Nhà vua và kẻ chăn cừu Tác giả: Lương Việt Hưng - Thơ tự do Trong đời ta có hai con quỷ Thay phiên nhau ngự trị lòng Người Chúng xua Lẽ phải ra ngoài Không ai thoát khỏi tay hai quỷ này? Có người hỏi: Tên hai con quỷ? Em: Ái tình; cô chị: Tham lam! Cô này vì có tính tham Nên thường kiếm cớ lấn xâm Ái tình! Chuyện ngày xưa: Bên thành Tây Trúc Có một chàng Du mục chăn cừu Đàn chiên mỗi tháng một nhiều Con nào con ấy, béo đều no nê! Dáng sạch sẽ, đi về trật tự Lãi hàng năm dự trữ khá cao! Vua cho đòi gã chăn cừu Rằng: "Anh xứng đáng vào triều giúp ta Phong anh làm quốc gia Thượng thẩm Nghề Chăn dân cũng lắm công phu Nhưng anh mưu trí cần cù Sẽ quen công việc, không lo ngại gì!" Từ biệt cừu, ra đi nhậm chức Tay cầm cân nảy mực công bình Bấy lâu ngoài chó, chiên lành Anh quen một vị Tu hành xuất gia Nhà Tu hành chạy qua góp ý: Sự thật sao? Mộng mị đó sao? Bỗng dưng chức trọng quyền cao Ngày nay anh đứng dầu Triều giúp Vua Phải cảnh giác: Đắn đo sau trước Diều lên cao: Sợ đứt dây lèo Đề phòng khi rớt hiểm nghèo Thạch Sùng, Vương Khải sớm chiều trắng tay! Ngày nay thế, ngày mai cũng thế Hãy coi chừng những kẻ ghen ăn! Chăn chiên nghe nói cười gằn: Tu hành tiếp: "Tôi phân vân nói nhiều! Nhưng với bạn mến yêu, nói tuốt Anh nghe tôi kể nốt chuyện này: Ông Mù đi đụng gốc cây Đánh rơi mất gậy, hai tay lần mò Sờ phải rắn chết co vì rét Tưởng khúc dây gấc chết vừa rơi Ông Mù vội cám ơn Trời Người qua đường thét:" Ông ơi, cầm gì? Bỏ ngay ra kẻo nguy với nó Ai lại cầm Rắn Hổ trong tay? " - Ta rơi gậy, được roi này! - Ông cứ cầm Rắn, chết ngay bây giờ! Mù ngoan cố vẫn chưa bỏ Rắn Tưởng người ra trêu hắn đùa vui Hổ mang hết cóng, sống rồi Nó tiêm một phát, thiệt đời Thong manh Tôi báo trước để anh liệu trước Càng lên cao, lúc trượt càng đau - Nhưng đâm lao, phải theo lao Rồi ra số phận làm sao thì làm! Tay anh trót nhúng chàm là dại Bon nịnh thần đồn đại ong ve: " Nào quan Thượng thẩm kéo bè Coi thường công lí, nể vì người thân! " Vua nghe nói phân vân, nghi hoặc Chúng bồi thêm:" Nói chắc việc này Một tòa biệt thự mới xây Ba tầng lộng lẫy, trưng bày xa hoa! Vua thân hành điều tra việc ấy Xong mắt ngài chẳng thấy gì hơn? Gia tư vẫn thấy bần hàn Vẫn đời Du mục lang thang chiếc lều! Họ mật báo: "Trong nhiều hòm kín Đầy vàng mười, bạc nén, ngọc trai!" Nhà Vua mở hết hòm coi Vài quần áo rách, chiếc tơi chăn cừu! Cái mũ lá, ống thiều, ống sáo Một đôi giày "hài xảo" tự may! Của tôi chỉ có thế này: Là vật bảo đảm lòng ngay Chăn cừu! Ai ghen ghét nói điều vu cáo Cũng hết tài điên đảo trắng đen! Tôi xin về với đàn chiên Ra khỏi Cung điện, Chính quyền, Giàu sang! Tỉnh giấc mộng kê vàng là sướng Mong nhà Vua đại lượng sét soi: Tự nhiên bay bổng lên trời Tôi đã thấy trước sẽ rơi có ngày! Và giấc mộng ngày nay cũng vậy Bởi lòng tôi còn mảy may tham! Cho nên tay đã nhúng chàm: Từ nay Du mục xin cam Chăn cừu. - Đây là bài thơ nói về những cạm bẫy song hành với những cơ hội, cũng như tính vô thường của cuộc đời. Danh lợi và áp lực giống như xiềng xích trói buộc cuộc đời mỗi con người. Có người sẽ chọn đạp lên tất cả để vơn tới đỉnh cao hoặc buông bỏ để thanh thản. Xin chúc quý độc giả luôn hoan hỉ với những lựa chọn của mình. Kính mời quý độc giả thưởng thơ.