Nhất Nhân Độc Chước Trình bày: Tống Nguyệt Có những đêm chợt lặng, ta mở một bản nhạc chẳng vì ai cả, chỉ vì lòng bỗng dưng hoài niệm. "Nhất Nhân Độc Chước" là một bản nhạc như được viết ra cho những tâm hồn từng lặng lẽ thương, từng âm thầm chờ, rồi cuối cùng chỉ còn lại một mình uống rượu dưới trăng, ôn lại chuyện xưa. "Nhất Nhân Độc Chước" của ca sĩ Tống Nguyệt là một ca khúc cổ phong nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm dư vị u buồn. Chỉ với tiếng đàn du dương và giọng hát da diết, bài hát mở ra một không gian đầy chất thơ: Dưới trăng, bên khung cửa, một người ôn lại những hồi ức cũ, viết thư không gửi, giữ mãi lời hứa không người đáp lại. Bài hát là một bản độc thoại, không ồn ào, không giằng xé, nhưng lại khiến người nghe như bị hút vào thế giới của nhân vật, một người từng yêu rất sâu, nhớ rất lâu và cuối cùng chỉ biết nâng chén một mình giữa cõi trần. Điều đặc biệt ở "Nhất Nhân Độc Chước" là ca từ mang đậm màu sắc Hán Việt cổ phong có chút gì đó xưa cũ, nhưng lại rất gần với cảm xúc hiện đại. Những câu như "Người đi, lầu vắng, thuyền chẳng về thăm" hay "Tiếng mưa rơi rơi, nơi nào nương náu?" không chỉ đẹp như thơ mà còn gợi ra hình ảnh rõ ràng về một nỗi cô đơn cao nhã. Thứ cô đơn không vì bi lụy mà vì quá sâu đậm. Nếu bạn từng thương một người nhưng chẳng thể giữ, từng có những hứa hẹn chưa kịp nói ra, hay chỉ đơn giản là bạn thích sự tĩnh lặng giữa dòng đời vội vã, thì "Nhất Nhân Độc Chước" là một bản nhạc bạn nên nghe. Không chỉ để buồn, mà để thấu rằng nỗi nhớ cũng là một vẻ đẹp, rằng cô đơn cũng có thể hóa thành thi vị. Có người nói, cổ phong là những bản nhạc của linh hồn. Và "Nhất Nhân Độc Chước" chính là một trong những bản như thế buồn nhưng đẹp, đơn độc mà không lạnh lẽo, day dứt mà vẫn dịu dàng. Một bản tình ca không tên, không hồi kết chỉ có trăng, có rượu và một người nhớ mãi không quên. Trên đây là bản Vietsub trên Youtube, còn dưới là bản Trung á mọi người. Lời bài hát 月下西窗独奏回忆泛旧 恰逢繁花探头落满枝头 一纸信笺书写几个春秋 人去楼空来往无归舟 梧桐叶瑣深秋无人等候 奈何爱恨幽幽覆水难收 道不尽是离愁欲说还休 一人独酌无缘再相守 闻雨落声声何处可栖身 谁梦里转身天上一抹泪痕 望星辰盼一人几度寻寻觅觅 岁月里拂尘雪霜两鬓生 来世度红尘许诺不离分 遗憾有时何须问了如尘 驿长安人消瘦任往事东流 执笔绘梦漫笼相思愁 一身红衣为谁留 (月下西窗独奏回忆泛旧.. lặp lại) Pinyin Yuè xìa xī chuāng dú zòu húi yì fàn jìu Qìa féng fán huā tàn tóu luò mǎn zhī tóu Yī zhǐ xìn jiān shū xiě jī gè chūn qiū Rén qù lóu kōng lái wǎng wú guī zhōu Wú tóng yè suǒ shēn qiū wú rén děng hòu Nài hé ài hèn yōu yōu fù shuǐ nán shōu Dào bù jìn shì lí chóu yù shuō húan xiū Yī rén dú zhuó wú yúan zài xiāng shǒu Wén yǔ luò shēng shēng hé chǔ kě qī shēn Shúi mèng lǐ zhuǎn shēn tiān shàng yī mǒ lèi hén Wàng xīng chén pàn yī rén jī dù xún xún mì mì Sùi yuè lǐ fú chén xuě shuāng liǎng bìn shēng Lái shì dù hóng chén xǔ nuò bù lí fēn Yí hàn yǒu shí hé xū wèn liǎo rú chén Yì cháng ān rén xiāo shòu rèn wǎng shì dōng líu Zhí bǐ hùi mèng màn lǒng xiāng sī chóu Yī shēn hóng yī wéi shúi líu Yuè xìa xī chuāng dú zòu húi yì fàn jìu Qìa féng fán huā tàn tóu luò mǎn zhī tóu Yī zhǐ xìn jiān shū xiě jī gè chūn qiū Rén qù lóu kōng lái wǎng wú guī zhōu Wú tóng yè suǒ shēn qiū wú rén děng hòu Nài hé ài hèn yōu yōu fù shuǐ nán shōu Dào bù jìn shì lí chóu yù shuō húan xiū Yī rén dú zhuó wú yúan zài xiāng shǒu Wén yǔ luò shēng shēng hé chǔ kě qī shēn Shúi mèng lǐ zhuǎn shēn tiān shàng yī mǒ lèi hén Wàng xīng chén pàn yī rén jī dù xún xún mì mì Sùi yuè lǐ fú chén xuě shuāng liǎng bìn shēng Lái shì dù hóng chén xǔ nuò bù lí fēn Yí hàn yǒu shí hé xū wèn liǎo rú chén Yì cháng ān rén xiāo shòu rèn wǎng shì dōng líu Zhí bǐ hùi mèng màn lǒng xiāng sī chóu Yī shēn hóng yī wéi shúi líu Wén yǔ luò shēng shēng hé chǔ kě qī shēn Shúi mèng lǐ zhuǎn shēn tiān shàng yī mǒ lèi hén Wàng xīng chén pàn yī rén jī dù xún xún mì mì Sùi yuè lǐ fú chén xuě shuāng liǎng bìn shēng Lái shì dù hóng chén xǔ nuò bù lí fēn Yí hàn yǒu shí hé xū wèn liǎo rú chén Yì cháng ān rén xiāo shòu rèn wǎng shì dōng líu Zhí bǐ hùi mèng màn lǒng xiāng sī chóu Yī shēn hóng yī wéi shúi líu Lời Việt Dưới trăng bên song, một mình ôn kỷ niệm, Gặp lúc hoa nở, rơi ngập cành mềm. Một tờ thư cũ ghi bao xuân thu, Người đi, lầu vắng, thuyền chẳng về thăm. Gió thu lạnh lẽo, chẳng ai ngóng đợi, Tình hận mịt mùng, nước chảy khó vơi. Chuyện ly biệt khó nói nên lời, Chỉ còn ta uống rượu, chẳng thể cùng người. Tiếng mưa rơi rơi, nơi nào nương náu? Ai xoay mình trong mộng, trời lấm vết đau? Ngước nhìn sao sáng, mong một bóng quen, Năm tháng qua mau, sương tuyết hai bên. Kiếp sau nếu đến, hứa không rời xa, Dẫu tiếc nuối, cũng xin xem như là. Chốn Trường An xưa, người gầy tiễn mộng, Cầm bút vẽ tình, nỗi nhớ cuộn lòng. Một thân y phục đỏ, giữ vì ai? (Dưới trăng bên song, một mình ôn kỷ niệm.. - lặp lại theo gốc)