Bi kịch nào cũng bắt đầu bằng những khung cảnh tươi đẹp, rồi ngay khi những hy vọng thành hình thì thẳng tay đập vỡ. Tuy u buồn nhưng cũng có cái mị lực riêng của nó. Dẫu biết là bi kịch vẫn chẳng đành lòng quay lưng bỏ dở. Hạ màn rồi chỉ còn lại mình tôi đứng ngẩn ngơ, luyến tiếc chút dư âm. Cảm ơn người đã thêm vào cuộc đời vô vị của tôi một chút cay đắng ngọt bùi. Chỉ một chút thôi nhưng nếm rồi nhớ mãi. Ngũ vị nhân gian Danh bất hư truyền..