Truyện Ngắn Người Tình Lặng Lẽ - Trần Tú

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Tú TN, 9 Tháng tư 2021.

  1. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    Truyện ngắn: Người tình lặng lẽ

    Tác giả: Trần Tú

    [​IMG]

    Seoul một ngày đông lạnh lẽo, chưa bao giờ anh cảm thấy mùa đông lạnh đến vậy. Mùa đông ở Seoul có những bông tuyết trắng rơi rơi – điều mà chưa bao giờ anh thấy. Ở Việt Nam giờ thế nào, có lạnh không, có mưa không? Anh mong rằng trời sẽ nắng đẹp để trên ngôi làng nhỏ bé quê anh sẽ rộn ràng những điệu nhạc mừng cho đám cưới của Linh. Linh à, em phải hạnh phúc đấy, xin lỗi vì anh không thể về để chúc phúc cho em được. Anh nhìn ngắm dòng người đang hối hả đi lại trên đường phố - có những cô gái trẻ trung, vui tươi, có những đôi tình nhân tay trong tay hạnh phúc, có người đi ngược, đi xuôi, anh nhìn như vô định, rồi hà hơi một cái và mỉm cười bởi cái suy nghĩ "biết đâu trong dòng người tấp nập kia anh sẽ bất ngờ gặp được Lan". Câu chuyện ngày nào chợt hiện về trong tâm trí anh.

    * * *

    Những kỉ niệm về Linh

    - Em thích cậu ta đến vậy sao, vậy thì hãy tỏ tình với cậu ta đi!

    - Không!.. cô khẽ lắc đầu, môi lắp bắp, hai má trở nên nóng hổi, có lẽ nó đang ửng đỏ.

    - Em về trước đây, trời sắp mưa rồi!

    Linh bước đi trong đêm tối, lòng ngổn ngang những suy nghĩ:

    "Đúng, anh nói đúng. Em thích cậu ấy, thực sự rất thích. Có những lúc em đã muốn lấy hết can đảm, chỉ để nói với cậu ta rằng tớ thích cậu. Nhưng em không thể, em vẫn chưa đủ dũng cảm anh à. Em nghĩ rằng có một bàn tay vô hình nào đó đã ngăn em lại. Có lẽ em và cậu ấy quá khác nhau. Cậu ấy đẹp trai, giỏi giang, gia đình khá giả, bên cạnh luôn có những cô gái xinh đẹp vây quanh. Còn em, em chỉ là một con bé nhà quê, chân ướt chân ráo lên thành phố, em thấy mình không xứng.. Em ngốc quá phải không anh, phải chăng trong tình yêu đôi khi người ta vẫn" ngốc "như thế. Có lẽ rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, em tự nhủ với mình rằng" hãy coi đây như một lần say nắng, qua cơn say mọi thứ sẽ trở lại bình thường. "

    * * *

    Trên cùng một con đường, có hai người đi về hai phía khác nhau, nhưng dường như trong họ lại đang tồn tại cùng một dòng cảm xúc.

    Anh cũng bước đi với những rối bời:

    " Em là con bé ngốc! Tại sao lại giấu anh. Nhưng anh biết chứ, anh biết em thích cậu ta nhiều như thế nào. Điều ấy hiện rõ qua ánh mắt của em. Em biết không, ngôn ngữ của ánh mắt có sức mạnh hơn lời nói hàng ngàn lần. Ánh mắt em mỗi khi nhìn cậu ta cười, ánh em mỗi khi thấy cậu ta bên cạnh những cô gái khác, ánh mắt em mỗi khi vô tình chạm phải ánh nhìn từ cậu ta. Mỗi khi ấy ánh mắt em nói lên tất cả. Ánh mắt ấy là sự ngưỡng mộ, xao xuyến, mơ mộng, ngượng ngùng, bực bội, tự ti hay tất cả đều mang tên cậu ta? "

    * * *

    - Tiết học hôm ấy:

    - Này cậu, lại đây ngồi, nhanh lên, thầy giáo sắp đến rồi. Làm gì mà đi muộn thế, ngồi phía trong đi, tôi ngồi ngoài quen rồi.

    " Con bé ngốc, anh đã mang cậu ta đến gần em hơn. Nhìn em kìa, em hiền hậu và ít nói thế, thường ngày em hay cau có và quát mắng anh lắm cơ mà. Vậy mà cứ mỗi khi gần cậu ta tôi chỉ thấy em yên lặng.. "

