Truyện Ngắn Người Sinh Tháng Cô Hồn - Phan Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ngọc Nữ Kỳ Môn, 27 Tháng mười 2018.

  1. Ngọc Nữ Kỳ Môn

    Bài viết:
    11
    Tên Tác Phẩm: Người Sinh Tháng Cô Hồn

    Tác giả: Phan Ngọc

    Chắc các bạn đều như tôi. Đều tò mò "ma có thật hay không". Tôi cũng không rõ. Chỉ là cái tò mò từ bé đến lớn. Nó vô hình mà đe dọa được hàng nghìn người chưa biết rõ về nó. Nó có khả năng làm con người chú ý đến nó, sợ nó và phát điên vì nó. Rồi có những chuyện mà không rõ nguyên nhân đều được vu cho rằng "ma làm". Không biết oan hay không nhưng con người luôn tôn nó lên, rằng nó phi thường. Cứ vậy cái gì gê tởm cũng gọi ma mà cao siêu cũng gọi ma. Tôi cũng vậy. Nói thì buồn cười thật nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Nhưng có những thứ mà chẳng thể nào tìm ra nguyên nhân. Thậm chí tôi nói đây là huyện thật chắc chả ai tin (trừ những người đã ở cùng phòng tôi năm đó).

    Tôi đã gặp những chuyện mà chính tôi hay người nghe đều không giải thích được. Tôi đang là sinh viên của một trường nghệ thuật ở Hà Nội. Tôi là dân tỉnh lẻ nên việc tìm một căn phòng để trọ là cả một vấn đề với cô sinh viên lần đầu ra Hà Nội và đi một mình. Sau khi làm thủ tục nhập học xong, tôi ra cổng nhìn ngó quanh xem có ngõ nào hay có chỗ nào có giấy dán thuê phòng trọ không. Ngồi uống nước bên quán ngay cổng trường để tránh nắng, tôi nghe thấy các bác phụ huynh đưa con đi nhập học đang làm thủ tục gì đó. Tôi hỏi thăm và làm quen "Bác đưa bạn đi nhập học ạ? Bác có giấy gì đó ạ? Sao cháu nhập học không có ạ?" Bác nhìn tôi ánh mắt nghi ngờ đáp "Bác làm thủ tục vào kí túc mà cháu, cháu có giấy ưu tiên gì không thì vào xin giấy mà làm. Vào đây rẻ lắm cháu, năm sau thích thì ra ngoài." Như bắt được vàng, tôi cảm ơn bác và xách ba lô lên hỏi đường và tiến về phía cổng kí túc xá. Tôi nhanh chóng được đăng kí vào kí túc vì tôi thuộc hộ dân tộc. Và cũng từ đó, tôi gặp bao nhiêu điều rắc rối và ám ảnh đến tận bây giờ.

    Tả qua cho các bạn nghe nhé. Kí túc xá của tôi nằm cuối khuôn khổ của trường. Từ cổng đi vào là dãy nhà sơn màu xanh nằm dọc bên tay phải. Và dãy nhà sơn màu vàng nằm ngang hướng ra trước cửa kí túc, dãy này có vẻ xây trước vì nhìn cũ hơn và rêu phong. Cả hai dãy đều xây 4 tầng. Tôi được nhận phòng 25 thuộc dãy nhà màu vàng. Phòng tôi có 2 dãy giường tầng và 10 ng sẽ ở chung với nhau. Khá đông nhưng tôi lại rất thích thú vì mong tìm được nhiều bạn mới. Nhưng khi bước vào phòng, cái làm tôi sốc nhất là cấu trúc phòng. Nó buồn cười lắm các bạn ạ. Phòng tôi dọc dạng nhà ống và được chia làm 2 ngăn. 1 ngăn vệ sinh chung và ngăn ở.. (bạn nào ở kí túc chắc sẽ biết) Nhưng lạ ở chỗ. Bình thường nhà vệ sinh sẽ ở cuối phòng, đằng này tôi phải đi qua nhà vệ sinh mới vào phòng được. Và cuối phòng đáng lẽ phải là của ra vào thì lại là cửa ra chỗ phơi quần áo. Tất cả phòng được xếp đảo ngược với thiết kế bình thường. Thôi gác chuyện đó qua vì cứ có phòng là được mà. Tôi leo tót lên giường trên xí một chỗ cho mình vừa thoáng và đỡ bị phiền.

