Ngôn Tình Người Con Gái Của Diệp Vô Ảnh - A Tũn

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi a tũn, 2 Tháng hai 2021.

  1. a tũn

    Bài viết:
    186
    NGƯỜI CON GÁI CỦA DIỆP VÔ ẢNH

    Tác giả: A Tũn

    Thể loại: Ngôn tình, ngược tâm

    Tiểu thuyết kể về Diệp Vô Ảnh, Tổng Tài của Diệp thị một công ty lớn lĩnh vực bất động sản tại thành phố S. Hắn là một người mà các bang phái hắc bạch đến các chính trị gia đều phải kính trọng. Một người không để bất cứ người phụ nữ nào vào mắt kể từ khi mẹ hắn bỏ rơi bố con hắn mà đi với một người đàn ông khác. Hắn vô tình bị rơi vào lưới tình của một cô sinh viên năm cuối tên Kim Tử Kỳ lúc nào không hay. Những ngọt ngào và hiểu nhầm giữa hai người sẽ diễn ra như thế nào? Liệu trải qua bao đau khổ tình yêu của họ có đủ lớn để tha thứ cho nhau, tìm lại hạnh phúc hay không?

     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  2. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG I: BẮT NẠT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong sự ồn ào của tiếng nhạc và những tiếng hò hét trong một quán bar cao cấp tọa lạc giữa trung tâm thành phô S. Tại phòng Vip của quán, bốn cô gái khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng mịn được trang điểm kỹ lưỡng, chiếc váy ôm sát ngắn cũn để lộ cặp cân dài và chiếc đùi trắng nõn, cổ áo khoét rộng hình chữ V để lộ gần nữa hai quả đào bên trong đứng ngay ngắn trước mặt Diệp Vô Ảnh, để chỉ chờ đợi một cái phẩy tay của hắn.

    Diệp Vô Ảnh một thân cao lớn, ngả lưng vào sô pha, tay dang ngang cầm ly rượu mạnh lắc lắc, chân văt chéo hình chữ ngũ, đôi mắt đen sâu thẳm như vực không đáy, ngũ quan tuyệt mỹ, khuôn mặt góc cạnh đầy man tính. Hắn nhìn bốn cô gái trước mặt như không nhìn, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mơ hồ ngày còn bé, lúc hắn mới tầm bảy tuổi, hắn nhìn từ xa thấy mẹ của hắn vội vã xách va ly ra khỏi cổng lớn khu biệt thự xa hoa, có một chiếc xe màu đen, một người đàn ông bước ra phụ bà mang hành lý lên xe rời đi. Trước khi lên xe mẹ hắn nhìn hắn ôm mặt quay đi, hắn chạy theo gọi mẹ trong vô vọng, mẹ hắn cứ thế rời đi cùng người đàn ông khác, bỏ rơi bố con hắn. Sức của một đứa trẻ bảy tuổi sao chay kịp một chiếc ô tô, hắn ngã nhào, xây xước hết tay chân, hắn ngồi giữa đường gọi mẹ, khóc tức tưởi.

    Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi một gã áo đen tiến lên gọi hắn:

    - Cậu chủ.. Cậu chủ?

    Hắn quay về thực tại, khẽ nhướng mày nhìn gã vệ sỹ, hiểu ý gã vệ sỹ lùi về phía sau. Trong mắt hắn bốn cô gái trước mặt hay tất thảy đàn bà trong thiên hạ đều ti tiện, phản bội và đáng khinh. Hắn phẩy tay ám chỉ chọn hai cô gái bên trái phụ vụ hắn. Hai người không được chọn ngúng ngẩy rời đi trong tiếc nuối. Hắn đua tay nhấp một ngụm rượu nhỏ, đặt ly xuống bàn, ý bảo hai cô gái rót thêm rượu cho hắn. Một người bật nắp chai, người còn lại cúi xuống rót rượu vào ly cho hắn. Hành động cúi xuống cô ta cố tình để cổ áo trôi xuống lộ ra hầu như hết cả bầu ngực phía trong, tất cả hành động vừa rồi đều thu vào trong mắt hắn. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhấp một ngụm.

    Hắn dung hai ngón tay phẩy, một gã vệ sỹ tên Dao tiến đến cúi xuống, sau đó lùi lại ra hiệu cho một gã nữa ra khỏi phòng, đóng cửa lại và tìm một góc gần nhất ngồi. Trong phòng giờ chỉ còn có hắn và hai cô gái hầu bàn. Một người trong hai cô gái có vẻ luống cuống sợ hãi, liên tục kéo chân váy bị co lên cao xuống, lúc rót rượu luống cuống làm đổ cả chai rượu lên sàn, bắn vào người hắn, hắn nheo hai cặp lông mày rậm có vẻ không hài lòng. Cô gái rối rít xin lỗi hắn, với vội khăn giấy định lau những giọt rượu trên quần cho hắn nhưng hắn giơ tay đẩy ra khiến cô ngã xuống. Xưa nay chưa người con gái nào hắn để đụng vào người hắn. Hắn lấy điện thoại nói gì đó, lập tức cửa phòng mở ra, hai gã vệ sỹ và tên quản lý bước vào. Tên quản lý cúi người chào rối rít:

    - Chào Diệp Tổng, chào Diệp tổng, ngài có gì dặn dò?

    Hắn không thèm để ý đến câu chào hỏi của tên quản lý mà nhẹ nhàng hất cằm sang một bên, vệ sỹ và tên quản lý đều đưa mắt nhìn theo hướng hắn ám chỉ, thấy chai rượu nằm trên sàn, rượu vương vãi trên sàn và thấy trên y phục hắn. Tên quản lý toát mồ hôi hột, hai bàn tay liên tục xoa vào nhau xin lỗi rối rít:

    - Thật ngại quá, xin lỗi Diệp tổng, mong ngài bỏ quá cho, cô ta người mới chưa biết cách phục vụ để tôi đồi người ngay cho ngài. Thật xin lỗi.. xin lỗi.

    Cô gái bị hắn đẩy ngã đang ngồi trên nền vội vã xin lỗi, tên quản lý quát:

    - Còn không mau quỳ gối xin lỗi Diệp tổng, cô có biết cô đang gặp ai không hả?

    - Xin lỗi Diệp tổng, xin ngài tha thứ cho sự vụng về của tôi.

    Kim Tử Kỳ đang dọn dẹp lại phòng ký túc xá và bàn học, đột nhiên cô thấy một hồ sơ bệnh án và tờ rơi quảng cao tìm người làm của một quán bar được đánh dầu màu đỏ.

    Cô đọc bệnh án, hóa ra mẹ của Viên Viên bị bệnh nặng cần nhiều tiền để phẫu thuật, chả trách tuần vừa rồi cô thấy Viên Viên có về buồn phiền và liên tục nói bận không đi cùng cô, hóa ra cô ấy đi tìm việc làm thêm. Cô nhìn vào tờ quảng cáo, là một quán bar, không lẽ Viên Viên vì tiền mà đi làm cái việc này. Cô không dám nghĩ tiếp liền xem địa chỉ và mang ba lô lên chạy ra khỏi kí túc xá. Cô gọi một chiếc taxi, đến địa chỉ cần tìm. Một quán bar cao cấp, nằm ngay đường lớn trung tâm, quán bar này là nơi chỉ dành cho người lắm tiền nhiều của. Cô nhìn vào dòng chữ chạy quán bar Hoàng Kim Các, cô đi vào khu sân vườn nhìn một vòng chỉ thấy những cặp tình nhân ôm ấp nhau tình tứ. Cô đi thẳng đến một cửa lớn, đẩy của bước vào, tiếng nhạc inh tai, tiếng hò hét và những điệu nhảy uốn éo của các cô vũ công, mặc như không mặc khiến cô đỏ mặt. Cô chen mình qua dòng người đang điên loạn vì tiếng nhạc, lên tần hai, các gian phòng sát nhau, cô tìm WC nữ chạy vào tựa vào thành rửa mặt, lần đầu cô đến một nơi như thế này, đang định đi ra thì cô nghe thấy mấy cô gái đang thầm thụt nói chuyện.

    - Vừa rồi mày có nhìn thấy Diệp Vô Ảnh ở phòng Vip không?

    - Trời ơi anh ấy đẹp như một vị thần, tao chỉ ước được một lần phục vụ anh ấy.

    - Đáng ra hôm nay chị Ba được phục vụ mà tất cả tại con bé mới vào. -Người được nhắc đến chị Ba trong câu nói lên tiếng.

    - Mẹ kiếp, cái con bé nhà quê vừa vào đã được tiếp khách ở phòng Vip.

    - Tao sẽ không để cho nó yên ổn làm việc ở đây.

    Nghe đến đây Tử Kỳ đoán ngay chắc chắn Viên Viên là người mà bọn người đó nhắc tới. Cô chạy ra khỏi WC đi tìm quanh các phòng xem phòng nào là phòng VIP, cô thấy có tận ba phòng VIP, cô đang lưỡng lự nên vào phòng nào. Cô đành đánh bạo mở cửa từng phòng.

    Phòng đầu tiên bị khóa trái, cô gõ cửa khẽ gọi Viên Viên, không ai trả lời, cô lại sang phòng bên cạnh, cô xô nhẹ cửa, cánh cửa mở ra, một nhóm người đang nói chuyện gì đấy, cô định xin lỗi rời đi:

    - Thật xin lỗi, tôi nhầm phòng. -Cô định đóng cửa lại thì nhìn thấy một cô gái mái tóc màu hạt dẽ, đang quỳ gối dưới sàn nhà. Cô biết ngay đấy là Viên Viên, cô bạn thân chí cốt bốn năm đại học của cô, chỉ cần nhìn từ xa cô đã nhận ra bóng dáng bạn mình. Cô đẩy cửa chạy vào:

    - Viên Viên cậu không sao chứ? Sao lại quỳ ở đây? Ai bắt nạt cậu?

    Cô không để ý xum quanh, cô chạy tới vừa hỏi vừa kéo Viên Viên đứng lên, Viên Viên sợ hãi gỡ tay cô ra.

    - Thật xin lỗi, cô ấy là bạn tôi.

    Lúc này Tử Kỳ mới ngước mặt nhìn lên người ngồi trước mặt. Cô giật mình bởi đôi mắt sắc như dao lại như một vực sâu không đáy đang nhìn cô chằm chằm, cặp long mày nhíu lại. Cô lùi một bước va vào gã quản lý, cô nhìn quanh thấy hai tên áo đen đang nhìn cô như thể muốn hỏi: "Cô là ai và từ đâu chui lên".

    Tên quản lý sợ tái mặt liền quát:

    - Cô là ai? Vào đây làm gì còn không mau cút.

    Lúc này cô mới lấy lại bình tĩnh, cô đáp:

    - Các người một lũ đàn ông bát nạt một cô gái yếu đuối không thấy nhục sao.

    Viên Viên sợ hãi kéo tay Tử Kỳ, liên mồm xin lỗi:

    - Từ Kỳ cậu hiểu nhầm rồi, cầu về trước từ từ mình giải thích sau.

    - Viên Viên, câu có coi mình là bạn không? Sao cậu có thể giâu mình đi làm cái công việc này, lại còn bị một đám đàn ông ức hiếp. Mình biết hết rồi, chuyện của cậu mình sẽ nghĩ cách giúp, chúng ta cùng nhau về.

    - Tử Kỳ cậu về trước đi, chuyện của mình, mình tự giải quyết được, cậu về đi. Viên Viên này nỉ.

    Lúc này hắn đưa hai ngón tay day day hai bên thái dương, ngã đầu ra sau, hắn đáp:

    - Hai người diễn xong chưa? Xong rồi thì cút.

    Tử kỳ Nhìn hắn khó chịu đáp:

    - Anh là tên ngạo mạn Diệp Vô Ảnh cao cao tại thượng mà mấy cô bồi bàn đang bàn tán đấy sao?

    - Hóa ra cũng chỉ là một tên nhà giàu lắm tiền, vào đây tiêu tiền cha mẹ. Đến đây bắt nạt một cô gái, có giỏi thì ra xã hội bắt nạt kẻ mạnh đừng vào đây dùng tiền cha mẹ mà múa võ dương oai trước mặt những cô gái bồi bàn nhỏ bé.

    Hắn nhìn cô cặp lông mày càng nhíu lại, cô gái trước mặt hắn đúng không biết trời cao đất dày, dám nói với hắn những lời đấy. Trong cái thành phố này có ai không biết đến hắn, từ các nhóm hắc bạch đến các chính trị gia, thương nhân đều phải kính hắn ba phần.

    Gã quản lý nghe thế, tay chân luống cuống, nói với Viên Viên:

    - Hai bà cô nội cho tôi xin, chổ chúng tôi còn phải làm ăn, làm ơn hai người nhanh rời khỏi cho.

    - Viên Viên ngày mai cô khỏi tơi làm nữa.

    - Quản lý.. quản lý xin ông cho tôi thêm cơ hội. Viên Viên cầm tay này nỉ tên quản lý đừng đuổi cô, khó khăn lắm cô mới xin được một công việc.

    - Thôi, cô xem hôm nay tôi không bắt cô đền tiền rượu đã là phúc ba đời nhà cô, cô biết chai rượu cô làm rơi vỡ bao nhiêu tháng lương của cô không hả?

    Nói đến đền tiền Viên Viên sợ tái mặt, liền rút tay về, hai tên vệ sỹ nghe Tử Kỳ dám nói cậu chủ là là kẻ ngạo mạn, còn dám mắng cậu chủ, liền không nhịn nổi nhếch mép. Vô Ảnh liếc xéo khiến hai người trở về tư thế nghiêm nghị, lạnh lùng.

    Từ Kỳ liền nắm lấy tay Viên Viên kéo cô rời khỏi phòng, hai vệ sĩ liền định hỏi xem có cho hai người họ đi không thì hắn khoát tay ý chị để họ đi.

    Ra khỏi phòng Viên Viên bảo Tử Kỳ:

    - Cậu ra cổng lớn chờ mình một lát, mình vào thay đồ và lấy ba lô.

    Cô ra cổng chờ Viên Viên một lúc, sốt ruột cô định lấy điện thoại xoay người gọi thì va phải một thân ảnh cao lớn, đầu cô va vào bờ ngực rắn chắc của hắn, cô lùi lại cúi xuống nhặt điện thoại rời trên đất định xin lỗi:

    - A.. thật xin.. lỗi. Cô chưa nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Diệp Vô Ảnh đang nhìn cô. Đôi mắt nhìn vào khiến cho người đối diện thấy sợ hãi, vừa lạnh lẽo dọa người vừa mị hoặc chết chóc. Cô lùi lại lượm điện thoại lên bấm nhưng màm hình đã tối om. Cô không thèm nhìn hắn mà né người đi qua hắn, trong miệng còn lẫm bẩn:

    - Xúi quẩy, đúng hôm nay đúng là xúi quẩy.

    Hắn nghe thấy dù cô nói rất nhỏ. Hắn nhìn cô đi qua cúi xuống nhặt lên một tấm thẻ rơi trong túi cô ra. Hắn đọc, hóa ra đó là thẻ nhân viên thực tập của cô tại một công ty nhỏ trong thành phố S. Miệng hắn nhếch lên, đôi mắt hàm chứa một điều gì đó quỷ dị mà chỉ hắn mới rõ.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  3. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG II: ĐẾN TRƯỜNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rời khỏi Kim Hoàng Các cô và Viên Viên cùng nhau đi bộ về ký túc xá của trường, cô nói với Viên Viên:

    - Chuyện mẹ cậu từ từ mình nghĩ cách, hai chúng ta cùng kiếm tiền để mẹ cậu sớm được phẫu thuật. Hôm nay nếu mình không phát hiện ra cậu định giấu mình tới khi nào?

    - Xin lỗi Tử Kỳ mình cũng không muốn dấu cậu nhưng mình không thể dựa dẫm vào cậu mãi được.

    - Cậu có coi mình là bạn không? Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn cậu còn không hiểu mình.

    - Mình biết cậu rất tốt và nếu biết chuyện cậu sẽ tìm đủ mọi cách giúp mình, mình sợ mình sẽ dựa dẫm vào cậu qua nhiều.

    - Thôi chúng ta không nói nữa, cậu hứa từ giờ đừng đến những chổ như vậy nữa, chúng ta cùng nhau kiếm tiền lo cho mẹ cậu được không?

    Viên Viên cảm động, khóe mắt cô cay cay, cuộc đời thật may mắn vì cô có một người bạn như Tử Kỳ.

    - Thôi cậu lại mít ướt rồi, chúng ta về thôi.

    Hai người cùng nhau cười nói vui vẻ, trên đường về cô ghé vào tiệm sửa điện thoại bị hỏng, tự dưng cô lại nhớ tới ánh mắt của Diệp Vô Ảnh khiến cô rùng mình.

    Kỳ này là kỳ cuối cùng của đại học, Tử Kỳ bận tối mặt, cô phải học để thi tốt nghiệp, còn phải làm thêm hai việc và đi thực tập tại công ty. Dường như một ngày hai mươi bốn giờ không đủ với cô. Hôm nay cô chạy lên văn phòng khoa gặp giáo sư để sửa bản đồ án tốt nghiệp, cô vừa đi vừa nhìn tập đồ án thì có một giọng nói cất lên:

    - Tử Kỳ, qua đây một lát. Cô vội ngẩng đầu quay lại thấy giao sư đang đi cùng ba người đàn ông khác. Cô chạy về phía giáo sư, đột nhiên giật mình sững lại. Sao lại là anh ta? Anh ta tới đây làm gì? Không phải tìm mình tính sổ chuyện ở quán bar đấy chứ? Cô đang suy nghĩ nên làm gì thì giáo sư gọi:

    - Lại đây Tử Kỳ, thầy giao anh Diệp lại cho em, em đưa anh Diệp đi thăm quan trường và khu vực khoa kiến trúc, thầy có giờ lên lớp, xong thầy quay lại.

    Tử Kỳ còn đang ngây ngốc thì giáo sư đã đi mất, cô cố giả vờ như mới quen liền cười chào hỏi:

    - Chào anh, tôi nên xưng hô với anh thế nào ạ?

    - Tôi họ Diệp cứ gọi tôi anh Diệp nếu cô muốn còn không cô gọi tôi "Ông" Diệp. Anh cố tình nhấn mạnh chứ ông để nhắc nhỡ cô lần trước cô nói anh là kẻ ngạo mạn.

    Hai anh vệ sỹ đi cùng hiểu ý rời đi, còn hai người đi với nhau, cô ngại ngùng nói:

    - Xin lỗi anh Diệp, lần trước tôi hơi thất lễ có gì anh bỏ quá cho.

    - Hóa ra cô vẫn nhớ tôi?

    - Thật.. ngại quá, tôi sao có thể quên một người cao cao tại thượng như anh. Sau này về cô nghe Viên Viên kể về anh và lên mạng tra thông tin về anh mới biết anh là một người đáng sợ thế nào trên thương trường. Diệp thị có ngày hôm nay hầu như do một tay anh chèo lái.

    - Hôm nay cơn gió nào kéo anh tới ngôi trường bé nhỏ này vậy ạ?

    - Trường các cô đang xin tài trợ một số dự án nên tôi tới khảo sát xem sao.

    Cô cười nhẹ nhỏm, một người như anh ta muốn khảo sát thì nói thư ký đến được rồi có cần đích thân anh ta đến đây không. Cô nghĩ vậy chứ đâu giám nói ra.

    Đang trên sân trường đi về khu nhà ăn thì cô gắp Vương Hùng đang cầm một bó hoa đứng chờ cô. Thấy cô Vương Hùng gọi:

    - Tử Kỳ, mình tìm cậu nãy giờ, cậu đi đâu vậy?

    - À.. giáo sư bảo mình tiếp anh Diệp đây để giáo sư lên lớp. Cậu có việc gì tìm mình?

    - Tử Kỳ, Mình.. mình..

    - Sao vậy Vương Hùng?

    Hắn nhìn bó hoa trên tay Vương Hùng cũng hiểu ra được phần nào, hai tay vòng trước ngực cẩn thận nhìn cô. Trong mắt hắn mọi cô gái đều như nhau nhưng hôm nay hắn phải công nhận cô khá xinh, một vẻ đẹp vừa cá tính thông minh, nhưng trong đôi mắt cô lại ẩn chứa một thứ gì đó lôi cuốn khiến người khác muốn khám phá, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng sứ, mong manh khiến cho những người đàn ông xum quanh muốn bảo vệ, che chở. Tự nhiên hắn buồn cười, hắn nhếch khóe miệng nói:

    - Tôi ra cang tin chờ cô, cô ăn gì tôi gọi trước, xong việc qua đó.

    - Vâng, được anh Diệp, anh gọi cho tôi món gì cũng được.

    - Cánh gà kho chua ngọt trường tôi ăn cũng không tệ. -Cô còn nói thêm rồi nở nụ cười với anh. Nụ cười có phần vui vẻ tinh nghịch. Anh cũng cười đáp lại.

    - Được, tôi thử xem.

    Cô quay qua nói với Vương Hùng:

    - Cậu nói đi, có chuyện gì?

    - Mình.. mình..

    Cậu ta ấp úng không nên lời. Sau thở một hơi cậu ta lấy dung khí nói:

    - Mình tặng cậu.

    - Sao tự dung tặng hoa cho mình? -Cô vẫn chưa hiểu hỏi lại Vương Hùng.

    - Mình thích cậu, mình rất thích cậu, từ ngày vào học mình đã thích cậu, cậu làm bạn gái mình được không?

    Cô còn chưa kịp trả lời thì Diệp Vô Ảnh bước tới cắt ngang cậu chuyện không giả trân tí nào.

    - Thật ngại quá nhưng tôi không có thẻ nên không mua cơm ở căng tin được.

    Tử kỳ như chết đuối vớ được cọc, cô vội nói:

    - Vương Hùng chuyện này để sau hãy nói nhé, mình đưa anh Diệp đây đi mua cơm, có gì mai mình gọi lại cho cậu.

    Diệp Vô Ảnh mỉm cười tà mị, là hắn cố tình phá đám, giáo sư đã đem thẻ khách cho hắn thẻ dành cho khách VIP của nhà trường làm gì có chuyện anh không mua được cơm.

    Hắn bước vào căng tin mà khiến cho bao nhiêu nữ sinh phải xuýt xoa, một thân cao lớn, mang tây phục quý phái, tay đeo một chiếc đồng hồ hiệu Rulex, tóc vuốt ngược cực sang trọng, ngũ quan tuyệt mỹ, đường nét góc cạnh thể hiện sự nam tính, đặc biệt cặp mắt đen như cuốn người nhìn vào một thế giới ma mị.

    Cô lấy tập đồ án lên che một bên mặt, cố đi cách xa hắn một quảng như không quen biết. Tất cả đều thu vào trong mắt hắn, hắn lại càng muốn trêu cô, càng bước sát gần cô, dù cô chạy kiểu gì cũng không thoát khỏi những bước chân dài của hắn. Cô biết hắn cố tình nên đành đi chậm lại nói nhỏ với hắn:

    - Anh không thể cách xa tôi một chút sao, tôi xin anh đi xa tôi cứ coi như không quen tôi đi. Cô tỏ vẻ mặt tội nghiệp nài nỉ.

    - Sao tôi phải làm thế?

    - Anh không thấy bao nhiêu con mắt đang nhìn chúng ta sao?

    - Cô có biết bao nhiêu người muốn được như cô không? Đi bên cạnh tôi cô xấu hổ sao?

    - Ai muốn thì lên đây tôi cho thay thế ngày và luôn. Tôi không xấu hổ, tôi chỉ không muốn nổi tiếng bất đắc dĩ.

    Đứng chờ xếp hàng lấy cơm, anh đứng vào đâu bao nhiêu nữa sinh xô đẩy, chen chúc nhau xếp vào hàng đấy. Xô đẩy khiền cho cô đứng trước sát vào ngực anh, tai cô còn nghe thấy tiếng nhịp tim anh đập. Cô ghe thấy mùi hương thơm dịu nhẹ, nam tính tỏa ra từ nguời anh, cô xấu hổ, hai má cô ứng đỏ, tai cô nóng lên. Anh cố tình đưa tay vòng trước người cô ngăn cách cô với lưng của anh chàng trước mặt cô, anh ngủi thấy mùi hương hoa cỏ dại trên tóc cô, một cảm giác thích thú.

    Cuối cùng hai người cũng lấy được cơm, đang tìm chổ ngồi, thì cô ghe Viên Viên gọi:

    - Tử Kỳ, ở đây.

    Cô nhìn thấy Viên Viên liền vòng đi tới chổ cô ấy, anh cũng bê khay liền đi theo. Cô định bảo anh cứ ngồi đấy nhưng anh làm như không hiểu.

    Anh và cô nghồi xuống, Viên Viên ngại ngùng chào:

    - Chào.. Diệp.. tổng.

    Anh nhìn Viên Viên đáp:

    - Uhm.

    Hắn hỏi:

    - Hai người học chung sao?

    - Không, chúng tôi học khác khoa nhưng ở chung phòng ký túc xá. -Viên Viên đáp.

    - Ra là vậy. -Hắn gật gù như hiểu.

    - Diệp tổng làm gì ở đậy?

    Viên Viên nghi hoặc hỏi nhỏ vào tai Tử Kỳ.

    - Về ký túc mình kể sau.

    - Được.

    Nhìn thấy sự ngường ngùng của Viên Viên anh nói:

    - Cô cứ gọi tôi là anh Diệp, không cần gọi tôi Diệp tổng vậy đâu.

    - Vâng, Diệp tổng.. a.. anh Diệp. -Viên Viên lúng túng đáp.

    Nãy giờ cô làm thinh cúi đầu ăn cơm, cô chỉ mong ăn nhanh đưa anh lên trao lại cho giáo sư, bao nhiêu con mắt nữa sinh cứ nhìn anh như muốn ăn tươi anh vậy.

    Anh thư thả ăn cơm, mặc kệ cô ăn xong ngồi chờ anh, anh biết cô muốn nhanh thoát khỏi anh nhưng làm gì có chuyện dễ vậy.

    Lần trước sau khi về anh liền đem thẻ thực tập của cô cho Gia Vệ, thư ký của anh điều tra về cô. Anh biết cô học trường này, vừa hay nghe tin trường đang xin vốn dự án, anh lấy cớ đích thân xuống khảo sát trường. Anh còn biết cô làm bao nhiêu việc, làm ở đâu Gia Vệ đều tỉ mỉ báo cáo. Thậm chí cái công ty cô đang thực tập cũng thuộc tập đoàn anh quản lý. Thử hỏi cô chạy đâu cho trời khỏi nắng.

    Sau một ngày mệt mỏi cô về phòng ký túc, ba người trong phòng đang chờ cô về kể chuyện cô đi cùng người đàn ông ưu tú cả ngày nay.

    - Thôi ba người cho mình xin, muốn hỏi gì thì nói đi.

    - Sao cậu quen anh ta? -Phương Điền liền hỏi:

    - Tớ đâu quen anh ta, cô kể chuyện giao sư nhờ cô cho mọi người. Ai cũng thất vọng cứ ngỡ con bạn mình gặp được hoàng tử.

    - Ôi giời, có thế mà trường đồn ấm lên bảo cậu được bao nuôi này nọ..

    Cô úp mặt vào bàn kêu khổ ai thấu. Cô biết ngay thể nào cũng có người ghen ăn tức ở đồn bậy bạ về cô. Anh ta không phải hoàng tử mà là ác ma đội lốt thiên thần, cô phải tránh càng xa càng tốt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  4. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG III: BỊ ỐM

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày nào đi học về cô cũng ăn tạm cái bánh mì rồi chạy vụt đi cho kịp giờ làm thêm ở quán caffe. Hôm nay cô đến nơi anh chủ quán gọi cô vào đưa cho cô một phong bì bảo đây là tiền lương của cô, vẫn trả đủ tháng. Từ ngày mai cô không cần đi làm nữa.

    Cô bất ngờ nên hỏi:

    - Sao vậy ông chủ? Tôi làm việc có chổ nào không tốt sao?

    - Không, không cô rất tốt nhưng hiện quán đang thừa người nên đành để cô nghỉ.

    Ánh mắt buồn cô nhìn ông chủ nói:

    - Ông đã nói vậy thì thôi, cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua.

    - Ồ.. không có gì, tôi phải xin lỗi vì cho cô nghỉ việc mà không báo trước, thành thật xin lỗi.

    - Vâng, chào ông.

    Cô bước ra khỏi quán lòng nặng trĩu, cô tính làm thêm mấy tháng nữa công với tiền học bổng đã có thể đưa cho Viên Viên lo cho mẹ cô ấy vì cũng tại cô mà cô ấy bị đuổi việc, giờ lại phải đi tìm việc mà thời buổi này tìm việc đâu có dễ. Cô mệt mỏi đi bộ bên lề đường, trời lại còn nhỏ hạt mưa, cô mặc kệ vẫn đi chầm chậm, cô cho những hạt mưa rơi vào mặt cho tĩnh táo. Tự dưng có một chiếc xe bấm còi phía sau, cô không quan tâm vẫn đi bên vệ đường dưới cơn mưa nặng hạt. Từ đâu một bóng dáng cao lớn cầm một cây dù đen đưa lên che trên đầu cô, bất giác cô quay lại:

    - Anh Diệp đang chờ cô trong xe, trời mưa cô nhanh lên xe đi. Gã vệ sỹ hôm trước trong quán bar cô vẫn nhớ mặt nói với cô.

    - Tôi không sao cả, anh vào xe đi, bảo Diệp tổng cứ kệ tôi.

    Cô tiếp tục đi, gã vệ sỹ vẫn cầm ô đi theo cô, đến ngã ba cô vội chạy sang đường dưới cơn mưa tầm tã. Gã vệ sỹ đứng đó nhìn theo vẻ ái ngại, trong xe một người đàn ông mặt đanh lại, cặp mắt đen nheo lại nhìn theo bóng lưng nhỏ bé chạy dưới mưa, cô ghét anh đến thế sao, trời mưa cũng không muốn vào chung xe với anh. Vệ sỹ quay lại, xin lỗi cậu chủ, cô ấy không chịu vào xe. Anh không nói chỉ gật đầu gã vệ sỹ cất dù vào xe ngồi. Chiếc xe lăn bánh trong trời mưa tầm tã, có một đôi mắt vẫn dõi theo con đường ai đó vừa chạy qua.

    Cô về đến ký túc xá ướt sũng, Viên Viên vừa đi làm về nhìn thấy cô ươt nhèm, sốt ruột:

    - Sao cậu về dưới mưa vậy? Cậu nhanh đi tắm không bị cảm bây giờ, cậu lấy quần áo mình đi xả nước nóng cho cậu.

    - Hôm nay không làm à?

    Cô vừa lấy quần áo trong tủ vừa đáp:

    - Tớ bị cho nghỉ việc vì quán thừa người rồi.

    - Nghỉ thì nghỉ có sao đâu, sao cậu dầm mưa vậy?

    - Tớ không sao đâu.

    - Thôi tắm nhanh mình xoa dầu cho không ốm bây giờ, nhanh lên. Việc thì đâu còn có đó.

    Sáng hôm sau, đầu cô nặng trĩu, cả người không có chút sức lực nào, cả phòng vắng tanh, chắc mọt người đi học đi làm hết rồi.

    Cô lết thân mình đi rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng toàn thân cô nóng ran, cô không đứng vững ngã xuống sàn. Viên Viên ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cô, quay về nhìn thấy cô nằm dưới đất sợ hãi chạy lại:

    - Tử Kỳ.. Tử Kỳ cậu không sao chứ?

    Cô gọi nhưng không thấy Tử Kỳ đáp, cô gọi vào 119, tầm mười phút sau có xe cấp cứu chạy vào khuyên viên ký túc xá. Cô được đưa tới bệnh viện C, cô được chuyền nước và khám tổng quát. Do làm việc nhiều và hôm qua dầm mưa nên sức khỏe cô không chịu nổi.

    Hắn ở trên tầng 18 của một tòa nhà chọc trời, hắn bực dọc, khó chịu, mấy nhân viên cấp dưới lên báo cáo đều bị hắn bắt lổi, người nào người nấy sợ tái mặt. Hắn quát:

    - Nếu ngày mai còn không nộp được bản báo cáo nào tử tế thì tất cả các người khỏi đến công ty làm việc.

    - Các người ra ngoài hết đi.

    Người nào người nấy:

    - Vâng, thưa tổng giám đốc, -Sau đó cúp đuôi chạy như bay.

    Hắn chán nản nhìn vào số điện thoại trên bàn, hôm nay anh bảo Gia Vệ tìm số điện thoại của cô, hắn muốn gọi nhưng sợ không biết nói gì với cô. Hắn lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua cô thà dầm mưa cũng không lên xe hắn. Suy nghĩ một hồi hắn cầm máy lên bấn số, từng hổi chuông đổ không ai bắt máy, hắn gọi tiếp một lần nữa, đang định tắt thì có người cầm máy:

    - Alo, ai vậy ạ?

    - Tôi đây, Diệp Vô Ảnh.

    - Vâng, Chào Diệp tổng, anh tìm Tử Kỳ ạ? Hiện cậu ấy không có ở đây, có gì anh có muốn nhắn lại cho cậu ấy không ạ?

    - Cô ấy đi đâu không mang điện thoại?

    - Sáng nay cô ấy ốm, được Viên Viên đưa vào viện C, lát nữa tôi vào với cậu ấy, Diệp tổng cần nhắn gì tôi nói lại với cậu ấy.

    - Không cần.

    Nói xong anh vội vã tắt máy, mang áo khoác vào, anh gọi cho vệ sỹ mang xe tới cửa công ty, chiếc xe lao nhanh tới bệnh viện C, anh bảo hai gã vệ sỹ đưa xe xuống bãi, không cần vào cùng anh, anh một mình lao nhanh tới khu vực lễ tân. Mấy cô lễ tân thấy anh liền xúm vào hỏi:

    - Anh cần tìm ai?