    Ngày lại ngày qua đi, em và cậu ấy dần thân thiết hơn. Anh nhớ, có lần em đã hỏi" anh cố tình làm vậy đúng không? ". Phải, anh cố tình làm vậy đó, em có ghét anh không? Lẽ nào anh làm thế là sai, hay anh cũng ích kỉ quá khi chỉ nghĩ đến cảm xúc của riêng mình. Tại sao ư? Bởi mỗi khi ấy anh lại thấy em vui hơn. Đôi mắt chất chứa những giọt buồn ủ dột ngày nào bỗng trở nên lấp lánh những tia sáng, nụ cười cũng thường xuyên hé nở trên môi em hơn. Cô nàng lạnh lùng, khó tính ngày nào bỗng trở nên ấm áp, vui vẻ hơn. Anh muốn được nhìn thấy em như thế. Và anh tin rằng" tình yêu sẽ làm con người ta thay đổi ". Mà" tình yêu "là gì chứ, thật khó để định nghĩa hai tiếng" tình yêu ". Chỉ biết rằng, với anh:

    Tình yêu không phải sự sở hữu hay chiếm đoạt, chẳng cần những cái nắm tay hay những nụ hôn nồng cháy. Tình yêu trong anh chỉ đơn giản là nhìn thấy em vui tươi hơn mỗi ngày, là luôn dõi theo em, luôn tìm mọi cách để bảo vệ em, dù em vô tâm em chẳng nhận ra điều đó. Tình yêu anh dành cho em có lẽ từ những ngày thơ ấu, khi chúng ta còn đạp xe đi học trên những con đường gồ ghề. Khi là đùa vui, khi lại lạnh lùng im lặng. Ngày ấy, lúc nào em cũng vô tư đạp xe đi trước, để anh khi thì lặng lẽ theo sau, có những lúc nghe em hát vu vơ mà lòng thấy rộn ràng. Rồi đến một ngày anh thi trượt đại học mà lòng vẫn vui như mình vừa tạo nên kì tích, lúc ấy anh đã vui sướng nghĩ rằng sẽ thi lại để được học cùng em.

    Tình yêu với anh là những lần vắng em đột nhiên anh thấy nhớ đến nao lòng, là những lúc thấy em buồn và khóc anh cũng muốn được khóc theo. Lúc ấy, anh ước giá mình có thể khóc thay để em cười. Tình yêu với anh là khi thấy em vui, anh cũng thấy bình yên và hạnh phúc. Tình yêu với anh là khi em đem lòng yêu một người khác, con tim anh khổ đau, nhưng vẫn thầm nguyện cầu cho em được hạnh phúc. Tình yêu với anh linh thiêng nhưng cũng đơn giản lắm. Bởi vì với anh tình yêu là cho đi tất cả, chỉ cho đi mà thôi, dù bao khổ đau chăng nữa anh vẫn thấy hạnh phúc.

    Có ai đó thầm thương

    Một trái tim lạc lối

    Trong lòng bỗng bối rối

    Bởi không biết nói chi

    Có câu thơ nào vang lên trong nỗi nhớ, anh bỗng thấy nhớ Lan – cô bạn thân trong nhóm đại học. Lan hiền lành, ít nói, có chút nhút nhát, giọng nói rất ấm áp và luôn biết cách quan tâm đến những người xung quanh.

    - Giờ Linh và người đó đã yêu nhau rồi, cậu có buồn không? Lan hỏi giọng rụt rè

    - Có một chút, nhưng tớ nên vui hơn phải không, người đó tốt hơn tớ, và từ khi yêu cậu ấy tớ thấy Linh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Anh nói và đôi mắt nhìn về một nơi xa xăm.

    " Tớ biết thế nào cậu cũng sẽ nói thế mà, chàng trai cực kỳ tốt bụng mà tớ từng biết! Có chàng trai nào lại cứ yêu đơn phương một cô gái từng bấy nhiêu năm như cậu không nhỉ? Ngoài Linh ra cậu có quan tâm đến cô gái nào khác không? Lại là không à? Lạ thật đấy, người ta cứ mải mê đuổi theo người phía trước mình, mà quên mất rằng phía sau luôn có người lặng lẽ dõi theo họ. Chẳng biết khi nào người phía trước mới ngoảnh lại, còn người phía sau vẫn âm thầm không lên tiếng. Có lẽ nào, giữa những điều thầm lặng ấy đang tồn tại một tình yêu? "

    Lúc ấy, tôi đã nhoẻn miệng cười rất vô tư mà nói" đồ nhút nhát, hôm nay cậu cũng triết lí ra phết nhỉ? ". Mà không để ý rằng, lúc đó đôi mắt của Lan thoáng buồn, dường như đang cố giấu đi sự hờn rỗi và trách móc trong đó.

