Nhật kí thanh xuân: Mối tình đầu của tôi - Meliora

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Meliora, 3 Tháng mười 2021.

  1. Meliora

    Bài viết:
    0
    Một buổi sáng đẹp trời, với cái nắng nhẹ nhàng của ban mai, một cái nắng như báo hiệu cho tôi biết rằng mùa hè đã kết thúc và năm học mới đã bắt đầu. Tôi, một cô học trò độ tuổi ngây ngô, bình dị, đang háo hức chuẩn bị cho năm học mới, một năm học được xem là đánh dấu một khởi đầu mới của tôi, hôm đó tôi vào lớp 10.

    Một chút ngây ngô và một chút háo hức trực trào trong cô gái tuổi đôi mươi, cảm giác có chút vui sướng lại có chút lo sợ cho khởi đầu mới. Nhưng có vẻ hôm đó đã rất suông sẻ, tôi nghĩ là vậy, vì thực sự thì hôm đó tôi đã rất vui. Tôi được gặp lại những người bạn cũ và làm quen được rất nhiều bạn mới, và hôm đó cũng là ngày mà tôi gặp được ánh mắt của người ấy, tôi bị thu hút bởi ánh mắt của một chàng trai cùng lớp và dường như chàng trai ấy cũng để mắt đến tôi. Hai con người không quen biết cứ chạm phải ánh mắt của nhau hết lần này đến lần khác mà không biết rằng đó là ánh mắt của của một sự khởi đầu cho một mối quan hệ không có kết cục.

    Tôi không chắc lúc đó tôi có phải lòng cậu ấy không, nhưng tôi nghĩ là không, tôi chỉ là thắc mắc vì sao ánh mắt ấy lại luôn đưa về phái tôi mà thôi và cái ánh mắt ấy vẫn luôn đều đặn xuất hiện trong lớp học, tiết chào cờ, thể dục.. Thật ra thoạt đầu tôi có chút khó chịu về điều ấy, vì bản thân tôi lại là một người rất không thích người khác luôn chằm chằm vào tôi như vậy, nên lúc đó tôi liên tục tránh né cậu ấy. Nhưng bạn có tin vào câu "mưa dầm thấm lâu không", với tôi thì có đó bởi vì nó đã thực sự hiệu nghiệm với tôi. Sau bao lần bắt gặp, tôi lại bỗng dưng cảm thấy ánh mắt ấy sao lại dịu đàng đến thế và cả những hành động nho nhỏ khiến tôi cảm thấy rằng cậu ấy đang quan tâm đến tôi, vậy là từ thái độ khó chịu ban đầu thì tôi lại dần chuyển sang cảm nắng cậu ấy. Thế là vào cuối năm lớp 10, lần đầu tiên tôi biết thích một người.

    Cả hai bắt đầu kiếm cớ để được nói chuyện với nhau nhiều hơn, kể nhau nghe một vài câu chuyện nho nhỏ xảy ra xung quay chúng tôi, đôi lúc còn trêu đùa và động viên nhau cố gắng. Thậm chí hăng say đến mức nhắn tin với nhau đến tận 2 giờ sáng, tôi còn nhớ như in cảm xúc của tôi lúc đó, tủm tỉm cười hạnh phúc giữa đêm khuya tịch mịch, dù ngoài kia là một bầu trời u ám của màn đêm nhưng trong mắt tôi lại tràn đầy màu hồng sáng chói của tình yêu thủa chớm nở. Nhưng có một điều đặc biệt chính là chúng tôi dành rất nhiều thời gian trò chuyện qua tin nhắn nhưng cả hai khi gặp nhau ở ngoài đều im lặng, thậm chí còn chưa từng nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương. Nhưng tôi lại không quan tâm cho lắm, cũng phải thôi, tôi của lúc ấy đang say trong giấc mộng tình yêu cơ mà, lúc đó tôi rất ngại và nghĩ rằng chắc cậu ấy cũng đang giống tôi vậy.

