Truyện Ngắn - Ngốc Tử - Minh Tuyết Tên truyện: Ngốc Tử Thể loại: Truyện Ngắn Tác giả: Minh Tuyết Giới thiệu :(trống) [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Tự Sáng Tác Của Minh Tuyết * * * Năm đó tuyết rơi nhiều, rất nhiều. Hắn thấy một cô bé nằm co ro tại xó nào đó trong kinh thành. Nhìn cô bé, hắn khẽ cười. "Đứa bé ngoan, ta đưa ngươi về nhé" Giữa ngày đông, Nàng thấy hắn, một người có nụ cười thật ấm áp, hắn thật đẹp. "Ca.. ca.." * * * Nàng là một ngốc tử, không thể phủ nhận, nàng thực ngốc, năm nay nàng đã 18 tuổi, vẫn chưa xuất giá. Bởi thứ nàng không cần, nàng chỉ muốn được ở bên cạnh hắn, Diễm Ca ca "Diễm ca ca, diễm ca ca" Nàng nhào vào lòng một nam tử. Nam tử đó thật đẹp. "Yên Kỳ, đã nói bao lần rồi, gọi ta là Diễm thúc thúc. Là Diễm thúc thúc" Nam tử cười xì một cái. "Không biết, không biết, Diễm Ca ca, Diễm ca ca" "Hảo, hảo, diễm ca ca thì Diễm ca ca" Hắn bật cười "Hảo, Diễm ca ca thật tốt" Nàng nở nụ cười, nụ cười khuynh quốc, khuynh thành. * * * "Yên Kỳ, nước có quân thù, ta là nam tử, bất đi bất khởi (), ngươi đợi ta" "Hảo, Ca ca, Yên Kỳ đợi người" Nàng lại cười, ôm chặt nam tử. * * * "Haha, cái đồ ngốc tử, ngốc tử nhà ngươi đứng đây làn gì?" "Bà cô già, đã 21 tuổi vẫn chưa xuất giá" Phải, đó là những gì người khác nói về nàng nhưng nàng không để ý, bởi nàng chỉ cần hắn, vậy là đủ. "Diễm ca ca, người đã rời ta một ngàn không trăm lẻ tám ngày rồi (1008)" * * * "Diểm ca ca, ngươi về rồi" Nàng hớt hải chạy ra, nhào vào lòng hắn, hắn khẽ ôm nàng chút rồi đẩy ra. "Hảo, Yên Kỳ, ta giới thiệu cho muội, đây là Cẩm Hương, Phu nhân của ta, từ giờ sẽ là tẩu tẩu của muội." Sở Diễm giới thiệu Đến giờ, nàng mới nhận ra bên cạnh hắn còn có một nữ tử, rất xinh đẹp, rất xinh. "Hảo, ca ca" Nàng lại cười.. * * * "Kỳ Kỳ muội muội" Cẩm Hương cười với Yên Kỳ. "Tẩu tẩu, có gì không ạ?" Yên Kỳ nghiêng đầu hỏi. "Muội gọi ta tỷ tỷ được rồi" nàng nói tiếp: "Muội có thể rời Sở Diễm được chứ?" "Dạ?" "Ý ta là, muội có thể cách xa Sở diễm được không, ta không muốn Phu thê ta.. có vật cản" Vừa pha trà, Cẩm Hương vừa nói. "Ta.. sẽ không làm vật cản đâu, ta.. chỉ muốn ở bên Diễm ca ca thôi." Nàng lại cười. "Vậy à?" Cẩm Hương lơ đãng cười, đưa trà cho nàng. Nàng theo lễ đáp lấy thì bỗng dưng Cẩm Hương là nghiêng trà, hầu hết trà đều đổ vào tay nàng, phần còn lại thì đổ vào tay Cẩm Hương. "Á, muội muội, muội làm gì vậy" Bỗng dưng cẩm hương hét lên, rụt tay lại. Yên Kỳ tính nói gì đó thì phía sau nàng, có tiếng của Sở Diễm. "Có chuyện gì vậy?" "Diễm ca ca" Nàng định nói, tính giải thích thì Cẩm Hương nói trước. "Diễm, chàng đừng trách nàng, ta tính cho nàng có một mái ấm như chúng ta, ta cùng nàng đang thảo luận thì bỗng dưng nàng vô ý làm đổ chén trà, tay ta bị bỏng nên ta mới.." Cẩm Hương hơi ngẫn nước mắt. "Cẩm Hương, nàng có sao không?" sở Diễm quay sang hỏi Cẩm hương rồi quay lại nhìn Yên Kỳ "Muội đi từ đường quỳ ba ngày cho ta" rồi hắn đưa Cẩm Hương đi. Yên Kỳ tính nói gì đó rồi khẽ mím môi, bước đi. Trước khi đi, tại một góc khuất mà Sở Diễm không thấy, nàng thấy Cẩn Hương