Xuyên Không [Edit] Nhân Gian Có Người Tên Là Thanh Hoan - Ai Lam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lê thị liên, 9 Tháng năm 2020.

  1. lê thị liên

    Bài viết:
    0
    Nhân Gian Có Người Tên Là Thanh Hoan

    Hán Việt: Nữ chủ tra hóa chi lộ

    Tác giả: Ai Lam

    Editor: _Tổ_Tông_

    [​IMG]

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, Tương lai, HE, OE, Tình cảm, Huyền huyễn, Báo thù, Mạt thế, Tu chân, Hệ thống, Xuyên nhanh, Tinh tế, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Ngược luyến, Vườn trường, Vô hạn lưu, Cung đình hầu tước, Sảng văn, Kiếp trước kiếp này, Pháo hôi, Nữ cường, Ngược tra, Linh dị thần quái

    Văn án:

    Đã chịu những tổn thương không thể khép lại, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

    Là tiếp tục dây dưa đến cùng, đau khổ giữ lại? Là gào khóc, sa vào khóc rống?

    Là yên lặng rời đi, ảm đạm thương tâm?

    Đã từng kề bên con đường tuyệt vọng, Thanh Hoan đi tới một cái đen nhánh thế giới, nơi này có đủ loại chấp niệm chưa tiêu tán.

    Bởi vì có âm đức quá lớn, cho nên bọn họ sau khi chết có thể đi vào nơi này, hướng nàng nói ra tâm nguyện chính mình.

    (Âm đức tức là người khác không biết, việc thiện làm không phải vì bản thân, tức là bạn làm việc thiện mà người khác không hay biết thì gọi là âm đức. Cũng có người nói rằng: Âm đức là chỉ những việc tốt đã làm ở dương gian mà lại được ghi công tại âm gian, là những việc tốt được làm một cách âm thầm, lặng lẽ)

    Nàng có nhiệm vụ chính là làm cho bọn họ buông quá khứ, tiêu trừ chấp niệm, uống xong chén canh quên hết những kí ức đời trước, rời khỏi nơi này, đầu thai chuyển thế.

    Chỉ là, ở một cái lại một cái thế giới du tẩu, nàng tựa hồ..

    Mở ra chính mình tra hóa chi lộ.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của TT
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng năm 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. lê thị liên

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tiết Tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng không biết mình đang ở nơi nào

    Chung quanh một mảnh đen nhánh, yên tĩnh quỷ dị nhưng mà nàng không thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

    Từ từ.. Nàng không có hô hấp sao?

    Nàng duỗi tay thăm hơi thở của chính mình, lạnh băng, không hề có động tĩnh. Đúng rồi, nàng nhớ tới nàng đã chết.

    Chính là.. Nàng chết như thế nào? Vì sao lại chết? Nàng. Nàng là ai? Nàng tên là gì?

    Nghĩ không ra, tất cả đều nghĩ không ra.

    Nàng thế nào sẽ tới nơi này? Bốn phía đều không nhìn thấy gì. Sương đen dày đặc, dù là quỷ hồn nàn cũng thấy rét lạnh đến tận xương. Bước chân không chịu khống chế mà bước về phía trước, cũng không biết đi bao lâu mới thoảng nghe được có tiếng nước sông chảy. Nàng do dự, lại tiến về phía trước vài bước liền thấy xung quanh xuất hiện ánh sáng, một con sông rộng lớn không nhìn thấy bờ bên kia xuất hiện, nước sông yên tĩnh lại làm cho người ta cảm thấy sóng gió mãnh liệt. Trên sống có một tòa nhà xinh đẹp, đầu cầu cái gì đều không có, trừ bỏ một tảng đá lớn.

    Trên mặt tảng đá trống trơn, nàng ngẩn người đứng ở nới đó, chậm rãi hiện lên Đường Thanh Hoan, chết năm 19 tuổi, năm khai nguyên Đại Tụng mười lăm. Sinh thời chỉ yêu có một người, gặp sai người, treo cổ tự sát.

    Thanh hoan run run môi, nàng che ngực, nơi đó trống rỗng lại đau đến lợi hại. Những kí ức ngắn ngủi bị quên mất nhanh chóng hiện ra trong đầu nàng, nàng đã từng yêu một người nam nhân sâu đậm, vì hắn trả giá bằng cả sinh mạng mình, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục tan nát cõi lòng mà tự sát.

