Nhật ký yêu thầm Tác giả: Lam Linh Lung Thể loại: Truyện ngắn ~*~ Lỡ.. ~~~ Người ta thường nói, tình đầu rất chóng tan. Tựa như cơn gió mùa hạ lướt qua, cho ta chút mát lành rồi bay xa mãi, chỉ còn vấn vương cảm giác nóng bức. Đó là không kể những mối tình cùng nhau đi hết con đường nhé. Nhưng bất luận là sao, tình đầu nào cũng luôn để lại trong ta một dư vị chờn vờn khó tả. Tôi biết anh từ khi nào? Có lẽ là khi tôi lớp 7, lớp 8 gì đó, không rõ nữa. Anh là sư huynh trên tôi một lớp. Những tháng ngày ở trường cấp hai của tôi có lẽ là khoảng thời gian.. ưm.. Không biết hình dung bằng từ gì! Lý do? Vì người nhà tôi, từ mẹ, cô, dượng đến chị họ, không phải là giáo viên cũng cán bộ, nhân viên của trường đó. Đã vậy thầy hiệu trưởng còn là bạn của ba tôi nữa. Thật sự với tôi lúc đó chỉ vỏn vẹn một câu thôi: Nhà trường là nhà tù, đi học rập đi tu! Bởi khi ở trước mặt người thân, tôi như mặc định phải tự kìm nén bản thân mình, không thể thoải mái với mọi người khác. Haiz! Dù rất muốn tham gia hoạt động đoàn, đội này nọ nhưng tôi lại lờ tất cả. Tôi chỉ như một con mọt sách, học, học, học và học, bất kể tôi có thật sự muốn như vậy hay không. Và không phải uổng công vác lên mắt mình "hai mảnh ve chai", trong lớp học sinh mới toanh của ngôi trường mới toanh (mới thành lập hai năm), có lẽ tôi khá nổi bật, cả về mặt ưu tú hay số lần đứng cột cờ. (Đính chính là tôi chưa bao giờ bị phạt, nhưng không muốn làm trung tâm trái đất nên đứng luôn. Bởi lớp tôi "xúc xích" nhất khối, nếu không muốn nói là nhất trường) Tôi buộc mình phải làm bản thân lạnh đi, hạn chế tối đa tiếp xúc với bạn bè, có thể nói, với mọi người tôi đều "tương kính như tân" ấy. Nhưng thật sự rất mệt mỏi! Một con sóc nhắng nhít phải gồng mình không chạy nhảy phải khó chịu đến mức nào chứ? Tôi không biết mình làm vậy để làm gì. Dường như với người lạ tôi có thể dễ dàng làm chính mình, nhưng nếu có người thân thì lại không thể. Hôm trước có nghe bài hát "Tâm sự với người lạ", có lẽ đúng phần nào đó nhỉ? Chính vì hâm dở như thế nên tôi không biết được anh chú ý tôi từ lúc nào. Cho đến một lần tôi phát hiện anh chạy phía sau xe tôi. Đúng hơn là không chỉ một lần. Tôi nghĩ là cố ý chứ chẳng phải vô tình do cùng đường, vì anh luôn giữ nhịp đạp để cách xe tôi chừng 2 mét dù tôi chạy nhanh hay chậm. Tôi chú ý đến anh từ lúc đó. Và vào một ngày đẹp trời (tôi cho là vậy), sau khi nghiên cứu kĩ quy luật chạy xe của anh, nhắm chắc đường trống trải, lúc anh đang đạp như rùa sau lưng tôi, tôi đột ngột tăng tốc. Anh lia chân theo liền. Bingo! Được một quãng xa, chân cũng đã nhừ, tôi phanh sững xe lại. Sau lưng tôi vang tiếng bánh xe ma sát mặt đường nổi cả da gà da vịt, rồi anh chạy qua, đi thẳng. Tôi cá rằng mặt mình chỉ còn độc hai màu trắng và xanh khi nhìn vệt đen dài bánh xe anh để lại xếp thẳng một hàng với vệt tôi gây ra và chỉ cách bánh sau chiếc xe yêu dấu của tôi đúng một tấc. Nghĩ lại chuyện ngớ ngẩn hôm đó, tôi thấy mình đã nhớ bệnh viện tới điên rồi. Nếu anh không phản ứng nhanh chắc tôi đã sà vào đất mẹ, cái mũi ăn trầu cái đầu chảy máu mất. Nhưng kết quả thu được cũng không tệ. Hôm đó tôi đã thấy được anh đổi sắc mặt, mắt trợn to trông ngố cực, chỉ thiếu mỗi há mồm luôn thôi. Cũng từ lần đó anh không thèm làm cái đuôi sau lưng tôi nữa, làm tôi cứ có cảm giác trống trống, hẫng hẫng. Nhưng tôi chẳng