Truyện ngắn: Người Đàn Bà Giả Dối Tác giả: Triều Nguyễn Nội dung: - Hôm nay anh về sớm vậy? Cô ta vẫn trìu mến nhìn tôi như mọi hôm, tôi thật sự chẳng thể ưa nổi cái điệu cười giả tạo ấy, nó làm tôi thấy phát tởm. - Ừ, cô đã cơm nước xong cả chưa? Tôi đói rồi! - Em dọn ngay đây, anh thay đồ rồi ra ăn cho nóng! Tôi quay ngoắc vào phòng thay quần áo, cứ phải hít thở chung một bầu không khí với cô ta khiến tôi không thể nào chịu nổi, chẳng hiểu bên tòa án làm cái quái gì mà mãi chưa chịu giải quyết lá đơn ly hôn của chúng tôi, đã hơn hai tháng rồi chứ có phải ít ỏi gì đâu. Nhìn tấm hình cưới treo trên đầu giường mà chướng hết cả mắt, không hiểu sao ngày đó tôi lại có thể yêu một người phụ nữ như cô ta. Năm năm rồi, đã năm năm rồi mà cô ta chẳng thể sinh cho tôi được một đứa con. Một người đàn ông đang ở độ chín của sự nghiệp, có trong tay hầu như mọi thứ nhưng chỉ trừ một đứa con. Cô ta không thể sinh con vì một cái lý do hết sức oái ăm, cái lý do mà tôi không bao giờ chấp nhận được, cô ta đã từng phá thai với thằng người yêu thời sinh viên, thứ tình yêu mà cô ta nói rằng chỉ là bồng bột của tuổi trẻ. Tôi đã rộng lượng để coi đó như là một phần của quá khứ mà không ai muốn có, tôi cưới cô ta vì tình yêu của tôi khi đó là quá lớn, lớn đến mức làm lu mờ cả lý trí. Sau hai năm chung sống, tìm đủ mọi biện pháp nhưng thụ thai vẫn là điều không thể, cô ta vẫn dửng dưng che giấu việc mình từng bỏ đi đứa con trong bụng. Bố mẹ tôi thì ngày ngày trông ngóng có đứa cháu để ẵm bồng, cứ sớm tối thúc giục tôi sớm ngày sinh con để cho ông bà có nhắm mắt cũng được yên lòng. Tôi cùng cô ta đi thăm khám rất nhiều nơi, tốn biết bao nhiêu là thời gian và tiền bạc, nhưng kết quả nhận về cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Áp lực từ công ty đã là một điều quá kinh khủng, lại phải lo lắng chuyện con cái khiến tôi ngày càng tiều tụy, ăn chẳng được ngon, ngủ chẳng được yên, vậy mà cô ta vẫn cứ giấu nhẹm cái chuyện phá thai năm xưa. Kim thì không thể giấu lâu ngày trong bọc, cô ta chẳng thể nào giấu mãi cái bí mật kinh tởm đó được. Tối hôm ấy, tôi trở về nhà sau một ngày dài đầy mệt mỏi vì công việc, cô ta đang lén lút với tập hồ sơ trên bàn, là hồ sơ bệnh án. - Có tiến triển gì không em? - À.. Không! Em chỉ xem lại hồ sơ hôm trước thôi! Bộ dạng hốt hoảng, ấp úng đó không thể giấu được tôi, chắc chắn là có gì đó bất thường mà cô ta không muốn cho tôi biết. Tôi bước tới chụp lấy tập hồ sơ, còn chưa kịp xem qua thì đã bị cô ta vồ lấy, rồi vội vã quăng ra ngoài cửa sổ. Sẵn bao nhiêu là bực tức từ công ty mà tôi đã mang về, tôi điên tiết tán cho cô ta một bạt tai, điều mà tôi chưa bao giờ làm kể từ khi quen cô ta. - Cô bị điên à? Làm cái quái gì thế? Cô ta chẳng nói chẳng rằng, ngồi gục xuống bàn mà ôm mặt khóc, năm dấu tay vẫn còn in rõ mồn một. Tôi chẳng thèm quan tâm, đi vào phòng đóng sầm cửa lại với sự giận dữ đã lên đến tột độ. Là đàn bà, đã chẳng thể làm tròn cái nghĩa