Người đàn ông ở căn hộ kế bên Tác giả: Tùy Tiện Thể loại: Đam mỹ, kinh dị Số chương: 6 chương [Thảo luận - Góp ý] - Truyện ngắn của Tùy Tiện Văn án: Mạnh - một thanh niên ra trường đã hai năm. Làm nhân viên IT cho một công ty về thiết bị điện tử. Hôm nay là ngày đầu anh dọn vào khu chung cư Yên Bình. Tên chung cư là Yên Bình nhưng nó lại không hề yên bình tí nào, bởi vì sao à? "A.. A.. A.." Tiếng hét phát ra từ căn hộ số 102. Người thanh niên tức tốc chạy ra khỏi nơi ở của mình, liên tục đập cửa căn hộ sát vách - số 104. Cánh cửa mở ra, bước ra ngoài là một người đàn ông chừng 28, 29 tuổi. Khuôn mặt đẹp trai, nhưng lại không hề vui vẻ tí nào. Anh ta hỏi: "Tối rồi có chuyện gì với.." Không đợi anh hỏi hết câu, Mạnh đã tức tốc xông thẳng vào nhà của người đàn ông này. "Nhà tôi có ma, tôi không nói dối đâu, thật sự căn hộ tôi ở có ma. Một con ma!" • Khuyến cáo: Vì truyện có yếu tố kinh dị nên khuyến cáo bạn đọc cân nhắc trước khi xem. Mọi phương pháp bắt quỷ và nội dung đều là trí tưởng tượng của tác giả. Không có tính xác thực. Chú ý không ăn trong lúc đọc truyện. Thân.
Chương 1: Có ma Bấm để xem Mạnh - một thanh niên ra trường đã hai năm. Làm nhân viên IT cho một công ty về thiết bị điện tử. Hôm nay là ngày đầu anh dọn vào khu chung cư Yên Bình. Tên chung cư là Yên Bình nhưng nó lại không hề yên bình tí nào, bởi vì sao à? "A.. A.. A.." Tiếng hét phát ra từ căn hộ số 102. Người thanh niên tức tốc chạy ra khỏi nơi ở của mình, liên tục đập cửa căn hộ sát vách - số 104. Cánh cửa mở ra, bước ra ngoài là một người đàn ông chừng 28, 29 tuổi. Khuôn mặt đẹp trai, nhưng lại không hề vui vẻ tí nào. Anh ta hỏi: "Tối rồi có chuyện gì với.." Không đợi anh hỏi hết câu, Mạnh đã tức tốc xông thẳng vào nhà của người đàn ông này. Với gương mặt xanh mét, Mạnh chỉ sợ bản thân còn đứng ngoài đây lâu thêm một chút, chắc chắn sẽ đột tử mà chết. "Nhà tôi có ma, tôi không nói dối đâu, thật sự căn hộ tôi ở có ma. Một con ma!" Cậu vừa nói, vừa leo thẳng lên ghế sofa ở phòng khách rồi ngồi bó gối luôn ở đấy. Người đàn ông kia có vẻ không vui, anh ta đóng cửa, từ từ tiến lại chỗ Mạnh. Hai tay cho vào túi quần của bộ pyjama dài tay màu xám lông chuột. Anh ta cao lớn, nên khi đứng trước mặt cậu trông khá áp đảo. Vẫn là gương mặt đẹp trai đấy, thế nhưng lời phát ra thì không hề vui vẻ phù hợp với gương mặt tí nào. "Tôi báo bảo vệ cậu xâm phạm trái phép vào nhà tôi." Mạnh hốt hoảng: "Ấy đừng, anh đẹp trai, xin anh đó đừng đuổi tôi. Tôi trả tiền phòng theo giá khách sạn cho anh. Anh cho tôi xin ngủ nhờ một đêm đi. Tôi thật sự không dám về căn hộ bên ấy đâu!" Lời nói đi kèm vẻ mặt xanh mét cắt không còn giọt máu của cậu, cũng khiến người ta tin thêm vài phần. Chủ căn hộ lướt nhìn từ trên xuống dưới cậu một lượt. Áo thun ngắn tay màu trắng và quần đùi thể thao. Dưới chân đi đôi dép bông có hình chú vịt vàng. "Khục.." Đối phương thật sự không nhịn được, mà bật cười vì sự kết hợp không ăn ý của tổng thể bộ trang phục kia. "Cậu nói sơ về căn hộ của cậu cho tôi nghe!" Anh trở lại vẻ mặt lạnh lùng, đi vào bếp rồi mang ra một ly nước, đặt nó lên bàn. Sau đó, mới từ từ tiến về chiếc ghế ở phía đối diện với cậu thanh niên kia rồi ngồi xuống, nghiêm túc lắng nghe. Sau một loạt hành động của anh ta, Mạnh cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch. Đặt cái ly rỗng lên bàn, thở nhẹ ra một hơi rồi bắt đầu kể với tâm trạng thấp thỏm. Không giấu được vẻ sợ sệt, mà liên tục đưa mắt quét ra phía cửa chính. "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn đến đây, tôi tên Mạnh ở căn hộ kế bên. Cả ngày hôm nay tôi thu dọn đồ đạc và bài trí lại căn hộ, mãi tới ba giờ chiều thì xong." Người đàn ông nghe đến đây thì cắt ngang, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Trọng tâm!" Mạnh cho anh ta ngay một tia oán trách rồi tiếp tục: "Bây giờ là một giờ sáng, vậy tức là khoảng mười hai giờ mấy. Chắc là tầm đó thôi, lúc ngủ, tôi nghe thấy một tiếng động lớn ở phía cửa. Vừa giật mình thức dậy, tính lại cửa lớn chỗ ban công nhìn xem là thứ gì thì thấy nó." Mạnh co chân lên ngồi bó gối, đôi tay không tự chủ mà bấu vào ống quần: "Cô ta không có đầu, trên cổ không hề có đầu, cả người còn đầy máu." Âm thanh nói ra càng ngày càng nhỏ dần, như thể sợ ai đó ở phòng kế bên nghe thấy. Khuôn mặt cũng theo đó mà nhăm nhúm, trở nên lo lắng hơn. "Cô ta đứng ở chỗ cửa ra vào ban công, từ từ xoay người hướng về phía tôi. Sau đó.. Sau đó thì lao thẳng tới chỗ tôi đang đứng. Tôi như không dám thở mạnh luôn ấy. Đáng sợ lắm!" Mạnh đứng dậy, xỏ dép tiến đến chỗ của người đàn ông. Nắm lấy ống tay áo của anh ta, nói với giọng khẩn thiết nài nỉ: "Tôi thật sự rất sợ, anh cho tôi ngủ nhờ một hôm đi. Mai tôi đi mời thầy tới." Người kia không thay đổi sắc mặt, nhưng có vẻ anh ta đã biết được điều gì. Suy nghĩ gì đó một lát rồi đứng lên đi về phòng, khi quay lại là một bộ chăn gối sạch sẽ. Đưa cho Mạnh, ý bảo cậu có thể ngủ tại đây. Sau đó liền lại quay lưng đi về phòng. Dù đối phương đã mở lòng, thế nhưng như vậy vẫn không được. Mạnh ôm đống mền gối lẽo đẽo đi theo sau lưng anh ta. Cậu không muốn ngủ ở phòng khách, ai mà biết được cô ma nữ không đầu kia có xuyên tường theo cậu qua đây không chứ! Kệ, cứ mặt dày lên thì sẽ sống tốt, Mạnh chỉ có duy nhất một ý niệm như vậy thôi! Người đàn ông thấy cậu đi theo thì dừng bước, chắn trước cửa phòng ngủ, quay lại phía cậu hỏi: "Cậu làm vậy.. là đang tính theo tôi vào tận phòng ngủ à?" Mạnh khó xử: "Anh sống một mình mà đúng không? Lúc mới chuyển vào tôi có tìm hiểu các hộ đôi chút." "Vậy tại sao không tìm hiểu căn hộ của cậu cho rõ trước khi vào ở?" Người đàn ông cho tay vào túi quần, mặt nghiêm nghị nói. Mạnh gãi gãi đầu, đâu phải cậu không tìm hiểu đâu, rõ ràng là ông già chủ của chung cư không hề nói với cậu vấn đề này. Cậu đây không sợ trời không sợ đất, nhưng thật sự rất sợ ma. Để bản thân chết vì bị ma dọa, thì đúng là nhục chết! Và có lẽ ông chủ khu chung cư cũng không thể ngờ tới người thanh niên tươi trẻ cao một mét tám này lại sợ ma đến vậy. Cứ nghĩ lấy dương cản âm, nhưng ông đâu ngờ dương khí của cậu ta chỉ như là một lớp sương mỏng. Trực tiếp bị hù cho tông cửa chạy thẳng ra ngoài. "Anh đẹp trai, tôi cũng là đàn ông như anh mà, chắc chắn tôi sẽ không làm hại gì anh đâu, tôi thề có trời đấy, tôi ngủ dưới nền cho. Tôi xin anh đấy, tôi năn nỉ anh mà, gần sáng rồi anh cho tôi ngủ chút đi." Mạnh nài nỉ ỉ ôi khiến người nghe cũng chẳng còn muốn nghe thêm nữa. Người đàn ông chỉ tay về phía tủ kính ở phòng khách, trên đấy bày đủ huy chương về môn võ karate, có cả đai vô địch MMA nữa. Không cần nói cũng đủ hiểu anh ta chỉ là đang nhắc nhở nhỏ nhẹ, cậu mà lén phén là anh ta xử đẹp cậu ngay. "Gọi tôi là Phong, cũng không cần phải nói thêm gì nữa, cậu ồn ào chết đi được." Người đàn ông tên Phong nói dứt câu liền đứng nép qua một bên ý tỏ cậu có thể đi vào. Mạnh thấy thế lập tức làm động tác chào kiểu quân đội, hí ha hí hửng ôm mền gối im lặng bước vào trong. Căn phòng quả thực vừa sạch sẽ lại vô cùng gọn gàng. Sau khi trải những thứ cần thiết ra sàn, cậu đặt mông xuống nằm nhắm mắt cầu trời mau sáng. Mười phút đã qua, mãi mà cậu cũng chẳng ngủ được. Cậu lại trở mình lần nữa, vì còn sợ hãi, cứ nhắm mắt lại, con ma không đầu kia sẽ lập tức hiện ra. Phong nằm trên giường nghe tiếng sột soạt cứ liên tục phát ra từ phía dưới, hai hàng hàng chân mày nhăn lại, anh cau có xoay người về phía cậu nằm ở dưới đất. Đe dọa nếu cậu còn phát ra tiếng ồn, anh sẽ lập tức đá cậu ra khỏi cửa ngay. Chỉ đến lúc ấy Mạnh mới thức tỉnh, nhắm mắt ngoan ngoãn nằm ngủ. Sáng hôm sau, Mạnh giật mình thức giấc vì bị một lực đá thẳng vào mông. Cậu ưỡn lưng xoay người ngồi dậy thì thấy người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình. Cậu túm chăn, giọng đầy ngạc nhiên hỏi tại sao anh lại đứng trong nhà của mình. Còn mạnh mẽ đuổi anh ta ra ngoài. Người đàn ông nghe xong đơ đi vài giây. Sau đó thì lạnh mặt trả cho cậu ba chữ: "Đồ thần kinh!" Rồi đóng cửa ra ngoài. Phong bước ra ngoài, nhìn đồng hồ đã bảy giờ hơn. Hôm nay là chủ nhật, anh cuối cùng cũng có thể giải quyết vấn đề khiến anh mất ngủ mấy hôm nay rồi. Anh dọn vào đây tính ra cũng vừa tròn một tuần, cả tuần nay có đêm nào anh ngủ ngon giấc đâu. Là võ sĩ MMA, anh vừa trải qua kỳ thi đấu mệt mỏi kết thúc vào hai tuần trước, trận trước anh bị vướng chấn thương nên chỉ muốn được nằm yên nghỉ dưỡng một mình. Ấy vậy mà con ma ở phòng bên nào có để anh yên giấc đâu. Đêm nào cũng cào tường khiến anh điên tiết. Đã vậy lâu lâu còn gõ cộp cộp vào tường, mà tức cái là nó còn gõ hẳn thành một bài hát cơ. Cái ngày thấy cậu thanh niên kia chuyển vào, anh nghĩ chắc có thể được yên ổn mà ngủ rồi. Vậy mà khi anh vừa chuẩn bị chợp mắt thì giặc nó đánh thẳng vào nhà luôn. Hôm nay anh sẽ không nhịn nữa, chắc chắn anh sẽ tống cổ con ma nữ phòng bên kia đi, anh thề không làm cô ta siêu thoát anh chắc chắn không nhận mình là con cháu nhà họ Huỳnh.