quan tâm lắm. Vòng xoáy của việc học cứ cuốn lấy tôi, và cả anh. Dù tôi có khi vô thức chú ý đến anh nhưng cũng chỉ là thi thoảng chạm mặt, đối mắt, lướt qua. Rồi anh sang cấp 3, tôi là học sinh cuối cấp, hai ngôi trường khác nhau. Bấy giờ trong tôi cảm giác trống trãi lạ lùng. Không thấy bóng anh nữa, tôi mới nhận ra mình mất một thứ gì. Tôi nghĩ về anh, về tôi. Có lẽ anh biết rất nhiều về tôi. Còn tôi? Không biết tí ti gì về anh cả! Tôi không nhớ nổi là mình đã chạm mặt anh bao nhiêu lần, nhưng tôi biết chắc lần nào mắt tôi cũng nhìn ngang qua phù hiệu trên áo anh (vì tôi chỉ cao chừng ấy). Và tôi cũng chắc rằng, chẳng chữ nào lọt vào mắt tôi cả. Tôi không biết tên anh! Tôi nên nói mình như thế nào đây? Tôi công nhận mình đặc biệt vô tâm. Tôi không nhớ và đôi lúc là cũng chẳng biết tên người ta cho dù người đó mới vừa nói chuyện với mình. Có lúc ra đường gặp ai đó chào hỏi, tôi cứ xã giao chào lại, nhìn quen quen chứ chẳng biết đó là ai, dù họ biết rõ tôi. Bộ não tôi cứ như ghi nhớ có chọn lọc ấy, chỉ ai nó thấy cần thiết mới cần biết đến, chứ dù giao tiếp bao nhiêu lần nó cũng tự động xóa thông tin. Mãi đến sau này, gặp biết bao nhiêu điều vớ vẩn vì não bộ hoạt động độc lập bất kiểm soát, tôi cũng chẳng lập trình nó lại được. Tôi cũng tưởng mình đã chẳng còn nhớ gì về anh như bao người không quan trọng khác, vì năm học cuối cấp thực sự rất bận nếu tôi còn muốn giữ được thành tích xuất sắc. Cho đến khi gặp lại, tôi chợt nhận ra mình đã sai. Có lẽ thời gian ấy thần kinh của tôi đi du lịch nghỉ dưỡng thôi. Anh xuất hiện làm dấy lên nỗi rối loạn trong tôi. Hôm ấy trời mưa rất to, tôi từ tiệm sửa xe nhìn lơ đãng ra đường, vừa đợi sửa vừa trú mưa. Anh dầm mưa chạy về, cũng trên chiếc xe suýt bị tôi phá hoại ấy. Cả người anh sũng nước, vạt áo trắng đồng phục xõa ra ngoài. Anh chạy lướt ngang. Tôi thấy anh hơi chững lại, dường như nhìn về phía tôi. Chỉ có vậy, anh hất mái tóc rũ nước khỏi trán rồi chìm dần vào màn mưa trắng xóa. Hóa ra không phải anh thấy tôi. Tình tiết tiếp theo nam chính chạy đến bên nữ chính làm gì có thể xảy ra chứ? Ừ thì có lẽ tôi hoa mắt mất rồi. Lúc ấy tôi nghĩ anh giống một thiên thần mưa. Hình bóng anh trong chiếc áo trắng tinh khôi dưới làn mưa cũng một màu trắng xóa làm tôi nhớ mãi. Chắc là do nghiện bản Kiss tha rain của Yiruma, đâm ra vừa kinh khủng ghét mưa (ai cận sẽ hiểu) vừa yêu mưa tha thiết, nên khi mưa hòa cùng màu trắng tôi yêu nhất lại sinh ra "ảo tưởng cánh trắng" như thế. Nhưng tại sao bao nhiêu người cũng diện áo trắng đội mưa như thế tôi lại dễ dàng nhận ra anh? Tại sao bao nhiêu người trong bức tranh ấy tôi lại chỉ nghĩ anh là thiên thần? Tại sao trò đấu mắt tôi luôn giành phần thắng dù là bạn nam nào đi chăng nữa, nhưng với anh tôi lại cụp mi trước lãng đi? Tại sao lại thấy trống vắng khi anh không còn trong tầm mắt? Tôi ngốc nghếch không chịu nhận ra sự khác biệt kia. Mãi đến khi cùng anh một lần nữa chung trường, tôi mới biết mình đã thích anh từ buổi chiều mưa hôm ấy. Ngôi trường mới, tôi như trút được bao xiềng xích. Tôi trở về con chuột nhắng nhít đúng bản chất vốn có. Cố gắng thay đổi từng ngày, làm tất cả những gì mà tôi từng không thể. Nhìn về khoảng thời gian trước, tôi biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Tôi mãi chạy, không dám ngó nghiêng, mà quên rằng, hạnh phúc là quá