức này là gì? Là những gì cô chưa kịp nhớ ra hay là một phần cuộc sống của cơ thể mới này. Trong lúc cô đang chìm đắm trong sự hỗn loạn ấy, một bóng dáng xuất hiện, cắt ngang suy nghĩ của cô. Một cô gái với mái tóc dài óng ả, gương mặt thanh tú, ánh mắt nhìn cô đầy tò mò và ấm áp. Khi ánh mắt của cô ấy gặp Lạc Tuyết, một cảm giác thân thuộc nhẹ nhàng dâng lên trong lòng Lạc Tuyết, như thể cô đã từng gặp người này trong một thế giới khác. Bỗng, một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang những suy nghĩ hỗn loạn của cô. "Xin lỗi, bạn có biết phòng giáo viên ở đâu không?" Lạc Tuyết quay lại, nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài và gương mặt hiền hòa đang đứng trước mặt. Cô ấy có vẻ lo lắng, đôi mắt lướt qua Lạc Tuyết với một chút hy vọng. "À.. không, tôi.." Lạc Tuyết định trả lời, nhưng ngay khi lời nói chưa kịp thốt ra, một hình ảnh đột ngột xuất hiện trong tâm trí cô, rõ ràng như một bức tranh sống động. Cô thấy mình đang bước vào một căn phòng rộng rãi, ánh sáng từ cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng, khiến không khí trở nên trong lành và yên tĩnh. Những chiếc bàn gọn gàng được xếp thành từng hàng ngay ngắn, trên mỗi bàn là những cuốn sách và giấy tờ được sắp xếp cẩn thận. Cô thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào phòng, cùng với cô. Đó là mẹ cô, Mộng Uyển Lan, đang mỉm cười nhẹ nhàng. Cả hai cùng tiến đến chiếc bàn trước mặt giáo viên, mẹ cô cẩn thận đặt hồ sơ lên bàn, hoàn tất thủ tục nhập học cho cô. Cảm giác đó giống như một lời nhắc nhở, rằng cô đã từng trải qua tất cả những điều này. Lạc Tuyết dần dần rút ra khỏi dòng ký ức ấy, những hình ảnh kia dần dần mờ nhạt đi như những đám mây trắng trôi trong gió. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tinh thần, và khi ánh sáng thực tại ùa về, cô nhận ra mình vẫn đang đứng giữa sân trường, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mong chờ của Dư Tinh Nguyệt. Tinh Nguyệt nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời. Lạc Tuyết khẽ giật mình. "À.. xin lỗi. Thực ra, tôi cũng đang cần đến phòng giáo viên." Lạc Tuyết nói, giọng cô bình tĩnh nhưng có chút ấm áp. "Chúng ta cùng đi nhé?" Dư Tinh Nguyệt ngẩng đầu, đáp. "Thật sao? Cảm ơn bạn nhiều!" Lạc Tuyết gật đầu, rồi cả hai cùng đi về phía dãy hành lang dài, nơi những học sinh đang vội vã bước đi. Dọc theo con đường ấy, Lạc Tuyết không thể không chú ý đến từng chi tiết nhỏ xung quanh. Mọi thứ có vẻ rất quen thuộc, mặc dù cô vẫn chưa thể nhớ hết mọi thứ. Sau khi đi qua một lối rẽ nhỏ, Lạc Tuyết dừng lại, đưa tay chỉ về phía cánh cửa gỗ lớn với tấm biển ghi chữ "Phòng Giáo Viên."... " Chúng ta đến rồi."