Chương 2: Cô gái ở căn hộ 102 Bấm để xem Mạnh lúc này đã dậy, cậu gấp gọn chăn mền, đặt chúng lên giường của Phong. Ghé vào nhà tắm rửa mặt, chỉnh lại đầu tóc rồi bước ra khỏi phòng. Khi nãy, cậu biết mình vừa đuổi chủ căn hộ này ra khỏi phòng của anh ta, quả thật quá thất lễ rồi. Lê khuôn mặt xám xịt tới trước mặt Phong - bây giờ đã quần áo gọn gàng, tóc tai đã chải gọn, đang ngồi ở phòng khách ăn sáng. Cậu bày ra nụ cười tươi nhất có thể, cúi đầu ngại ngùng xin lỗi ân nhân. Phong không thèm liếc bộ mặt cười nham nhở của cậu lấy một cái. Tuy nhiên, lại chẳng hề để bụng chuyện vừa rồi. Ngón tay thon dài chỉ vào chỗ bánh sandwich và trứng ốp la trên bàn. Uống cạn ly nước, sau đó ngả lưng ra ghế thong thả nói: "Ăn đi rồi dẫn tôi qua căn hộ của cậu!" Mạnh ngạc nhiên: "Anh đẹp trai, anh làm bữa sáng cho tôi à? Hào phóng thật nha người anh em. À.. anh sang chơi à?" Phong ngưng luôn động tác của mình, ngẩng mặt lên nhìn cậu thanh niên trước mặt - Kẻ cứ một câu "anh đẹp trai", hai câu cũng là "anh đẹp trai" làm anh sởn hết cả da gà, da vịt. Phong lần đầu được trai gọi liên tục như thế, quả thật có chút đả kích không thể chấp nhận được. Xém tí nữa là hộc máu, chết chẳng kịp ngáp. "Tôi sang bắt ma!" Nghe Phong nói câu này, Mạnh trừng mắt như kiểu không tin được những lời anh vừa nói. Bắt ma? Người này? Có thể sao? Giờ ngồi đây, cậu mới thực sự có thời gian quan sát người đàn ông trước mặt mình. Anh ta cao hơn cậu hẳn một cái đầu, là võ sĩ MMA nên cơ thể săn chắc, múi nào ra múi ấy là chuyện không thể bàn cãi thêm. Với dàn huy chương sáng nhức mắt trong tủ kính kia, cộng với gương mặt đẹp trai ngời ngời như này. Dù có đánh chết, cậu cũng không dám tin anh ta là một thầy pháp chuyên bắt ma trừ tà gì đấy như những người mà cậu từng gặp. Thầy pháp mà cậu hay gặp, điển hình là ông chú hàng xóm cạnh nhà bố mẹ cậu. Trông chẳng khác gì một người bình thường, nhà thờ Phật, lúc nào cũng toàn mùi nhang khói. Ông chú ấy còn có hai đồ đệ, chuyên đi theo lo chuyện mang đồ nghề để làm việc. Đôi lúc, cậu còn thấy ông ấy ngồi vắt vẻo trên ghế nâng chén làm vài ly với bố mỗi lần cậu về thăm nhà. Thật sự.. trông khác hoàn toàn với người đàn ông này. Nhưng thôi kệ đi, đằng nào cũng là người ta có ý muốn giúp đỡ. Cùng lắm là tốn một bữa ăn, đuổi được ma kết thêm được bạn. Vậy chẳng phải là quá lời rồi còn gì? Mạnh được nước vui vẻ đáp ngay: "Cũng được, vậy anh có cần tôi mang giúp đồ đạc gì để sang bắt ma không?" "Mang cái thân cậu ra khỏi nhà tôi là đủ rồi." Anh ta chỉ buông nhẹ một câu, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Mạnh tức muốn lật bàn. Người gì đâu mà đáng ghét thế chứ! Liếc kẻ trước mặt một cái, cậu không thèm nói nữa mà tiếp tục ăn bữa sáng. Đằng nào cũng là ăn chùa, thì dại gì mà không ăn cho sạch sẽ mới thôi. Sau khi lấp đầy bụng rỗng, sức trai lại cuồn cuộn chảy khắp cơ thể. Mạnh hí hửng dẫn Phong qua căn hộ của mình. Đang tính cho chìa khóa vào cửa thì điện thoại bất ngờ reo lên khiến cậu giật nảy. Bước chân theo đà, lùi ra sau vài bước, vô tình va vào Phong khi anh đứng ở đằng sau. Mạnh vừa quay lại, còn chưa kịp nói gì thì lần nữa nhìn thấy đối phương đang trừng mắt nhìn mình chẳng chút thiện cảm. Số của Mạnh cũng xem như quá "nhọ" đi, nhưng biết phải làm thế nào cho thỏa đáng chứ. Đành cuối đầu cười hì hì xin lỗi rồi lấy điện thoại ra nghe máy. Lúc bị con ma không đầu kia hù dọa, cậu chỉ kịp túm cái điện thoại với chùm chìa khóa để trên đầu tủ ở phòng khách tháo chạy. Đâu ngờ, bây giờ lại bị chính cái điện thoại này dọa cho sợ hãi, mất mặt trước mắt của người ta. Ồ hổ, nhìn xem ai đang gọi đến kìa, là ông chú chủ khu chung cư. Hay lắm! Mạnh còn đang tính sẽ gọi điện cho ông chú ấy đây. Trùng hợp sao lại là ông ấy tự vác xác đến trước. Trong điện thoại, người bên kia hỏi cậu tối qua đã xảy ra chuyện gì. Còn đến mức, vài hộ gần đấy gọi điện báo cậu vừa la hét, vừa đập cửa phòng kế bên ầm ầm vào lúc gần một giờ sáng. Mạnh nghe vậy, oán khí lập tức ngút trời. Không ngại ngùng kể lại sự việc tối qua cho ông ta nghe. Còn cảnh cáo, tốt nhất là phun hết chuyện của con ma kia cho cậu. Bởi bản thân vừa mạnh dạn bốc phét thêm chuyện người nhà đều là thầy pháp. Ông ấy mà giấu giếm chuyện gì, sẽ bảo người thân chơi ngãi cả nhà của ông chú ấy. Chủ chung cư nghe thế thì tưởng thật, bảo Mạnh bình tĩnh xuống căn hộ số 002 tìm ông. Ông sẽ nói cho cậu nghe về căn hộ nơi cậu đang ở. Còn dặn đi dặn lại rằng đừng manh động, cứ bình tĩnh để tránh người thân ở nhà lo lắng. Cúp điện thoại, Mạnh giận dữ nhìn màn hình phun thêm ba chữ "lão già thối" vào điện thoại. Mà không biết kẻ đứng kế bên, khoé miệng anh ta đang co giật liên hồi. Cho chìa khóa về lại túi quần, Mạnh thay đổi mục tiêu, kéo theo Phong di chuyển xuống căn hộ số 002 - Chủ căn hộ cũng chính là "vị đại gia" chủ của cả khu chung cư to lớn này. Tiếng gõ cửa vang lên, ra mở cửa ra là một người đàn ông tuổi trung niên. Gương mặt ông ấy khá phúc hậu, còn niềm nở mời hai người các cậu vào nhà. Vợ ông chú ấy đặt bình trà đã pha sẵn xuống bàn. Giương khoé môi cười với Phong một cái, rồi nghiêng bình rót cho mỗi người một ly chuyền tới từng người. Xong xuôi đâu vào đấy, mới quay người đi thẳng vào bếp. Trước khi rời khỏi, bà còn cười cười, bỏ lại câu: "Cậu nhóc này thật đẹp trai, chả như ông nhà tôi chậc chậc!" Mạnh nghe khen thì thích chí nói: "Chú Bình, vợ chú thật có mắt nhìn nha haha." Ông chú nghe thế thì cũng chỉ biết cười trừ, nâng ly trà uống một ngụm, thở nhẹ ra một hơi rồi bắt đầu nói: "Thôi, nếu bây gặp rồi thì chú cũng không giấu mấy đứa làm gì nữa. Căn hộ mà thằng Mạnh dọn vào quả thực là có vong. Con bé ấy chết thảm lắm, tới giờ vẫn chưa tìm được cái đầu. Còn thằng khốn hại chết nó thì bị bắt rồi, cũng tử hình rồi, chỉ khổ cho chú mãi chẳng làm ăn lên." Qua lời kể của ông ấy Mạnh và Phong mới biết được. Cách đây bốn năm, cô gái sống trong căn hộ số 102 lúc ấy còn là nhân viên của một công ty. Cô ta tên Lan cùng với bạn trai thuê chung rồi ở đây. Họ đều là nhân viên cùng một công ty, chỉ khác bộ phận làm việc. Bình thường mối quan hệ cũng rất tốt, cô ấy cũng rất vui vẻ, dễ gần nên mọi người trong chung cư rất quý mến. Vào khoảng thời gian gần ngày xảy ra vụ án, Lan và bạn trai xảy ra mâu thuẫn. Lời qua tiếng lại, đứng dưới sân chung cư mà lớn tiếng cãi nhau. Nguyên nhân, thì ra là gã bạn trai kia đã có vợ. Cô vợ của gã ở dưới quê đang mang thai, không hề biết chồng mình lên thành phố đi làm rồi có bồ nhí. Gã giấu cả hai bên, cũng giấu luôn với Lan là mình đã lập gia đình. Mãi đến lúc gã bị tai nạn xe phải nhập viện, cô vợ với mẹ chồng bất ngờ chạy lên thăm thì mới vỡ lẽ. Lan bị cả nhà đối phương mắng chửi là hồ ly tinh, là kẻ giựt chồng. Còn bị vợ gã đánh ngay