Xuyên Không Người Đẹp, Quái Vật Và Siêu Anh Hùng - Rồng Thần Tốc

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rồng Thần Tốc, 11 Tháng tư 2025.

  1. Rồng Thần Tốc

    Bài viết:
    10
    Tên Truyện: Người Đẹp, Quái Vật và Siêu Anh Hùng

    Tác Giả: Rồng Thần Tốc

    Thể loại: Siêu nhiên, xuyên không

    Số chương: 1

    [​IMG]

    Ở thành phố Hồ Chí Minh, Người Kiến Lửa nhìn xuống từ một tòa nhà chọc trời cao, cố gắng nghĩ xem nên làm gì. Anh ta nhanh chóng bò nhanh xuống và bắn người sang các tòa nhà khác.

    "Mình sẽ làm gì trước tiên trong hôm nay đây?" anh ta tự hỏi khi đang di chuyển trên một khách sạn nhỏ, đột nhiên anh ta nhìn thấy một ánh sáng rất sáng ở đằng xa trong thành phố, anh ta di chuyển nhanh hơn vì nghĩ rằng có thể có rắc rối.

    Anh ta tiếp tục tiến gần tới ánh sáng kỳ lạ, anh ta đến gần điểm đến dính trên tường của một tòa nhà chỉ để nhìn thấy một tòa nhà đang bốc lửa.

    Người kiến lửa phát hiện ra nhiều xe cứu hỏa, một số phóng viên và rất nhiều người đứng trên đường ngay bên cạnh tòa nhà xem tình hình vụ cháy. "Làm ơn, ai đó cứu con trai của tôi!" Một người mẹ hoảng loạn hét lên với lính cứu hỏa.

    "Phải cứu em bé bị mắc kẹt bên trong." Anh nghĩ trong khi nhanh chóng nhảy ra khỏi nơi đang dính vào và tiếp tục chạy về phía họ.

    "Đợi đã, kia là?" Một người đàn ông ngẫu nhiên cho biết chỉ vào một vật thể kỳ lạ chạy tới chỗ họ với một tốc độ nhanh, người dân và các phóng viên quay lại và thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ kỳ lạ màu đỏ và đen nhìn như một con kiến, họ mở to mắt trong bất ngờ vì họ biết người này là ai, anh ta chính là người Kiến Lửa một siêu anh hùng nổi tiếng của thành phố này.

    Người Kiến Lửa nhanh chóng nhảy cao tới tầng cần đến và vào trong tòa nhà đang cháy, anh ta bắt đầu tìm kiếm bất kỳ người nào vẫn còn sống, rồi anh ta bắt đầu nghe thấy tiếng khóc, anh ta nhanh chóng chạy đến nguồn trong khi cố tránh xa ngọn lửa và thấy một đứa trẻ khóc trong một cái nôi.

    Kiến Lửa nâng em bé lên và ôm nó trong vòng tay trong khi chạy ra khỏi tòa nhà không ổn định trước khi nó phát nổ, anh ta nhảy ra khỏi cửa sổ và bám chân dính vào tường tòa nhà rồi chạy xuống cẩn thận để xuống đất an toàn với em bé.

    Người mẹ lo lắng đã tiếp cận anh hùng cùng với những giọt nước mắt vui mừng trên mặt, "Đừng lo lắng cho con cô không sao rồi." Người kiến lửa nói trả em bé cho mẹ mình, "Cảm ơn anh rất nhiều, trời phật phù hộ anh Người Kiến Lửa." Cô nói nhận lại em bé trong vòng tay.

    Người hùng giơ ngón trỏ tỏ ý muốn nói là không có gì rồi dùng siêu tốc độ chạy đi bỏ mặc những phóng viên đang định chạy tới chỗ anh để phỏng vấn.

    Người Kiến Lửa tiếp tục tuần tra một số nơi trong thành phố của mình để kiểm tra xem còn ai hay nơi nào cần giúp đỡ, "Ồ, ngày hôm nay thật vui." Câu ta nghĩ trong khi đang nhảy qua các tòa nhà.

    Anh đột nhiên cảm thấy Đại Trực Giác của mình hoạt động vì một lý do nào đó, sau đó anh nhận ra mình đang cảm nhận được có người đang gặp nguy hiểm, anh nhanh di chuyển về phía bên trái và bắt đầu tìm kiếm người đó.

    Anh ta đáp xuống vỉa hè, đúng lúc một bà già mặc áo choàng va vào anh ta.

    Người Kiến Lửa nghe thấy tiếng leng keng. Một chiếc gương cầm tay rơi ra khỏi túi của bà ta.

    "Này! Bà làm rơi thứ gì này ạ!" Người Kiến Lửa nói. Nhưng người phụ nữ đó đã núp vào một con hẻm.

    Người Kiến Lửa nhặt chiếc gương lên và đi theo người phụ nữ. Nhưng vì một lý do kỳ lạ nào đó, bà ta đã biến mất!

    "Cái quái gì thế-? Bà ta đã- đi đâu-? Được rồi, những bà già nhỏ bé không thể biến mất như vậy được!" Người Kiến Lửa nhìn vào chiếc gương. Anh ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

    Một vệt sáng xanh lục trên tấm kính.

    "Cái quái gì!"

    Một tia sáng xanh lục lóe lên từ chiếc gương và nhấn chìm cậu ta. Người anh hùng hét lên khi bị hút vào trong gương.

    (Một lúc sau)

    Kiến Lửa đang rơi vào bóng tối. Anh ta rơi trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận trước khi cuối cùng đáp xuống mặt đất vững chắc.

    "Ôi trời.." Người anh hùng loạng choạng đứng dậy.

    Anh ta đang đứng giữa một căn phòng khổng lồ. Trông giống như đang ở bên trong một cung điện nào đó nhưng nó tối tăm, u ám và bí ẩn.

    "Whoa!" Fire Ant không tin vào mắt mình. "Mình đang ở đâu đây? Nơi này rộng quá! Và đáng sợ nữa.."

    Người cảnh vệ Việt Nam muốn chào hỏi để xem có ai ở đây không, nhưng anh ta không dám vì nếu anh ta làm vậy, sẽ có người phản hồi và sẽ không vui khi nhìn thấy anh ta.

