Truyện Ngắn Nhật Ký Phòng Trọ Ma - Voz

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bụi, 3 Tháng ba 2020.

  1. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Tên truyện: Nhật ký phòng trọ ma

    Tác giả: Voz

    Thể loại: Truyện kinh dị

    Số chương: 14
     
    Sua87264Cherry shin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2020
  2. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Mở đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chào các bạn, mình tên là H (không để đích danh vì một vài lí do, mong các bạn thứ lỗi) mình 23t, truyện mình sắp kể nghe giống một câu truyện ma, kì bí, kinh dị nhưng mình cũng chẳng rõ chính xác nó là cái gì nữa, mình chỉ chia sẻ lên đây như một quyển nhật kí tự thuật của mình về những ngày kinh hoàng mà mình vừa trải qua (có lẽ nó vẫn còn tiếp diễn) và nghĩ rằng chắc các bạn hứng thú với nó (vì mình nghĩ ai mà chẳng thích một câu truyện kì dị, ma quái sảy ra trên chính đời thực và được kể lại bởi chính nhân vật trong câu truyện) còn chuyện tin hay không là tuỳ bạn. Hiện giờ, tính từ ngày bắt đầu dọn vô căn phòng trọ ấy cũng được gần 1 tuần rồi và mình đang khá rối loạn về tâm trí (cứ cho là gặp vấn đề về thần kinh) nhưng ít nhất nó cũng được coi là ổn so với những gì mà mình đã phải trải qua và có lẽ sẽ là bình thường với những gì sắp trải ra. Bây giờ mình sẽ kể cho các bạn nghe về những ngày vừa rồi và sẽ tiếp tục kể về những gì đang sảy ra trong những update sau đó. Vozforums cùng sachvui.com hãy cùng đón nhận những câu truyện mà mình cho rằng bạn sẽ thích thú với nó

    Chuyện sảy ra cách đây khoảng 2 tuần, bà chủ phòng trọ cũ quyết định đập dãy phòng để làm quán café, bida gì đó nên mình phải kiếm một phòng trọ khác, hiện mình đang phụ ở quán nước của bác mình trong lúc tìm việc làm mới, hồi trước mình làm công nhân bên khu công nghiệp Biên Hoà 2 (cty thì mình xin không nói) sau một hồi dò hỏi bạn bè, người quen thì được một người bạn giới thiệu một nhà trọ của người họ hàng xa mà chưa ai thuê với cái giá khá là vừa túi tiền của một công nhân như mình, 700k/tháng, có gác xếp, phòng vệ sinh trong nhà. Với cái giá như vậy, mà nghe nói cũng gần đường lộ, xung quanh có tiệm tạp hoá mình liền lập tức xin số điện thoại và địa chỉ nhà, khi đến xem thì đúng như những gì mình được kể, dãy phòng trong một hẻm nhỏ, đi thẳng ra là đường lộ, căn phòng khá đẹp, có tiệm tạp hoá đối diện, xéo qua là một quán bún nhỏ bán từ sáng đến chiều, nên mình liền làm hợp đồng ngay mà không đắn đo suy nghĩ về cái giá rẻ như bèo của căn phòng ấy. Mình phải đặt cọc trước 1 tháng là 700k. Tất cả đều đã ổn thoả, trưa hôm ấy mình thuê xe chuyên đồ từ căn phòng cũ đến ngay và đấy cũng chính là mở đầu cho những ngày tháng kinh khủng nhất mà có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ quên trong căn phòng ấy. Đồ đạc cũng không gì nhiều, một cái TV, cái máy tính bàn cũ cồng kềnh, một cái nệm và nồi niêu soong chảo..
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2020
  3. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày đầu tiên (thứ 2 ngày 2 tháng 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khởi đầu của những điều kì bí trong căn phòng

    Dãy phòng gồm có 4 phòng, phòng đầu là nhà bà chủ, bán trái cây gì đó, 3 phòng sau là để cho thuê. Phòng mình thuê là phòng cuối dãy, phòng 4×5, cạnh bên phòng là một khu đất hoang, cây cỏ mọc um tùm 3 phòng đầu dãy đều được lợp chung một mái tôn còn riêng phòng mình thì không vì ngăn cách bởi phòng mình và 3 phòng còn lại là một lối đi khoảng 3m dẫn vào một phòng vệ sinh cũ đã khoá (Chắc hồi trước chưa có phòng vệ sinh trong nhà nên mới dùng phòng ngoài, sau này sửa lại nên phòng ngoài này bỏ đi nhưng về sau mình mới biết là không). Sơn bên ngoài trông cũng mới hơn những phòng còn lại. Nền nhà được ốp gạch men, tường quét vôi xanh. Cả căn phòng không có bất cứ đồ vật gì ngoại trừ có một cái tủ quần áo bằng gỗ trên gác xếp (sau khi hỏi ý kiến của chủ phòng mình lấy luôn cái tủ ấy làm tủ đựng quần áo của mình). Gác xếp được làm bằng ván gỗ, dưới gác xếp bên trái là phòng vệ sinh, cầu thang lên gác xếp được đặt ở bên trái phòng dựa lên bức tường của phòng vệ sinh, nhìn qua là cái cửa xổ hướng ra khu đất hoang mà mình đã nói ở trên (thật là một thiết kế ngu ngốc, về sau mình đã đóng luôn cái cửa xổ ấy, và không bao giờ giám mở ra một lần nào nữa mình sẽ kể cho các bạn sau) cạnh cửa ra vào là một cái cửa xổ khác có thể nhìn qua được tiệm tạp hoá đối diện dễ dàng, sau khi đưa đồ đạc vào rồi sắp xếp, mình định ra ngoài chào hỏi hàng xóm xung quanh nhưng khi ngó ra, cả hai phòng đều đóng kín cửa, có lẽ họ đã đi làm, mình đoán vậy. Nhà bà chủ cũng có mạng và cả truyền hình cáp nên mình tính sẽ xin mắc chung, có lẽ để mai.