vụ làm vợ, làm mẹ thì đã đành, lại còn học ở đâu ra cái kiểu ương bướng, tự tung tự tác, thật quá sức chịu đựng. Cô ta đi vào phòng với khuôn mặt đã sưng phù lên, lẳng lặng đến kế bên chiếc bàn mà tôi đang ngồi, rồi thì khóc lóc nỉ non, tôi đã mềm lòng ngay giây phút đó. Nhưng chua chát thay, những lời mà cô ta nói ra đã giết chết đi tình yêu mà bao lâu nay tôi vẫn tưởng không bao giờ tàn lụi. "Em xin lỗi!" "Tại sao cô phải xin lỗi?" "Ngày đó em đã phá thai..", cô ta nghẹn ngào đến mức không thể thốt nên lời. "Bác sĩ bảo vì vậy mà bây giờ em không thể mang thai được nữa!" Hai tai tôi cứ ù hết cả lên, tôi không thể nào nghe được những gì cô ta nói sau đó, tôi đã chết lặng đi khi biết được sự thật. Người đàn bà mà tôi đầu ấp tay gối bao lâu nay thì ra vẫn âm thầm lừa dối tôi ngày này qua tháng nọ. Mặc kệ cô ta quỳ sụp xuống sàn mà khóc lóc, gào thét, tôi đi ra khỏi phòng, tôi thật sự chẳng còn lời nào để nói với người đàn bà đó nữa. Tôi lái xe đến một quán bar mà mình vẫn thường hay lui tới, gọi một chai rượu, ngồi đó uống cho tới lúc chẳng còn biết gì. Sáng hôm sau, mở mắt ra thì đã thấy mình nằm bên cạnh một cô gái trẻ, cuộc tình một đêm mà tôi chẳng có chút ký ức nào về nó. Tôi ngồi dậy sục sạo tìm cái điện thoại của mình, hai mươi mốt cuộc gọi nhỡ từ cô ta. Tôi đi thẳng tới công ty, mãi tới khuya thì lại về nhà trong tình trạng không còn tỉnh táo. Rượu bia cũng không thể giúp tôi quên đi tội lỗi của người đàn bà giả dối như cô ta. Cơm canh đã nguội lạnh trên bàn, cô ta thì ngồi ngủ gục ở đấy, cô ta nghĩ một bữa cơm là có thể khỏa lấp được tội lỗi mà cô ta gây ra hay sao? Tôi nằm bật ra sofa mà ngủ, mặc kệ cô ta muốn ăn uống gì thì ăn. Rồi những ngày sau đó cứ tiếp diễn như vậy, tôi hầu như chỉ về nhà vào nửa đêm khuya khoắt, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt của cô ta thêm một giây phút nào nữa, nó khiến tôi cảm thấy ghê sợ. Nhưng tôi không thể ly hôn với cô ta, thể diện của tôi, còn mặt mũi của cả gia đình, dòng họ, tôi không thể đánh mất chỉ vì một người đàn bà như cô ta. Tôi đành phải đi đi, về về để che mắt thiên hạ, trong căn hộ rộng lớn, tôi xem cô ta như một người vô hình, không nhìn, không thấy, không nghe, không nói. Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, tôi không muốn phải ở cùng cô ta dù chỉ là cái tên trên tờ giấy đăng kí kết hôn. Tôi để lá đơn ly hôn trên bàn ăn vào sáng sớm, đến lúc tối trở về thì cũng đã có đủ chữ ký của cả hai, có lẽ cô ta cũng không còn thiết tha gì đối với cuộc hôn nhân này, lá đơn sẽ nhanh chóng được chuyển đến tòa án, chúng tôi chỉ còn chờ ngày đưa nhau ra tòa để đặt dấu chấm hết cho nó mà thôi.. - Anh ơi! Ra ăn cơm luôn này! Tôi thay quần áo rồi trở ra ngồi ăn cơm cùng cô ta, đây sẽ là bữa cơm cuối cùng mà chúng tôi ăn cùng nhau, một bữa cơm gia đình, đó là điều kiện ly hôn của cô ta. Sao cứ phải diễn cho tới tận phút chót cơ chứ, đã không còn tha thiết gì với nhau nữa thì tại sao lại phải