Vấn duyên Tác giả: Linh Tiểu Thư Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình, ngược Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Linh Tiểu Thư - Linh Tiểu Thư Nội dung: Một mối tình oan nghiệt nơi trần thế Tình yêu có đủ vững mạnh khi niềm tin không có Đó gọi là yêu sao? Từng lời thốt y thốt ra như con dao đâm thẳng trái tim nàng, bi thương, ảo não nàng tưởng chừng mình không thể sống được khi sinh khí của nàng là hắn dần bị rút cạn
Chương 1: Đau thương Bấm để xem - Chàng đã từng yêu ta chưa? Trong rừng âm u, tiếng lá xào xạc có một nữ nhân thân vận bạch y nước mắt rơi lã chã, chảy dài trên gò má xanh xao ngồi dưới đất ngước đôi mắt trong veo như suối hỏi nam nhân đang đứng trước mặt một cách đáng thương. Trái lại với vẻ bi thương của nàng nam nhân ấy lại vô tình đến thấu xương, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt phẫn nộ hoan hỉ như muốn nhắc nhở nàng đừng nghĩ dùng bộ dạng giả tạo kia mà có thể lấy được sự thương hại của hắn. Hắn hận nàng đời đời kiếp kiếp, có trách thì hãy trách chính nàng đã khiến hắn máu lạnh như hôm nay. Gió không ngừng thổi, tiếng nói cứ văng vẳng bên tai nàng vang lên trong rừng trúc bạt ngàn. Hắn không trần trừ, thanh kiếm trong tay không nhanh không chậm mà đâm vào bụng nàng. Máu chảy ào ạt nhưng nàng vẫn không ngờ đến lại có ngày nam nhân nàng yêu giết nàng tàn độc như vậy. Nhìn thanh kiếm cắm sâu vào bụng nàng hắn ngẩng mặt lên trời xanh cười điên dại, chuyển tầm mắt nhìn sâu vào ánh mắt nàng trách móc: - Yêu nữ ngươi thật đáng chết. Sao ngươi lại giết nàng ấy? Haha Nghi Nhi ta trả thù giúp nàng rồi. Lại là ả có bao giờ chàng gọi tên ta thâm tình đến thế không? Trên thế gian khi đã lún sâu vào tình ái thì cố đến bao nhiêu cũng không thể rũ bỏ. Tình yêu dành cho chàng là chấp niệm cả đời này ta không thể buông. Ta hận nhưng vẫn yêu chàng sao chưa một lần tin ta, nàng cười nhạt khóe môi nhếch lên dõng dạc tuyên bố hùng hồn: - Phải chính ta giết ả. Nhưng ả đáng chết, chàng có biết ả là gián điệp Ma giáo không? Đường kiếm ta dành cho ả chính là diệt đại họa. Được ta chết nhưng trước khi ra đi có tâm nguyện khẩn chàng chấp nhận. - Thành giao. Tiện nhân ngươi nói đi. Âm thanh băng lãnh khiến tim nàng một lần nữa rỉ máu. Nằm quằn quại đau đớn dưới đất nàng cố trăn trối lời vĩnh biệt cuối cùng: - Ta chỉ mong chàng đến thắp cho ta một nén hương có được không? Ta sẽ không cô độc ở dưới suối vàng chứ? Sát khí tỏa ra trên người hắn quá mạnh, thân thể kia co rúm vì sợ hãi. Hắn bước tới gần nàng áp sát khuôn mặt nàng, tay nâng cằm nàng lên rồi hất mạnh: - Ngươi đủ tư cách sao? Hãy nhớ ngươi là đồ nhi một thời dưới tay ta dạy dỗ đừng tình chàng ý thiếp ở đây nghe thật kinh tởm. Hương sao haha xác của ngươi sẽ không ai chôn cất. Tâm nguyện ư? Tan theo mây khói trong phút chốc nàng biết trước rằng hắn sẽ từ chối lời thỉnh cầu ngu ngốc này nhưng vẫn nhất mực hy vọng hắn còn chút tình nghĩa xưa. Tất cả đứt rồi, nàng nghĩ mình cần giữ đạo trả cho hắn. Dùng chút sức lực yếu ớt kia, lê gần hắn nàng dập đầu 3 cái