trình chứ không phải kết quả. Tôi cứ mãi lo sợ ánh mắt của người nhà, cứ mãi sống trong cái lồng do chính mình tạo ra, bỏ mặc mọi thứ, bỏ mặc cả cảm xúc của bản thân. Tôi nhận ra nhiều điều. Ở ánh mắt anh nhìn tôi có một điều gì đó tôi không rõ. Cả gương mặt đối diện tôi luôn lạnh lùng ấy, tôi nghĩ chỉ với tôi, bởi trước bao người khác dây thần kinh cảm xúc của anh vẫn hoạt động bình thường. Nghĩ mãi chẳng biết điều gì ở tôi làm anh chú ý. Là vầng sáng tôi đánh đổi bằng những giây phút thoải mái của mình? Là sự lạnh nhạt giả tạo mà người khác cho là cuống hút? Hay anh đã thấy tôi làm rơi mặt nạ? Không nghĩ nữa! Suy diễn linh tinh sẽ biến tôi từ hâm dở thành điên thật mất. Có lẽ anh đã rung động, và tôi cũng thế, thế là đủ. Lúc chân lí đó được thông suốt là lúc tôi thấy mình và anh đã có một khoảng cách rất xa, rất xa rồi. Tôi hiểu, bỏ đi cả vỏ bọc không cần thiết kia cũng chẳng thể đổi lại cơ hội tôi đã đánh mất. Dù vẫn nhìn chằm chằm vài giây rồi lướt qua khi vô tình chạm mặt trên sân trường. Dù vẫn lén nhìn nhau rồi vội vàng quay đi khi bị đối phương bắt gặp. Không biết nên vui hay buồn khi anh và tôi có thể dễ dàng nhìn thấy nhau đến vậy? Dường như luôn biết vị trí của nhau nhưng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, cái cảm giác đó không dễ chịu tí ti nào hết. Nếu lúc trước khi còn học cấp 2 tôi nhận ra mình thích anh thì có lẽ tôi sẽ lôi kéo anh chơi trò yêu sớm dưới mí mắt của phụ huynh, nhưng bây giờ thì không. Tôi chắc chắn mình đang trong thời kì phản nghịch, nhưng không hiểu sao lại không có cái loại xúc động khi chưa phản nghịch đã từng nghĩ đến kia. Tôi và anh vẫn cứ như người xa lạ ấy. Mà buồn cười nhỉ. Đúng là người lạ mà, có gì phải "cứ như" chứ? Chẳng biết là do tôi hay do anh mà quan hệ giữa chúng tôi lại rắc rối thế này. Cứ thế làm tròn vai "người câm" của mỗi người. Cho đến lúc anh tốt nghiệp, đó vẫn chỉ là những cảm xúc lặng im. Có lẽ anh đã đến một ngôi trường đại học nào đó và bỏ lại những năm tháng ngốc nghếch nơi đây. Chỉ còn một cái gì đó rất trống trãi. Đưa mắt nhìn quanh sân trường, nhìn những nơi quen thuộc như một thói quen. Dường như trong tôi thứ gì đó vỡ tan thì phải. Mất mác.. Cuộc sống vẫn cứ theo nhịp của nó. Không chậm, nhưng đủ để tôi không bỏ rơi một thoáng cảm xúc nào của mình. Tôi như vì sao nhỏ tỏa ánh bàng bạc trong đêm, nhưng cũng có khi hòa vào màn đen một cách lặng lẽ. Tôi có thêm sở thích là sẽ đột nhiên biến mất, kiểu dành thời gian cho riêng mình ấy. Cả ngày hay vài giờ gì đó, cho điện thoại vào một xó rồi lang thang một mình. Chỉ là thi thoảng thôi. Những lúc ấy tôi có thể là một mình ngồi quán khuất nhâm nhi ly đậu nành nóng không đường cùng những bản nhạc yêu thích, hay ngồi dưới bóng râm nào đó nghiền ngẫm cuốn sách hay ho, hay chỉ đơn giản là loanh quanh khắp các con phố ngắm dòng người qua lại. Tôi nghĩ về những người quanh mình để tự học lại cách quan tâm. Tôi cho đó là một ngày "lặng". Và xuất hiện lại sẽ là một tôi càng nhắng nhít hơn, quan tâm mọi người hơn dù bị rủa xả vì biến mà không báo. Tôi sợ lại bỏ lỡ điều gì nữa. Đôi lúc tôi cũng nghĩ đến anh. Chắc anh đã có cho riêng mình một người yêu thương rồi nhỉ? Chút cảm xúc đồng điệu của tôi và anh chắc đã tan đi lâu rồi. Tôi không rõ khi nghĩ anh đã có người yêu và quên tôi trong tôi là cảm giác gì. Let it be! Tôi sẽ cười tươi nếu vô tình gặp lại, dù anh một mình hay cạnh người khác. Lúc đó liệu có "đau" không nhỉ? Đến cuối cùng, tôi không chắc lắm khi xếp anh vào "mối tình đầu". Cũng có thể chỉ là những cảm xúc vởn quanh thôi nhưng sẽ chờn vờn tôi mãi. Tôi nghĩ, nếu lúc trước, cái lần mà tôi và anh suýt té xe ấy, tôi hoặc anh nói một câu gì đó với đối phương, có lẽ sẽ khác. Nhưng đến cùng, bỏ lỡ, chúng tôi vẫn là những người xa lạ quen thuộc thôi..