    - Tôi muốn hỏi đây có bệnh nhân Kim Tử Kỳ nằm ở phòng nào?

    - Vâng, anh đợi chút, tôi kiểm tra. Kim Tử Kỳ năm phòng 202. Nhưng hiện tại anh không vào được, vẫn chưa tới giờ người nhà vào thăm.

    Anh rảo bước qua gặp bác sĩ phụ trách, anh hỏi về bệnh tình của cô, sau khi nghe bác sỹ nói chỉ do làm việc nhiều và dầm mưa kiệt sức nên mới vậy, anh cũng yên tâm.

    Ra khỏi phòng anh lập tức lấy điện thoại gọi cho ai đó, anh đứng chờ khoảng năm phút thì viện trưởng chạy tới:

    - Diệp tổng hôm nay có việc gì hạ cố tới đây?

    - Tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc.

    - Việc gì xin Diệp tổng cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức.

    - Tôi muốn nhớ ông sắp xếp bệnh nhân Kim Tử Kỳ một phòng riêng, bác sỹ và tất cả dịch vụ đều tốt nhất.

    - Vâng, vâng.. chúng tôi cho người làm ngay, Diệp tổng anh cứ yên tâm.

    Anh gật đầu, tỏ vẻ hài long, anh ngồi chờ ở hành lang sau khi cô chuyển qua phòng VIP anh mới tới thăm cô. Anh tự dưng thấy có lỗi, chính anh đã bắt chủ quán đuổi việc cô nên cô mới ra nông nổi này.

    Anh tới phòng thấy, cô đang ngủ, thấy Viên Viên anh làm hiệu bảo cô im lặng, không phải chào anh, Viên Viên lặng lẽ nhường ghế đi ra khỏi phòng. Anh tiến lại gần, ngồi bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt, mệt mỏi của cô, anh tự trách bản thân. Anh định đưa tay vén những sợ tóc vướng ở mắt cô thì cô chợt tĩnh giấc.

    - Anh làm gì ở đây? - Cô hơi bối rối khi mở mắt nhìn thấy anh ngồi bên cạnh.

    - Tôi kêu em lên xe, em không lên để bây giờ nằm ở đây sao?

    - Anh kêu tôi lên xe là tôi phải lên sao? -Cô mạnh miệng.

    - Anh còn chưa trả lời tôi, anh làm gì ở đây.

    - Tôi nghe bảo em đang cần việc làm thêm, tôi định gọi hỏi em muốn làm không tôi đang cần người giúp việc. Tôi nghe bạn em nói em đang ở đây.

    - Cảm ơn anh, thôi không cần đâu, anh tìm người khác đi.

    Cô chưa cần suy nghĩ, chỉ nghe giúp việc cho anh, suốt ngày đối diện đôi mắt chết chóc ấy cũng đủ khiến cô rung mình. Cô thẳng thừng từ chối.

    - Hãy suy nghĩ đi, nếu em đồng ý thì đến tầng 18 tòa nhà BC gặp tôi.

    Nói xong anh nhìn cô, anh lưởng lự định nói điều gì đó nhưng lại thôi, anh không thấy cô nói gì thêm anh bước chân ra khỏi phòng.

    Bên ngoài mấy cô lễ tâm đang nhìn anh chỉ trỏ, anh không để ý đến đám người đấy, anh chỉ đang nghĩ liệu cô có suy nghĩ lại việc anh đề nghị hay không.

    Anh đi, cô cố gắng ngồi dậy, cô cũng chẳng nhận ra sự khác biệt của căn phòng. Ở đây có đầy đủ tiện nghi, phòng rộng rãi, chỉ có mình cô một phòng. Cô tính gọi y tá thì Viên Viên bước vào. Viên Viên hỏi:

    - Cậu đỡ hơn chưa?

    - Cần mình gọi bác sĩ không? Thế có cần phải báo cho bố cậu biết chuyện này không?

    Cô xua tay lìa lịa và nói:

    - Thôi không cần, đừng nói với bố, ông lại lo lắng đường xa ông lên vất vả mà mình chỉ bị nhiễm phong hàn, vài ngày là khỏi thôi.

    Nói xong cô nhìn quanh giờ cô mới chợt nhận ra căn phòng này có vẻ quá ưu ái với cô, cô hỏi:

    - Đây đâu phải căn phòng lúc sáng?

    - À.. Diệp tổng kêu người chuyển cậu qua đây.

    Nghe tới đây cô có cảm giác bất an, thôi coi như cô nợ anh, xuất viện cô sẽ trả lại viện phí cho anh.

    Sau ba ngày cuối cùng cô cũng được xuất viện, đang xếp quần áo thì hắn bước vào. Có vẻ như dù không cần đến thăm cô hắn cũng biết được mức độ bình phục và ngày giờ ra viện của cô.

    Thấy hắn cô quay đầu lại:

    - Anh Diệp, anh tới đây có việc gì?

    - Tôi tới đón em.

    - Thôi không cần đâu, cô gọi taxi rồi. Cảm ơn anh đã sắp xếp cho tôi nơi tốt thế này, tiền viện phí hết bao nhiêu về tôi gửi anh.

    Nghe vậy vẻ mặt hắn đen lại, biết bao cô gái ao ước được ngồi xe hắn một lần mà cô cứ cự tuyệt hắn lần này đến lần khác, có chút tiền nhỏ nhoi cô cũng muốn rạch ròi với hắn. Hắn nhìn cô từ tốn nói nhưng trong âm điệu là sự dọa nạt lấn át:

    - Tôi cho em lựa chọn lên xe hoặc là ở lại viện, chỉ cần tôi chưa cho em xuất viện thì không ai dám làm thủ tục cho em.

    - Anh.. anh ép người quá đáng. -Cô tròn mắt ấp úng, cô nhìn thấy trong con mắt hắn vẻ đắc ý.

    - Thế nào? Tùy em lựa chọn, về hay ở lại?

    - Thôi được rồi, tôi sẽ lên xe anh nhưng anh làm ơn hãy thả tôi xuống ngoài cổng không cần vào trong.

    Hắn im lặng không nói xách túi cho cô đưa cho vệ sỹ đi ra xe, cô lẽo đẽo đi theo. Vào xe không ai nói với ai tiếng nào, cô im lặng đưa mắt nhìn dòng xe cộ xô bồ ngoài cửa sổ, cô lại nghĩ tới việc đi tìm việc làm không khỏi thở dài. Dù không nhìn cô nhưng hắn vẫn cảm nhận được tất cả hành động của cô, anh không nói gì chỉ ngửa đầu ra sau, mắt nhắm hờ. Một lúc sau cô quay lại thấy người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt, vẻ mặt như ngủ. Lần đầu tiên cô được nhìn hắn gần tới vậy, cô thầm nghĩ, hóa ra khuôn mặt hắn đẹp tới vậy đường nét cứ như được một bàn tay nghệ nhân tỉ mỹ đẽo gọt, sống mủi vừa cao vừa thẳng, lông mi của hắn rất dài và đen thế nên nhìn vào mắt hắn mới thấy lạnh lẽo như vậy. Cô đang đám chìm trong suy nghĩ, hắn cảm nhận được cô đang nhìn hắn, hắn mở mắt ra làm cô luống cuống quay mặt nhìn ra cửa sổ. Hắn biết cô nhìn hắn, hắn thích thú lộ vẻ trêu chọc:

    - Tôi đẹp đến vậy sao? Khiến cô hồn xiêu phách lạc. -Trong câu nói có ý cười thỏa mãn.

    Cô ngượng ngùng như ăn vụng bị bắt, cô đáp:

    - Cũng tạm được chứ làm gì tới mức như anh nói, chẳng qua tôi thấy anh nhắm mắt ngủ vẻ mặt diệu dàng hơn rất nhiều.

    - Tôi có làm gì cô đâu mà cô luôn trốn tránh, cách xa tôi như thế?

    Cô cười khổ đáp:

    - Anh không làm gì tôi nhưng chỉ đi cạnh anh đã khiến cuộc sống tôi thêm phần khó thở rồi đấy.

    Anh không hiểu ý của cô, hai lông mày nhíu lại, biểu thị cho câu hỏi: "Tại sao"?

    Cô hiểu ý liền giải thích:

    - Thì một người như anh đẹp trai, giàu có, anh muốn bao nhiêu cô gái chả có, tôi đi cạnh anh, tôi sẽ trở thành nơi công kích, nơi trút giận của bọn họ. Anh hiểu chưa?

    - Ai dám? Ai trong cái thành phố này dám đụng đến người phụ nữa của Diệp Vô Ảnh, tôi tin hắn sẽ không nhìn thấy ánh sáng ngày mai. Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng trong câu nói đầy sự nghiêm túc và thách thức.

    Cô lắc đầu ngao ngán cái vẻ ngạo mạn này của hắn nhưng cô tin với địa vị và thế lực nhà hắn thì như thế cũng đúng. Cô cố gắng đổi sang chủ đề khác, thì vừa kịp xe tới cổng, cô chưa kịp bảo dừng thì chiếc xe đã lướt qua cánh cổng màu vàng ký túc xá, chạy một mạch đỗ ngay cổng tòa nhà cô ở, như thế này có chết cô không.

    - Anh.. anh tôi đã bảo đỗ ngoài cổng sao anh còn chạy vào đây?

    Một con cadilac sáng bóng đỗ ngay dưới sân một ký túc xá nhỏ bé, có ai mà không trầm trồ, mọi người từ tấng một đến tầng năm xô đẩy, chen lấn nhau nhìn từ ban công xuống, mới hơn năm giờ chiều trời còn chưa tối hẳn, cô lưỡng lự một lúc cũng chưa dám bước xuống. Từ bên kia hắn mở cửa bước ra ngoài, đi vòng mấy bước chân sang mở cửa xe cho cô, cô than trời có cần khoa trương thế không, hắn nắm tay cô kéo xuống.

    - Em sợ cái gì thế? Trai chưa vợ gái chưa chồng, ngồi cùng xe về mà làm như sợ vợ cả đánh ghen không bằng.

    - Anh làm sao hiểu nổi những người nhỏ bé như chúng tôi khi đúng cạnh ánh hào quang của anh, lần này anh hại tôi thê thảm rồi.

    Cô bước một chân xuống ôm túi hành lý cúi đấu chạy một mạch về phòng đóng cửa lại, nhìn điệu bộ ngốc nghêch kia của cô anh không khỏi cười khổ. Khi anh nhìn lên theo bóng cô chạy, một đám người từ ban công hò hét tên anh "Diệp Vô Ảnh". Anh quay người ngồi vào ra hiệu cho xe chạy đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  5. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG IV: VỀ NHÀ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe lao nhanh trên đường, tiến vào một khu vực hai bên toàn những tòa biệt thự xa hoa, nơi này chỉ dành cho giới siêu giàu, nó dừng lại trước cánh cổng lớn, cảnh cổng từ từ mở ra, một tòa biệt thự xa hoa tráng lệ. Chiếc xe dừng ở sãnh biệt thự, hắn bước xuống, không nhanh, không chậm tiến lên, một lão quản gia tầm bảy mươi tuổi, tóc đã bạc gần hết đầu, cúi người chào:

    - Chào cậu chủ, chào mừng cậu về nhà.

    Cậu dang hai tay ôm lấy ông, vỗ nhẹ vào lưng:

    - Chào bác, lâu lắm mới gặp bác, bác khỏe không?

    - Cảm ơn cậu, ta vẫn khỏe, cậu mau vào nhà đi.

    - Bố cháu đâu? - Cậu vừa cởi áo khoác ngoài đưa cho ông vừa hỏi.

    - Ông chủ trên lâu, để tôi đi gọi.

    - Thôi khỏi bác ạ, bác làm cái gì giúp cho cháu ăn là được.

    - Vâng, tôi đi làm ngay, cậu lên lầu tắm rửa được tôi gọi cậu.

    Ông quản gia tuổi đã cao nhưng chân tay rất nhanh nhẹn, ông đã ở đây mấy chục năm làm quản gia cho nhà cậu. Ngày cậu bé mẹ bỏ đi, bố bận việc công ty, ông là người gần gửi cậu nhất.

    Vừa vào phòng khách thì bố cậu từ trên lầu đi xuống:

    - Tao tưởng mày không bao giờ về cái nhà này nữa?

    Hắn nhìn bố, không nói gì, bao nhiêu năm qua bố con hắn không bao giờ hòa hợp. Từ ngày mẹ bỏ đi, hắn từ một đứa trẻ hoạt bát trở nên trầm tư, ít nói. Hắn cũng hận bố hắn, mẹ bỏ đi chưa bao lâu thì đã cưới người đàn bà khác còn đang mang bầu bảy tháng. Ngày bé hắn không biết nhưng lớn lên hắn biết hóa ra khi mẹ chưa bỏ đi, ba hắn đã có người đàn bà này ở bên ngoài. Thành ra mấy năm nay bố con không bao giờ nói chuyện nhưng hắn thật sự là thiên tài về kinh doanh, về năng lực bố hắn không có gì chê trách được hắn nên giao công ty cho hắn quản lý. Nhưng dù sao bố vẫn là bố, hôm nay nghe tin bố hắn không khỏe nên hắn tiện đường ghe qua xem thế nào. Vừa gặp, bố hắn vẫn còn sức mỉa mai hắn nên hắn cũng yên tâm.

    - Bố nó, sao con mới về mà đã vậy rồi, con mau đi tắm gì làm cơm, hôm nay cả nhà mình ăn chung. -Mẹ kế hắn đi trên lầu xuống ngắt lời hai bố con.

    Mẹ kế hắn là một người đàn bà khá tâm cơ, đưa đẩy, ngọt lạt trước mặt hắn nhưng bà ta rất sợ hắn sẽ được thừa kế hết tài sản. Những cử chỉ giả tạo đấy làm sao qua được con mắt tinh tường của hắn, chẳng qua bà ta đối với bố hắn cũng tốt và chưa làm điều gì quá đáng.

    - Vô Cơ chưa về sao? - Hắn hỏi ông quản gia nhưng bà ta nhanh miệng trả lời:

    - Thằng bé suốt ngày trực ở bệnh viện, đi sớm về muộn.

    Mặc dù không ưa bà mẹ kế nhưng hắn rất yêu quý em trai mình, dù sao cũng cùng dòng máu. Em trai hắn lại không thích kinh doanh, chỉ muốn tập trung vào làm bác sỹ nên đối với hắn cũng không có gì phải lo ngại quyền thừa kế công ty.

    Hắn nghe vậy nên bước lên lầu đi tắm, hắn quay người nói bác quản gia:

    - Lát bác mang đồ ăn và một tách caffe vào phòng làm việc cho cháu, cháu còn nhiều báo cáo phải duyệt.

    - Vâng, thưa cậu.

    Bà mẹ kế ngồi nghế tính nói gì lại thôi.

    Mãi tối muộn có tiếng xe ngoài cồng, hắn cầm ly caffe ra ban công đứng hít thở không khí, từ lầu hai nhìn xuống biết chắc Vô Cơ về. Một lúc sau Vô Cơ gõ cửa phòng cậu:

    - Anh hai, anh về rồi.

    - Uhm, về muộn vậy.

    - Đợt này bệnh viện kẹt người nên phải làm thêm suốt.

    - Có khó khăn gì cần anh giúp cứ nói.

    - Vâng, cần em bảo anh.

    - Anh ăn chưa? Xuống ăn cùng em, tiện thể làm vài ly.

    Hắn tính từ chối nhưng lâu lâu anh em mới gặp nhau hắn gật đầu đồng ý.

    Hắn ngồi nhìn em mình đang nấu gì đấy cho ra đĩa, hai anh em nói chuyện phiếm một lúc thì Vô Cơ hỏi hắn:

    - Mấy tờ báo đăng tin anh đang hẹn hò với Linh Linh thật không vậy?

    - Em nghĩ sao? -Hắn hỏi lại em trai.

    - Làm sao em biết, nhưng mấy cái tin này về anh nhiều lắm rồi nên chắc lại dật tít nóng đó mà.

    Linh Linh là một minh tinh có tiếng, cũng nhờ hắn nâng đỡ cô mới có được như ngày hôm nay, nhưng anh không yêu cô ta, chỉ xem như em gái vì vốn bố mẹ cô ta là bạn với bố anh từ ngày bé, có qua lại nên anh giúp đỡ cô ta có chổ đứng trong làng giải trí.

    Nghe em trai nói hắn cười như không cười, uống một ngụm rượu nhỏ.

    - Em lo làm tốt công việc của mình đi, để ý gì ba chuyện vớ vẩn của anh.

    Vô Cơ cười cười, chạm cốc:

    - Em biết rồi, tại em lo xem ai được làm chị dâu em thôi. -Vừa nói cậu vừa cười tinh nghịch.

    - Đồ quỷ, anh mày không lấy vợ nên mày lo cho thân mày đi.

    Hai anh em vừa nói vừa đùa, lâu rồi anh mới cười vui vẻ như vậy, ông quản gia thấy hai anh em tình cảm cũng thầm cười.