    "Được rồi, kiến con, đừng hoảng sợ." Fire Ant tự nhủ. "Cậu có thể tự giải quyết được. Cậu chỉ đang ở trong một lâu đài tối tăm, ma quái và không biết làm thế nào để trở về nhà.." Anh nuốt nước bọt. "Không áp lực.."

    Cậu ta đi sâu hơn vào lâu đài rồi bước lên một cầu thang lớn, chỉ có hai lối đi. Phải và Trái, cậu ta quyết định đi bên trái.

    "Ồ, khi bạn vượt qua được sự u ám và ảm đạm, nơi này thực sự rất tuyệt vời." Người Kiến Lửa nói nhưng khi anh đang đi, có hai bóng người bí ẩn đang theo dõi anh.

    "Đó là ai vậy?" một giọng nói thì thầm.

    "Tôi không biết!" một giọng nói khác thì thầm.

    "Chúng ta không thể để chủ nhân nhìn thấy anh ta! Ông ấy sẽ tức giận lắm!"

    Fire Ant tiếp tục đi cho đến khi nghe thấy giọng nói từ phía sau một trong những cánh cửa. Người anh hùng trẻ tuổi nhanh chóng áp tai vào cửa.

    "Còn chiếc váy này thì sao, em yêu?" Đó là giọng của một người phụ nữ.

    "Ồ, đẹp quá!" Một người phụ nữ khác lên tiếng.

    "Bây giờ, chúng ta hãy nói về phụ kiện nhé! Phần yêu thích của em!"

    "Nghe có vẻ như những cô gái đó đang vui vẻ." Fire Ant nghĩ. Họ nghe có vẻ thân thiện. Có lẽ họ có thể giúp anh ta.

    "Xin chào?" Người Kiến Lửa gõ cửa.

    "Ai vậy?" Một trong những giọng nói hỏi.

    "Người Kiến Lửa tốt bụng đang tìm đường về nhà." Thanh Thiếu niên trẻ trả lời.

    Có một lúc dừng.

    "À không, tôi xin lỗi?" Fire Ant cố gắng diễn đạt lại. "Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi bị lạc và cần tìm đường về nhà!"

    Cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen bước ra. Cô ấy thở hổn hển khi nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ, đeo mặt nạ đứng trước mặt mình.

    "Anh là ai?" cô ấy hoảng hốt nói.

    "Không sao đâu! Đừng sợ! Tôi là người tốt!" Fire Ant khăng khăng.

    Belle nhìn quanh xem có ai không, cô kéo anh vào trong và đóng cửa lại.

    "Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây?" người phụ nữ hỏi.

    "Whoa! Xin cô hãy bình tĩnh nào! Từng việc một thôi. Tên tôi là Người Kiến Lửa và tôi đang không biết đây là đâu! Tôi bị đưa đến đây mà không rõ nguyên nhân." Anh ta nói. "Còn cô là?"

    "Tôi là Belle. Rất vui được gặp cô, uh, Người Kiến Lửa, phải không?"

    "Đúng rồi. Tôi cho là cô là công chúa của lâu đài này?" Người Kiến Lửa nói.

    Belle bật cười. "Ồ, không. Tôi không phải công chúa. Tôi chỉ là khách ở đây thôi." Cô nhìn bộ trang phục của Người Kiến Lửa. "Tôi không có ý thô lỗ, nhưng tại sao anh lại mặc bộ trang phục kỳ lạ đó?"

    "Bởi vì tôi là siêu anh hùng. Trang phục thời trang như thế này là một trong những đặc quyền."

    "Tôi sẽ không gọi đó là thời trang đâu", giọng nói của người phụ nữ kia vang lên. "Nhưng nó độc đáo, tôi thừa nhận điều đó!"

    "Hả?" Fire Ant giật mình. "Ai nói thế?"

    "Tôi nói thế."

    "Ai nói cơ?"

    "Cô ấy nói thế." Belle chỉ vào một chiếc tủ quần áo, nhưng trên đó có một khuôn mặt!

    "Xin chào!" Tủ quần áo tự động di chuyển! Fire Ant bị bất ngờ và quay người các hướng để tìm.

    "Ôi, trời ơi!" Một giọng nói khiến cậu giật mình vang lên.

    "Hử? Ai? Cái gì? Ở đâu?" Fie Ant vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, anh ta cảnh giác cao với mọi thứ xung quanh.

    Anh ta nhìn xuống và thấy một ấm trà và tách trà nhảy vào phòng. Chúng cũng có mặt nữa!

    "Được rồi! Tôi chính thức phát hoảng rồi đấy!" Fire Ant kêu lên.

    Một chiếc đồng hồ lò sưởi và chân nến sống động xuất hiện. "Anh ta kia rồi!" chiếc đồng hồ nói.

    "Ai thế, Mama?" tách trà nhỏ hỏi. "Sao anh ấy lại ăn mặc buồn cười thế?"

    Fire Ant giật mình lùi lại vào tường. "Được rồi, đây là mơ! N-Nó hẳn là mơ! Nó phải là mơ! Do đó, đây không phải là đồ vật biết nói thật! Hoặc là vậy, hoặc là tôi hoàn toàn phát điên! Hoặc là tôi đang mơ và bị điên!"

    "Người Kiến Lửa, làm ơn bình tĩnh lại đi." Belle nói. "Anh không mơ và anh không phát điên. Đây là lâu đài bị phù phép!"

    "Bị phù phép?" Fire Ant nghe có vẻ nghi ngờ, nhưng bằng chứng đang đứng ngay trước mặt anh ta. "Vậy thì.. nơi này không bị ma ám à?"

    Belle lắc đầu. "Không, không bị ma ám."

    "Cho phép chúng tôi giải thích, thưa ngài." chân nến nói. "Ngày xửa ngày xưa, vào một đêm đông lạnh giá, một bà ăn xin già đã đến lâu đài và tặng cho ông chủ một bông hồng để đổi lấy nơi trú ẩn."