tại phòng bệnh, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Lan tức giận vì bị lừa dối, cô đẩy vợ gã ta ra rồi giải thích với họ. Xin lỗi phía gia đình, tát gã hai cái đau điếng rồi cầm túi bỏ về. Trước khi đi còn hứa đinh ninh trước mặt họ, rằng cô sẽ không bao giờ qua lại với kẻ này nữa. Sau đó, bỏ lại gã ở đó bị cả nhà trách móc, oán thán mà ngẩng cao đầu rời khỏi. Cứ nghĩ như vậy, là đã kết thúc được mọi chuyện. Ai mà ngờ, lúc Lan quay về chung cư tính thu dọn đồ đạc, thì phát hiện gã ta trốn viện đi theo mình. Tên đó quỳ xuống xin lỗi, cầu xin Lan tha thứ cho sai lầm của mình. Thề thốt rằng bản thân yêu cô thật lòng. Còn không ngần ngại, mà hứa sẽ về viết đơn bỏ vợ. Lan nghe gã nói mà cảm thấy vô cùng căm phẫn. Vợ gã đang bầu bì thế kia, bản thân không những không chăm sóc, còn làm ra chuyện vô trách nhiệm như vậy. Bây giờ là vợ gã, ai biết được sau này người tiếp theo có phải sẽ đến lượt cô hay không! Lan vì quá tức giận mà có chút nặng lời, lớn tiếng đánh mắng. Sau đó bỏ mặc kẻ đó mà bỏ đi một mạch. Mọi người trong chung cư, khi ấy thấy người đàn ông cứ yên lặng quỳ dưới đất. Còn cô gái đã sớm quay lưng đi lên căn hộ của mình, nên chỉ nghĩ mọi chuyện đã xong rồi. Họ đâu ngờ gã ta quỳ ở đó, trong đầu sớm đã dấy lên ý đồ muốn sát hại nạn nhân. Thời gian dạo đó, lại vô tình trùng hợp mấy phòng sát vách của căn hộ 102 chưa có người thuê nên cả tầng chỉ có vài phòng có người ở. Gã bạn trai kia vì có chìa khóa riêng nên nhân cơ hội bạn gái đi làm, lẻn vào nhà trốn. Rồi đợi đến lúc cô gái xấu số đi làm về, liền chụp thuốc mê rồi sát hại dã man. Gã hung thủ lôi nạn nhân đã chết vào nhà tắm, cởi bỏ hết quần áo, dùng kéo cắt chúng thật nhỏ, bỏ vào bồn cầu rồi xả nước để phi tan. Sau đó, mới quay lại tiếp tục chặt xác nạn nhân, phân thành nhiều phần nhỏ, rồi rửa sạch chúng với nước. Còn tỉ mỉ dọn dẹp sạch sẽ vết máu ở hiện trường, khử trùng lại nhà cửa đâu vào đấy, rồi bắt đầu phân chia các bộ phận của nạn nhân. Gã để nội tạng và vài bộ phận vào trong túi ni lông đen, sau đó cho vào hộp nhựa. Cuối cùng, mới để vào ba lô hòng dễ dàng mang đi tiêu hủy. Số còn lại thì gói lại cẩn thận, rồi đặt trên ngăn đông của tủ lạnh. Vì lúc ấy, cơ bản gã chỉ nghĩ trông chẳng khác gì thịt động vật bình thường. Nên cứ để mặc như vậy mà không thèm che giấu. Do đã lên trước kế hoạch và tính toán tỉ mỉ nên mọi người trong chung cư không ai phát hiện ra. Mãi đến khi mấy ngày liền không thấy Lan ra ngoài. Cộng thêm người thân cô ấy gọi điện cho chú Bình, nhờ hỏi tại sao mấy ngày rồi đều không liên lạc được. Ông chú lúc này mới bắt đầu cảm thấy có chút không đúng. Vội chạy ngay xuống quầy bảo vệ, kêu họ mở lại camera thì thấy lần cuối Lan đi vào căn hộ đã là bốn ngày trước. Từ lúc đó, là không hề thấy bóng dáng cô ấy bước ra. Chỉ có duy nhất gã bạn trai kia, là vẫn ra vào căn hộ. Nhân tiện hôm nay là chủ nhật, nên chắc chắn Lan sẽ có nhà. Nghĩ một chút, chú Bình quyết định lại chạy ngược lên gõ cửa liên tục căn hộ số 102. Nhưng không hề có người ra mở cửa, cũng chẳng có chút động tĩnh nào trong nhà. Lúc này, chú chung cư bắt đầu có linh cảm không tốt với hình ảnh gã đàn ông đeo ba lô kia. Chần chừ một lát, cuối cùng cũng dứt khoát lấy điện thoại gọi điện báo cho cảnh sát. Thời khắc cảnh sát ập vào cửa, ông chú và người dân ở khu chung cư đều bị chặn ở bên ngoài nên không biết trong ấy ra sao. Cho đến tận khi, cảnh sát đem ra mấy gói gì đấy đã đông cứng trên ngăn tủ lạnh. Chú Bình có tò mò ghé lại hỏi cô cảnh sát gần đấy đó là gì. Khi nghe đối phương bảo là các phần nhỏ của chân và mình nạn nhân, thì ông xanh mặt xỉu luôn tại chỗ.
Chương 3: Chuông Oán Tiêu Bấm để xem Kể tới đây chú Bình dừng lại, ông nghiêng bình trà tự rót cho mình thêm một ly nữa. Từ từ nâng ly lên, thổi nhẹ vài hơi cho bớt nóng. Sau đó lại từ từ uống từng ngụm, chép miệng khen ngon rồi đặt ly rỗng xuống bàn, ngáp một cái. Đang cao trào mà phải chứng kiến cảnh tượng này, Mạnh chỉ muốn thổ huyết tại chỗ. Cậu bấu vào chân, hối ông nhanh kể tiếp. Vừa dứt câu thì cảm nhận ngay sự đau rát từ dưới bàn tay truyền lên. Mạnh ngơ ngác quay đầu sang phía người đàn ông ngồi bên cạnh. Rồi lại dời tầm mắt về chỗ bàn tay của mình, mới nhận ra bản thân đang ngu ngốc bấu vào chân của anh ta. Người đàn ông bất ngờ bị cậu mạnh mẽ bấu vào, không nói một lời cứ thế mà trực tiếp cho cậu một phát đau điếng. Mạnh biết mình vớ vẩn, từ từ thu tay về, chuyển giao diện sang chế độ cún con, cười hì hì xin lỗi. Phong chẳng thèm nói chuyện với tên ngốc như cậu ta, tiếp tục thẳng lưng nghiêm túc ngồi lắng nghe. Chú Bình thấy màn này liền ha hả cười lớn, vui vẻ châm chọc: "Đàn ông trưởng thành là phải như này, ai như cháu. Không tính cho ông già này uống ngụm nước để thấm giọng à?" "Nói như chú thì cháu không phải đàn ông sao? Cháu nói cho chú biết, cháu đây hiện tại đang là nạn nhân của chú nè! Chú thử ở vị trí của cháu mà xem, có lo sốt vó lên không? Anh, xem ông ấy kìa!" Mạnh tuôn một tràng, sau đó lại quay sang Phong vờ lau nước mắt hờn dỗi. Phong nhìn biểu cảm này, trong đầu liền liên tưởng đến hình ảnh một cậu nhóc đang ngồi khẩu chiến với bố mình. Đau đầu, nhức óc! Để tránh câu chuyện này bắt đầu đi xa, Phong hắng giọng lạnh nhạt chen vào: "Đừng quậy nữa, chú cũng kệ cậu ấy đi, mời chú nói tiếp!" Chú Bình lại tiếp tục cười lớn, trong mắt ông hai cậu nhóc này thú vị lắm nha. Nhưng để tránh cho cậu thanh niên trẻ kia lại giận dỗi, ông bắt đầu kể tiếp. Cảnh sát sau đó lập án, lấy lời khai truy bắt nghi can. Chú Bình được mời tới đồn lấy lời khai đến mấy lần. Vụ án nghiêm trọng này nổi ngay trên đầu trang báo, các trang mạng xã hội cũng được dịp ầm ĩ một phen. Đi đi về về mấy ngày liền, còn phải giải quyết việc mấy hộ thuê gần đó vì sợ hãi quá mà xin chuyển ra. Điều này khiến chủ khu chung cư làm ăn không lên, ngược lại còn đầu bù tóc rối cả một tuần liền. Sau khi có lệnh truy nã toàn quốc, thì chỉ hai ngày sau, gã hung thủ cuối cùng cũng bị bắt khi đang bị thương lẫn trốn ở gần khu vực biên giới. Cảnh sát cũng tìm thấy được hung khí và nhiều phần thi thể của nạn nhân. Chỉ riêng phần đầu, là mãi vẫn không tìm được tung tích. Gã bạn trai khai với cảnh sát là đã cột đầu nạn nhân vào tảng đá lớn rồi thả xuống sông. Vậy mà cả cảnh sát lẫn phía người nhà nạn nhân, trục vớt nhiều lần cũng không có kết quả. Kết thúc vụ án, kẻ có tội thì phải chịu tội, chỉ có người thân ở lại mới là những người chịu đau thương nhất. Kẻ gây án chỉ vì phút tức giận nhất thời. Không những không hối hận vì hành động lừa dối nạn nhân, mà còn ra tay sát hại cô ấy. Trong phiên tòa, cả buổi mọi người chỉ thấy gã im lặng gục đầu. Đôi lúc, thì nhìn về phía người mẹ tóc đã bạc trắng đang khóc ngất tựa người vào bố của mình. Không nói thêm tiếng nào, cũng chẳng ai biết gã đang nghĩ gì trong đầu cả. Tòa tuyên phạt kẻ thủ ác sáu năm tù giam về tội cướp đoạt tài sản, tử hình về tội cố ý giết người. Tổng hình phạt là tử hình, còn phải trả cho gia đình nạn nhân một số tiền lớn đền bù cho sự mất mát. Lúc quan tòa cho gã nói lời cuối với gia đình, gã chẳng hề hối cãi mà chỉ nói vài câu. Ấy vậy mà, lại có thể khiến toàn bộ người có mặt trong phiên tòa đều đồng loạt phẫn nộ. "Tụi mày có tìm tới già cũng chẳng tìm thấy đầu của nó đâu. Tao sẽ khiến nó mãi mãi không thể siêu thoát được. Để biết cái giá cho việc đã mắng chửi tao nó đắt như thế nào ha ha ha!" Thì ra cái tôi của gã lại đáng sợ đến thế. Một người đàn ông có tri thức, lại sẵn sàng giết người chỉ vì bị chửi, bị xúc phạm? Thế mà lúc Lan bị cả nhà gã đánh mắng, gã lại có thể im lặng dửng dưng. Lòng dạ con người, sao lại có thể lạnh lẽo đến như vậy? Đến tận giờ phút tuyên án, gã hung thủ cũng không hề thấy hối hận. Lời nói ra, có khác nào nhát dao cứa vào tìm những bậc làm cha làm mẹ không cơ chứ? Đứa con mà mình mang nặng đẻ đau, cất công dạy dỗ lại đi giết hại con nhà người ta chỉ vì cái lý do rẻ mạt này hay sao? Để rồi sau đó thứ còn lại là gì? Một bản án tử, một cái chết thương tâm và những giọt nước mắt. Vậy hà cớ gì, mà kẻ trong cuộc lại cứ cố chấp một mực như con thiêu thân lao vào biển lửa như vậy? Sau ngày đấy, phía gia đình Lan có đến vài lần để thu dọn đồ đạc cũng như chấm dứt hợp đồng giúp cố chủ. Chú Bình cũng cho người đến quét dọn lại căn hộ sạch sẽ, đồng thời bày biện lại đồ đạc trong nhà. Cứ tưởng mọi chuyện đã qua, nhưng ông đâu ngờ, linh hồn cô gái quả thật không thể siêu thoát được. Cô ta đêm nào cũng quậy phá các hộ xung quanh, còn đập bể đồ trong chính căn hộ ấy. Tin đồn ngày một lan xa, thấy tình hình nghiêm trọng dần mất kiểm soát. Chú Bình liền mời thầy tới cúng, nhưng cũng chẳng giải quyết được gì. Họ cùng lắm chỉ làm giảm được một chút oán khí. Có vài người đấu không lại còn bị đánh cho hộc máu ngất ngay tại chỗ. Cũng may, người cuối cùng là một ông thầy phong thủy khá cao tay. Trực tiếp trấn giữ vong hồn cô gái trong căn hộ đó. Còn cố tình, treo một chiếc chuông gió ngay giữa cửa ra vào ban công. Đó là một loại chuông gió phong thủy tên là "Oán Tiêu". Tác dụng của nó là khi âm hồn đi qua, oán khí sẽ bị tiếng kêu của chuông gió làm tiêu tan vài phần. Nghĩ tới số phận của cô gái quá bi thảm nên ông ta dùng nó để chừa đường lui. Giúp linh hồn nữ quỷ sau khi bị triệt hết oán khí, có thể chuyển kiếp đi đầu thai. Tùy theo nghiệp dẫn của bản thân, mà tái sinh vào vòng luân hồi. Chú Bình theo lời của ông thầy phong thủy quyết định cả tầng một này chỉ để cho nam giới thuê. Nhằm lấy dương cản âm, còn những tầng khác thì vẫn cho nam nữ thuê như thường. Bốn năm qua, kẻ vào người ra nên vụ án cũng dần dần mà trôi vào quên lãng. Tới đây, chú Bình chép miệng nói với cậu thanh niên trẻ: "Chú chỉ không ngờ, trông mày cao ráo thế này mà lại là dân sợ ma có số má đó Mạnh! Mới đêm đầu tiên, đã bị dọa cho hú hét ầm ĩ cả tầng lầu." Nghe vậy Phong lập tức lên tiếng: "Không riêng gì cậu ta, mấy ngày nay cháu cũng không ngủ được, tuy không gặp nhưng lại bị làm ồn!" Chú Bình quay sang lo lắng nói: "Sao không báo cho chú biết, rồi cháu có sao không Phong?" Mạnh há hốc mồm, ông già này ấy vậy mà lại có thể tốt vậy sao? Theo lẽ thường, thì mấy ông chủ khu chung cư có tiền như chú ấy nghe mấy chuyện này đa phần sẽ lơ đi mà. Liếc sang thì thấy biểu cảm của cậu, chú Bình như hiểu ra liền cười xòa giải thích: "Thằng Phong là cháu của chú, bố mẹ nó sống ở nước ngoài. Nó đi đi về về giữa nước ngoài với Việt Nam để thi đấu, nên chú bảo nó thuê luôn ở đây cho tiện." Rồi ông quay sang Phong tiếp tục: "Phong, cháu coi giúp chú giải quyết vấn đề trong phòng của thằng Mạnh được không? Chú miễn phí tiền ở tháng sau cho, đằng nào hai đứa cũng là bạn mà nhỉ?" Phong tính nói gì đó, thì Mạnh nhanh miệng chen vào: "Đúng vậy, tụi cháu là bạn mà ha ha, anh đẹp trai, anh giúp thằng em này với nhé! Anh cần gì, chỉ cần hô một tiếng, thằng em này sẽ hỗ trợ hết mình giúp anh!" Trông thấy hai người một già một trẻ đang long lanh nhìn mình. Toàn thân Phong cảm thấy từng đợt ớn lạnh. Không thể chịu nổi anh đứng dậy, cuối đầu chào rồi nói: "Được rồi, để cháu lên coi thử xem sao. Dù gì việc để cô ta cứ lẫn quẩn mãi ở đó cũng không thể trút hết oán khí đi được." Rồi như thể sợ ngồi thêm một giây, toàn thân anh sẽ bị người ta nhìn cho sạch sẽ. Phong không nói thêm lời nào nữa, nhanh chóng co chân chạy thẳng về phía cửa lớn. Mạnh thấy vậy không hiểu chuyện gì cũng cúi đầu chào rồi lật đật chạy theo. Thím của Phong ở dưới bếp thấy hai người mới đến đã chuẩn bị về, thì đứng lên nói lớn: "Tối hai đứa ghé xuống ăn cơm, bữa giờ mày cứ trốn trên đó suốt nha Phong." Mạnh nghe vậy thì hí hửng trả lời giúp: "Vâng ạ, tối chúng cháu ghé nhé! Cảm ơn cô chú, chào cô chú tụi cháu về." Vợ chồng ông chú nghe xong thì cười ha hả, còn luôn miệng tấm tắc khen ngoan. Gì chứ ăn thì cậu đây quả thật không ngán! Phong vừa bước lên bậc thang vừa nói: "Cậu có vẻ giống cháu của họ hơn tôi nhỉ!" Mạnh đi phía sau nghe nhắc đến mình thì cười trả lời: "Cô chú mà chịu thu nhận là tôi đồng ý liền." Phong nghe kẻ kia cao hứng thì chán chẳng buồn nói thêm, im lặng chậm rãi bước từng bước lên cầu thang. Trận tranh chức vô địch giải ONE Championship vừa rồi anh gặp đối thủ người Thái Lan. Tuy dành chiến thắng nhưng lại xui xẻo để dính chấn thương. Mặc dù đã hồi phục không ít, thế nhưng mỗi khi bước lên cầu thang, chỗ bị thương vẫn thấy đau nhói. Mạnh đi ở phía sau, không để ý mà vẫn tiếp tục than thở: "Anh nói xem, gã bạn trai kia máu lạnh thật nhỉ? Đã lừa dối cô ấy thì thôi đi, lại còn ra tàn ác như vậy. Thật sự không dám tưởng tượng, căn hộ tôi đang thuê lúc ấy là cảnh tượng gì, uầy." Nghĩ đến thôi là Mạnh đã thấy rùng mình, dạ dày không do dự liền nổi lên từng đợt sóng cuộn. Thiếu chút nữa là nôn luôn ngay tại chỗ. Phong đi đằng trước vẫn im lặng hình như suy tư điều gì đó. Lúc bước lên bậc thang chỗ chiếu nghỉ (là chổ nghỉ chân lúc lên xuống cầu thang). Không để ý bậc thang dưới chân mà bước hụt. Thành ra cả người mất thăng bằng lập tức ngã vật ra phía sau. Mạnh giật mình nhìn lên, trùng hợp lại phát hiện ra kẻ kia sắp té. Không suy nghĩ, lập tức đưa ngay thân mình ra đỡ cho anh ta. Tay còn lại nhanh chóng bám vội vào lan can. Nhưng thần linh ơi.. Một nhân viên IT ít chơi thể thao như cậu, quả thật không chống đỡ nổi sức nặng của cú ngã này. Tay Mạnh tuột ra khỏi lan can, khiến cả hai trực tiếp ngã nhào ra phía sau. Cả thân hình to lớn của Phong, còn mạnh dạn đè thẳng lên mình cậu. Cũng may sau lưng là chỗ chiếu nghỉ, nếu không với cú ngã này, thật sự không dám tưởng tượng cậu phải nằm viện tới bao lâu. Vài giây sau khi tiếp đất, Phong ngồi dậy, quay người ra sau nhìn thấy cậu đang chật vật ở đó. Anh nhanh chóng tránh sang một bên, rồi đưa tay ra đỡ lấy cậu nhóc kia ngồi dậy. Cả hai nhìn nhau đồng thanh nói: "Anh/cậu không sao chứ?" Khựng lại một chút, sau đó lại đồng loạt phá lên cười. Phong vừa cười vừa đứng dậy, thuận đà đỡ Mạnh đứng lên. Nhặt mẩu giấy dính trên tóc cậu ta xuống, còn tiện tay phủi bụi trên người giúp cậu. Ngay khoảnh khắc ấy, Mạnh cảm thấy lồng ngực mình có gì đó không ổn. Người đàn ông ở căn hộ bên cạnh kia, cười lên sao lại có thể đẹp trai đến thế này? Cậu sắp lại không thở nổi mất, ôi mai - đai, mai - đai! (tiếng Thái nghĩa là không được) Tiếng lạch cạch lạnh lẽo phát ra, cánh cửa căn hộ số 102 cuối cùng cũng đã mở. Bây giờ rõ ràng là ban ngày, vậy mà Mạnh lại cảm thấy cực kỳ ớn lạnh. Tại sao ngày vào xem nhà, cậu lại không cảm giác được nó chứ? Mọi thứ thoạt nhìn thì thấy khá bình thường, nhưng với cơ địa dạng sợ gió như cậu cứ có cảm giác ớn lạnh chạy dọc cả sống lưng. Bước vào căn hộ, Mạnh vô thức đưa tay sờ lên cổ. Thế mà sợi dây chuyền ngày trước ông chú thầy pháp gần nhà làm cho cậu không thấy đâu nữa. Sực nhớ đến khi tắm đã cởi ra, thì bây giờ có lẽ nó vẫn còn nằm trên kệ chỗ bồn rửa mặt rồi. Mạnh đang tính bước vào nhà tắm để lấy thì cổ tay đã bị Phong nắm chặt. Mạnh nhìn chằm chằm vào Phong vừa tính hỏi tại sao, thì nhận ra khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lúc này đang nhìn chăm chú về một hướng. "Đứng ra sau lưng tôi, cô ta ở ngay kia rồi!"
