Truyện Ngắn Người Phụ Nữ Định Mệnh Của Tôi - Halona

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi halona, 18 Tháng mười 2019.

  1. halona

    Bài viết:
    84
    [​IMG]

    Người Phụ Nữ Định Mệnh Của Tôi


    Tác giả: Halona

    Thể Loại: Truyện ngắn

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Halona


    Văn án:

    Ngày bà tôi qua đời, vô tình tôi tìm được dưới gối bà cuốn "nhật ký muộn màng". Là cảm xúc, là kỷ niệm mà bà muốn lưu lại về một người phụ nữ đã thay đổi cuộc đời của bà. Người phụ nữ đến từ định mệnh.
     
    CaoSG, Hạ Mẫn, Arian Kiều1 người nữa thích bài này.
  2. halona

    Bài viết:
    84
    Chương 1: Trở thành ăn mày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đồ đĩ vô ơn, chó mất dạy.. con mẹ mày là gái lây đến đời mày, hại anh tao vào nhà đá, đồ sao chổi, lũ gái điếm xui xẻo nhà chúng mày chết đi..". Người đang vừa mắng vừa đánh đập tôi dã man là chú Hải. Nếu đếm hết số từ chú ta chửi tôi và chia đôi có lẽ sẽ ra số cái tát mà tôi đã nhận, và kết thúc màn biểu diễn là cú đạp tuyệt đẹp, người tôi văng ra hai mét, mặt đập vào cạnh của giá treo đồ kéo theo cả dây đồ rơi hết xuống đất.

    "Mày.. lại còn dám phản kháng, mày cố tình phải không, phản này.."

    Tôi đã quen cảm giác chờ đợi bị đánh. Ngày mai người đó sẽ về, vì hôm nay là ngày tù cuối cùng của ông ta.

    4 giờ sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, dọn quần áo, đưa hàng ra ngoài bày biện, xách mấy thùng đồ 50, 60 kg xếp vào tủ. Còn chú tôi chỉ việc thong thả ngồi vào bàn ăn đã dọn sẵn, canh bí nấu tôm cùng thịt bò xào dưa leo. Còn bữa sáng của tôi chỉ bắt đầu sau lượt khách đầu tiên trong ngày, là phần cơm cháy dưới đáy nồi cùng chén nước tương thừa.

    "Mày ở nhà bán hàng cho đàng hoàng, tạo về kiểm tra mà thiếu đồng nào tạo giết mày" sau khi gằn giọng quát vào mặt tôi, chú Hải hớn hở leo lên chiếc xe wave "thiếu áo" phóng vèo đi. Ông ta đi đón người đó, cha tôi!

    Từ rất lâu rồi, có một người con trai yêu đắm đuối một cô gái, trớ trêu cô lại là loại người nằm dưới đáy xã hộ. Gái lầu xanh, đĩ, điếm là những cái tên người ta gọi cô. Cô gái vì biết thân phận luôn dùng lời lẽ cay nghiệt với bản thân để đuổi chàng trai đi mỗi khi anh ta đến đứng trước quán bar đợi cô. Cuối cùng, tình yêu vĩ đại vủa chàng trai đã cứu rỗi cuộc đời cô gái, cô bỏ nghề mại dâm, chính thức xây dựng thứ gọi là gia đình. Một năm sau đứa con gái đầu lòng của họ đón sinh nhật đầu tiên. Câu chuyện sẽ thật đẹp nếu dừng ở đây, nhưng đến cuối cùng lại là một cái kết đau đớn, ai oán. Chàng trai chưa một lần tin vào vợ mình, cãi vã, bạo hành, cuối cùng là xem cô như một con thú nuôi suốt ngày nhốt trong nhà. Cô gái không chịu được quyết định dắt đứa con bỏ trốn, chồng cô xuất hiện như một vị siêu nhân đứng sau cô gái khi cô đang loay hoay mở ổ khóa. Anh ta đánh cô, mắng cô, mọi thứ bị đẩy đến cực hạn, cô vùng dậy và kết thúc là cái chết. Anh ta bóp cổ cô đến khi tắt thở rồi chạy ra khỏi nhà miệng còn bẩm "con điếm, cô ta chỉ là con điếm". Sau cùng 15 năm tù là hình phạt dành cho anh ta. Đứa con nhỏ vừa mất mẹ, cha lại vào tù, cuối cùng bị ủy thác cho chú ruột. Đó là câu chuyện mấy bà hàng xóm thường hay bông đùa với nhau mỗi khi thấy tôi.

    "Cha, mẹ" là hai thứ tôi không bao giờ muốn nhắc đến. Nhưng tôi sắp được gặp cha, người đã giết mẹ trước mặt tôi. Chú Hải quay về cùng một người đàn ông cao gầy. Làn da rám nắng không thể che đậy được vẻ lãng tử của ông ta. Nhìn sơ có vẻ là người dịu dàng trong mái tóc cắt cao.

