Tên truyện: Người con trai, mang tâm hồn người con gái Tác giả: Hiền cận Thể loại: Truyện ngắn Cậu, sinh trưởng trong một gia đình có truyền thống là con trai một. Không những là bố cậu, mà ông nội cậu cũng vậy. Từ lúc lớn lên, cậu đã hiểu rõ được sứ mệnh, và trách nhiệm cao cả của mình. Cũng không cần cậu phải suy nghĩ, ông nội cậu ngày nào thấy cậu cũng một câu: - Cháu đích tôn của ông đây rồi! Đấy như là một câu cữa miệng, một câu khẩu hiệu của ông vậy. Cả nhà đã quá quen thuộc với câu đó. Còn cậu mỗi lần nghe ông nói, liền: - Ông ơi, ông đừng gọi như thế nữa! - Bạn cháu mà nghe được, chúng cười cháu chết! Ông: - cháu của ông, thì ông gọi chứ! - Đứa nào giám cười hả? Mày mách ông! Được cái mặt mũi cậu cũng sáng sủa, thân hình cao ráo, tính cách thì lễ phép, cộng thêm việc kết quả học tập luôn luôn đứng thứ hai lớp nữa. Nên ông tự hào về cậu lắm, mỗi lần có bạn bè hay hàng xóm tới chơi, là ông liền chỉ lên mấy cái bằng khen treo trên tường và bắt đầu kể về cậu: - Đấy! Cháu tôi đấy! - Thằng cháu đích tôn của tôi đấy! - Nó là niềm tự hào của tôi! * * * Bố cậu cũng không kém phần, lúc nào cũng: - Con trai cưng, con trai cưng của bố! Làm hai đứa em gái mỗi lần thấy vậy toàn bĩu môi: - Xí.. Rồi ngoay ngoảy bước đi, bỏ mặc hai bố con vui sướng với nhau. Tất nhiên đó chỉ là, thể hiện một chút ghen tị để cho vui. Hàng xóm cũng không tiếc lời khen ngợi cậu: - Sinh được đứa con như vậy, thật là mát lòng mát dạ - Con cái nha ai? Mà vừa khôi ngô tuấn tú, vừa lễ độ! * * * Nhưng cuộc đời mà, ông trời chẳng cho ai được hoàn hảo cả. Nhiều lúc tưởng chừng nắm trong tay tất cả rồi, hóa ra lại không. Nhiều lúc nghĩ, đã ở cái ngưỡng cửa của sự thành công rồi lại về vạch xuất phát. Nghĩ đời nó gian nan lắm! Khi bước vào năm 12, cậu bắt đầu cảm nhận được những sự khác biệt, sự thay đổi trong cơ thể mình. Điển hình việc đầu tiên, đó là cậu bắt đầu có vẻ lười cắt tóc, cứ phải để mẹ dục hoài, dục hoài cậu mới lê chân với cái mặt phũng phịu đi cắt. Cậu hay vuốt ve, và ngắm mái tóc dài của hai đứa em gái. Đến lớp, cậu hay hướng mắt mình về phía đám con gái, cậu chăm chú ngắm nhìn họ, nhìn họ chơi đùa vui cười với nhau.. Cậu ngắm nghía một cách say mê, kỷ lưỡng, đôi khi quá nhập cuộc cậu còn bật cười theo câu chuyện của họ.. Sự chú ý của cậu, khiến cho đám bạn nam hiểu lầm: - Mày đang ngắm nhìn ai, trong đám con gái kia vậy? - Mày để ý đứa nào rồi đấy? - Đứa nào? Đứa nào? - Mách cho tụi tao đi!.. Lúc đó cậu vừa giật mình, vừa ngại ngần, giống như người bị lộ bí mật vậy. Cậu giơ hai tay lên, vừa gạt gạt vừa nói: - Không có! Không có! Sau đó cậu bước đi trong vội vã, bỏ lại đám bạn ngơ ngác đứng nhìn theo. Hôm nay chủ nhật, hai đứa em gái đang xúng xính quần áo để đi dự sinh nhật. Cậu lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng nhìn