Truyện Ngắn Người Phụ Nữ Mà Tôi Yêu Nhất - Lục Thất Tiểu Muội

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lục Thất Tiểu Muội, 7 Tháng mười 2019.

  1. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Người Phụ Nữ Mà Tôi Yêu Nhất

    Tác giả: Lục Thất Tiểu Muội

    Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm gia đình.​

    [​IMG]

    Cuộc đời mỗi người đều sẽ phải trải qua đủ dư vị ngọt bùi đắng cay, làm hành trang bước vào cuộc sống, giúp chúng ta ngày một trưởng thành. Ở con đường phía trước, đón chờ chúng ta là cả một chặng đường dài, đầy trông gai và nguy hiểm, đòi hỏi mỗi chúng ta phải tự mình vượt qua.. Liệu rằng, mỗi khi ta mỏi mệt, ngoảnh đầu lại nhìn, còn có ai luôn ở phía sau, âm thầm tặng ta một nụ cười, khiến lòng ta êm ả. Người đó hi sinh đủ rồi, chúng ta nên đáp lại thôi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Chương 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dậy đi, mau dậy đi con bé này." Tôi nhăn mày, vò đầu bứt tóc, hai mắt vẫn nhắm liền, một giây sau lại kéo chăn trùm kín lên đỉnh đầu.

    "Có dậy không hả?" Mẹ tôi cầm một cái roi dài vào phòng, quất mạnh lên cái chăn, dù không bị đau nhưng tôi vẫn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đó. Tôi thò đầu ra nói nhỏ: "Mẹ, cho con ngủ thêm chút nữa đi, hôm qua bán hàng về muộn, con phải học đến hai giờ sáng mới xong, bây giờ mới có năm giờ thôi, cho con ngủ thêm chút nữa.."

    "Không ngủ nghỉ gì cả. Dậy phụ tao ra bán hàng, chốc nữa mày lại đi học mất thì lấy ai phụ tao."

    Nói xong, mẹ tôi nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp đồ đạc, mặc dù cảm thấy uất ức nhưng tôi hiểu, đây là công việc hằng ngày của tôi trong suốt mấy năm nay, không thể trốn tránh được, đặc biệt là từ khi bố tôi qua đời, dường như tính khí của mẹ tôi càng ngày càng không tốt.

    Mang theo con mắt lim dim xuống giường làm công tác vệ sinh cá nhân, tôi nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng cùng mẹ đẩy xe hàng ra chỗ bán quen thuộc chờ khách. Hai mẹ con tôi sống bằng nghề bán đồ ăn sáng như bún, các loại bánh, nước giải khát.. tuy cũng có vài đồng lãi nhưng sức cạnh tranh rất lớn, bởi vì chỗ mẹ tôi thường bán là ở cổng trường cấp 2, có rất nhiều các hàng quán khác nhau, tôi cảm thấy càng ngày càng buôn bán ế ẩm rồi!

    "Aizzzzaaa" Tôi ngáp dài một cái, đặt một tay lên cổ xoa xoa, có chút mỏi, chắc là do tối qua ngồi học sai tư thế đây mà!

    Mẹ tôi tự dưng quay ra lườm tôi một cái, vứt cho tôi một cái bánh mì pate rồi lại tự dưng gắt gỏng: "Ăn nhanh rồi biến cho khuất mắt tao, trông mày chả có sức sống gì cả."

    Tôi âm thầm bĩu môi, không phải con nói rồi sao? Thiếu ngủ thì làm sao không uể oải cho được! Mặc dù vậy, lệnh đuổi của mẹ lại rất hợp ý tôi, ít ra bây giờ về nhà còn ngủ được thêm một lúc nữa.

    Ăn xong, tôi cưỡi con xe đạp cút kít của tôi đi về, lại chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng, đóng tiền lớp a~

    "Mẹ ơi, hôm nay là hạn cuối nộp tiền sách rồi, mẹ có thể cho.."