lẩm bẩm gì đó với nàng, theo khẩu hình giống như "Ta đã cho muội cơ hội.." * * * Ba ngày không ăn, không uống, nàng muốn đứng dậy thì bỗng chốc mệt lừ, cả người ngã quỵ xuống, từ xa, nàng thấy hắn đang chạy lại chỗ nàng. Nàng mỉm cười. * * * Hắn ân cần bôi thuốc cho nàng, đút cho nàng ăn. Nàng mỉm cười. "Diễm ca ca" ta biết huynh không bỏ rơi ta mà. "Ừ, sau này đừng làm hại Cẩm Hương nữa" Hắn nói. Nụ cười của nàng khẽ cứng lại. "Vâng, Diễm ca ca.." * * * "Muội muội" Cẩm Hương đang cùng nàng đi dạo trên chiếc cầu nhỏ, đứng lại ngắm cá. "Vâng, tỷ?" nàng hỏi. "Muội hãy rời xa huynh ấy đi, muội cũng biết mà, lòng huynh ấy đâu có muội.. Trước là Quỳnh yên, giờ là Ta, mãi mãi, lòng huynh ấy không có muội" Nàng biết chứ, chữ Yên, trong Yên Kỳ cũng là chữ Yên trong Quỳnh Yên. Nhưng.. "Ta không muốn rời xa Sở Diễm" Nàng không muốn. "Vậy à.." Cẩm Hương lẩm bẩm. Nàng (CH) thấy Sở Diễm ở phía sau nàng (YK), môi mỉm cười, khẽ dịch gần Yên Kỳ, môi cười nói. "Vậy đừng trách ta" nói rồi nàng nhảy xuống nước. Yên Kỳ thấy vậy mở to mắt, đưa tay tính kéo nàng ta lại, thì bị tiếng hét đằng sau làm đứng hình. "YÊN - KỲ" Nàng mở to mắt, Diễm ca ca? Giờ nàng hiểu rồi, đưa mắt nhìn Sở Diễm đang nhảy xuống cứu Cẩm Hương, nàng cười thê lương, hóa ra từ trước đến giờ, chỉ có ta là ngốc tử. * * * "Nàng sao rồi?" Sở Diễm lo lắng hỏi đại phu. "Nàng rất tốt, chỉ là.." nói tới đây đại phu khẽ lắc đầu. "Chỉ là?" Sở Diễm hỏi. "Đứa con trong bụng nàng không thể giữ, nước hồ tháng ba lạnh như cứa vào da, cắt vào thịt, đứa con đó.. mất rồi" Sở Diễm mở to mắt. Con.. của hắn? Bốppppp.. "Yên Kỳ, từ giờ, Sở Diễm ta không cần ngươi nữa, ngươi mau cút đi" Sở Diễm tát nàng một cái mạnh. "Diễm.. ca.. ca?" Nàng mở to mắt. Diễm ca ca không cần nàng nữa? "Cút" * * * Tuyết rơi ngày càng nhiều, trước cổng sở phủ, vẫn có một ngốc tử, quỳ nơi đó, miệng lẩm nhẩm: "Diễm.. ca.. ca" * * * "Yên Kỳ, ngươi trả con lại cho ta, trả lại cho ta.. Tất cả là tại ngươi, tại ngươi, Yên kỳ.. trả lại cho ta" Cẩm hương thét lên, tại nàng ta (YK) nên nàng (CH) mới mất đứa con đầu lòng, tất cả là tại nàng ta.. Nếu không tại nàng ta (YK) nàng sẽ không phải tính trăm phương nghìn kế để rồi lại mất đi đứa con của mình.. * * * "Ngốc tử, ca ca xin lỗi, muội trở về với ca đi, ca xin lỗi mà, ta đã từng hứa sẽ bảo vệ muội. Vậy mà, Diễm Kỳ, ca ca xin lỗi, muội tỉnh lại đi." Một nam tử ngốc lăng ôm chặt nữ tử khuôn mặt trắng bệch, khuôn mặt không còn sự sống. Đôi tay nam tử khẽ đưa lên, vuốt ve khuôn mặt nàng. Dần dần đi xuống, sờ sờ cánh môi. Bỗng chốc nam tử cúi đầu hôn lên cánh môi đó. Vừa dứt ra, hắn khẽ cười. Nước mắt lăn trên má. "Diễm Kỳ, muội từng nghe nói chưa? Thực ra muội cười lên rất đẹp" "Diễm Kỳ, ta cướp mất nụ hôn đầu của muội rồi, khi nào muội ngủ dậy, ta sẽ chịu trách nhiệm với muội, ta nhất định sẽ cưới muội." "Diễm Kỳ, cái ngốc tử này.. ta.. yêu muội." * * * Hắn không biết, ngay đằng sau hắn, một nữ tử xinh đẹp bỗng chốc bật cười: "Sở Diễm, huynh.. mới là ngốc tử.." "Sở Diễm, muội.. cũng.. yêu huynh.." "Rất nhiều.." * * *The €nd______