Truyện Ngắn Người Kể Chuyện Thiên Tài Tên Ron - Đại Cẩu Ron

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi drafox, 17 Tháng mười 2019.

  1. drafox Đại Cẩu Ron

    Bài viết:
    8
    Tên truyện: Người kể chuyện thiên tài tên Ron

    Tác giả: Đại Cẩu Ron

    Thể loại: Truyện ngắn

    Văn án: Câu chuyện cấp 3 của một cô bé rất dễ thương tên Ron. Tựa như một cuộc tám chuyện vui vẻ với bạn bè, tâm sự mọi chuyện trên đời, và cùng trải qua mọi thứ cảm xúc. Háo hức, vui đùa, hưởng thụ, rồi kết, nhớ nhung này nọ.. Tóm lại cấp 3 của mọi người vui như nào thì của Ron cũng vui như thế, rồi ai muốn biết cấp 3 như thế nào là cấp 3 thì cũng vào đọc cho biết mùi, mùi này nhẹ nhẹ nhưng thấm thía và đọng lại lâu lắm đó.

     
    Aishaphuongkimnana thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng mười 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. drafox Đại Cẩu Ron

    Bài viết:
    8
    Chương 1: Hương cấp 3 của Ron bắt đầu thoang thoảng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ron vừa vào cấp 3, học trường chuyên hẳn hoi, nhìn chung là niềm tự hào của ba mẹ xóm giềng. Tất nhiên Ron cực kì mong đợi vào cấp 3, biết bao nhiêu thế hệ đều truyền lại câu chuyện li kì như thần thoại về những năm tháng cấp 3 mà. Ron muốn biết "những ngày tháng đẹp nhất thanh xuân" của mình sẽ như thế nào.

    Mở đầu là ngày đi tập trung đầu tiên nhé, không quen ai, gặp lớp mới, gặp những đứa bạn gắn bó 3 năm tới, bâng khuâng ghê, không biết các bạn sẽ thân thiện hay nghịch ngợm kiểu gì. Ron ngại, thời này còn e ngại, rồi buổi họp phụ huynh đầu năm được vinh danh là một trong số những bạn ít nói của lớp.. Thì cũng khá buồn đấy nhưng tại Ron không thích làm quen người khác lắm thôi, khá thụ động đó mà. Lại một mở đầu khác của Ron là mặc áo dài, thấy nhiều bạn bảo mặc áo dài kinh dị lắm nhưng Ron lại thấy thích, vì Ron thấy mặc áo dài mà post dáng chụp ảnh thì đẹp thôi rồi. Ron đam mê làm mẫu ảnh lắm, dù chẳng thích ai chụp cho mà chỉ toàn hẹn giờ rồi tự chạy ra tạo dáng. Mỗi lần mặc vào tấm áo dài là lại thấy lòng phơi phơi như tà áo vậy. Dù vậy có một cái rất khó chịu là đi xe cứ bị sợ cuốn tà vào bánh xe.. Thế nên học sinh cứ nghĩ ra đủ kiểu buộc tà rồi gấp tà này nọ, nhìn vui mắt lắm, chắc chỉ mình Ron nghĩ vậy thôi, nhưng quả thực là một suy nghĩ đáng khen nhé, một người con Việt Nam yêu tấm áo truyền thống (Ron đang tự cao đó).