thẩn thờ, mẹ vỗ vai cậu: - Sao con đứng đây đờ đẫn người ra vậy? Hai đứa em đồng thanh đùa cợt: - Anh trai, muốn mặc đầm giống tụi con đó mẹ! - Haha.. haha.. Mẹ nhăn nhó: - Bậy nào! - Anh của tụi con men lắm à nha! Cậu không nói gì, lặng lẽ rời đi. Đứa em út cất tiếng: - Anh hai sao buồn thế nhỉ? Mẹ tiếp lời: - Tụi con chọc anh, anh giận rồi đấy! Đứa kia tiếp: - Anh hai không dễ giận vậy đâu mẹ! Cả hai đứa em đồng thanh: - Hihi.. hihi.. Khi cả nhà đã ra ngoài hết, chỉ mình cậu ở nhà, cậu lặng lẽ bước vào phòng hai đứa em, với tay chốt cái khóa cửa và nhẹ nhàng tiến đến bên tủ đồ. Cậu mở tủ đồ ra, chọn lấy từng bộ, từng bộ rồi ra phía gương tủ ướm lên mình và ngắm nghía. Khi công việc đó, được thực hiện đi thực hiện lại đến 4, 5 lần, ngắm nhìn mình trong gương cậu như bầng tĩnh, mình đang làm cái trò gì thế này. Cậu vội vàng gom hết đồ bỏ vào tủ, rồi mở cửa vụt chạy ra ngoài đường. Đi đâu bây giờ, đi đâu để giải thích cho sự ngớ ngẩn này của mình đây. Ai là người có thể nói rõ sáng tỏ mọi chuyện cho mình biết. Thật ra mình là ai, sao mình lại trở nên như vậy. Ai, ai, ai.. ai.. có thể giải đáp hết tất cả mọi thắc mắc, mọi hoang mang trong lòng mình.. ai bây giờ? Cậu ngồi bệt xuống bên lề đường, đầu cúi xuống, hai tay ôm lấy đầu, cảm giác như muốn vò nát đám tóc trên đó vậy. Sau một lúc, khi đã trấn tĩnh lại được tinh thần cậu rút điện thoại ra. Tìm hiểu một số thông tin trên google, xong qua xem bốn năm cái clip trên youtube. Và dường như, cậu đã có câu trả lời cho chính mình. Cả ngày hôm đó, cậu không về nhà, cậu lang thang khắp nơi, lê từng bước chân mỏi mệt cùng tấm thân rã rời. Cậu cứ đi trong vô giác như thế, cũng chẳng biết nên đi đâu, và dừng lại ở đâu. Cậu đấu tranh trong suy nghĩ của mình: Sao mình lại như thế này, sao mình không là một người bình thường như các bạn, sao mình lại trở nên cá biệt, sao tâm hồn mình nó không hòa lẫn với thân xác. Mình biết nói sao với ông nội, với bố mẹ và mình phải đối diện với mọi người như thế nào đây. Cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao, mình sẽ sống với một thân xác không đồng điệu với tâm hồn này như thế nào. Có ai đó giống như mình không, và họ đang sống ra sao? rất rất.. nhiều thứ hiển diện trong đầu cậu, đầu cậu lúc này nó nặng như tảng băng vậy. Trời nhá nhem tối, cậu mới về tới nhà. Mẹ cậu: - Con đi đâu cả ngày hôm nay vậy? - Sao trông con tiều tụy thế kia? Cậu không nói gì, lặng lẽ đi vào nhà. Tắm rửa xong, ăn vài ba miếng cơm rồi lại vào phòng, đóng chặt cửa và ngồi một mình trong đó. Bé thứ hai thấy vậy liền bảo: - Mẹ ơi, con thấy anh trai hôm nay lạ lạ! - Chắc cuối cấp, nên anh con lo học quá đấy! Mẹ đáp Sáng đó, cậu cũng đi học nhưng mà cậu không đến trường, và cậu đã đi những đâu thì chỉ mình cậu biết. Lúc mẹ dọn phòng, ngó qua thấy phòng cậu bề