    Sau đó mình nhớ mình đã đóng cửa lại rồi định ngả mình xuống nằm nghỉ một tí trên nền nhà, lúc đó khoảng 11h trưa, chính xác là 11h5' vì mình đã mở điện thoại lên vì tin nhắn của tổng đài rồi xem giờ, nằm ngủ một lúc thì mình bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, tiếng gáy nhỏ nhưng rất chói tai, con gà gáy liên tục trong 5, 10 phút đồng hồ, có lúc mình nghe như nó đang gáy ngay trước cửa phòng mình mình nhớ mình đã ngoái đầu lên hai lần ngó ra cửa xổ nhưng không thấy con gà nào bên ngoài cả, rồi bỗng nhiên im bặt, không còn một tiếng động nào, rồi mình lại đặt mình xuống ngủ thiếp đi, mê man như bị trúng gió, đầu óc cứ quay vòng vòng, định nhổm dậy tìm chai dầu gió nhưng không hiểu sao mắt cứ nhắm nghiền lại, tay chân tê rần, cứng đờ được một lúc thì có người lay mình dậy, mở mắt ra thì là bà chủ phòng, bà nói thấy mình kêu mớ ầm ĩ, từ tận nhà bà còn nghe thấy nên chạy xuống xem sao thì thấy mình nằm vật vã tay chân cứng đờ nên bà lay dậy, mình liền cảm ơn và dậy bắt gió rồi trải tấm nệm ra nằm nghỉ, khỏi ăn cơm và nghĩ trong đầu chắc do mình mệt quá, đinh ninh là như vậy và sau đó mình ngủ một mạch tới tối cho đến khi bị thức dậy bởi một tiếng động lạ trong phòng vệ sinh, lúc bị đánh thức chắc tầm 12h, giữa đêm, mình không xem giờ nên không biết chính xác, đầu óc mình vẫn mơ màng, mình bị đánh thức vì nghe thấy có tiếng thở hổn hển trong phòng vệ sinh cạnh chỗ mình nằm tiếng thở ban đầu rất chậm rãi rồi gấp dần, kèm theo sau là tiếng khóc, rên la ú ớ, tiếng rên rất kì lạ, nghe như có cái gì đó chặn lại, như kiểu có cái gì đó nó ngăn cuống họng của thứ đó lại có thể nó đã bị cắt (đó là những gì mình tưởng tượng khi đó), nó cứ tiếp diễn và ngày một gấp, đến mức mình không thể chịu đựng nổi, mặc kệ cả mình mình ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi mình quyết định đi vào xem coi có cái gì trong đó, mình tiến đến công tắc và mở đèn lên, đầu óc mình vẫn vẫn quay như chong chóng, chân tay bắt đầu run, mình tiến lại cửa phòng vệ sinh, khi mình mở cửa ra, trước mắt mình là một căn phòng vệ sinh bình thường, chẳng có gì khác thường, suốt từ lúc đó tới sáng việc đó cứ lặp đi lặp lại tầm 3 lần và mình hoàn toàn thúc trắng.
     
  4. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày thứ hai (thứ 3 ngày 3 tháng 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng ma phòng vệ sinh cũ & những câu truyện trong quá khứ

    Mình vẫn nghĩ rằng mình gặp ảo giác với tất cả những gì trải qua trong đêm qua (ít nhất trong lúc đó) mình thấy khá mệt mỏi, sáng đấy mình ăn sáng ở quán bún đối diện, lúc nói chuyện thì bác ấy khá ngạc nhiên và tỏ thái độ lạ khi mình nói mình là người trọ mới ở căn phòng ấy, nhưng những thái độ và cử chỉ ấy chỉ lướt qua và lập tức bị che dấu (theo trí nhớ mình là vậy). Cả ngày hôm ấy mình không thể tập chung vào công việc được, trong đầu mình vẫn suy nghĩ về những điều kì lạ xoay quan phòng ấy.

    Sau đó mình về và có nói chuyện với chủ nhà về một vài vấn đề và cả việc xin mắc nhờ truyền hình cáp và mạng.. và lúc đó mình mới biết rằng trưa hôm qua bác ấy chẳng hề nghe tiếng mớ của mình và cũng chẳng qua lay mình dậy đến giờ mình mới sực nhớ trước lúc nằm xuống nền mình đã khoá cửa kĩ, lúc đó mặt mình cắt không còn một giọt máu, xanh lại (theo những gì bác chủ nhà nói) nhưng có vẻ bác ấy không mấy ngạc nhiên trước những gì mình mới kể, chỉ bảo mình mệt nên trúng gió mơ màng vậy thôi, mình xin phép rồi lặng lẽ bước về phòng mà biết rằng thực sự mình không muốn chút nào.

    Khi đi qua cái lối nhỏ dẫn vô phòng vệ sinh cũ thì bỗng tóc gáy mình dựng ngược lên, cả người lạnh toát, gió thổi qua cái lối ấy nghe như tiếng rít! Mình quay người qua và thấy có một bóng khoác trên mình một tấm vải trắng dài, cao lều khều mở cửa phòng vệ sinh cũ bước vô, mình hoảng hồn lùi người và vấp trúng cái đống thau cũ rồi té nhào, khi nhìn lại thì thấy cửa phòng vệ sinh vẫn đóng im ỉm, chẳng còn thấy cái bóng trắng vừa nãy đâu cả, định thần lại rồi chạy thẳng về phòng, mình nhớ cái bóng ấy rất kì quái, cao tầm 2m3-2m5, cái dáng đi khập khiễng như bị mất một chân và khi mình nhìn xuống thì thấy cái thứ đó đang đi bằng 4 chân, mình không biết nó là cái quái gì nhưng mình khẳng định trong lúc té xuống đã thấy nó đi bằng 4 chân, nhưng hình như là có hai chân giả bằng gắn ở phía trước khiến thứ đó đi lại khó khăn, và nếu không nhầm thì mình cũng nghe cả tiếng cộp cộp của cái chân giả đó chạm xuống đất!

    Rót một li nước rồi tự trấn an và mình bắt đầu cảm thấy khá hối hận về việc thuê phòng, sau đó mình hẹn một vài đứa bạn rồi đi quán café nói chuyện, lúc đó mình chẳng muốn quay về căn phòng trọ ấy nữa, mình có kể cho thằng bạn thân mà nó không tin, nó kêu mình bịa này nọ. Ngồi dây dưa rồi cũng đến 6h chiều, bọn nó chẳng ai rảnh mà ngồi đó đến cùng, rồi lần lượt rủ nhau đi về, chỉ còn mình mình là ở đó. Ngồi thêm một lúc đến tầm 7h30 rồi cũng đứng lên đi về, chẳng lẽ thuê phòng mà lại ra đường ngủ. Lúc về thì mình có để ý thấy khe cửa trên phòng số 3 sáng, chắc họ mới đi làm về, như rồi đèn lại tắt mình đành phải bỏ cái ý định nói chuyện làm quen với hàng xóm, lúc về phòng đi ngang qua cái lối dẫn vào phòng vệ sinh cũ mà lạnh hết sống lưng, rồi quay mặt đi và nhanh chân bước về phòng.

    Tắm rửa xong rồi liền chèo lên gác cất mấy bộ đồ từ cái vali quần áo vào tủ, cái tủ cũng rất bình thường, có lẽ hồi trước có kính mà đã bị lấy ra (chắc do vỡ hoặc chủ trước không muốn dùng) bên ngoài có một ít bụi còn lại thì hoàn toàn sạch sẽ, treo mấy bộ đồ vào và đi xuống trải nệm ra ngủ cho êm chuyện, lúc đi xuống thì có chợt nhìn qua cái cửa sổ hướng ra khu đất hoang bên cạnh thì thấy có cái gì đó đen đen ở mấy lụm cây, mình bước thêm vài bước nữa và đưa mắt nhìn kĩ hơn (mặc dù biết rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp trông đợi) thứ đen đen đó lại gần cửa sổ hơn, rồi bám vào thành cửa sổ nhô lên, để dần hiện ra một khuôn mặt, một khuôn mặt trắng bệt với hai hốc mắt đen xì, da mặt nứt nẻ với những mặt máu hiện rõ trên mặt như người chết đuối, cái mồm há rộng ra đến mang tai và vẫn đang mở rộng dần, hoảng hồn trượt chân té lộn nhào, khi nhìn lại thì không còn thấy cái thứ đó nữa.