    Tình yêu với Lan là gì? Anh lặng yên suy nghĩ. Lan trong anh có cái gì đó nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, cơn gió ấy khẽ đến bên anh, mang một chút gì đó vừa tươi mát, vừa dịu ngọt nhưng anh đã thả hồn theo cơn gió khác mà vô tâm không nhận ra điều ấy. Đứng giữa anh và Linh, phải chăng bằng sự nhạy cảm của người con gái Lan biết rằng trái tim anh đã thuộc về người khác và chắc hẳn cô ấy cũng đau lòng lắm. Lan luôn quan tâm đến tâm trạng và cảm xúc của anh, mỗi khi anh buồn hay suy tư, cô đều hỏi han và động viên. Có những thay đổi nhỏ ở người con gái ấy, Lan vốn nhút nhát, sống khép mình vậy mà khi bên anh cô lại nói nhiều hơn, mỗi dịp đi chơi có anh cô đều đồng ý tham gia. Thỉnh thoảng Lan lại gửi cho anh những tin nhắn nhắc nhở học bài, nhắc đi thi đúng giờ.. Phải chăng đã có lần anh bỗng thấy" xao động "nhưng rồi lại tự nhủ có lẽ đó chỉ là sự quan tâm của một người bạn. Tại sao Lan thích anh mà lại không nói, em cứ yên lặng, thậm chí còn tìm cách để giúp anh và Linh. Tại sao Lan cũng giống anh cứ mãi" lặng lẽ "như thế," lặng lẽ "với những cảm xúc, lặng lẽ dành tình cảm cho một ai đó, lặng lẽ nhớ, lặng lẽ thương..

    Ngày cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học trên tay cũng là ngày những người bạn rời xa nhau, tình bạn và những rung động đầu đời mờ dần nhường chỗ cho những lo toan, những biến động và bị cuốn vào dòng chảy hối hả của cuộc sống. Cho đến một ngày có một bí mật được hé lộ.

    * * *

    Facebook có tin nhắn – đó là tin nhắn của Lan, tin nhắn đã được gửi cách đây hai tuần:

    Cậu à, tớ sắp phải đi xa rồi, một nơi rất xa, nơi mà tớ chưa bao giờ tới. Giờ cậu thế nào rồi, sao ngày càng yên ắng thế? Lúc này đây, trên đường ra sân bay tớ chợt nhớ đến những ngày còn ngồi trên giảng đường, tớ thấy nhớ cậu. Biết nói gì đây, chỉ nhớ ra những câu thơ của tác giả Bùi Minh Quốc mà lòng tớ bỗng bâng khuâng:

    Có khi nào trên đường đời tấp nập

    Ta vô tình đi lướt qua nhau

    Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất

    Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu

    Chúc cậu sống thật tốt, cậu là người con trai tuyệt vời nhất mà tớ đã từng gặp. Sẽ không biết đến khi nào tớ mới gặp lại cậu, nhưng tớ tin rằng cậu sẽ không quên tớ. Có một điều là tớ luôn nhìn cậu từ phía xa và luôn cố gắng làm những việc mà một người bạn tốt nên làm. Nhưng thực sự tự trong lòng tớ hiểu, con tim tớ bị lỗi nhịp mỗi khi bên cậu, có lẽ tớ thích cậu và hơn cả là tớ đã yêu cậu mất rồi. Sự nhút nhát đã làm tớ chẳng thể nào nói những điều này trực tiếp với cậu, chỉ nhờ vào những dòng tin này thôi. Cậu ở lại nhé, Seoul đang đợi tớ. Hẹn một ngày sớm nhất tớ sẽ gặp lại cậu, và hy vọng rằng lúc ấy chúng ta sẽ cười với nhau những nụ cười thật hạnh phúc.

    Con tim anh bối rối, hình như nó đang đập mạnh hơn. Có một sự thôi thúc, làm cho những hình ảnh, kỉ niệm về Lan hiện ra trước mắt anh. Lan à, hãy chờ tôi nhé? Tôi sẽ đi tìm em, tôi không muốn để lạc mất" một tâm hồn mà tôi đã đợi từ rất lâu đâu ". Tôi hiểu rằng, đã đến lúc" người tình lặng lẽ "nên can đảm nói tiếng" yêu em".

    Lan ơi, hẹn gặp em ở Seoul vào một ngày gần nhất!

    * * *THE END..
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tư 2021
  2. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    Tình yêu không phải sự sở hữu hay chiếm đoạt, chẳng cần những cái nắm tay hay những nụ hôn nồng cháy. Tình yêu trong anh chỉ đơn giản là nhìn thấy em vui tươi hơn mỗi ngày, là luôn dõi theo em, luôn tìm mọi cách để bảo vệ em, dù em vô tâm em chẳng nhận ra điều đó. Tình yêu anh dành cho em có lẽ từ những ngày thơ ấu, khi chúng ta còn đạp xe đi học trên những con đường gồ ghề. Khi là đùa vui, khi lại lạnh lùng im lặng. Ngày ấy, lúc nào em cũng vô tư đạp xe đi trước, để anh khi thì lặng lẽ theo sau, có những lúc nghe em hát vu vơ mà lòng thấy rộn ràng. Rồi đến một ngày anh thi trượt đại học mà lòng vẫn vui như mình vừa tạo nên kì tích, lúc ấy anh đã vui sướng nghĩ rằng sẽ thi lại để được học cùng em.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...