Chương 2: Nghiệt duyên Bấm để xem Thiên thu vạn kiếp mãi yêu chàng Bóng người đã xa mà tay vẫn chẳng buông Đợi chờ tình yêu của chàng Giống như ngàn năm cô quạnh Nơi con tim đã héo mòn Tình ái là gì hỡi nhân gian? Cho hỏi bao giờ mới nên duyên. Bước lững thững ra khỏi rừng sâu hiểm hách, hắn bình tâm như không có gì xảy ra. Nàng chết rồi hắn có phải nên vui chăng? Nhưng tại sao tâm hồn lại thấy trống rỗng như thế này, chẳng lẽ hắn đang day dứt ư? Không thù đã trả cảm giác đang hiện hữu trong tim hắn chỉ là một chút thương hại cuối cùng thôi. Hắn mệt mỏi với những suy nghĩ điên rồ này, ả là gì mà ngươi phải thương hại, không đáng mà. Vừa nghĩ hắn vừa ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi một chút. Hồi tưởng lại quá khứ hắn bỗng thấy sự tê tái đang ùa về, cái chết của người hắn thương đã khiến hắn bị ám ảnh suốt kiếp này. Hôm ấy vào một đêm thanh vắng, ánh trăng nhàn nhạt soi xuống mặt đất chẳng ai hay, chẳng ai rõ chuyện gì đã diễn ra. Hắn chỉ hiểu rằng khi hắn từ bên ngoài trở về bất ngờ chứng kiến cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng, chính nàng ra tay sát hại người hắn thương yêu hết mực. Tức giận hắn phạt nàng quỳ dưới trời mưa, bị hắn hành hạ cho đến chết đi sống lại, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc quỷ môn quan không biết bao nhiêu lần đã đi. Trở về với thực tại hắn vẫn cho rằng đây chính là việc một chính nhân quân tử nên làm, đáng lẽ ra phải làm từ rất lâu. Người hắn yêu nàng ta có thể nhắm mắt rồi, bởi sự hồ đồ bảo thủ nhất thời đã khiến Âu Dương Khắc của trước kia quang minh, chính trực bấy nhiêu thì bây giờ đã trở thành kẻ tội đồ thiên cổ của Minh giáo. Không một ai nghe theo, không một ai tôn kính cũng chẳng một ai nguyện lòng sùng bái ngoài Kim Tiêu. Ai ai cũng rõ mọi chuyện hắn làm đều phi nghĩa, có khuyên can cũng hết nhẽ. Từ đó hắn không còn là giáo chủ họ tâm đắc. Đang lúc bần thần rơi vào thế giới riêng. Nhìn những chiếc lá vàng dưới mặt đất, hắn cảm thấy chúng rơi xuống rồi nằm im lìm trên mặt đất chẳng khác gì tình nghĩa sư đồ mấy mươi năm qua giữa nàng và hắn tan tành như vậy thôi. Chợt có bước chân ai ở trước mắt hắn liền ngẩng đầu nhìn, có chút ngạc nhiên liền hỏi y: - Kim Tiêu là con sao? Sao con lại đến đây? Thiếu niên trước mặt cầm cây sáo trúc trong tay, sau lưng có đeo thanh kiếm rất ra dáng một trang hào kiệt. Đáy mắt chứa sự lo lắng tột cùng, bất giác trả lời: - Sư phụ con đến tìm người và sư nương. Nghe mọi người nói sư phụ vào rừng luyện võ công, không thấy sư nương nên con nghĩ có lẽ là đi cùng người. Bởi vậy mới đi tìm trời sắp tối rồi chúng ta mau về nghỉ ngơi. Sư nương haha thằng quỷ này là nói đến ai đây? Trong lòng hắn chỉ có Thập Hàn Nghi, chỉ có nàng mới xứng. Ngoài ra không ai có tư cách. Hắn nhớ rồi thường ngày Kim Tiêu thường gọi Thẩm Tình là sư nương đúng là đại nghịch bất đạo không thể dễ dàng dung thứ. Đùng đùng nổi giận một cách trắng trợn, hắn quát tháo: - Ả ta là thê tử của ta khi nào hãy nhớ sư nương của con là Nghi Nhi. Đến bây giờ mà sư phụ của y vẫn ngu muội vì một ả đàn bà lòng dạ con hơn cả rắn rết. Phải giải