Nhật ký yêu thầm Tác giả: Lam Linh Lung ~*~ Duyên phận Tử Đinh Hương ~~~ Tình yêu sét đánh là gì? Đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu sâu đậm là gì? Đó là mưa dầm, thẩm sâu thành mạch ngầm trong đất, cứ chảy mãi, muốn ngừng cũng không có cách nào. Ai đó bảo với tôi rằng tình cảm thuở học trò chỉ là chút rung động nhất thời. Nhưng không hiểu sao cho đến bây giờ tôi vẫn cứ chờ đợi, như chờ đợi tháng 5, chờ đợi góc trời sắc tím. Năm ấy tôi bị quẳng vào ngôi trường mới xây với lý do "phải học đúng địa bàn". Không nhớ mình đã điên như thế nào khi phải xa đám bạn chiến hữu. Ừ thì chúng không thuộc địa bàn của trường mới nên không bị "trả về" như tôi. Và tôi càng sửng cồ hơn khi biết trường thiếu trang thiết bị và giáo viên đến mức nào. Tên học sinh lớp 8 như tôi hiểu cái gọi là "chưa cấp về kịp" rồi đấy. Chưa cấp về kịp mà bắt người ta vào học là sao chứ? Sao tôi bức xúc mấy người này thế nhở. (Dù chẳng biết họ là ai nữa). Chúng tôi không được học các tiết thực hành Sinh, Hóa hay Lý, chán nhất là không học luôn môn Tin học mà tôi chết mê. Đỡ cái là không phải học Âm nhạc. Có trời và những ai quen biết tôi làm chứng tôi chúa ghét và học lẹt đẹt mấy cái đồ rê mi pha son này thế nào. Coi như một lý do để tôi thuyết phục mình thích ngôi trường này đi. Cho đến hôm khai giảng tôi mới có thêm một lý do nữa để thích ngôi trường mới này. Hôm ấy tôi đi học khá sớm, định bụng loanh quanh xem xét địa bàn sắp, à không, phải nhập cư. Vâng, "khá sớm" của tôi là 5.30 sáng đứng tần ngần trước cổng trường và trước con mắt như nhìn sinh vật lạ của bác bảo vệ. Rồi, cứ coi như lâu lâu tôi bị lên cơn đi. Tôi rảo khắp trường cho đến lúc bụng sôi mới mò xuống canteen ăn sáng, lúc này cũng chẳng đứa học sinh nào ló mặt vào. Tôi lướt ngang thư viện trường, khựng lại khi thấy bên trong sáng rực và vọng ra tiếng hát. Quan trọng là nó rất ấm, trong veo đến lạ kì. Phải, rất hay. Rất may là trời đã sáng bảnh mắt nếu không tôi đã nghĩ là ma rồi. Mở cửa ra để vào trong nghe cho rõ có lẽ là hành động điên rồ nhất của tôi suốt mười mấy năm qua chăng? Bởi tay tôi đã lỡ tay mở luôn cửa trái tim cho người ta bước vào, để đến bây giờ - đã là một sinh viên đại học – mà vẫn đứng đó giữ tay nắm cửa đợi người ta. Haiz, ai bảo tôi yêu màu tím tử đinh hương làm chi chứ. Chủ nhân của giọng hát làm tôi quyết tâm đi học guitar để đàn cho người ta hát ấy là một cô bé cực đáng yêu. Gương mặt bầu bĩnh trẻ con, đôi mắt tròn xoe tĩnh lặng như mặt nước hồ thu không một gợn sóng. Cô bé ngân nga hát bài gì đó tôi không rõ, chỉ biết là rất hay, còn đôi tay thì thoăn thoắt đóng mộc cho đống sách trên bàn mà chẳng phát hiện ra tôi. Tôi hiểu mình đổ rồi! Tôi thích cô bé thiên thần kia mất rồi, cũng như lần đầu tiên tôi biết đến tử đinh hương. (Tuy là con trai nhưng tôi đặc biệt yêu thích loài hoa tím với hương thơm ngọt lành này). Và không biết tôi sẽ ngắm người