Người Làm Vườn Và Ngài Lãnh Chúa Làm vườn có một bác Nửa kẻ chợ, nửa nhà quê Vườn thơm sạch, thổ liền kề Trồng cây làm đậu bốn bề vây quanh Rau me, rau diếp, ngút xanh Hoa thì vừa đủ kết thành bó thơm Để mừng sinh nhật cô Năm Thú kia, chú thỏ chơi khăm quấy rầy Đem lãnh chúa tỏ bày nông nỗi: "Thỏ chết vằm sớm tối ngốn, xơi Bẫy, vòng nó tránh như chơi, Đá, sào bất lực, đi đời uy danh! Thỏ này chắc đã thành tinh! Là yêu đi nữa cũng kềnh với ta! Nó dù giở hết trò ma Đám kia bắt gọn, không tha, chẳng nhường Ta trừ giúp lão tai ương.. Khi nào? Mai sớm, dềnh dàng làm chi?" Y lời, cùng thủ hạ đi "Nào! Ăn sáng đẻ!.. gà tơ chú mềm! Chén xong, huyên náo cả lên Ba bề soạn sửa bốn bên nói cười: Kèn kêu, còi rúc inh trời Điếc tai, nhà chủ rụng rời hồn kinh Càng lớn hơn: Nỗi bất bình Vườn rau ơi hỡi, tan tành xác xơ! Hết rồi! Luống nọ, luống kia, Xong đời cải đắng! Xúp khuya Hết thời Bác rừng" Gớm! Trò chơi vua chúa! "Mặc bác than.. lũ chó và Người trong một giờ phá một hơi Bằng toàn dân thỏ dưới trời, trăm năm. Các tiểu vương có thù hiềm Mà kêu vua chúa cũng cầm bằng điên. Chẳng thà cứ giải quyết riêng Chớ vời họ đén trận tiền tham gia Cũng không rước tới đất nhà!" Jean De La Fontaine