Chương 4: Nữ quỷ không đầu Bấm để xem Mạnh nghe vậy liền sợ hãi đứng nép sau lưng Phong. Trong tình huống này, chỉ có tấm lưng to lớn của người đàn ông này mới là nơi an toàn nhất. Hơi nghiêng đầu nhìn theo hướng nhìn của Phong, trong tiếng leng keng phát ra liên hồi khi mấy thanh kim loại va vào nhau của chuông gió. Mạnh dường như thấy lờ mờ một bóng đen hơi thấp, đang đứng sừng sững ở phía cửa ra vào ban công. Phong diễn giải: "Kết cấu của căn phòng này thật xấu. Cửa sát đất, nối liền căn phòng với ban công không nên lớn như thế này. Tuy nhìn thì có vẻ khá thông thoáng, nhưng vị trí cửa nhà đối diện phòng khách, phòng khách lại đúng lúc đối diện với cửa ra vào ban công, như vậy sẽ tạo thành một kết cấu hung thần xuyên tim." "Nếu ở một thời gian dài, nữ chủ nhân trong nhà chắc chắn sẽ gặp nạn. Nhẹ thì bệnh tật, nặng thì tan cửa nát nhà, tính mạng cũng tiêu vong." Mạnh nghe mà thấy lộp bộp ở trong lòng, người đàn ông ở sát vách này còn biết coi cả phong thủy sao? Hèn gì căn hộ này bốn năm qua chỉ duy nhất để cho nam giới sống. Phong từng bước tới gần chỗ vong hồn cô gái đang đứng. Còn Mạnh thì vẫn như cũ bám dính lấy lưng anh không dám buông tay. Phong nhìn về phía vong hồn lõa thể cả người đầy máu kia, quả thật đúng như lời của Mạnh. Không có đầu! Phong hỏi: "Bây giờ, cô có thể cảm nhận được đầu của bản thân đang ở đâu không?" Mạnh cũng nín thở im lặng lắng nghe, nhưng cậu lại chẳng thể nghe thấy được tiếng đáp trả. Duy nhất chỉ có mỗi Phong, hiện tại là có thể giao tiếp với cô ấy. Âm thanh như có như không, vừa ghê rợn vừa bi thương vang vọng bên tai Phong đau khổ trả lời: "Tôi không biết, không nhớ được gì cả, tôi đau lắm, tôi hận nó! Tôi hận nó!" Phong nhìn đám khí đỏ bám đầy trên người cô ta, oán niệm mà chuông gió đã hóa giải được có lẽ cũng không nhiều. "Vậy cô có cảm nhận được đầu của mình đang ở một nơi như thế nào không? Kiểu có ở một nơi ướt át như dưới sông hay không?" Anh suy nghĩ một tí rồi hỏi lại. Nữ quỷ nghe thấy câu hỏi, im lặng chừng một phút rồi lại vang lên âm thanh ma quái mà Phong đã nghe quen: "Không biết là nơi nào, chỉ cảm giác rất cứng rắn! Có rất nhiều thứ cứng rắn đè trên đầu tôi, nơi đó tối lắm, không thấy được gì cả. Các người lại muốn làm gì tôi?" Phong không suy nghĩ mà trả lời luôn: "Muốn tìm nó, để cô toàn vẹn mà rời đi không cần chịu đau khổ nữa!" Mạnh ở bên không biết đáp án câu trên như thế nào. Nhưng khi nghe câu này của anh, cậu cảm thấy người đàn ông này quả thật có bản lĩnh! Bầu không khi bất chợt nặng nề dần, nữ quỷ thay đổi thái độ, không còn kiểu hiền hòa như lúc mới vào. Cô ta cười lớn, tiếng cười phát ra đến một người bình thường yếu bóng vía như Mạnh cũng có thể nghe được. Âm thanh the thé, vang vang như ở xa vọng lại. Nó chua chát tới mức có thể nghe ra được sự đau đớn cộng với nỗi oán hận trong đó. Mạnh sợ hãi, buông tay tính chạy tới chỗ nhà tắm lấy sợ dây chuyền - sợi dây được trì chú để hộ thân. Khi vừa chạy được một đoạn cả cơ thể bất ngờ không thể cử động được. Ngay lúc ấy, mọi thứ xung quanh lập tức liền biến mất chỉ còn lại một mảng màu đen. Mạnh vẫn nhìn thấy mọi thứ nhưng lại giống như nhìn mọi thứ qua một cái màn hình. Vẫn nghe ra được giọng của Phong ở trước mặt, đang lo lắng gọi tên cậu không ngừng. Trong mắt Phong, Mạnh bây giờ mắt đã trợn ngược. Khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, toàn thân cứng ngắt, gót chân nhón lên, nữ quỷ kia cũng đã biến mất. Rõ ràng thân thể đã bị quỷ nhập, dù cho Phong cố gọi vài lần thế nhưng vẫn không thấy cậu ta trả lời. Chỉ đứng một chỗ hung hăng nhìn chằm chằm vào anh. Phong không suy nghĩ nữa mà cởi ngay sợi chỉ đỏ trên cổ tay ra. Hai tay kéo thành một sợi dây dài. Khiến năm viên đá mắt hổ kẹp giữa là đồng xu cổ trượt vào giữa sợi dây, phát ra tiếng leng keng. Mạnh sau khi bị nhập liền tỏ vẻ đề phòng, từng bước lùi ra sau. Dường như đang cố tình né tránh thứ đồ vật trên tay của người đàn ông đó. Khuôn mặt Phong trở nên nghiêm nghị hơn vài phần, anh bước đến một bước, âm trầm nói: "Lời khi nãy tôi nói là thật! Nếu cô cố chấp, muốn hại thêm cậu ta thì đừng trách tôi. Mau thoát ra!" Tuy nhiên, bấy nhiêu lại không thuyết phục được cô ta. Nữ quỷ trong người Mạnh không nói một lời thoắt cái liền bất ngờ lao đến. Phong nhanh nhẹn né sang một bên, sợi chỉ đỏ trực tiếp vụt lên người Mạnh. Tưởng chừng vô hại, ấy vậy mà lại khiến nữ quỷ đau đớn hét lên một tiếng, vội vàng bỏ chạy ra ngoài. Bao nhiêu năm qua, cô ta bị người khác trấn giữ ở đây, chịu đau đớn từng ngày. Cuối cùng cũng may mắn gặp được kẻ phù hợp, dễ gì cô ta lại chấp nhận buông tay. Nhưng chỉ hận tại sao cùng lúc lại gặp thêm người đàn ông này. Anh ta chỉ vung sợi dây kia một cái, cả người liền cảm thấy đau đớn liên hồi. Sợi dây giống như được nung qua lửa nóng, vừa chạm vào thân thể lập tức đau nhói như muốn nứt toác ra. Phong đoán ngay cô ta tính bỏ trốn, nhanh hơn một bước lao tới đá vào cửa. Cánh cửa đóng sầm lại, anh cũng chắn ngay ở phía trước không cho con quỷ có cơ hội thoát ra. Nữ quỷ tức giận vì bị cản lối, hung dữ chuyển sang bóp cổ kẻ trước mặt. Phong không thèm né tránh, sợi chỉ đỏ lại tiếp tục vòng vào tay của Mạnh. Khiến nữ quỷ bên trong gào lên một tiếng thê lương. Thân thể Mạnh run lên từng hồi, ngửa cổ la hét. Đôi tay nhanh chóng rút lại vội vàng xoay người chạy trở lại hướng ban công. Còn chưa chạy được bao xa, đã bị Phong vụt liên tục vào người. Nữ quỷ thất thế, biết bản thân không làm gì được kẻ này. Cô ta chỉ đành ôm đau đớn sợ hãi xuất ra, biến mất vào khoảng không trước mặt. Thấy mọi chuyện tạm thời đã qua, Phong cúi xuống nhìn cậu thanh niên đã mềm nhũn ngã dưới nền. Thở dài một hơi rồi bế cậu ta lên, đặt nằm xuống chiếc ghế dài ở phòng khách. Tiếp đến, mới cột sợi chỉ đỏ vào lại cổ tay rồi vỗ vỗ vào mặt đánh thức Mạnh. Đối phương mất một lúc mới bừng tỉnh. Vừa nhìn thấy Phong, Mạnh liền òa lên khóc nức nở. Vừa khóc vừa liên mồm bảo rằng cậu sợ quá. Bởi từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu bản thân phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy. Lúc đứng trong cái chỗ tối đen kia, Mạnh nghe thấy tiếng Phong gọi mình. Nhưng dù có la lớn cỡ nào, cũng không thể nghe thấy anh đáp trả lời cậu. Phong nhìn tên ngốc đang mếu máo, nước mắt nước mũi tèm nhem. Thật sự lóng ngóng không biết phải làm thế nào cho phải. Hai mươi chín năm qua anh từng thấy đàn ông khóc, nhưng là khóc vì thua trận. Cùng lắm là khóc vì bị bạn gái bỏ. Còn đây, là lần đầu gặp trường hợp.. khóc vì gặp ma. Có vẻ như từ lúc gặp Mạnh đến giờ, chuyện gì với cậu ta cũng là lần đầu tiên mà anh gặp phải. Phong thở dài, đành coi cậu ta như đứa em trong nhà. Miễn cưỡng mà ôm vào lòng, sau đó ngại ngùng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng an ủi. Tên nhát gan kia được ôm, lại càng vì thế mà khóc to hơn. Có vài người hàng xóm còn tò mò sang gõ cửa hỏi xem có chuyện gì. Phong chỉ đành bất lực nói dối rằng bạn cùng phòng sợ gián, vô tình gặp phải nên bị dọa cho khóc một trận. Âm thanh bên ngoài bỗng chốc dừng một chút, sau đó là kéo theo một tràng tiếng cười lớn. Có người ghẹo gan, còn đùa bảo anh nhớ trông nom bạn trai cẩn thận. Sắc mặt Phong liền tối sầm đi, anh thề khi ấy chỉ muốn tông cửa lao ra ngoài làm vài hiệp với tên miệng thối ấy. "Con mẹ nó, cái gì mà bạn trai, bạn trai cả nhà của anh đấy!" Gần mười phút trôi qua, Mạnh lúc này mới thôi khóc, ngồi sụt sùi thơ thẩn kế bên. Phong ngán ngẩm nhìn chỗ nước mắt ướt cả mảng áo sơ mi của mình. Bắt đầu suy nghĩ về lời nói của nữ quỷ. Phong nói với Mạnh, khuyên cậu ta tạm thời hãy sang nhà mình ở vài hôm. Dù gì cũng đã nói với chú, sẽ giúp giải quyết vụ này nên nếu để cậu tiếp tục ở đây chắc chắn sẽ bị cô ta đoạt xác. Mạnh nghe thấy vậy, chẳng khác gì như nắm được cọng rơm cứu mạng, gật đầu đồng ý ngay. Trải qua chuyện khi nãy, cậu chỉ hận tại sao mình lại nóng vội như bị bỏ bùa mà ký hợp đồng tận bốn tháng với chủ nhà chứ. Giờ không lẽ, lại bỏ số tiền này mà chuyển đi sao? Không đời nào! Mạnh đứng lên, nhanh chóng tiến về phía nhà tắm lấy sợi dây chuyền. Sau đó lại chạy vào phòng ngủ, đem vài đồ vật cần thiết bỏ vào va li. Trong lúc chờ kẻ kia soạn đồ, Phong đi lại chỗ cửa ra vào ban công. Nhớ đến lời Mạnh kể lúc xông vào nhà anh tối hôm qua, thì lần đầu cô ta xuất hiện là ở chỗ này. Lần này sang, cô ta cũng trùng hợp xuất hiện ở đây. Không lẽ đây là chỗ cô ta bị gã bạn trai kia giết? Thế nhưng, theo thông tin vụ án tìm hiểu