thích sao thì ông mới hiểu đây. Kim Tiêu ngồi xuống mõm đá gần đó vẻ mặt nặng trĩu như có trăm mối dây thắt trong lòng, siết chặt đến bất lực toàn tâm. Nghe được những lời điên rồ này nếu sư tổ còn sống nhất định sư phụ sẽ không toàn mạng, nói gì đến thanh niên còn nhỏ tuổi như hắn. Kim Tiêu không thèm nhìn mặt Âu Dương Khắc bấy giờ mải hỏi đến kẻ khờ kia mà quên đi vị tỉ tỉ đáng kính. Từ nhỏ Kim Tiêu và Thẩm Tình thân thiết như tình thâm, mỗi khi Thẩm Tình ở cạnh Âu Dương khắc Kim Tiêu rõ hơn ai hết đó không đơn giản là tình cảm sư đồ vượt lên trên chính là tình yêu nam nữ trai tài gái sắc rất xứng đôi vì vậy mà Kim Tiêu mới gọi Thẩm Tình là sư nương tuy hai người họ chưa thành thân, ngốc như Âu Dương Khắc thật tình không hiểu. Giữ khuôn mặt lạnh lùng Kim Tiêu mắt nhìn đăm đăm mặt đất, lặng lẽ cất tiếng hỏi: - Sư phụ sư nương đâu? - Ả chết rồi. Âu Dương khắc khó chịu với thái độ của Kim tiêu miệng nhàn nhạt trả lời. Hễ nghe đến ả đồ nhi đáng chết kia hắn lại căm hận hơn. - Sao lại chết? Kim Tiêu sốc khi nghe tin Thẩm Tình chết, đây là một tin động trời khiến y cồn cào, đau xót ruột gan. Nhất thời không thể tin và cũng không dám tin, ai đã giết Thẩm Tình điều này còn có khúc mắc. Lúc này Kim Tiêu đã mất bình tĩnh, liền đứng dậy túm cổ áo Âu Dương Khắc hàm răng nghiến chặt, ánh mắt rực lửa tỏa ra sát khí phừng phừng quát lớn: - Ai đã giết sư nương, người nói đi. Âu Dương khắc không hề sợ hãi mà còn rất thản nhiên gỡ tay Kim Tiêu ra khỏi cổ áo lạnh nhạt kể tội Thẩm Tình: - Ả làm bao chuyện thất đức trời không dung đất không tha, ta giết ả trả thù cho Nghi Nhi rồi. Có trời cũng không ngờ đến sư phụ mà Kim Tiêu một lòng tôn thờ lại trở thành lãnh chúa tàn bạo đến vậy. Kim Tiêu lùi dần về phía bụi tre sau lưng đau đớn rơi nước mắt, đầu gối quỵ xuống mặt đất: - Sư nương con đến muộn rồi. Vấn duyên Còn Part 3
Chương 3: Đoạn tuyệt (hoàn) Bấm để xem Mọi chuyện trên nhân gian đều có nguyên do của nó. Chung quy tất cả đều đã chạm đến giới hạn. 16 năm Kim Tiêu luôn bên cạnh Âu Dương Khắc dù sự ngu muội của hắn đã đạt đến cảnh giới. Vì Thập Hàn Nghi hắn nguyện lên núi đao, xuống biển lửa có chết cũng cam lòng. Nói đúng ra hy sinh tính mạng, mọi thứ vì người trong lòng đó là lòng cao thượng, đức hy sinh của một hào kiệt nhưng nó lại đặt lầm người, sai thời điểm. Chính vì vậy Âu Dương Khắc đi tới đâu thế gian oán đến đó, nếu không nhờ hắn võ công cao cường đồng thời có sự tương trợ âm thầm của đồ nhi mà hắn coi là yêu nữ thì sớm hắn đã không còn mạng. Cả Minh giáo đều quay lưng, chỉ duy Kim Tiêu vẫn nhất mực đi theo. Tuy chỉ mới 16 tuổi nhưng thiếu niên ấy mang trong mình khí thế quật cường, không đầu hàng trước mọi gian nan, thử thách sao có thể làm khó y. Bởi thế Kim Tiêu hiểu rằng Âu Dương Khắc có phần đáng hận nhưng bề sâu vẫn là đáng thương, hắn là quân cờ bị kẻ khác điều khiển, con rối cho cái ác giật dây. Toàn giáo rời đi, Kim Tiêu và Thẩm Tình ở lại hy vọng có thể cùng nhau tìm ra chứng cứ đưa hắn về con đường chính đạo, đưa Thập Hàn Nghi ra ánh sáng. Chẳng có gì là thuận lợi, Kim Tiêu nhìn ả