    Sáng hôm sau bàn ăn đã được dọn sẵn, hắn mang một bộ tây phục, ngoài một chiếc áo khoác dài ngang đầu gối đi từ cầu thang xuống. Mẹ kế gọi:

    - Vô Ảnh, con ăn sáng rồi hẵng đi. - Hắn định bảo thôi thì bố hắn lên tiếng.

    - Ngồi xuống ăn sáng cùng cả nhà rồi hãy đi. Gì đã mất công dậy chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa từ sớm.

    - Vâng.

    Hắn trả lời ngắn gọn. Bước tới bàn ăn, ngồi vào chổ của mình, Vô Cơ cũng chạy vội xuống, kéo nghế ngồi vào.

    Lâu rồi hắn mới ngồi ăn cùng mọi người, hắn chỉ chăm chú ăn xong đĩa thức ăn được chuẩn bị mà không nói tiếng nào, xong xuôi hắn uống một ngụm caffe và nói:

    - Bố con đi. -Bố nhìn hắn đi ra cửa lớn nói vọng ra:

    - Chăm về qua nhà với mọi người.

    Hắn nghe như không nghe, im lặng rời đi. Dưới sãnh hai gã vệ sỹ đã đứng đội sẵn, ba người lên xe rời đi.

    Hắn bước chân vào tiếp quản công ty, có rất nhiều kẻ muốn hắn chết để hất chân bố hắn ra khỏi ngành này nhưng dù tuổi còn ít nhưng hắn lại đáng sợ hơn bố hắn gấp trăm lần. Bình thường hắn ít nói nhưng không một hành động nào của mấy ông cổ đông qua mắt hắn được. Chỉ cần để hắn biết kẻ nào gây hại cho công ty thì hắn sẽ ra tay nhanh gọn và tàn nhẫn dù cho người đó là người cùng bố hắn xây dựng công ty ngày trước hay các cổ đông lão làng. Vì vậy mà trong giới bất động sản hắn dần trở thành một kẻ đáng sợ và có tiếng.

    Tối hôm hắn đưa cô về, ký túc xá được phen xôn xao, mổi lần đi qua mọi người lại chỉ trỏ vào cô, có người nói cô được hắn bao nuôi, người ghen ghét dè bửu nhưng cô đâu có thời gian mà quan tâm tới cách nhìn của họ. Cô phải kiếm việc làm thêm để lo cho cô và giúp mẹ Viên Viên sớm ngày phẫu thuật. Sau ba ngày ở viện về, Tử Kỳ bắt đầu vào công cuộc tìm việc làm. Hôm nay cô và Viên Viên đã đi hết các ngõ ngách để tìm việc làm thêm mà không tìm được. Việc thì trùng lịch học, việc lại trùng lịch đi thực tập, cô không tìm được việc nào ưng ý.

    Hai người rong ruỗi một ngày trời, lê thân thể mệt mỏi về lại ký túc xá. Viên Viên động viên cô:

    - Từ từ rồi sẽ tìm được, cậu đừng vội, cậu mới ốm dậy giữ sức khỏe.

    Cô nằm ngửa mặt lên cười khổ:

    - Uhm, mình biết rồi, cậu yên tâm đi.

    Nói rồi cô lục tìm chiếc hộp tiết kiệm, cô phải lấy tiền tiết kiệm trả tiền viện phí cho hắn, cô đếm đi đếm lại cũng chỉ được phân nữa nhưng cô không muốn nợ nần gì hắn nên cô quyết định ngày mai đến gặp để trả.

    Sáng hôm sau mang một chiếc váy giản dị, khoác ba lô lên cô ra trạm xe buýt bắt đến toàn nhà BC ở trung tâm thành phố, cũng không xa trường cô lắm, chỉ xuống tầm hai trạm là tới.

    Một tòa nhà chọc trời, cô đứng ngẩn ngơ ở cửa, có một anh bảo vệ lại gần cô hỏi:

    - Cô gái, cô muốn đi đâu?

    Cô gãi đầu đáp:

    - Tôi muốn tìm người.

    Anh bảo vệ bảo cô lại quầy tiếp tân, người ta sẽ giúp cô. Cô bước lại, mấy cô tiếp tân thấy cô ăn mặc quê mùa đúng chất sinh viên, hỏi cô bằng cái giọng chua ngoa:

    - Cô tìm ai trong cái tòa nhà này?

    - Nhờ cô báo lên tầng 18 nói có cô Kim Tử Kỳ tìm Diệp tổng.

    Cô tiếp tân lại được phen khinh thường:

    - Cô nghĩ cô là ai mà đòi gặp Diệp tổng, mà cô có biết mình đang nói cái gì không?

    Tử Kỳ nhìn thái độ cô ta không muốn đôi co, cô tiếp tục nhận mạnh:

    - Nhờ cô báo có Kim Tử Kỳ muốn gặp Diệp tổng có việc cần là được.

    Cô ta vừa bấm số nối máy tầng mười tám vừa cong môi lên:

    - Alo chào cô, dưới sảnh có cô gái tự xưng Kim Tử Kỳ muốn gặp Diệp tổng.

    Đầu dây bên kia nói gì đó mà cô ta vừa nói vừa gật lìa lịa:

    - Vâng, Vâng, tôi hiểu rồi.

    Cô ta cúp máy xong quay ra nói với Tử kỳ, lần này vẻ mặt cô ta khác hẳn:

    - Tiểu thư mời cô lên tầng 18 có người đang chờ sẵn.

    - Vâng, cảm ơn cô.

    Tử Kỳ đi qua thang máy đứng chờ, vào trong cô bấm tầng 18, trống ngực cô đập mạnh, cô không rõ cô sợ điều gì ở hắn.

    Có một người đàn ông cao lớn, đeo kính cận, mặc véc đứng nghiêm nghị, nhìn thấy cô anh nhận ra ngay, tiến lại chào hỏi:

    - Chào Kim tiểu thư, tôi tên Vương Gia Vệ, thư ký riêng của Diệp tổng.

    - Vâng, chào anh.

    - Mời cô đi theo tôi. Gia Vệ vừa nói vừa đưa cánh tay ra trước ý mời cô đi trước.

    Cô đi vào một căn phòng rộng lớn, những tủ sách được xếp ngay ngắn, một chiếc bàn làm việc, hắn ta ngồi xoay lưng về phía cô. Khi cô bước vào hắn mới từ từ xoay ghế lại và đứng lên.

    Hắn tiến lên mời cô ngồi xuống sopha, Gia Vệ cung kính đóng cửa lại, còn mình cô và hắn, cô liên tục nhìn ngó xum quanh.

    - Em thấy không thoải mái sao? -Hắn thấy cô cứ loay hoay liền hỏi.

    - À.. không, rất thoải mái, anh có bận gì không?

    Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ và nói:

    - Không sao, tôi còn nhiều thời gian. Em tìm tôi có việc gì? -Hắn nghĩ chắc cô suy nghĩ tới đề nghị hắn nói với cô trong bệnh viện nhưng không ngờ.

    - Tôi tìm anh Diệp để trả lại anh tiền viện phí hôm nọ.

    Cô vừa dứt lời mặt hắn liền biến sắc, trong con mắt vừa rồi còn một tia hân hoan thì giờ hoàn toàn biến mất, chỉ còn thấy một ánh mắt mà ai nhìn vào không rét mà run.

    - Chuyện quan trọng mà cô nói là đây sao? Còn chuyện nào khác không?

    Cô ngơ ngác suy nghĩ không lẽ còn có chuyện gì liên quan tới hắn và cô ngoài chuyện cô nợ tiền viện phí hắn, cô bất giác suy nghĩ nhưng không biết chuyện gì liền hỏi:

    - Giữ chúng ta còn có chuyện khác?

    Hắn im lặng chờ đợi nhưng lại thất vọng, hắn cộc cằn trả lời cô:

    - Không.

    Cô lấy ba lô móc bóp tiền đưa cho hắn, cô nói:

    - Chưa đủ nhưng tôi trả trước còn thiếu bao nhiêu lấy lương tôi gửi anh được không?

    Hắn mặt lạnh tanh, đen một màu, không nói gì. Hắn như thế không khỏi khiến long cô run lên một trận.

    Cô đặt tiền viện phí lên bàn rồi vợi vã đứng lên.

    - Vậy không có việc gì nữa tôi xin phép không làm mất thời gian quý báu của anh nữa.

    Hắn nhìn một màn này vừa tức giận, vừa khó chịu. Cái cô gái này lại không thèm để tâm tới đề nghị của anh, chạy tới đây để trả anh mấy đồng tiền viện phí để rạch ròi quan hệ với anh. Mấy ngày qua trong lòng hắn vẫn luôn mong chờ cô tới. Vậy mà..

    Bao nhiêu người xếp hàng muốn dây dưa với hắn không được mà cô lại triệt để muốn cắt đứt. Càng nghĩ mặt hắn càng đen, trong con mắt đen kia hiện lên sự tức giận. Nhưng cô gái ngốc nghếch kia nào có biết.

    - Em muốn rạch ròi với tôi vậy sao? Hay định dùng kiểu lạt mềm buộc chặt?

    - Tôi thật không hiểu anh đang nói gì nhưng tôi không thích nợ nần ai. Cô bình tĩnh đáp mặc dù trong long không khỏi rét run khi nhìn sắc mặt hắn.

    - Được, hay lắm. Em về đi. -Hắn đáp bằng một cái giọng mà cô không đoán được.

    Cô vỗi vã mang ba lô lên đi ra cửa khép lại. Hắn lúc này tay nắm thành quyền, ngồi nhìn ra một khoảng không vô định. Cô muốn thoát khỏi anh thì anh lại muốn dây dưa xem cô làm gì được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  6. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG V: CƯỠNG HÔN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ra tới thang máy lục tìm điện thoại trong túi vừa lúc đụng phải một cô gái ăn mặc sexi, chân váy khoét sâu, ngực hững hờ trễ nãi, đeo kính đen đi cùng một người có lẽ là quản lý của cô ta.

    - Bộ mắt cô bị mù hả? -Cô ta khó chịu khi bị đụng trúng lớn tiếng quát.

    Cô long ngóng tay chân miệng liên tục nói xin lỗi:

    - Thật xin lỗi cô, cô có sao không?

    Cô ta bực dọc, miệng cong lên dè bửu:

    - Ở đâu chui ra con nhà quê nhếch nhác thế không biết? Bảo vệ làm ăn kiểu gì mà để nó lên tận đây thế này.

    Cô nhìn cô gái trước mặt rất quen mắt, cô đã thấy đâu đó nhưng giờ cô không nhớ nổi. Nghe lớn tiếng Gia Vệ bước ra khỏi phòng của mình đi lại thang máy. Anh nói:

    - Kim tiểu thư cô về sao? Chào cô Linh Linh, cô tới có việc gì? Cô đã hẹn trước với Diệp tổng chưa để tôi đi báo một tiếng?

    Tử Kỳ nghe tiếng Gia Vệ vừa hay cô có việc muốn nhờ anh giúp.

    - Chào thư kí Vương, tôi về nhưng bỏ quên điện thoại trong phòng tổng giám đốc nhờ anh vào lấy giùm tôi được không?

    Linh Linh nghe vậy liền hiểu ra cô là khách của Diệp tổng nên không làm khó cô, im lặng bỏ qua chuyện lúc nãy. Nói với Gia Vệ:

    - Thư ký Vương anh vào nói anh Vô Ảnh là em tới, đang chờ nhé.

    Thư ký Vương mỉm cười nhưng thần thái vẫn rất nghiêm nghị:

    - Vậy Kim tiểu thư và Linh Linh tiểu thư qua phòng chờ một lát.

    Nói xong anh đi thẳng lại văn phòng tổng giám độc, gõ cửa anh tiến vào. Lúc này Diệp Vô Ảnh đang cầm trên tay chiếc điện thoại của Tử Kỳ bỏ quên xoay xoay chiếc ghế. Anh tiến lại bàn làm việc nói:

    - Thưa tổng giám đốc có cô Linh Linh muốn gặp. Cô Tử Kỳ nhờ tôi vào lấy điện thoại bỏ quên ở phòng tổng giám đốc lúc nãy, cả hai đang chờ ở phòng chờ ngoài kia.

    - Nói với Kim tiểu thư vào đây lấy. Hắn hững hờ đáp, vừa xoay xoay chiếc điện thoại trong tay.

    - Vâng, thưa tổng giám đốc. -Thư kí Vương cúi chào đi ra.

    - Điện thoại của Kim tiểu thư đang ở trong, tổng giám đốc kêu cô vào lấy. -Thư ký Vương bước lại gần nói với Tử Kỳ, Linh Linh chờ đợi không thấy nhắc đến mình liền lên tiếng:

    - Thế còn tôi?

    - Làm phiền Linh Linh tiểu thư chờ một lát. Nói xong thư kí Vương bước theo sau Tử Kỳ mở cửa cho cô đợi cô đi vào đóng cửa lại đứng chờ ở cửa.

    - Thật làm phiền Diệp tổng quá, tôi bỏ quên điện thoại của mình ở đây.

    Hắn nhìn cô vừa nói vừa tiến lại bàn làm việc. Hắn đứng dậy cầm theo chiếc điện thoại của cô.

    - Em định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao? Em vộ vã trả tiền viện phí để rạch ròi quan hệ với tôi nhưng lại cố tình để quên điện thoại lại. Ý em là sao đây Kim Tử Kỳ?

    Hắn tiến sát đứng trước mặt cô, từng bước từng bước vừa nói vừa tiến lại gần làm cô lùi từng bước, mông cô chạm vào cạnh bàn làm việc, hắn vẫn không ngừng lại. Một tay hắn vòng vào eo cô, tay kia cầm chiếc điện thoại để không cho cô với lấy.

    Hắn ghì sát người cô tới mức cô có thể ngủi thấy mùi hương dịu nhẹ, nam tính chỉ hắn mới có xốc vào mủi cô. Hắn thỏa mản ngửi thấy mùi hương hoa cỏ trên người cô đấy kích thích.

    Hắn đè cô lên bàn làm việc, cô không khỏi cả kinh sợ hãi, vừa tức giận cố đẩy hắn đứng dậy. Nhưng sức cố sao chống lại được một người cao lớn như hắn.

    - Anh.. anh định làm gì? Anh mau thả tôi ra. Hắn mặc kệ cô vùng vẫy, miệng hắn nhếch lên một nụ cười, trong con mắt chứa vẻ kiêu ngạo, đắc thắng.

    - Tôi làm gì được em, tự em đến muốn dây dưa với tôi đấy chứ.

    - Anh thật vô liêm sĩ, anh mau trả điện thoại lại cho tôi, tôi còn có việc không rãnh chơi với anh.

    Từ trước tới nay đâu ai dám đứng trước mặt hắn chửi hắn, cự tuyệt hắn chỉ có cô gặp lần đầu đã không biết trời cao đất dày chửi hắn, cự tuyệt hắn. Hắn chống hai tay lên bàn giữ chặt hai bàn tay cô, hai chân kẹp hai đùi nhỏ bé của cô, chiếc váy không kéo mà tự động bị tuột lên lộ hai cặp đùi trắng mịn.

    - Tôi không cho phép em được cự tuyệt tôi bất cứ lần nào nữa, em hiểu không?

    Nói xong hắn cúi xuống hôn lên môi cô, hắn không biết hắn thèm muốn cảm giác được chạm vào môi cô từ bao giờ. Đây lần đầu tiên hắn có cảm giác thèm muốn ấy. Mặc cô chống cự hắn vẫn mải miết gặm nhấm đôi môi cô tới lúc nước mắt cô chảy xuống khóe miệng mặn chat, hắn mới buông ra. Hắn đứng dậy sửa lại y phục. Cô vội vã vùng ra, nước mắt dàn dụa thi nhau chảy xuống, đầu tóc rối bời, cô không lấy điện thoại mà mở cửa chạy một mạch ra khỏi phòng. Thư ký Vương đứng ngoài thấy cô chạy ra liền chạy theo gọi:

    - Kim tiểu thư, Kim tiểu thư, cô không sao chứ?

    Cô vừa chạy vừa lau miệng, cô chà xát như muốn rộp hai đôi môi. Cứ thế cô sợ hãi không biết cô đã chạy ra khỏi tòa nhà đó bằng cách nào?

    Hắn cứ thế đứng ngây ngốc nhìn cô chạy đi, hắn chưa hiểu bản thân hắn vừa làm gì. Hắn lấy hai tay ôm mặt sau đó bàn tay nắm thành quyền đấm xuống bàn làm việc. Hắn tự hỏi tại sao trước mặt cô, hắn mất kiểm soát như thế? Một lúc sau thư ký Vương bước vào, làm việc cho hắn gần chục năm nay chưa bao giờ thư ký Vương thấy hắn mất kiểm soát và ánh mắt hoang mang như thế.

    - Thưa tổng giám đốc, có cần đuổi theo cô Tử Kỳ không ạ?

    Hắn chống hai tay xuống bàn làm việc lắc đầu:

    - Không cần, để cô ấy một mình bình tĩnh trước đã.