    Nhưng "phơi phới" của Ron mới bắt đầu khi Ron tham gia câu lạc bộ bóng rổ của trường. Ron tham gia vì Ron có idol chơi bóng rất giỏi mà rất đam mê nên Ron muốn thử xem bóng rổ có gì thú vị. Ồ và Ron nhân tiện đã tìm ra luôn "cà rốt" của Ron trên sân bóng rổ. Anh í không đẹp nhưng rất đa tài. Nhiếp ảnh, vẽ vời, đì sai, đàn, thể thao.. cái gì anh cũng chơi được tất, lại còn cao ráo và đầu tóc gọn gàng. Ron nhắn tin cho anh vào đúng ngày sinh nhật Ron, 29/10/2016. "Anh ơi, em hỏi anh cái này được không? Em lỡ thần tượng anh mất rồi, làm sao đây ạ?" Cái thời Ron còn rụt rè đến mức chẳng dám nói thẳng ra là cờ rớt vì sợ không còn được chơi với anh nữa.. Ồ nhưng tưởng đầu câu chuyện Ron và anh sẽ dài lắm, nhưng sau đó hai người chỉ nhắn tin với nhau hàng ngày trong vài tháng thôi, cũng nói với nhau nhiều chuyện, nhưng nhìn chung Ron không mở miệng thì anh cũng im. Trầm cảm mất một thời gian.. Đùa chứ chỉ buồn thôi, nhưng bản tính Ron vốn hoang dại, nhận thấy nếu chỉ cờ rớt và nhắn tin hàng ngày thì vĩnh viễn không tiến xa được, Ron đã dứt khoát quên anh đi. Nói nghe dễ lắm nhưng đó là khoảng thời gian cực khổ đấu tranh đó.

    Nhân tiện kể về chuyện tình cảm của Ron, năm ấy Ron được một bạn khác lớp thích. Không hiểu sao lớp bạn í biết được, thế là kéo nhau tới trước lớp Ron hét tên Ron với bạn đó. Lúc ra về đi lấy xe ở nhà xe, các bạn í cũng không quên đứng xếp hàng chào Ron rõ to, nhưng Ron tên Ron thôi, có cần chèn thêm tên bạn kia không vậy, các bạn í kì ghê. Từ đó mỗi lần Ron với bạn đó đụng mặt nhau trên trường là đều được các bạn kia gọi tên. Haizz thời đó Ron còn chưa có vui tính với chưa thân thiện với xã hội nên không biết phản ứng sao, chỉ có lạnh lùng đi lướt qua thôi, tiếc ghê. Giờ Ron nghĩ lại, biết thế hồi xưa cà khịa bạn kia một chút cho vui chứ nhỉ?

    Lớp 10 của Ron cứ lẳng lặng trôi qua mà Ron quên để ý, kết quả cấp 3 mà Ron mong đợi rất nhiều lại mở đầu bằng một năm chán ngắt. Sáng đi học chiều đi học tối nằm nhà ôm laptop hoặc điện thoại. Lâu lâu lại vẽ vời gì đó cho thời gian chết đi một ít, chứ hồi đó nhiều thời gian quá lại chẳng biết làm gì. Nghĩ lại thấy ngu, ngu chứ không phải ngốc hay dại dột gì đâu, biết bao hoạt động hay không tham gia, cứ ru rú trong nhà. Ron có hẳn một bài học to cho các em sắp vào lớp 10 là phải tích cực tham gia đủ thứ hoạt động, hoặc ít ra kiếm lấy đứa người yêu cho có cảm giác gần gũi với đời chứ đùng chui rúc chốn cô đơn như Ron, nghĩ lại thấy tiếc lắm.

    Ồ, lớp 10 của Ron ngắn vậy thôi đó, qua lớp 11 mới bắt đầu dài ơi là dài vì năm đó vui ơi là vui, và tất nhiên đa số những chơi đùa và chiêm nghiệm của Ron đều bắt đầu ở năm lớp 11 cơ. Hóng nhé!
     
    Aishaphuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng bảy 2021
  4. drafox Đại Cẩu Ron

    Bài viết:
    8
    Chương 2: Lớp 11- kỉ nguyên huy hoàng của Ron bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu lớp 10 của Ron là một mớ lộn xộn và giống như lạc lối, thì lớp 11 lại là một sự trưởng thành lớn, Ron mạnh dạn hơn và đã bớt ngại khi giao tiếp với thế giới. Cô bé này đã bắt đầu tham gia các hoạt động để tận dụng khả năng của bản thân rồi. Dù sao tài năng cũng ngời ngợi ra đấy, mình không dùng thì để ai dùng cho, để không cũng phí của giời. Tất nhiên với một niềm đam mê môn nghệ thuật thứ bảy, hoạt động đầu tiên Ron chọn chính là làm một cô diễn viên nhỏ trong một dự án của câu lạc bộ trường. Cũng tình cờ lắm, do Ron quen được một anh trong dự án đó, và không hiểu vì lí do củ chuối củ khoai gì mà anh đó hỏi Ron có muốn làm diễn viên không. Tất nhiên với bản tính rụt rè thì Ron từ chối, nhưng sau đó đam mê lại trỗi dậy và Ron quyết định "quất luôn chứ sợ gì". Và đó cũng là sự mở rộng của rất nhiều cơ hội đến với Ron, các hoạt động trong dự án đó cùng mọi người trong team đã làm Ron lớn không ít. Sơ qua một chút về cái film thì, đó là một film ngắn về nạn xâm hại tình dục. Nghe có vẻ rất ấy ấy.. nhưng quả thực thì đây là một dự án rất tích cực, nó giúp mọi người hiểu rõ hơn và phòng tránh tốt hơn nạn xâm hại tình dục ở trẻ em và trẻ vị thành niên. Cái hành trình làm nên video là những tháng ngày rất cực khi mà phải chạy long nhong ngoài trời để tìm địa điểm quay thích hợp, rồi lại còn phải di chuyển từ nới này đến nơi khác nữa chứ. Dù sao thời học sinh ấy mọi người toàn đi xe điện không mà, nên dù sạc đầy điện nhưng cũng đi nhiều đến mức xe đứa nào cũng sạch banh điện. Thực sự là những ngày rất đáng nhớ. Đến cái hôm và video được chiếu cho mọi người xem thì cũng là lúc mà Ron cảm thấy rất thành tựu, Ron đã làm được một điều gì đó mà Ron vẫn hằng mong đợi. Quả thực không tệ khi mà mọi người xem xong và cảm thấy video rất hay, tất nhiên ông thầy chủ nhiệm câu lạc bộ cũng khen rối rít. Ron e thẹn, lẽn bẽn, nhưng trong thâm tâm thì hoa nở bừng bừng và tâm hồn ngời ngợi. Cảm giác thành tựu là thứ cảm giác làm Ron phê hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Thế mới nói, cấp 3 ấy à, không làm nên chuyện gì đáng tự hào thì không phải cấp 3 rồi, các bạn hãy như Ron nhé, lựa chọn bước ra ngoài chứ đừng chỉ ru rú trong nhà mới tâm trí đóng mạng nhện, giải phóng bản thân để show tài năng với thế giới đi nhé. Với một con người ngây ngô như Ron thì lớp 11 có lẽ là xuất phát điểm thích hợp để Ron bắt đầu cảm nhận thế giới năng động quanh mình. Nhưng với nhiều đứa, cái cuộc sống năng động ấy đã bắt đầu từ cấp 2 rồi kia. Có vẻ Ron hơi đù nhỉ..

