Tản Văn Người Phụ Nữ Và Ước Mơ Thời Đại 4.0 - Cute Pikachu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Cute pikachu, 1 Tháng ba 2022.

  1. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    Người Phụ Nữ Và Ước Mơ Thời Đại 4.0

    Tác giả: Cute pikachu

    Thể loại: Tản văn


    Bài dự thi tham gia sự kiện: Event - Chủ Đề 8/3: Em Và.. Những Mộng Mơ

    [​IMG]

    Phụ nữ biết kiếm tiền là phụ nữ giỏi,

    Phụ nữ biết kiếm nhiều tiền bằng việc chân chính là phụ nữ thông minh,

    Nhưng phụ nữ vừa biết kiến nhiều tiền vừa không ngừng trau dồi học vấn mới là phụ nữ đáng ngưỡng mộ.

    ***​

    Bữa tiệc tất niên năm nay thật vui vẻ. Cả gia đình chị sum họp. Chồng chị cũng kết thúc đợt công tác dài ngày và kịp ra sân bay đón vợ chồng cô út về ăn tết bên ngoại.

    Trong không khí cận kề năm mới, chị cảm thấy cái tết năm đó đã tạo ra một bước ngoặt lớn cho chị.

    Người em rể ngoại quốc tuy mới về Việt Nam lần thứ hai nhưng đã biết nói chút ít tiếng Việt. Nghe rất gần gũi, chân thành. Còn hai cháu trai của chị thì thật tuyệt vời. Nhất là đứa lớn, nó trông như một sao mẫu nhí vậy. Ôi chao, cậu bé cũng bằng tuổi con trai chị nhưng cao dong dỏng, hơn con chị hẳn một cái đầu. Đôi mắt xanh biếc, tóc xoăn, sống mũi cao thanh tú làm cho cậu bé trông chẳng khác gì một sao mẫu nhí vậy.

    Vui nhất là những đứa trẻ rất hợp nhau. Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau và chuyện trò không ngớt.

    Nhìn các cháu, con mình vui vẻ quây quần, chị cảm thấy vui lắm.

    Chị cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc ngập tràn trong mắt cô em gái thân yêu dù một thân một mình lấy chồng, lập nghiệp bên trời tây. Nhìn người em, chị vô cùng nể phục. Một mình du học bên Úc, lạ nước lạ cái nhưng cô bé rất năng động. Dù mới chỉ là sinh viên năm hai mà cô bé đã tự tin mở một tiệm bánh ngọt. Nhưng hơn hết, chồng cô bé còn là người vừa có học vấn, vừa biết cư xử rất đúng mực.

    Trong câu chuyện bảy phần tiếng Anh, ba phần tiếng Việt của các em với chồng chị, dù không hiểu hết nội dung câu tiếng Anh nhưng chị vẫn rất vui.

    Niềm vui đó chứa đựng cả sự tự tin của chị. Cảm xúc này khác với cảm xúc của hơn một năm về trước.

    **

    Ngày đó, trong dịp hè, khi biết tin em gái sẽ cùng chồng con bay về thăm ngoại. Chị vui lắm. Chị tất bật chuẩn bị bao nhiêu là đặc sản quê hương để chiêu đãi vợ chồng em gái. Đi siêu thị, chị cũng lựa chọn đồ thật kỹ và mua về bao nhiêu thứ. Chị còn cẩn thận đặt cả hàng hải sản tươi từ Hải Phòng gửi về.

    Chồng chị cũng thu xếp nghỉ phép để đưa đại gia đình đi thăm thú một vài địa điểm du lịch nổi tiếng của nước mình. Hành trình bẩy ngày đó thật vui. Cả nhà được đi thăm chùa Tam Chúc – chốn tâm linh lớn nhất Đông Nam Á. Sau đó là hành trình đến động Phong Nha – Kẻ Bàng để chiêm ngưỡng bảy cái nhất của thế giới. Hai ngày cuối, cả nhà chị dành thời gian đi thăm Văn Miếu Quốc Tử Giám để hiểu hơn về trường đại học đầu tiên của nước mình.

