Bài Hát: Người Ca Hát Thời Mạt Thế Người Hát: Reii Lời bài hát: Hai bánh xe, kéo lê thân gầy về nơi xứ lạ Tay áo ai, cài hoa phù sinh khẽ rung bên hồ Xa mãi xa, phía trong căn phòng vọng lên tiếng than Thân hồng nhân tô hồng son, ôm đàn ca dưới vong xuyên hà. Ve sầu ngân như trào dâng, phảng phất cô liêu ru hồn say. Nơi trần ai, sương lạnh vai, ly rượu cay tưới lên bia mộ. Không người thân, không người thờ cúng. Hỏi thế nhân sao hoa tàn phai, tiếng đàn ca nương vùi trong gió tuyết. Điểm phấn tô son, sao giờ đây bờ mi ố hoen mực nhòe. Tà áo ai bay, trong tà dương, thấm nhuộm bi thương, sờn vai rách nát. Tại cổ trấn, huyền cầm rung đẫm lệ. Hỏa chiến phân tranh, binh kỳ bay gió lộng, quân vương vùi thây đất khách Mạt thế giai nhân, đang vì ai, chờ trông tháng năm pha sương đầu xanh Biệt khúc phân ly, sau hồi rung, trống trận thê lương, thành tan quách nát. Hồn lìa xác, mộ lạnh vương khói vàng. Hương sắc phai, trường phong nhẹ lay chút hoa xuân tàn Tiêu khúc ngâm, cố nhân tam nguyệt biệt ly khói nhòa Thiên tế lưu, tựa Giang Hà suy ngẫm truy viên mệnh Thịnh suy tại ngã khói âm lạnh tràn quanh miếu hoang Long tòng vân, vân tòng phong, thiên địa sương khí che thiên hạ Sinh tử quan, quân tự lai, đạp tuyết qua sông, ta tầm mai Tây đình trông, kinh đồng xoay, hoa lạc tiêu tán loang yên hà. Thân cầm sư, sao giờ tàn phế Biệt ngữ đinh ninh, minh nguyệt yên, sóng cuộn miên miên hỏa thiên bách chiến Điển tích năm xưa, sương nùng suy, vạn thu lãng quên lời thề. Điệp khúc lâm ly, quy hồn ai, bút mặc phong lưu, cạn khô nước mắt. Thành trì nát, điển ngục ty khép lại. Thủy phiếm quân doanh, tang bồng thay, giấc mộng Nam Kha hòa trong chén đắng Điệu hí năm xưa, nay lại vang, cành phan phất phơ lay trên gò hoang Thảo sắc thanh thanh, câu từ ly vó ngựa nan truy càn khôn oán thán Thời mạt thế, trần hoàn không lối về. Cố nhân nay còn đâu Nữ nhi hồng chưa cất Giấc mơ tam hòe tàn Trường miên phấy tây quy Rượu nhấp trên môi, buông lời ca, tiếng nhạc thê lương truyền lưu bách thế Kèn trống liên miên, ai người khen, kẻ chê bất phân đời đời Tuyệt sắc thiên hương, vong mạng ngay dưới làn binh đao, trời cao có thấu Mịt mù cát, cuồn cuộn đưa xác về Hồn phách chân linh, xin ngủ yên, dưới làn mưa tên bạc đôi má phấn Điệp vũ ô dương, vương mùi hương, đường xưa mỹ nhân xòe quạt Quỷ cốc tiên sinh, vung bàn tay, chén rượu lâm ly, còn chưa cúng tế Có chăng là, nỗi sân hận, nhân thế Lầu gác cung son, nay thành tro, nghĩa địa âm u quạ kêu tứ phía Cành liễu đung đưa, dây đàn kia, lại rung dưới nơi hoàng tuyền Hồi mõ chuông ngân, khi nhập quan, vết mực son hoen mờ theo gió cát Tuyết rơi lạnh, dưới chân thành, chôn vùi. Tiếng cô hồn, vẫn vang vọng, liên hồi.