bộn hơn thường ngày, nên mẹ đã vào thu dọn hộ cậu. Trong lúc dọn dẹp, mẹ vô tình thấy: - Cái gì đây? - Nhật ký hả, con trai mình cũng viết nhật ký sao? Thì ra, tối hôm qua cậu đóng của phòng lại, để viết những thứ này đây. Dù là con gái hay con trai, khi không thể nói với ai, không có ai để chia sẻ cùng, thì viết ra là cách giải tỏa tốt nhất. Bình thường cậu cẩn thận lắm, nay chắc mệt mỏi quá nên chẳng nhớ nhung gì, viết xong ngủ luôn trên bàn, sáng ra cứ vậy và đi. Giờ thì mẹ đã thấy, đã biết hết rồi. Cậu không đến trường, nhưng không giống hôm qua, cậu vẫn về nhà đúng giờ học sinh tan học. Vừa bước vào cửa: - Cái gì đây hả Quân? Trên tay mẹ là cuốn nhật ký của cậu. Cậu giật mình, đứng sững lại, mắt tròn xoe không nói được câu nào. - Con đang viết cái gì đây? Mẹ tiếp - Những gì con viết trong này là sao? - Giải thích cho mẹ đi! - Là sự thật, hay con viết chơi? - Cái gì mà giới tính thứ ba? - Cái gì mà bê đê? * * * - Là sao? Là sao hả Quân? - Sao con không nói năng gì? - Con nói nhanh lên! - Nhanh lên đi!.. Mẹ cậu bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa, bà la ngày càng lớn lên. Hai đứa em thấy vậy chạy ra: - Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh đi mẹ! - Có gì mẹ từ từ hỏi anh! - Chắc anh chỉ viết chơi thôi, sự thật chắc không phải như vậy đâu mẹ à! - Bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Mẹ quát lớn - Sao có thể bình tĩnh được đây hả? Cậu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt cúi sầm xuống. Đúng lúc đó, thì bố vừa đi làm về: - Nhà có chuyện gì vậy? - Có chuyện gì, sao om sòm thế kia? Mẹ tiếp lời: - Anh về đây rồi! - Về mà xem con trai cưng của Anh nè! - Xem nó viết những gì trong này nè! Bố ngơ ngác, giơ tay lấy cuốn nhật ký mẹ trao. Sau một hồi giở giở.. đọc đọc.. bố ngước mặt lên hỏi Quân: - Thế này, là thế nào hả con? - Con đừng nói với bố là.. - Là thật đấy bố à! Quân đáp Mẹ ngồi sụp xuống nền nhà, hai tay đấm bịch bịch.. vào ngực: - Trời ơi là trời, sao tui khổ thế này? - Sao tui lại sinh ra một đứa con như vậy? - Tui biết ăn nói sao với ông bà, tổ tiên đây? - Rồi đây, nhang khói tổ tiên, ai là người lo lắng đây? - Tui biết đối mặt với hàng xóm, láng giềng sao đây? Bịch bịch.. bịch bịch.. Hai đứa em chạy lại, ôm lấy mẹ: - Mẹ ơi, mẹ đừng làm thế! - Mẹ đừng làm tụi con sợ! Rồi mẹ bổng đứng phắt dậy, đi thẳng vào phòng cậu. Mẹ lấy cái túi xách, nhét vài ba bộ quần áo vào đó, rồi ném cái túi ra ngoài sân: - Mày đi đi! - Đi khỏi nhà tao! - Tao không có đứa con như mày! - Mẹ ơi, mẹ đừng làm vậy mà! Hai đứa em khóc lóc kêu xin - Tụi con xin mẹ! - Mẹ đừng làm vậy với anh! Cậu đi ra, lấy cái túi xách rồi vụt chạy ra ngoài đường. Bố không nói gì, lặng lẽ đến bên tủ lấy một chai rượu và một gói thuốc lá ra đặt giữa bàn. Bố cứ ngồi như thế, vừa uống rượu vừa hút