Người Bình Thường - Thứ 13

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Thứ 13, 16 Tháng tư 2025.

  1. Thứ 13

    Bài viết:
    0
    Tựa truyện: Người Bình Thường

    Tác giả: Thứ 13

    Thể loại: Tâm lý, thriller, hiện thực, drama

    Độ dài: Đang cập nhật

    Tình trạng: Đang viết

    Giới thiệu truyện:

    Cô gái ấy từng được gọi là "bình thường".

    Nhưng không ai thật sự hiểu được những gì bên trong cô – sau những nụ cười, là sự đè nén. Sau những tổn thương, là một âm mưu.

    Anh ngồi trong một căn phòng kín, mỗi ngày đều bị buộc phải "sống" lại những ký ức không phải của mình – mà là của cô.

    Mỗi một đoạn hồi ức là một nhát cắt.

    Mỗi một giấc mơ là một cái chết chậm.

    Và anh chỉ được "sống".. khi cô cho phép.
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tư 2025
  2. Thứ 13

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Người bình thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái ngồi một mình, nhắm mắt thưởng thức bài hát "Người Bình Thường" của Vũ Cát Tường. Ánh sáng nhẹ rọi qua ô cửa sổ, nhuộm lên khuôn mặt cô một vẻ bình yên đến lạ. Những âm thanh vang lên như kéo cô trôi về những ngày xưa cũ..

    Trong giấc mơ, cô quay lại khoảnh khắc của một buổi hẹn đầu tiên. Anh ngồi đó, chiếc áo khoác chưa cởi, quần jeans bạc màu và chiếc mũ lưỡi trai vẫn chưa rời khỏi đầu. Cô nhớ mình đã rất kiên định muốn tìm hiểu anh, mặc cho lời từ chối mơ hồ của anh: "Anh và em khác nhau lắm."

    – Biến mẹ mày đi! Mày chưa bao giờ là tao để hiểu tao mệt mỏi thế nào!

    Cô chết lặng. Giọng cô run lên:

    – Tao chỉ muốn mày nói với tao một câu dịu dàng. Một lần thôi.. cũng không có sao?

    Anh cười khẩy:

    – Dịu dàng? Mày nghĩ tao là kiểu người như vậy à? Mày yếu đuối, rối rắm, lúc nào cũng nghĩ quá lên!

    – Mày chưa từng hiểu tao. Mỗi lần tao cần, mày đều quay lưng. Mày chỉ biết nói tao phiền phức!

    Câu nói đó như một nhát dao, và cũng là điểm gãy trong mối quan hệ đầy hỗn loạn ấy.

    Cô choàng tỉnh. Trán rịn mồ hôi. Mọi thứ vừa rồi là một giấc mơ. Nhưng cũng thật đến đáng sợ.

    Cô nhìn sang chiếc bàn – một hũ thuốc thủy tinh nhỏ nằm lặng lẽ. Cô cầm lấy, mở nắp, uống một viên không do dự. Rồi mỉm cười. Một nụ cười bí ẩn.

    Cô đứng dậy, bước về phía căn phòng cuối hành lang. Cánh cửa mở ra, và trong đó – chàng trai với chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc – bị trói, miệng bị dán băng, mắt trừng lớn.

    – Mày bảo tao chưa bao giờ là mày? Vậy thì tao sẽ cho mày sống như tao.

    Cô tiêm cho anh một loại thuốc.

    Anh ngất lịm.

    Khi mở mắt, anh thấy mình trong thân xác cô – với mái tóc dài, đôi tay gầy và trái tim rã rời.

    – Mày lại khóc nữa à? Bộ khóc là giải quyết được gì?

    – Sao mày cứ yếu đuối như vậy hoài vậy? Tao mệt lắm rồi.

    – Tao đi làm về đã kiệt sức, về còn phải nghe mày lải nhải?

    Từng ngày, từng cảnh tượng kéo dài như một hình phạt.

    Đến một buổi tối, anh ngồi gục trong căn phòng nhỏ tối om. Cánh tay ôm lấy hai đầu gối, thân thể co rúm lại như muốn biến mất khỏi thế giới. Những tiếng vọng từ ký ức không ngừng dội lại trong đầu, như từng nhát roi đánh lên tâm trí:

    – "Mày làm tao thấy ngột ngạt." – "Tao không cần mày phải ở đây." – "Mày chẳng là gì cả."

    Bỗng dưng, nước mắt tuôn xuống. Không kìm được. Không kiêu hãnh. Không chống cự.

    Tiếng nấc vang lên, đầu lắc nhẹ, như thể nếu lắc đủ mạnh, ký ức sẽ văng ra ngoài. Nhưng chúng bám chặt lấy anh như bóng tối không lối thoát.

    Lần đầu tiên trong đời, anh bật khóc. Không phải vì bị tổn thương. Mà vì đã làm người khác tổn thương.

    – Tao xin lỗi.. Tao sai rồi. Tao không biết nó đau đến như vậy..

    Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng vọng từ chính anh, giờ đây sống trong thân xác từng bị tổn thương.

    Rồi anh tỉnh lại.

    Là mình. Là thân xác anh. Nhưng anh vẫn bị trói trong căn phòng ấy. Cô bước vào với ly cà phê và một chiếc laptop.

    – Mày tỉnh rồi hả? Hôm nay mình sẽ chơi gì đây ta?

    Cô mỉm cười. Một nụ cười không còn bí ẩn.. mà là lời tuyên chiến nhẹ nhàng.

    Và anh biết, ác mộng này chỉ mới bắt đầu.
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tư 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...