    Ở địa điểm nào, chị cũng hồ hởi giới thiệu với vợ chồng em gái về thắng cảnh của đất nước. Đến em gái chị cũng thốt lên: "Chao ôi, chị gái em giống như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ đấy nhé!"

    Đồng hành với chị, em gái làm phiên dịch viên cho chồng và các con mình. Thỉnh thoảng, chồng và con chị cũng tức cảnh, thốt lên vài câu tiếng Anh. Mọi người cùng vui vẻ, hồ hởi nói, kể chuyện nhiều, nhưng chủ yếu bằng tiếng Anh. Chị không hiểu nhiều nhưng cũng vẫn góp tiếng cười vui cùng gia đình. Bất giác, trong chị mơ hồ khao khát "Ước gì mình biết tiếng Anh! Ước gì mình có thể quảng bá các địa điểm du lịch của nước mình bằng tiếng Anh nhỉ!"

    Suốt ngày nô đùa với các em, con trai chị cũng thường xuyên nói chuyện với chúng bằng tiếng Anh. Đứa em nghe thế thì cứ ríu rít bên anh, cứ hỏi anh đủ chuyện. Hai anh em chơi đùa thật vui.

    Chị nhìn con trìu mến mà lòng không khỏi thán phục. Dường như trong chị dỗi dậy một giấc mơ..

    Một tuần trôi qua thật nhanh. Vợ chồng em gái chia tay cả nhà. Tiễn các em ra sân bay, ai cũng lưu luyến không muốn rời.

    Tuần đoàn viên đó thật là ấm áp.

    Từ quê ngoại trở về nhà, chị đôi khi buồn xa xăm và nhìn mơ màng. Có lúc, dường như mải theo đuổi một một ý nghĩ nào đó mà chị còn quên mất tiếng chồng đang gọi chị. Đôi khi, chị còn làm việc mất tập trung.

    Chị như biến thành một con người khác.

    Liếc nhìn đứa con đang ngồi trong phòng làm bài tập, bất giác chị mới nhớ ra rằng suốt sáu năm trời, bậc tiểu học đến năm học lớp sáu bây giờ của con, việc học hành của con chị đều nhắc nhở theo sát nhưng riêng việc học môn Tiếng Anh của con thì không bao giờ chị hỏi tới. Bởi đến một chữ tiếng Anh chị cũng không biết. Nên hiển nhiên chị không thể hướng dẫn hay giải đáp gì cho con.

    Nhịp sống vẫn diễn ra như mọi khi. Nhưng sao giờ đây chị thấy cô đơn quá!

    Chị để ý, mỗi lần chồng và con ngồi luyện giao tiếp bằng tiếng Anh, chị cố nhìn vào điệu bộ cử chỉ của hai người nhưng vẫn không hiểu hai người đang nói chuyện gì và về đề tài gì? Chị thấy tủi thân lắm. Chị tự thấy mình như một người vô hình. Chị lặng lẽ quay về phòng sau khi trút một tiếng thở dài..

    Tiếng nói cười đùa của chị trong ngôi nhà dần dần không còn được vô tư và trọn vẹn như trước.

    Nhớ lại tuần đoàn viên gia đình bên ngoại, chị chạnh lòng. Có lúc nghe thấy chồng và con trai giao tiếp bằng cả tiếng Anh và tiếng Việt với gia đình em gái thì với những câu tiếng Anh chị hoàn toàn không hiểu gì. Có lúc để góp vui với câu chuyện, chị chỉ biết cười trừ. Chị còn luôn phải cân nhắc câu chữ mãi mới dám tham gia câu chuyện bằng một câu tiếng Việt nhưng lòng lại cứ thấp thỏm vì sợ lạc chủ đề, sợ thành "quê".

    Vốn là một người hoạt ngôn, hòa đồng, cởi mở nhưng giờ chị thấy tự ti và lạc hậu trước các em quá!