    "Nhưng người chủ của lâu đài, là hoàng tử, đã từ chối món quà và đuổi bà lão đi." chiếc đồng hồ tiếp tục. "Thấy rằng không có tình yêu trong trái tim ngài ấy, bà lão đã hiện thân là một nàng tiên xinh đẹp đã trừng phạt người chủ bằng cách-"

    Chiếc đồng hồ đột nhiên thở hổn hển. "Ôi, không! Ôi trời! Ông chủ! Chúng tôi phải đưa anh ra khỏi đây trước khi người chủ nhìn thấy anh!" Anh bắt đầu hoảng loạn

    "Ồ, bình tĩnh nào, đồng hồ cúc cu!" Người Kiến Lửa nói.

    Đồng hồ ngừng hoảng loạn và trừng mắt nhìn cậu trai trẻ. "Tên tôi là Cogsworth!"

    Tách trà cười khúc khích. "Anh ấy buồn cười lắm, Mama!"

    "Chip! Hãy tử tế!" Bà ấm trà nói.

    "Vậy, tên cháu là Chip, hả?" Người Kiến Lửa nói, bị mê hoặc bởi tách trà nhỏ dễ thương.

    "Yup! Và đây là Mama của tôi!" Cậu nhảy đến bên ấm trà.

    "Bà Potts, rất vui được gặp cháu, cưng ạ." Ấm trà tử tế nói. "Cháu có muốn uống một chút trà không?"

    "Ờ, tôi không uống trà nhiều." Người Kiến Lửa thừa nhận.

    "Ồ, thôi nào. Tôi xin mà!" Bà Potts rót một ít trà ra khỏi người mình vào Chip.

    "Không! Không bà trà!" Cogsworth nói. "Ông chủ, nhớ không?"

    "Tôi đồng ý với Cogsworth về điều này!" Wardrobe nói. "Bà biết chủ nhân của mình thế nào mà! Những kẻ xâm nhập có xu hướng.. khiến ông ấy tức giận!"

    "Nhiều thứ khiến chủ nhân tức giận.." cây nến nói.

    "Lumiere nói đúng." Belle nói.

    "Ồ, thôi nào. Ông ta không thể tệ đến thế được." Người Kiến Lửa nói.

    "Anh không hiểu đâu! Chủ nhân là một con quái vật!" Lumiere nói.

    "Tại sao? Ông ta là gì? Một chiếc tủ lạnh khổng lồ hử?" Fire Ant nói đùa. Anh ta cười cho đến khi cánh cửa đột nhiên mở ra.

    "Kẻ nào đây?" một giọng nói vang lên.

    "Aaaaaaaaah!" Người Kiến Lửa hét lên khi nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, lông lá xông vào.

    Bà Potts run rẩy vì sợ hãi. Lumiere và Cogsworth run rẩy vì kinh hãi.

    Mắt Người Kiến Lửa gần mở to trong kinh ngạc. Chủ nhân của nơi này thực sự là một con quái vật!

    Mắt của Quái thú lóe lên khi nhìn thấy kẻ xâm nhập này. Hắn ta gầm gừ, răng nanh lộ ra.

    "Ô-Ô-Ô-Ông chủ.." các đồ vật trong nhà lắp bắp

    "Ngươi là ai?" Anh ta gầm gừ. "VÀ TRÁNH XA BELLE RA!"

    "Woah! Woah! Bình tĩnh thưa ngài!" Fire Ant ngay lập tức rời khỏi Belle. "Không cần phải dùng tới bạo lực đâu!"

    "Ta muốn ngươi biến ra khỏi lâu đài của ta! Chỗ này không hoan nghênh nhà ngươi" Quái thú lao tới anh ta!

    Fire Ant nhảy lên tường. "Whoa! Whoa! Từ từ nào, Điện hạ! Chúng ta có thể nói chuyện trước rồi choảng nhau sau không!" Anh ta trèo lên tận trần nhà, giữ khoảng cách với con quái thú đáng sợ.

    Khi Quái Thú nhìn thấy người đàn ông bò lên tường, khuôn mặt hắn ta dịu lại. Belle và những vật biết nói nhìn chằm chằm vào Fire Ant trong sự kinh ngạc tột độ.

    Fire Ant cảm thấy không thoải mái trước cái nhìn sửng sốt của họ. "Sao vậy?"

    "Làm sao.. làm sao người làm được thế?" Quái thú hỏi, giờ thì anh ta thấy tò mò hơn là tức giận.

    "Ờ," Người Kiến Lửa nhìn quanh. "Làm cái gì cơ?"

    "Anh đang đi trên trần nhà!" Belle nói. "Làm sao?"

    "Tuyệt! Anh có thể dạy em làm thế được không?" Chip hỏi, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

    "Ồ, không! Làm thế này không được đâu!" Cogsworth lo lắng. "Anh ta sẽ để lại dấu chân lên trần nhà mất!"

    Người Kiến Lửa khoanh tay. "Được rồi, thứ nhất tôi không để lại dấu chân. Thứ hai, nếu mọi người thắc mắc thì như tôi đã nói, tôi là người kiến lửa, tôi có những khả năng và sức mạnh như một con kiến lửa."

    Nghe xong những lời này, mọi người trong lâu đài càng kinh ngạc hơn trước, mắt họ như muốn lòi ra khỏi não. Để chứng minh thêm, Fire Ant bắt đầu bò xung quanh căn phòng, từ trần nhà cho đến các bức tường, anh ấy cũng tiết lộ rằng mình có thể tạo ra, điều khiển lửa từ cơ thể và hình thành một ngọn lửa nhỏ trong bàn tay phải.

    "Thật không thể tin được!" Belle thở mạnh. "Anh thực sự là Người Kiến Lửa!"

    Người anh hùng đeo mặt nạ quay sang họ. "Ờ, đúng rồi. Cô mong đợi điều gì à?"

    "Có ai đó cũng đã yểm bùa lên anh à?" Chip hỏi.

    "Anh cũng.. bị nguyền rủa à?" Quái thú hỏi, giọng có chút buồn.

    "Bùa chú? Bị nguyền rủa? Không, không phải." Người Kiến Lửa nói. "Mặc dù đôi lúc mình cũng xem sức mạnh này là một lời nguyền thay vì là một món quà."

    "Vậy thì anh là cái quái gì thế?" Cogsworth nói, mất kiên nhẫn và bối rối.

    Kiến Lửa xoa đầu. "Ờ, đó là một câu chuyện dài."

    "Vậy thì tại sao chúng ta không sưởi ấm bên đống lửa và anh có thể kể cho chúng tôi nghe mọi chuyện?" Bà Potts gợi ý.

