Tản Văn Ngược Thời Gian Đi Tìm Tuổi Thơ - Bồ Câu Trắng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bồ câu trắng, 13 Tháng mười hai 2018.

  1. Bồ câu trắng

    Bài viết:
    10
    Ngược thời gian đi tìm tuổi thơ

    Tác giả: Bồ Câu Trắng

    Có không một ước mơ về con tàu kì diệu mang ta về kí ức?​

    Chiều buông nắng, một mình tôi lang thang khắp các con đường trong thành phố. Nghe trong từng bước chân chậm rãi có nỗi buồn đầy ý vị. Tôi thả hồn trôi lững lơ theo áng mây cuối chiều.

    "Hãy cho tôi xin hạng vé trung thôi, dẫu tháng năm có lớn thêm thật rồi. Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ, thì tôi sẽ xin chờ hoài" Tiếng nhạc vang lên, đưa tôi trở về một khoảnh khắc nào đó tưởng chừng như xa xưa lắm lắm.

    Tôi nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác vô hình mà hữu hình ở trong lòng; phải chăng có cả hương vị của kỉ niệm, có lẽ nó đang bung tỏa khắp cơ thể. Tôi bắt gặp trong tâm tưởng của mình hình ảnh của một tên nhóc 10 tuổi cùng đám bạn bày trò đánh trận giả, chạy đuổi nhau trên những ruộng lúa mới gặt chỉ còn trơ lại gốc rạ.

    Tôi nhớ những buổi trưa nắng trốn mẹ đi đào giun đất làm mồi câu cá. Cũng có khi chúng tôi "đột nhập bí mật" vào "vườn địa đàng" nhà ông Tám, chỉ để lấy cho kì được mấy quả ổi chín vàng làm phần thưởng cho đứa nào có pháo đất sét nổ to nhất.

    Tuổi thơ ai không có những chiều rong ruổi trên con đê làng, cùng tụi con nít trong xóm mải miết đuổi theo những con diều vút tận trên cao, rồi lại nằm trải dài trên thảm cỏ, cá cược xem con diều nào bay cao nhất.

    Tôi yêu những lần đào bới tìm hang dế, rồi lại hớt hải múc nước dưới sông đổ đầy vào đó cho dế chui ra, mặc kệ mặt mũi đứa nào cũng lấm lem đất. Dường như ở cái tuổi ấy, chúng tôi lại mong chờ một cơn mưa bất chợt để chạy nhảy ngoài trời hơn là tắm dưới vòi hoa sen, chúng tôi cho đó là điều thú vị nhất mình khám phá ra được mà người lớn họ không hề biết.

    Mười tuổi, tôi hay rủ rê mấy "chiến hữu" của mình bày trò bắt sâu nhét vào túi áo tụi con gái, để rồi khi thấy tụi nó khóc thét lên vì sợ, lũ chúng tôi lại ôm bụng cười nắc nẻ. Vô thức tôi nghe đâu đây tiếng cãi nhau chí chóe vang cả bờ sông của mấy thằng nhóc chơi bắn bi, đá bóng vì có đứa chơi ăn gian..

    Bất giác tôi giơ tay ra với ý niệm chạm vào miền kí ức. Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc tôi nhận ra, tôi đang đứng ở thời điểm của chín năm sau- thời điểm của hiện tại.

    Bánh xe thời gian cứ không ngừng quay mãi, quay mãi, quỹ tích của cuộc sống cứ kéo theo tôi chạy phía sau. Tự nhiên tôi thèm cảm giác của những ngày xưa ấy; hình như khi người ta lớn, muốn quay lại tuổi thơ nhiều hơn là nghĩ về nó.

    Vô tình tôi nhớ đến cỗ máy thời gian của Doremon trong bộ truyện tranh tôi vẫn hay đọc, kể cả khi tôi không còn là thằng nhóc 10 tuổi. Tôi ao ước được ngồi trên đó để tôi lại được sống với tuổi nhỏ dù chỉ một lần. Chợt mỉm cười, tôi thấy mình vô tư quá đỗi..

    Thành phố bắt đầu lên đèn, nắng chiều cũng đã tắt hẳn, tôi rảo bước về kí túc xá, nhưng vẫn còn nghe lòng mình lâng lâng như vừa bước ra khỏi thế giới cổ tích.

    Có lẽ tuổi thơ sẽ mãi là trang nhật kí đẹp nhất của mỗi người, là những hồi ức để khi nhớ lại ta có thêm niềm tin bước về phía trước. Tiềm thức có khi là một cái gì đó không ồn ào, náo nhiệt; nhưng lại đủ sức khuấy động tâm tưởng của người khác. Có không một ước mơ về con tàu kì diệu mang ta về kí ức?
     
    Hạ Mẫn, Mr.K1610Đặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...