    Chị nhớ lại nhiều lần đi liên hoan cùng với khi đồng nghiệp cùng phòng marketing của chồng, chị đã rất tự tin, vui vẻ, thông thái nên ai cũng khen chị hoạt ngôn. Thế mà giờ đây..

    Giờ đây, đôi khi chị cảm thấy như rơi vào bế tắc.

    Chị rất muốn học tiếng Anh nhưng ngại vì cái tuổi sắp lên chức bà nội như chị mà vẫn còn đi học.

    Chị lặng lẽ tra google. Chị mở youtube. Chị cố tìm tất cả các chủ đề học tiếng Anh trên mạng..

    Rồi chị đã đăng kí tham gia một lớp học học tiếng Anh online vào đúng ngày 8/3, ngày quốc tế phụ nữ, cũng là ngày sinh nhật chị. Với chị, đây quả là ngày trọng đại của nhiều sự kiện trọng đại.

    Bởi thế, chị quyết tâm học lắm. Ngoài thời gian học trực tuyến trên lớp, chị còn miệt mài tải các phần mềm dạy đánh vần chữ cái tiếng Anh, luyện phát âm tiếng Anh về máy điện thoại. Mỗi lần mở ti vi, chị đều chỉ tìm các kênh nói bằng tiếng Anh, phụ đề tiếng Anh.

    Nhưng một trở ngại nữa lại đến.

    Dù chỉ là lớp học online nhưng học viên trong lớp vẫn phải thực hiện nhiều hoạt động thực hành, luyện nói theo phương thức cá nhân và nhóm. Chị nhận ra trong lớp, chị là học viên lớn tuổi nhất (có học viên độ tuổi chỉ tầm tuổi con trai chị) ; chị còn là học viên học yếu nhất lớp.

    Nhiều bài học, giáo viên và các bạn học luôn phải phải chờ đợi chị hoàn thành các nhiệm vụ học tập. Các hoạt động nhóm cũng vậy, chị luôn là gánh nặng cho cả nhóm. Dần dần, chị cảm thấy tự ti về tuổi tác, về khả năng tiếp thu tiếng Anh của mình.

    Quá sức chịu đựng, chị bỏ dở khóa học.

    Nếp sống đều đặn, nhịp nhàng vẫn diễn ra. Chị vẫn đi làm công sở, vẫn chăm sóc chồng con chu đáo nhưng chị trầm tính đi hẳn đi. Chẳng như trước đây.

    **

    Trước đây, chị sống hướng ngoại lắm.

    Trước đây, cuối tuần, chị thường cùng chồng và con đến rạp chiếu phim. Chị cũng thường tụ hội cùng bạn bè, chị em thân thiết tại nhà. Những tối đó, nhà chị hay mở karaoke, mời các nhà trong ngõ đến nhâm nhi cà phê và ca hát. Cách đây hơn tháng, chồng chị còn sắm hẳn một bộ mic và loa mới để giọng hát được chuẩn hơn.

    Nhưng giờ đây, cuộc vui chỉ còn lại chồng và con trai. Chị hoàn toàn không còn chút hào hứng nào để tham gia cuộc vui như thế.

    Nhiều lúc, chồng và con vẫn đang say sưa hát karaoke thì chị nằm trong phòng, lướt mạng, đọc tin tức, xem phim.

    Hôm đấy, chị đi ngủ sớm hơn thường lệ.

    Rồi chị mơ.

    Dường như trong giấc mơ, như chuyện vui gì đó đến với chị.

    Đêm, mắt chị vẫn nhắm mà môi thì mỉm cười. Có chuyện gì mà chị vui đến vậy?

    Hôm sau, chị mở mạng, chị lại lướt google. Nhưng không để xem phim hay đọc tin tức mà để tìm một khóa học tiếng Anh mới. Qua điện thoại, giọng chân thành, chị kể hết mọi hạn chế về việc phát âm tiếng Anh, những mặc cảm về tuổi tác và tâm trạng khi tham gia khóa học tiếng Anh lần trước..

    Mọi chuyện dần thay đổi.