    "Chúng ta còn nhiều thời gian, thưa ông." Lumiere nói thêm.

    Kiến con khó mà từ chối. "Được thôi, tại sao không?"

    Mọi người tụ tập trong phòng khách. Lumiere nhóm lửa trong lò sưởi và bà Potts pha trà cho mọi người.

    Fire Ant bắt đầu kể cho những người bạn mới của mình mọi chuyện. Anh ấy chỉ là một chàng trai bình thường cho đến khi một con kiến lửa bị nhiễm phóng xạ trong thí nghiệm sử dụng bộ điều khiển phóng xạ của cậu ta vài năm trước và cắn anh ấy và trao cho anh ấy sức mạnh của mình.

    "Và khi tôi có được những sức mạnh này, tôi quyết định sử dụng chúng vì mục đích tốt." Fire Ant kết luận.

    "Thật tuyệt vời!" Belle thốt lên.

    "Vậy thì.. một con kiến ma thuật đã cắn anh à?" Chip hỏi.

    "Không, một con kiến phóng xạ." Fire Ant sửa lại. "Điều đó có nghĩa là con kiến phát ra năng lượng bức xạ dưới dạng các hạt hoặc tia alpha, beta hoặc gamma - tất cả đều có thể gây tổn thương cho mô sống. Và thật sự, tôi đã may mắn khi không có bất kỳ tác dụng phụ nào."

    "Vậy thì.. đó là phép thuật sao?" Chip nói.

    Fire Ant cau mày. "Ừ thì, cứ gọi là phép thuật đi." Anh ta quay sự chú ý của mình sang Quái thú. "Vậy thì.. một bà tiên biến ông thành quái thú, phải không?"

    Khuôn mặt của Quái thú chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận. Anh ta nhìn đi chỗ khác vì xấu hổ.

    "Đúng vậy," anh ta trả lời. "Và bây giờ tôi thật kinh tởm!"

    "Không đúng đâu!" Belle nói.

    "Cô ấy đúng đấy, anh chàng to lớn ạ." Fire Ant nói. "Ý tôi là, chuyện không có gì to tát cả."

    "Không có gì to tát cả?" Beast hét lên. "Nhìn tôi đi! Tôi là quái vật!"

    Mọi người run rẩy vì cơn thịnh nộ của Beast, nhưng Fire Ant vẫn giữ được bình tĩnh.

    "Không, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi." anh ta nói.

    "C-Cái gì cơ?"

    "Có nhiều người từng nói rằng, đứng đánh một giá một quyển sách dựa trên cái bìa của nó, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong hay đừng đánh giá con người ra vẻ bề ngoài. Bề ngoài dù đẹp hay xấu thì nhiều lúc cũng chỉ là cái vỏ bọc thôi, cái quan trọng là ở bên trong tâm hồn. Nếu tâm hồn của một người thánh thiện thì cho dù vẻ bề ngoài có xấu xí thì họ vẫn là người đẹp thật sự, còn nếu người ta đẹp ở cái mặt mà trong tâm lại bất nhân, độc ác thì họ mới thực sự là những kẻ xấu xí nhất. Nhiều lúc có những người tuy giống quái vật nhưng bên trong họ lại biết làm người hơn nhiều kẻ đội lốt người." Kiến Lửa nói, những lời nói của anh đã chạm đến trái tim và lòng của mọi người trong phòng đặc biệt là hoàng tử quái vật.

    Fire Ant đứng dậy. "Ý tôi là, lấy tôi làm ví dụ, tôi là người kiến lửa, nên có thể tôi trông giống một con kiến dưới chiếc mặt nạ này, đúng không?"

    Beast hơi rùng mình. "Ờ, còn cậu thì sao?" Anh ta hơi lo lắng khi nhìn thấy một người có khuôn mặt như kiến.

    "Được rồi, vậy thì.." Fire Ant tháo mặt nạ ra.

    Mọi người cùng thở hổn hển.

    "Thấy chưa? Tôi chỉ là một chàng trai bình thường thôi."

    "Không thể tin được!" Bà Potts nói. "Cậu chỉ là một chàng trai trẻ!"

    "Anh trông không giống một con kiến chút nào!" Chip nói.

    "Đúng vậy." Fire Ant đeo mặt nạ vào. "Tôi là một chàng trai trẻ sử dụng sức mạnh của mình để giúp đỡ những người gặp khó khăn. Và ông có thể là một con thú to lớn, lông lá với nanh và móng vuốt, nhưng bên trong tất cả những điều đó, ông là một chàng trai thực sự tốt bụng."

    "Nhưng.. cậu thậm chí còn không biết tôi!" Beast trả lời.

    "Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ anh hẳn phải là một chàng trai tốt bụng mới có những người bạn trung thành như vậy. Ý tôi là, các bạn quan tâm đến chủ nhân của mình, đúng không?"

    "Ờm, tất nhiên rồi!" Lumiere nói.

    "Với tất cả trái tim mình, cưng à!" Bà Potts nói.

    "Hơn bất cứ điều gì!" Belle nói.

    Quái thú còn sốc hơn bao giờ hết. Belle cũng như những người hầu của anh thực sự cảm thấy như vậy sao? Ngay cả sau cách anh hành động trước khi trở thành quái thú?

    "Anh thấy không? Nếu những anh chàng tuyệt vời này thích anh, anh có thể tệ đến mức nào?" Người Kiến Lửa nói. "Là quái thú không định nghĩa anh là ai. Điều quan trọng là anh làm gì và đối xử với người khác như thế nào, có phải quái thú hay không."

    Những lời nói của anh thấm vào con quái thú. Anh nghĩ lại về nữ tiên và ý của cô ấy khi nói vẻ đẹp nằm ở bên trong.. và sự tàn nhẫn của anh đối với cô ấy khiến anh phải trả giá như thế nào.

    "Người Kiến Lửa, nếu anh muốn, anh có thể ở lại lâu đài với chúng tôi." Quái thú đề nghị.

    Các nhân viên ngạc nhiên trước lời đề nghị của chủ nhân. Anh ta không hét lên hay yêu cầu anh ta ở lại. Anh ta lịch sự đề nghị.