    - Còn cô Linh Linh đang chờ ở ngoài? -Thư ký Vương hỏi với ánh mắt dò xét.

    - Bảo cô ta về đi, hôm nay tôi mệt hủy tất cả cuộc họp.

    - Vâng, tôi hiểu rồi, thưa tổng giám đốc.

    Bình thường hắn khồng hút thuốc nhưng hôm nay hắn ra ban công nhìn ánh đèn thành phố bắt đầu nổi lên, châm một điếu thuốc chầm chậm nhả từng chùm khói trắng. Hắn hối hận vì đã cưỡng ép cô như thế, tim hắn đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô thi nhau rơi xuống. Hắn tự trách bản thân, bất giác hắn đưa tay lên sờ đôi môi hắn, hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại, ướt át của đôi môi cô. Cảm giác ham muốn ấy chỉ có cô mới đem đến cho hắn.

    Sau khi rồi khỏi tòa nhà với sự hoảng loạn tột cùng, cô chạy về ký túc xá. Vào giờ xế chiều này may sao chưa có ai về, vào phòng rửa mặt, cô nhìn mình trong gương. Trên đường về cô khóc sưng hai mắt, tóc tai lộn xộn, hai bờ môi sưng đỏ một phần do cô chà xát một phần do nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Cô đưa tay sờ môi mình lại nhớ đến khuôn mặt và nụ hôn của hắn. Cô vặn nước vục mặt vào đó, cô lấy tay không ngừng rửa miệng, cô lấy bót đánh răng hơn một giờ đồng hồ mới ra khỏi phòng. Cô không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì, cô leo lên giường trùm mềm lại. Cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tới khi nghe đám bạn trong phòng chọc nghẹo nhau chí chóe, cô mới ngồi dậy nhìn đồng hồ. Cô giật mình đã 20h, vội vã thay đồ xách ba lô, Viên Viên gọi:

    - Cậu lại đi đâu vậy?

    - Tớ nằm ngủ quên mất, mấy hôm tớ ốm, hôm nay tớ phải làm ở xưởng bánh kem. Thôi tớ muộn rồi, tớ đi đây.

    Cô vừa đi dày vừa mang ba lô chạy vội ra khỏi ký túc xá. Ngủ một giấc dậy, mắt cô đã đỡ sưng rất nhiều, môi cô cũng không còn đỏ, lên xe buyt đến tiệm bánh:

    - Mấy hôm mất tích không báo, hôm nay đi làm còn đi trễ, điện thoại gọi mãi không được, nhắn tin không trả lời. Tử Kỳ cô có định làm hay nghỉ đây?

    Ông chủ nhìn thấy cô đến trễ liền mắng một hồi.

    - Xin lỗi ông chủ, mấy hôm tôi bị ốm. -Ông chủ nhắc đến điện thoại cô mới chợt nhớ lúc chiều quá bàng hoàng nên cô quên mất điện thoại, cô lại nhớ tới nụ hôn trên bàn làm việc ấy bất giác hai tai đỏ lên vì xấu hổ.

    - Tôi hứa từ nay tôi làm việc chăm chỉ, xin lỗi ông. -Vừa nói cô vừa cúi xuống gật liên hồi.

    May ông chủ quán là người tốt bụng, không so đo với cô:

    - Nhanh vào làm đi, nhanh lên.

    - Dạ vâng, cảm ơn ông chủ. - Trên mặt cô hiện rõ sự vui vẻ, lạc quan.

    Cô chạy vào tủ thay quần áo, mang tạp dề vào làm việc. Nhưng ở xa xa trong màn đêm kia, có một ánh mắt thu hết cảnh vừa rồi vào trong mắt. Hắn ngồi trong xe nhìn cô hớt hải chạy tới quan, nhìn cô bị trách mắng vẫn cười. Nhìn dáng điệu của cô có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Hắn ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

    Về đến nhà, hắn ở trong một căn chung cư cao cấp, gần công ty. Hắn vào phòng cởi áo khoác, đi tới quầy rượu, hắn tìm một chai rượu mạnh ưng ý, rót nữa cốc cho vào một vài viên đa lạnh trong tủ, hắn vừa uống vừa nghĩ tới cô. Hắn nghĩ tối đôi môi ướt át, mềm mại, ngọt dịu ấy khiến người hắn nóng lên, âm ỉ khó chịu. Hắn uống ực một hơi xong hắn đi tắm. Lúc này chỉ có vòi hoa sen xả xuống mới dập tắt được lửa trong lòng hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  7. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG VI: MỜI CAFFE

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa hắn đang đứng nhìn ra cửa sổ, từ đây hắn nhìn hầu như bao trọ thành phố thì thư ký Vương bước vào:

    - Thưa tổng giám đốc tôi đã xác nhận hôm nay Kim tiểu thư sẽ có nửa ngày thực tập tại công ty kiến trúc Max bắt đầu vào đầu giờ chiều.

    Hắn đứng nghe nhưng không ngoảnh đầu nhìn lại, thư ký Vương tiếp tục báo cáo:

    - Dạo gần đây các cổ động vẫn không có động tĩnh gì nhưng ông Tô có vẻ không hài lòng việc tổng giám đốc thay mấy người thân cận bên cạnh ông ta.

    Hắn vòng tay trước ngực nhếch mép cười khuẩy nói:

    - Ông ta là một con cáo già, ông ta muốn lật bài ngữa với tôi, để xem ai sợ ai. Cậu phải theo sát nhất cử nhất động của ông ta không được lơ là.

    - Tôi hiểu thưa tổng giám đốc. Thư ký vương là cánh tay đắc lực của hắn.

    - Nếu không có việc gì tôi xin phép ra ngoài. Thư ký Vương nói tiếp.

    Hắn không nói gì chỉ im lặng nhìn ra ngoài của sổ, thư ký Vương nhìn hắn đừng trước mặt cũng không đoán được suy nghĩ của hắn lúc này, chưa thấy hắn trả lời thư ký Vương đứng yên nhìn hắn kính cẩn. Hắn móc trong túi ra đưa cho thư ký chiếc điện thoại của Tử Kỳ và nói:

    - Cậu đưa đến cho cô ấy giúp tôi.

    Thư ký Vương rất ngạc nhiên thái độ này của hắn. Diệp Vô Ảnh không bao giờ quỵ lụy một ai dù là chính trị gia hay các bang phái hắc bạch, cao cao tại thượng, không để người phụ nữ nào vào mắt, lành lùng, vô tình, làm việc dứt khoát và tàn độc. Đấy là Diệp Vô Ảnh của mười năm nay. Còn giờ phút này anh ta thấy hắn ái ngại, đắn đo một điều gì đó:

    - Tổng giám đốc, sao anh không đưa đến cho cô ấy?

    Hắn không trả lời nhìn thư ký Vương vẻ mặt hơi khó chịu, thư ký vương liền hiểu ý nói vội:

    - Vâng.. vâng tôi đi làm ngay. Thư ký Vương đưa tay cầm chiếc điện thoại vội vã rời đi.

    Hôm nay cô đến công ty thực tập, một tuần lịch có mấy buổi nên cô có thời gian làm thêm. Cô đang làm giúp báo cáo cho mấy nhân viên trong phòng thì dưới lễ tân gọi điện báo có người tìm cô. Cô hỏi lại trong điện thoại để xác nhận:

    - Tìm tôi sao?

    - Vâng, đang ở phòng chờ đợi cô. Cô suy nghĩ không biết ai mà tìm cô tận đây được nhỉ? Cô cúp máy, sửa lại trang phục đi xuống.

    - Chào Kim tiểu thư. Cô ổn không? -Thấy cô mở cửa phòng thư ký Vương liền cười đứng dậy chào hỏi.

    - Vâng chào anh, sao anh biết tôi ở đây? -Cô nhìn quanh phòng xác nhận hắn không có trong phòng liền nhẹ nhỏm thở ra.

    - Muốn biết không khó mà, tổng giám đốc bảo tôi đưa điện thoại đến cho cô. -Vừa nói anh ta vừa móc túi áo véc lấy chiếc điện thoại màu hồng đưa cho cô.

    - Cảm ơn anh, tôi đang không biết làm sao để lấy điện thoại, may quá hôm nay anh lại mang tới cho. Thật cảm ơn anh.

    Cô vừa nói vừa đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại. Thư ký Vương đứng lên chào:

    - Thôi không có việc gì nữa tôi xin phép.

    - Vâng, vậy anh về cẩn thận có gì hôm nào tôi mời anh uống caffe xem như cảm ơn.

    - Ồ, không cần khách sáo vậy đâu.

    - Không sao, tôi muốn cảm ơn anh mà anh đừng từ chối chứ.

    - Thôi được có gì cô cứ phon cho tôi. Anh đọc số điện thoại cho cô lưu vào.

    - Vâng, thống nhất vậy nhé.

    Nói rồi thư ký Vương bước đi ra cửa, cô vui vẻ cầm điện thoại về phòng làm việc. Ngồi xuống cô mở điện thoại lên xem có ai gọi không. Có hai cuộc gọi nhỡ của bố cô, tối làm về cô sẽ gọi lại cho ông. Còn có một tin nhắn thoại cô mở lên vừa nghe giọng cô đã giật mình.

    - Cô đã nhận được điện thoại rồi chứ?

    - Cô còn nợ tôi phân nữa tiền viện phí, cô định trả tôi bằng cách nào?

    Cô nghe giọng liền nhận ra hắn, hắn không thèm nói xin lỗi cô một câu. Cô bực dọc vứt điện thoại xuống bàn không thèm trả lời tiếp tục công việc.

    Hắn cầm điện thoại lên rồi đặt xuống, chờ đợi xem cô gái kia đã đọc tin nhắn chưa? Nhưng hắn cứ cầm lên đặt xuống mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Hắn bực dọc lầm bẩm một mình: "Cái con người kia dám không trả lời tin nhắn hắn, định tức chết hắn đây".

    Thời gian vẫn trôi qua, cô vẫn tất bật tìm việc, làm thêm và đi thực tập. Kỳ cuối nên thỉnh thoảng cô mới phải lên trường. Hôm nay cô nhớ đến lời hứa mời Gia Vệ uống caffe nên gọi cho anh vào giờ nghỉ trưa.

    - Alo, tôi là Kim Tử Kỳ, anh có thời gian rảnh không? Tôi mời anh uống caffe được chứ?

    Gia Vệ đang trong phòng tổng giám đốc vừa hay báo cáo xong thì điện thoại reo lên:

    - Vâng, chào cô, giờ tôi nghỉ trưa chúng ta gặp nhau quán gần trường cô cho tiện.

    Hắn nhìn Gia Vệ dò xét, là thư ký đương nhiên anh biết hắn muốn hỏi gì liền nói luôn:

    - Cô Tử Kỳ muốn mời tôi bữa caffe, cảm ơn tôi mang điện thoại cho cô ấy.

    Nghe xong hắn mím môi gật gật, nhưng sắc mặt đen đi phân nữa, hắn lẩm bẩm nhắc tên cô:

    - Kim Tử Kỳ à Kim Tử Kỳ, em bơ tôi mà lại dám thả thính thư ký của tôi sao?

    Nhìn hắn Gia Vệ đứng yên không dám nói gì thêm, lúc sau mới lên tiếng:

    - Tổng giám đốc hay anh đi thay tôi, tự dưng tôi bị đau bụng. -Anh giả vờ ôm bụng chạy đi vừa nói:

    - Anh đi thay tôi, quán gần trường cô ấy, tôi đi vệ sinh một lát. -Chạy nhanh ra khỏi phòng đóng cửa, anh cười nhẹ nhỏm anh nghĩ "may mình chạy nhanh", sửa lại véc trở về dáng vẻ nghiêm nghị.

    Hắn biết Gia Vệ giả vờ nhưng hắn mặc kệ, lấy áo khoác dài khoác lên hắn đi ra thang máy chỉ dành riêng cho hắn xuống đại sãnh. Đã có xe chờ sắn hắn. Tới quán caffe nhỏ, không khó để hắn thấy cô đang nhìn đồng hồ, hắn tiến lại:

    - Tôi ngồi được chứ?

    Cô ngẩn đầu nhìn nhạc nhiên:

    - Sao anh lại ở đây? Gia Vệ đâu?

    Hắn dựa lưng vào ghế đối diện cô, nhìn cô đáp:

    - Cô bơ tin nhắn của tôi, hẹn hò với thư ký của tôi ở đây sao?

    - Ai hẹn hò? Hẹn hò gì chứ? Anh bị điên hả? -Cô bực dọc nói.

    - À.. ra không phải hẹn hò.

    Phục vụ lại hỏi cắt ngang câu chuyện:

    - Anh chị uống gì?

    - Cho tôi nâu đá. -Cả hai đồng thanh đáp. Phục vụ gật đầu đi vào.

    Cô không nhìn thẳng vào hắn, cô sợ cái ánh mắt thâm sâu ấy, nhìn vào cứ như suy nghĩ của cô đều bị lột sạch, cô nhìn ra ngoài cửa sổ còn hắn nhìn cô như không nhìn chầm chậm nói:

    - Chuyện hôm nọ xin lỗi em nhưng tôi đã bảo em đừng chọc giận tôi, nếu em còn chọc giận tôi nữa tôi không chắc sẽ làm gì em đâu.

    Trời ơi có ai đi xin lỗi mà với lời lẽ dọa nạt vậy không? Cô quay lại nhìn hắn với vẻ ấm ức:

    - Anh có biết đấy là nụ hôn đầu của tôi không? Anh.. anh thật vô sỉ, anh cướp nụ hôn đầu của tôi anh còn nói như thế.

    Tự nhiên miệng hắn nở một nụ cười sáng lạng, đôi mắt lấp lánh, hóa ra đấy là nụ hôn đầu của cô. Thấy hắn còn cười cô nhăn nhó:

    - Anh còn ngồi đó cười được?

    Phục vụ bê caffe cho hai người lại cắt ngang câu chuyện, hắn bê ly caffe lên uống một ngụm nhỏ, cô nhìn môi hắn nhấp ly caffe liền nhớ tới nụ hôn đó không khỏi xấu hổ. Cô vội cầm ly uống một ngụm, vị ngọt đắng làm dịu lửa hận trong long cô. Hắn nhìn hành động của cô không khỏi mỉm cười, nhìn vành môi cô còn dính lấm tấm bọt sữa trắng mờ. Hắn nhìn môi cô, hồng nhạt, mấp máy, ướt át, hắn không chịu nổi liền lấy một chiếc khan ướt đưa cô, ý bảo cô lau miệng nhưng cô không thèm còn mím môi để lấy hết những vị ngọt dính ở vành môi muốn chọc tức hắn. Hắn nhìn cô chau mày khẽ nói:

    - Em không biết, em hành động như vậy sẽ có hậu quả gì không?

    Cô nhún vai thách thức kiểu "tôi thích làm vậy anh làm được gì tôi". Anh không nói hai lời liền đặt tiền trên bàn, đứng dậy cúi xuống bồng xốc cô lên đi ra khỏi quán. Cô đấm liên hồi vào lưng hắn nhưng hắn không bận tâm, cô dãy dụa cũng thể ra khỏi vòng tay to lớn rắn chắc của hắn. Mọi người trong quán còn ngưỡng mộ vỗ tay. Hai người giống như cặp tình nhân giận hờn nhau. Cô vừa dãy vừa hét:

    - Diệp Vô Ảnh, anh thả tôi xuống, anh làm gì vậy hả?

    Anh làm thinh, bế cô, gã vệ sỹ đã mở sẵn cửa nghế sau cho anh, anh bỏ cô vào sau đó cúi người lên xe.

    Cô quay sang đấm vào vai anh túi bụi, anh không phản kháng cũng không nói gì mặc cô phát tiết. Tới lúc mệt, hai tay cô đỏ lên cô mới ngừng lại. Hai gã vệ sỹ nhìn một màn này ái ngại nhưng không giám nói gì.

    Chiếc xe lao nhanh trên đường, cô sốt ruột nhìn hắn vừa xoa xoa bàn tay còn đỏ:

    - Anh muốn đưa tôi đi đâu?

    - Tôi đã bảo em đừng chọc tức tôi nếu không hậu quả em tự gánh.

    - Anh có tin tôi sẽ báo cảnh sát vì tội bắt cóc tôi không?

    Hắn nhướm vai kiểu tùy cô, cô lấy điện thoại ra thì hắn cướp lấy, cô cố giằng lại, hai người giằng co nhau cuối cùng cô cũng chịu khuất phục.

    Xe chạy được một đoạn đường dài thì rẽ vào một khu chung cư sang trọng. Cô nhìn nơi này lạ lẫm hỏi:

    - Đây là đâu?

    Hắn nhìn cô, biết cô lo lắng hắn trấn an:

    - Đừng lo, có tôi đây không ai làm gì em hết. Hắn còn nói thêm:

    - Đây là nhà tôi.

    Cô tròn mắt nhìn hắn, hai tay ôm ngực:

    - Anh đưa tôi về nhà anh làm gì?