    Nhưng không, mỗi người một khác, Ron có thể chậm vào đời nhưng Ron thích nghi với đời nhanh. Tớ sẽ lại kể cho các bạn nghe một hoạt động khác cũng huy hoàng không kém gì đóng phim ngắn. Đó là tham gia hoạt động văn nghệ. Nếu các bạn tưởng rằng chỉ là múa may bình thường trên thứ nền nhạc chán ngắn lặp đi lặp lại suốt bao thời đại thì không, Ron nhảy như một dancer đấy nhé. Bất cứ thứ gì Ron đam mê thì Ron đều dành thời gian để làm thứ đó rất tốt. Và nghệ thuật thực sự là một thứ mà Ron sinh ra là để hòa quyện vào, vì bất cứ mảng nghệ thuật nào Ron cũng đều làm rất tốt. Ron cũng từng tham gia văn nghệ vài lần, nhưng chỉ một lần này là làm Ron thấy xứng đáng với những gì mình đam mê. Không phải vì bài nhảy đỉnh hay Ron được show tài, mà là thứ cảm xúc mang lại khi Ron đứng trên sân khấu và cảm giác hòa hợp với những người bạn nhảy của mình. Nếu là một bài nhảy solo, Ron ắt hẳn sẽ rất thèm cảm giác tỏa hào quang trên sân khấu, nhưng lần này nhảy chung với những người em, người chị cùng trường, đó là một cảm giác rất gần gũi, một cảm giác rất đoàn kết và Ron rất thèm được nhảy một bài thật ý nghĩa với mọi người. Vậy đấy, cấp 3 không nên chỉ chơi trong lớp hay chơi bằng tuổi, mà nên gắng làm quen các anh chị khóa trên và các em khóa dưới. Không nhất thiết phải là bạn thân với người ta, nhưng cũng nên có sự vui vẻ với nhau, như thế khi tham gia các hoạt động sẽ đông vui hơn hẳn í. Mà có khi còn gặp được anh nào ngon giai xíu thì cũng quất luôn chứ nào có cơ hội tốt thế nữa hihi.

    À ngoài cái mảng nghệ thuật, thì năm 11 Ron cũng rất tốt trong thể thao. Cuối cùng thì Ron cũng chơi bóng rổ được nhiều hơn và tốt hơn một chút, đủ để đánh chơi chơi. Và năm ấy chủ nhiệm câu lạc bộ bóng rổ là một bạn nam rất tâm lí và quan tâm tới thế hệ nữ. Bạn ấy đã tổ chức một giải đấu trong câu lạc bộ cho nữ để khuyến khích các bạn nữ chơi bóng rổ. Vì sự tâm lí đó nên Ron thực sự rất thích bạn chủ nhiệm. Hoặc cũng có thể do bạn chủ nhiệm siêu cấp đẹp trai.. Nhưng tóm lại, năm đó Ron và đồng đội của Ron dù là những người mới chơi và chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng đã xuất sắc giành huy chương bạc, chỉ thua mỗi đội có người chơi lâu năm. Mặc dù Ron chưa dành nhiều thời gian và tâm huyết cho bóng rổ, nhưng thành tích như vậy thực sự rất đáng tự hào. Rất đáng để Ron tiếp tục nỗ lực với môn thể thao mang tính đồng đội cực cao này. Cấp 3, muốn đẹp đẽ và heo thì, thì nên tham gia một câu lạc bộ thể thao nào đó, nhất là mấy môn đồng đội, nếu thấy bóng chuyền thường quá thì chơi bóng rổ, con trai thì chơi bóng đá cho thân thiết bạn bè. Mình cũng chả mất gì, mà thậm chí còn có thêm bạn bè, sức khỏe thì được rèn luyện nên học hành xuyên đêm cũng không lo ảnh hưởng sức khỏe, lợi cả đôi đường.

    Hm.. Lớp 11 tạm thời vắn tắt như vậy. Đêm khuya mà đọc thì nghe giống tâm sự phết, không có vui vui cười cười được. Tại như tóm tắt quá đó mà, nên sau này mà nhớ ra được chuyện gì cực hay cực buồn cười thì sẽ dành hẳn một chương để kể riêng luôn. Tên chương chắc lấy là "câu chuyện siêu buồn cười dùng để cười đêm khuya và vực dậy tinh thần cho sáng hôm sau bắt đầu ngày mới". Vậy nhé, hẹn gặp lại.
     
    Aishaphuong thích bài này.
  5. drafox Đại Cẩu Ron

    Bài viết:
    8
    Chương 3: TẠI SAO CẤP 3 LẠI LÀ THANH XUÂN?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cấp 3 chỉ kéo dài 3 năm, nhưng lại là quãng thời gian trải qua nhiều thứ cảm xúc nhất cuộc đời mỗi người. Tại sao ư? Bởi lớp 10 là háo hức, lớp 11 là hưởng thụ, cảm nhận, lớp 12 lại chính là hồi hộp chuẩn bị bước vào đời và rời xa những ký ức đẹp nhất.