    Đau.

    Đau muốn mệnh.

    Quỷ hồn như thế nào vẫn cảm thấy đau đâu?

    Ở thời điểm nàng ngẩn ngơ muốn rơi lệ, bên phải sương đen chậm rãi tản ra, Thanh Hoan lúc này mới chú ý tới tảng đá bên cạnh có người mặc áo long bào trầm mặc ngồi, vốn là long bào tráng lệ huy hoàng thêu tám trảo kim long hiện giờ lại trở nên cũ kĩ rách nát, phảng phất chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ tan thành bụi đất. Thanh Hoan sở dĩ không chú ý hắn, là bởi vì hắn vừa xuất hiện liền bất động, ánh mắt trống rỗng mà nhìn phía trước, ngay cả lông tơ đều như bị đông lại.

    Thanh Hoan đi qua, hỏi: "Vị này.. Bệ hạ, xin hỏi ngươi biết đây là nơi nào sao?'

    Nam nhân không nói gì, hắn như là không nghe được Thanh Hoan đang hỏi hắn. Hắn giống như hòa thành một thể với tảng đá, tảng đá chính là hắn, hắn chính là tảng đá. Hắn trước sau trầm mặc mà ngồi ở đó, hai tay đặt lên đầu gối, ở không gian xung quanh hắn thời gian, không gian, bụi đất cùng với không khí như bất động.

    Thanh Hoan không hề cưỡng cầu, nàng trở lại chỗ cũ, do dự mà dẫm lên cầu. Không biết đi bao lâu, trong đầu mờ mịt, đi mãi nàng đột nhiên phía trước có một cửa hàng nhỏ, thập phần đơn sơ, bày một và cái bàn gỗ, trên bàn có một chén canh nóng hổi. Nước canh trong thấy rõ ràng đáy chén, lại phát ra một cỗ mùi hương mê người, một nữ hài tử búi tóc hai bên đang ngồi ở nơi đó, duỗi cánh tay, cố sức dùng cái muỗng quấy nồi sắt.

    Thanh Hoan nhìn không đành lòng, liền tiến lên, ôn nhu nói: 'Ta tới giúp ngươi"

    Tiểu nữ hài sưởng sốt một chút, quay đầu thấy nàng nháy mắt lộ ra sung sướng tươi cười. Thanh Hoan không phòng bị bị tương cười này hấp dẫn, tiếp nhận cái muỗng trong tay tiểu hài tử, nhẹ nhàng quấy. Tiểu nữ hài ngồi trên ghế, đung đưa đôi chân, tay chống cằm mà tò mò nhìn nàng, sau một lúc lâu, hỏi: 'Tỷ tỷ, vì cảm ơn ngươi đã giúp ta, ta thỉnh ngươi uống chén canh được không?'

    ".. Không được, ta không nghĩ uống". Thanh Hoan miễn cưỡng cười, không nghĩ dọa tới tiểu hài tử đáng yêu. Nàng bất quá chỉ là quỷ, quỷ có yêu cầu uống canh nào?

    "Chính ngươi không muốn nói, ngươi muốn mãi mãi không quên được người kia"

    Nghe vậy, Thanh Hoan kinh hãi, nhìn về phía tiểu nữ hài, tử nữ hài chớp mắt to trong trẻo nhìn nàng, tay nhỏ giương lên: "Tỷ tỷ, ngươi xem bên đó viết cái gì."

    Thanh hoán theo tay nàng nhìn qua, trên trụ cầu có khắc ba chữ rồng bay phương múa to đùng: Cầu Nại Hà.

    "Tỷ tỷ, ngươi có hai lựa chọn, một là uống xong chén canh này, từ đây đi thẳng về phía trước khi đến đầu bên kia mới thôi. Hoặc là..'Tiểu nữ hài thu hồi nụ cười" Ngươi nhảy xuống sông đi "

    Nàng vừa dứt lời, trong sông tức khắc vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, vô số quỷ hồi chìm nỏi trên mặt sông, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ có một điểm duy nhất giống nhau đó là vẫn luôn khóc lóc kêu la. Tiếng khóc chói tai làm Thanh Hoan rùng mình. Nàng không tự chủ mà lui về phía sau, quỷ hồn đều nhìn chằm chằm nàng, bọn họ mặt.. Có lẽ kia đã không thể gọi là mặt, chỉ có trong mắt điên cuồng cùng chất niệm mới làm nàng nhận ra họ đã từng là người.