    Cảm xúc lúc này cảu mình khá lẫn lỗn, không hẳn là sợ mấy, cái khuôn mặt ấy thật ra mình đã gặp trong quá khứ rồi, mà những thứ gì mình gặp rồi thì không sợ khi gặp lại lần hai nữa. Lúc này mình bắt đầu nhớ lại cái lần gặp trong quá khứ ấy: Năm đấy là hè năm lớp 7 về quê chơi, quê mình ở TB, đêm bọn trong xóm nó rủ đi đánh cá, thì mình cũng hiếu kì mà đi theo, bọn nó thả lưới xuống rồi rủ nhau kiếm một gốc cây ngồi tám dóc lấy mấy củ khoai nướng ra chia nhau, một lúc sau thì thằng T (cháu mình) mới kêu mình ra kiểm tra lưới, mình cũng ra vẻ anh lớn trong đám ra ngó lưới, rọi cái đèn dầu xuống chỗ đặt lưới, thì mình thấy có cái gì ấy nó sục sục ở dưới nước, liền kêu bọn trẻ ra nhìn thì đột nhiên dưới nước có một khuôn mặt trắng bệt, da nứt nẻ chồi lên há hốc cái mồm ra rộng đến mức quai hàm gần như chật hoàn toàn, mắt nó đen ngòm tràn đầy vẻ hận, giận dữ, cái thứ đó kêu lên với cái giọng the thé, và mình cũng không bao giờ quên cái giọng ấy, nó như vọng về từ cõi âm lạnh lẽo và ma quái: "Lạnh.. Xuống đây.. xuống đây với tao.." ba hồn chín vía mình hét toáng lên rồi ném luôn cái đèn xuống nước ngã ngửa ra run rẩy, suốt mấy tuần còn lại ở quê đêm nào cũng mơ, đến khi về thành phố rồi vẫn mất ngủ khi nghĩ đến, riết rồi cũng hết và không sợ nữa, cái khuôn mặt mình vừa gặp giống ý đúc cái khuôn mặt lần ở quê đấy.

    Sau đó thì mình cũng không nhớ rõ mấy, hình như là lăn ra ngủ lúc nào không hay, cả đêm đấy giấc mơ hôm đi đánh cá ở quê liên tục hiện về! Đem theo nỗi sợ mà tưởng chừng sẽ không bao giờ tái hiện lần nữa!
     
  5. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày thứ 3 (thứ 4 ngày 4 tháng 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người hàng xóm phòng 2 – Những điều không được phép chia sẻ

    Mình không thể post những việc sảy ra trong ngày thứ 3 được vì lí do không được sự cho phép của người hàng xóm phòng số 2 (K) hôm qua sau khi post xong Ngày thứ 2 thì mình có về nhà để lấy chút đồ, khi đi đến cửa thì có một thanh niên dáng người cao mà gầy, kéo vai mình nói là hàng xóm sống ở phòng 2, anh ấy kêu mình qua phòng anh ấy nói chuyện.

    Khi bước vô căn phòng suy nghĩ đầu tiên của mình là K theo đạo thiên chúa và rất sùng đạo, các cây thánh giá, tượng chúa được bày trí khắp phòng, mình không mấy dễ chịu về căn phòng vì mình theo Phật, không phải gọi là có thành kiến này nọ hoặc kì thị vì bạn thân của mình cũng theo thiên chúa giáo, đơn giản là mình không thấy thoải mái mấy. Mình và anh ấy có một cuộc nói chuyện nhỏ, anh nói anh biết tất cả những gì đang sảy ra trong căn phòng ấy, anh đã ở đây hơn 4 năm và cũng bị ảnh hưởng gián tiếp đến cuộc sống bởi cái thứ đang ám căn phòng ấy (chính xác hơn là cả dãy phòng). Mình cãm thấy tâm trạng ổn định hơn trước những gì anh ấy nói (vì mình tin mình không bị hoang tưởng và có người có thể giúp mình)

    Sau đấy anh ấy tỏ ra khá khó chịu trước những gì mình vừa đăng lên mạng và nói ý tưởng đấy thật ngu ngốc, anh ấy nói trong vấn đền này mình có thể coi là chưa hiểu gì hết, những thứ ấy không đơn giản chỉ là những trò hù dọa ma quỷ, nó đã quá bình thường với những bộ phim kinh dị nhạt nhẽo, việc này liên quan đến tính mạng, đã có người chết và càng nhiều người liên quan thì chỉ càng rắc rối (nghe có vẻ ngớ ngẩn và mình định không quan tâm đến lời anh ta nói nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện vì có thể K sẽ giúp ích cho mình trong vấn đề này) sau khi nghe mình kể thêm về những gì mình tính post lên tiếp và thuyết phục anh ấy cho phép đăng tiếp chứ không thể drop (anh ấy cũng là vozer và cũng chẳng thích cái kiểu đem con bỏ chợ và đó là suy nghĩ của mình, đúng là lúc ấy mình suy nghĩ thật ngớ ngẩn). Không ngờ K sẽ cho phép mình đăng những gì anh cảm thấy được và khuyên mình hạn chế về căn phòng cuối dãy ấy vì nó là nơi bị ám nặng nhất! (mình nghĩ không đơn giản là K nghĩ về các bạn trên voz đợi bài mà chăc có một lí do nào đó, có thể là trông đợi sự giúp đỡ của một vozer nào đó rành trong lĩnh vực này khi đọc bài) anh khuyên nên dọn qua đây ở, căn phòng đã được trấn và hạn chế những thứ ấy. Theo những gì anh cho phép thì Ngày thứ 3 là những gì mình không được phép đăng! Sau cuộc nói chuyện mình xin về trông quán cho bác. Hôm nay nhà bác đi chơi về nên không mở cửa quán café, mình sẽ có thời gian để post bài và trả lời thắc mắc của các bạn.

    Để bù đắp cho câu truyện đáng lẽ hôm nay sẽ được kể, mình sẽ kể cho các bạn một câu truyện khác, truyện có thật (như những người kể truyện hay nói để tăng phần đáng tin cho câu truyện) mà mình được bà ngoại với các bác kể trong những lần thăm quê, quê ngoại mình ở NĐ.

