Nhật ký của quỳnh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Quynnnnnn, 22 Tháng sáu 2019.

  1. Quynnnnnn

    Bài viết:
    1
    Mùa thu của tôi ở Brazil

    Bây giờ là tháng 6, ở bang Caraguatatuba của Brazil đang vào tiết trời thu. Vì ở gần biển nên những đợt gió thổi vào mang hơi lạnh rất nhiều nhưng lúc nóng, lúc lạnh rất thất thường.

    Đây là lần đầu tiên tôi xa gia đình đi theo tiếng gọi của con tim - theo người yêu về nhà ra mắt bố mẹ của anh ấy. Nơi anh ấy sống thật sự rất đẹp và.. có biển. Tôi thực sự rất thích biển. Nó rất đẹp, lúc ồn ào, lúc êm đềm lặng lẽ giống như tính cách của tôi vậy. Khi nào buồn hoặc vui vẻ có thể ra biển ngắm nhìn những đợt sóng, hơi mát của gió mang đến cho tôi cảm giác thoải mái bất tận. Tôi chẳng hiểu vì sao tôi thích biển đến như vậy nữa. Cùng nhau đi dạo, tắm mưa và trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào trên biển quả thực tôi thấy nó còn lãng mạn và tuyệt vời hơn cả tặng cho tôi 100 đóa hồng.

    Nhưng cùng nhau sống chung dưới một mái nhà đôi khi cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn. Đã có lần tôi vì buồn quá mà tự ý trèo cổng nhà anh ấy chạy ra biển một mình. Biển ban đêm chỉ toàn là một màu đen, sóng đánh rất mạnh và có cả những cơn gió mùa thu tươi mát. Nó làm tôi thấy thoải mái và tan biến những buồn chán. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến, bởi vì tôi tự ý bỏ đi nên anh ấy và bố mẹ đã rất tức giận. Tôi đã khóc rất nhiều vì điều đó bởi vì tôi sai. Nhưng khoảng thời gian tôi bỏ đi chưa đến 10 phút và nó đã làm cho cái nhìn của mọi người về tôi thay đổi. Anh ấy thì cùng tôi nói chuyện và thấu hiểu nhưng mẹ anh ấy thì luôn không tin tưởng tôi. Và tôi lại đối mặt với những áp lực cuộc sống đè lộn lên.

    Nhiều lúc tôi thật sự thấy mọi chuyện đơn giản nhưng mọi người thường phức tạp hóa nó lên. Hay là chỉ bản thân của tôi thấy nó đơn giản? Tôi chẳng muốn hiểu nữa..
     
    Lecoooo thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Quynnnnnn

    Bài viết:
    1
    Nếu một ngày tôi bị lạc?​

    Có một lần, tôi ngồi ở nhà và tự hỏi: Nếu một ngày tôi bị lạc, ai sẽ là người đi tìm tôi? Nếu tôi buồn và khóc, ai sẽ đủ quân tâm để hỏi lý do?

    Nghe thì có vẻ là những câu hỏi ngớ ngẩn thật đấy và chỉ những người rảnh việc không có gì làm mới nghĩ đến. Và những ai mà ngồi nghĩ như thế sẽ thường bị đánh giá một cách tiêu cực.

    Tôi đang nghĩ vẩn vơ, thẫn thờ thì chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi bắt máy và phía bên kia là giọng nói của cô hàng xóm.

    - Cô ấy hỏi: Chó của nhà bạn có đi lạc không?

    Tôi vội chạy qua mấy phòng trong nhà mình, rồi thở phào và trả lời vào điện thoại: "Không bọn chúng ở nhà hết"

    Cô gái hàng xóm mới ngày nào giống như một câu hỏi đầy nghi ngờ của tôi. Cô ấy rất ngọt ngào, tốt bụng và hào phóng với trái tim nhân hậu. Cô ấy nướng bánh quy và mời tất cả mọi người trong khu phố. Cô ấy sẽ vẫy tay nếu nhìn thấy bạn đứng ngoài của nhà mình. Hôm nay cô ấy thấy hai chú chó nhỏ chạy trên vỉa hè mà không có chủ nên cô ấy dẫn chúng vào nhà.

    - Cô ấy nói: Chúng đều ngoan và chịu chơi với con chó nhà tôi.

    Tôi gợi ý mấy địa chỉ mà cô ấy có thể gọi đến để báo về việc tìm được thú nuôi mà không có chủ trên phố.

    - Tôi bảo cô ấy: Hầu hết mọi người sẽ chẳng thích dính vào việc này làm gì vì có rất nhiều người và xe cộ đi lại nhưng chẳng ai dừng lại.

    Tôi đi quanh khu phố xem có ai đi tìm con chó của mình không nhưng lại chẳng thấy ai.

    Và cái ý nghĩ ngớ ngẩn lại quay lại với tôi: "Phải thế nào thì một người mới dừng lại và bỏ thời gian ra giúp đỡ giống như cô hàng xóm của tôi đã làm?"

    Nếu tôi bị lạc, tôi thật sự hi vọng sẽ có ai đó đi tìm tôi. Nếu tôi khóc một mình đơn độc tôi hi vọng có ai đó dừng lại và nói chuyện an ủi tôi. Nếu tôi cảm thấy trống rỗng và mệt mỏi tôi ước sẽ có ai đó nói với tôi những lời quan tâm tử tế. Nếu tôi sợ hãi, lúng túng, hoảng hốt.. tôi hi vọng sẽ có ai đó thấy - lo lắng và giúp đỡ cho tôi.

    Vậy ngày hôm nay bạn hãy thử đặt mình vào câu hỏi đó. Không phải là ai sẽ giúp đỡ, lắng nghe, quan tâm thấu hiểu bạn mà là.. bạn có làm như vậy với người khác không?