    "Mày bị câm hay bị mù hả, thấy cha mày còn không biết chào?" Chú Hải quát lên khi thấy tôi đứng chôn chân. Tôi lưỡng lự, sợi dây căng lên rồi buông lỏng "Con chào chú"

    "MÀYYY" Mặt ông ta lập tức tím rịm, trong giây phút đôi mắt nổi đầy đường máu đỏ lè, gân mặt bên thái dương giật giật dọa người.

    "Hải, bỏ đi, con bé còn nhỏ!" người đàn ông kia đưa tay chặn lại động tác chú Hải rồi tiến về phía tôi xoa đầu "ba về rồi đây, để con chịu thiệt thòi rồi"

    Ông ta cười dịu dàng thân thiện, nhưng cái ánh mắt nhìn thấu người khác khiến tôi khó chịu. Đã quá trưa, tôi dọn cơm, bữa ăn đầu tiên tôi được ngồi vào bàn. Tôi tự nhiên ăn uống trong khi đối diện là khuôn mặt mọng mỡ, nhăn nhó của chú Hải và bên cạnh là sự quan tâm của người đàn ông lạ. Bữa cơm "gia đình" nhanh chóng kết thúc, tôi phải nhanh tay rửa chén để còn ra canh hàng. Bỗng đôi tay ai quàng qua eo tôi, luồn xuống.. Theo phản xạ chiếc tô trên tay tôi còn vương vãi bọt rửa chén đập thẳng vào đầu người đứng sau. Ông ta ngã xuống "Con gái, là ba đây" rồi đau đớn bò dậy, tôi bỏ chạy, thật nhanh, lướt qua ông chú, qua cánh cửa, băng qua đường trong tiếng kít xe rít tai cùng khuôn mặt tái mép của ông chú lái xe ba gác rồi leo tót lên chiếc xe buýt vừa dừng. Qua tấm kính, hai điệu bộ cười khinh bỉ đó, thật kinh tởm. Tôi rút tấm khăn buộc đầu xuống, những tờ tiền lẻ cuộn tròn là gia tài duy nhất của tôi, sau khi trả tiền xe tôi chỉ còn mỗi tờ một ngàn đồng. Mọi ánh mắt săm soi đều đổ sầm vào tôi, một đứa nhóc mới lớn quần áo bụng chỉ nhem nhuốc cùng đôi chân trần sưng tấy đang rứa máu.
     
    Arian Kiều thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười 2019
  3. halona

    Bài viết:
    84
    Chương 2: Chuyến xe định mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi xuống xe tại trạm cuối cùng, mặt trời cũng đến lúc nghỉ ngơi. Bầu trời chỉ còn quả bóng xạm cùng những đám mây vật vờ. Trăng không sáng, đêm nay là rằm, cơn lạnh buốt truyền từ làn đá vào da thịt. Tôi đang nằm trên chiếc ghế đá trong một công viên xanh lạ lẫm. Tiếng nói chuyện loáng thoáng, tôi ngước dậy, phía xa là vài ba thanh niên đang kéo đến. Điệu bộ loạng choạng đó báo hiệu đến lúc tôi rời đi. Tôi đi bộ qua 1079 căn nhà, trời đã rất khuya, 23h hay 00h tôi không biết. Đôi chân rệu rã bụng cồn cào, đã đến lúc nghỉ ngơi, tôi nằm ngay trước hiên một ngôi nhà ba tầng tự nhủ khi mở mắt sẽ là ngày mai.

    "Này, này, dậy đi!".

    Người tôi rung lắc, đôi mắt lười biếng khẽ mở, cảm giác đau nhức lập tức ập đến.

    "Mày còn không dậy tao thả chó cắn chết giờ!" tôi ngay lập tức bật dậy, một người đàn ông trung niên với cái mũi khoằm đang tia ánh nhìn kinh tởm vào tôi. Lão vứt cành cây vừa chọc vào người tôi xuống dất, phủi phủi tay "đừng có đến đây nằm vạ nữa, tao còn thấy mày tạo đánh chết" ngón tay ông ta chỉ thẳng mặt tôi mà quát.

    Sau đó ông ta quay phắt đi thẳng vào nhà, không quên cảnh cáo tôi bằng cú liếc lạnh xương. Tôi lê từng bước nặng trĩu rời đi, con đường không tương lai không mục đích. Chân tôi khựng lại khi thấy một em học sinh vứt miếng bánh mì thừa vào bịch rác vẹn đường. Tôi tiến lại, vươn tay tới mẫu bánh----

    "Em!"

    Chất giọng khàn khàn ẩn chứa chút dịu dàng khiến tôi giật bắn mình, vội quay đầu nhìn lại. Mái tóc nâu nâu xoăn nhẹ hớp hồn tôi ngay giây phút đầu tiên. Một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như tượng tạc. Lớp trang điểm nhẹ nhàng lại càng tôn thêm đường nét sắc sảo của khuôn mặt mỹ miều. Tôi đắm chìm trong sắc đẹp hiếm có của con người trước mặt, đến khi cảm giác đau đau đánh thức mình. Chị ta đang nhéo má tôi.

