Người Quen Cũ Gặp Lại Người Quen Cũ Nguyễn Lam Yên Người quen cũ gặp lại người quen cũ Thoáng bâng khuâng, thoáng một chút bồi hồi Những kỉ niệm đã từ lâu say ngủ Bỗng giật mình, lay động trái tim côi Người quen cũ ngỡ đã quên chuyện cũ Ngỡ thời gian đã bôi xóa mọi điều Có ngờ đâu lòng vẫn còn ấp ủ Một bóng hình, một giọng nói thân yêu Người quen cũ khẽ chào người quen cũ Phía xa xa nắng đã nhạt sắc hồng Phố mỏi mệt, nằm lặng thinh ủ rũ Gió im lìm đuổi theo đám mây bông Người quen cũ thấy tiếc ngày tháng cũ Giá trước kia đừng vội vã xa rời Cả hai đứng nhìn hoàng hôn vừa phủ Gót chân buồn giẫm nhẹ cánh hoa rơi..