    Cứ thế mối quan hệ này vẫn được tiếp tục, cả hai dần thân thiết hơn, nội dung cuộc trò chuyện cũng dần được thay đổi, không còn những câu chuyện hàng ngày nữa, mà thêm vào đó chính là những lời tâm sự như những người bạn tri kỉ vậy. Cậu ấy nói cho tôi nghe những khó khăn mà cậu ấy gặp phải, những nỗi buồn mà cậu trải qua. Nhưng những gì tôi có thể gửi được cho cậu chỉ là đôi ba dòng tin nhắn biểu đạt rằng tôi cũng hiểu nó và không ngừng nói "cố lên", thực ra tôi cũng rất buồn vì điều đó, nhiều người khi tìm đến tôi tâm sự tôi đều có thể nói rất nhiều điều an ủi họ và thậm chí cho họ lời khuyên để thoát ra khỏi nỗi buồn. Ấy vậy mà khi dứng trước người tôi thích tôi lại không thể nói được gì, vì sao vậy nhỉ? Đôi lúc tôi cứ gõ nó ra nhưng rồi lại không có can đảm gửi nó đi, không biết từ lúc nào mà tôi dần quan tâm hơn đến những lời nói của cậu, tôi sợ nếu tôi nói vậy cậu sẽ không thích, hoặc là cậu sẽ cảm thấy đó là những lời nói suông vì đôi lúc cậu đã cho rằng tôi không thể hiểu những gì cậu ấy nói, đôi lúc tôi có thể nhận ra ngay sự thất vọng trong cậu nói của cậu, mỗi lúc như vậy tôi lại tự trách bản thân mình nhiều hơn. Hàng ngày tôi vẫn cứ chờ tin nhắn của cậu, tôi luôn thắc mắc không biết cậu ấy đang làm gì, ở đâu.. Đôi lúc vì một lời nói giản đơn qua tin nhắn mà vui cả ngày, hay là chỉ một lời hứa sẽ đưa tôi đi chơi cũng khiến tôi trông đợi háo hức hằng đêm. Cứ như vậy tôi bắt đầu đắm chìm vào tình yêu trong mộng tưởng, cuộc sống và cảm xúc của tôi đều xoay quanh cậu ấy mà không biết rằng đối phương đang dần phai nhạt với mình.

    Sau một thời gian, chúng tôi bắt đầu ít trò chuyện hơn hẳn, nếu có cũng chỉ là đôi ba dòng tin nhắn hỏi thăm nhau và vẫn như thường lệ tôi lại gửi lời động viên cố lên, nhưng tôi không biết rằng đó là lần cuối chúng tôi trò truyện với nhau. Bởi vì từ lần đó chúng tôi đã im lặng cả tuần, không một dòng tin nhắn, cũng không một câu hỏi thăm, tôi cũng không dám nhắn tin nhiều cho cậu vì tôi sợ cậu nghĩ tôi phiền phức và tôi cũng đang muốn thử xem cậu có nhớ đến và nhắn tin cho tôi không. Cư thế cho đến một ngày, lúc ấy là khoảng thời gian chúng tôi chuẩn bị bước vào năm lớp 12, tôi đang lướt facebook thì đập vào mắt tôi chính là bài viết của cậu mới cập nhật trên mạng xã hội, cậu đổi hình đại diện của mình là bức ảnh của một cô gái khác ở chế độ công khai với một icon trái tim biểu thị đây là cô gái của cậu. Thế là mọi người thi nhau vào để lại những lời nhắn chúc mừng cho cả hai, cậu cũng vui vẻ đáp lại từng cái một với giọng điệu đầy tự hào, hạnh phúc. Tất cả mọi người đều đang vui mừng nhưng họ đau biết rằng có một có gái đang đọc từng dòng bình luận của họ, bàn tay cô ấy đang run rẩy, trái tim thì dần tan nát. Một cú vả thật mạnh vào sự mộng tưởng bấy lâu của cô, đoạn tình cảm mà cô cất giữ bao lâu giờ lại kết thúc cay đắng đến vậy. Tôi vào thẳng trang tin nhắn, lục lại đoạn hội thoại của tôi và cậu rồi xóa nó đi không một chút hối tiếc, vừa căm phấn lại vừa cảm thấy mình thật đáng thương. Đặt điện thoại xuống, tôi kiếm tìm một việc gì đó để làm, cố chấn an bản thân rằng mình ổn, giữ cho bản thân mình không khóc dù nó vẫn đang trực trào nơi khóe mắt.