    "Cảm ơn lòng tốt của anh, anh bạn." Fire Ant nói. "Nhưng -."

    "Belle" Một giọng hét lớn từ bên ngoài khiến mọi người lập tức nhìn về phía cửa sổ. Một ông lão tuổi trung niên đang hớt hải chạy nhanh đến tòa lâu đài vẫn gọi tên người đẹp. Tuy Fire Ant không biết ông ta là ai nhưng những người còn lại thì biết rõ đặc biệt là Belle.

    "Trời ơi! Cha?" Cô gái gọi một cách vô cùng kinh ngạc.

    "Xong ông ta lại ở đây?" Quái vật thắc mắc.

    "Không lẽ ông ta muốn đem chị Belle về?" Em cốc nói.

    "Nếu vậy thì ông ta quá gan dạ rồi đó!" Anh đồng hồ nói.

    Belle nhanh chóng chạy ra khỏi phòng và tiến tới cửa để đón cha mình, mọi người cũng theo sau. Một lúc sau, ông lão cũng được đưa vào lâu đài nhưng ông lại ngất đi trước khi kịp nói gì đó khiến tất cả hoảng hốt.

    (Sau một khoản thời gian)

    "Phù, hên quá, ổn rồi." Anh đèn cầy thở phào nhẹ nhõm.

    "Sao tự nhiên ông ấy lại ngất thế nhỉ?" Bà bình hỏi.

    "Ai biết nhưng chắc là bị sói đuổi như lần trước nên mới thế." Chú ghế ra ý kiến.

    Mọi người tiếp tục bàn luận trong khi Belle ngồi cạnh giường người ba đang nằm đau lòng nhìn ông. "Ôi cha ơi, sao cha lại ra nông nổi này." Đột nhiên, người đàn ông rên rỉ báo hiệu rằng ông ta đang dần tỉnh lại.

    Belle liền gọi mọi người lại và họ xoay quanh ông. Khi mở mắt ra, điều đầu tiên Maurice thấy là khuôn mặt xinh đẹp của người con gái mà ông đã nhớ nhung suốt những ngày qua, vì sung sướng được gặp lại con người cha liền ôm chặt lấy cô không buông và người con gái nhớ cha cũng nhận lấy cái ôm áp mà cô luôn mong nhớ. Sau khi tình hình ổn hơn, ông mới kể lại sự tình cho họ nghe.

    (Hồi tường)

    "Khốn nạn? Khốn nạn?" Một chai rượu bị đập mạnh xuống bàn, và bàn tay đập nó thuộc về không ai khác chính là Maurice, cha của người đẹp Belle. Kể từ ngày mất đi đứa con gái yêu dấu, ông ngày nào cũng rượu chè be bét, say xỉn từ sáng đến tối, không còn chuyên tâm làm việc như trước. Hai đứa con gái xấu tính luôn tìm cách để khiến ông quên đứa em út mà chúng cực kỳ ghét đi, chúng làm vậy không phải vì thương cha hay gì hết mà đơn giản vì trong mắt chúng, ông hiện giờ vẫn là một cái máy in tiền miễn phí để chúng sử dụng. Cả hai thường nói xấu về Belle để khiến Maurice chán ghét cô nhưng làm điều đó chỉ khiến ông cãi nhau với chúng ngày một nhiều.

    "Sao cha cứ phải lo cho cái con nhỏ đó thế? Không có nó thì vẫn còn có tụi con mà." Cô chị cả nói.

    "Em gái chúng mày bây giờ sống chết thế nào chưa biết mà chúng mày vẫn nhơn nhơn thế kia à, lũ vô lương tâm kia!" Ông mắng trong cơn say.

    "Chết thì chết? Càng hay, bớt một miệng ăn vô dụng trong nhà!" Đứa chị thứ hai chửi.

    Nghe xong, Maurice như muốn nổi điên định ngồi dậy đánh cả hai đứa con hỗn hào thì một sự kiện không ngờ tới xảy ra.

    Rào

    Một tiếng gầm lớn của một con thú nào đó xuất hiện làm giật mình cả nhà.

    "Cái -?" Chưa kịp nói hết câu thì một quả cầu lửa từ đâu bay xuyên qua trần nhà và đâm thẳng xuống dưới sàn nhà khiến cho căn phòng bắt đầu chạy rụi. Ba bố con hoảng sợ nhanh chóng chạy ra khỏi nhà nhưng khi ra ngoài, thứ chào đón họ là một cảnh tượng kinh hoàng.

    Họ thấy nhiều vết cháy và hố trên mặt đất, và những cái cây bị cháy, cháy xém, và bật gốc, và có những vết móng vuốt trên đó. Ngôi làng nơi họ sống đang bị tấn công bởi hai con rồng khổng lồ, giống như thằn lằn có cánh phun lửa và bắn ra những quả cầu lửa từ miệng của chúng, phá hủy những căn nhà.

    Cả ba đều không biết phải làm gì, nên chạy hay nên đứng yên vì trong đầu họ đã bị lấn át bởi cảm xúc sợ hãi. Đột nhiên có một con rồng nhìn thấy và lao thẳng về phía họ, nó phun lửa khi đã đến gần khiến cả ba chợt bừng tỉnh chạy vắt giò lên cổ, người cha do có phần già yếu nên không chạy nhanh bằng cả hai đứa con rồi còn bị vấp ngã. Ngọn lửa càng lúc càng tới gần, chỉ còn biết che mặt bằng hai cánh tay, chấp nhận số phận. Khi ngọn lửa tử thần đó đến, một vụ nổ lớn xảy ra và bao trùm xung quanh bằng một luồng sáng, rồi cuối cùng chỉ để lại một màn đen.

    (Hiện tại)

    "Khi tỉnh lại, thì cha thấy mình đang ở trước cửa tòa lâu đài và định chạy vào tìm con." Maurice hoàn thành câu chuyện của mình.

    "Vậy.. theo bác nói, bác và nơi bác ở bị tấn công bởi hai con rồng biết bay và phun lửa đúng không ạ? Trời ạ, hết tiên nữ, quái thú, đồ đạc biết nói rồi còn cả rồng nữa, hôm nay quả là một ngày kỳ quái.."

    "Ahhh, ngươi.. ngươi là ai? Một con quỷ à?" Maurice hoàng sợ hỏi.