thuốc. Bố uống gần hết chai rượu, gói thuốc cũng được bố đốt cho gần hết, tàn thuốc đã đầy cái gạt. Hai đứa em, đứng nép mình nơi góc cửa khóc thút thít. Mẹ thì quá mệt, ngồi sóng xoài luôn xuống đất. Gần tối, dì gọi điện lên nhà: - Alo! Chị hả, cháu Quân đang ở dưới em! - Kệ nó, nó muốn đi đâu thì đi! - Tui không có đứa con như nó! Mẹ nói trong giận dữ và cúp máy. Vài ngày sau đó, ngôi nhà cứ chìm trong lặng lẽ và âm u như thế. Quân ở dưới nhà dì, cũng chẳng học hành gì. Vào một buổi trưa, đứa em út vô tình bật tivi lại trúng ngay cái chương trình: Giao lưu cùng phụ huynh, có con em là giới tính thứ ba. Chị MC: - Em cho chị biết, cảm xúc của em, khi biết mình là người thuộc giới tính thứ ba? - Em như sụp đổ luôn chị à! Đứa trẻ trả lời - Lúc đó, em không biết mình phải làm gì? - Em không biết phải nói sao, với sự kỳ vọng của bố mẹ? - Em đã khóc rất là nhiều! - Em hoàn toàn rơi vào bế tắc! - Em ước, có thể dễ dàng bày tỏ với bố mẹ! - Và được bố mẹ hiểu! * * * Rồi chị MC đưa mic cho người mẹ: - Chị đã phản ứng ra sao, khi biết con mình là một người như thế? - Ban đầu, tôi cũng rất sốc! Người mẹ trả lời - Tôi hoang mang lo lắng! - Nhưng rồi tôi đã tìm hiểu rất kỹ, thì được biết! - Xã hội bây giờ rất cởi mở với việc này! - Không còn xem trọng, mà đón nhận nó như là một phần trong cuộc sống. - Sống hòa thuận, bình đẳng với các em! - Tôi nhận ra rằng! - Mình làm cha làm mẹ, mình sinh ra nó! - Mình không bao dung, đùm bọc lấy nó! - Thì sao xã hội, có thể làm vậy được với con mình! - Và tôi đã động viên con, đồng hành cùng con! - Tôi luôn tự nhủ, cả hai phải cùng cố gắng! * * * Xem đến đây, cả bố và mẹ không ai bảo ai, nhưng bố thì đi dắt xe, còn mẹ thì vào phòng thay đồ. Hai bố mẹ cùng chở nhau về nhà dì, đến nơi, bố: - Cháu Quân có trong nhà không dì? - Dạ, có! - Anh, Chị mới xuống hả? Dì đáp Mẹ thì xuống xe và gọi liên tiếp: - Quân ơi! Quân ơi! Cậu từ trong nhà bước ra, bước từng bước chậm rãi, vẻ mặt buồn buồn. Mẹ chạy đến ôm chầm lấy cậu: - Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con! - Mẹ đã không hiểu và thông cảm cho con! - Mẹ không biết hết được, những tâm tư cũng như suy nghĩ của con! Mẹ nói trong nghẹn ngào, càng nói vòng tay mẹ càng siết chặt cậu hơn. Đôi mắt cậu, rươm rướm nước mắt: - Con cảm ơn bố mẹ! Bố tiếp lời: - Chúng ta về nhà thôi! - Mấy ngày qua vất vả cho dì rồi! - Dì thông cảm! - Có gì đâu! - Thằng bé là cháu của em mà! Dì đáp. Cuộc sống mà, chỉ cần một chút hiểu, một chút thông cảm, một chút sẽ chia, một chút nhường nhịn.. thì dù có méo mó, cũng sẽ luôn được vuông tròn, đầy đặn. Không ai hoàn hảo cả, chỉ là chúng ta hãy cố gắng nhìn theo một cách hoàn hảo. HẾT.