    "Tiền nong cái gì? Buổi trưa nay ăn gì tao còn không có tiền mua đây này." Tiếng mẹ vọng ra từ chiếc điện thoại 1280 của tôi, nghe thật chói tai, tôi đang định nói thêm thì mẹ đã tắt máy, gọi lại không được!

    Lần này tôi thật sự tức giận, tôi đã ngàn vạn lần chán ghét cái cảm giác bị cô giáo điểm mặt chỉ tên hỏi "bao giờ đóng tiền?", "Cả lớp còn mỗi mình em thôi đấy", "Chiều nay lên phòng đóng tiền cho cô.".. Mặc dù cô giáo nói không nặng nề nhưng tôi luôn cảm thấy xấu hổ, là xấu hổ với các bạn của mình, những lúc cô giáo đòi tiền tôi, trong lớp chỉ cần phát ra một tiếng cười hay bất kì một cái gì khác tôi đều nghĩ đó là bạn bè đang cười nhạo, khinh thường tôi, đáng chết là cái cảm giác đó đã theo tôi 16 năm nay rồi!

    Mới năm đầu lên cấp ba, có hàng tá thứ tiền phải chi trả, nghĩ đến đã khiến tôi cảm thấy đau đầu cùng cực! Cũng may trong lớp mới không có ai là bạn cũ cấp hai của tôi, nếu không cái danh hiệu "Thánh đóng tiền muộn" của tôi đã không còn là quá khứ rồi!

    Thở dài, cô giáo chủ nhiệm mới của tôi nhìn có vẻ khá nghiêm khắc, cô nói ngày hôm nay là hạn cuối rồi, bây giờ chẳng nhẽ mỗi mình tôi chống đối?

    Chán quá! Tôi biết phải làm sao đây?

    "Hằng, bà làm sao thế? Mặt ủ rũ thế kia."

    Hương, bạn tôi mới quen khi vào trường, cậu ấy khá hòa đồng, tính tình lại rất tốt nữa chứ! Coi cậu ấy là người đáng tin, tôi liền nói hết nỗi lòng: "Hôm nay là hạn cuối đóng tiền rồi, mình vẫn chưa có tiền nữa, không biết cô giáo có thông cảm cho không nhỉ?"

    Hương trợn mắt, nói nhỏ lại: "Bộ bà không biết à? Luật trường này có từ lâu rồi, học sinh không được trễ tiền đâu, nếu đóng trễ một lần có thể tha thứ, cho đi rửa nhà WC hay lao động gì đó, nhưng nhiều lần là đuổi học như chơi đấy!"

    "Thật á?" Tôi ngạc nhiên thốt lên.

    Đáp lại là cái gật đầu chăc nịch của Hương.

    Ôi thần linh quỷ thần thiên địa ơi! Như thế thì con biết sống sao? Cái gì chứ đóng tiền muộn với tôi là thường xuyên, bây giờ lại có luật như vậy.. Tôi nhăn trán, thở dài thườn thượt, thôi vậy, lần này coi ra mới là lần đầu, cùng lắm là tôi chấp nhận dọn WC vậy!

    "Bà đừng u buồn thế chứ! Hay tui cho bà mượn tiền nhé, đóng cho cô không thì lại bị phạt khổ thân."

    "Gì chứ! Bà đùa à? Gần triệu chứ ít ỏi gì mà bà nói cho mượn dễ vậy!"

    "Tui có mà, tiền tiết kiệm, để đấy cũng chả dùng đến."

    "..."

    Tôi chỉ biết mở to mắt mà á khẩu đứng đó, nói không nên lời!

    Tiền tiết kiệm mà nhiều dữ vậy sao? Chả bù cho tôi, mấy nghìn mua cái kẹo mút cũng phải xin mẹ!

    Tôi quyết định mượn tiền của Hương nộp tạm, bao giờ mẹ cho tiền lại trả cho nó cũng không muộn.

    Thế nhưng, giờ lên lớp hôm nay của tôi cảm thấy hơi kì kì, lúc tôi lên nộp tiền, cô giáo cứ nhìn tôi, tôi hỏi cô lại không chịu nói, kiểu như không phải hôm nay tôi đóng tiền mà là hôm nay tôi phải không đóng mới đúng ý!