    Ma đói

    Bà ngoại có 6 người con, mẹ mình là thứ 5, trên mẹ là bác N (bác có quán café mà mình phụ đấy), rồi đến bác M, năm nay bác M chắc tầm 60, bác đã từng đi lính một thời gian (hình như là 4 năm) nên đâm ra dày dặn, gan lì, đối với những chuyện ma cỏ, bác không tin nhưng rất hứng thú, lúc trước khi đi chiến tranh bác hay cùng mấy người bạn cùng xóm ra nghĩa địa cầu cơ, chơi ma này nọ. Nhà bà ngoại mình đất rộng, gần đấy có một cái nghĩa địa, thời chiến tranh dân chết do đói, thiếu ăn, chết do bị giết nhiều vô kể, tất cả đều được chôn ở cái nghĩa địa ấy, sau chiến tranh bác M về lấy vợ và được bà chia cho một mảnh đất sát vìa nghĩa địa. Tuy đã có vợ nhưng bác M vẫn không bỏ được cái tính chơi dại, trêu ma ghẹo quỷ, báng bổ thần thánh như ngày trước và cuối cùng chuyện gì đến rồi sẽ đến. Lần đấy vợ chồng bác cãi nhau, vợ bác giận dỗi dẫn con bác lên nhà ngoại ở mấy ngày, đêm đó bác mua mồi và rượu về nhậu một mình, bác vừa ăn vừa gõ bát mặc dù biết rằng làm như vậy sẽ gọi ma quỷ đến. Bỗng nghe trong bếp có tiếng động bác liền vô ngó thử thì khi ra mâm bát bị lật đổ hết xuống đất, bác nghĩ là có đứa con nít, hay mèo chó gì làm liền đứng đấy mà chửi rủa, mẹ với dì em bên nhà bà mới chạy qua xem thì khi qua hoảng hốt khi thấy có cái bóng đen xì đang đứng ở ngoài cửa khom khom lượm đồ rơi dưới đất ăn còn bác thì đứng đó mà chửi, cứ như không hề hay biết sự hiện diện của thứ đấy, mẹ và dì em sợ quá mới hét lên thì thứ đấy lao thẳng vào mồm bác M rồi cả người bác M giật mạnh bác hét rú lên, bà ngoại với mấy bác mới chạy qua, ai cũng không hết kinh hãi khi thấy bác em mặt điên dại, há mồm kêu ầm lên rên rỉ rồi lượm đồ dưới đất ăn, xong lại tự cắn tay, cắn chân mình, máu me chảy ra đầy người, bà em sợ quá mới chạy ra vườn sau vặt cây dâu, còn các bác thì niệm phật, bà vặt cây rồi vào cứ thế là quất vào người bác, được một lúc thì bác khóc lóc rồi ói ra một thứ gì đó đen xì, cái thứ đó giẫy giụa rồi vụt ra ngoài hướng về nghĩa địa rồi biến mất trong màn đêm, bác em lăn ra ngất rồi được đưa lên trạm xá, cả tuần. Về sau bà mời thầy đến làm phép này nọ thì bác mới đỡ và được đưa về nhà!
     
  6. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày thứ bốn (thứ 5 ngày 5 tháng 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ác mộng thành hiện thực

    Phần 1:

    Hôm nay mình có vẻ tập trung hơn về công việc ở quán café, nghe bác N nói rằng mai bác với mấy anh, chị con bác sẽ đi chơi nên kêu mình sáng ra bán, tối ngủ lại trông quán, đêm mai sẽ không phải ngủ ở cái nơi kinh khủng ấy (mình mừng thầm trong lòng). Hôm qua lúc làm việc có kể chuyện cái phòng mới thuê thì bác gạt đi và nói mình khéo giỡn, mình cũng mong đấy chỉ là ảo giác hoặc bị ảo tưởng cũng được, nhưng nó càng ngày càng thực, đến mức mình đã phải đóng cái cửa xổ hướng ra khu đất hoang và dán lên một tấm lịch thi đấu world cup để khỏi phải nhìn thấy những cái thứ ngoài đấy nữa, trưa hôm đấy mình thấy mệt quá nên về sớm vì quán cũng vắng mà đến trưa là nghỉ vì nhà bác còn chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày mai (mình cũng không quan tâm là đi đâu vì chẳng còn đầu óc để để ý mấy cái đó) khi về mình có ghé qua phòng bà chủ, nói về vụ tiền mạng này nọ, rồi rảnh ngồi nói chuyện luôn, mình có hỏi về mấy người thuê phòng 2 với phòng 3, bác đấy nói phòng 2 thì có thằng K thuê năm nay tầm 35, hình như là làm kiến trúc sư xây dựng gì đó, nhưng lâu nay đa số đều thấy ở trong phòng hồi trước còn đi làm nhưng giờ hình như toàn làm việc qua mạng miếc gì chứ không ra ngoài như trước, có lần bác chủ nhà vô phòng thấy nó bừa bộn như một đống rác, bảo thằng K thì nó cũng gật đầu qua loa, nhưng được cái từ đó mấy lần kiểm tra phòng thì sạch sẽ hơn rồi. Còn phòng 3 thì có con M với chị nó cũng tên M luôn, 2 đứa nó thì thuê lâu rồi, trước thằng K đâu 1, 2 năm gì đó, hai đứa là chị em song sinh nhưng con chị lại ít nói, gần như bác chủ nhà chưa thấy con chị nói bao giờ, con em thì lanh lảu, hai chị em nó làm ca 3, hồi trước thỉnh thoảng còn thấy con chị, giờ thì không thấy con chị đâu cả, con em cũng ít ra ngoài hẳn, hỏi thì bảo chị nó dọn đi rồi, bác ấy thì chẳng thấy, chắc dọn đi buổi đêm! Hôm nào mình cũng tính gặp thử, có lẽ họ hiểu nơi này và có thể cho mình lời khuyên này nọ.

    Nhà bác ấy ngủ trưa nên mình cũng đành xin phép đi về, vừa xỏ dép vào đứng lên thì bỗng lạnh người (trong đầu đinh ninh có chuyện chẳng lành) mình quay người về phía phòng thì cả người cứng đò, một người mặc váy trắng tóc dài xõa lê thê dưới đất đi ra từ cái lối phòng vệ sinh cũ ra (mình không chắc là từ lối phòng vệ sinh cũ hay từ "tường" ra nữa nghe từ tường chui ra thì khá buồn cười nên mình sẽ cho là từ cái lối dẫn vào phòng vệ sinh cũ) cách đi của "nó" trông rất quái dị, cứ như là lướt trên mặt đất vậy, tóc nó dài xõa trên mặt đất và xung quanh chân. "Nó" quay người qua để lộ khuôn mặt gầy guộc bị tóc che mất nửa, hồn vía mình lên mây cửa phòng bác chủ nhà đang sau lưng mình mình có thể quay người gọi bất cứ lúc nào nhưng không thể, chính xác hơn là không giám đưa mắt ra khỏi thứ đó, "nó" ngẩng mặt lên và để lộ ra khuôn mặt của MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG tuổi ngoài 60 nhăn nheo (vâng! Người đàn ông mặc váy, nghe khá.. nhưng chính là vậy) mắt trái của hắn bị tóc che mất chỉ còn một bên mắt, bộ váy trông đã rất cũ, ố màu, những họa tiết trang trí trên bộ váy rất lạ, nhưng mình không thể chú ý kĩ vì con mắt của hắn như có thể sai khiến khiến mình không thể nhìn ra chỗ khác ngoài mắt hắn, con mắt trắng với một lòng đen nhỏ ở giữa vô hồn, nhưng lại đem lại một cảm khó tản xen lẫn giác sợ hãi đến tột độ khi nhìn vào, nước mắt mình bắt đầu chảy ra, trong một phú chốc dụi mắt thì thứ đó đã tiến gần hơn, cách mình tầm 5m, nỗi sợ lên đến tột độ, chân tay từ cứng đờ sang rã rời, cả người bủn rủn, run lên từng cơn. Thật điên rồ, giữa trưa, nắng một thứ quái dị đứng ở giữa hành lang mà không ai nhìn thấy ngoài mình sao, bên quán bún có người, quán tạp hóa đối diện nữa chứ, đầu óc và tâm trạng lúc đó của mình hết sức rối loạn, mình không giám đưa mắt ra xung quanh, có thể nó sẽ đến gần hơn, rồi có tiếng người gọi mua đồ bên quán tạp hóa và mình đã phạm vào một sai lầm khi rời mắt khỏi hắn, hắn đến trước mặt mình cách tầm 1m gương mặt hắn sẽ ghi sâu vào tâm trí mình mãi mãi, mãi mãi! Xen lẫn giữa một nỗi buồn sâu thẳm bên trong con mắt vô hồn là một sự hận thù không thể tả, mồm hắn trào ra một cái gì đó màu đen, nâu nâu của đất, ban đầu nó có mùi phát phảng như nước hoa nhưng ngày càng hồi thối đến độ, không thể thở nổi, trên ngực hắn có một vết máu chảy dài ướt hết cả vùng tóc xõa trước ngực, hắn rên rỉ, cáu thứ nước đó chảy ra một nhiều hòa với máu thành một mùi vừa tanh vủa thối không thẻ chịu nổi. Rồi đầu óc mình lảo đảo, tay chân mất kiểm soát rồi ngã người đạp vào cánh cửa nhà bà chủ rồi lăn ra ngất! Khi tỉnh giậy thì thấy đang ngồi trong phòng mình và bên cạnh là một chai dầu gió, bác ấy bước vào từ cửa đưa mình li nước rồi kêu mình bị trúng gió rồi ngã trước cửa phòng, nhưng mình thề với bác ấy là những thứ mình vừa thấy nó rất thực, không thể khác được, nhưng tại sao không ai thấy mà mỗi mình là thấy? Bác không nói gì, chỉ kêu mình nên nằm nghỉ.. còn nữa..
     
