Người trong tim Bỉ Ngạn Yêu Góp ý tại đây ạ: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Bỉ Ngạn Yêu NHìn cậu đau khổ như vậy anh cũng không muốn đâu, chỉ vì.. chỉ vì.. anh yêu cậu, cậu yêu hắn và.. Chương 1: Anh và cậu là trúc mã cùng nhau lớn lên, anh thầm thương cậu từ năm lớp 9, đến nay là 4 năm rồi. Nhưng vì sợ cậu không chấp nhận bản thân mình là đồng tính, vì vậy anh giữ kín tình cảm này. Cậu vẫn hồn nhiên vui đùa cùng anh, cho đến khi cậu gặp hắn. Cấp 3, anh và cậu học khác lớp, hắn lại học chung với cậu. Cậu thích hắn 2 năm rồi, đến nay đã lớp 12, sắp tốt nghiệp, anh đắn đo với tình cảm của mình, có nên nói cho cậu biết không, thì bất chợt cậu bảo: - Nhân này, mình thương 1 người rồi ấy! Cũng không biết phải là thương không nữa! Nhưng hỏi mãi cậu cũng không nói đó là ai, anh chắc nghĩ "hẳn là một cô gái đáng yêu" Một ngày tình cờ anh thấy cậu quấn quýt bên hắn, vị trí lẽ ra là của anh, hóa ra, cậu cũng như mình, nhưng cớ sao người cậu thích không phải anh cơ chứ? Anh lặng lẽ ôm khổ đau một mình "thôi thì chúc em hạnh phúc" Một lần, cậu hối hả tìm anh sau giờ học - Có chuyện gì đấy? - anh nhẹ nhàng hỏi - Này, người tớ thích là nam, cậu có.. ghét bỏ.. - Ngu ngốc, tất nhiên là không rồi! -vì tôi cũng vậy- nhưng nửa câu sau anh nuốt nghẹn vào lòng - Nhưng.. anh ấy ghét đồng tính- mặt cậu tiu nghỉu - tớ hỏi anh ấy cảm giác thế nào về giới tính thứ 3, anh ấy bảo.. ghê tởm, hi hic tớ.. tớ.. - Không sao mà, phải cố gắng lên, bẻ cong hắn! - anh nói mà chua chát trong lòng - Ừm. Tớ sẽ cố gắng Cậu lại vui trở lại, sau đó, đôi lúc buồn vì tình cảm không nói được cậu lại tìm anh tâm sự, anh thì lắng nghe và an ủi cậu, giúp cậu vui hơn, để rồi bao nhiêu tâm sự chỉ mình anh ôm lấy. Cho đến một ngày, cậu vui mừng hớn hở, báo với anh tin vui mà theo cậu là vậy: - Nhân, Nhân, anh ấy.. anh ấy cũng thích tớ, tớ biết mà.. hihi - Làm sao cậu biết được? -anh buồn buồn hỏi Cậu có vẻ ấp úng trả lời: - Tớ.. tớ.. hôm qua.. bọn tớ vừa.. lên giường- cậu mắc cỡ quay mặt đi. Tim anh như bị ai bóp nghẹt lại, khó chịu quá. - Cậu.. - Phải ấy, hôm qua lớp tớ đi chơi, anh ấy uống nhiều nên tớ đưa anh về, không ngờ sau đó.. sau đó.. Anh ấy và tớ.. ừm.. Sáng thức dậy, anh ấy cười với tớ, không.. không chán ghét tớ! Tớ vui lắm! Anh ấy nói muốn tớ làm người yêu anh ấy! - Chúc mừng.. cậu! - Ừm. Cám ơn cậu, có cậu động viên tớ, cảm ơn cậu rất nhiều! - Ngốc, chúng ta là bạn mà! Tớ có chút việc, đi đây! - Bye, bye Anh quay đi thật nhanh, chỉ sợ chút nữa thôi anh sẽ kiềm không được mà ôm lấy cậu, nói ra hết mất. Vì sao, người bên cậu sớm tối 18 năm qua- là anh. Vì sao, người thương cậu nhiều nhất cũng là anh, nhưng vì sao cậu không cảm nhận được mà lại yêu hắn cơ chứ! Nếu biết cậu cũng là gay vậy có lẽ anh đã dũng cảm nói ra hết lòng mình."Anh sẽ đứng phía sau quan tâm và yêu thương em như vậy, tạm biệt, mối tình đầu của anh.