    Cứ đều đặn trưa, tối mỗi ngày, sau khi xong hết các việc gia đình cơ quan, gia đình, chị lại mải miết ngồi bên máy tính. Chị say sưa nghe, viết và lẩm nhẩm luyện phát âm. Có đêm, đến một giờ sáng, chị vẫn ngồi bên máy tính để học.

    Rồi trưa và tối, đến cả lúc nấu cơm, mắt chị cũng như dán vào màn hình điện thoại. Thỉnh thoảng có bữa cơm, món gà luộc như món gà hầm; món thịt rán như món thịt gác bếp hun khói.

    Con chị bắt đầu chê chị nấu ăn dở. Chồng chị cũng nhắc chị cần toàn tâm khi nấu nướng. Nghe vậy, chị vẫn không buồn tẹo nào. Chị còn nở nụ cười đôn hậu và đùa: "Anh và con gắng ăn để không phụ công em nấu nha!".

    Nghe lời chê nhưng chị vẫn vui bởi chị đang mải miết với giấc mộng lớn lao của một người phụ nữ. Có lúc, đang ngồi học, chị bất chợt mỉm cười, nhớ lại nguồn lực giúp chị muốn học tiếng Anh.

    **

    Chính là tối đó. Chính nhờ bộ phim có tựa đề "Tiếng Anh Là Chuyện Nhỏ" của hãng phim truyền hình Ấn Độ. Trong chị bỗng bừng lên lên khát khao lớn. Chị nghĩ, chị so sánh, chị tưởng tượng. Người phụ nữ Ấn Độ trong bộ phim đó chỉ là một người nội trợ đơn thuần mà sao giàu ý chí đến vậy? Người đó sống trong một đất nước nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, chịu rất nhiều thiệt thòi thế mà sao người vợ - người mẹ đó không những không chấp nhận số phận mà còn biết vượt lên định mệnh của số phận? Người phụ nữ đó từ không biết tiếng Anh và sắp lên chức bà ngoại nhưng rồi đã biết giao tiếp với mọi thành viên trong gia đình bằng tiếng Anh một cách tự tin đến vậy.

    Khi đấy, chị đã từng nghĩ "Người ta làm được tại sao chị không làm được?".

    Phải chăng chị lấy chính lời đã dạy con "Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông" (*) để làm phương châm cho mình.

    Ánh mắt chị dấy lên khao khát khẳng định giá trị của một người phụ nữ trong thời đại mới.

    Mẹ chị biết chuyện con gái học vất vả quá nên thương lắm. Thương chị, có lúc bà cũng khuyên con nên dừng việc học, chỉ cần chuyên tâm vào gia đình và công việc hiện tại là được rồi. Ngay cả đến người bạn thân của chị cũng có góp ý: "Mình già rồi, học tiếng Anh chẳng để làm gì đâu! Thời gian đấy thà cậu nghỉ ngơi, hưởng thụ và làm đẹp còn thực tế hơn đấy!".

    Không được động viên nhưng chị vẫn giữ vững quyết tâm. Dường như ánh mắt chị luôn ánh lên sự kiên định và đã dứt khoát lựa chọn.

    Vẫn là những đêm thức khuya. Vẫn là một vài món ăn chế biến dở. Chị vẫn thường xuyên không chuyên tâm khi đứng bếp. Những món ăn chế biến cầu kì đã dần ít xuất hiện trên mâm cơm.

    Thỉnh thoảng, chị còn mua đồ ăn sẵn cho tiện (những đồ ăn mà trước kia ra chị rất hạn chế mua bởi theo chị nó ngon thì ngon thật nhưng không thể nhiều dinh dưỡng bằng hình tự tay mình nấu).

    Những chiều cuối tuần, chị cũng không còn hào hứng cùng bạn đi dạo quanh các shop. Những bữa cơm họp nhóm của bạn bè về cũng dần vắng mặt chị.