ta cho đến bao giờ nếu không có tiếng trống gọi hồn, à không, tiếng trống gọi học sinh tập trung của bác bảo vệ. Cũng may tôi đã nhanh chân phắng lẹ, nếu không cô bé mà thấy thì mất hình tượng chết mất. Cô bé ấy là sư muội dưới tôi một lớp. Mẹ là thủ thư thư viện, có một người cô là giáo viên của trường, dượng là bác bảo vệ đáng kính đã chòng chọc ngắm tôi hôm khai giảng. À còn có hai cô chị họ đảm trách khu canteen trường nữa. Người thân của cô bé cứ gọi là đóng chốt khắp trường ấy. Sao tôi thấy ngột ngạt thay cô bé thế nhỉ? Khắp nơi như có người giám sát làm sao chịu nổi đây? Dù sao vẫn tội nghiệp cô bé của tôi! Chắc vì cũng không thích đi đến đâu cũng có ánh mắt người thân giám sát nên cô bé rất ít cười. Vâng, và còn trông rất lạnh lùng. Cô bé ít nói, ít giao tiếp với bạn bè, mặt lúc nào cũng như không cảm xúc. Phải nói tĩnh lặng quá mức, cứ như vô hình ấy. Nhưng tôi đã nhìn nhận sai. Cô bé không hề vô hình mà còn tỏa sáng hơn ai hết. Ừ thì chỉ hơn nửa tháng sau, (tôi không thích thừa nhận điều này). Trong thời gian ngắn mà giáo viên khắp trường đều biết đến và không ngớt khen cô bé, vâng, một cô học trò nhỏ ngoan hiền, giỏi giang. Và vâng, cô bé là học sinh xuất sắc nhất trường tôi hai năm liền. Tên cô bé liên tục được tuyên dương dù cũng liên tục phải đứng dưới cờ cùng tập thể lớp. Tôi không hiểu lắm sự mâu thuẫn này, nhưng rồi cũng nhanh chóng đả thông, một thuyền trưởng giỏi cũng đánh bó tay trước con thuyền bị thủng không biết bao nhiêu là lỗ thôi. Khổ thân! Trông cô bé khó gần thế mà rất được bạn bè yêu mến nhá. Cả mấy đứa cùng khối tôi cũng mến cô bé ra phết. Bởi cô bé rất tốt bụng, giọng nói dễ gây thiện cảm, cười lại đáng yêu thế kia mà. Bộ dáng lành lạnh đó chỉ làm nét trẻ con đáng yêu càng thu hút người khác thêm thôi. Cô bé ngốc! Không thấy mọi người vẫn vây quanh mình đấy sao? Không biết cái mặt nạ của mình chỉ là mặt nạ thủy tinh thôi à? Mọi người chỉ không muốn làm mất đi sự trong sáng của con mọt sách bé nhỏ thôi, có biết không? Tử đinh hương trắng thuần đến tinh khôi, tím ngát đến nao lòng, hương dịu dàng ngọt đến tận cùng tâm tưởng, nhưng chỉ bền bỉ khi giữ cùng cành lá.. Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần tôi muốn đánh người, muốn mang cô bé giấu làm của riêng vì những kẻ muốn tỏ tình với cô bé rồi. Cũng may chúng biết "Phải chờ Tịnh Lâm lớn đã.", không thôi tôi không biết mình sẽ làm gì đâu. Mà cô bé của tôi cũng quá ngốc rồi đấy. Không nhận ra bao nhiêu kẻ thích mình à? Suốt ngày cứ học, học, học! Tôi không biết từ bao giờ việc quan sát cô bé đã trở thành thói quen. (Nhiều lúc tôi cũng thấy mình quởn việc không tả nổi mới làm những thứ mà chưa từng làm như thế). Tôi phát hiện cô bé trong mắt tôi càng có nhiều điểm đáng yêu hơn, dù cũng có những điểm làm tôi phát bực. Chẳng hạn, cô bé đi cứ hay cúi mặt xuống đất như đang tìm thổ địa này. Nhiều lúc tôi cũng ghen tị với mặt đất đấy, cô bé có bao giờ chăm chú nhìn mặt tôi thế đâu chứ. Cô bé cũng rất tệ trong khoảng nhớ tên và mặt người nữa. Nhiều lúc tôi thấy cô bé nói chuyện vừa xong quay đi lại gãi đầu tự hỏi đó là ai mà cứ muốn chạy đến cốc cho cái đầu kì lạ kia mấy cái. Cô bé luôn xuất hiện tại mọi hoạt động của trường, nhưng hầu như luôn đóng vai trò một khán giả lặng lẽ. Hát, vẽ, hùng biện hay các môn thể thao tôi biết cô bé đều có khả năng, nhưng