Tản Văn Nguyện Người Hạnh Phúc Để Tôi Bình An - Quách Thái Di

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi thaidi, 2 Tháng sáu 2020.

  1. thaidi

    Bài viết:
    30
    Tác phẩm: NGUYỆN NGƯỜI HẠNH PHÚC ĐỂ TÔI BÌNH AN

    Tác giả: Quách Thái Di

    Thể loại: Tản văn

    * * *

    Chiều nay trời đổ mưa muốn gọi điện hỏi cậu ở nơi ấy có mang theo ô không nhưng chợt nhớ chúng ta đã sáu năm không gặp nhau rồi. Từ ngày cậu đi, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa. Trước đây tôi cứ tự hỏi bản thân rằng tại sao hai người từng thương nhau sâu đậm, gắn bó thân mật như vậy bỗng một ngày đột nhiên cắt đứt liên lạc giống như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nhau?

    Nhưng sau này tôi dần dần không nghĩ tới điều đó nữa. Bởi vì tôi nhận ra có những thứ không bắt buộc phải nhớ hay quên. Chúng sẽ theo dòng chảy của tháng năm mà dần trở thành dĩ vãng.

    Tôi còn nhớ ngày cậu đi, cả hai chúng ta đều rất thản nhiên. Tôi có hướng đi riêng của tôi, cậu có giấc mơ của riêng mình. Không chung con đường, không thể tiếp tục ở bên nhau. Đó chính là suy nghĩ của chúng ta thời trẻ. Cậu nói rằng 'tụi mình vẫn có thể liên lạc thường xuyên'. Nhưng tôi nói 'Không' sau đó cắt đứt liên lạc trong suốt một thời gian dài.

    Có lúc tôi thấy chuyện của chúng tôi thật buồn cười. Chúng tôi đã từng thương nhau rồi bỗng chốc không cần nhau nữa. Tôi nghĩ chắc đây chính là thứ gọi là 'Vui buồn hợp tan' trong đời người.

    Vòng xoáy thời gian khiến chúng ta ngày càng xa cách nhưng nếu có thể quay trở lại thêm một lần nữa, tôi sẽ nói lời 'Tạm biệt' với cậu, chân thành cùng cậu nói lời chào cuối cùng mà trên môi vẫn giữ nụ cười. Dù chúng ta đã từng ít nhiều làm tổn thương nhau nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã đến bên tôi, thương một người như tôi.

    Mỗi lần cãi nhau đến nảy lửa, chúng ta thường quên đi những điều tốt đẹp ban đầu, quên rằng cậu đã vượt ngàn dặm trong gió mưa chỉ để đến đưa tôi món bánh mà tôi thích nhất, quên mất rằng những lúc tôi bị bệnh cậu đã ở bên săn sóc, nửa bước cũng chẳng rời, quên mất lời cậu từng nói tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Năm tháng ấy, chúng ta vội vàng hứa, hứa sẽ mãi mãi ở bên nhau. Thực chất đó là lời nói dối đẹp nhất. Tình yêu năm đó cũng trôi qua vội vàng vì chúng ta quá nông cạn, chỉ biết buông những lời hứa mà không biết thời gian chẳng đợi ai cả.

    Và tôi cũng quên luôn một điều: Trên đời này vốn dĩ không hề tồn tại hai chữ 'Vĩnh hằng'.

    Thực ra đến bây giờ ngoái đầu nhìn lại, những cãi vã cùng giận hờn của chúng ta chỉ là những chuyện vặt vãnh. Nếu chúng ta mỗi người có thể học cách nhượng bộ một bước thì có lẽ giờ đây chúng ta vẫn có thể làm bạn hoặc bên nhau như lúc đầu. Thế nhưng vì lòng kiêu hãnh của tuổi trẻ, chúng ta tranh đấu đến cùng rồi như 'Giọt nước tràn ly', chúng ta tách khỏi nhau, lặng lẽ.

    Cậu biết không? Sau ngày ấy mỗi lần nhìn thấy bóng dáng ai giống cậu ở trên phố, tôi đều ngây người ngoảnh nhìn mà chẳng hiểu vì sao, nhìn mãi cho đến khi bóng hình người kia biến mất giữa dòng đời. Có lúc trông thấy những đôi tình nhân đi ngang qua, tôi liền nghĩ bây giờ cậu đang ở đâu, đã có người yêu mới chưa và cuộc sống của cậu có hạnh phúc như điều cậu mong muốn?

    Tôi đã từng nói nếu được lựa chọn lại tôi vẫn sẽ chọn cậu, sẽ tìm cậu vào những năm tháng buồn vui, sẽ chỉ thương một mình cậu, sẽ ở nơi tối tăm dùng ánh sáng của riêng mình để cậu nhận ra, sẽ giữ cậu thật chặt nhưng đáng tiếc, cuộc đời không có nếu thì nên giữa năm tháng tươi trẻ này, khi nhìn thấy cậu đứng ở một góc lặng nhìn về phía chân trời, tôi nguyện lòng đánh đổi cả thanh xuân.

    Trưởng thành giúp tôi hiểu ra, rồi tôi cũng sẽ phải lòng một người khác, rồi cậu cũng sẽ trở thành chú rể của một người không phải tôi, rồi cũng có ngày chúng ta để lại duyên nợ không vẹn tròn năm xưa cùng với tro bụi của quá khứ. Vậy thì cậu hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc. Đến khi mái đầu của hai ta đều đã bạc, sẽ còn có một người lắng nghe mình kể chuyện ngày xưa. Cậu kể cho cô ấy nghe thời niên thiếu rực rỡ của cậu. Tôi sẽ kể cho anh ấy nghe người từng khiến tim tôi xao xuyến.

    Năm tháng luân hồi, vạn vật đổi dời chỉ có kí ức nơi bờ ngực trái là thiên trường địa cửu.

    * * *

    Ngoài trời mưa bụi lất phất.

    Tôi tình cờ tìm thấy bức thư tình cậu viết năm nào. Từng dòng chữ sáng lấp lánh trên tờ giấy đã ố vàng. Đó là những vần thơ lưu dấu tuổi thanh xuân chẳng trách khi đọc lại trái tim vẫn thổn thức. Những điều tôi nợ cậu có lẽ cậu đã nhận được từ một người khác rồi. Bất luận cậu đang ở nơi đâu, tôi vẫn chúc cậu một đời hạnh phúc.
     
    PhaledenvoBụi thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...