    Đầu năm 12, mọi người đôn đáo chọn ngành chọn trường, rồi chọn cả chỗ học thêm sao cho chất lượng để đậu được đại học. Thế là hết đi chơi đàn đúm cùng bè bạn, một ngày cắm mặt vào bảng đen cho đến giải đề ở nhà thầy cô dạy thêm. Tối đến trước khi nhắm mắt đi ngủ thì cũng ám ảnh nào đạo hàm với chả sóng bắt đầu từ đâu. Cũng khó trách, ai mà chẳng lo lắng cho tương lai, nhiều lúc lo xa như vậy cũng tốt, chỉ là lỡ quên mất hiện tại một chút thôi.

    Vậy đến giữa năm thì sao? Người ta thường nói khi sắp mất đi chúng ta mới thấy nuối tiếc và gìn giữ. Giữa năm mới nhận ra là cấp 3 sắp hết rồi, thanh xuân sắp kết thúc rồi. Thế là các anh chị 12 chỉ còn nửa học kỳ để cảm nhận những thứ cảm xúc cuối cùng của cấp 3. Ai cùng vừa tranh thủ học hành, vừa tranh thủ lưu giữ kỉ niệm. Hồi trước thì có mỗi viết lưu bút, thời nay tiên tiến thì đi chụp ảnh kỷ yếu, chụp ảnh với thầy cô bạn bè - những người mà có khi sau này gặp còn chẳng chào nhau mấy câu. Thế nhưng, có ai lại đi tỏ lòng vào lúc này không nhỉ? "Tớ thích cậu lâu lắm rồi mà giờ mới dám nói" hoặc "tự dưng sắp xa cậu, tớ lại thấy thích cậu". Khoảng khắc con tim yếu đuối cũng là khoảnh khắc dễ rung động nhất, bảo sao mấy cậu cứ tấn công lúc 12 sắp xa nhau. Thế nhưng cặp nào mà nên trong lúc này thì cũng có tình yêu đẹp lắm, dù sao được nói ra lòng mình là cũng thấy thoải mái, dù bị từ chối thì cũng không thấy tiếc thanh xuân cấp 3.

    Vậy đến cuối năm thì sao nhỉ? Chạy đôn chạy đáo với thời gian, tay cắp nào đề nào tài liệu. Có lẽ thời điểm căng não nhất đời người cũng chỉ có lúc này mà thôi. Có mấy bạn đang chăm chú giải đề, bỗng ngẩng mặt lên nói, "ê mai mốt là thi rồi, rồi mình không được ngồi bên nhau nữa à?". Ừ thì cũng chẳng thích ngồi với mày đâu, nhưng không được ngồi nữa tao thấy thiếu quá. Thiếu cả một thời thanh xuân khi chúng ta còn trẻ và còn vui vẻ vô tư. Nhưng thôi, nghĩ tới cái xám xịt của tương lai làm người trưởng thành làm gì. Ít ra vẫn còn đó những kỉ niệm đẹp thế kia mà. Lâu lâu nhớ lại, bỗng chốc đau cả ruột. Chỉ tiếc nếu còn mấy anh em tỉ muội cùng làm lại cái trò đấy, thì vui phải biết.

    Ngày chia tay. Cả lớp có ai là không rơi nước mắt. Cái bọn nghịch nhất lại mau nước mắt nhất. Bọn đấy lại chẳng được thầy cô nhớ mặt nhớ tên nhất à. Bọn giỏi thì không ai nhớ, nhưng cái thằng nghịch nhất thì cả khối nhớ hết. Có người từng kể là cái âm thanh trong trẻo mà vui vẻ nhất đời người là tiếng mấy tụi con trai nghịch ngợm rồi phá lên cười thời cấp 3 đó. Nghĩ lại thì, cái tiếng đấy nghe là phải bật cười liền, tại vì trò đùa chúng nó quá nghịch, tại vì độ vui quá cao, và cũng tại vì sau này chẳng ai cười được như thế nữa. Nhiều khi nghĩ, hay làm giáo viên để năm nào cũng nghe âm thanh đấy cho trẻ ra, nhưng ngẫm lại quản chúng nó lại đau đầu lắm. Thôi, vui thật đấy nhưng quỷ sứ, thèm vào.

