*Ngoại hình: - "Từ nhỏ đã là một đứa con gái xấu, bị rỗ mặt sau một trận đậu mùa." - Trạc ngoài bốn mươi tuổi - "Cao lớn với những đường nét thô kệch"; "Khuôn mặt mệt mỏi, tái ngắt." - "Tấm lưng áo bạc phếch, rách rưới, nửa thân dưới ướt sũng." –> Một người đàn bà không quan tâm đến vẻ bề ngoài, gợi ấn tượng về một cuộc đời nhọc nhằn, lam lũ, vất vả, lênh đênh. Nhận thức được sự kém may mắn của mình. *Hoàn cảnh: - "Từ nhỏ đã là một đứa con gái xấu"; "Trong phố không ai thèm lấy"; "Có mang với anh con trai nhà hàng chài hay đến mua bả." - Người chồng bà khi ấy đã chìa tay ra cứu vớt cuộc đời bà, nhưng lại chính là thủ phạm gây ra những chuỗi ngày bất hạnh tiếp theo của bà. - Thường xuyên bị chồng lôi ra đánh, như một cách để trút nỗi bực dọc. "Ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng." *Vẻ đẹp: - Giàu lòng vị tha và đức hi sinh: + Người đàn bà là nạn nhân của bạo lực gia đình, thường xuyên bị chồng lôi ra đánh. + Nhưng bà vẫn "cam chịu, nhẫn nhục, không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách chạy trốn." + Bị bạo hành như vậy, nhưng bà ta đâu có khóc. Bà chấp nhận tất cả nỗi đau, chèo chống con thuyền gia đình trước bão táp phong ba. - Lo sợ con cái bị tổn thương: + "Khi con lớn thì xin lên bờ đánh" -> sợ con cái bị tổn thương, sống trong bạo lực sẽ mất đi tình yêu thương, cảm thấy bất hạnh. + Khi thấy thằng Phác đánh lại cha nó để bảo vệ mình, bà cảm thấy vô cùng đau đớn. Người đàn bà "mếu máo gọi, ngồi xệp xuống trước mặt thằng bé, ôm chầm lấy nó rồi lại buông ra, chắp tay vái lấy vái để, rồi lại ôm chầm lấy." - > Nỗi đau lớn nhất trong tâm hồn. Nhận biết được hoàn cảnh, nếu tiếp tục con mình sẽ phạm tội, gia đình tan vỡ. - Thấu hiểu và sâu sắc: + Hiểu được vai trò của người đàn ông trên thuyền: ● "Các chú đâu có phải người làm ăn.. cho nên các chú đâu có hiểu được cái việc của các người làm ăn lam lũ khó nhọc". ● "Các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông." ● "Đám đàn bà hàng chài ở thuyền cần phải có một người đàn ông để chèo chống khi phong ba, để cùng nuôi nấng một sắp con trên chục đứa." + Bào chữa cho chồng, nhận lỗi về mình ● "Giá tôi đẻ ít đi"; "Nhưng cái lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chật." ● "Lão chồng tôi khi ấy là một anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm, không bao giờ đánh đập tôi." - > Bà thấu hiểu chồng, bà đặt mình vào người khác, chia sẻ bực dọc, mệt mỏi với chồng bằng cách chịu đựng những trận đòn roi, bằng tất cả sự hi sinh, nhẫn nhục, cam chịu. - Ý thức được thiên chức làm vợ, làm mẹ: + "Đàn bà ở thuyền chúng tôi phải sống cho con chứ không thể sống cho mình như ở trên đất được!" –> Câu nói làm nên nhân cách rạng ngời của người phụ nữ. Dù đau đớn vạn lần, nhưng quan trọng nhất vẫn là chồng mình, con mình, gia đình mình. – Chắt chiu hạnh phúc: + "Trên khuôn mặt xấu xí của mụ chợt ửng sáng lên như một nụ cười"; "trên thuyền cũng có lúc vợ chồng, con cái chúnh tôi sống hòa thuận, vui vẻ." + "Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con chúng tôi được ăn no." - > Người đàn bà hàng chài ấy rất biết tìm cho mình những niềm vui, hạnh phúc dẫu rất nhỏ nhoi trong cuộc sống đầy khó khăn vất vả. Hạnh phúc với bà thật giản dị mà không kém phần sâu sắc. - Thấu hiểu lẽ đời: + Người phụ nữ đã khiến Đẩu và Phùng nhận ra nhiều điều: ● Nhận thức được cuôc sống bấp bênh khiến các cư dân làng chài phải chấp nhận nghịch cảnh, ngang trái ● Nhận thức được người đàn bà kia không hề chịu đựng đòn roi một cách vô lý ● Nhận thức được ở người phụ nữ ấy chứa đựng tình mẫu tử sâu sắc ● Nhận thức được rằng người phụ nữ ấy còn biết khao khát những hạnh phúc đích thực nhỏ bé của cuộc đời.