    Dưới giường là Nga, cô bạn khoa nhạc mà tôi kịp nói chuyện đầu tiên. Tôi mệt mỏi vì say xe chưa hết nên sắp đồ gọn rồi thiếp một lúc. Đang thiu thiu ngủ, tôi thấy mát mát ở bên tay. Mát lạ lạ, như kiểu cai thổi vào tai mình vậy. Nhưng mệt mà, nghĩ là gió nên quay người úp mặt vào tường tôi ngủ tiếp. Lúc này không phải mát nữa, mà là lạnh. Cái quái gì thế không biết. Sao lại có đứa nào nhúng tay vào nước đá rồi tát vào mặt trêu mình à. Tôi không phải gê gớm nhưng thế này quá đáng thật. Tôi bật dậy nhìn xem kẻ láo nháo nào đang trêu mình thì thật bất ngờ. Tôi chẳng hề thấy một ai quanh mình trừ cô bé nằm đầu phòng đang ngồi nghịch điện thoại. Ngơ ngác một lúc, tôi đoán chắc mệt nên mơ. Giấc mơ như thật. Bỏ qua, tôi cũng không hay để tâm lắm. Nhìn đồng hồ đã xế chiều rồi. Theo chân đoàn phòng mình đi ăn ở ngoài căng-tin vì trong này cấm nấu ăn. Thủ tục đơn giản, tôi đã lấy được phần cơm của mình và ngồi ăn cùng bạn bè. Đang vừa ăn vừa hóng hớt chuyện các bạn trong phòng giới thiệu về mình thì tôi loáng thoáng nghe được nhóm đằng sau đang bàn tán gì đó rất sôi nổi:

    "À! Hóa ra vì thế mà bọn mình phải đi qua nhà vệ sinh mới vào được phòng à. Ghê thật!"

    Với cái bệnh tò mò hóng hớt của một đứa con gái, tôi không để yên khi nghe đúng tới cái ấn tượng của tôi về cấu trúc phòng nên tôi quay lại hỏi luôn:

    "Cậu ơi chuyện gì thế, xin lỗi đã phá ngang, tại mình cũng bị tò mò về cái phòng mình. Hì"

    Tôi cười cố thân thiện nhất để bạn đó kể. Rồi tôi cũng được đáp lại đúng như mong muốn:

    "Ơ? Thế lúc vào ở kí túc bạn chưa nghe ai kể à? Chuyện là. Ngày xưa cách đây tầm 7 hay 8 năm gì đấy k rõ, ở bên khoa Mỹ thuật có một chị tên Mai ở trong kí túc phòng 45 dãy vàng. Chị đấy làm thủ quỹ trong lớp. Không biết do mâu thuẫn trong lớp và chuyện riêng tư gì mà chị ấy nhảy từ tầng 45 xuống. Lúc rơi xuống đất chị đấy vẫn còn sống nhưng khi các anh phòng 15 đưa chị đó vào phòng thì chị ấy tắt thở luôn. Nghe đâu chị ấy chết không nhắm mắt. Từ đó những phòng dọc từ trên tầng xuống là phòng 45, phòng 35, phòng 25, phòng 15 là hay có chuyện. Lần lượt xếp theo các năm thì những ai ở trong những phòng đó sẽ gặp xui xẻo. Do đó mà quản lý kí túc đã phải mời thầy về xem phong thủy và đảo kiến trúc phòng như vậy"

    Nghe cô bạn đó nói xong tôi phì cười:

    "Chắc các anh chị dọa cậu thôi. Ma cũ bắt nạt ma mới mà, tớ ở phòng 25 đây"