Chương 3: Không khó đến vậy Bấm để xem Lạc Tuyết và Dư Tinh Nguyệt bước vào phòng giáo viên. Một vài giáo viên đang chăm chú xem xét tài liệu hoặc trao đổi cùng học sinh, tạo nên một bầu không khí trang nghiêm và tập trung. Dư Tinh Nguyệt tiến lên trước, hơi cúi đầu lễ phép rồi khẽ lên tiếng: "Thưa cô, chúng em là học sinh lớp 10-1. Chúng em đến nhận tài liệu và sách giáo khoa ạ?" Một giáo viên trung niên ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khuôn mặt bà. Mái tóc được búi gọn gàng, và ánh mắt bà toát lên sự ấm áp xen lẫn nghiêm túc. Lạc Tuyết lập tức nhận ra đây chính là cô giáo chủ nhiệm mà hình ảnh đã thoáng qua trong ký ức của cô. "Chào hai em. Tên của các em là gì để cô kiểm tra danh sách," cô giáo hỏi, giọng nói điềm đạm nhưng mang theo sự quan tâm chân thành. Dư Tinh Nguyệt nhanh nhẹn đáp: "Em là Dư Tinh Nguyệt, còn bạn ấy là Lạc Tuyết ạ." Cô giáo lật qua danh sách trên bàn, gật đầu sau khi tìm thấy tên của họ. Bà bước đến kệ sách phía sau, cẩn thận lấy ra hai bộ sách giáo khoa cùng một số tài liệu bổ sung. Bà quay lại, đặt chúng lên bàn, rồi nhìn hai cô học trò với vẻ hài lòng: "Đây là sách và tài liệu cần thiết cho các môn học của các em. Nhớ giữ gìn cẩn thận, vì chúng sẽ đồng hành cùng các em trong suốt năm học." Dư Tinh Nguyệt lễ phép cúi đầu cảm ơn: "Chúng em cảm ơn cô ạ." Khi cả hai quay lại lớp học, tiếng cười nói ồn ào của các bạn học vang lên như chào đón họ. Họ tìm được chỗ ngồi gần cuối lớp, ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống bàn học, tạo nên một không gian sáng sủa và dễ chịu. Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, âm thanh vang vọng như cắt ngang bầu không khí ồn ào trong lớp học. Lạc Tuyết khẽ giật mình, cảm giác như âm thanh ấy xâm chiếm cả không gian. Ngay sau đó, cánh cửa lớp mở ra, và một người phụ nữ bước vào với dáng vẻ dứt khoát. Cô giáo có dáng người mảnh mai, mái tóc đen buộc gọn gàng phía sau, đôi mắt sắc sảo ẩn sau cặp kính gọng mỏng lướt qua lớp một lượt. Chỉ bằng ánh mắt đó, không gian lớp học lập tức im lặng như tờ. Lạc Tuyết hơi ngẩn ra. Sự uy nghiêm của cô giáo này khác xa những gì cô từng tưởng tượng. Ở thời đại mà cô quen thuộc, các thầy cô thường mang phong thái điềm đạm, hiền hòa. Nhưng người phụ nữ này lại mang theo một luồng khí thế khiến cả lớp như bị cuốn hút theo. Cô giáo đặt cặp tài liệu xuống bàn, ánh mắt chậm rãi quét qua từng học sinh trước khi nở một nụ cười nhẹ, đủ để làm giảm bớt sự căng thẳng trong không khí: "Chào các em. Tôi là Trần Uyển Chi, giáo viên môn khoa học của lớp các em. Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với một chủ đề cơ bản nhưng vô cùng thú vị: Sự sống và môi trường ." Lạc Tuyết quan sát từng cử chỉ của cô giáo, cảm thấy vừa lạ lẫm vừa có chút ngưỡng mộ. Ở người phụ nữ này có một sự tự tin và tri thức khiến cô không thể rời mắt. Bất giác, cô so sánh phong thái này với những người thầy cô của thời đại cũ, lòng thầm nghĩ: "Quả là khác biệt.." Cô Uyển Chi viết chủ đề bài học lên bảng, nét