    " Người đã qua quỷ môn quan, chỉ cần ngươi uống chén canh này, ngươi liền có thể chuyển thế đi đầu thai ". Tiểu nữ hài hì hì cười, từ trên ghế trượt xuống, đến Thanh Hoan bên người, sông Vong Xuyên quỷ hồn như cũ gào thét, nước sông đục ngầu nhìn không ra màu sắc, rộng lớn không nhìn thấy bờ bên kia, bên trong là những quỷ hồn không chịu rời đi, là những chấp niệm không tan của họ.

    " Bọn họ trước khia là quỷ từ nơi này nhảy xuống, cho nên bọn họ không thể đầu thai, cũng không thể bảo trì thanh tỉnh, trừ khi người họ thích trải qua nơi này nhận ra họ, nhưng họ lại không thể phát ra bất luận âm thanh gì ". Nữ hài thử dài" Ta ở nơi này không biết bao năm, chưa thấy có quỷ hồn có thể rời sông này. Lâu dần, những quỷ hồn ngay cả người mình đợi là ai cũng quên mất, chù dù người họ thích đi qua, bọn họ cũng không nhận biết "

    Nữ hài như ông cụ nói mà nói:" Tình tình ái ái thật phiền toái, tỷ tỷ, ngươi không bằng uống chén canh đi đầu thai thôi "

    Thanh Hoan nhìn trong sông những quỷ hồn kêu khóc bi thương mà trầm mặc.

    Tiểu nữ hài thấy nàng không nói lời nào, liền chống cằm nhìn nàng, một lát sau, hỏi" Tỷ tỷ, ngươi nhận thức một người tên Hạ Liên Phòng sao? "

    Nghe thấy cái tên này, Thanh Hoan đột nhiên quay người về phía nàng:".. Nàng là ân nhân ta "

    " "A.. Này phiền toái nha". Tiểu nữ hài bĩu môi. "Vốn dĩ nàng hẳn tới thay ta làm công việc này, nhưng người ta ở chỗ này đợi nàng thật lâu cũng chưa thấy. Thao lý thuyết hẳn nàng đã chết nha!"

    Thanh Hoan vội nói: "Nàng như nào sẽ chế, thời điểm ta mất nàng còn trẻ tuổi, mơi vừa có thai mà!"

    Tiểu nữ hài nói: "Nàng ta hẳn 12 tuổi chết vì muốn tới thay ta"

    "Không!'Thanh Hoan buột miệng thốt ra.'Nàng không có chết, nàng sẽ không chết, bằng không.. bằng không ngươi để ta làm thay đi, vừa lúc ta cũng không nghĩ đi đầu thai. Ta..'

    Tiểu nữ hài nghe vậy, cười hì hì, nói: 'Tỷ tỷ, ngươi nguyện ý lưu lại sao? Hơi thở của ngươi thực sạch sẽ, có thể lưu lại nơi này, nếu ngươi thay thế Hạ Liên Phòng, nàng liền có thể tiếp tục sống, còn có thể trở về năm 12 tuổi, một lần nữa sống lại nga!'

    Thanh Hoan vội gật đầu không ngừng: 'Ta nguyện ý'

    'Kia được, chúng ta một lời đã định". Tiểu nữ hài cười vừa lòng tới dẳ tay Thanh Hoan "Ngươi cùng ta tới".
     
    Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng năm 2020
  4. lê thị liên

    Bài viết:
    0
    Thông báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chào các bạn, mình thấy trong diễn đàn chúng ta đã có người edit truyện này rồi nên mình xin phép chuyển sang đào bộ khác. Bạn nào muốn đọc bộ này có thể tìm thêm nhé.

    Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Tông nhé moah moah

    Cho các bạn chiêm ngưỡng nhan sắc ảo hóa của Tông nè

    [​IMG]
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...