    Sua87264 thích bài này.
  7. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày thứ bốn (thứ 5 ngày 5 tháng 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ác mộng thành hiện thực

    Phần 2:

    Mình nằm ngủ một lúc thì bị đánh thức bởi một giấc mơ lạ, ngó ra ngoài trời cũng đã xế chiều, mình cố gắng và không mấy khó khăn để nhớ lại giấc mơ ấy, mình mơ thấy mình đang nằm ngủ trên nền nhà, bỗng có một cái gì đó trông như một con bò nhưng nó có cái sừng khá dài, đeo trên mặt một cái mặt nạ như thổ dân, với những cái chim lông đen quanh viền mặt nạ như bờm sư tử, nó đi bằng ba chân (chính xác nó có 5 chân, 3 chân đi và hai chân như hai cái tay, cái chân thứ ba mọc từ đùi phải ra) trên mình khoác một tấm áo cổ binh và tay cầm một cái xích lê trên mặt đất đứng bằng hai chân, nó đi đến cửa và đứng đó, cánh cửa tự mở ra, rồi tôi tỉnh dậy nói chuyện như có bác chủ nhà ở đó vậy, chuyện đấy diễn ra y như ngày đầu tiên, rồi cái thứ đấy bước vô giữa căn phòng và tan biến. Sau đó khung cảnh thay đổi và mình thấy mình đang nằm trên nậm chùm kín chăn thì có một con chuột lớn đi bằng hai chân trên mặt có đến 6-7 con mắt gì đó đang dần bò xuống chỗ mình thì có một luồng sáng trắng phát ra, rồi nó hét lên và lao xuyên thẳng qua tường ra bên phía khu đất, chuyện này chưa hề sảy ra. Cảnh vật lại thay đổi một lần nữa và tôi thấy tôi và một người đàn ông khác đang ở trong một miếu thở bỏ hoang (bây giờ ngẫm lại thì trông có vẻ giống K nhưng gầy hơn) chúng tôi trông có vẻ rất sợ hãi rồi một bức tượng một vị tướng không đầu trên bục thờ rùng mình rút đao rồi khỏi bục đuổi theo mình, sau đó K đỡ giùm mình một nhát chém và lăn ra chết, sau đó có một cái gì đó sảy đến, tôi không nhớ nhưng bức tượng liền bị phá vỡ (tôi thấy khá lo về chuyện này, theo như cảnh đầu tien thì hình như giấc mơ này đang dự báo mọi việc. Cảnh vật thay đổi một lần nữa, tôi thấy mình đang ở giữa một căn phòng nào đó, người mình đầy máu, rồi có một người con gái bước vô và một ánh sáng lóa lên, và cô ta đưa mình ra khỏi nơi đó, một cảnh tồi tệ khác!

    Giấc mơ đó khiến mình khá lo lắng, có lẽ những chuyện đó sẽ sảy đến, mình lại nằm xuống và cố gắng ngủ, sau đó mình bừng tỉnh, có một tiếng nói vang trong căn phòng: "Tao đến rồi đây.. ha.. ha.. ha" rồi có cái gì đó vụt qua chỗ mình nằm rồi trên gác có tiếng bước chân, hình như là nó đã lên gác, mình đang chùm kín chăn và cả người toát hết mồ hôi, yên lặng một lúc rồi trên gác lại có tiếng nói chuyện, nghe như đang đối thoại với một ai đó, nhưng không có người đáp và chỉ một giọng nói cứ tiếp chuyện như nghe được một ai đấy đáp trả, cuộc nói chuyện khá ngắn, mình thì mình nhớ không rõ từng câu chữ nhưng vẫn nhớ được nội dung và cái tiếng kêu khịt khịt khó chịu của cái thứ đó:

    – Mày nghĩ sao về tên đó? Khịt khịt

    – Tao biết.. tao biết nó không đáng quan tâm, chỉ có tên kia là nguy hiểm

    – Chưa.. khịt.. khịt.. chưa tao không rõ, nó đang giữ một nửa còn lại của thứ ấy

    – Đúng.. hậu họa về sau! Phải sử.. khịt.. phải sử nó. Nhưng rất khó đụng đến nó, gần như là không thể.. khh.. ịt

    – Đúng, có một con chuột nhắt đang nghe lén.. khịt.. khịt..

    Lúc này mình biết cái thứ đó đang hướng đến mình, không biết vì sao ban đầu nó không nhận ra nhưng mình nhận biết được là sắp gặp nguy hiểm, mình tính vùng chăn chạy ra nhưng không được, cả cơ thể mình tê cứng rồi mình ngất đi, khi tỉnh dậy thì không thấy gì hết và mình ngủ một mạch đến buổi sáng
     
    Sua87264 thích bài này.
  8. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày thứ 5 + 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày này gần như không có mấy việc ma quái (cả ngày thứ 5 mình ở nhà bác và ngày thứ 6 thì ở nhà K) nên mình gộp làm 1, chỉ có mỗi sáng Ngày thứ 5 là có một chút đáng nói, sau một đêm không mấy an bình thì sáng đấy mình dậy rất sớm, tầm 4: 30 rồi chuẩn bị xuống nhà bác phụ bán và trông nhà, hôm đấy cả nhà bác đi chơi nên mình sẽ ngủ lại như mình đã nói trong những update trên, mình ăn sáng ở quán bún thường ăn, lúc bác ấy bê tô bún ra thì đột hét lên sợ hãi làm đổ vỡ tô bún xuống đất rồi chỉ thẳng tay vào mặt mình: "Trán bay.. trán bay.. có.. ***.. quỷ dữ!" (từ "quỷ dữ" được nói bằng một giọng rất khác) rồi bà ấy la toáng lên, một vài người ngồi bàn khác quay qua nhìn, tò mò chồng bác ấy liền chạy ra xin lỗi mình và đỡ bác gái vô nhà. Mình có hỏi bác chủ nhà về việc bà bán bún, bác ấy kêu bà ta hồi trước là cô cậu gì đó, xem bói, lên đồng kiếm tiền, cách đây 2 năm không biết vì lí do gì mà mất hết khả năng, rồi bà ấy đến đây sống với con rể và bán bún từ đó đến tận bây giờ!