    Nhưng tôi hối hận vì lúc đó tôi lại coi thường như vậy. Sau đó tôi chào mấy bạn và ra về cùng phòng tôi. Vừa về tới phòng, chúng tôi giật mình vì tiếng hét thất thanh của ai đó tầng trên. Chả là toàn con gái hay hóng nên chúng tôi ngó xuống ngó lên xem tiếng đó đâu ra rồi khi biết tầng trên, cả đám chạy nhanh lên xem chuyện gì. Hỡi ôi! Cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa bao giờ thấy gì như thế. Trước mặt tôi là một người con gái mặc bộ đồ ngủ đang bò bằng 2 tay, tóc tai xõa ra 2 bên và gào khóc. Mọi người xúm lại xem rất đông. Lố nhố vài bạn chạy vào vừa khóc vừa đỡ nhưng cô bạn đó k đứng lên được. Cứ ai càng đến gần cô gái đó càng gào to hơn và bò về phía cuối hành lang. Kẻ gào kẻ quát, kẻ khóc, um hết cả lên. Bác bảo vệ và mấy anh quản kí túc xuất hiện. Bác lao vào túm lấy tóc cô gái kia giật ngược lên tát một cái mà chỉ nge thôi cũng khiến tôi cảm thấy đau rát.

    Quả là như tôi nghĩ, bạn nữ đó ngất lịm và mọt người cũng giải tán. Trước khi tôi về, tôi kịp nhìn qua phòng xem là phòng bao nhiêu thì hỡi ôi 35. Tôi cũng bắt đầu lo vì tôi thấy sự trùng hợp đầu tiên như cô bạn ở quán ăn nói tới. Tôi lặng lẽ về phòng. Chả dại mà đứng mãi đây như ất ơ. Tôi về phòng mình và không để ý tới chuyện vừa sảy ra nữa. Mình ở hiền chắc chả sao đâu. Nghĩ vậy nên tôi về đánh giấc tới sáng cho khỏe. Hôm sau, buổi gặp mặt đầu tiên của tôi với lớp mới. Lại một ngày nữa trôi qua. Tôi trở về phòng sau buổi nghe về nội quy trường. Thả lưng xuống giường, nhẹ nhàng cho đôi mắt khép lại. Gió lùa từ cửa sau vào đầu giường tôi nhè nhẹ. Bỗng "ha ha ha ha.." Một tràng cười dài làm tôi bay hết cả cơn ngủ. Sao lại có người vô duyên thế! Tôi thầm gắt. Tôi ngó xuống thì thấy Nga, cô bạn giường dưới đang nhìn chằm chằm vào điện thoại mà cười. Tôi nhắc "Này, xin vài phút bình yên để ngủ cái nào bạn ôi"

    Thế nhưng hình như Nga không nghe thấy lời tôi nói. Cô bé cứ cười, mỗi lúc một to. Trêu ngươi nhau à? Tôi quát lớn "Này!" Nga bỗng nhiên không nhìn vào điện thoại nữa, mà ngước lên nhìn cái đầu đang cúi xuống là tôi. Tự nhiên tôi thấy sợ, rất sợ cảm giác lúc đó. Mắt Nga nhìn tôi giống như tức giận lắm. Một cơn gió mạnh thổi từ ngoài cửa sau vào hai chúng tôi. Gió mạnh, làm tóc Nga bay che mất nửa mặt lấp ló đôi mắt vẫn nhìn tôi trừng trừng và đang chuyển dần sang màu đen ngòm không lòng trắng. Tôi đơ vài giây rồi bật người ngồi dậy chấn tĩnh. Tôi muốn khóc vì những thứ mới thấy quá. Gió đã ngừng từ khi nào. Có người về phòng rồi. May quá! Trong lúc này tôi thật sự sợ Nga. Nhưng kì lạ. Sao bạn kia về mà không ngạc nhiên khi thấy Nga trong bộ dạng kia hay sao? Tôi cũng ít thân với người khác nên không hay bắt chuyện. Vì cùng phòng tôi không hợp ai. Cô bạn kia tới giường Nga và khoe về cái áo mới mua. Tôi lén nhìn xuống xem Nga thế nào thì lại vẫn là Nga, chả có gì, mắt bạn đó vẫn đẹp như vậy. Hay lúc này tôi hoa mắt nhỉ? Tôi cũng bắt đầu mong ra khỏi kí túc dần đều rồi đấy. Trời bắt đầu tối dần. Tôi hạn chế đi chơi vì mới xuống chưa quen nhiều và cũng hết tiền rồi. Tối ngày mấy cô bạn cứ rủ nhau đi mua sắm vậy là lại mình tôi ở phòng.