    "Dạ bình tĩnh, bình tĩnh chú, con là người." Người Kiến Lửa tháo mặt nạ ra để lộ khuôn mặt người của mình cho người đàn ông.

    "Thưa cha, đây là Người Kiến Lửa, bạn mới của con và mọi người. Cha đừng sợ, anh ấy không phải người xấu đâu." Belle cố làm dịu cơn hoảng loạn của cha mình và nó thành công.

    "Khoan, nếu vậy thì làm sao mà ông tới được đây, vì theo như lời kể ông đã bị đánh trúng bởi ngọn lửa của con rồng mà! Vậy thì làm cách nào mà ông sống sót để chạy tới đây?" Quái thú thắc mắc.

    "Dạ.. tôi.. tôi không biết.. tôi cũng tưởng là mình sẽ chết nhưng bằng một cách nào đó mà tôi bị đưa tới đây." Maurice cẩn thận với lời nói của mình không dám chọc giận vị hoàng tử sa ngã, ông vẫn bị ám ảnh bởi lần trước khi gặp mặt hắn lần đầu.

    "Thế thì lạ nhỉ? Anh nghĩ sao, đồng hồ!" Anh đèn liếc về phía người bạn thân.

    "Ai biết? Chắc là phép màu hay gì đó, có trời mới biết." Anh đồng hồ đưa ra giả thuyết.

    "A, con biết rồi." Bé cốc nói khiến mọi người nhìn về phía bé. "Chắc chắn là bà tiên đã cứu ông lão, chắc bà ấy thấy ông lão tội nghiệp quá nên mới dùng phép cứu ông lão đây."

    "Ờ, ờ, ờ, ờ, đúng rồi, đúng rồi, chắc là bà tiên đó." Em chổi đồng tình.

    "Ông chủ, con tôi nói có lý đó, đây có thể là một điềm lành. Tôi có cảm giác như vậy." Bà bình nói.

    "Điềm lành, ý bà là sao?" Quái Thú hỏi.

    "À thì.. ừm.." Giờ thì bà ấp úng không biết trả lời thế nào.

    Thấy tình hình khó xử, Fire Ant vội lên tiếng. "Dù là gì đi nữa thì ít ra bác ấy vẫn an toàn rồi.. à mà khoan, vậy còn những người trong làng và hai đứa con gái khác của bác thì ra sao, sao họ không có ở đây?"

    "Tôi không biết nữa, lúc tôi tỉnh lại thì chỉ thấy có một mình chứ không có ai khác." Maurice trả lời rồi ông hoảng hốt khi nghĩ tới một chuyện. "Thôi chết rồi, có khi nào họ vẫn còn ở trong làng không?"

    "Nếu vậy, hai chị và mọi người đang gặp nguy hiểm. Chúng ta phải đi cứu họ." Belle đi chạy ra khỏi cửa thì bị Beast giữ lại.

    "Belle, cô điên à, bây giờ cô đi thì làm được gì chứ? Nguy hiểm lắm!" Beast cố khuyên ngăn.

    "Nhưng tôi không thể để cho dân làng chịu khổ mà không làm gì, tôi còn phải cứu chị tôi nữa." Belle cố khiến quái vật thả mình ra.

    Tình hình có vẻ đang trở nên căng thẳng nên Kiến Lửa lại nhanh chóng lên tiếng. "Được rồi, Được rồi hai người bình tĩnh đi. Belle nói đúng, chúng ta không thể bỏ mặc những người vô tội như thế được nhưng anh cũng nói đúng về việc chuyện này rất nguy hiểm. Belle, cô nên ở đây cùng mọi người và cha mình, tôi và anh ấy sẽ đi cứu mọi người."

    "Hả?" Mọi người la lên bất ngờ đặc biệt là Beast.

    "Anh điên à?"

    "Anh muốn chết à?"

    "Nghĩ sao mà muốn tới đó nạp mạng cho hai con quái vật thế?"

    "Tôi đã nói rồi, tôi là một anh hùng và tôi có sức mạnh để giúp đỡ người vô tội chống lại cái ác. Đây là điều nên làm, tôi tin với sức mạnh của mình tôi có thể hạ được lũ quái thú do." Fire Ant giải thích đầy quyết tâm.

    "Nhưng.. Tại sao tôi cũng phải đi chứ?" Beast hỏi.

    "Vì nếu làm như vậy, anh có thế giúp cứu được nhiều người và chứng minh rằng sâu thẳm trong thâm tâm, anh thực sự là một người tốt chứ không phải là một con quái vật. Nếu anh chịu giúp, anh có thể tự tin nói rằng mình chỉ xấu bế ngoài chứ rất đẹp bên trong. Hơn nữa, có khi vì làm được một việc tốt to lớn, bà tiên đã nguyền rủa anh có thể sẽ tha thứ và biến anh trở lại làm người." Kiến lửa giải thích, Quái Thú cùng những người khác nhận ra logic trong lời nói của anh ta nên nhanh chóng thay đổi ý định và đồng ý ngay.

    "Được rồi, tôi đồng ý. Vậy chúng ta hãy!" Chưa kịp nói hết câu, vị hoàng tử sa ngã bị bao trùm bởi một luồng sáng xanh và biến mất.

    "Cái -?" Kiến lửa cũng chịu chung số phận để lại Belle cùng những khác trong phòng cứng đơ vì vụ việc vừa xảy ra.

    Trong đầu họ chỉ có một câu hỏi. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

    (Ở một nơi khác)

    Fire Ant and Beast được đưa đến một nơi không xác định. Sau đó, họ bắt đầu tỉnh lại và ngồi dậy. "Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy?"

    "Tôi không biết nữa." Quái thú trả lời, sau đó nhìn xung quanh và họ thấy rằng họ đang ở trong một khu rừng có cây cối và bụi rậm. "Kiến Lửa, chúng ta đang ở đâu?"

    "Tôi không biết thưa điện hạ, nhưng có điều gì đó mách bảo tôi rằng chúng ta không còn ở lâu đài của ngài nữa." Fire Ant trả lời, rồi một ý tưởng lóe lên trong đầu họ.

    "Anh không nghĩ.."

    "Yeah.. có thể.. đi nào.."