    - Yên tâm đi, tôi sẽ không gì làm tổn thương em nữa, được chứ?

    Hắn nhìn vào ánh mắt sợ sệt của cô nói với vẻ chân thành và kiên định. Cô nhìn hắn không nói gì. Hắn xuống xe, vòng sang mở cửa dắt tay cô bước xuống.

    - Đi lên đây với tôi.

    - Tôi lên nhà anh làm gì? - Cô hỏi lại. Hắn lười trả lời dắt tay cô kéo đi.

    Thang máy lên tầng cao nhất, dừng lại. Hắn lên mở cửa, ấn tay cô vào làm gì đó cô không hiểu. Bên trong là một căn hộ sáng bóng, đầy đủ tiện nghi, từ đây nhìn xuống cảnh tượng thật đẹp. Cô không khỏi ngạc nhiên về độ giàu có và xa hoa của căn phòng.

    Cô kéo rộng tấm rèm cửa nhưng không kéo được, hắn đưa cho cô chiếc điều khiển ý bảo cô bấm. Cô thấy mình thật lạc hậu ở thế giới này. Cô nhìn anh hỏi:

    - Dốt cuộc anh đưa tôi lên đây làm gì? Đừng nói là để khoe độ giàu có của anh nhé.

    Hắn chợt mỉm cười, đi đến gian bếp lấy một ly nước cam và ít đồ ăn vặt cho cô, anh ngồi xuống. Cô cũng ngồi xuống đối diện. Hắn nói với cô:

    - Tôi muốn nói chuyện riêng với em, ở quán caffe nhiều người không tiện.

    Cô gật gù, cô hiểu hắn quá nổi tiếng trong cái thành phố này mà.

    - Anh có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn phải đi làm ca tối.

    Hắn khó khăn lắm mới có cơ hội ngồi riềng với cô mà không sợ ai quấy rầy làm sao để cô về dễ thế được. Hắn lại thể hiện sự bá đạo của mình.

    - Em có tin tôi mua luôn cái quán bé nhỏ em làm thêm không?

    - Anh.. anh, uất hận không nói nên lời. -Cô đành dịu giọng.

    - Thôi được rồi, tôi xin anh, coi như tôi cầu xin anh, anh muốn nói gì thì nói đi.

    - Từ giờ tôi muốn em làm việc cho tôi. Tôi đã nói với em hôm ở trong bệnh viện.

    Cô tròn mắt:

    - Cài gì? Thôi, tôi không muốn, anh tìm người khác đi. -Giờ cô mới nhớ tới lời đề nghị này hắn đã nói với cô khi cô ốm.

    Hắn nhìn cô miệng nhếch lên một đường cong và nói:

    - Tùy em, nhưng tôi biết em cần tiền và lại tôi không chắc mai em có tiếp tục làm ở cái quán bé tí đó hay không?

    - Em làm cho tôi những khi rảnh, khóa nhà tôi đã nhập dấu vân tay của em, ngày mai sẽ có một bản hợp đồng hẳn hoi cho em. Em vẫn có thể đi thực tập, đi làm mà không ảnh hưởng gì, được chứ?

    - Kiếp trước tôi nợ anh mà kiếp này anh bám theo đòi nợ tôi thế? Được rồi để tôi suy nghĩ ngày mai tôi trả lời anh được chứ.

    - Được, tôi cho em thời hạn đến trưa mai, nếu em không có câu trả lời hợp lý thì tôi sẽ lục tung cái ký túc xá của em lên, em không thoát khỏi tay tôi đâu, em hiểu chứ?

    Hăn nói nhẹ nhàng mà khí thế bức người, cô uất hận nhưng không làm gì được, đành đồng ý với hắn.

    - Được rồi, có gì mai tôi gọi. Giờ tôi về được chưa?

    Hắn cười vẻ thỏa mãn đồng ý, đưa cô lên xe về ký túc xá.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  8. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG VII: KHÔNG LƯU SỐ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do lần trước hắn đưa cô về mà trường có những tin đồn không hay nên lần này cô một mực đòi xuống ở một góc khuất gần ký túc xá. Mặc dù hắn không muốn, hắn luôn nghĩ đường đường một tổng tài như hắn đưa một cô gái về có cần phải lén lút vậy không? Nhưng thấy sự cương quyết của cô lần này hắn đành nhượng bộ. Xuống khỏi xe cô nhìn ngang nhìn dọc chạy một mạch đi vào ký túc không thèm ngoái lại nhìn hắn. Hắn ngồi trong xe tất cả cử chỉ sợ sệt đó của cô thu vào trong mắt không khỏi cười khổ.

    Về đến ký túc xá cô thấy Viên Viên đang cuộn tròn trong chăn, cô hỏi:

    - Cậu làm sao thế? Hôm nay không phải đi làm sao?

    - Không, nay mình được nghĩ, mình đang kiếm thêm việc. -Viên Viên trong chăn ló mặt ra đáp.

    - Cậu ngồi dậy mình bảo cái này. -Cô kéo chăn Viên Viên ra vừa nói.

    - Cậu nói đi, sao vậy? -Viên Viên mắt nhắm mắt mở, đầu tóc rồi bời ngồi dậy.

    Cô bắt đầu kể cho Viên Viên ngh về lời để nghị của hắn.

    - Diệp ma quỷ muốn tớ làm việc nhà theo giờ cho anh ta, cậu nghĩ sao? -Đây là biệt danh cô gọi hắn khi nói chuyện bạn cùng phòng còn trước mặt hắn có ăn gan hổ cô đâu giám.

    - Nếu cậu thấy thoải mái thì làm còn nếu vì tớ và mẹ tớ thì cậu không cần làm vậy đâu. Dù sao cậu cũng giúp mình quá nhiều trong bốn năm qua. -Viên Viên vừa nói vừa cầm tay cô, giọng cảm kích.

    - Cậu đừng nói vậy, mẹ cậu cũng là mẹ tớ với lại do tớ làm cậu bị đuổi việc nên mới như vậy. Cô ngừng lát nói tiếp:

    - Thật ra làm theo thời gian thì cũng không vất vả, lương lại cao mà tớ đang nợ tiền viện phí anh ta nên cũng muốn làm trả cho xong. Anh ta nhìn đáng sợ vậy chứ cũng đối xử với mình không đến nổi tệ. -Nói đến đây cô im lặng nghĩ về hôm hắn cưỡng hôn cô, ngoại trừ hôm ấy thì hắn chưa làm gì quá đáng với cô. Chuyện hôm ấy cô nào giám nói với ai kể cả Viên Viên.

    - Vậy cậu tình làm lâu không? -Thấy cô nói vậy Viên Viên hỏi:

    - Tớ nghĩ chắc tớ ký hợp đồng tầm ba tháng trước.

    - Thế cũng được. -Viên Viên vừa nói vừa gật đầu. Cô nhìn Tử Kỳ cười nói:

    - Hay Diệp tổng có ý gì với cậu?

    - Làm sao có thể, quanh anh ta lúc nào các cô chân dài tới nách chả xếp hàng dài. Cậu nhìn trên trang bìa còn có ảnh anh ta với cô diễn viên Linh Linh đi ăn tình tứ với nhau. -Cô vừa nói vừa chỉ tay về cuốn tạp chí trên bàn học của Điền Phương. Tự dưng ánh mắt cô dừng lại trên tấm ảnh, cô lại gần cầm lên xem:

    - À.. hóa ra đây là cô diên viên Linh Linh. -Cô chợt nhớ ra cô gái hôm cô gặp ở văn phòng của hắn, chả trách cô cứ thấy quen quen.

    - Cậu quen cô ta? -Nhìn thái độ cô Viên Viên hỏi.

    - Không, hôm lên văn phòng hắn, tớ gặp cô ấy nhưng tớ không nhận ra, hóa ra cô ấy là một minh tinh nổi tiếng. -Cô thở dài nói tiếp:

    - Tớ sắp trở thành người tối cổ rồi.

    Viên Viên ôm miệng cười khúc khích nói:

    - Tớ với cậu như sống ở thời kỳ đồ đá ấy. -Cả hai phá lên cười vui vẻ.

    Diệp Vô Ảnh ngồi ở bàn làm việc nghe các trưởng phòng báo cáo nhưng hắn không tập trung được, ánh mắt cứ liếc nhìn vào màn hình điện thoại. Từ trước tới nay hắn là người kiên nhẫn nhưng với cô hắn luôn mất kiểm soát như thế.

    Sau khi mọi người báo cáo xong thì vừa lúc thư kí Vương bước vào, hắn ra hiệu cho mọi người ra khỏi phòng.

    - Tổng giám đốc, cô Tử Kỳ gọi điện báo cô ấy đồng ý làm việc, khi nào ký hợp đồng và bắt đầu công việc? -Mấy người kia vừa ra khỏi phòng thì thư ký Vương liền báo cáo.

    Nghe xong mặt không biến sắc nhưng bàn tay anh nắm lại, ánh mắt lộ vẻ không mấy hài lòng. Cả sáng nay hắn ngồi chờ điện thoại của cô, vậy mà người con gái này không thèm gọi cho anh mà gọi cho thư kí của anh, cô đang muốn chọc tức anh sao?

    - Được, bảo cô ấy lát nữa tôi sẽ qua đón.

    Thư ký Vương nhìn biểu cảm hiểu ngay tâm tư của hắn, bèn giải thích:

    - Cô Tử Kỳ không có số của tổng giám đốc nên mới gọi cho tôi.

    - Cô ấy không có số? Tôi gọi cho cô ấy mấy lần cô ây không lưu sao? -Hắn nói với giọng điệu, khó chịu có chút tức giận lẫn nghi ngờ.

    Lần này chết anh thư ký, càng giải thích càng chọc hắn giận.

    - À.. vậy chắc cô ấy chưa kịp lưu thôi. -Nói xong vẻ mặt nhăn nhó hận không có lỗ chui xuống.

    Hắn trầm ngâm nói:

    - Đi nói Dao chuẩn bị xe.

    - Vâng, thưa tổng giám đốc. Thư ký Vương ra khỏi phòng thở phào nhẹ nhõm, anh biết vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia dạo gần đây tính khí thất thường, chọc giận hắn thì anh mất cần câu cơm.

    Hắn đi ra khỏi phòng, thang máy đi ra đại sãnh gặp Linh Linh:

    - Anh Vô Ảnh, anh đi đâu vậy? Đi ăn cơm chung với em? -Cô thấy hắn liền gọi lớn, đánh cái mông uốn éo đi tới trước mặt hắn.

    - Em tự đi ăn đi, hôm nay anh bận. -Hắn thờ ơ đáp.

    - Đi mà, người ta vừa quay phim xong liền qua đây với anh. -Cô ta nắm lấy cánh tay anh, uốn éo năn nỉ.

    Anh không thích ngươi khác chạm vào liền hất tay cô ta ra và nói:

    - Lần sau lên phải báo thư ký và lễ tân trước, đừng tùy tiện đến đây, còn nữa về đi hôm nay anh bận. -Hắn lộ vẻ bực dọc nhìn hai cô lễ tân ngồi ở bàn làm việc.

    Hai người sợ hãi vội vã đứng lên:

    - Xin lỗi ngài, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.

    Hắn không nói gì bỏ mặc cô ta đứng giẫm chân ở đại sảnh rải bước đi ra xe, cửa xe đã có vệ sĩ mở sẵn hắn không thèm nhìn lại liền cho xe chạy đi. Linh Linh quê quá, đeo kính lên rời đi.

    Hắn qua ký túc xá gọi cho cô:

    - Em xuống đi, tôi đang đợi em dưới cổng.

    - Tôi có chút việc, anh qua quán caffe hôm nọ đón tôi.

    Cô giả vờ qua đây để không gây chú ý với mọi người trong ký túc xá. Hắn cúp điện thoại ra hiệu cho Dao đi ra quán caffe, hắn biết thừa cô sợ điều gì.

    - Em ra hay tôi vào bế? -Hắn tới quán gọi lại cho cô với giọng cộc cằn dọa nạt.

    - Tôi ra ngay. -Nghe vậy cô sợ hãi mang ba lô chạy vèo ra cổng.

    Hắn mở sẵn của xe cho cô, cô vội vã ngồi lên xe. Hắn nhìn mấy sợ tóc bị gió thổi vướng vào mắt cô, đột nhiên hắn giơ tay định vén vào tai cho cô. Cô giật mình lùi lại, lúng túng đưa tay tự vén ánh mắt đảo liên tục lộ vẻ sợ hãi.

    - Tôi làm em sợ sao? Tôi đáng sợ thế sao? -Hắn hỏi giọng trầm ấm, đôi mắt nhu mì nhìn cô đầy lo lắng.

    Cô gượng cười nhìn hắn nói:

    - Không, anh làm gì tôi phải sợ. -Đấy là cô nói còn trong lòng cô nghĩ hắn cứ như vậy càng khiến cô không lạnh mà run.

    Hắn nghe câu trả lời liền biết cô nói dối nhưng hắn không muốn vạch trần, cô không sợ mà luôn tránh né hắn, luôn cách xa hắn.

    Hắn không nói gì cho xe chạy đi, tới tòa cao ốc hôm trước, lần này cô biết đây là nhà hắn nên cô không còn lúng túng sợ hãi như hôm nọ.

    Xuống xe cô chờ hắn nói gì với vệ sĩ xong cùng cô lên tầng cao nhất tòa nhà. Hăn mở cửa bảo cô thay dép. Cô nhìn tủ dày dép biết ngay hắn sống một mình, thậm chí còn không có dép lê cỡ nhỏ cho phụ nữ. Cô lấy tạm một đôi của hắn, thay dày để ngay ngắn.

    - Em ngồi xuống đi, em uống gì? - Hắn nhìn cô hỏi.

    - Gì cũng được. -Cô đáp.

    Hắn bùng khay trái cây và ly nước cam, cô là người con gái đầu tiên đặt chân tới đây, ly nước kia hắn cũng lần đầu làm cho con gái. Nhưng cô đâu có biết, hắn muốn cô tự gạt bỏ phòng bị với hắn.

    - Em uống nước đi rồi chúng ta bàn công việc. -Hắn đưa nước cho cô và nói.

    - Vâng, cảm ơn anh. - Cô đưa tay cầm và đáp.

    Hắn lấy ra một bản hợp đồng soạn sẵn đưa cho cô. Cô nhìn lương hắn trả và thời gian làm việc, cô nhíu hai hàng lông mày lại hỏi:

    - Tôi tưởng khi tôi rảnh mới qua làm đâu quy định thời gian. Sao lại thời gian 17h đêm trở đi?

    Hắn nhìn cô cười đáp:

    - Cả ngày em học và làm việc khác, từ 17h tôi thuê em, làm xong khi nào thì tôi cho xe đưa em về, em có điều gì không hài lòng cứ nói.

    Cô suy nghĩ một lúc, với mức lương này thì ba tháng cũng được kha khá nhưng làm từ 17h thì chả phải ngày nào cô cũng phải giáp mặt hắn sao? Cô phân vân quá nhưng nhìn lương hấp dẫn nên cô đồng ý, cô nói:

    - Tôi đồng ý nhưng tạm thời tôi ký ba tháng trước. Với lại làm theo lịch này thì tôi phải xin nghỉ quán bánh kem nên hai ngày nữa mơi bắt đầu công việc được không?

    Nghe cô nói hắn liền vui vẻ đồng ý, tất cả đều trong sự tính toán của hắn. Hắn cười thảo mãn nhìn cô.

    - Xong công việc giờ tới việc riêng. - Hắn nhìn cô nói.

    - Việc riêng gì? -Cô nhìn hắn khó hiểu, cô với hắn có việc gì riềng để bàn sao?

    Hắn nhìn cô hỏi với giọng trầm ấm pha chút phèn.

    - Tại sao trưa nay em không gọi trực tiếp cho tôi mà gọi qua thư ký của tôi?

    Hóa ra việc này, cô thở một hơi hồn nhiên đáp:

    - À.. tôi đâu có lưu số anh.

    Sau câu nói ấy, sắc mặt hắn sẩm xuống đi phân nữa nói:

    - Em giám không lưu số tôi? Em lưu số thư ký tôi mà giám không lưu số tôi?

    - Tại.. tại tôi quên mất. Cô lí nhí đáp.

    Nhìn vẻ sợ sệt với miệng nói lý nhí của cô, anh liền hạ giọng:

    - Em đưa điện thoại đây.

    - Anh định làm gì? - Cô ngờ vực hỏi.

    Hắn không trả lời trực tiếp đứng dậy lại bên cạnh cô cầm lấy điện thoại nói:

    - Tôi lưu số vào, có gì từ nay chỉ được phép gọi cho tôi nghe rõ chưa?

    - Tôi biết rồi. - Cô sợ chọc hắn giận, lúc nãy nhìn lửa xanh trong mắt hắn làm cô sợ hết hồn.

    - Ngoan thế mới được yêu. - Hắn hài lòng xoa đầu cô vẻ yêu thương.

    Cô nhìn hắn nói:

    - Tôi về được rồi chứ?

