Người bên bạn lúc thanh xuân giờ ra sao? Thể loại: Tự truyện, truyện ngắn Tác giả: Nntc6761 Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nntc6761 Thanh xuân của tôi từng có một cậu bạn, khi tôi không đi tham quan với lớp, cậu ấy đã mua rất nhiều món đồ dễ thương đều có màu tím - màu mà tôi thích, mang về lén nhét vào trong cặp sách của tôi. Cậu ấy biết tôi chưa thể đáp lại tình cảm của cậu ấy vì tôi còn bận thầm thích một cậu bạn khác, cậu bạn đẹp trai gương mẫu, giống tôi ở điểm là chẳng bao giờ tham gia những trò nghịch phá và luôn ở trong top học giỏi nhất lớp. Rồi cậu bạn đẹp trai học giỏi thích cô bạn chẳng điệu đà nữ tính như tôi, chẳng ở trong top như tôi. Còn cậu bạn kia vẫn luôn quan tâm từng sở thích nhỏ của tôi dù rất vụng về. Tôi dần cảm động, tôi đồng ý đi chơi với cậu ấy. Nhưng rồi tôi trách cậu ấy không còn quan tâm nhiều đến tôi. Tôi trả lại cậu ấy cây bút thơm có vỏ màu tím điệu đà từng rất hợp với một cô bé thích viết văn như tôi. Tôi nghĩ mình chẳng có gì sai khi cậu ấy chấp nhận rời đi ngay khi tôi yêu cầu. Năm chúng tôi ra trường, cậu ấy tặng tôi một nhành bằng lăng tím mà cậu ấy trèo cây hái, bị bác bảo vệ bắt vẫn nhất quyết giấu vào cặp sách, rồi ngượng nghịu đưa cho tôi cùng lúc với vài cậu bạn khác. Những năm sau đó, học khác trường, cậu ấy luôn chat với tôi khi nick tôi sáng, tôi thì trả lời trớt quớt chẳng mấy nhiệt tình. Một hôm tình cờ, cô bạn cùng lớp mới của tôi nhìn thấy blog của cậu ấy, xin tôi nick chat của cậu ấy. Tôi cho rất bình thường. Hôm sau, cô ấy hỏi tôi: "Cậu ấy với bạn là như thế nào vậy? Tớ bảo là bạn học cùng lớp của bạn thì cậu ấy mới trả lời tớ, mà chat với tớ thì không câu nào là không nhắc đến bạn". Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng tôi chẳng sâu sắc như tôi vẫn tưởng, và người khác chẳng nông cạn như tôi nghĩ. Năm cuối thời học sinh, cậu ấy nhất định đi một vòng thành phố để đưa đón tôi đi thi, mặc tôi từ chối. Ngồi sau xe cậu ấy, dù áy náy, dù rất muốn, tôi vẫn chẳng thể tập trung vào trò chuyện với cậu ấy, tôi còn bận lo lắng về cậu bạn cùng bàn đang bị ốm. Tôi và cậu bàn cùng bàn cũng không có một mối quan hệ được gọi tên rõ ràng, chỉ là luôn ở bên nhau. Cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp, cậu bàn cùng bàn và tôi thưa dần liên hệ, còn cậu bạn từ năm xưa vẫn vậy - vẫn luôn chat với tôi khi nick tôi sáng, dù tôi trả lời chẳng mấy nhiệt tình. Cho đến một khoảng thời gian, cậu ấy có bạn gái, tôi nghĩ rằng chúng tôi chắc đã hoàn toàn trở thành bạn bình thường thôi, tôi trò chuyện thoải mái hơn với cậu ấy, còn cho cậu ấy vài lời khuyên để yêu đương con gái, còn mua quà giúp cậu ấy tặng bạn gái. Điều tôi không ngờ là cậu ấy nhanh chóng chia tay bạn gái, chỉ sau cái hôm trò chuyện rất lâu với tôi. Tôi vẫn không nghĩ rằng tôi sẽ đến với cậu ấy. Tôi vẫn muốn làm bạn. Cậu ấy rủ tôi đi xem ca nhạc cùng một "em gái mưa" để cho em ấy đỡ ngại, tôi đồng ý với vai trò một đứa bạn tốt. Vấn đề là cậu ấy đến đón tôi, rồi luôn ngồi cạnh tôi, và tôi thực sự bị chấn động khi ngồi xem ca nhạc mà cậu ấy để ý đổi cái ống hút trong lon nước của tôi thành màu tím. Hóa ra cậu ấy vẫn luôn nhớ, chỉ là tôi đã quên.. Chúng tôi vẫn thi thoảng gặp nhau nhưng dường như không thể nói ra những gì trong lòng, không biết mở đầu từ đâu, không biết chốt lại thế nào.. Thời gian quá dài cứ giằng co nhau, không thể buông hẳn, cũng chẳng thể giữ chặt. Cứ vậy mà qua hết hơn mười năm - hơn một thập kỷ, nghe nhiều khủng khiếp! Nhưng mọi thứ qua rồi chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Chúng tôi qua hết thời thanh xuân là khi cậu ấy thông báo lấy vợ chớp nhoáng sau hai tháng quen biết. Tôi đợt đó bỗng nhiên thấy hợp bài hát "Giữ em đi" và mỗi lần tôi hát bài đó là câu lạc bộ âm nhạc của tôi lại thắc mắc rằng tâm trạng tôi ra sao mà hát như "nuốt đĩa", dù tôi tự vấn lòng mình dường như chẳng có gì liên quan nhỉ? Tôi đến dự đám cưới của cậu ấy với cảm giác tất cả bạn bè của cậu ấy đều biết về tôi. Tôi thảng thốt nhẹ nhưng không quá bất ngờ. Cảm giác buồn lãng đãng là khi người ta nhận ra chính xác câu "Có không giữ, mất đừng tìm" là đúng. Tôi không chịu đến với cậu ấy nhưng tôi đã quá quen với việc cậu ấy luôn âm thầm ở bên cuộc đời tôi. Người ở bên bạn lúc thanh xuân - giờ ra sao? Người đã dành cả thanh xuân để ở bên tôi - giờ chúng tôi không còn chút liên quan nào đến nhau nữa. - Kết thúc. * Đọc thêm: Tản Văn - Hôm Nay Tôi Mất Bạn - Chi