    Sau đó họ lê bước qua khu rừng tìm kiếm lối thoát, trên đường đi, họ thấy một số vết cháy và hố trên mặt đất, và những cái cây bị cháy, cháy xém, và bật gốc, và có những vết móng vuốt trên đó. "Hoàng tử, có vẻ như chúng ta nghĩ đúng rồi đấy."

    "Có thể." Beast trả lời, sau đó mùi máu tươi và lửa tràn ngập mũi cả hai, sau đó họ nghe thấy một tiếng gầm lớn và run rẩy phát ra từ lối ra của khu rừng. Họ chạy về phía con đường dẫn ra khỏi khu rừng và nhìn thấy một ngôi làng gần đó đang bị tấn công bởi hai con rồng phun lửa khổng lồ và đang bắn ra những quả cầu lửa từ miệng của chúng, phá hủy những ngôi nhà gỗ, sau đó một người đàn ông đang chạy để thoát thân và hét lên. "Có ai không! Cứuuuuu!"

    "Điện hạ, ngài lo cho người đó đi, tôi sẽ lo mấy con quái vật chết tiệt này." Fire Ant nói.

    "Được, làm thôi." Beast trả lời lại.

    Sau đó họ chạy về phía ngôi làng để chiến đấu với hai con thú hung dữ, Người Kiến Lửa sau đó giơ nắm đấm của mình ra sau, nhảy về phía một con rồng và bao quanh nắm đấm của mình trong ngọn lửa. "CÚ ĐẤM SẮT CỦA KIẾN LỬA!" Anh ta hét lên khi đấm vào mặt một con khiến nó đập vào một con khác xoáy xuống đất gây ra một tiếng va chạm lớn.

    Beast cố hết sức cứu những người mà anh ta nhìn thấy mặc cho họ la hét khi nhìn thấy gương mặt của mình và đưa họ đến chỗ an toàn. Ông ta kiểm tra hết chỗ này qua chỗ khác để tìm người bị nạn rồi nghe thấy một tiếng khóc trẻ con trong một căn nhà đang cháy nên vội lao vào và thấy cô bé đang cố lôi một người đàn ông bất tỉnh trên sàn nhà.

    Đột nhiên ông nghe thấy một tiếng gãy lớn ở trên đầu và nhìn lên thì thấy trần nhà đang sập xuống chỗ họ.

    "Cẩn thận!" Ông lao tới che chắn họ gõ những phần gỗ gạch đang cháy. Ông rên lên một tiếng rồi hất những bộ phận xây dựng đó đi và xé phần áo bị dính lửa của mình. Đứa bé nhìn thấy anh thì sợ điếng người không dám lên tiếng chỉ run cầm cập, anh bỏ qua chuyện đó và đưa cả hai ra khỏi nơi càng nhanh càng tốt.

    Khi đang chạy tới chỗ an toàn thì anh tình cờ được chứng kiến trận chiến dữ dội giữa Fire Ant và hai con rồng.

    Nhìn thấy con mồi từ khóe mắt, con rồng kia quay về phía Người Kiến Lửa và há miệng chuẩn bị cho một đòn tấn công năng lượng khác. Nhanh chóng, Người Kiến Lửa lao xuống mõm rồng, chặn đứng đòn tấn công tiếp theo của nó. Khói xám dày đặc bốc ra từ lỗ mũi và miệng con rồng, chắc chắn là do đòn tấn công năng lượng của nó bị ngăn chặn. Người Kiến Lửa lộn ngược ra sau khỏi con rồng, đáp xuống đất trong tư thế khom người.

    Quái Thú cẩn thận quan sát người hùng tham gia trận chiến này. "Thật đáng nể", anh ta nói. "Anh ta di chuyển với một sự duyên dáng mà tôi chưa từng thấy trước đây".

    "Được rồi, lũ mặt vảy. Giờ thì làm thôi, kiến lửa và rồng!" Người Kiến Lửa nói.

    Con rồng lao về phía trước, miệng há to và răng nhe ra. Người Kiến Lửa dễ dàng tránh được đòn tấn công bằng cách nhảy lên đầu quái vật và chạy xuống lưng nó. Con rồng quay đầu lại và cố gắng thực hiện thêm một đòn tấn công năng lượng nữa. Một lần nữa, đòn tấn công của nó không trúng đích, vì Người Kiến Lửa lộn ngược về phía đầu rồng. Vụ nổ bay qua Người Kiến Lửa và đánh trúng đuôi con quái vật. Nó gầm lên đau đớn, nhưng nhanh chóng im bặt, nhờ cú đá vòng cầu phải vào mặt từ người hùng đường phố mà mọi người yêu thích. Con rồng ngã sấp mặt xuống đất. Người Kiến Lửa đáp xuống trước mặt nó.

    "Ha! Nhận lấy đi, đồ đầu đất!" anh ta hả hê nhưng đột nhiên trực giác đặc biệt của anh ta cánh báo từ phía sau. Quay đầu lại thì thấy con rồng đầu tiên bị đánh đang lao tới tấn công.

    Anh nhanh né và cho nó ăn một cú đá lửa vào ngực khiến nó bay tới chỗ đồng loại và cả hai va vào nhau.

    Người dân trong làng kinh ngạc theo dõi trận chiến khi thấy một pháp sư hoặc ít nhất là họ nghĩ anh ta là pháp sư chiến đấu với hai sinh vật to bằng cả một ngọn núi.

    "Anh ta làm thế nào vậy?"

    "Tôi không biết có một người mạnh như anh ta?"

    "Tôi không nghĩ anh ta sử dụng bất kỳ phép thuật nào, có vẻ như anh ta đang đánh bại hai con quái vật chỉ bằng sức mạnh vật lý."

    Beast, người theo dõi trận chiến từ xa, há hốc mồm khi chứng kiến trận chiến.

    "Thật kinh ngạc" Beast thốt lên đầy kinh ngạc. "Mình cứ nghĩ là mình đã rất mạnh rồi nhưng không ngờ có người dũng mãnh thế này?"