    Tất cả các chương trình giải trí, các bộ phim truyền hình, các kênh youtube đều được chị ưu tiên lựa chọn kênh có nền tảng phụ đề song ngữ thông minh. Có khi, một đoạn video chỉ có năm phút mà chị cứ tua đi tua lại phải đến đến năm mươi phút rồi mới chuyển kênh.

    Chị học và học.

    Chị học chăm chỉ như một học sinh chăm ngoan.

    Chị cật lực học như một sĩ tử ôn nước rút để chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp.

    Nhờ tiếng Anh, chị lại vui vẻ, cởi mở, hoạt ngôn như ngày nào. Tuy rằng vốn từ tiếng Anh của chị chưa nhiều, kĩ năng phát âm tiếng anh của chị nhiều lúc chưa chuẩn.

    Mỗi khi vợ chồng em gái dùng máy tính, bật cam trò chuyện với vợ chồng chị, chị phấn khởi lắm. Để em rể hiểu câu chuyện, chị cố gắng nói chuyện bằng tiếng Anh. Mỗi lần chị phát âm sai, chị còn tặng lại cả nhà một trận tấu hài rất là vui.

    Chị rất vui vì chị đã là chính mình.

    Chị rất tin ở nỗ lực học tập tiếng Anh của mình. Bởi thế có những câu tiếng Anh chị phát âm chưa đúng trọng âm, thiếu âm gió nhưng chị vẫn nói chuyện chân thành làm cho không khí cuộc nói chuyện vừa thân mật vừa gần gũi, ấm áp. Dường như mỗi câu tiếng Anh nói ra chính là tấm lòng của chị.

    Chị nói chuyện bằng tấm lòng dù vốn hiểu biết tiếng Anh ít ỏi. Có khi cả gia đình em gái còn bị cuốn theo giọng nói của chị. Vừa nói chuyện, mọi người vừa giúp chị sửa cách phát âm một cách thân mật, chân tình nên chị cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với các em bằng tiếng Anh. Hai đầu mạng, hai đất nước mà tưởng chừng như tiếng cười vang đến tận nhà nhau.

    Rồi sau mỗi lần kết nối mạng, trò chuyện với vợ chồng em gái, chị còn như được tiếp thêm động lực để học tiếng Anh nhiều hơn.

    Chị còn đặt ra mục tiêu học nói tiếng Anh chuẩn để một vài năm nữa vợ chồng chị sẽ mời mẹ sang Úc thăm gia đình cô em gái thân yêu của chị.

    Rồi những ngày cuối cùng của khóa học cũng sắp kết thúc. Trong buổi học cuối cùng, mỗi người sẽ phải nói về một chủ đề tự chọn bằng tiếng Anh.

    Chị đã chọn chính chủ đề về bản thân mình: Một người phụ nữ từng có những ngày "xuống dốc không phanh" vì giao tiếp tiếng Anh kém; người phụ nữ cảm thấy cô đơn ngay cả trong chính ngôi nhà của mình vì không biết nói tiếng Anh; người phụ nữ cảm thấy không bằng chính đứa con trai ruột mới học lớp 6; người phụ nữ sau hơn bốn mươi năm tồn tại trên cõi đời mới nhận ra được rằng tiếng Anh vô cùng quan trọng..

    **

    Bởi thế, chị hạnh phúc lắm khi tết năm nay, vợ chồng người em gái lại cùng hai đứa con cũng bay về Việt Nam đón Tết cùng gia đình bên ngoại..

    Nhìn con trai đang ngồi chơi ở ngoài sảnh, chị nhớ đến khóa học tiếng Anh đầu tiên cùng nhiều người học có độ tuổi chỉ bằng tuổi con trai chị. Bất chợt chị mỉm cười..

    Chị sẽ mãi lưu giữ kỉ niệm sâu sắc này trong tim.

    Cái tết năm nay chị cảm thấy hạnh phúc, vui và ý nghĩa lắm.

    Chị hạnh phúc không phải vì vừa được em gái tặng nhiều mỹ phẩm ngoại đắt tiền. Chị vui không phải vì được thưởng thức nhiều hải sản ngon mà chị đã cất công tìm, đặt mua từ tận Hải Phòng. Chị vui vì cảm nhận được sự ấm áp, hạnh phúc từ gia đình.