    Nằm nghịch facebook lát rồi lại chụp choẹt ảnh ở phòng mới. Vì đi vắng hết nên chụp đỡ ngại. Đang giơ máy lên chụp thoáng qua cửa sổ tôi thấy cái gì đấy vèo qua terong camera của tôi. Đứng tim. Tôi quay lại nhìn. Không thấy gì. Tôi lại tự nhủ chắc cái bóng đèn phản vào màn hình. Tôi lại giơ máy lên chụp và lại thế nữa. Lần này run thật sự. Tôi k chụp gì nữa chuyển sang mở nhạc thật to để đỡ sợ. Chợt "méo!" Ôi tôi muốn nhảy ra khỏi phòng ngay lập tức nếu ngoài kia cũng có người. Tôi chắp tay niệm phật cầu mấy đứa trong phòng mau về cho tôi đỡ sợ. Tôi hối hận vì đã không xin số điện thoại ai trong phòng. Lúc này cái tôi mong nhất là được yên ổn.. Chứ thỉnh thoảng thế này tôi chết vì sợ mất. Cuối cùng chuyện kinh khủng nhất đã sảy ra làm tôi cắp đồ chạy mất khỏi kí túc mà không bao giờ dám quay lại đó ở nữa. Hôm đó là rằm tháng bảy. Cũng gần sinh nhật tôi. Tôi chuẩn bị đón cái sinh nhật xa nhà đầu tiên. Hơi buồn vì nhớ nhà. Hôm đó như mọi khi, mấy đứa lại rủ nhau đi chợ. Lần này tôi không chịu ở nhà một mình sau lần trước vụ chụp ảnh đó. Lần này có Mị ở lại cùng. Mị là người miền trong. Con bé ít tuổi hơn tôi nhưng học sớm. Tôi ngồi giường tôi, con bé cũng thu mình ngồi ở cái gường gần cửa vào. Tôi nói với nó vài chuyện linh tinh để cố cho phòng có tiếng.

    Chán vì con bé chả thú vị gì nên tôi quyết định ngủ trước.. Đang ngủ thì tôi mơ thấy có người gọi. Cô bé nào đó mặc áo hoa mỏng, mặt tròn, tóc ngang vai cười cười đứng dưới giường gọi tôi "đi chơi với tớ đi" Tôi lúc này cũng đâu nhận ra mình nằm mơ. Cứ tự nhiên dậy mà đi theo thôi. Đang ra gần đến cửa thì "Này! Làm gì đấy?" tiếng ai hét làm tôi bừng cả tỉnh. Ôi! Lúc đấy muốn ngất mà không ngất được. Tôi đang đứng ở lan can cuối hành lang. Tôi quay lại. Là Mị quát tôi. Khi tôi còn đang ngơ ngác không hiểu thì Mị kéo tôi vào phòng cài then lại rồi bảo "Em đang ngồi chơi game thì thấy chị mộng du. Em thấy chị nhắm mắt đi. Em tưởng e hoa mắt. Nhắm mắt mà tài thật ra mở cửa rồi e chạy theo. Chị làm em sợ quá!" Chị mắc bệnh mộng du à? Tôi ngớ người. Từ bé tới giờ đã bị thế bao giờ đâu. Tôi cũng run lắm. Gọi điện về kể với mẹ luôn. Ngay hôm sau, ông anh họ tôi phi từ Gia Lâm sang dẫn tôi đi tìm phòng trọ. Tưởng ra ngoài trọ là yên bình.. Hóa ra nó cũng đáng sợ chả kém.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...