    Kể từ đó tôi vẫn giữ bản thân mình bình tĩnh như vậy, mỗi ngày đều kiếm một điều gì để làm, khiến bản thân mình thật bận rộn với hy vọng rằng sẽ không còn nhớ đến cậu nữa. Tập cho mình một thói quen không còn quan tâm đến cuộc sống của cậu, nhưng thỉnh thoảng mà không chịu được vẫn có đôi lần vào trang cá nhân của cậu và cả cô người yêu để xem cuộc sống của hai người đang diễn ra thế nào, nhưng mỗi lần như vậy tôi lại bắt đầu tự trách bản thân mình ngu ngốc, sao vẫn cứ quan tâm đến họ làm gì, tôi đang mong chờ điều gì cơ chứ, tôi thừa nhận rằng đôi lúc tôi đã xấu tính đến mức mong hai người sẽ chia tay nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua đôi lần mà thôi.

    Cuối cùng ngày chào đón năm học lớp 12 cũng đã đến, vẫn là vào một buổi sáng đẹp trời, vẫn có những ánh nắng nhẹ nhàng của ban mai len lỏi qua từng phiến lá. Dòng người vẫn nô nức qua lại, tiếng chào hỏi đan xen tiếng cười đùa sau một mùa hè xa cách, khung cảnh vẫn như xưa, vẫn giống như ngày đầu cả hai chạm mắt. Chỉ khác là chúng tôi đã lớn hơn một chút, tôi không còn là cô bé lớp 10 háo hức khi xưa, cậu cũng không còn là cậu bé năm ấy luôn đưa mắt nhìn về phía tôi, thêm với việc tôi với cậu năm lớp 12 cũng không còn học chung lớp, có lẽ đó cũng là một điều tương đối tốt với tôi khi không phải cảm thấy ngại ngùng mỗi mỗi khi chạm mặt cậu. Mọi người ai nấy đều đang nói về cậu, về cô người yêu mới công khai của cậu, họ nói rằng hai cậu đến với nhau rất nhanh chóng, chỉ cần đôi ba dòng tin nhắn từ cô gái kia cậu đã đồng ý. Nói xem lúc đó tôi đã thế nào cơ chứ, tôi phải giả vờ như tôi đang rất ổn, vờ như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, vờ như rằng tôi cũng bất ngờ vì điều ấy nhưng thực ra sâu trong lòng tôi là sư khó chịu, tủi thân và uất ức. Nhưng khiến tôi bất ngờ hơn hết chính là sự bình tĩnh của cậu, cậu thậm chí còn có thể cười đùa với tôi và tất cả mọi người. Tôi tự hỏi làm sao cậu có có thể như vậy, từ bao giờ cậu có thể bình tĩnh nhìn vào mắt tôi và cười như thế.