    Hắn cúi xuống sát tai cô, cô cảm nhận được hởi thở của hắn phả vào ngáy cô, mùi thơ nhàn nhạt đàn ông của hắn cứ lượn lờ quanh mủi cô làm cô đỏ mặt. Hắn nói:

    - Em chờ tôi tắm lát tôi đưa em về. - Hắn cô tình trêu ghẹo cô trong câu nói có ý đồ không trong sáng khiến cô ngượng ngùng.

    - Thôi không cần tôi tự về. - Cô nói xong liền chạy ra cửa thay dày. Nhìn điệu bộ luống cuống của cô hắn bật cười.

    - Em vội cái gì? Tôi nào có ăn thịt em.

    Cô không đáp mà mở cửa đi ra thang máy xuống địa sãnh, cô mới giám thở phào nhẹ nhõm.

    Hắn đi tắm trước mặt cô, cô nghĩ cũng thấy đỏ mặt xấu hổ quá thể.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  9. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG VIII: TIẾNG SÉT ÁI TÌNH

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra khỏi tòa cao ốc, một luồng gió mát phả vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, đang ngẩn ngơ ở cổng tòa cao ốc thì vô tình cô va phải một người thanh niên anh tuấn, mang quân bò áo phông nhìn trẻ trung và năng động đó là Diệp Vô Cơ. Điện thoại trong tay bị rơi xuống, anh cúi xuống nhặt vừa cười vui vẻ vừa nói xin lỗi với cô. Cô vô cùng bối rối, lỗi do cô mãi mê tìm đường ra trạm xe buýt nên mới va phải anh còn anh thì đang mãi nhìn vào màn hình điện thoại. Hai người đều ngại ngùng xin lỗi đối phương:

    - Ôi, ngại quá, xin lỗi anh, điện thoại của anh không sao chứ ạ? -Cô hỏi anh.

    - Chắc là không sao đâu, tại tôi mãi nhìn điện thoại, tôi mới phải nói xin lỗi với cô. -Anh kiểm tra điện thoại ngẩn đầu nhìn cô, tự nhiên anh đứng hình mất ba giây. Giờ anh mới nhìn rõ cô gái trước mặt, một cô gái có đôi mắt đẹp, làn da trắng sứ, người nhỏ nhắn, mang một chiếc váy màu xanh lam, nhìn mong manh làm sao. Tự nhiên anh thấy trái tim mình lỡ mất một nhịp, anh luống cuống nuốt nước bọt.

    Cô đưa tay khua trước mặt anh nói:

    - Anh gì ơi, anh gì ơi, anh không sao chứ?

    Anh giật mình nói:

    - À, tôi không sao. -Anh cười một nụ cười ấm áp. Anh nói tiếp:

    - Mà cô đang tìm gì ở đây vậy?

    - Tôi đang không biết đi đường nào ra trạm xe buýt. -Cô ái ngại nói.

    - Cô cứ đi thẳng sau đó rẽ phải có một trạm xe buýt, mà cô muốn về đâu? -Anh nhìn cô cười nói và chỉ tay về phía đường lớn.

    - Tôi muốn về đại học Kiến Trúc. -Cô nói.

    - Vậy cô ra kia rẽ phải có chuyến về đấy, hay tôi lấy xe đưa cô ra đấy? -Anh ngỏ ý muốn đưa cô đi nhưng cô một mực từ chối.

    - Thôi, không cần đâu, cảm ơn anh nhiều lắm, tôi tự đi được. Vậy không làm phiền anh nữa, tôi đi đây, bye bye anh.

    Cô nói rồi đi theo hướng Vô Cơ vừa chỉ. Anh nhìn theo bóng dáng cô đi khuất anh mới bước vào tòa nhà.

    Anh lên tầng cao nhất bấm chuông, Vô Ảnh biết anh tới nên gọi vọng ra:

    - Vào đi, cửa không khóa.

    Anh vào nhà, miềng cười toe toét, để hủ thức ăn mẹ anh nhờ đưa tới cho Vô Ảnh lên bàn nói:

    - Em nghĩ anh ở công ty định mang quá đó, may em gọi anh trước không mất công. Mẹ chuẩn bị ít đồ ăn cho anh.

    - Về cảm ơn gì Hoa giúp anh, nhưng không cần phiền vậy đâu, anh tự lo được và lại em còn đi làm mang qua chi cho cực.

    - Hôm nay em được nghỉ cũng muốn qua thăm anh. Hay mình đi ăn cơm chung, giờ cũng trưa rồi nè. -Vô Cơ vui vẻ nhìn đồng hồ nói.

    - Thế cũng được, em để hủ thức ăn vào tủ lạnh giúp anh, anh đi thay đồ. Mà có gì mới sao nãy giờ thấy em cười hoài vậy?

    - Ủa, anh nhìn ra hôm nay tâm trạng em tốt vậy luôn hả? -Vô Cơ hỏi anh vẻ ngờ vực.

    - Còn gì nữa, mày cứ cười toa toét nãy giờ, sao qua được mắt anh.

    - Chắc em bị trúng tiếng sét ái tình rồi anh ơi. Anh tiến lại nói vẻ nghiêm trọng cho hắn nghe.

    Hắn phá lên cười hỏi:

    - Tên gì? Làm cùng hay sao? - Anh hỏi ngắn gọn.

    - Không, em không biết tên cô ấy nhưng em quyết tâm rồi, em biết trường đại học cô ấy theo học.

    Hăn được phen cười khoái chí, yêu mà không biết cả tên người ta, anh lắc đầu ngao ngán.

    - Chúc em may mắn, đi thôi.

    Hắn mang áo sơ mi trắng quần tây đen, ngoài khoác một chiếc áo dài đi ra, Vô Cơ liền đi theo sau.

    Hai anh em vào một nhà hàng vừa ăn vừa tán gẫu nói chuyện vui vẻ. Hăn chưa bao giờ gọi gì Hoa là mẹ nhưng hắn rất thương cậu em trai này. Đối với hắn người nhà rất quan trọng, dù cho hắn có hận bố hắn, không thích gì Hoa nhưng đó vẫn là người nhà.

    Tử Kỳ bắt xe về đến ký túc xá cũng gần một giờ chiều, cô vội đi tắm thay quần áo, ăn tạm gói mì để tới công ty thực tập.

    Cô vội vã chạy vào văn phòng làm việc công ty, các đồng nghiệp thấy cô tới liền giao cho cô một đống tài liệu kêu cô đi photo, người thì kêu cô đi mua caffe, cô còn chưa kịp cất túi xách. Nhưng cô vẫn vui vẻ nhận lấy, nhanh nhẹn mang chồng hồ sơ đi photo. Xong hết việc cô mới lại chổ ngồi làm việc của mình. Một lúc sau thì trưởng phòng kêu mọi người họp, thông báo tầm ba giờ chiều có tổng giám đốc tới công ty kiểm tra. Ai cũng bàn tán xôn xao, người bảo vị tổng tài kia là một soái ca, người lại nói hắn một tên ác quỷ, hắn tới đâu là nhân viên ở đó khiếp hãi.

    Từ khi vào công ty thực tập đây cũng là lần đầu cô thấy công ty bận rộn như vậy. Mọi người cũng ra sức lau chùi, dọn dẹp. Các chị đồng nghiệp lôi trong ngăn kéo ra đủ loại đồ ăn vặt vứt vào sọt rác, người thì vào nhà vệ sinh trang điểm. Cô chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, cô hỏi một chị đồng nghiệp bên cạnh:

    - Sao ai cũng sợ vị tổng giám đốc kia vậy chị?

    - Trời ơi, em mới vào không biết đấy thôi, một năm tổng giám đốc chỉ tới kiểm tra một lần vào đầu năm còn lại toàn thư ký và các trưởng phòng tới kiểm tra nhưng không biết sao hôm nay lại xuống đây.

    Cô ta vừa nói vừa nhìn xem có ai không liền nói tiếp:

    - Tổng giám đốc cao to đẹp trai nhưng em không biết anh ta đáng sợ thế nào đâu, anh ta mà không hài lòng thì toàn thể nhân viên khó sống lắm em ơi, nên ai ai cũng phải lau dọn sạch sẽ chổ làm việc vậy đó.

    Nghe xong cô gật gật hiểu ý, quay lại làm việc tiếp.

    Tầm ba giờ trưởng phòng kêu cô đi mua caffe mang vào phòng họp, lúc cô đi ra vừa lúc chiếc xe cadilac dừng ngay sảnh công ty, cô đi qua mà cũng không có thì giờ để ý còn ai kia ngồi trong xe đã thấy bóng dáng quen thuộc.

    Hắn xuống xe thong dong bước vào, sau hắn có thư ký Vương, mọi người xếp hàng ngay ngắn cúi chào:

    - Chào tổng giám đốc.

    Hắn không nói gì, đi thẳng tới phòng họp, thư ký Vương ra hiệu cho các nhân viên ai vào vị trí làm việc người nấy.

    Giám đốc và các trưởng phòng đi theo hắn vào phòng họp. Hắn không nói gì kéo ghế ngồi xuống, lần lượt từng người một ngồi xuống bàn họp.

    Hắn xem qua phần tài liệu bỏ sẵn trên bàn, nghe tiếng gõ cửa thư ký Vương nói:

    - Vào đi.

    Cô hai tay xách hai túi caffe lớn bước vào, vừa mở cửa cô giật bắn mình, sao lại là hắn ta. Cô đứng chôn chân tại chỗ, tới lúc giám đốc lên tiếng:

    - Còn không mau màng caffe vào mới tổng giám đốc.

    Hắn quay lại nhìn cô, trên mặt không có lấy tia cảm xúc, cô lúng túng chào:

    - Chào tổng giám đốc, chào thư ký Vương.

    Thư ký Vương thấy cô liền đưa tay đỡ lấy bịch caffe của cô nói:

    - Chào cô Tử Kỳ, cô để tôi giúp một tay.

    Hắn nghe thư ký Vương nói bộ hai người như thân thiết lắm rất chướng tai liền nói:

    - Cứ để cô ấy tự làm.

    Thư ký Vương rụt tay về, nhìn hắn hiểu ý.

    - Vâng, thưa tổng giám đốc.

    Cô nhìn hắn tức tối nhưng không làm gì được, hắn cố tình như không quen biết cô để hành hạ cô đây mà.

    Cô đưa mỗi người một ly caffe đặt lên bàn rồi xin phép ra ngoài, hắn lại nói:

    - Lấy nước cho tôi.

    Cô lập tức nói:

    - Vâng, để tôi đi lấy.

    Cô mang vào một ly nước lọc thì hắn bảo:

    - Nước ấm.

    Cô vẫn mỉm cười nói giọng nhẹ nhàng:

    - Vâng, tôi sẽ đi đổi ngay. -Nói xong cô bê ly nước đổi bằng một lý nước ấm vừa đủ đi vào.

    - Thưa tổng giám đốc, nước của anh.

    Hắn thoang dong bê ly nước lên nhấp một ngụm nhỏ nói:

    - Nóng quá. -Hắn giả bộ như bị bỏng.

    Cô vội vã lấy khăn giấy cho hắn, giám đốc tưởng nước nóng quá thật liền mắng lớn tiếng:

    - Cô lấy nước mà không thử sao?

    Cô biết nước đâu có nóng như hắn nói, đây là hắn cố tình bắt bẻ cô nhưng phận nhân viên thực tập như cô sao giám phản kháng, cô ấm ức nói:

    - Xin lỗi anh, để tôi đi đổi ly khác. - Nói xong cô nhẫn nhịn bê ly nước đi, lần này cô không bê từng ly đi vào mà cô bê một khay có năm ly nước, đủ độ nóng để xem hắn còn làm khó cô sao được. Hắn nhìn cô bê khay nước tới nhìn cô không nói gì mỉm cười nhận lấy một ly nước rồi tỏ ý hài lòng để cô đi ra.

    Cô không hiểu sao đi đâu cũng gặp phải hắn, dựa đầu lên tường gõ gõ khóc cho số phận hẩm hưu của mình. Đầu cô đang gõ vào tường thì nghe tiếng Minh, đứng sau lưng cô từ bao giờ:

    - Em còn gõ nữa lũng tường công ty bây giờ. -Cô xoay người lại cười nói:

    - Ủa, anh đi công tác về rồi sao?

    - Uhm, anh vừa về, có quà cho em nè. - Anh nói đưa cho cô một túi quà nhỏ. Từ phòng họp qua cửa kính có một người nào đó sắc mặt sậm xuống, ánh mắt sắc như dao găm vào cảnh tưởng ai kia đang cười nói vui vẻ bên ngoài.

    Cô nhìn túi quà vui vẻ nhận lấy:

    - Cảm ơn anh, anh nhanh vào họp đi. -Minh cười đưa tay lên xoa đầu cô vẻ âu yếm liền đi vào phòng họp.

    Tất cả cảnh tượng đấy hắn không bỏ sót một chi tiết nào, hắn nhìn người thanh niên đang bước vào phòng họp thầm đánh giá, người này khá cao to, vẻ mặt sáng sủa, hoạt bát. Hắn có gặp mấy lần nhưng không biết tên. Nhìn cảnh tượng vừa rồi hắn đoán chắc người này đang tán tỉnh cô. Minh bức vào phòng cúi chào:

    - Chào tổng giám đốc, giám đốc.

    Thấy Minh giám đốc liề đứng dậy giới thiệu:

    - Thưa Diệp tổng đây là cậu Minh, trưởng phòng thiết kế, cậu vừa đi công tác bên châu Âu về.

    Hắn nhìn Minh ra hiệu cho cậu ngồi xuống tiếp tục cuộc họp. Sau khoảng hai giờ họp xong thì cũng là lúc tan tầm. Minh đi tới bàn làm việc của Tử Kỳ nói:

    - Lát anh đưa em về?

    Cô đáp:

    - Dạ, thôi không cần đâu anh, anh mới vừa đi công tác về thì về sớm nghỉ ngơi. Cảm ơn móm quà của anh, có gì hôm nào em mời caffe nhé.

    Hắn đi ra từ phòng họp nghe thấy lời đề nghị của Minh với cô trong lòng giấy lên một cảm giác khó chịu. Hắn đi tới dừng lại sát Minh cắt đứt câu chuyện của ai người. Cô thấy hắn liền cúi chào:

    - Chào Diệp tổng, ngài về ạ.

    Nghe cô chào Minh xoay người lại đụng vào ánh mắt sâu lạnh như băng ngàn năm của hắn, bất giắc anh giật mình cúi người chào:

    - Chào Tổng giám đốc. Xin phép tôi về trước, Tử Kỳ anh về trước, có gì phone cho anh. -Nói xong anh còn đá lông nheo với cô. Nhìn vẻ thân thiết của hai người làm hắn nóng mặt. Hắn nói với cô:

    - 5 phút nữa ra xe.

    Hắn nói như ra lệnh bằng giọng trầm trầm, không để cô có cơ hội từ chối liền một mạch bức thẳng.

    Bất ngờ với lời đề nghị của hắn cô chưa kịp phản ứng gì hắn đã đi ra cửa thang máy. Cô sắp xếp lại bàn làm việc lấy túi ra về. Nhưng cô không có ý định ra xe gặp hắn mà cô một mình đi ra trạm xe buýt. Hắn biết người con gái kia sẽ không dễ dàng nghe lời hắn liền bảo tài xế cho xe ra trạm xe buýt, thấy cô đang đứng bên đường, hắn cho xe dừng lại. Dao xuống xe đứng trước mặt cô:

    - Mời tiểu thư lên xe, Diệp tổng đang chờ. -Cô nhìn qua kính, thấy hắn thư thái ngồi trong xe. Đúng lúc xe buýt tới cô không chần chừ liền lên xe đi mất.

    Hắn cười như không cười, mặt đanh lại, môi hơi cong lên, cô lại dám từ chối hắn mà lại đi cười nói vui vẻ còn nhận quà của người đàn ông khác. Hắn hận không ngay lập tức bắt cô nhốt lại.

    Về ký túc cô nói với Viên Viên:

    - Anh Minh về rồi, còn gửi cho cậu một món quà.

    Minh là đàn anh khóa trên, cùng quê Viên Viên, nhờ anh mà cô mới xin được vào công ty kia thực tập.

    - Vậy à, hôm nào ba người bọn mình đi ăn đồ nướng được không? -Viên Viên vui vẻ cầm túi quà nói.

    - Uhm cũng được, mình đang tính mời anh Minh uống caffe cảm ơn nhưng thôi hôm nào ba người đi ăn.

    Cả hai nhất trí cùng cười phá lên, Viên Viên nhìn món quà vuốt ve trong mắt đầy thâm tình.