sao lại lẩn sau mọi phong trào thế kia? Tôi không hiểu cô bé e ngại điều gì, chỉ chắc chắn người điềm tĩnh quá mức kia sẽ không hề sợ đám đông. Tôi cứ nghĩ mình chỉ là cái bóng luôn âm thầm quanh cô bé thế thôi, cho đến một ngày, cô bé thực sự nhìn thấy tôi. Hôm ấy tôi vẫn như thường lệ đạp xe phía sau cô bé. Chẳng là nhà chúng tôi cùng đường nên tôi quyết định làm vệ sĩ cho cô bé ấy mà. (Có lẽ đúng hơn là cái đuôi của người ta). Bực cả mình! Trời nắng đổ lửa thế kia mà cứ tình tang đầu trần không sợ cháy khô luôn à? Mặt đỏ hết cả lên lại còn mồ hôi đầm đìa nữa kìa. Tôi xót chết mất! Đồ không biết lo cho bản thân. Tôi rất muốn chụp ngay cái mũ trên đầu mình cho cô bé, muốn cô bé ngồi sau xe mình để khỏi phải còng lưng đạp thế kia nữa nhưng mà chẳng thể làm gì. Sao tôi ghét tên vô dụng như tôi quá đi mất! Còn một chuyện khiến tôi điên hơn nữa là đang chạy ngon ơ tự dưng cô bé lại đột ngột phanh đứng xe lại. Đang đà nhanh vù vù theo nãy giờ tôi điếng người vội nắm cứng hai càng thắng. Mà trời ơi thắng xe tôi đang có sự cố kĩ thuật chưa kịp bảo trì nên bánh xe cứ theo quán tính lao tới. Tôi nghĩ mình sẽ tông cô bé nằm bò ra đường và có thể sẽ có một chuyến thăm bệnh viện gần nhất. May sao xe tôi dừng kịp, cách xe cô bé đúng 1tấc! Vâng, 1 tấc! (Khoảng 10cm ấy). Phù! Tôi vọt lên trước và nấp vào một ngã rẽ quay nhìn cô bé. Cô bé đang cười đầy tinh quái, đôi mắt lấp lánh nét tinh nghịch. Rồi, tôi hiểu mình vừa bị chơi một vố. Nhưng tôi không trách cô bé được lâu khi thấy gương mặt bầu bĩnh dần trắng bệch chăm chăm nhìn vệt đen dài ngoằng của bánh xe để lại phía sau. Tôi đâm ra vừa giận vừa thương. Nhỡ tôi không phanh xe lại được thì biết thế nào? Bé con ngốc! Rất vui là nhờ vụ đụng độ kia mà cô bé đã chú ý đến tôi. Khi chạm mặt, cô bé luôn cụp mi lảng đi trước, chỉ là, mặt nước hồ thu kia chẳng gợn chút xao động lăn tăn. Ừ thì tôi vẫn chẳng là gì đặc biệt với cô bé. À, cũng từ vụ đó tôi chẳng dám làm cái đuôi sau xe cô bé nữa. Tôi sợ lại có điều ngốc nghếch xảy ra làm cô bé bị thương. Vòng quay của sự học cuốn lấy tôi và nỗi hụt hẫng. Tôi không còn đủ thời gian để chú ý đến cô bé từng chút nữa. Nhưng nhiều lúc bù đầu với đống bài tập của kì thi tuyển sinh tôi vẫn như một thói quen nhìn quanh sân trường tìm kiếm một bóng hình lặng lẽ thân thuộc. Chỉ thi thoảng được nhìn thấy cô bé thôi vậy mà lòng tôi cũng bình yên đến lạ, tựa như hương thơm dịu ngọt của tử đinh hương nơi góc vườn khẽ khàng ôm lấy tôi vậy. Rồi tôi cũng bước sang cấp 3, một ngôi trường mới không có bé con của tôi. Một nỗi trống vắng lạ kì! Tôi nhận ra mình quá thích cô bé rồi. Tần suất nhớ đến cô bé cứ tăng thêm từng ngày làm tôi cứ muốn phát điên. Không biết cô bé thế nào rồi nhỉ? Có còn thích làm mấy điều ngốc nghếch nữa không? Đã lớn chưa hay vẫn còn là một vầng trăng non? Và có còn nhớ đến sư huynh này không? Tôi cứ dở khóc dở cười với chính mình. Suốt ngày toàn mấy suy nghĩ vớ vẩn! Và một lần nữa có lí do vì người khác để tôi thích ngôi trường mình đang học: Cô bé lại học cùng trường với tôi. Cứ tưởng với thành tích đáng nể kia cô bé sẽ vào một trường chuyên hay trường nào đó nổi tiếng hơn cơ. Tôi tin vào duyên phận rồi đấy. Ngày gặp lại cô bé tôi đã như chết sững vì niềm vui vỡ òa, vì nỗi trống rỗng được lấp đầy không báo trước. Cô bé đã lớn hơn nhiều, duy gương mặt vẫn bầu