Nhắn Bạn Về Quê Ăn Tết Mai mày về ăn tết với quê hương Bỏ lại tao nỗi trống vắng quanh giường Quán trọ mênh mông rèm không buông vén Những chiếc chiếu cuộn tròn ngay ngắn Dọc chân tường hàng dép cũ nằm im Mai mày về sưởi ấm lại con tim Với gió trăng quê một thời nông nổi Tao nhớ quá chuyến đò xưa qua vội Người yêu tao còn lóng ngóng bến chiều xa Mai mày về có ghé lại nhà Thăm cha tao đợi hoàng hôn ngoài ngõ Chiều xuống rồi người vẫn còn ở đó Vẫn một mình nhấp rượu đợi hoàng hôn Và mẹ tao ngồi nhặt lá sau vườn Những hạt nắng rơi trên màu tóc bạc Bóng chiều đổ dáng lưng còng mờ nhạt Mảnh vườn xưa xao xác gió đông tàn Mai mày về xin để lại "mốt" làm sang Những chiếc váy ngắn phập phồng ngắn quá Dưới mắt quê mình thành người xa lạ Gót giày cao trượt ngã lỗ chân trâu Mai mày về có tha thẩn dọc bờ sông Hái giùm tao bông vòi voi tím nhạt Tuổi mười lăm đã trôi về nơi khác Tóc gió còn vương vấn mộng ngày xanh Hết. Phạm Long Phượng
Ông ơi, thơ ông hay lắm! Giọng thơ man mác buồn, một cái buồn hoài niệm của những người con xa xứ. Cách nhìn tuy không mới, là cách nhìn truyền thống nhưng nhờ vần điệu của câu thơ đã tạo một sức sống riêng, không lẫn vào đâu của tác phẩm! Ông tiếp tục cố gắng nhé! Cháu cảm ơn ông ạ! ❤️ Thơ mới có lẽ hay nhưng cháu vẫn thích hợp thơ truyền thống hơn, cũng chuyên viết thơ truyền thống. Có lẽ hai ông cháu mình thật giống nhau ông nhỉ? ^^