    Ẵm đứa cháu út vừa tròn một tuổi vào lòng, chị hỏi cháu, trò chuyện với cháu bằng tiếng Anh đầy tự tin. Đứa cháu trai lần đầu gặp bác ruột nhưng đã quấn quýt bên bác. Chiếc miệng nhỏ xinh của bé cứ líu lo trông yêu lắm!

    Hơn tháng nữa, lại đúng vào ngày 8/3, ngày chị chào đời cũng là ngày quốc tế phụ nữ, chị sẽ tham gia trải nghiệm hội "Hướng dẫn viên du lịch cộng đồng". Chị muốn tiến từng bước nhỏ để chạm gần đến mơ ước lớn..

    Tiếng pháo giao thừa, khúc nhạc hát mừng xuân hòa với tiếng cười nói rộn vang trong ngôi nhà ấm áp. Tất cả như đang chắp cánh cho ước mơ lớn lao của chị: Mơ ước giao tiếp tiếng Anh tốt; mơ ước mở kênh youtobe tiếng Anh để giới thiệu, quảng bá hình ảnh tươi đẹp của đất nước mình với du khách năm châu!

    -Hết-

    (1.3. 2022, Cute pikachu)​

    * *

    Chú thích:

    (*) Câu nói của Nguyễn Bá Học​
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2022
  2. Sương sớmmùa Thu

    Bài viết:
    184
    Chị ơi, bài dự thi của chị không có ảnh bìa ạ? Chị đọc lại thể lệ cuộc thi xem ạ, phải có ảnh bìa đấy ạ
     
  3. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    2 em. Chị cảm ơn em đã nhắc nha. I love you!
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Cốc cốc.. Chào bạn, mình là đại diện BTC even 8/3. Tối nay mình ghé đây để gửi lại những lời nhận xét chân thành của BGK đến tác phẩm của bạn.

    Gk1: "Truyền tải được bức thông điệp về sự tự tin, tự khẳng định mình cần có của người phụ nữ trong thời đại mới."

    Gk2: "- Câu từ trôi chảy, dễ hiểu.

    Hạn chế:

    - Cách trình bày chưa đẹp mắt.

    - Còn sai sót các lỗi chính tả.

    - Bài tản văn vừa là câu chuyện vừa mang chút tự sự. Trên thực tế cũng chưa đúng chất tản văn.

    Theo như định nghĩa thì:

    Tản văn là loại văn xuôi ngắn gọn, hàm súc, có thể trữ tình, tự sự, nghị luận, miêu tả phong cảnh, khắc họa nhân vật. Lối thể hiện đời sống của tản văn mang tính chất chấm phá, không nhất thiết đòi hỏi có cốt truyện phức tạp, nhân vật hoàn chỉnh nhưng có cấu tứ độc đáo, có giọng điệu, cốt cách cá nhân.

    => Bài tản văn cần phải có chất trữ tình trong đó nhưng tác phẩm này chưa đủ trọn vẹn.

    - Nội dung quá dài dòng, lan man. Thực tế, nếu dùng chất trữ tình trên nền tảng văn xuôi thì bài viết này sẽ mang tính hàm súc cao, sẽ đọng lại nhiều xúc cảm trong lòng người đọc."

    Gk3: Có sự đầu tư vào bài dự thi, câu từ mượt mà, cốt truyện dễ hiểu. Bản thân mình cũng đánh giá cao người phụ nữ vừa làm chủ được kinh tế, vừa chú trọng trau dồi kiến thức, và tuổi tác thực tế chỉ là vấn đề nhỏ trong chặng đường đó thôi. Bạn nên để *** thay vì **

    Thân gửi.
     
  5. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    Mình cảm ơn những lời góp ý quý báu của các bạn BTC thật nhiều nha! Mình chúc BTC luôn đạt thành công, chúc diễn đàn VNO ngày càng lớn mạnh nha!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...