    Khi bạn thấy hai chú chó đi lạc có sẵn sàng đi tìm chủ cho nó? Bạn có lại gần khi thấy một người đang có vẻ bối rối và lạc lối hay không? Bạn đã bao giờ nói một lời nào tử tế và chân thành chưa?

    Bạn có thể hiện để một người mà bạn yêu thương biết rằng bạn đang rất thương và sẵn sàng ở bên họ không? Và lòng tốt chỉ thực sự quan trọng khi có hành động đi song song với nó.
     
    Lecoooo thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2020
  4. Quynnnnnn

    Bài viết:
    1
    Bài tập về nụ cười​

    Do hoàn cảnh gia đình, tôi đã không đi học đại học đúng tuổi. Phải sau một thời gian và đi làm tôi mới quay trở lại trường. Khóa học của tôi là Xã hội học. Vị giảng viên môn đó quả thật là một người luôn biết tạo cảm hứng cho người khác. Bà ấy giáo cho chúng tôi bài tập lớn cuối kì là "Bài tập về nụ cười"

    Bà giảng viên đề nghị cả lớp chúng tôi hãy ra ngoài, mỉm cười với ba người khác nhau và ghi lại cảm hứng của họ. Thực tế, tôi là người rất thân thiện. Lúc nào tôi cũng mỉm cười với mọi người và chào họ. Cho nên, tôi nghĩ chuyện này cũng dễ như ăn bánh thôi - theo đúng nghĩa đen ấy.

    Sáng ngày hôm sau, tôi cùng người yêu tới tiệm McDonald's. Chúng tôi đứng xếp hàng đợi nhưng bỗng nhiên tất cả mọi người xung quanh đều lùi lại và thậm chí người yêu tôi cũng lùi lại. Tôi không cử động khi không biết chuyện gì đang xảy ra.

    Khi không có thảm họa nào tôi mới nhẹ nhàng quay lại xem tại sao mọi người lại tránh ra. Ngay khi quay người, tôi ngửi thấy một mùi hôi rõ ràng là của một ai đó bẩn thỉu. Và đứng bên cạnh tôi là hai người đàn ông trông rất nghèo khó.

    Khi tôi nhìn xuống người đàn ông thấp nhỏ đứng gần tôi thì ông ta đang "mỉm cười". Đôi mắt màu xanh da trời rất đẹp của ông ấy tràn đầy ánh sáng và dường như mong được người khác chấp nhận mình. Tôi nhận ra rằng người đó hơi có khiếm khuyết về thần kinh và người đàn ông thấp nhỏ với đôi mắt màu xanh chính là "cứu cánh" của ông ta. Tôi sững lại, không nói được lời nào, thậm chí không nhấc được chân để tránh ra.

    Cô gái trẻ ở quầy bán hàng hỏi hai người đàn ông cần gì. Người thấp nhỏ đáp: "Chỉ cà phê thôi cô" - rõ ràng bởi vì đó là tất cả những gì họ mua được. Để được ngồi trong tiệm ăn ấm áp một chút thì họ phải mua thứ gì đó mà.

    Bỗng nhiên, tôi cảm thấy điều gì đó thôi thúc bên trong mình. Tôi mỉm cười với người đàn ông thấp nhỏ và thấy rằng cả tiệm ăn đang hướng mắt vào tôi. Dường như là để đánh giá từng hành động của tôi.

    Tôi đề nghị cô gái trẻ ở quầy tính tiền làm cho mình hai khay thức ăn sáng nữa. Thế rồi tôi bê hai chiếc khay tới cái bàn trong góc mà hai người đàn ông đang ngồi nghỉ. Tôi đặt hai chiếc khay tới cái bàn trong góc mà hai người đàn ông đang ngồi nghỉ. Tôi đặt hai chiếc khay trước mặt họ và bắt tay người đàn ông thấp nhỏ. Ông ấy ngẩng lên nhìn tôi, khoé mắt hơi đỏ và cảm ơn. Tôi vẫn giữ tay ông ấy và nói: "Tôi muốn hai anh có một bữa sáng đầy đủ và - tôi muốn hai anh luôn giữ hi vọng".

    Khi tôi quay lại bàn mình, người yêu mỉm cười với tôi và bảo: "Em cũng mang đến cho anh hi vọng đấy". Chúng tôi nắm tay nhau và tôi hiểu rằng hạnh phúc không phải là khi mình được nhận mà là khi mình có khả năng cho đi.

    Tôi quay lại trường đại học vào buổi học cuối của kì thi và với câu chuyện trên được ghi lại ra giấy để nộp. Tôi biết nó không thực sự đúng với yêu cầu của bà giảng viên nhưng tôi nghĩ đó là những gì tôi thực sự đã làm. Bà giảng viên đọc bài của tôi và hỏi: "Tôi có thể chia sẻ câu chuyện này được không?". Buổi học hôm đó, bà giảng viên đã đọc bài của tôi cho cả lớp nghe và nói về việc chúng ta cần giúp đỡ mọi người, để rồi được giúp đỡ như thế nào.

    Khóa Xã hội học là một trong những bài học lớn nhất về cuộc sống: Chấp nhận người khác vô điều kiện. Như trong những cuốn sách mà tôi đã đọc: Mỗi người chúng ta phải học cách YÊU THƯƠNG CON NGƯỜI VÀ SỬ DỤNG VẬT CHẤT, chứ không phải YÊU THƯƠNG VẬT CHẤT VÀ SỬ DỤNG CON NGƯỜI. Khi mỗi người thực hiện điều này, chắc chắn thế giới sẽ trở thành một nơi tốt đẹp hơn và nhiều hi vọng hơn cho tất cả chúng ta.
     
    LecooooLục Bân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...