gượng ép bản thân, đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được con người của cô ta. Mai sẽ là ngày chúng tôi ra tòa để chấm dứt cuộc hôn nhân đã đi vào bế tắc này. Bao nhiêu chuyện cứ xảy ra liên tục khiến đầu tôi đau đến phát điên, cái chứng đau nửa đầu của tôi lại tái phát, tôi phải đến bệnh viện để kiểm tra. Hôm nay tôi có hẹn với bác sĩ Văn, bác sĩ mà tôi quen biết qua một người bạn từ khá lâu. Tình hình có vẻ không tệ như tôi nghĩ, chỉ vì tôi quá căng thẳng trong công việc, ông ấy sợ tôi lo lắng quá mức nên tìm cách trấn an. - Cậu cứ uống thuốc theo đơn của tôi thì sẽ khỏi thôi! - Cảm ơn bác sĩ! Tôi rời khỏi phòng khám với tâm trạng thoải mái hơn nhiều so với trước khi vào đây, cứ tưởng nghiêm trọng, hóa ra lại không sao cả. Có tiếng ai đó gọi tôi từ phía sau: - Cậu Kiên! Đợi tôi một lát! Là bác sĩ Trầm, người trước đây từng điều trị hiếm muộn cho vợ chồng tôi, không biết có chuyện gì, nếu là chuyện về cô ta thì tôi không muốn nghe. - Vợ chồng cậu đã quyết định chưa? - Quyết định gì cơ ạ? - Chuyện xin con nuôi, lần trước tôi đã đề cập với vợ cậu rồi mà! Tôi như chết lặng cả người khi nghe vấn đề mà bác sĩ Trầm đã nói, hóa ra không phải do cô ấy, người không thể có con chính là tôi. Bấy lâu nay tôi đã làm gì thế này? Tôi thật không xứng làm một thằng đàn ông! Tôi vội vã lái xe trở về nhà, tim gan cứ quặn thắt lại, đau đớn không cách nào nguôi được, nước mắt cứ tự trào ra. Cô ấy đang ngồi lặng lẽ xếp mớ quần áo vào vali, khuôn mặt không có lấy một tí thần sắc, lúc này đây, tôi chợt nhận ra người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất đã tiều tụy đi thấy rõ. Cô ấy chẳng còn nét rạng rỡ như ngày nào, cô gái mà tôi từng nghĩ là xinh đẹp nhất giờ đã không còn nữa, chỉ còn đó một người đàn bà tóc tai rủ rượi vì chẳng thèm chải chuốc, khuôn mặt nhợt nhạt vì chả buồn phấn son. Cô gái đã đánh đổi cả thanh xuân để tôi có được ngày hôm nay, để rồi cái mà cô ấy nhận được chỉ là sự tủi nhục. Tôi bước đến bên cạnh cô ấy, bao nhiêu tội lỗi cứ như đang dằn xé tan nát trái tim tôi, nhưng nó chẳng là gì so với những nỗi đau mà cô ấy đã phải gánh chịu suốt ba năm qua, những vết thương trong tim cô ấy thật sự không thể nào khâu vá được. Tôi ôm chầm lấy em, ôm thật chặt, chặt đến mức em chẳng thể nào rời xa tôi dù tôi đã tệ bạc với em đến thế. Làm cách nào mà em có thể chịu đựng được từng ấy tổn thương suốt bao năm qua, tôi thật sự không biết một người con gái nhỏ nhắn như em đã vượt qua tất cả những điều đó bằng cách nào. "Anh xin lỗi!" Bao nhiêu uất ức mà bấy lâu nay vẫn dồn nén trong lòng như tuôn ra hết theo những giọt nước mắt, em òa khóc trên vai tôi, nức nở, ướt hết cả vai áo. Em cứ thế ôm chặt lấy tôi, không một lời trách móc, chẳng một tiếng oán than sau bao nhiêu hy sinh chỉ để tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi khẽ đẩy em ra, đặt lên môi em một nụ hôn, thật ngọt ngào, vị ngọt mà bấy lâu nay tôi dường như đã quên mất.