    Sau ngày ấy trở về tôi vẫn cố gắng khiến bản thân mình bận rộn hơn nhưng có vẻ đầu óc tôi đã không thể tập trung như trước nữa, trong đầu tôi luôn hiện ra những hình ảnh của buổi sáng hôm ấy, về nụ cười, ánh mắt và sự bình tĩnh của cậu. Rất nhiều câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu mà mãi tôi không thể thoát ra được. Hóa ra từ trước đến giờ đều là tự tôi đa tình thôi sao? Hoặc là trong một khoảnh khắc nào đó cậu cũng đã từng thích tôi phải không? Hay trước giờ cậu chỉ xem tôi là một "lốp dự bị", đợi đến khi cậu tìm được người khác thích hợp hơn thì không cần đến nó nữa? Càng nghĩ nó càng khiến tôi đau lòng hơn, tôi không tài nào dừng những suy nghĩ đó lại được cho đến khi vào một đêm mưa, mọi người đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, còn tôi thì đang thao thức trên giường cùng bản nhạc buồn như chính tâm trạng của tôi vậy.

    Anh đã quyết vì ai bỏ em.. khi chúng ta

    Đang ở rất gần với đoạn kết hạnh phúc.. thế mà

    Yêu một ai anh đâu có nhớ

    Hôm nay em đứng đây đợi chờ..

    Từng lời bài hát như đang cứa vào trái tim mệt mỏi lâu nay của tôi vậy, thế là tôi bất chợt òa khóc nức nở, dồn hết tất cả sự chịu đựng, lừa dối bản thân rằng mình ổn, sự tủi thân, sự đang thương mà tôi cất giữ lâu nay, tất cả tôi đem chúng ra bằng những giọt nước mắt mà trước đây tôi đã chặn chúng lại, cho đến hiện giờ tôi không còn giữ được nữa. Lúc mọi người đang say nồng trong giấc ngủ lai là lúc tôi giãi bày những tâm sự của mình với mưa, nhờ cơn mưa ngoài kia cuốn trôi đi những nỗi buồn trong lòng mình, đồng thời để nó che đi tiếng khóc của bản thân yếu ớt này. Đó là lần đầu tiên và là lần cuối cùng tôi khóc cho mối tình dang dở này, sau đêm đó tôi đã lấy lại được tinh thần, trở về là cô gái vui tươi thủa xưa, cũng không còn quan tâm đến cậu ấy nữa. Từ giờ tôi là tôi, cậu là cậu, hai chúng ta chỉ còn là hai người bạn cùng lớp khi xưa mà thôi, những điều từng cùng nhau trải qua, những thư chúng ta từng chia sẻ, những lời hứa từng nói cho nhau nghe, tất cả sẽ là một vùng kí ức tươi đẹp mà tôi cất giũ thuở niên thiếu.

    Mối tình của tôi đã kết thúc như vậy đấy, câu chuyện với tôi có thể khá buồn và đau lòng nhưng giờ ngẫm lại chẳng phải nó cũng cho tôi một khoảng thời gian rất đẹp sao. Một phần cũng vì tôi quá ngây thơ, cứ mãi đắm chìm trong cơn mưa tình yêu ngọt ngào của thanh xuân mà không hay biết ai kia đã đi tìm bến trú từ lâu, để đến khi mưa dần tạnh lại để bản thân ướt đến cảm năng. Nhưng nhờ vậy mà quãng thời gian của tôi ngồi trên ghế nhà trường cũng bớt nhàm chán hơn, nó khiến tôi hiểu thêm một phần về bản thân mình, về cô gái bé nhỏ mà bấy lâu tôi luôn bắt nó phải mạnh mẽ, để tôi biết rằng đôi khi tôi cũng nên nuông chiều nó một chút, nên cho nó yếu đuối và rơi nước mắt vài lần. Như vậy nó mới cứng cáp và thật sự mạnh mẽ chứ không phải giả vờ yếu đuối như trước đây. Cuối cùng thì tôi muốn gửi lời chúc cho cậu ấy, người con trai đã khiến tôi cảm nắng rồi lại ướt đẫm giữa cơn mưa năm ấy, tôi sẽ luôn khắc ghi ánh mắt đó và gửi lời chúng đến cậu, hy vọng chúng ta sẽ mãi hạnh phúc dù cho chưa từng là của nhau.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...