    Chuyện kì quái của hai ngày chỉ có vậy, hiện tại mình vừa về nhà K, ngày chủ nhật vắng người, bác kêu mình nếu mệt thì cứ về nghỉ, chiều ra phụ tiếp, vừa nãy mình kiếm được một quyển sổ, như kiểu nhật kí trong nhà K và cả trên máy tính cũng có một vài tài liệu nữa, theo những gì mình đọc được thì hình như trong quyển nhật kí đó K có ghi lại vài sự việc diễn ra đối với các chủ phòng trước, nếu mọi người cần mình sẽ liệu mà đánh máy post lên một vài sự việc cho mọi người! (mình nghĩ chắc K cho phép) vừa giờ mình vừa nhận được cuộc gọi của K (không biết vì sao K có số mình, có lẽ bác chủ nhà cho) giọng nói K rất nhanh, gấp gáp và vội vã chẳng đợi mình trả lời lấy một câu:

    "K đây! Cậu đang ở nhà tôi đúng không? Nếu cậu đang ở quán thì về nhà tôi tôi cần cậu giúp ít việc, nghe đây! Cậu mở cái ngăn kéo dưới cùng của bàn máy tính ra trong đó có một quyển sổ, cầm nó theo mình vì nó sẽ rất cần thiết, sau đó lật miếng gạch dưới chân kệ sách nơi tôi để mấy tập kinh lên, ở đó có một cái hộp, đem cái hộp đến trước cửa phòng 3 rồi gọi cửa, cậu sẽ gặp M, nói với cô ta những gì tôi nói rồi đưa hộp bút đó cho cô ta rời ra khỏi chỗ đấy, nếu không thấy ai ra thì cứ để cái hộp trước cửa rồi rời đi. Tôi đã biết cái thứ đang ẩn mình trong dãy phòng là gì rồi, thứ đó khiến cho mọi người gặp ảo giác về mọi thứ kinh dị, ma quái mà họ từng gặp, hoặc có thể tưởng tượng ra nên gần như những thứ cậu gặp nó chẳng liên quan mấy đến nhau và ngày càng tăng cao mức độ bệnh hoạn và kinh dị, điên khùng lên. Giờ tôi đang ở nhà chủ trước của căn phòng ấy, cô ta là người giữ một nửa thứ đó! Chuyện này sẽ sớm kết thúc! Nhớ đấy H"... "

    Vâng.. mà anh? Tu.. tu"

    Quyển sổ thì mình vừa nay mình đã tìm thấy, cái hộp dưới kệ sách cũng đã lấy lên, trông nó giống một cái hộp bút máy cũ và hen rỉ nhưng xung quanh lại được dán một mảnh vải có những hình vẽ trên đó, rất giống bùa (K theo đạo thiên chúa mà cũng học bùa ngải ư? Mình thấy khá bất ngờ và nghi hoặc) mình tính sẽ làm theo lời K nhưng sực nghĩ, vô tình không phải là K? Đắn đo một lúc mình cũng đành liều, mình bỏ cái laptop của mình với quyển vô cái cặp đen kiếm được trong phòng K, rồi khóa cửa ra ngoài việc sảy ra tiếp theo khi nào ra quán café rồi mình sẽ kể tiếp, giờ không thể vừa đánh máy vừa làm việc được.
     
    Sua87264 thích bài này.
  9. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày thứ bảy (chủ nhật, ngày 8, tháng 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một vài điều được hé lộ

    Hôm nay mình về sớm, bác mình cho về để nghỉ rồi chiều ra phụ tiếp mà tình hình thế này chắc chiều mình không thể ra phụ được. Bây giờ mình sẽ kể tiếp đoạn trưa nay làm theo lời dặn qua điện thoại của K. Mình tắt máy rồi bỏ quyển sổ và laptop vô một cái cặp rồi đóng cửa ra ngoài. Mình đến trước cửa phòng 3 rồi gõ nhẹ và gọi, không nghe thấy trả lời, mình gọi tiếp (lần này thì to hơn), đinh ninh không có ai ở nhà mình cúi xuống tính đặt cái hộp bút xuống thì cửa phòng mở ra, trước mặt mình là một đôi chân trắng muốt, mình ngước lên thì thấy một có gái có dáng người thon thả, hơi gầy tuổi chạc 25-27, khuôn mặt trái xoan có chút xanh xao, nhưng trông cũng khá đẹp và cuốn hút, mái tóc ngắn ngang vai, cô ấy đang mạc bộ đầm ngủ màu trắng, dài đến ngang đùi (không biết cô ta có đang đọc mấy dòng này không vì mình thấy cũng khá ngượng khi tả về một người con gái). M hỏi mình có việc gì? Mình khá ấp úng chỉ biết đưa cái hộp bút ra rồi kêu rằng K đưa, cô ấy thấy cái hộp bút rồi khẽ cười quay người vô nhà lấy cái gì đó kêu mình đợi, theo như lời bác chủ nhà kể có thể đây là người em gái trong hai chị em song sinh ở phòng 3 (mình sẽ gọi là Mem và Mc, nghe khá ngang) vì cũng không phải dạng kiệm lời. Sau đó Mem đưa cho mình một cái túi đựng hồ sơ, mình nhìn vô thì thấy có một vài tờ giấy triết nhưng Mem ngăn mình lại và nói: "Đừng, thứ này để ông K, anh không nên tò mò như vậy!" Vâng! Cô ấy lớn tuổi hơn mình, nhưng nghe cái tiếng "anh" mình thấy.. thôi mình sẽ không để lạc thớt, mình bắt đầu viết luyên thuyên rồi! Sau đó cố ấy quay vô trong nhà, hình như mình có nghe cô ấy nõng võng một câu, hình như là: "Đến lúc phải đi rồi!" Sau đó mình bỏ cái túi đựng hồ sơ vô cặp và phóng xe ra quán cafe, mình ngồi được một lúc thì K gọi đến hỏi mình ở đâu, sau khoảng 30' K đến chỗ mình, trông mặt K có vẻ khá bực

    – Tới lâu chưa?

    – Dạ em mới tới, anh ngồi rồi nói chuyện

    – M có đưa mấy tờ giấy không? K hỏi ngay

    – Dạ có, nó được đựng trong túi tài liệu – mình mở cặp lấy cái túi tài liệu đó ra đưa cho K

    – Haiz.. nó còn nói gì không – trông mặt K có vẻ chán nản

    – Dạ không! Nhưng có vẻ cô ấy khá vui khi thấy cái hộp đấy, mà cho em hỏi cái hộp đấy để làm gì vậy?

    – Cái đấy dùng để trấn nhà! Tôi lấy nó để đổi lấy mấy tờ giấy trong túi này

    – Nếu thế thì dãy phòng trọ.. chuyện này là sao?