    Lũ rồng đứng dậy, gầm lên những tiếng gầm mạnh mẽ và phun lửa vào kẻ thù, và khiến mọi người ngạc nhiên, nó hấp thụ ngọn lửa và trừng mắt nhìn lũ rồng với nụ cười đe dọa. "Ồ yeah! Giờ thì ta có thêm lửa trong người rồi!" Fire Ant nói khi nhảy về phía hai sinh vật thằn lằn bay và xoay cả hai cánh tay theo chuyển động như cánh quạt và nhấn chìm chúng trong ngọn lửa lớn. "Bánh Xe Lửa Xuất Chiêu!" Anh hét lên khi đập những con rồng xuống đất giết chết cả hai.

    Mọi người đều bị sốc trước những gì họ thấy và rồi reo hò khi cơn thịnh nộ của hai con rồng cuối cùng đã kết thúc. Beast gần như không nói nên lời khi thấy Fire Ant đánh bại hai con mãnh thú dễ dàng như vậy. "A-Anh là cái gì vậy, Người Kiến Lửa?"

    (Một thời gian sau)

    Quay lại lâu đài, hai đốm sáng xuất hiện trong một căn phòng và khi chúng biến mất, Beast và Fire Ant xuất hiện và rơi xuống sàn nhà.

    "Ôi, mặt tôi." Người Kiến Lửa rên rỉ khó chịu.

    "Trời ạ, giờ thì chuyện gì nữa đây." Quái Thú nhìn xung quanh khi xoa trán.

    "Điện hạ!" Nhiều giọng hét vang lên khiến cả hai nhìn về phía đó, họ lại nhìn thấy Belle, Maurice và những người hầu của Quái Thú.

    "Ủa, mọi người?" Kiến Lửa nói ngạc nhiên.

    "Chúng ta về lại lâu đài rồi sao?'Quái Thú nói tiếp.

    Belle chạy đến ôm lấy cả hai thật chặt trong niềm hạnh phúc." Hai người làm chúng tôi lo quá. Lúc nãy nhìn qua tấm gương, chúng tôi mới biết được những chuyện đã xảy ra ở trong làng. "

    " Tấm gương? "Quái thắc mắc.

    " Thưa ông chủ, lúc nãy khi hai người biến mất đột nhiên một chiếc gương lớn xuất hiện rồi hiện lên hình ảnh của hai người bên trong. "Chú nến nói.

    " Dạ đúng vậy, chúng tôi đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, từ việc ngài cứu mọi người cho tới việc Người Kiến Lửa đánh bại cả hai con rồng hung ác. "Ông đồng hồ nói chỉ về phía tấm gương lớn, nó có hình chữ nhật và to như một cái tủ lạnh bự.

    " Tất cả chúng tôi đều bị làm cho kinh ngạc bởi trận chiến kịch tích đó. "Bà bình và Cô chổi nói trong sự phấn khích.

    " Đúng vậy, đúng vậy, cả hai thật sự rất ngầu và rất anh hùng. "Bé cốc nói đầy ngưỡng mộ.

    " Các ân nhân, tôi xin cảm tạ cả hai người vì đã cứu quê hương tôi và hàng xóm làng giếng, tôi thực sự biết ơn. Tôi cũng vô cùng xin lỗi vì đã gọi hai người là quái vật và ác quỷ. "Maurice dập đầu cầu xin sự tha thứ.

    " Được rồi, được rồi bình tĩnh ông lão. Đừng làm thế, làm ơn. "Quái Thú kêu lên và đỡ ông ta dậy.

    Sau đó, họ lại tiếp tục trò chuyện và trao đổi thông tin.

    " Mọi người biết không, nếu như có ai đó nói tất mọi chuyện vừa xảy ra là việc làm của bà tiên mà mọi người nói tới thì tôi tin sái cổ đấy. "Kiến Lửa xoa xoa thái dương mệt mỏi, mọi chuyện càng lúc càng đau đầu.

    " Ừ, không ý kiến. "Quái Thú cũng nhức đầu như người hùng, ông chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp phải những chuyện quái đản này.

    " Thì đúng là ta mà! "Một giọng nói hiền dịu xuất hiện trong hư làm mọi người bất ngờ.

    Từ trong hư không, một nàng tiên xinh đẹp xuất hiện với luồng hào quang đầy rực rỡ với nụ cười đầy niềm vui. Quái Thú cùng những người hầu run sợ khi thấy nàng ta vì đây chính nàng tiên đã biến hoàng tử thành một con quái vật hung tợn như bây giờ cùng với việc biến những người làm trong lâu đài thành đồ vật biết nói.

    " Bà.. bà tiên. "Tất cả đồng loạt quỳ xuống lạy cô ấy.

    " Vậy ra.. đây là nàng tiên mà họ nói tới."Fire Ant, Belle với Maurice đột loạt có cùng một suy nghĩ trong đầu trong sự kinh ngạc tột độ.

    Sau khi hóa giải lời nguyền và chuyển thành Quái Thú trở lại thành một vị Vương tử tuấn tú. Bà ấy giải thích rằng việc vị hoàng tử hay Adam sau khi giới thiệu rõ ràng hơn biết nhận ra lỗi sai của mình và chuộc tội bằng cách chăm sóc tốt cho Belle suốt thời gian quá, đối xử tốt hơn với mọi người đặc biệt là những người hầu, giúp Người Kiến Lửa cứu dân làng thoát khỏi thảm họa diệt vọng đã chứng minh anh cũng có thể làm một người tốt với trái tim đầy lòng nhân ái nên mới quay lại làm người.

    Mọi người reo hò rất to vì chiến thắng của họ.

    (Sau đó)

    Những người anh hùng của chúng ta đang tổ chức tiệc với bạn bè để chúc mừng chiến thắng và vì có một người bạn mới tuyệt vời như Phí Vĩnh Anh Duy (thân phận thật của Người Kiến Lửa).

    Khi bữa tiệc kết thúc, bà tiên đưa cho họ một chiếc gương đặc biệt và chỉ cách dùng để gọi hoặc liên lạc giữa các thế giới, họ có thể gọi cho Kiến Con khi họ muốn hoặc cần trước khi cô ấy đưa Duy trở về Trái đất của anh ấy sau khi tạm biệt mọi người và chúc họ sống hạnh phúc bên nhau về sau.

    Bài học quý giá:

    Đừng làm kẻ ăn xin tình yêu, hãy là người trao tặng tình yêu. Người đẹp không phải lúc nào cũng tốt nhưng người tốt lúc nào cũng đẹp

    HẾT
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...