chữ sắc sảo và dứt khoát. Sau đó, cô quay lại đối diện cả lớp, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức nhẹ nhàng: "Trước khi đi vào nội dung chính, cô muốn các em trả lời một câu hỏi: Theo các em, điều gì là cần thiết nhất để sự sống tồn tại?" Một vài cánh tay rụt rè giơ lên. Cô giáo gật đầu mời một học sinh đứng lên phát biểu. "Thưa cô, đó là nước ạ!" Cô Uyển Chi mỉm cười, gật đầu: "Rất tốt. Nước là yếu tố cần thiết. Nhưng nếu chỉ có nước thôi thì sự sống có thể phát triển được không?" Cả lớp chìm trong im lặng, vài học sinh cúi đầu lật sách vở, cố gắng tìm câu trả lời. "Sự sống sao? Ở thời đại của ta, còn cần đến đất màu mỡ, ánh mặt trời.. và cả lòng người chăm chỉ nữa?" Những lời nói ấy bất giác bật ra khỏi môi, khiến cả lớp đồng loạt quay lại nhìn Lạc Tuyết. Không khí trong phòng học như ngưng đọng trong giây lát. Ánh mắt của các học sinh đổ dồn về phía cô, xen lẫn sự tò mò và khó hiểu. Dư Tinh Nguyệt, ngồi ngay bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo Lạc Tuyết, khẽ thì thầm: "Lạc Tuyết.. bạn vừa nói gì thế?" Cô Uyển Chi, đang đứng trên bục giảng, cũng dừng lại. Bà nhìn Lạc Tuyết, mỉm cười, gật đầu: "Em nói đúng. Đất, ánh sáng mặt trời, và cả sự chăm chỉ của con người đều đóng vai trò quan trọng. Những yếu tố đó giúp sự sống không chỉ tồn tại mà còn phát triển." Mọi người trong lớp đã quay trở về chú ý bài giảng, nhưng Lạc Tuyết vẫn cảm thấy ánh mắt của một vài người thỉnh thoảng liếc qua mình, rõ ràng là bị ấn tượng bởi lời nói kỳ lạ vừa rồi. Cô giáo tiếp tục giảng bài: "Như cô đã nói, tất cả những yếu tố này đều phải hòa quyện trong một hệ sinh thái cân bằng. Nhưng đừng quên, con người cũng là một phần của môi trường. Chúng ta không chỉ sử dụng mà còn phải học cách bảo vệ và duy trì sự cân bằng đó." Cả lớp lại chìm trong bầu không khí chăm chú học tập, nhưng trong lòng Lạc Tuyết, cảm giác bối rối vẫn âm ỉ. Cô tự nhủ phải cẩn thận hơn, tránh để những từ ngữ không hợp thời đại này khiến cô trở nên khác biệt quá mức. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng, thế giới này dù hiện đại đến đâu vẫn luôn gắn bó với những điều cơ bản mà cô từng biết. Như vậy xem ra cũng không quá khó khăn - cô nghĩ thầm Dư Tinh Nguyệt lại ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Lạc Tuyết, bạn nói chuyện nghe lạ quá. Nhưng mà.. cũng hay đấy!" Lạc Tuyết cười nhạt, không đáp lời. "Nước, ánh sáng, không khí, và dinh dưỡng – tất cả đều là những yếu tố quan trọng để sự sống tồn tại. Nhưng trên hết, chúng phải hòa quyện và tương tác với nhau trong một hệ sinh thái cân bằng. Đây chính là lý do mà môi trường sống đóng vai trò vô cùng quan trọng." Cô vẽ lên bảng một sơ đồ minh họa mối quan hệ giữa các yếu tố này. "Chúng ta có thể thấy rằng một thay đổi nhỏ trong môi trường cũng có thể gây ra những tác động lớn. Hãy thử tưởng tượng nếu không khí bị ô nhiễm hoặc nước ngầm bị cạn kiệt, liệu các sinh vật có thể tồn tại được không?" "Hôm nay chúng ta chỉ mới chạm vào bề nổi của chủ đề này. Hãy đọc trước tài liệu trong sách giáo khoa để chuẩn bị cho buổi học sau. Và nhớ rằng, môi trường sống không chỉ là nơi tồn tại mà còn là nơi chúng ta cần bảo vệ. Cả lớp nghỉ." Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, không khí trong lớp lập tức náo nhiệt trở lại. Tiếng ghế kéo loạt xoạt, tiếng cười nói bắt đầu râm ran khắp nơi. Lạc Tuyết đang chậm rãi thu dọn sách vở thì từ phía sau vang lên một giọng nói: "Này, 'thời đại của ta' là sao đấy? Bạn xuyên không từ thời cổ đại đến đây à?" Tống Vĩnh Kỳ vừa hỏi vừa chống cằm nhìn Lạc Tuyết. "Hồi trước bạn ở đâu thế? Có phải bạn sống trong một ngôi làng cổ không? Có cỗ máy thời gian không?" Một câu bạn ngồi bên cạnh tiếp lời, giọng nói nửa nghiêm túc nửa đùa cợt. Dư Tinh Nguyệt ngồi cạnh Lạc Tuyết, khẽ nhăn mày. Cô định nói gì đó để giúp bạn mình, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Lạc Tuyết đã ngẩng đầu, bình thản đáp lại. "Đúng thế, tôi xuyên không đến đây. Nhưng không phải từ thời cổ đại, mà là từ một thời đại.. không có những câu hỏi ngốc nghếch như vậy." Cả lớp bật cười trước câu nói của cô, không phải vì mỉa mai mà vì sự bất ngờ. Lời đáp trả vừa dí dỏm vừa đanh thép khiến mọi ánh mắt đang nhìn cô bỗng chốc trở nên đầy thiện cảm. "Ngầu thật đấy!" Vĩnh Kỳ tròn mắt, cười hì hì. Một vài bạn khác xung quanh bắt đầu quay sang hỏi han, trò chuyện: "Này, bạn tên gì thế? Nhìn có vẻ khó gần mà nói chuyện hài ghê!" "Có thể gọi tôi là Lạc Tuyết." -cô đáp. Dư Tinh Nguyệt bật cười, nghiêng đầu thì thầm: "Không ngờ bạn lại vui tính thế." Lạc Tuyết chỉ nhún vai, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi. Cô không ngờ chỉ một câu trả lời đơn giản lại khiến không khí trở nên thoải mái hơn. Tiếng chuông vào lớp vang lên, nhắc nhở mọi người đến phòng học tiếp theo. Học sinh bắt đầu xếp hàng, nói cười rộn ràng trên hành lang. "Tiết học nhạc, nghe nói phòng nhạc ở tầng hai đẹp lắm đấy!" Một bạn trong lớp hào hứng nói. Tinh Nguyệt quay sang Lạc Tuyết, mắt sáng rực: "Đi thôi, mình nghe nói trong phòng nhạc có cả piano và guitar. Học nhạc chắc sẽ vui lắm!" Lạc Tuyết gật đầu, hòa mình vào dòng người đang bước xuống cầu thang. Lạc Tuyết và Dư Tinh Nguyệt bước vào phòng học nhạc. Từ một góc phòng, Tống Kỳ – cậu bạn tóc xoăn đầy năng lượng, vẫy tay thật cao và gọi lớn: "Lạc Tuyết! Tinh Nguyệt! Lại đây ngồi cùng mình đi!" Lạc Tuyết khẽ nhíu mày, không chắc tại sao cậu ta lại nhiệt tình như vậy. Tinh Nguyệt thì nghiêng đầu nhìn cậu bạn, ngạc nhiên: "Bạn gọi bọn mình à?" "Chứ còn ai vào đây nữa!" Tống Kỳ nháy mắt, đứng dậy kéo ghế cho cả hai. "Đến đây ngồi đi! Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ quen biết nhau chi bằng làm quen sớm chút."