    – Nói ra khá dài dòng nhưng giờ nơi đấy không còn yên nữa rồi

    – Ý anh là nhà bà chủ và cô M em, và cả anh và em đều đang gặp nguy hiểm

    – Nhà M vẫn còn hai chị em, chỉ là mọi người không biết mà thôi, cái hộp bút ấy giúp giảm sự lộng hành trong dãy phòng, tránh trường hợp mọi người bị ảo giác hù dọa đến mức tự sát thôi! Còn bà chủ thì tuyệt nhiên không bị ảnh hưởng bởi thứ đó, tôi không biết lí do nhưng chỉ có tôi, cậu, hai chị em M và chồng bà chủ và bạn tôi Linh là đang gặp nguy hiểm lớn hơn!

    – Những tờ giấy đó viết cái gì? Cả cái hộp nữa, tại sao.. ý em là anh lại giải ấn khiến mọi người thêm nguy hiểm..

    – Khoan! Cậu không hiểu, trước đây tôi có mời một người bạn đến xem nhà, cô ấy tên Linh là người từng dạy tôi dùng đồ vật để trấn nhà và cả bùa phép, cô ta nói cái thứ đang cư ngụ trong nhà được gọi/triệu tập về bởi một người cao tay, người đó dùng con quỷ này để canh giữ một món đồ, nói thẳng ra là một quyển sách, và không may lại trên chính mảnh đất nhà bà chủ, nó đuổi mọi người tránh xa khỏi canh nhà bằng việc gây cho họ ảo giác về những thứ ma quái kì dị ảnh hưởng đến thần kinh và tâm lí, khi ở lâu, giữa nó và người đó sẽ có mối liên hệ và khi họ rời đi nó sẽ khiến họ tự kết liễu bằng việc gây cho họ ảo giác! Chủ trước của căn phòng ấy là Trọng và Hà, Trọng đã tự lao mình vào một xe tải, Hà thì nhẹ hơn chỉ bị bại liệt do cô ta đã tìm được một nữa quyển sách khi còn sống trong nhà đó, và bằng một cách nào đó nó đã cứu, giữ mạng cô ta. Linh đã làm bẫy, lập đàn tấn công con quỷ nhưng không thành và cũng đang là đối tượng của nó, cô ấy đã lấy được máu của nó và làm phép để trấn nhà giữ an toàn tạm thời cho mọi người, cô ấy nói nếu có được một nửa quyển sách thì có thể coi như là ngang sức với cái thứ đó, bằng cách nào đó M cũng có một vài trang của quyển sách, cô ta muốn máu của con quỷ đổi lại sẽ đưa cho tôi những trang ấy có thêm mấy trang đấy khả năng thắng của ta sẽ cao hơn!

    Tôi thấy khá bất ngờ và khó tin vào những gì K kể, nhưng nghe cũng rất hợp lí

    – Vậy anh đã lấy được nửa quyển sách từ chỗ Linh chưa?

    – Tôi đã đến chỗ Linh, nhưng cô ta không nói gì cả

    – Ý em là Linh bị bại liệt, mất trí nhớ, không có khả năng nói chuyện vậy..

    – Tôi không nói cô ta không nói được, cô ta chỉ nói một câu "Không phải anh!" mặc cho tôi xin và thuyết phục cô ta việc tiêu diệt thứ đó có thể giúp bệnh tình cô suy giảm nhưng cô chỉ đáp lại là không quen tôi!

    Cuộc gặp mặt ngắn ngủi kết thú, K cầm túi đựng hồ sơ rồi đi ra chỗ bạn anh là Linh, K đưa mình một cây thánh giá và kêu mình xin ở nhà nhà bác hoặc bạn, đừng trở về căn phòng ấy nữa và đặc biệt cẩn thận với chị em M. Giờ mình đang ở nhà bác, có lẽ tối nay sẽ đăng một vài bài nói về vài sự việc sảy ra với những người chủ trước được ghi trong nhật kí nếu các bạn thích! Như mọi khi, các vozer hãy bảo trọng!
     
    Sua87264 thích bài này.
  10. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Ngày thứ 8 (thứ 2 ngày 9 tháng 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà – người nắm giữ nửa cuốn sách tai họa

    M – mối hiểm họa!

    Mình thì tranh thủ đọc vài tài liệu trong quyển sổ của K, dự định tối nay mình sẽ post thông tin về: Quyển sách ấy (mình sẽ tạm gọi là quyển sách tai họa), nó vẫn còn thiếu khá nhiều thông tin nhưng thiếu còn hơn không! Cuộc hẹn gặp Hà (chủ trước căn phòng, người giữ một nửa quyển sách tai họa) mình bàn với K sẽ rời xuống buổi trưa vì sáng phải phụ bán café, mấy ngày nay mình bỏ bê công việc quá rồi Trưa đấy tầm 12h K ghé và dẫn mình đi, để tránh ảo giác và trường hợp một người gặp bất trắc, K sẽ trở mình! Nhà cô ta ở trung cư An Bình trên dốc Nguyễn Huệ, từ đây đến đó tầm 4 cây, mình và K phải nói chuyện liên tục với nhau giảm nguy cơ mất kiểm soát do ảo giác, khi không nói thì sẽ niệm kinh trong mồm, đấy là cách an toàn tránh nguy hiểm nhất, cuộc nói truyện tưởng chừng như sẽ giúp ích nhưng không!

    – Chuyến xảy ra với tay anh là sao vậy? Có truyện gì thế

    – Hôm qua tôi gặp ảo giác, một con rắn mặt người quấn vào tay tôi, trong lúc mất kiểm soát tôi đã tự đâm tay mình! Cậu thì làm sao? Mọi chuyện vẫn ổn?

    – Một chút, không còn hay gặp những ma quỷ hay ảo giác gì đó nữa!..

    – Nếu có thể lấy được một nửa quyển sách, việc này sẽ theo một chiều hướng tốt và mọi rắc rối có thể được giải quyết

    – Vâng! Nếu không anh còn kế hoạch nào khác không? Ý em là..

    –..

    – Anh đang niệm chúa à

    – Ừ! Cậu cũng nên niệm phật khi không nói chuyện

    – Em muốn hỏi, làm sao cái thứ đó có thể gây ảo giác cho mình? Nó đi theo tất cả mọi người sao, nó có nhiều bản thể? Hay..

    – Tôi không rõ, những gì tôi biết là nó luôn đi theo chúng ta!

    –..

    –..

    – Không biết chuyện này có phải ảo giác không nhưng hình như vừa có một ông bên đường quay đầu theo nhìn chúng ta.. chính xác hơn là quay ngược đầu hoàn toàn

    – Bình tĩnh!

    – Không! Sh*t ông ta đang đi theo chúng ta, không ông ta đang lướt trên mặt đấy với một cái đầu quay ngược lại phía sau

    – Khoan, cậu nghe tôi nói, niệm phật đi..

    – Không! Cũng có một vài người bên đường đang làm như vậy, có một bà lão vừa quay đầu một vòng và nhoẻn nụ cườinhìn tôi, một nụ cười rất ghê rợn, anh có nghe tôi không K, sh*t!

    – Bình tĩnh lại, cậu đang làm tôi mất tay lái, trong túi quần tôi có một lá bùa và một cây thánh giá, lấy nó ra và cầm, giữ bình tĩnh lại đi!

    – Oh sh*t! Sh*t mọi người đi đường đều như vậy, tệ hơn họ đang tự tháo đầu mình ra.. máu.. máu khắp nơi, cái f*ck gì vậy.. họ đang tự tháo đầu.. wtf!