bĩnh, đôi mắt vẫn tĩnh lặng. Tôi và cô bé lại lần nữa đối mắt với nhau, cũng nhanh thôi, như lúc trước. Nhưng là tôi cụp mi trước mặt hồ tĩnh lặng kia. Dù vậy vẫn đủ để tôi nhìn ra chút xao động cùng chút rối bời trước khi đôi mắt ấy trở về tĩnh lặng. Thì ra cô bé vẫn nhớ đến tôi! Tại ngôi trường mới cô bé của tôi bỗng nhiên tỏa sáng lạ kì, khác hẳn trước kia, nhưng giống với những gì tôi nghĩ. Tôi có bao giờ nói cô bé là tử đinh hương chưa? Loài hoa đến tháng 5 là sẽ tím cả ánh nhìn, rực rỡ, ngát hương. Cô bé như nhảy khỏi rào cản, tung mình khắp bầu trời. Cô bé có lẽ đã trở về đúng với con người thật của mình: Thích nói, thích cười, thích giao tiếp, hòa đồng và tinh nghịch. Cô bé chính là mặt trăng đêm rằm đang tỏa sáng trên trời đen kia, đã qua bao áng mây che phủ càng rực rỡ hơn bao giờ hết. Tôi cũng chợt nhận ra rằng mình chỉ là một ngôi sao le lói, chẳng thể nào đứng bên cạnh nàng trăng. Đúng rồi, khắp trời đêm kia chẳng có ngôi sao nào có thể nên cạnh trăng mãi cả. Tôi cứ giữ lấy tình cảm câm lặng ấy, lặng lẽ hết thời áo trắng. Chúng tôi như hai người câm diễn trọn vai của mình, chẳng ai nói với ai một câu, chỉ có ánh mắt lại luôn hướng về nhau. Không biết từ bao giờ tôi hiểu được ánh mắt của cô bé. Nó có tình cảm phức tạp nào đó. Nhưng tôi và cô bé vẫn cứ như hai người xa lạ ấy. Ừ thì có thân quen bao giờ đâu? Dù vẫn chằm chằm nhìn nhau khi gặp trên sân trường. Dù vẫn lén nhìn nhau rồi ngại ngùng quay đi khi bị đối phương bắt gặp. Nhưng vẫn là chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại. Tôi không hiểu mối quan hệ này là gì và tại sao rắc rối ra như thế. Chắc do tôi không đủ sức để đứng cùng vầng sáng tinh khiết kia. Cũng như tôi không bao giờ dám đứng cạnh cây tử đinh hương quá lâu dù yêu loài cây này tha thiết. Tôi sợ mùi hương dịu dàng ấy sẽ nuốt chửng lấy tôi. Cho đến khi tốt nghiệp, lần nữa không còn nhìn thấy cô bé, tôi vẫn chẳng thốt được lời nào. Tôi sợ nếu đến gần thiên thần ấy sẽ bay xa. Tôi quá mờ nhạt trong khi cô bé quá rực rỡ. Làm sao trăng và sao có thể đứng cạnh nhau? Làm sao giữa trăng và sao không còn khoảng cách đây? Ừ, nên quên đi thôi. Cứ ngỡ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, như khi tử đinh hương bị hái rời cành, hoa sẽ chóng úa tàn, nhạt hương. Nhưng dường như tất cả đã cắm rễ quá sâu, qua bao thời gian cây tử đinh hương nhờ mạch nước ngầm mà ngày càng lớn thêm, hương ngày càng quấn quít. Nếu có thể quên thì tôi đã quên từ hơn 3 năm trước rồi. Thằng ngốc nhất quả đất! Tôi là thích hay đã yêu cô bé? Tôi không biết. Chỉ biết nỗi nhớ không còn trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi. Nó giờ đã lớn hơn rất nhiều lần sự tự ti. Tôi kể về cô bé cho một tên bạn thân nghe, nó phán thẳng là tôi là thằng đần nhất thế giới, rồi ngu ngốc, khùng điên đại loại vậy. Và trong suốt một tuần nó vẫn lải nhải như thế khi thấy tôi cứ ngẩn ngơ. Nghe riết phát bực, tôi sững cồ lên rồi quyết đi tìm cô bé. Thằng bạn khi ấy đã lại vỗ vai tôi nói: "Nguyên ơi là Nguyên! Cuối cùng cũng đả thông được chút ít. Mày là bị sét đánh từ dạo ấy rồi!", dù nó mới vừa bị tôi tẩn một trận. Tôi cũng thấy bây giờ tôi mới đúng là tôi. Tình cảm tôi dành cho cô bé không lẽ thua một sự tự ti lãng xẹt? Chắc chắn không! Sắp xếp lại lịch học, tôi chen thêm các buổi nghỉ để chạy về trường cũ. À thì, để lặng lẽ ngắm cô