    "Làm sao lại ngây hết cả ra thế bé?" Nụ cười đẹp huyền diệu hiện lên qua đôi mắt "cá chết" của tôi. Tôi giật lùi, có phải mình đã làm gì con người thuộc tầng lớp quý phái trước mặt, cả não lẫn chân tôi đều thôi thúc "chạy đi". Nhưng tôi đã bị đánh bại bởi câu nói

    "Em có muốn ăn chút gì không?"

    Đứng trước cơn đói tôi bỏ cuộc, lủi thủi bước theo chị ta. Chúng tôi đi theo hướng tôi vừa rời khỏi, ngang qua căn nhà của lão mũi khoằm khi nãy.

    "Shop cafe Lavender" đập thẳng vào mắt tôi.

    "Ngồi đi" chị ta kéo một cái ghế cho tôi, trên bàn là dĩa bánh da lợn. Mấy thứ xa xỉ này, tôi chỉ dám nhìn, phải đợi đến khi chị ta cầm lên dúi vào tay tôi mới dám ăn.

    "Em không có nhà?"

    Tôi im lặng gật đầu

    "Có muốn làm cho chị không?"

    Tôi nhìn chị ta lộ ánh mắt cảnh giác

    "Đừng sợ, chị muốn em giúp chị bưng bê cafe mà thôi, nếu muốn ở lại chị có chỗ luôn nhé. Nói thật là chị đang rất cần người giúp, mà mấy con bé khi trước đều xin nghỉ hết rồi!"

    Tôi thắc mắc "Tại sao một con bé ăn mày như em lại được thuê?"

    "Sao nhỉ? Để sau này em sẽ biết" bộ dạng thần bí của chị ta càng khiến tôi tò mò.

    Thế là cuộc sống mới của tôi bắt đầu, chị ta tên Lavender, có vẻ là người lai nhưng tên dài quá nên mọi người hay gọi là La. Hằng ngày việc của tôi là bưng bê, lau dọn quầy và tưới cây. Tuy sống chung nhưng chúng tôi không nói chuyện nhiều. Tôi cũng đã quen với cái miệng hay châm biếm của chị ta. Công việc vất vả bởi lượng khách khá đông. Nếu một ngày 201 khách thì 194 khách sẽ là nam giới, 2 khách là trẻ em và 5 khách còn lại là phái nữ. Đây là số liệu đúng trong một ngày mà tôi tự thu thập. Mọi chuyện cứ thế trôi đi, vào ngày đầu tiên một tháng sau đó có một chuyện xảy đến đã thay đổi con người tôi. Sáng hôm ấy tôi dậy sớm đun nước pha trà như thường lệ. Bầu trời quang đãng điểm vài chú sẻ chao lượn trong nắng mai. Vị khách đầu tiên rất chỉnh chu và lịch sự, đến từ quán nhậu "Lẩu Mắm" ở phía đối diện. Vị khách thứ hai là bảo vệ của ngân hàng đầu đường.. Đến vị khách thứ mười, tôi ngước lên mỉm cười thân thiện "cháu chào chú!"

    "Mày.. Cái đứa bẩn thỉu hôm trước" ông ta nói lớn khiến những vị khách ngồi gần đó đều nhìn hết về phía chúng tôi. Có lẽ vì ngại mà ông ta chỉ hếch mặt rồi đi thẳng vào trong. Tôi mặc kệ, chuẩn bị trà đem vào phục vụ như không có gì. Vừa thấy tôi bưng vào chị La đã ra hiệu cho tôi đi ra lại. Tầm hai phút sau, tiếng ông ta quát lớn vọng ra, tôi chạy vào.

    "Lũ dơ bẩn chúng mày, một đứa ăn mày bẩn thỉu, một đứa lưỡng nam lưỡng nữ. Đều là thể loại không ra gì. Quán của chúng mày dơ bẩn, tao sẽ đi loan tin cho cả khu này biết, chúng mày chờ đó mà cạp đất đi". Chị La sát khí đằng đằng bẻ từng đốt ngón tay, nhìn mặt chị như chỉ muốn lao vào choảng lão ta một trận ra trò. Lão thấy vậy xanh mặt sợ quá mà nhanh chóng rời đi. Chuyện chị La là người chuyển giới tôi có nghe loáng thoáng, lâu lâu sẽ có những người bất lịch sự như vậy nhưng chị La luôn vui vẻ đối đáp nên hầu hết mọi người đều quý chị. Những ngày sau đó đúng thật quán chúng tôi có sự thay đổi lớn, khách vào ngày một đông, bởi lẽ lão ta bị khắp xóm ghét nên lão càng đi nói xấu sẽ càng là điều tốt. Đến hôm nay tôi vẫn chưa biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì khiến chị La tức giận nhưng ngày hôm đó, chị ấy đã trở thành người hùng của tôi, là người tôi mãi yêu. Tôi vừa mới nhớ lại, trên chuyến xe buýt ngày đó, người ngồi cạnh tôi chính là chị La, có lẽ đây là thứ người ta thường nói "định mệnh".

    Trích từ "nhật ký muộn màng" được viết trước ngày qua đời của bà tôi.
     
    AlissaArian Kiều thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...