[Bài Thơ] Người Đi, Trời Ở Lại - Khoát Du

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Khoát Du, 30 Tháng tư 2025.

  1. Khoát Du

    Bài viết:
    70
    Người Đi, Trời Ở Lại - Khoát Du

    [​IMG]

    Bài thơ được viết trong một buổi chiều tĩnh lặng nhưng đầy nỗi buồn. Cảm giác mất mát một người thân yêu, tựa như một phần cuộc sống bị bầu trời bao la kia lặng lẽ mang đi, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy. Sự ra đi ấy nhẹ nhàng như làn n vào hmây trắng taư vô, nhưng nỗi đau và sự nhớ nhung thì khắc khoải, day dứt khôn nguôi trong trái tim người ở lại. Bầu trời cao xanh thăm thẳm trở thành biểu tượng cho sự xa xôi, cho khoảng cách vô hình ngăn cách hai thế giới. Những kỷ niệm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

    **

    Gió khẽ lay cành lá cũng lặng im.

    Chẳng tiếng chim buồn, chẳng lời ai nói

    Chỉ có trời cao, ôm bóng người chìm.

    Nước mắt nghẹn lời, chẳng thể trôi.

    Người đi nhẹ như một làn mây trắng,

    Tan vào không gian, chẳng dấu vết tìm.

    Để lại nơi đây, bao niềm vắng lặng,

    Khắc khoải đêm đêm, chẳng thể nào im.

    Ta ngước mắt tìm dấu xưa vời vợi,

    Chỉ thấy trời xanh, thăm thẳm vô cùng.

    Người ở nơi nao, có còn nhớ tới,

    Kỷ niệm ngày xưa, ta đã từng chung?

    Trời mang người đi, mang cả mùa nhớ,

    Mang cả nụ cười, ánh mắt dịu dàng.

    Để lại thế gian, một trời thương vỡ,

    Một nỗi niềm riêng, chẳng thể nào tan.
     
    HBTRUG thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...