Không phải không yêu, chỉ là tình yêu thương bộc lộ nhưng em khó nhận ra. Không phải không hiểu chỉ là hiểu nhưng khó cảm thông. Nhà tôi có đứa trẻ trong thời kỳ phản nghịch, hằng ngày em cứ vui buồn vô cớ, một vấn đề nhỏ cũng đủ làm em bùng nổ. Em gây sự với tôi, với cả những người thân thương của em, em cáu bẩn. Đôi mắt em thường hằn lên vẻ căm thù với tôi khi cơn giận dữ của em lên đỉnh điểm. Những vấn đề của em thật nhỏ bé dưới góc nhìn của tôi, câu chuyện của em ấu trĩ, những vấn đề thật dễ giải quyết, tôi thường nói với em rằng không gì là không thể, em đừng hoảng lên như vậy, càng hoảng càng khó nghĩ ra giải pháp. Nhưng em luôn bị cảm xúc nhấn chìm lý trí. Tôi biết với độ tuổi của em thì mọi thứ ở ngoài kia thật lớn lao và xa lạ, các mâu thuẫn nhỏ đối với em lại sao khó hòa giải đến như vậy. Nhưng có giải quyết được các vấn đề đó em mới có thể thích nghi với những đổi thay sau này. Tôi biết khi xảy ra những điều không đúng ý em, em sẽ cảm thấy hoang mang, tình cảnh thật bất lợi. Em chắc có lẽ trống rỗng, có lẽ không. Em không hiểu cảm xúc của mình là gì. Đó là khi những hoocmon điều khiển cảm xúc ta, đến cả bộ não cũng chẳng thể gọi tên cảm xúc ấy. Tôi nghĩ có những người lớn còn khó có thể định hình huống gì em ấy. Chuyện liên quan đến cảm xúc không giống giải một bài toán, không shift -> solve được. Gia đình là một tập hợp những cá thể có cùng huyết thống, cùng một mối liên kết chặt chẽ. Nếu một trong những cá thể có cảm giác tổn thương những cá thể còn lại sẽ cảm nhận được. Cho nên khi trong nhà có đứa trẻ không nghe lời, cảm xúc em ấy đang ở trạng thái chênh vênh, em tự tách mình ra khỏi mối liên kết đó, mối liên kết ngày càng nhạt dần. Nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra, tôi phải lôi kéo em ra khỏi hỗn độn của cảm xúc thênh thang. Tôi đã từng dùng những biện pháp mạnh nhưng rồi tôi nhận ra điều đó càng khiến em ấy xa tôi. Cho nên hiện tại tôi chỉ đối xử thật dịu dàng, xoa dịu đi những nguồn cơn giận dữ trong em. Để em ấy nhận diện được cảm xúc bản thân. Tôi biết có thể nó sẽ vô ích vì em đang trong thời kỳ phản nghịch nhưng tôi vẫn muốn làm, tôi không muốn bỏ mặc để những cảm xúc tiêu cực chi phối em, khiến em ngày càng tách biệt với mọi người, sẽ lạnh lẽo và cô đơn lắm hệt như tôi ngày trước.
Mình cũng có một đứa em đang trong tuổi phản nghịch, chị em mình cách nhau 5 tuổi. Nhà mình rất đông chú dì, anh chị em họ nhưng lại chỉ có mình nó là con trai, năm nó 10 tuổi mới có thêm 1 đứa em họ là con trai. Lúc nó còn nhỏ rất nghe lời mình, mình đi đâu cũng đi theo, làm gì cũng làm theo nhưng mà mình lại luôn xem nó rất phiền, luôn tìm cách k cho nó đi chơi cùng, thỉnh thoảng còn trút giận lên nó. Đến lúc mình hiểu và nhận ra mình cần đối xử tốt với nó thì nó đi học, gặp thêm bạn, thêm chuyện ở trường, lớp nên không còn nghe theo mình, không còn theo mình chơi, cũng ít nói chuyện với mình. Đây chính là điều hối hận nhất của mình. Giờ nó học xong lớp 9 rồi, tính rất hay chống đối, ương ngạnh và không tâm sự gì với ai cả. Nó chơi game nhiều, suốt ngày đọc truyện tranh trên điện thoại, mình rủ đi chơi cũng k đi, nói chuyện rất cục súc, không chỉ với mình mà cả bố mẹ mình cũng vậy. Sau nhiều lần cãi nhau và 1 khoảng thời gian mình chuyển ra hà nội học thì mình có hỏi han nó, mình nhận ra khi mình nhỏ nhẹ, chịu khó, kiễn nhẫn hơn khi nói chuyện với nó thì nó sẽ không gắt với mình nữa. Mình bắt đầu tìm hiểu và chơi game nó chơi để thỉnh thoảng có thời gian sẽ chơi với nó, dò hỏi xem nó thích gì rồi mình cũng tìm hiểu, trò chuyện với nó.. Hiện tại, chị em mình đã trở lại thân thiết như khi còn nhỏ rồi. Bạn hãy dành thời gian tìm hiểu đến những gì em bạn thích và suy nghĩ đơn giản, đặt mình vào vị trí của em xem sao nhé!