    Buổi tối đi học về, tôi còn chưa kịp quăng cái cặp xuống đã bị mẹ túm cổ: "Nói, lấy tiền ở đâu ra đóng học?"

    "Việc này mà cô cũng gọi xác nhận với mẹ sao?" Tôi lúng túng, chẳng biết đáp làm sao.

    "Không nói nhiều, tiền mày lấy đâu ra?"

    "Con.. con.. con vay bạn." Tiếng của tôi vừa dứt thì cũng là lúc chiếc roi dài bằng nửa cuộc đời của tôi quật xuống mông, đau muốn chảy nước mắt.

    "Tao nói mày phải vay tiền à? Có vay thì cũng là tao vay, không đến lượt mày, còn không biết đứa cho mày vay có tính toán gì không.. Cái con ngu này, chậm một hai ngày chắc mày chết à?"

    Lại một phát roi nữa quật xuống, tôi ngồi đó khóc, những trận đòn thế này tôi cũng quen rồi, để một lúc sau là mẹ sẽ nguôi giận thôi.

    "Mày vay đứa nào?"

    "Con.. con vay Hương, bạn trong lớp." Tiếng của tôi kèm theo cả sự nghẹn ngào, tại vì đang khóc nên giọng nói cũng hơi lạc đi.

    "Không biết nhà nó có cho vay nặng lãi hay cái gì không, nếu như thế thì mày chết rồi con ạ."

    Tôi sụt sịt, nghe vậy thì không biết lấy can đảm ở đâu ra: "Mẹ nói thế là có ý gì? Vào lúc khó khăn, nó chịu đem tiền tiết kiệm của nó ra cho con mượn, con cảm ơn nó còn chưa kịp, mẹ lại đi nghi ngờ lòng tốt của nó như thế.."

    Mẹ dí trán tôi: "Mày mới ngu ấy, nhỡ đâu nó chỉ mồi mày thế thôi, sau mày nợ tiền nó, nó nói lãi lên 10 lần mày cũng phải chịu, giống như bố mày hồi trước cũng thế, đúng là ngu dốt nó có gen sẵn rồi."

    Tôi khóc nấc lên, uất ức đến tận cổ: "Bố mất rồi, mẹ còn lôi chuyện đó ra nói nữa.. mẹ quên rồi sao? Năm đó bố là vì ai mà dây vào đó, là vì lấy tiền để phẫu thuật cho mẹ chứ ai! Vậy mà bây giờ mẹ còn nói như vậy à? Bố mất rồi, mẹ càng ngày càng nóng tính, có bao giờ mẹ chịu suy nghĩ cho cảm nhận của con không? Con cũng là người, cũng muốn được như bao bạn khác, tết đến được đi chơi, được nhận lì xì, nhưng không biết là từ năm mấy tuổi, mẹ đã tước mất quyền đó của con rồi.. Hồi xưa còn bố, con ít ra.."

    Tôi nghẹn ngào đến nỗi không nói được nữa, câu chuyện nhà tôi khá phức tạp. Hồi xưa mẹ tôi là gái mồ côi, được bố tôi thương, muốn lấy làm vợ, nào ngờ ông bà nội của tôi không đồng ý, bố tôi đành phải nói dối là đã có tôi nên ông bà mới gượng ép mà rước mẹ tôi vào cửa.

    Năm tôi tám tuổi, mẹ bị ung thư, cả nhà phải chạy chữa khắp nơi, cuối cùng lâm vào cảnh nghèo đói, bố tôi dính vào xã hội đen, bị bọn chúng xiết nợ, nhảy cầu tự tử. Ông bà vì quá đau buồn nên sinh bệnh, mấy năm sau cũng lần lượt ra đi, chỉ còn mỗi tôi và mẹ ở với nhau đến bây giờ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2019
  4. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Chương 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Năm đó, mẹ khỏi bệnh, ông bà có oán thán với mẹ, nhưng cũng không đáng để mẹ dứt giậu bỏ đi như thế, từ đó, con không còn được găp họ, vĩnh viễn không gặp được nữa."