    – H.. H.. cậu phải nghe tôi nói..

    – Anh câm mồm đi! Anh chẳng biết gì cả, máu.. máu khắp nơi, tiếng gào thét.. tôi đang thấy cái gì thế này? Cái quái gì thế này.. bọn họ đang đuổi theo, mắt họ chẳng có gì cả ngoài một màu đen vô hồn và máu quanh tròng mắt, những cánh tay mọc ra từ mồm, đầu bọn họ đang lộn ngược, tất cả bọn họ đều nhìn tôi, họ đang cười.. lại gần.. f*ck!

    – Lấy cây thánh giá và lá bùa ra và bình tĩnh lại

    – Oh.. oh.. f*ck một người đang tự xé thịt mình ra ăn, họ tự cắn xé lẫn nhau, máu, máu khắc nơi, những thứ đó đang tràn đến.. ọe.. ọe.. máu, một mùi máu tanh, bọn nó cứ nhìn tôi mà cười.. cái *! F*ck!

    – Im đi, cậu sẽ té xuống, niệm phật đi, cầm lấy cái bùa này mau!

    Đó là thứ mình nghe thấy cuối cùng, tiếng quát lớn của K, rồi mọi thứ đều chìm vào một màu đen

    – Tỉnh dậy đi H.. cậu nghe tôi nói không? Mình mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên đường, đầu choáng váng

    – Cậu vừa mới tự lao đầu xuống đường, may là lúc đó tôi đã vào trung cư nên đi chậm lại, nếu không túm áo cậu kịp chắc cậu đã chết vì đập đầu xuống đường rồi, giờ tôi cần đưa cậu ra hiệu thuốc, đầu cậu đầy máu!

    – Cái gì thế này? – mình sờ đầu mình và hốt hoảng, tay mình đầy máu

    Sau khi băng và cầm máu bằng bông băng, mình và K vào thẳng nhà Hà ngay, K bấm chuông, căn nhà trông vẻ ngoài chẳng mấy gì khác biệt, nhưng tràn đầy vẻ u ám, K kể từ khi Hà bị như vậy cả nhà tính đưa về quê nhưng Hà một mực muốn ở lại và nhà cô ta phải thuê một căn nhà trong trung cư! Một bác lớn tuổi đi ra, bác ấy nhìn K với một vẻ khó chịu:

    – Cậu tới đây làm gì, con Hà nó không muốn gặp cậu

    – Tôi tới đây để gặp Hà, đây là bạn tôi H, chúng tôi có thể vô được không

    – Con gái tôi không muốn gặp cậu, nó cần nghỉ ngơi! Cậu làm ơn cho

    – Nhưng nếu việc này được giải quyết, con gái bác cũng có khả năng bình phục bại liệt và nhớ lại..

    – Hôm qua cậu cũng đến đây hai lần và nói thế, nó không muốn là không muốn! Phiền cậu đi cho – rồi bác ấy quay vô nhà, K có vẻ khá khó chịu, một lát sau bác ấy bước ra và nói:

    – Cậu bạn cậu có thể vào, cậu không được vào!

    – K suy nghĩ một lúc – cậu vô đi H! Cô ta biết cậu đến! Và chỉ muốn tiếp cậu

    Và tôi bước vô nhà, phòng cô Hà ở trên lầu, khi đưa tôi lên đến lầu thì bác ấy chỉ tôi phòng và đi xuống, tôi liền đi vào, và khi tôi vào, một căn phòng không như tôi nghĩ sẽ đầy muồn thuốc và băng y tế, nhưng căn phòng không có gì khác ngoài một chiếc giường và một bàn piano, Hà, cô ta đang nằm trân giường ngủ, tôi tính đánh thức bỗng có một tiếng nói

    – Cậu là người thuê căn phòng đó đúng không?

    Không thể tin vào mắt mình, một Hà khác đang đứng cạnh tôi và nói, ban đầu tôi tưởng mình gặp ảo giác nhưng:

    – Đây không phải là mấy thứ ảo giác đó! K không kể với cậu à? Cái thứ đang nằm đó là thể xác của tôi, còn tôi là tâm hồn, suy nghĩ của tôi, chính xác hơn tôi đang tồn tại trong não cậu!

    – Cô.. ý tôi là chị làm sao chị có thể?

    – Tuyệt vời lắm đúng không? Cái mà quyển sách ấy đem lại.. nhưng đổi lại thể xác tôi đang bại liệt, mất tự do!

    – Thật ra thứ được ghi trong nửa quyển sách, ý tôi là cả quyển sách ấy là gì vậy?

    – Cậu biết sách phép thuật không? Trong mấy bộ phim con nít hay xem đấy, cứ nghĩ đơn giản như vậy đi!

    – Mình đưa mắt nhìn qua cô ta đang nằm ở giường rồi lại nhìn cô ta đang đứng và nói chuyện với mình, nó khiến mình khá rùng mình – Vậy chị có thể đưa cho tôi nửa quyển sách ấy được không, nó sẽ giúp mọi việc được giải quyết

    – Cậu có thấy kì lạ không? Suốt mấy năm qua mọi cố gắng của K, người bạn của K và tôi để giải quyết cái thứ đó đều vô vọng, và khi cậu đến, những câu chuyện về những thứ cậu gặp đều mở ra manh mối cho K, và nó đã đi đến kết luận bằng một dị thuật giải quyết mọi vấn đề! Cậu hiểu chứ, cậu chính là người kết thúc truyện này, chỉ có cậu, đó cũng là lí do tôi không đưa quyển sách này cho K, hãy cầm lấy tấm giấy này, đưa cho K, nó sẽ dẫn cậu đến nơi tôi dấu nửa quyển sách đó khỏi người đàn bà không mắt – chị ta đưa cho mình một mảnh giấy có một vết máu nhỏ trên đấy

    – Cái thứ này..

    – Đúng! Thứ đó sẽ dẫn cậu đến. Có một điều tôi vẫn băn khoăn, tôi cũng cảm thấy chị em cô ta cũng là người có thể giải quyết vấn đề này! Đêm qua cô ta đã đến đây! Dù sao thì cẩn thận với M đấy! – như đọc được suy nghĩ của mình, cô ta trả lời và đưa đến cho mịnh thêm một nỗi lo lắng M

    M? Có sự nhúng tay của M? Cô ta có ý định gì? Sau đó mình không thấy Hà đâu, chỉ còn người nằm trên giường bất động và chẳng có một chút nào của sự sống! Mình đi ra đưa mảnh giấy cho K và nói lại những gì cô ta nói, K có vẻ lo lắng về hai chị em song sinh M. Sau đó mình được đưa vào trạm xa để lo vết thương trên đầu, K nói anh ta cũng gặp ảo giác trên đường đi, mọi thứ đều tối xầm và có những bóng đen đứng trong những chỗ khuất sau các bức tường nhìn K chằm chằm và nguyền rủa, chửi bới và xỉ vả. K có thể chịu được mình cũng thấy nể. Cả ngày còn lại của hôm đấy từ khi ra khỏi nhà Hà tuyệt nhiên không có gì ma quái kinh dị sảy ra, thật kì lạ!
     
    Sua87264 thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...