ngày ngày bên cạnh Âu Dương Khắc mà chướng tai gai mắt, 5 lần 7 lượt vu oan giá họa cho Thẩm Tình có giải thích cũng như không. Tận mắt chứng kiến Âu Dương Khắc hành hạ Thẩm Tình Kim Tiêu tức giận xông đến định cứu nhưng đều bị ngăn lại. Y kìm nén rất nhiều, đến bây giờ thì không thể nữa. Kim Tiêu liếc nhìn Âu Dương Khắc trong ánh mắt hằn lên màu đỏ của sự điên cuồng, giằng xé, oán hận. Từ trong đai áo Kim Tiêu lấy ra một tờ giấy ném bay về phía hắn: - Người tự xem rồi hiểu. Âu Dương khắc khom người nhặt mảnh giấy dưới đất, hắn không thể tin người hắn thương lại lừa dối hắn, một sự thật phũ phàng. Hắn nhận ra hắn đã sai, sai quá mức liệu còn kịp không. Tờ giấy kia đã tố cáo tội ác tày đình của Thập Hàn nghi, rõ rành nhất là chữ kí của ả. Hắn im lặng không nói gì, đầu liền quay lại rừng sâu chạy thật nhanh giờ hắn mới hoảng sợ, sợ không còn thấy nàng nữa. Đến nơi hắn đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng không thấy nàng, khắp rừng loang lổ toàn là máu, mùi tanh của huyết đỏ xông thẳng vào mũi hắn càng khiến hắn cảm giác tội lỗi hơn. Từ lúc thấy hắn chạy điên loạn Kim Tiêu đã bám sát phía sau, trong chớp mắt đã ở sau lưng hắn tò mò xen lẫn thù hận nhìn hắn: - Sư phụ ngươi đang tìm sư nương ư? Đây là lần cuối ta gọi ngươi như vậy. Ngươi không đáng để yêu. Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Hắn quay lại khuôn mặt thất thần như bị cướp mất hồn phách trả lời: - Được, ân đoạn nghĩa tuyệt là ta không tốt con đi đi. Không còn gì cả cũng chẳng sao, hắn chỉ quan tâm đến việc tìm nàng. Hắn sẽ xin nàng tha thứ, bù đắp nhiều hơn nếu tìm ra tung tích nàng. Kim Tiêu đứng lặng quan sát hành động của hắn, suy nghĩ mông lung: Người ở trước mặt không biết trân trọng, lúc mất đi rồi hối hận cũng muộn màng Âu Dương Khắc đi trước lần mò, Kim Tiêu đi phía sau tìm phụ vậy lỡ đâu trong cái rủi có cái may. Khắp các mõm đá, khắp rừng tìm không sót 1 chỗ nhưng bóng nàng vẫn biệt tích, Âu Dương khắc quay đầu nhìn Kim Tiêu hỏi: - Sao con còn ở đây? Kim Tiêu lẳng lặng nhìn xa xăm nói: - Tìm Tình tỉ tỉ. Chỉ 4 chữ rồi lặng thinh tìm kiếm. Bỗng từ phía xa cách chỗ 2 người đứng một nam nhân khôi ngô, tuấn tú nổi bật với vẻ đẹp mỹ miều đáp chân xuống cành cây giọng nói vọng khắp rừng: - Kim Tiêu yên tâm ta đã nhận được thư của ngươi, nàng đang được chữa trị may là ta đến kịp lúc. Âu Dương Khắc ngươi đừng mơ đến cơ hộp gặp lại nàng. Nàng là của ta haha. Vương Khải Uy nhìn Kim Tiêu đầy cảm kích, liếc tầm mắt sang Âu Dương Khắc lời nói đầy châm chọc lẫn khiêu khích. Âu Dương Khắc tay nắm thành đấm định tung chiêu về phía Vương Khải Uy. Lúc này hắn nhận ra hắn yêu nàng và ghen tuông chính là biểu hiện của tình yêu. Vương Khải Uy biết rõ ý định khiêu chiến của hắn nhưng y không muốn bàn tay bị vấy bẩn vì một kẻ chẳng ra gì? Hắn không nhìn cũng không để ý cứ thế mà dùng khinh công bay đi. Âu Dương Khắc cười khinh trong lòng, muốn đuổi theo mà bóng Vương Khải Uy đã khuất khỏi tầm nhìn. Kim Tiêu đứng đó nãy giờ chăm chú nhìn cả 2, thấy Vương Khải Uy đi rồi mà Âu Dương Khắc vẫn nhìn theo chứng tỏ Âu Dương Khắc cho rằng Vương Khải Uy sợ thua hắn nên mới rút lui chạy trốn Giang sơn dễ đổi Bản tính khó rời Kim Tiêu tới gần Âu Dương Khắc nhắc nhở chỉ đủ 2 người nghe: - Âu Dương Khắc ngươi đừng tự cao tự đại nữa y trốn ngươi ư? Haha không thể, hắn đi vì không muốn dính dáng tới ngươi. Âu Dương khắc nhìn xuống mặt đất hồi tưởng lại Vương Khải Uy chẳng phải là giáo chủ Ma giáo-chủ nhân của Thập Hàn Nghi sao? Giờ hắn mới nhớ ra trước kia 2 bên giao chiến Vương Khải Uy vô tình gặp Thẩm Tình, hắn ta đem lòng yêu nàng nhưng nàng lại nói coi hắn là tri kỉ, thấy bọn họ quấn quýt Âu Dương Khắc hắn tức giận ngông cuồng nghĩ xấu cho nàng, hắn từng phun ra lời lẽ làm nàng tổn thương sâu sắc. Cái gì mà lẳng lơ, chuyên quyến rũ đàn ông chứ? Hắn không rõ nhưng nghe Kim Tiêu nói Vương Khải Uy tỏ lòng nhưng bị Thẩm Tình khước từ. Từ đó hắn phiêu bạt giang hồ không làm giáo chủ nữa. Thoát khỏi quá khứ hắn tiếp tục cuộc hành trình đi tìm Thẩm Tình. Riêng Kim Tiêu đã đi một phía khác. Đợi Kim Tiêu đi khỏi hắn liền đi theo vết chân y chẳng mấy chốc một tòa thành nguy nga đang ở trước mặt hắn. Cạnh vách 2 tên lính đang canh giữ chặt chẽ, đối phó quả không dễ hắn liền tung thuốc mê. Đợi bọn chúng ngất đi Âu Dương Khắc rón rén đi vào trong nhìn xung quanh thấy không một bóng người kế hoạch đi đến căn phòng trong góc sâu. Hắn đoán Thẩm Tình ở trong đó, gần đến cánh cửa thì sau lưng Kim Tiêu, Vương Khải Uy xuất hiện vỗ tay cười hả hê Vương Khải Uy nói: - Ngươi nghĩ nơi này thích thì đến không thích thì đi sao? Lầm to rồi, đã đến đừng hòng rời. Kim Tiêu giải hắn đi. Kim Tiêu một tay giữ Âu Dương Khắc nhưng bị hắn áp đảo, thấy vậy Dương Khải uy định giúp Kim Tiêu một tay thì bất ngờ Thẩm Tình ôm cánh tay chậm rãi đi ra giọng mệt mỏi: - 3 người đang làm gì ở đây? Âu Dương Khắc ta và người tình nghĩa đã cạn mong về cho. Âu Dương Khắc vui mừng khi nhìn thấy Thẩm Tình bình an vô sự, chợt lồng ngực đau xót khi nghe nàng nói những lời cay đắng. Hắn vội vàng giải thích mong sao nàng có thể về bên hắn: - Nàng đừng xua đuổi ta được không. Tình Nhi cho ta một cơ hội, ta hứa sẽ không làm nàng hao tổn tâm tư vì ta nữa. Thẩm Tình giận dữ, Tình Nhi ư sao trước giờ hắn chưa từng gọi nàng? Quá muộn rồi, niềm tin nàng đặt trên người hắn sớm đã tan vỡ nhưthời khắc thanh kiếm Hỏa Phụng ghim sâu bụng nàng, đã quyết dứt thì nên thẳng mặt chối từ để hắn bỏ hy vọng: - Không còn cơ hội nữa, trái tim ta chết rồi. Ta không thể yêu ai nữa, có gặp cũng như không. Đoạn nói xong nàng lướt qua 3 người cứ thế mà bước thẳng. Tâm không còn vướng bụi trần. Kim Tiêu, Vương Khải Uy một lần nữa dậy sóng trong lòng. Giữ cánh tay nàng Vương Khải Uy thắc mắc hỏi: - Nàng đi đâu? Đừng rời xa ta. Kim Tiêu rơi lệ gọi một tiếng: - Sư nương.. Lời y nói nghẹn ngào mà thương tâm nhưng Thẩm Tình sẽ không quay lại nữa nàng liền giải đáp ngắn gọn: - Buông bỏ hồng trần chỉ có phật pháp mới khiến ta được tịnh tâm. Sống cho tốt, hẹn ngày gặp. Buông bỏ hồng trần vào cửa phật Thanh tịnh an dưỡng tâm hồn ta Một đời phiêu bạt chốn cô liêu Đến lúc dừng chân nhìn lại đời..