    Mẹ chỉ im lặng, tôi lại như trúng tà, tuôn một lúc như dòng thác đổ về.

    "Mẹ có biết hồi cấp hai ở trường con có biệt danh là gì không? Nhiều lắm mẹ biết không?" Con gái của kẻ trốn nợ "," Đồ không có ông bà "," Thánh đóng tiền muộn ".. mẹ có biết mỗi một từ như đâm từng nhát vào ngực con không? Đã vậy, mẹ còn rất nóng nảy, hễ một chút là đánh con.. sao mẹ không nói nhẹ nhàng một chút, con sẽ sửa mà.. Tất nhiên không thể trách mẹ, đều không thể trách mẹ được.."

    Nói xong, tôi chạy vọt đi, cũng chẳng biết bản thân định đi đâu, chỉ đơn giản là chạy đi, chạy đi để bình tĩnh lại, đúng, tôi cần bình tĩnh lại.

    Lúc nhận ra xung quanh thì tôi mới biết, mình bất giác đã chạy đến mộ bố, ngôi mộ lạnh lẽo, cỏ đã mọc thành từng đám um sùm trên đỉnh. Tôi sụt sùi rồi bất giác lại khóc òa lên, y như hồi xưa mỗi khi tôi ngã đều chạy tới phô bố, tôi nhớ vòng tay dịu dàng của bố, nhớ ánh mắt trìu mến ân cần của bố, nhớ từng lời dạy, lời động viên của bố.. Đáng tiếc, tôi mãi mãi chẳng thể nghe lại được nữa rồi..

    "Bố ơi, con làm thế có đúng không bố? Con không nên trách mẹ đúng không bố? Con.. con không biết, con rối lắm bố ơi.. Bố về đây với con được không bố?"

    Tôi cứ ngồi đó khóc, nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, có cảm giác không tự chủ, tôi nghĩ ngợi lung tung, tôi mơ về ngày xưa, cái ngày ông, bà, bố, mẹ vẫn sum họp ở đó, căn nhà cũ của ông bà với hàng hoa râm bụt nở đỏ, hằng ngày có chim hót, có bướm đậu, có tiếng gọi của bố, của bà nhắc vào ăn cơm, mẹ vẫn hiền lành và dịu dàng với tôi, đút cho tôi hoa quả khi chiều mát..

    Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chim, tiếng cây lá xào xạc.. Ấy vậy mà tôi lại ngủ quên ở nơi này. Còn mẹ.. không biết mẹ có lo lắng cho tôi không? Mẹ có đi tìm tôi không? Nghĩ vậy, tôi vội vàng về nhà, trước khi đi không quên gửi lời tạm biệt bố.

    "Mẹ.. mẹ ơi.."

    "Mẹ.. Mẹ à.. Mẹ.." Tôi tìm khắp nhà nhưng không thấy mẹ đâu, chắc là mẹ lại đi bán hàng sớm rồi.

    "Hằng hả con? May quá tìm được con rồi."

    "Dạ?" Tôi ngờ vực hỏi, bác hàng xóm sáng sớm chạy sang là có việc gì?

    "Mẹ cháu đêm qua bị ngất sỉu, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện rồi, cháu xem vào thăm mẹ đi.."

    Tôi đứng hình, đôi mắt đã khô lệ lại bắt đầu trào ra.

    Có phải tại tôi không? Tại tôi nên mẹ mới bị như thế đúng không? Tôi đúng là đáng chết!

    Vào trong viện, tôi hỏi được số phòng mẹ đang nằm, bà đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.

    "Bác sĩ, mẹ tôi bị làm sao vậy? Sao bây giờ vẫn chưa tỉnh?"

    "Chuyện này.. mẹ cô sẽ tỉnh lại nhanh thôi, không đáng lo."

    Nói xong, bác sĩ lại thở dài, vỗ nhẹ lên vai tôi: "Đừng để bà ấy buồn nhé, có gì hãy mua thật nhiều đồ ngon cho bà ấy, tẩm bổ cơ thể."

    Lời nhắc này làm sao tôi lại nghe ra cái gì không đúng thì phải! Tự nhiên dâng lên dự cảm không lành, tôi vội vàng hỏi lại: "Ông nói vậy là sao? Rốt cuộc mẹ tôi có chuyện gì?"

    Bác sĩ tỏ vẻ ái ngại, tôi nhanh chóng móc từ trong người ra ít tiền đưa cho ông: "Không phải.. tôi không lấy tiền, quan trọng là người bệnh không muốn tiết lộ.."

    "Người bệnh không muốn tiết lộ? Mẹ tôi làm sao? Xin bác sĩ, mẹ tôi bà ấy bị làm sao?"

    Tôi níu áo của bác sĩ khóc rất thảm thiết, gần như tê tâm liệt phế, bác sĩ nâng tôi dậy, thở dài.

    "Thật ra nói cho cô cũng không sao, dù sao chuyện của mẹ cô cũng khá đặc biệt."

    "Mẹ cô bị ung thư phổi, giai đoạn 3 rồi."

    Tôi nhăn mày, hồ nghi hỏi lại: "Chẳng phải chín năm trước đã phẫu thuật rồi sao? Sao bây giờ lại có thể.."

    Bác sĩ lại thở dài: "Tôi là bác sĩ chủ trị cho bà ấy 9 năm trước, năm đó bà ấy bị ung thư phổi giai đoạn 2, có hai cách mổ để điều trị. Một là phẫu thuật hoàn toàn, cắt bỏ khối u, hai là cắt đi một nửa ác tính, một nửa kia lành tính vẫn giữ lại, nhưng về sau sẽ phát triển nguy hiểm. Cách thứ hai thì rẻ hơn cách thứ nhất, khi ấy bố cô có chọn cách thứ nhất, nhưng không đủ tiền nên chạy vạy khắp nơi, còn mẹ cô bà ấy lại bí mật muốn thay đổi đăng kí, chọn cách thứ hai, giảm được một nửa số tiền phẫu thuật."

    Tôi như bị sét đánh ngang tai, tay chân bủn rủn, cũng may có hàng ghế chờ ngay sau lưng không thì tôi đã ngã hẳn xuống nền đất.

    Mẹ..

    Tôi vẫn luôn thắc mắc một điều, hồi xưa gia đình tôi làm thế nào để thoát khỏi bọn xã hội đen kia, bố tôi dù có nhảy cầu đi chăng nữa, số nợ vẫn còn đó, làm sao bọn chúng lại không tìm tới nhà?

    Bây giờ đây khi nghe bác sĩ nói, tôi lập tức hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Mẹ lại chọn cách đó để lấy tiền trả nợ, không nói một lời, sau đó lại tự tay cắt đứt với ông bà nội vì không muốn liên lụy họ.

    Tôi ôm ngực, có cảm giác khó thở, lồng ngực nghẹn ứ, giống như bị một bàn tay vô hình bóp lại, đau đớn từng hồi.

    Mẹ hy sinh như vậy, khổ cực như vậy.. thế mà bao năm qua, tôi vẫn trách mẹ, trách mẹ vì sao lại như vậy, vì sao lại tuyệt tình như vậy.. Hóa ra.. là tôi sai rồi, là tôi không hiểu mẹ tôi rồi..

    "Bác sĩ, mẹ tôi.. có chữa được không?"

    "Được thì được, nhưng tiền không phải là rẻ đâu. Tầm mấy trăm triệu chứ không kém."

    Tôi thẫn thờ đi vào phòng, mẹ tôi đã tỉnh lại, bà đang ngồi nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ.

    "Mẹ, ăn chút hoa quả đi, còn tươi lắm."

    "Hằng, mày biết hết rồi hả?" Mẹ tôi vẫn nhìn khung cửa sổ mà nói.

    Tôi lại bắt đầu rơi nước mắt, khó khăn kìm lại không để phát ra tiếng nấc. "Đấy, cái tao không muốn nhìn là bộ dạng khóc lóc thảm thiết của mày. Con gái nên khóc ít thôi, xấu lắm."