được và qua lời chú Bình kể lại thì gã bạn trai đã tiến hành chặt xác nạn nhân trong nhà tắm. Vậy thì lý nào cô ta lại đứng ở đây mà không phải là trong nhà tắm chứ? Khi đi ngang bức tường treo đầy tranh ảnh, Phong nhìn lướt qua vài bức ảnh nghệ thuật đóng trên tường, chắc là đã được bày biện trước đó. Còn tính xem xét thì Mạnh bước ra, nhìn bộ dạng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này của cậu ta. Phong đành thở dài, tạm dừng suy nghĩ mà theo người kia ra ngoài. Tối nay Phong định bụng sẽ quay lại gặp cô ta một lần nữa. Vì vậy, có vài thứ cần chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Cứ tạm thời rời đi trước đã, dù gì bây giờ cũng chưa phải lúc cần thiết. Về tới căn hộ của mình cũng tầm giờ cơm trưa, mở tủ lạnh ra Phong quyết định xuống bếp làm vài món. Đối với một người đã quen tự lập từ sớm như anh, thì việc vào bếp nấu ăn là chuyện quá bình thường. Trong lúc nấu ăn, Phong rảnh rỗi liền bắt chuyện hỏi chút thông tin về Mạnh. Thì ra cậu ta là nhân viên IT của một công ty, độc thân, thua anh tới năm tuổi. Khi nãy lúc tên ngốc ấy chạy đi, Phong còn nghĩ kẻ này nhát chết. Không ngờ, thì ra là vào nhà tắm để lấy sợi dây chuyền phòng thân. Vật đó được trì chú bằng kinh Lăng Nghiêm nên có tính trừ tà cao. Chỉ tiếc là chưa kịp lấy đã bị nữ quỷ kia nhập vào người, còn hung hãn mà chiếm luôn thân xác. Đặt món cuối cùng xuống bàn, Phong kéo ghế rồi thong thả ngồi xuống ăn cơm. Đối diện là người thanh niên đang gắp lia lịa thức ăn cho vào miệng. Vừa nhai vừa nói, liên tục khen ngon. Vẫn là kiểu nói chuyện câu trước khen anh đẹp trai, câu sau cũng là anh đẹp trai. Nhưng lần này Phong chẳng còn thấy nổi da gà gì nữa. Có lẽ bản thân, đã bắt đầu quen với tần suất khen ngợi của cậu nhóc này. Ngược lại còn cảm thấy hãnh diện hơn, vô cùng tự mãn. Sau khi ăn xong Mạnh xung phong rửa chén, còn Phong thì vẫn ngồi chỗ bàn ăn chìm đắm với mớ suy nghĩ đang mọc như nấm trong đầu. Vấn đề duy nhất, chính là việc gã bạn trai kia thù oán đến thế nào mà nói dối cảnh sát việc cất giữ đầu của nạn nhân chứ? Chưa hết, một nơi mà có thể qua mặt được cả phía cảnh sát. Lâu như vậy mà cũng chẳng có ai phát hiện ra sao? Chẳng lẽ, có thể ác đến mức nghiền nát mà đem tiêu hủy vào trong bụng của một con thú hoang nào đó? Nhưng như thế cũng không đúng! Mạnh thấy chủ nhà trầm ngâm thì tò mò hỏi: "Anh đang suy nghĩ chỗ hung thủ giấu cái đầu à?" Không ngờ bị đoán trúng, Phong có hơi ngạc nhiên sau đó thì gật đầu. Úp cái dĩa cuối cùng lên kệ, Mạnh lau tay rồi tiến đến chỗ ghế bên cạnh Phong ngồi. Làm động tác xoa xoa cằm rồi bảo: "Chỗ xung quanh toàn vật rắn, tối đen như mực, vậy có thể là dưới đất không? Đất cũng là vật rắn mà, khi chôn xuống chắc chắn cảm giác sẽ giống như cô ta miêu tả!" "Nhưng cũng mong là không phải dưới đất, chứ đúng như thế thì biết đi đâu mà tìm bây giờ." Phong nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ thêm một chút. Gã bạn trai chết cũng đã bốn năm. Với tội ác của hắn khi còn sống, có lẽ đang ở địa ngục chịu tội. Cũng chẳng có dịp gọi lên mà hỏi chỗ cất giấu cái đầu được. Đang băn khoăn suy nghĩ xem cảnh sát liệu có bỏ sót địa điểm nào trong nhà hay không. Thì trong mắt Phong lập tức loé lên một tia sáng. Với kinh nghiệm bắt ma lâu đời của gia đình, anh bắt đầu nghĩ đến một giả thuyết. Nhưng cũng không chắc có đúng như thế hay không. Bởi tỉ lệ cũng tầm sáu mươi phần trăm thôi. Nhưng cứ tin tưởng vào bản thân thử xem thế nào đã.
Chương 5: Buông bỏ Bấm để xem Giờ cơm tối, Mạnh cùng Phong chạy xuống tầng dưới ăn cơm. Nói chuyện rôm rả cả một buổi, nhờ vậy mà cậu biết được một điều. Chú Bình, hóa ra là con nuôi của ông nội Phong. Với lại chú ấy cũng không có hứng thú với mấy chuyện như bắt ma hay phong thủy của dòng họ nên không theo học. Vì vậy, mới xui xẻo dẫn đến việc khi xây dựng chung cư không để ý mới để xảy ra cớ sự như vầy. Ông chú này còn mưu mô tới mức, dụ dỗ thằng cháu trưởng thuê chung cư của mình. Không những vậy, còn cố tình sắp xếp cho ở kế bên căn hộ của nữ quỷ kia. Mục đích chính, là để cho thanh niên đó không chịu nổi ồn ào mà ra tay trục xuất con quỷ. Còn không ngại ngùng nói với tâm thế hả hê nữa chứ! Cái gì mà Phong nó mạnh lắm, Phong nó giỏi nhất dòng họ cơ. Lươn lẹo! Tất cả chỉ là lươn lẹo! Mạnh nghe mà cảm thán ở trong lòng. Ông chú ấy quả thật là một con cáo mà. Còn bản thân hai người các cậu, chỉ là hai chú cừu non mà thôi. Mạnh ngán ngẩm nhìn vị đại gia chẳng hề có chút lo lắng trên mặt. Đang vừa cười, vừa hưng phấn kể vài chuyện bắt ma của anh trai và cháu của mình cho cậu nghe. Với một người vừa trực tiếp trải qua tình huống bị quỷ nhập như cậu. Cộng thêm cơ địa sợ ma có số má như này, thì đây quả là một màn tra tấn thần kinh đích thực. Sắc mặt Mạnh chuyển liên tục từ xanh sang xám, sau đó là chuyển hẳn sang tím luôn. Ôi mẹ ơi! Quả thật đã sợ ma, lại còn gặp phải mối quan hệ xấu xí như này đúng là đang rèn luyện "thần kinh thép" mà! Thật may người đàn ông kia còn có chút lưu tình. Anh ta trực tiếp xách cậu ra về để tránh câu chuyện dây dưa không có hồi kết. "Xách" theo đúng nghĩa đen luôn. Ra khỏi căn hộ của chú Bình, Mạnh liếc thấy Phong lại khập khiễng bước lên cầu thang. Trong lòng có một chút gì đó không nỡ, liền tiến tới khoác tay đỡ anh ta lên. Phong cũng không đẩy cậu ra nữa, có lẽ vì anh thật sự cần một sự hỗ trợ để đi lên hoặc cũng có thể là do anh muốn như vậy. Cứ như thế mà cả hai cùng khập khiễng bước từng bước lên cầu thang quay trở về căn hộ số 104. Gần hai giờ sáng, Mạnh lúc này đã ngủ say. Phong cũng không hề đề cập chuyện tối nay sẽ ghé phòng cậu. Nhằm tránh việc đối phương tò mò đi theo, rồi xảy ra việc không may. Anh cầm theo một cây búa nhỏ, cùng với một xấp bùa. Với kinh nghiệm vốn có của anh, việc nữ quỷ kia ở mãi một chỗ sau khi chết mà không thể siêu thoát. Chính là vì, đó là nơi cô ta chết và cũng có thể.. đó là nơi gần với chỗ cất giữ bộ phận cuối cùng của cô ta. Nữ quỷ kia sẽ không phải là vấn đề gì lớn với Phong. Chỉ mong cô ta không sa ngã đến mức, vì oán niệm mà mất đi ý thức của mình. Để rồi lại triệt đi con đường đầu thai của bản thân. Tiếng lách cách bên phía căn hộ số 102 lại vang lên. Tầm giờ này, các hộ xung quanh gần như đều đã tối đèn. Cả khu chung cư hoàn toàn bị nhấn chìm bởi sự yên tĩnh của màn đêm. Thứ ánh sáng duy nhất, chính là đèn ở dãy hành lang là vẫn luôn sáng. Phía cuối dãy, có một đoạn liên tục chớp tắt. Như thể cố tình làm tăng thêm sự ma mị, u ám ở nơi này. Có vài con bướm đêm, liên tục phát ra tiếng lộp bộp khi va cánh vào bóng đèn. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm khuya, lại càng khiến người ta cảm thấy lạnh gáy. Nhưng điều đó đâu thể dọa sợ được Phong, bởi từ nhỏ anh đã có khả năng nhìn thấy vong hồn hiện hữu. Lại kế thừa tài năng "trục vong bắt quỷ" của gia đình, nên từ sớm đã theo bố và ông ra ngoài bắt ma. Sợi chỉ đỏ trên tay mà Phong luôn đeo, chính là thứ trừ tà hữu hiệu nhất mà anh luôn mang theo ở bên người. Đồng xu cổ trên đó là tiền đồng Càn Long, một vật có từ rất lâu được bảo quản rất tốt trong gia đình. Ba loại khí Thiên, Địa, Nhân đều có đủ, nên khả năng hóa sát của nó rất cao. Vậy nên việc thế lực tà quỷ, khi bị vụt trúng đau đớn chắc chắn là không thể tả nổi. Lúc này tuy đứng ở bên ngoài, nhưng Phong vẫn cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ kẻ hở khe cửa phía dưới chân. Hồi sáng bị đánh đến mức phải xuất ra, có lẽ nữ quỷ kia đã có chút đề phòng. Phong thoải mái bước vào, bật đèn lên, rồi tự châm cho mình một điếu thuốc. Anh ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, đối diện với hướng cửa ra vào của ban công. Cái chuông gió kia, cũng không hề phát ra tiếng kêu nào chứng tỏ cô ta không ở đó. Phong rít một hơi, từ từ phả ra một làn khói trắng mỏng, âm trầm hỏi: "Cô đã bao lâu không gặp gia đình rồi?" Trong đêm tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng máy điều hòa nhè nhẹ phả ra hơi lạnh. Giọng Phong trầm ấm nói vào khoảng không, lại vô cùng rõ ràng mang ý quan tâm hỏi người khuất mặt. Ánh đèn phòng khách bắt đầu nhấp nháy, nó tự động bật tắt vài lần rồi cứ thế tắt hẳn. "Bốn năm hai ngày, chính xác là bốn năm hai ngày! Lần cuối tôi thấy họ, chính là ngày bố mẹ tới thu dọn đồ của tôi!" Âm thanh ma quái văng vẳng lúc xa, lúc gần vang lên chỉ duy nhất một người nghe thấy. Một bóng đen mờ ảo xuất hiện, ngồi co ro ngay cửa ban công. Khiến người ta không khỏi cảm thấy đối phương thật sự rất cô độc. Phong nhìn chằm chằm vào bóng đen đang ngồi, rít thêm một hơi rồi dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn để trên bàn. Có lẽ là của người chủ trước đây để lại. Phong nghĩ vậy, bởi vô tình nhớ đến trên người Mạnh không hề phảng phất chút hương thuốc lá nào. Chỉ thoang thoảng mùi hương thơm mát, chắc hẳn là của một loại nước hoa nào đó mà anh còn chẳng biết tên. Nhất thời chẳng hiểu sao có chút chấn động trong lòng. Phong mở to mắt nhìn cái gạt tàn. Hà cớ gì, mà anh lại để ý mấy điều này chứ? Đã vậy, đó còn là thứ nhỏ nhặt của một người đàn ông! Nhưng rất nhanh sau đấy, Phong lấy lại được bình tĩnh. Những ý nghĩ vớ vẫn lập tức bị gói gọn, rồi cứ thế vứt thẳng ra sau đầu. Phong tiếp tục nhìn về phía nữ quỷ hỏi tiếp: "Nếu tôi có thể nói chuyện với bố mẹ cô. Cô có cần tôi giúp chuyển lời gì đến bọn họ không?" Nữ quỷ im lặng một lát rồi trả lời: "Tôi không có đầu, nên nhiều thứ đã không nhớ rõ. Cũng quên mất bố mẹ tôi hình dáng trông ra sao rồi! Chỉ có mỗi hình ảnh của nó là cứ rõ ràng như thế. Tôi thật sự chết không cam tâm!" Trông thấy thái độ của nữ quỷ có chút thay đổi, bắt đầu lại mất đi ý thức. Phong vội vàng trấn an, rồi bảo cô bình tĩnh lại. Sau đó nhanh chóng đứng dậy cầm cây búa trên tay. Không do dự mà tiến tới chỗ bức tường cạnh cửa ban công, nơi được treo vài tấm ảnh nghệ thuật lên đấy. Phong đưa tay gỡ khung ảnh duy nhất có kích thước cỡ A3 xuống. Gõ thử vài cái nhẹ lên tường, sau khi đã xác nhận được âm thanh cần có, liền không ngần ngại mà vung ngay một búa thật mạnh vào đấy. Mạnh ngủ bên này, bất ngờ tỉnh ngủ vì âm thanh phát ra ngay phía tường. Lúc nhìn lên giường thì lại chẳng thấy Phong đâu. Cậu hoảng loạn bật dậy chạy vội ra ngoài. Dù gọi vài lần, tuy vậy cũng không thấy Phong trả lời. Cả căn nhà yên tĩnh đến mức đáng sợ. Suy nghĩ một chút, là có thể đoán ra anh ta đang ở bên căn hộ của cậu. Mạnh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Tiếp đến, là đưa tay lên vỗ hai cái thật đau vào má của mình để lấy thêm can đảm. Cuối cùng mới dám xỏ dép, chầm chậm, lén lút bước ra ngoài. Với sức lực của mình, Phong chỉ bằng một phát gõ, bức tường liền thủng thành một lỗ vừa phải. Một mùi hôi thối ẩm mốc lập tức xộc ra, khiến Phong vội che mũi đứng sang một bên để tránh hít phải. Trong mớ hỗn độn của xi măng và bụi bặm. Nương theo chút ánh sáng từ phía đèn đường hắt vào, Phong có thể nhìn ra đó là một cái đầu. Chính xác là cái đầu mà gã khốn kiếp kia đã cất giấu. Hắn chôn đầu nạn nhân trong chỗ lồi ra của bức tường. Còn kỹ lưỡng, che chắn nó dưới tấm ảnh nghệ thuật kia. Xung quanh là vài tấm ảnh nghệ thuật khác. Gã hung thủ có thể tỉ mỉ đến mức, tô màu gần như là trùng hẳn với màu cũ của bức tường. Nếu không nhìn kỹ, thật khó mà có thể tìm ra được điểm khác biệt cất giấu bên dưới tấm ảnh kia. Phong chỉ vô tình để ý tới nó, đơn giản vì nó là tấm lớn nhất ở đây. Kích cỡ cũng khá phù hợp để che chắn cho một cái đầu. Căn phòng này không hề đặt bất kỳ chậu cây nào. Vì vậy, giả thiết chôn dưới đất bị loại bỏ. Hoặc nếu có, thì dễ gì phía cảnh sát lại có thể bỏ qua manh mối này được chứ. Lúc này nữ quỷ kia chẳng hiểu sao bỗng hét lên một tiếng. Nó lớn đến mức, khiến đầu anh phát ra tiếng ong ong vô cùng khó chịu. Linh hồn cuối cùng cũng đã toàn vẹn, nhưng nó lại khiến cô ta nhớ đến toàn bộ ký ức khi chết của mình. Chỉ là một mảng đau đớn và ngập tràn thống khổ! Mạnh mở cửa bước vào vài bước thì vô tình chứng kiến được màn này. Lúc này âm khí của cô ta là mạnh nhất, vì vậy Mạnh vô phước thấy rõ được hình dạng khi chết của cô ta. Toàn thân đẫm máu, cả cơ thể thì chi chít vết may. Da thịt trên người cứ như một đống bầy nhầy, có lẽ vẫn chưa được tìm đủ nên có vài chỗ bị thiếu mất một mảng. Không biết là ảo ảnh hay sự thật nhưng khi trông thấy toàn thân cô ta. Mạnh chỉ có thể liên tưởng đến một đống thịt vụn, máu me be bét. Hình ảnh này, phải nói là quá sức tưởng tượng với một người bình thường như Mạnh. Chân cậu bủn rủn không thể đứng nỗi, cả cơ thể mất sức lập tức ngã phịch ra phía sau. Phong bất ngờ khi thấy đối phương xuất hiện ở nơi này. Đang tính chạy tới, thì nữ quỷ kia đã bị oán niệm che mờ lý trí. Cô ta lao nhanh tới chỗ Mạnh, tính lần nữa nhập vào thân thể cậu ta nhưng trực tiếp bị một luồng ánh sáng vàng mạnh mẽ bắn ngược trở lại. Thì ra thứ ánh sáng đáng sợ kia, là do kinh Phật khắc trên mặt sợi dây chuyền cộng thêm được trì chú thành tâm mà có năng lực cản trở âm khí. Nhờ vậy mà may mắn cứu Mạnh được một mạng, Phong thấy tình thế nguy hiểm không chần chừ liền tháo sợi chỉ đỏ ra vụt vào người nữ quỷ. Cô ta đã có chút kinh nghiệm, thoắt cái là né được lập tức bò thẳng lên trần nhà nhìn hai người dưới đất. Phong đỡ Mạnh lên, bảo cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Thế nhưng Mạnh lại lắc đầu ngang bướng. Nghiêm mặt bảo rằng, lúc gặp nạn sẽ không một mình chạy trốn mà bỏ mặc một mình anh. Tình thế hơi mất kiểm soát, lại sợ nữ quỷ kia theo tên ngốc đó chạy ra ngoài. Phong nặng nề thở hắt ra một hơi, bảo Mạnh đứng sau lưng. Cố gắng tự bảo vệ cho tốt. Một mình anh lại tràn đầy khí thế, nghiêm nghị gằn từng chữ nhìn nữ quỷ: "Cô thật sự muốn bị tôi đánh cho tan biến à? Không còn muốn gặp lại gia đình mình nữa sao?" Nữ quỷ kia bây giờ chỉ còn lại một thân đầy oán niệm. Làm sao còn để tâm đến những lời kẻ này nói ra. Ả ta há miệng cười lớn, để lộ hai hàm chỉ toàn răng nanh. Đôi mắt là một khoảng không đen ngòm, sâu hoắm. Từ từ xoay cái đầu quỷ dị ngược ra phía sau, nhìn chòng chọc vào hai người rồi cười ha hả nói: "Chết có gì đáng sợ chứ, há há há! Dù gì tao cũng chết rồi, còn gì đáng sợ hơn chứ? Tao chỉ muốn máu thịt của thằng nhãi kia, mày mau giao nó cho tao!" Mạnh lúc này lấy hết can đảm bám vào lưng người phía trước. Nhìn anh gật đầu ý bảo cậu đã ổn. Phong an tâm, mím môi nhìn trở về phía nữ quỷ một thân màu đỏ bám trên trần nhà nói lớn: "Kẻ giết cô đã trả giá rồi, tên khốn đó không còn ở đây nữa. Cớ sao cô vẫn còn oán hận chứ? Kiếp này của cô đã hết rồi, thì tại sao lại không buông bỏ để siêu thoát tìm một cuộc sống mới đi?" Phong muốn mở cho cô ta một còn đường lui. Có lẽ, cũng như thầy phong thủy trước đó, muốn cô ta siêu thoát chứ không cần đánh cho hồn phách tiêu tan. Nữ quỷ cười lớn: "Buông bỏ? Nực cười! Mày thì biết cái khỉ gì chứ? Cái ngày tao biết rõ bộ mặt của thằng khốn đó. Tao đã chấp nhận buông tay rồi, nhưng nó thì sao? Nó nói yêu tao, vậy sau khi tao muốn chấm dứt, nó có dám buông bỏ tao không? Không hề!" "Nó giết tao, chặt tao thành nhiều mảnh. Đau đớn này, tụi mày có thể hiểu được sao há há há. Nếu tao không đi theo, bẻ gãy chân nó. Che mắt dẫn đường để nó đi lạc, thì liệu cảnh sát sẽ tìm thấy nó nhanh vậy sao?" Sau đó như nhớ được điều gì, cô ta dừng một chút, có chút đau khổ mà nói thêm: "Chỉ thương cho bố mẹ chỉ có mỗi mình tao, họ nuôi con khôn lớn vất vả. Lại không ngờ, chỉ vì một thằng khốn nạn mà cả đời không thể hưởng phước từ con. Cả ngày chạy tới, chạy lui nghe ai bảo tìm thấy đầu người liền tức tốc chạy đến xác nhận. Nhưng sau đó thì sao chứ? Buông bỏ, nói thì dễ, mày nói thử xem tao phải làm sao thì mới có thể buông bỏ?"