bé và làm vài chuyện ngốc nghếch. Hình như cô bé có thêm vài thói quen mới thì phải, tôi chẳng biết từ lúc nào. Cô bé sẽ thỉnh thoảng biến mất, không liên lạc với ai cả, có khi là vài giờ hay cả ngày luôn. Cái lần đầu tiên mà tôi biết cô bé biến mất ấy, đang trong tiết học, tôi chạy luôn khỏi lớp tìm cô bé (trước khi đọc tin nhắn tiếp theo của người mật báo là: "Tịnh Lâm đến tối là tự về nhà à. Lâu lâu nhỏ cứ vậy."). Ngồi xe hơn 3 tiếng về đến nhà, rồi lại tức tốc lấy con xe đạp chạy đủ mọi ngõ trong thành phố nhỏ. Tôi không thấy mệt, chỉ thấy trong lòng là ngọn lửa thiu đốt. Cuối cùng cũng thở phào được khi nhìn thấy gương mặt bầu bĩnh vô cùng quen thuộc. Không biết nói là trùng hợp hay là duyên phận khi tôi tìm thấy cô bé ở chính The first – Lilas, tiệm coffee nhỏ mà tôi mới mở cùng hội bạn. À kể ra thì cái quán nhỏ này là lí do với nhà để tôi thường về đấy. Nếu không cứ đôi bữa lại về tôi không xong với hai đấng sinh thành cái tội trốn học dù đã lớn đâu. Cô bé hay đến The first – Lilas, từ khi tôi biết, và chỉ uống mỗi đậu nành nóng không đường thôi. Đậu nành The first – Lilac bán hơi khác những nơi khác, rất đậm hương tử đinh hương. Ngồi giữa màu tím tử đinh hương uống cốc đậu nành thơm nồng mùi hoa tử đinh hương. Rất tuyệt, đúng không? Mỗi lần cô bé đến đều cùng bạn đồng hành là một cuốn tiểu thuyết và một nhành tử đinh hương tím ngát hương. Không ngờ cô bé cũng thuộc tuýp người lãng mạn đấy. Có hôm cô bé còn lãng mạn hơn nữa ấy. Tai đeo earphone lang thang khắp các con phố, rồi cuối cùng tựa vào gốc tử đinh hương nơi công viên, nheo đôi mắt tĩnh lặng ngắm sắc hoa tím cả một góc trời. Đôi mắt cô bé lúc ấy như ánh lên sắc tím lung linh, cái màu tím huyền ảo mà tôi luôn yêu thích. Nhiều lúc tôi tự hỏi, là sắc tử đinh hương hay màu mắt em nhuộm nỗi u sầu? Chỉ biết hương hoa ngọt lành cuốn lấy tôi chìm dần vào hồ nước tĩnh lặng ấy, sâu không thấy đáy. Có phải em cũng yêu tử đinh hương? Đã bảo là duyên phận thì chẳng biết đường nào mà lần đúng không? Cô bé sẽ một lần nữa chung trường với tôi đấy! Hôm thấy hồ sơ của cô bé ở văn phòng khoa, tôi đã đơ mất 1 phút, rồi mất 1 tiếng để cười tủm tỉm như một thằng hâm. Tên bạn mà lần trước càm ràm tôi suốt một tuần lễ ấy, lại lần nữa vỗ vỗ vai tôi, vẻ mặt vô cùng thông cảm báo một tin: "Nguyên khùng ơi là Nguyên khùng! Tối nay 7 giờ có thằng tỏ tình với Tịnh Lâm yêu dấu của mày ở lai lác đó.". Vậy mà tôi còn mong nó chúc mừng mình. Cũng nhờ câu nói hôm đó của nó mà hôm nay tôi có thể ngồi văn phòng hưởng điều hòa chờ cô bé đến báo danh nhập học đây. Tôi đã chuẩn bị làm cô bé bất ngờ. Lần này tôi sẽ chính thức bám cô bé tới cùng chứ không chơi trò mắt ai to hơn, mặt ai lạnh hơn nữa đâu. Một màn tỏ tình với ngập tràn sắc tím tử đinh hương thì thế nào? Và lại là The first – Lilac nữa? Coi như là món quà đáp lại câu trả lời khiến tôi bất ngờ của cô bé hôm ấy vậy. Tôi không chắc là tên kia hiểu. Chỉ là, tôi hiểu rất rõ. "Xin lỗi! Nói thật, mình chưa bao giờ thích hoa, cho đến khi nhìn thấy tử đinh hương. Từ lâu lắm rồi.. sắc tím gần gũi cùng hương vị ngọt ngào ấy đã khắc sâu trong lòng mình. Cũng như ánh mắt ấy, đã theo mình suốt bao năm.. Mùi hương dịu ngọt mà tinh khiết, cả sắc tím lặng lẽ đến nao lòng nữa, là nút thắt, mà mãi mãi mình không gỡ được.. tựa như lần đầu tiên nhìn thấy tử đinh hương.." ~Hết~