    Tôi lau nước mắt, cố gắng niềm nở chạy ra trước mặt mẹ: "Mẹ ăn táo nhé, để con gọt cho."

    Mẹ nhìn tôi, dường như trong mắt bà cũng có ánh lệ: "Cũng được, sắp chết rồi, mai sau xuống dưới đó lại không có táo mà ăn."

    Tôi đanh mặt, không vui nói: "Mẹ yên tâm. Con sẽ có cách để mẹ phẫu thuật."

    Mẹ tôi ngờ vực, lát sau như nghĩ ra cái gì đó mà gầm lên: "Tao cấm mày nghĩ đến vay nặng lãi, đừng như bố mày là được."

    "Mẹ nghĩ con ngốc à? Khó khăn lắm mới thoát khỏi bọn chúng.. mẹ yên tâm ở đây dưỡng bệnh, con sẽ tìm ra cách."

    Từ hôm đó trở đi, tôi điên cuồng với làm thêm kiếm tiền, hễ quán ăn, quán bia, bưng bê, bán hàng nào có tuyển là tôi đi hết, bất chấp có về lúc 11 giờ đêm hay đi làm từ 5 giờ sáng.. bất quá, số tiền tôi kiếm được cùng lắm chỉ đủ tiền ăn uống của mẹ trong bệnh viện, hoàn toàn không có đồng dư nào.

    Tôi thở dài, vắt tay lên trán, phải có cách gì giúp được tôi chứ?

    Rồi một hôm, tôi đi làm bị ông chủ bùng tiền, nói cái gì mà tôi làm việc không chăm chỉ, không trả lương.. ngày hôm đó coi như là ăn cám. Mệt mỏi, uất ức, tôi viết một status dài tràng giang đại hải kể hết ra đăng lên trang cá nhân của mình, lại bất ngờ được dân mạng chia sẻ một cách chóng mặt, đều nói rằng trường hợp của tôi rất đặc biệt, rất đồng cảm.. thế rồi có một người trong số đó bảo tôi gửi bài lên đài truyền hình, kêu gọi các mạnh thường quân trợ giúp. Tôi như sống lại, vội vàng tìm cách để làm theo chỉ dẫn..

    Tầm một tuần sau, tôi nhận được một mail phản hồi lại, chương trình đó đến tận nơi hỏi thăm đồng thời điều tra tình hình của mẹ tôi. Tình huống này đúng là nằm mơ tôi còn không dám tưởng tượng đến, quả là ông trời không phụ lòng người, khổ tận cam lai.

    Tròn hai tháng nằm trong viện, mẹ tôi cuối cùng đã có thể xuống giường đi lại, sức khỏe đang dần khôi phục. Cảm ơn ông trời đã đối xử tốt với mẹ con tôi như thế!

    "Mẹ, từ bây giờ mẹ cứ ở nhà đi, con có thể kiếm được tiền rồi."

    "Gớm chết, kiếm được mấy đồng lẻ đã vội nói to, lo mà tập chung học hành đi."

    "Con xin bảo lưu kết quả một năm rồi, năm sau con mới đi học lại, bây giờ con chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền và phụng dưỡng mẹ thôi."

    "Hằng, mày lớn rồi." Mẹ tôi xoa đầu tôi, dường như lại trở về cái năm hạnh phúc đó.

    "Lớn vẫn là con gái nhỏ của mẹ mà."

    Tôi thật sự rất mãn nguyện, được ở bên người mình yêu thương, chia sẻ những khoảng khắc, kỉ niệm đáng nhớ với họ, truyền tải yêu thương, đều là những việc vô cùng giản đơn và ý nghĩa.

    Gửi tặng đến mẹ - Người phụ nữ tôi yêu thương và chân trọng một một lời chúc, lời yêu thương vô cùng ý nghĩa, chúc mẹ mãi mãi ở bên con như vậy, cảm nhận sự ấm áp, tình yêu thương từ gia đình là một niềm khao khát cho những đứa con xa quê như con bây giờ.

    * * *

    Chi tiết căn bệnh và các mạnh thường quân hoàn toàn là hư cấu, k có thật :)
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...