Chào bạn nha! Lại là mình đây và hôm nay mình muốn góp ý và nhận xét cho tác phẩm Truyện Ngắn - Người Con Trai, Mang Tâm Hồn Người Con Gái - Hiền Cận của cậu! Chỉ là ý kiến cá nhân nên có gì sai sót mong cậu thông cảm nhé! Lời đầu tiên mình muốn nói: Bạn là một tác giả rất có tiềm năng. Thật sự đấy! Tất cả những tác phẩm của bạn mình đều rất ưng ý và mình tin chắc rằng không chỉ mình mà còn nhiều người có suy nghĩ tương tự thế khi đọc được tác phẩm của bạn! Về bố cục/ hình thức: Mình thích cách bạn chia tác phẩm ra thành từng giai đoạn, từ ban đầu là một "con nhà người ta" chuẩn mực, rồi đến sự bất thường trong tâm, sinh lý, sự giác ngộ rồi kết thúc viên mãn. Chuỗi sự việc liên tiếp nhưng không dồn dập ấy đủ để mình hiểu được những dụng ý bạn muốn hướng tới. Về nội dung: Đây là một trong số ít những tác phẩm mình đọc được về sự chuyển biến tâm lí của người con trai và thực sự mảng đề tài này rất khó viết. Thật may là bạn đã không làm mình thất vọng! Về nghệ thuật: Mình thích cách bạn xây dựng hình tượng nhân vật và bối cảnh cho truyện. Một gia đình đa hệ kiểu mẫu với những tư tưởng còn cổ hủ chính xác là những yếu tố cần và đủ để khắc họa trọn vẹn tâm lí nhân vật. Mình thích cách bạn miêu tả diễn biến tâm lí của Quân: Từ sự mông lung, bối rối rồi đến hổ thẹn khi bừng tỉnh và cuối cùng là tự trách vì đã phụ lòng cha mẹ, thêm vào đó là những hành động, cử chỉ nhỏ nhặt nhưng chứng minh cho tâm lí của Quân đã thay đổi được thêm vào một cách tinh tế. Tất cả đều rất chân thực và hoàn hảo. Mình thích cách bạn dùng những lời đối thoại, độc thoại để thể hiện tâm lí nhân vật vì thực sự có rất ít tác giả làm được như thế! Mình thích cách bạn tạo nút thắt và gỡ nút cho câu chuyện. Ba mẹ Quân nhẫn tâm đẩy Quân ra khỏi nhà nhưng khi bừng tỉnh ngộ, họ lại không ngần ngại mà đón Quân trở về vòng tay ấm áp của mình. Hình ảnh ở cuối truyện có thể được coi là tấm lòng nhân đạo của tác giả, để cho Quân được hưởng thụ hơi ấm của tình thân thay vì chịu sự ghẻ lạnh như biết bao bạn gay mà không thể nói như hiện nay. Mình thực sự rất trân trọng và biết ơn điều đó! Mình thích câu này của bạn nhất: Bạn nói hoàn toàn đúng và mình tin rằng, bất kì ai đã, đang và sẽ đọc bài của bạn đều sẽ nhận ra! Góp ý: Mình thấy bạn còn một số lỗi chính tả nhỏ trong các đoạn này: Bầng tĩnh => bừng tỉnh Bịch bịch.. vào ngực => bình bịch vào ngực Sẽ chia => sẻ chia Ngoài ra, trong đoạn cuối truyện, mình muốn thấy thêm nhiều hình ảnh và phân tích diễn biến tâm trạng của Quân (điều mà bạn đã làm rất tốt). Đó có thể khi Quân chạy ra khỏi nhà, nhìn ra con đường lớn với đôi mắt nhòe nước, là khi co mình trong chăn nghĩ về cuộc sống khi ở nhà dì hay khi thấy bố mẹ đến đón, cảm xúc như được bộc phát và Quân khóc nấc như đứa trẻ.. Những chi tiết được bổ xung ấy sẽ làm hoàn thiện thêm bức tranh về Quân! Đó là những lời nhận xét cá nhân của mình! Mong được đón nhận những tác phẩm tiếp theo của bạn! Thân!