Chương 6: Kết thúc Bấm để xem Dứt lời, cô ta há lớn cái miệng toàn răng nanh, để lộ vết cắt dài từ khoé miệng đến tận mép tai mà gã hung thủ để lại. Không nói thêm lời nào nữa nhào ngay đến chỗ của hai người. Ý muốn ăn thịt hiện rõ khắp gương mặt khiến Mạnh kinh hãi. Ngay khoảnh khắc trong gang tấc ấy, dự thấy tình huống nguy hiểm. Mạnh không suy nghĩ, tay nhanh hơn não vòng ra phía trước đối diện đưa người chắn cho anh. Sau này nghĩ lại, cậu phải thầm cảm ơn về hành động đầy sự thừa thãi lúc ấy của mình. Ánh sáng vẫn phát ra khi thân thể bị nữ quỷ chạm vào. Nhưng lần này, không còn may mắn được như lần trước nữa. Nơi lồng ngực nhói lên một cơn đau đớn khó tả. Ngay lập tức, Mạnh cảm nhận được vị tanh nồng đang trào lên từ cổ họng. Không kịp chuẩn bị mà khụy xuống, hộc máu luôn tại chỗ. Phong ôm lấy người thanh niên chẳng còn chút sức. Đôi mắt hằn lên từng tơ máu, tức giận nhìn nữ quỷ. Phong hô lên một tiếng: "Xuất!" Một lực mạnh không biết từ đâu, hất thẳng con quỷ văng ra khỏi người Mạnh. Cùng lúc đó, Phong đưa tay nhanh chóng bắt ấn chú. Liên tục niệm một tràng kinh Mật Tông mà Mạnh chỉ có thể nghe chứ không thể hiểu. Âm thanh dồn dập, mạnh mẽ đến mức cả người cậu cũng mơ hồ cảm thấy tê rần như có một luồng điện. Nữ quỷ sợ hãi khi nhìn thấy một dãy chữ màu vàng hiện ra giữa không trung. Năng lực trừ tà hoàn toàn áp đảo, không cần nói cũng biết người đàn ông này không hề giống với những gã gà mờ đã gặp trước đó. Con quỷ thấy tình hình không ổn, liền xoay người chạy vụt ra cửa. Ngay lúc vừa chạm vào tay nắm, một cột sét không biết từ đâu liền đánh thẳng vào thân. Con quỷ đau đớn hét lên, vội vàng thu tay về thì bị dãy chữ màu vàng đầy sức mạnh trói ngay lại. Thì ra, trước khi vào Phong đã dán một tấm bùa Ngũ Lôi được vẽ bằng chu sa lên cửa. Anh thừa biết, khi không chịu bị thu phục thì cô ta chỉ có nước tông cửa bỏ trốn. Mà bùa Ngũ Lôi một khi đã dán lên cửa, thì dù có xuyên tường cũng sẽ bị đánh bật trở vô chẳng thể nào chạy trốn khỏi. Nữ quỷ vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy cả cơ thể càng đau đớn thống khổ hơn. May sao chuông gió mà thầy phong thủy kia để lại vẫn còn sức mạnh của nó. Cô ta càng oán giận, oán khí càng bị tiếng leng keng của chuông gió làm tiêu tan. Bao nhiêu lâu nay đâu phải cái tên Oán Tiêu kia của nó chỉ để đặt cho đẹp. Nếu không có nó, thì với khoảng thời gian bốn năm. Cộng thêm oán khí ngất trời thế này, chắc Phong phải tốn công niệm chú mượn sét của trời mới có thể tiêu diệt được cô ta. Nghĩ đến việc phải dùng cách đó thật, thì Phong lại phải làm thêm bao nhiêu việc phước để tích lại phần công đức đức hao hụt cho bản thân đây? Yêu ma quỷ quái, đâu phải cứ tiêu diệt hết là được. Dù cho nó có là quỷ dữ, thì nó cũng cần phải luân hồi. Nếu cứ thẳng tay trừ khử, thì chẳng khác nào giết hại một sinh mạng cả. Cần phải làm nhiều việc thiện để bù vào phần công đức đã mất. Nếu không chắc chắn tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, không sớm thì muộn cũng phải chịu cảnh chết trẻ mà thôi! Sau một hồi gào thét vùng vẫy trong đau khổ, cuối cùng toàn bộ oán niệm của cô ta đều bị kinh Phật và chuông gió trút ra hết. Kết cục, chỉ còn lại một đốm lửa nhỏ màu lam không chút nguy hiểm, mờ nhạt nằm gọn trong lòng bàn tay Phong. Anh thở nhẹ ra một hơi, cúi đầu đỡ lấy Mạnh bây giờ đã bất tỉnh. Kiểm tra hơi thở, cảm thấy có chút yên tâm liền lấy di động ra gọi cho chú Bình. Tiếng tút tút phát ra vài lần, thì may sao có người bắt máy. Giọng hơi ngái ngủ oán trách vang lên, thế nhưng khi nghe đến việc Mạnh bất tỉnh liền có chút lo lắng. Phong thông báo qua loa chuyện nữ quỷ và tình trạng của Mạnh với chú Bình. Xong xuôi mới cất điện thoại vào túi, rồi bế cậu lên đi xuống lầu cùng chú Bình đưa người đến bệnh viện. Mọi việc kết thúc nhanh chóng đến Mạnh cũng bất ngờ. Lan sau khi bị trừ hết oán niệm, được Phong thu linh hồn bỏ vào một cái hũ, niệm chú giữ ở bên trong. Anh ta còn bỏ thời gian đến gặp gia đình của Lan, bàn giao cô ta lại cho phía gia đình. An ủi vài câu, rồi bảo họ đem lên chùa để hằng ngày nghe kinh, sớm được đầu thai chuyển kiếp. Trước khi ra về, Phong còn chuyển lời đến họ rằng Lan muốn xin lỗi bố mẹ của mình. Xin lỗi vì cô không thể báo hiếu được cho hai người. Vì chuyện tình cảm của bản thân, mà khiến họ đau lòng, tiều tụy suốt mấy năm qua. Nghe được những lời này, bố mẹ Lan tưởng chừng sẽ gục ngã. Thế nhưng họ lại mạnh mẽ đến Phong cũng không ngờ. Họ cảm ơn anh, tính chuyển cho anh một số tiền nhưng anh khéo léo từ chối. Có lẽ thời gian đã khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn. Việc cố gắng tìm kiếm không từ bỏ, có lẽ vì họ biết chắc đến một ngày nào đó sẽ nhận lại trái ngọt chín mùi. Sau cơn mưa trời sẽ sáng, sau khoảng thời gian dài đằng đẵng chịu nhiều vất vả. Cuối cùng, cô gái xấu số và gia đình của cô ấy cũng xem như đã có một cái kết viên mãn rồi. Phía ông chú Bình sau khi hay tin đã trục được nữ quỷ. Cả khu chung cư đều yên bình, vui vẻ chạy đi báo cảnh sát. Bịa lý do tính thay đổi kết cấu của nhà, vô tình đập tường thì phát hiện đầu của nạn nhân bốn năm về trước. Xử lý xong ổn thỏa với người nhà nạn nhân và phía cảnh sát. Cuối cùng thì hi hi ha ha gọi thợ tới trám lại bờ tường. Tưởng chừng còn vui vẻ hơn cả việc trúng sổ số ấy chứ. Chỉ có con quạ đen như cậu là xui xẻo phải vào bệnh viện. Hôm ấy, bị nữ quỷ kia tông cho hộc cả máu. Nằm viện hơn hai tuần nay, vậy mà cả người cậu đến giờ khi ho phổi vẫn còn cảm giác ê ê đau nhói. Phong đặt tô cháo với ly nước mà Mạnh đã dùng xong xuống bàn. Đưa tay ra, vuốt gọn vài cọng tóc đang rơi loạn ở trước trán của cậu thanh niên nằm trên giường bệnh. "Ngủ tí đi, lát nữa thì xuất viện được rồi. Tôi đưa em về, chú thím cứ gọi bảo nhớ em suốt đấy." Mạnh nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh hạnh phúc nở nụ cười thật tươi, gật đầu đồng ý. Dù vẫn chưa nói gì, nhưng trong lòng hai người tự hiểu có lẽ họ đã dần có tình cảm với đối phương. Cuộc sống của Mạnh vẫn cứ thế tiếp tục, không còn gì trở ngại nữa. Cậu và Phong cũng có chút tiến triển hơn, càng ngày càng quấn quýt không rời. Thời gian sau, Phong sau khi đã bình phục chấn thương ở chân liền trở lại sân tập để chuẩn bị cho giải đấu tiếp theo. Mạnh một mình ở trong nước, bỗng chốc hóa thân thành cháu dâu của vợ chồng chú Bình. Ngày ngày đánh cờ cùng chú, rãnh rỗi thì cùng thím đi siêu thị mua đồ nấu cơm. Vì họ không có con cái, nên xem Mạnh như con trai lớn của gia đình. Đúng như ý cậu mong muốn, mà mặc nhiên trở thành miệng ăn chính của vợ chồng cô chú luôn. Năm tháng sau.. "A.. a.. a.." Căn hộ số 104 lại phát ra tiếng đập lớn, Phong xuống giường vội vàng xỏ dép rồi chạy ra mở cửa. Cánh cửa gỗ vừa mở ra, eo lập tức bị một người thanh niên ôm lấy. Phong nhìn khuôn mặt đẹp trai đang nở nụ cười tươi rói của cậu thanh niên kia. Không kìm được, liền cúi đầu hôn nhẹ xuống đôi môi hồng hào ấy một cái. Sau đấy cảm thấy dường như chưa đủ, lại dây dưa một chút rồi mới quyến luyến buông ra. Nhẹ giọng trách: "Anh mới về, tính cho em bất ngờ một chút, không ngờ lại bị em phát hiện trước." Cậu thanh niên vẫn ôm dính anh đứng trước cửa, giọng nũng nịu: "Phòng em lại có ma rồi, em sợ lắm! Tối nay, anh cho em ngủ lại một đêm nha!" Kèm theo đó là cái nháy mắt đầy tinh nghịch. Phong nâng tay bẹo má cậu thanh niên kém mình năm tuổi. Nở một nụ cười mỉm rồi vui vẻ gật đầu. Nhưng chẳng hiểu sao, vẫn cảm thấy bấy nhiêu chưa thỏa. Đôi môi anh lại phớt nhẹ hai cái lên môi của người đó. Một tay ôm lấy người, tay còn lại từ từ đóng cửa. Trước lúc cánh cửa khép lại, còn kịp nghe thấy giọng người đàn ông ở căn hộ gần đấy rót vào tai nhưng lời trêu chọc: "Cơm chó vừa thôi hai ông tướng! Đề nghị lần sau, thanh niên Phong nên chuyển nhà qua ở cùng cậu ấy đi nhá. Chúng tôi ngán cơm chó đến tận cổ rồi, please!" "Ha ha ha ha!" Hết. - Hắn dám nói yêu tôi, vậy sau khi tôi muốn chấm dứt, hắn có dám buông bỏ tôi không? - Lan.