Nhất ngộ Đan Mộc ***** Anh thích tóc dài, em yêu tóc ngắn Anh mê bóng nắng, em tránh nắng yêu mưa Anh thích hẹn hò phố vắng người thưa Em lại thích chen chân giữa người đông chật ních Điều em muốn là điều anh không ưa thích Vì cớ sao ta lại tìm đến nhau? Để yêu thương dệt nên những sắc màu Như người đời nói, khác nhau nên hấp dẫn? Em không chăm chỉ, càng không hay cần mẫn Không là cô gái dịu dàng, chỉ mê đắm phiêu lưu Anh mỉm cười, vui vẻ đầy luyến lưu Rằng anh, nguồn nước chảy xuôi, còn em đó, thủy lưu đi ngược Vật lộn bao lần, đổi chiều đổi hướng, nhưng chưa được Nên cuối cùng vẫn hòa lẫn giữa dòng anh Anh không cần là biển rộng hay trời xanh Em sẽ không là bờ cát dài, là mây vắng Bằng tình yêu chân thành, bằng quan tâm sâu lắng Khác biệt tận cùng, ta vẫn nói đặng tiếng yêu Sẽ bên nhau những lúc buồn hắt hiu Sẽ chở che nhau giữa đời giông tố Trăm nghìn năm, trăm nghìn người, bách tri bất ngộ Là thiên duyên nên nhất ngộ hóa hữu tình.