    Cơ mà nói đi nói lại, nếu có một tình yêu hồi cấp 3 thì nó trong sáng biết mấy nhỉ. Kiểu tình yêu thuần khiết, đơn thuần với nhau, chứ không tính toán và lo toan nhiều thứ như tình yêu sau này. Rồi hồi đấy yêu nhau thì chẳng là tình đầu còn gì, bỡ ngỡ nhưng mà thương là thương lắm luôn. Chỉ muốn nhắn lại với mấy bé lớp 10 là nếu kiếm được ai phù hợp thì hãy hết mình với người đó luôn, lỡ đâu sau này còn có thể dắt tay nhau về chung một nhà.

    Một cái chẳng biết là vui hay buồn nhưng lại rất thú vị, đó là khi lên 12 sẽ cảm thấy thật trưởng thành, thật muốn truyền lại cho các em những kinh nghiệm quý báu mà mình tích lũy được trong 3 năm chui từng lỗ hỏng tại trường. Nào là cách làm xoài tặc mà không bị bảo vệ phát hiện, hay tuyệt chiêu vượt mặt cờ đỏ nếu không may ngủ dậy trễ. Bao nhiêu kinh nghiệm phải tốn công sức mới tích được, lại có cả những cái thừa kế từ các anh chị khóa trước nữa, không thể theo mình mà biến mất khỏi ngôi trường này được!

    Năm cuối và những mối quan hệ. Làm đàn anh đàn chị không chỉ hướng dẫn các em mà còn giao lưu, tạo niềm vui cho các em nữa. Hồi lớp 10 mới thấy các anh chị cũng thấy thật ngầu, sau họ có thể tài năng lại học giỏi thế nhỉ, người này hát hay rồi người kia giải tỉnh giải quốc gia. Đến giờ bản thân trải qua rồi mới thấu, mấy ông bà đấy cũng lười chảy thây, cũng quậy tung cái trường có thua gì mình đâu. Nhưng đối diện với các em, phải thật là "cool" ngầu, biết đâu trong đấy có em nào dễ thương lại tiện tay cuốn được thì hay quá. Nhưng tất nhiên mấy em còn e thẹn, không dễ mà cuỗm được con cái nhà người ta đâu nhé. Anh nào cao tay kè kè được một em là ngay hôm sau cả bọn lại được dịp giễu cợt cho xem.

    Chốt lại. Nhiều người vẫn bảo cấp 3 là đẹp nhất, gắng mà trải nghiệm đi rồi sau này còn có cái kỉ niệm. Cơ mà đừng nghĩ tới tương lai xa vời làm gì, mình cứ hưởng thụ ngay trong lúc mình còn ở đấy có phải hơn không. Sống hết mình, tới cả bến luôn chứ. Lo sợ sắp mất đi thì cũng tốt, mình nhận ra được cái giá trị của nó. Nhưng cũng không có nghĩa là mình lo mãi. Lo thì phải nhanh nhanh hưởng thụ thôi, tranh thủ làm nhiều cái, có lời gì muốn thổ lộ thì cứ nói hết ra. Không hối tiếc không phải chỉ là trân trọng, mà phải làm sao cho khi mọi thứ kết thúc người mình nó nhẹ nhõm, nó chẳng còn gì để vướng bận nữa. Lòng mình phải nhẹ thì mới là hưởng thụ thanh xuân nhé!

    Đại Cẩu Ron
     
    Aishaphuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...