    Hắn ngồi trong thư phòng, cầm tập giấy A4 vừa được phách tới, đấy là toàn bộ hồ sơ của Minh. Hắn vừa đọc vừa gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn kêu tanh tách. Trong công việc, Minh là một người có năng lực thật sự, đàn anh khóa trên của cô, thành tích học tập và công việc khá ấn tượng. Vừa đọc hắn vừa trầm tư suy nghĩ, từ bao giờ hắn để ý đến mọi thứ xum quanh cô, trong lòng hắn rất khó chịu khi thấy cô cười nói với một người đàn ông nào đó. Hắn ghét sự xa lánh của cô đối với hắn. Hắn tự hỏi "phải chăng hắn đã yêu người con gái ấy".
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  10. a tũn

    Bài viết:
    186
    CHƯƠNG IX: ĐÊM MƯA MÙA THU

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời sang thu dọc đường lá vàng rơi lã tả, mới hơn bốn rưỡi chiều mà trời đã sẫm tối, cảm giác se lạnh bao lấy cô. Cô kéo chiếc áo khoác ngoài mỏng lại bước nhanh về ký túc xá. Viên Viên và hai cô bạn cùng phòng chưa về, cô tắm rửa xong ăn tạm chiếc bánh mì ngọt rồi mang balo lên ra khỏi cổng ký túc xá. Trời bắt đầu mưa phùn, những hạt mưa nhỏ li ti bay trong gió bám vào áo khoác ngoài của cô nhưng cô không mấy bận tâm. Cô lấy tay chắn trước mặt che bớt những hạt mưa lạnh chạy nhanh ra trạm xe buýt. Đứng chờ tầm 5 phút thì một chiếc xe quen thuộc đỗ trước mặt cô. Vệ sỹ của hắn bước xuống cầm ô đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho hắn. Một người đàn ông cao lớn bước xuống, mang một chiếc áo măng tô dài đến gối, vẻ mặt lạnh như băng bước tới trước mặt cô:

    - Em lên xe đi, đúng lúc tôi về nhà.

    Hắn nói với giọng trầm trầm không nặng không nhẹ. Cô nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, xum quanh mấy người chờ xe buýt như cô xuýt xoa bàn tán, có người còn lấy điện thoại chụp ảnh hắn. Cô thấy thế ái ngại từ chối:

    - Anh về trước đi, tôi đi xe buýt.

    Sắc mặt hắn sậm xuống, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt lạnh tanh nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt như muốn bóp nghẹt. Cô dứt câu liền cảm nhận được luồng khí lạnh bức người từ hắn. Hắn nói:

    - Em biết đây là lần thứ 3 em dám từ chối lên xe tôi không? Em có chắc mình đủ sức gánh hậu quả khi em hết lần này đến lần khác chọc giận tôi.

    Giọng nói hắn mang theo một sự uy hiếp khiến cô hoang mang nhưng dù hắn có trừng phạt cô ra sao thì cô vẫn nên tránh xa hắn.

    - Tôi thật sự xin lỗi nếu tôi làm anh giận nhưng tôi quen đi xe buýt và lại anh người được săn đón tôi sợ người khác đưa tin bậy bạ về anh.

    Cô nói dứt lời, khoé môi hắn nhếch lên là cô đang lo lắng cho hắn thật hay kiếm cờ từ chối. Hắn chẳng bận tâm lí do là gì liền tiến sát người cô nhấc bổng cô lên vứt vào trong xe. Cô thật sự bất ngờ với hành động bá đạo này của hắn.

    - Anh là đồ lưu manh.

    Cô vội ngồi thẳng lên, chỉnh lại tư thế miệng chửi hắn. Hắn ngồi vào xe chẳng thèm bận tâm lời cô nói liền ra hiệu cho xe chạy. Hắn quay lại nói với cô:

    - Tôi nói nhẹ em không bao giờ nghe cứ phải để tôi phải ra tay. Hôm nay chuyển trời, em định đứng giữa mưa chờ xe đến bao giờ?

    Cô nhìn hắn vẻ bực tức nói:

    - Mưa, người bị ướt là tôi, lạnh cũng là tôi đâu phải anh. Tôi thà bị ướt còn hơn bị người ta nói này nói nọ.

    Hắn nhìn cô, trong đáy mắt có một tia tức giận nhưng dần dần dịu xuống.

    - Nhưng tôi không cho phép em bị ướt, em hiểu chứ? Kẻ nào dám nói điều gì về em? Em cứ nói cho tôi biết.

    Lời nói có phần bá đạo này của hắn khiến cô cứng họng:

    - Anh.. anh. -Cô tức mà không nói nên lời.

    Về đến sảnh cao ốc, trời mưa càng ngày càng nặng hạt, hắn xuống xe cầm ô che cho cô. Xuống xe một luồng khí lạnh xốc vào mủi làm cô hắt xì. Hai người không ai nói với ai câu nào cứ thế đi lên lầu.

    Hắn mở cửa vào phòng, lấy dép và đưa cho cô một chiếc khăn giấy. Cô nhận lấy nói:

    - Cảm ơn anh, anh ăn gì để tôi chuẩn bị.

    Hắn đi vào phòng thay một bộ quần áo thun dễ chịu nói:

    - Trong tủ còn cái gì em xem mà chuẩn bị, tôi không ăn cay và không ăn hành. Em nhớ đừng cho vào còn lại tôi không kén chọn. Xong thì em dọn dẹp nhà cửa cho tôi.

    Cô cất balo lên giá và mở tủ lạnh, cô xem thịt hạn sử dụng còn dùng được chắc cô nấu cho hắn bắt canh và thịt bò xào với rau cần. Cô bắt đầu vào bếp nhưng vì trời chuyển mùa và cô đi dưới mưa nên liên tục hát hơi, sổ mủi. Hắn ngồi đọc báo nhìn cô lụi cụi trong bếp mà nhảy mủi liên tục liền đi lại chỗ cô:

    - Em khó chịu sao? -Hắn hỏi cô vẻ lo lắng.

    Cô đáp:

    - Không sao, anh chờ lát tôi xong ngay đây.

    Giọng nói khang khác do ghét mủi, hắn tiến sát áp bàn tay mình lên trán cô, cô giật mình lùi lại, hắn lại tiến lên ép sát cô vào tủ lạnh. Hắn nói như ra lệnh:

    - Đứng yên.

    Cô sợ hắn nên đứng yên, không giám nhúc nhích, hắn sờ tay lên trán cô thấy trán cô nóng ran. Hắn không nói cầm lấy tay cô kéo ra sô pha bắt cô ngồi xuống.

    Cô tính nói gì đó nhưng đành nuốt lời nói vào trong khi thấy vẻ mặt đanh lại của hắn. Cô nghĩ "hắn đang lo lắng cho cô sao?" Nghĩ vậy nhưng cô nào giám hỏi hắn. Hắn để cô ngồi xuống rồi đi vào phòng ngủ lấy nhiệt kế đưa cho cô nói:

    - Em tự đo hay để tôi giúp.

    Cô nhanh tay nhận lấy nói:

    - Tôi tự làm được, cảm ơn anh.

    Nói xong cô rụt rè kéo khóa áo khác ra, đưa nhiệt kế kẹp vào nách. Hắn nhìn hành động rụt rè của cô liền quay mặt đi lấy cho cô một ly nước ấm.

    Khoảng hơn mười phút cô lấy nhiệt kế ra xem, thấy 39 độ. Hắn lại gần cầm nhiệt kế lên nói:

    - Em thích bị ướt thì lần sau đừng ốm trước mặt tôi.

    Cô dùng ánh mắt có lỗi nhìn hắn trong lòng nghĩ cô có muốn thế đâu. Nhìn cô lúc này lửa giận trong lòng hắn tan biến. Ánh mắt cô như chú mèo con bị ướt mưa được người ta nhặt về. Tự nhiên hắn ghé sát tại cô nói:

    - Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không kiềm chế được.

    Trong lời nói ma mị của hắn có chút đem tối, cô tròn mắt nhìn hắn:

    - Anh đang nói bậy bạ gì vậy?

    Hắn bật cười nói:

    - Tôi đùa em đấy, ít ra cũng không phải lúc em ốm thế này.

    Hắn nói vẻ như không, đi lấy áo khoác và bảo cô:

    - Em ngoan ngoãn ngồi đấy, tôi ra ngoài mua thuốc cho em.

    Cô thấy hắn đi liền đứng dậy tới bếp nấu cho xong, lát nữa dọn dẹp xong còn về. Hắn mang thuốc về thì cô nấu xong cơm canh cho hắn dọn ra bàn chờ sẵn.

    - Tôi bảo em ngồi yên mà em không nghe hả?

    Hắn nhìn mâm cơm dọn sẵn nói như quát. Cô nhìn vẻ mặt tức giận của hắn nói lí nhí:

    - Anh thuê tôi nấu cơm dọn nhà thì đó là việc tôi phải làm mà.

    Lời vừa dứt cô lập tức hối hận, ánh mắt hắn đầy lửa giận nhìn cô nói:

    - Em muốn tức chết tôi phải không? Hay..

    Hắn định nói tiếp gì đó nhưng rồi lắc đầu lại thôi. Hắn đưa thuốc cho cô nói:

    - Em uống đi. Lát nữa tôi nấu cháo cho em.

    Trời ơi, chuyện gì đấy, hắn nấu cháo cho cô? Cô không nghe nhầm chứ? Cô sửng sốt đứng dậy nói:

    - Không, không cần phiền vậy đâu. Tôi..

    Hắn nhìn cô ánh mắt sắc như dao khiến cô im bặt. Nuốt câu nói dở vào trong không giám thốt ra lời.

    Hắn bước đến trước mặt cô, cô lùi lại sát tường hắn đưa tay lên khóa chặt cô lại:

    - Tôi phải nhắc em bao nhiêu lần là em không bao giờ được nói không với tôi thêm một lần nào nữa. Em nghe rõ chưa?

    Hắn đứng sát đến mức má cô cảm nhận được khuôn ngực rắn chắc từ hắn. Cô nghe thấy nhịp tim của hắn, mùi hương thơm nhàn nhạt nam tính của hắn. Tự nhiên má cô nóng lên, hai tai cô đỏ như gấc vì xấu hổ. Cô cảm nhận được nhịp tim mình đánh liên hồi. Dù cô đẩy thế nào cũng không vùng ra được. Hắn nhìn cô gái nhỏ bé, mong manh trong vòng tay mình, cảm nhận được mùi hương trên người cô. Hắn nhìn khuôn mặt xinh xắn, làn da mềm mại trắng sứ, đôi má đỏ lên vì xấu hổ của cô. Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:

    - Em làm vậy đang kích thích tôi đấy.

    Cô im bặt không giám nhúc nhích trong vòng tay hắn. Hắn không thể kiềm chế con thú trong người hắn lúc này. Hắn liền muốn chiếm hữu lấy đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại ướt át của cô nhưng hắn sợ làm cô tổn thương như ngày trước, hắn nói nhỏ vào tai cô:

    - Tôi có thể hôn em không?

    Giọng nói trầm ấm khản đặc vì sự ham muốn chiếm lấy. Cô bất ngờ về câu hỏi của hắn, trước đây hắn từng ép buộc cô một lần hôm nay lại nhẹ nhàng hỏi cô. Nhưng cô biết nói sao đây, cô từ chối liệu hắn có cưỡng hôn cô như lần trước không? Cô đang miên man suy nghĩ thì hắn nói:

    - Tôi đã hứa không bao giờ tổn thương em một lần nào nữa nên nếu em không đồng ý tôi sẽ đợi em.

    Nói xong hắn lùi lại định bỏ vào nhà tắm, mổi lần gần cô bị dục hỏa tấn công hắn chỉ có thể đứng dưới vòi hoa sen để kiềm chế. Tay hắn buôn xuống thì bàn tay bé nhỏ của cô nắm lại. Hắn bất ngờ nhưng trong lòng nhen lên một sự vui vẻ. Đầu cô cúi xuống, hai má đỏ hồng vì ngại ngùng, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nói nhỏ nhưng hắn đủ nghe thấy:

    - Được.

    Thốt ra câu ấy cô liền hối hận, cô không hiểu sao lại đồng ý. Nghe xong hắn xoay người lại ánh mắt tràn gập ý cười, vẻ mặt hiền hòa ấm áp hơn rất nhiều. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đổ mồ hôi của cô. Đặt lên ngực mình, cô rụt tay về nhưng hắn giữ chặt áp lên tim hắn. Hắn muốn cô cảm nhận nhịp tim bấm loạn của hắn, hắn nói giọng khàn khàn:

    - Em biết em vừa nói gì không? Em có thấy trái tim tôi đang nhảy nhót trong đấy không?

    Cô không trả lời mà đầu gật gật, nhìn cô ngoan ngoãn như một chú mèo con cả người hắn bị kích thích tột độ. Hắn không chờ thêm liền đưa cằm cô lên áp vào đôi môi ướt át một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đôi môi cô quá ướt át, mềm mịn ngọt ngào hắn không khỏi tham lam muốn dính chặt trên đôi môi ấy. Cả người cô như bị điện giật, mồ hôi tay tuôn ra, không tính lần trước thì đây xem là nụ hôn đầu của cô. Đầu óc cô trống rỗng cả người giấy lên một cảm giác ham muốn chưa từng có, đê mê trong nụ hôn mãnh liệt của hắn. Cô cứ để yên cho đôi môi tham lam của hắn nuốt trọn.

    Hắn cứ thế hôn cô không biết trong bao lâu, toàn thân hắn căng cứng, hắn muốn nhiều hơn thế nhưng hắn tự kiềm chế bản thân vì cô hôm nay bị ốm và hắn không muốn làm cô sợ. Sau khi thỏa mản, nó nê với nụ hôn đó hắn mới dần buông cô ra, ôm cô vào lông ngực như muốn nổ tung của mình. Cô xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn do dự vòng tay ôm vào eo hắn. Mọi cử chỉ của cô hắn đều cảm nhận được. Hắn cứ thế hít hà hương thơm trên tóc cô nói giọng khàn khàn:

    - Tôi rất khó chịu khi thấy em cùng người đàn ông khác cười nói vui vẻ nhưng em lại luôn né tránh tôi. Tại sao vậy?

    Trong giọng nói trầm ấm như hắn đang trải lòng với cô.

    Cô cũng không biết tại sao lại vậy, đối với người khác cô luôn vô tư và thoải mái nhưng đối với hắn cô vừa sợ vừa hoang mang khi ở gần hắn. Không thấy cô trả lời hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt kiều diễm của cô. Hắn lấy ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ hồng sau nụ hôn kéo dài mãnh liệt của hắn.

    - Em biết tôi thích em mà phải không?

    Trời ơi làm sao cô biết, đây là lần đầu hắn nói thích cô mà. Mổi lần gặp hắn cô luôn tránh né ánh nhìn của hắn, tránh càng xa càng tốt. Cô không trả lời, cô nhìn hắn mặt đối mặt. Hôm nay cô mới nhìn cận khuôn mặt hắn. Mổi đường nét trên khuôn mặt hắn hài hòa, sắc nét như một tác phẩm điêu khác nghệ thuật của một nghệ nhân lành nghề nào đó. Cô bị hút hồn bởi vẻ đẹp ấy quên mất câu hỏi của hắn.

    - Anh vừa bảo gì cơ? À, làm sao tôi biết.

    Cô lúng túng hỏi lại hắn rồi lại chợt nhớ ra câu hỏi của hắn. Nhìn cô hắn cười, nụ cười khiến trái tim cô bấn loạn. Hắn nói:

    - Vậy hôm nay em biết rồi đấy.

    Nói xong hắn cầm tay cô dắt cô lại ngồi trên nghế. Nhanh nhẹn bóc thuốc đưa cho cô và lấy cho cô một ly nước ấm nói:

    - Em uống đi, hôm nay em không phải làm gì hết. Cứ ngoan ngoãn ngồi đấy tôi chuẩn bị phòng cho em.

    - Không cần, lát nữa tôi về.. ký túc xá. Bạn tôi không thấy tôi về sẽ rất lo lắng.

    Cô ngập ngừng nói trong đầu liền nghĩ liệu đây có gọi là từ chối hắn không?

    Hắn dừng lại nhìn cô, không hề nổi giận mà thấy cô nói có lý liền nói:

    - Thế lát nữa tôi đưa em về. Em cứ ngồi nghỉ, tôi đi tắm.

    Nói xong hắn đi về phòng lấy quần áo vào phòng tắm. Cô ngồi tựa trên sôpha, cô nghĩ về hắn, liệu đây gọi là mối quan hệ gì? Bên cạnh hắn biết bao nhiêu người phụ nữ, cô xếp hàng chắc sang năm chưa đến lượt vậy mà hắn nói thích cô. Có phải hắn thấy cô mới mẻ nên muốn vui đùa? Cô băn khoăn trong mớ hỗn độn, đầu cô mông lung chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

    Hắn ra khỏi phòng tắm đang lau mái tóc ướt nhèm của mình nhìn cô đang cuộn mình trên sôpha. Hắn tiến lại gần ngồi xuồng vuốt ve khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên trán cô, không khỏi tham lam hôn lên môi cô nhẹ nhàng không khiến cô thức giấc. Hắn biết do thuốc kháng sinh khiến cô buồn ngủ, hắn lấy một chiếc chăn mỏng đáp cho cô, chỉnh lại điều hòa để cô nghỉ ngơi rồi dọn dẹp phòng bếp xong hắn đi về phòng làm việc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...